Niết Bàn Chi Khuynh Phúc
Chương 34
Trình Thu Vũ ngồi bên cạnh bàn, đối diện hắn là người đang nằm trên giường kia. Trong lòng Trình Thu Vũ không thể bình tĩnh, hắn ngồi ở chỗ này yên lặng lắng nghe tiếng hít thở rất nhẹ của người kia, cảm giác sinh mệnh như hỏa diễm lóng lánh nhảy lên. Cảm giác tội lỗi của Trình Thu Vũ giảm bớt một ít, có phải làm việc thiện sẽ chuộc được lỗi lầm hay không, ta phải làm bao lâu mới có thể hết. Trình Thu Vũ cảm giác có một ánh mắt thăm dò nhìn về phía hắn. Trình Thu Vũ ngẩng đầu nhìn lại phía giường, tim Trình Thu Vũ nảy lên một cái.
Trình Thu Vũ chưa bao giờ thấy đôi mắt như vậy, sắc mắt xanh lam giống hệt hải dương, đang nhìn đôi mắt nâu của Trình Thu Vũ, tâm của Trình Thu Vũ bị sắc xanh lam bao phủ không thể kềm chế. Người được hắn cứu trở về đã tỉnh lại, ngươi này đang dùng ánh mắt thăm dò nhìn hắn, Trình Thu Vũ mỉm cười, đi tới trước giường, ngồi ở bên giường nhẹ giọng hỏi: “Ngươi tỉnh, trên người có chỗ nào khó chịu không."
“Ngươi đã cứu ta, cảm tạ ngươi." Người bị thương cảm kích nói lời cảm tạ, khuôn mặt tái nhợt tươi cười, có lẽ bình thường người này rất thích cười.
“Không cần khách khí, chỉ là chút chuyện nhỏ, vị công tử này, làm sao xưng hô." Trình Thu Vũ mỉm cười hỏi.
“Tại hạ Mộc Ngọc Hàn, đa tạ ân công cứu mạng, ân công có thể lưu lại tính danh, sau này Ngọc Hàn sẽ báo đáp." Trong lòng Mộc Ngọc Hàn thầm nghĩ mình gặp may mắn, được người này cứu lên, tướng mạo của hắn coi như là một quân tử, trang phục phú quý, kết giao cũng là chuyện tốt.
“Không cần gọi là ân công làm gì, ta nghe không quen, ta họ Trình danh tự Thu Vũ, tất cả mọi người đều gọi ta là Trình Thu Vũ." Trình Thu Vũ nói.
“A, chắc lã ân công sinh vào ngày mưa mùa thu." Mộc Ngọc Hàn nói.
“Đúng vậy, ta sinh vào một ngày mưa mùa thu, cha ta nói, hài tử này gọi là Thu Vũ." Trình Thu Vũ nhớ lại lúc mình sinh ra, Trình thị hiển hách, hai năm sau mình được tiên tri Lưu Đình thu làm đệ tử, Trình thị ăn mừng, ăn mừng gia tộc sinh ra một người anh tài. Nghĩ đến đây, Trình Thu Vũ đau lòng cười ha ha, thầm nói, “Anh tài cái gì, không hề có chính kiến, bất quá chỉ là hạng người thấy người sang bắt quàng làm họ, sao có thể là anh tài."
“Trình tiên sinh rất thương tâm, ngươi không muốn cười thì đừng miễn cưỡng chính mình, cười như vậy so với khóc còn khó coi hơn." Mộc Ngọc Hàn nói. Mộc Ngọc Hàn nghĩ đến cái gì đó, nhìn xung quanh, nhìn thấy Trình Thu Vũ nghi hoặc, liền mở miệng hỏi: “Trình tiên sinh có thấy binh khí tùy thân của ta không?"
“Ngươi nói là bảo kiếm phải không? Nó ở chỗ đây." Trình Thu Vũ đi tới cách đó không xa, lấy xuống bảo kiếm của Mộc Ngọc Hàn đang treo trên tường, đặt bên người của Mộc Ngọc Hàn. Cái chuôi bảo kiếm này nhìn qua có màu đen, thân kiếm ba thước ánh xạ tinh quang, vô cùng sắc bén.
“Đây là vật tổ tiên gia truyền cha ta tặng, không thể đánh mất." Mộc Ngọc Hàn cầm lấy bảo kiếm, ngón tay yêu quý xoa thân kiếm, hắn cẩn thận ôn nhu như vậy khiến cho người khác nghĩ rằng bảo kiếm này giống như tình nhân của hắn.
“Phụ thân ngươi rất thương yêu ngươi, vật gia truyền cũng tặng ngươi, hắn đặt nhiều hy vọng vào ngươi." Trình Thu Vũ ước ao nói, phụ thân đã mất mấy năm trước, năm kia mẫu thân cũng rời đi, cuối cùng Trình Thu Bình chết khiến cho hắn mất đi người thân cuối cùng. Hắn làm tất cả là vì Âu Tuấn Trình, nhưng lại không được hồi báo. Trong lòng Trình Thu Vũ bi ai nhưng Âu Tuấn Trình không hiểu, Trình Thu Vũ minh bạch, đế vương chỉ biết quan tâm tân sủng, có mới nới cũ là bệnh chung, đại đa số mọi người đều như vậy. Nội tâm của Trình Thu Vũ càng tràn ngập u buồn.
Mộc Ngọc Hàn buông bảo kiếm, nói, “Phụ thân ta là một người thích võ thuật, hắn đã từng nói, lúc còn trẻ hắn từng muốn làm một người hiệp khách. Ta thuở nhỏ đã tập võ, có thể nói là một người si võ, nên cha ta mới mang bảo kiếm này tặng cho ta."
“Ngươi là một người rộng rãi, ta cứu tính mệnh của ngươi là đúng, cũng có thêm nhiều bằng hữu." Trình Thu Vũ có cảm giác cùng hắn nói chuyện phiếm phi thường dễ dàng, Tâm tình Trình Thu Vũ vui vẻ lên một ít. Trình Thu Vũ thích nhất con mắt của Mộc Ngọc Hàn, nhìn hắn như biển rộng, con ngươi xanh thẳm thâm trầm bao dung hàng vạn hàng nghìn. Phẩm hạnh người này cũng giống như con mắt của hắn, sâu thẳm rộng.
“Ta muốn hỏi ngươi một vấn đề, con mắt của ngươi sao lại có màu lam?" Trình Thu Vũ hiếu kỳ hỏi.
“Tổ tiên ta là người Tây Vực, mẫu thân là người ngoại tộc, huynh đệ chúng ta đều có bộ dáng không giống người Trung Nguyên." Mộc Ngọc Hàn giải thích. Mộc Ngọc Hàn nhớ tới tổ tiên của mình, phải trải qua biết bao mưa gió từ Tây Vực chuyển sang phương Bắc, cùng các bộ tộc khác tranh đoạt đồng cỏ, chém giết vô số lần, trở thành bộ tộc lớn mạnh, mạnh đến mức lập thành một quốc gia, Mộc Ngọc Hàn hay Đoan Mộc Ngọc Hàn, tứ Hoàng Tử của Tề quốc. Tề quốc xưng bá, chiếm vùng Trung Nguyên, đó là vô số tiền bối đẫm máu chiến đấu hăng hái, dùng sinh mệnh đổi lấy vinh quang. Tổ tiên đã bang trợ Lương quốc quân chủ đánh đuổi sự xâm lấn của bộ tộc phương Bắc, nên được ban thưởng lãnh thổ rộng lớn. Tổ tiên tập kết lương thảo cùng con dân di chuyển lên phương Bắc tạo thành giang sơn Tề quốc, cho đến bay giờ trở thành một quốc gia lớn mạnh. Quân vương Tề quốc có mộng tưởng thâu tóm xong Trung Nguyên sẽ thâu tóm luôn thiên hạ.
“Gia tộc các ngươi thực sự là không giống người thường, chỉ có Tề quốc mới có tổ tiên là người Tây Vực, chẳng lẽ ngươi là người Tề quốc." Trình Thu Vũ nhìn tướng mạo cùng ngôn ngữ của hắn cũng đã biết được hắn là người Tề quốc.
“Ta là người Tề quốc, người Tề quốc chúng ta dũng mãnh thiện chiến, bị người ta gọi là dân tộc hung hãn trên lưng ngựa." Đoan Mộc Ngọc Hàn nói.
“Cũng không hẳn vậy, Tề quốc đã tiếp thu văn hóa của vùng Trung Nguyên mấy trăm năm, ta thấy Tề quốc hiện tại không phải là dân tộc hung hãn." Nghe Trình Thu Vũ đánh giá, Đoan Mộc Ngọc Hàn thập phần hưởng thụ, người này coi như có chút kiến thức. Đoan Mộc Ngọc Hàn còn muốn nói, bất đắc dĩ cái bụng phát sinh thanh âm, Đoan Mộc Ngọc Hàn xấu hổ cười cười.
“Nói chuyện với ngươi nên ta quên, ngươi còn chưa dùng bữa, ta sai người đi làm." Trình Thu Vũ ôn hòa cười như một người ca ca, vội vàng phân phó hạ nhân làm cơm. Trong lòng Đoan Mộc Ngọc Hàn chảy qua một tia ấm áp, ca ca. . . Nhị ca của hắn là người hiền lành nhất, mẫu thân của hắn lại là người bao dung thiện lương, tuy mình không phải là do nàng sinh, nhưng nàng vẫn đối với mình phi thường từ ái. Dáng tươi cười của nhị ca cùng Trình Thu Vũ thật giống nhau, bọn họ đều là người tốt. Không biết tiểu đệ đệ thò thè nước mũi đều đi theo nhị ca mỗi ngày giờ trông thế nào. Bị thương khiến cho Đoan Mộc Ngọc Hàn mẫn cảm hơn, hắn nhớ nhà.
——— —————————–
Nơi đẹp đẽ và phồn hoa nhất của Vọng thành, gọi là Liễu Hương Nhai, vừa nghe giống như tên của một loài hoa, kỳ thực không phải, mà là do hai bên đường được trồng nhiều thúy liễu nên gọi như vậy. Nơi ngã tư rộng lớn, là dịch quán để tiếp đón sứ giả của các quốc gia, thương nhân tụ tập hai bên đường, quý phủ của một số đại thần cũng ở nơi này. Suốt ngày ngựa xe như nước, cảnh tượng phồn hoa.
Mã xa của đoàn người sứ thần Tề quốc hướng dịch quán chạy tới, hai bên mã xa đều là tử y vệ kỵ mã theo bảo hộ, có thể thấy được sứ thần trong mã xa là người cao quý thế nào, chắc chắn là hoàng thân quốc thích của Tề quốc xuất hành.
Một bàn tay nhỏ bé trắng noãn xốc màn xe lên, một thiếu niên y phục hoa lệ dùng đôi mắt tử sắc nhìn mọi thứ xung quanh, nhìn mã xa đi qua đi lại trên đường, trong lòng thiếu niên tính toán lần này sẽ có thu hoạch gì.
“Dĩnh nhi, không nên mở màn xe, ngươi sẽ khiến người khác tò mò." Đoan Mộc Thanh Lam ôm lấy Đoan Mộc Dĩnh, hờn giận nói, “Dĩnh nhi yên ổn ngồi trong lòng ta là hay nhất, nếu không người khác sẽ nảy sinh lòng hiếu kỳ, Dĩnh nhi hiểu chưa."
“Vì sao?" Đoan Mộc Dĩnh không giải thích được hỏi.
“Đôi mắt của ngươi có là tử sắc, mắt của người Trung Nguyên là hắc sắc, đã biết chưa?" Đoan Mộc Thanh Lam xoa xoa đầu nhi tử của mình, thực sự là học mà thông minh được. Đoan Mộc Dĩnh được Đoan Mộc Thanh Lam ôm trong lòng, xem ra lúc này mình mang thân phận của hoàng tử Tề quốc, lập trường phải cải biến, tình cảm hỗ độn của hắn tiêu thất trong cái ôm ấm áp. Hắn đã từng tới nơi này, khi còn là Trình Thu Bình, hắn cũng đã đi hết phố lớn ngõ nhỏ, muốn gặp nhiều người thỉnh giáo, mưu cầu một lối ra. Nghĩ lại khi đó chính mình thật ngu ngốc, tự đi tìm tử lộ.
“Phụ hoàng có biết nơi này được gọi là Liễu Hương Nhai, là nơi tụ tập những ngươi phú quý nhất, ở đây có một nơi gọi là Thiên Hương Minh, ngày xưa là thanh lâu, nhưng bây giờ đã không còn, nó là sở quán nơi văn nhân nhã sĩ phú thương tập hợp. Phụ hoàng có muốn đi không?" Đoan Mộc Dĩnh cọ cọ trong lòng Đoan Mộc Thanh Lam vài cái, nhãn tình khả ái.
“Cho dù phụ hoàng không muốn đi, thì Dĩnh nhi cũng sẽ đi a." Đoan Mộc Thanh Lam nhéo nhéo cái mũi khéo léo của Đoan Mộc Dĩnh, cười nói.
“Phụ hoàng thật hiểu nhi thần." Đoan Mộc Dĩnh hôn lên mặt Đoan Mộc Thanh Lam một cái.
Đoan Mộc Thanh Lam trêu đùa chỉa chỉa miệng mình nói rằng, “Trẫm muốn Dĩnh nhi hôn ở đây, Dĩnh nhi hôn sai nơi rồi."
“Phụ hoàng thật đúng là sắc lang." Đoan Mộc Dĩnh cười nói. Tiếng cười của hắn lập tức bị Đoan Mộc Thanh Lam nuốt lấy, Đoan Mộc Dĩnh bị bất ngờ quên cả nhắm mắt lại, kỹ xảo của Đoan Mộc Thanh Lam cao siêu, khinh trác dò hỏi, Đoan Mộc Dĩnh cũng trầm mê trong đó, hai tay tự giác ôm lấy cổ của Đoan Mộc Thanh Lam, nhiệt tình đáp trả, bỗng nhiên đội trưởng tử y vệ ở ngoại xa cung kính nói: “Điện hạ, tới dịch quán rồi."
Trong lòng Đoan Mộc Thanh Lam mắng tên đội trường tử y vệ một cái, thực sự là quấy rầy không đúng lúc. Đoan Mộc Thanh Lam một thân quan phục, hắn giả dạng làm tứ phẩm thị vệ bên cạnh Đoan Mộc Dĩnh, Đoan Mộc Dĩnh lập tức tỉnh táo lại, mặt đỏ hồng chôn ở trong lòng Đoan Mộc Thanh Lam, có chút xấu hổ.
“Khó thấy được Dĩnh nhi xấu hổ, phụ hoàng ôm ngươi đi ra ngoài được không?" Đoan Mộc Thanh Lam nhìn nhi tử của mình, tâm tình hắn sung sướng tới cực điểm, hài tử này càng ngày càng thú vị.
“Không được, nhi thần tự mình đi xuống." Đoan Mộc Dĩnh cứng cỏi đáp, ta thật không thích tính khí của ngươi.
“Hảo hảo hảo, ngươi tự đi xuống a Hiếu thân vương điện hạ của ta." Đoan Mộc Thanh Lam cười tủm tỉm. Đoan Mộc Dĩnh bốc đồng hừ một tiếng, xốc lên màn xe, đội trưởng tử y vệ dìu hắn đi xuống xe ngựa. Sớm đã có quản lý dịch quán nghênh tiếp hắn, vị quan dẫn đầu đến chỗ hắn thi lễ: “Cung nghênh Hiếu thân vương đại giá quang lâm, thần phụng mệnh hoàng thượng đợi đã lâu."
“Vị đại nhân này không cần đa lễ, tiểu vương mới đến, đối với kinh thành còn nhiều điều không biết, còn muốn nhờ đại nhân dẫn đường." Đoan Mộc Dĩnh thản nhiên cười, quan lại nhất thời ngốc sửng sốt một chút, một lát sau mới khôi phục tỉnh táo.
“Khách khí khách khí, chiếu cố Vương gia là bổn phận của hạ quan, ngày mai là ngày mỹ nhân ngoại tộc tiến cung, Vương gia có thể đến dự được không." Vị này đại thần vừa nói, vừa dẫn đường cho Đoan Mộc Dĩnh, Đoan Mộc Thanh Lam đi phía sau, ánh mắt như kiếm, hận không thể chém chết tên quan lại của dịch quán kia, mê đắm nhìn nhi tử của ta làm gì, trẫm mắt móc của ngươi xuống bây giờ.
“Thật là khéo, ngày mai tiểu vương cũng muốn hướng quốc chủ Lương quốc dâng lễ vật." Đoan Mộc Dĩnh mỉm cười nói, “Đến lúc đó cũng có thể nhìn thấy phong thái của mỹ nhân kia."
Dịch quán là một nơi rộng rãi, cách sắp xếp cũng giống như Tề quốc, đình viện nhiều hoa cỏ, nhưng không còn trăm hoa tranh diễm, những nụ hoa ẩn mình đón đợi mùa xuân, chỉ có tùng bách vẫn xanh tươi như trước. Tử y vệ khiêng một cái rương, đi theo phía sau Đoan Mộc Thanh Lam, trong rương này đều là trân bảo, đều do Quý quý phi chuẩn bị cho nhi tử của mình. Quý quý phi dặn dò: “Lần đầu tiên rời khỏi Lương quốc, có người nói Vọng thành là một xa hoa dâm mỹ, nơi nào cũng có thương nhân, xuất môn phải mặc y phục tốt nhất, lời nói cử chỉ tốt, không thể để cho người khác xem nhẹ, Dĩnh nhi là đại diện cho uy danh của Tề quốc, phải thật cẩn thận." Thế là vị mẫu thân này vì hắn chuẩn bị hành lý phô trương, ngay cả đồ chơi quý giá của hắn cũng mang đi.
Dàn xếp xong xuôi vị quan kia xin cáo lui, Đoan Mộc Dĩnh bị Đoan Mộc Thanh Lam ôm đi nghỉ ngơi, ngủ trưa. Quan lại quản lí dịch quán đi ra còn quay đầu lại vài lần, quay đầu lại còn không nhịn được mà nhìn vài lần. Vị thân vương điện hạ của Tề quốc quả nhiên là mỹ nhân tuyệt thế, hắn bước xuống xe ngựa, quan lại cho rằng hắn là thiên nhân hạ phàm, nhìn hắn mà kinh hãi. Hắn lập tức phải bẩm báo tình huống này, một đường bước nhanh. Trên đường lại gặp quan lại vừa nghênh tiếp mỹ nhân do phiên bang tiến cống.
“Ai nha, Trương đại nhân, ngươi nghênh tiếp vị thân vương của Tề quốc xong rồi sao, nói cho ta nghe, có phải hắn trông phi thường dữ tợn, đôi mắt thật lớn, râu mép dài." Vị quan này nhìn có chút hả hê hỏi, hắn có điểm vênh váo mười phần, mình được nghênh tiếp mỹ nhân nổi danh kia, cũng có thể phô trương một trận, “Hôm nay ta mới được nhìn thấy mỹ nhân phiên bang kia, ngươi không biết đâu, mỹ nhân kia mắt ngọc mày ngài, mắt xanh tóc vàng, là mỹ nhân hiếm thấy."
“Ngươi nói thế đã là gì, vị Hiếu thân vương của Tề quốc mới đúng là khuynh quốc khuynh thành, có thể được hắn cười, chết cũng cam nguyện." Vị quan họ Trương nói, hắn đang còn hình dung Đoan Mộc Dĩnh, đẹp, không chỉ riêng xinh đẹp, còn có khí chất hồn nhiên cùng cao quý, điều này không phải ai cũng có được.
“Ta thấy ngươi đúng là con trâu ngu ngốc, như vậy đi, ai là mỹ nhân ngày mai ở cung vàng điện ngọc sẽ biết." Vị quan kia không phục nói, Tề quốc là dạng dân tộc gì, ai cũng biết, quốc gia của người ngoại tộc hung hãn, trong đó dung nhập huyết thống của người Trung Nguyên, nói trắng ra là nơi quanh năm lãnh lẽo, có thể có mỹ nhân gì.
Bọn họ tranh luận nửa ngày về mỹ nhân, còn ở dịch quán, mỹ nhân vận cẩm bào thêu hoa, đi giày vải, nhân lúc Đoan Mộc Thanh Lam ngủ say len lén chuồn ra dịch quán, đáng tiếc còn chưa đi ra khỏi cửa, chợt nghe Đoan Mộc Thanh Lam nói, “Dĩnh nhi càng ngày càng bướng bỉnh, định bỏ phụ hoàng một mình đi chơi."
Vừa nghe trong giọng nói có chưa oán khí, Đoan Mộc Dĩnh lập tức dừng lại, chạy về bên giường, trong lòng oán giận, hắn quản mình quá chặt, một chút tự do cũng không có.
“Dĩnh nhi muốn đi nơi nào, phụ hoàng cùng ngươi, không phải ngươi muốn dẫn phụ hoàng đi mua sắm ở Vọng thành sao?"
Trình Thu Vũ chưa bao giờ thấy đôi mắt như vậy, sắc mắt xanh lam giống hệt hải dương, đang nhìn đôi mắt nâu của Trình Thu Vũ, tâm của Trình Thu Vũ bị sắc xanh lam bao phủ không thể kềm chế. Người được hắn cứu trở về đã tỉnh lại, ngươi này đang dùng ánh mắt thăm dò nhìn hắn, Trình Thu Vũ mỉm cười, đi tới trước giường, ngồi ở bên giường nhẹ giọng hỏi: “Ngươi tỉnh, trên người có chỗ nào khó chịu không."
“Ngươi đã cứu ta, cảm tạ ngươi." Người bị thương cảm kích nói lời cảm tạ, khuôn mặt tái nhợt tươi cười, có lẽ bình thường người này rất thích cười.
“Không cần khách khí, chỉ là chút chuyện nhỏ, vị công tử này, làm sao xưng hô." Trình Thu Vũ mỉm cười hỏi.
“Tại hạ Mộc Ngọc Hàn, đa tạ ân công cứu mạng, ân công có thể lưu lại tính danh, sau này Ngọc Hàn sẽ báo đáp." Trong lòng Mộc Ngọc Hàn thầm nghĩ mình gặp may mắn, được người này cứu lên, tướng mạo của hắn coi như là một quân tử, trang phục phú quý, kết giao cũng là chuyện tốt.
“Không cần gọi là ân công làm gì, ta nghe không quen, ta họ Trình danh tự Thu Vũ, tất cả mọi người đều gọi ta là Trình Thu Vũ." Trình Thu Vũ nói.
“A, chắc lã ân công sinh vào ngày mưa mùa thu." Mộc Ngọc Hàn nói.
“Đúng vậy, ta sinh vào một ngày mưa mùa thu, cha ta nói, hài tử này gọi là Thu Vũ." Trình Thu Vũ nhớ lại lúc mình sinh ra, Trình thị hiển hách, hai năm sau mình được tiên tri Lưu Đình thu làm đệ tử, Trình thị ăn mừng, ăn mừng gia tộc sinh ra một người anh tài. Nghĩ đến đây, Trình Thu Vũ đau lòng cười ha ha, thầm nói, “Anh tài cái gì, không hề có chính kiến, bất quá chỉ là hạng người thấy người sang bắt quàng làm họ, sao có thể là anh tài."
“Trình tiên sinh rất thương tâm, ngươi không muốn cười thì đừng miễn cưỡng chính mình, cười như vậy so với khóc còn khó coi hơn." Mộc Ngọc Hàn nói. Mộc Ngọc Hàn nghĩ đến cái gì đó, nhìn xung quanh, nhìn thấy Trình Thu Vũ nghi hoặc, liền mở miệng hỏi: “Trình tiên sinh có thấy binh khí tùy thân của ta không?"
“Ngươi nói là bảo kiếm phải không? Nó ở chỗ đây." Trình Thu Vũ đi tới cách đó không xa, lấy xuống bảo kiếm của Mộc Ngọc Hàn đang treo trên tường, đặt bên người của Mộc Ngọc Hàn. Cái chuôi bảo kiếm này nhìn qua có màu đen, thân kiếm ba thước ánh xạ tinh quang, vô cùng sắc bén.
“Đây là vật tổ tiên gia truyền cha ta tặng, không thể đánh mất." Mộc Ngọc Hàn cầm lấy bảo kiếm, ngón tay yêu quý xoa thân kiếm, hắn cẩn thận ôn nhu như vậy khiến cho người khác nghĩ rằng bảo kiếm này giống như tình nhân của hắn.
“Phụ thân ngươi rất thương yêu ngươi, vật gia truyền cũng tặng ngươi, hắn đặt nhiều hy vọng vào ngươi." Trình Thu Vũ ước ao nói, phụ thân đã mất mấy năm trước, năm kia mẫu thân cũng rời đi, cuối cùng Trình Thu Bình chết khiến cho hắn mất đi người thân cuối cùng. Hắn làm tất cả là vì Âu Tuấn Trình, nhưng lại không được hồi báo. Trong lòng Trình Thu Vũ bi ai nhưng Âu Tuấn Trình không hiểu, Trình Thu Vũ minh bạch, đế vương chỉ biết quan tâm tân sủng, có mới nới cũ là bệnh chung, đại đa số mọi người đều như vậy. Nội tâm của Trình Thu Vũ càng tràn ngập u buồn.
Mộc Ngọc Hàn buông bảo kiếm, nói, “Phụ thân ta là một người thích võ thuật, hắn đã từng nói, lúc còn trẻ hắn từng muốn làm một người hiệp khách. Ta thuở nhỏ đã tập võ, có thể nói là một người si võ, nên cha ta mới mang bảo kiếm này tặng cho ta."
“Ngươi là một người rộng rãi, ta cứu tính mệnh của ngươi là đúng, cũng có thêm nhiều bằng hữu." Trình Thu Vũ có cảm giác cùng hắn nói chuyện phiếm phi thường dễ dàng, Tâm tình Trình Thu Vũ vui vẻ lên một ít. Trình Thu Vũ thích nhất con mắt của Mộc Ngọc Hàn, nhìn hắn như biển rộng, con ngươi xanh thẳm thâm trầm bao dung hàng vạn hàng nghìn. Phẩm hạnh người này cũng giống như con mắt của hắn, sâu thẳm rộng.
“Ta muốn hỏi ngươi một vấn đề, con mắt của ngươi sao lại có màu lam?" Trình Thu Vũ hiếu kỳ hỏi.
“Tổ tiên ta là người Tây Vực, mẫu thân là người ngoại tộc, huynh đệ chúng ta đều có bộ dáng không giống người Trung Nguyên." Mộc Ngọc Hàn giải thích. Mộc Ngọc Hàn nhớ tới tổ tiên của mình, phải trải qua biết bao mưa gió từ Tây Vực chuyển sang phương Bắc, cùng các bộ tộc khác tranh đoạt đồng cỏ, chém giết vô số lần, trở thành bộ tộc lớn mạnh, mạnh đến mức lập thành một quốc gia, Mộc Ngọc Hàn hay Đoan Mộc Ngọc Hàn, tứ Hoàng Tử của Tề quốc. Tề quốc xưng bá, chiếm vùng Trung Nguyên, đó là vô số tiền bối đẫm máu chiến đấu hăng hái, dùng sinh mệnh đổi lấy vinh quang. Tổ tiên đã bang trợ Lương quốc quân chủ đánh đuổi sự xâm lấn của bộ tộc phương Bắc, nên được ban thưởng lãnh thổ rộng lớn. Tổ tiên tập kết lương thảo cùng con dân di chuyển lên phương Bắc tạo thành giang sơn Tề quốc, cho đến bay giờ trở thành một quốc gia lớn mạnh. Quân vương Tề quốc có mộng tưởng thâu tóm xong Trung Nguyên sẽ thâu tóm luôn thiên hạ.
“Gia tộc các ngươi thực sự là không giống người thường, chỉ có Tề quốc mới có tổ tiên là người Tây Vực, chẳng lẽ ngươi là người Tề quốc." Trình Thu Vũ nhìn tướng mạo cùng ngôn ngữ của hắn cũng đã biết được hắn là người Tề quốc.
“Ta là người Tề quốc, người Tề quốc chúng ta dũng mãnh thiện chiến, bị người ta gọi là dân tộc hung hãn trên lưng ngựa." Đoan Mộc Ngọc Hàn nói.
“Cũng không hẳn vậy, Tề quốc đã tiếp thu văn hóa của vùng Trung Nguyên mấy trăm năm, ta thấy Tề quốc hiện tại không phải là dân tộc hung hãn." Nghe Trình Thu Vũ đánh giá, Đoan Mộc Ngọc Hàn thập phần hưởng thụ, người này coi như có chút kiến thức. Đoan Mộc Ngọc Hàn còn muốn nói, bất đắc dĩ cái bụng phát sinh thanh âm, Đoan Mộc Ngọc Hàn xấu hổ cười cười.
“Nói chuyện với ngươi nên ta quên, ngươi còn chưa dùng bữa, ta sai người đi làm." Trình Thu Vũ ôn hòa cười như một người ca ca, vội vàng phân phó hạ nhân làm cơm. Trong lòng Đoan Mộc Ngọc Hàn chảy qua một tia ấm áp, ca ca. . . Nhị ca của hắn là người hiền lành nhất, mẫu thân của hắn lại là người bao dung thiện lương, tuy mình không phải là do nàng sinh, nhưng nàng vẫn đối với mình phi thường từ ái. Dáng tươi cười của nhị ca cùng Trình Thu Vũ thật giống nhau, bọn họ đều là người tốt. Không biết tiểu đệ đệ thò thè nước mũi đều đi theo nhị ca mỗi ngày giờ trông thế nào. Bị thương khiến cho Đoan Mộc Ngọc Hàn mẫn cảm hơn, hắn nhớ nhà.
——— —————————–
Nơi đẹp đẽ và phồn hoa nhất của Vọng thành, gọi là Liễu Hương Nhai, vừa nghe giống như tên của một loài hoa, kỳ thực không phải, mà là do hai bên đường được trồng nhiều thúy liễu nên gọi như vậy. Nơi ngã tư rộng lớn, là dịch quán để tiếp đón sứ giả của các quốc gia, thương nhân tụ tập hai bên đường, quý phủ của một số đại thần cũng ở nơi này. Suốt ngày ngựa xe như nước, cảnh tượng phồn hoa.
Mã xa của đoàn người sứ thần Tề quốc hướng dịch quán chạy tới, hai bên mã xa đều là tử y vệ kỵ mã theo bảo hộ, có thể thấy được sứ thần trong mã xa là người cao quý thế nào, chắc chắn là hoàng thân quốc thích của Tề quốc xuất hành.
Một bàn tay nhỏ bé trắng noãn xốc màn xe lên, một thiếu niên y phục hoa lệ dùng đôi mắt tử sắc nhìn mọi thứ xung quanh, nhìn mã xa đi qua đi lại trên đường, trong lòng thiếu niên tính toán lần này sẽ có thu hoạch gì.
“Dĩnh nhi, không nên mở màn xe, ngươi sẽ khiến người khác tò mò." Đoan Mộc Thanh Lam ôm lấy Đoan Mộc Dĩnh, hờn giận nói, “Dĩnh nhi yên ổn ngồi trong lòng ta là hay nhất, nếu không người khác sẽ nảy sinh lòng hiếu kỳ, Dĩnh nhi hiểu chưa."
“Vì sao?" Đoan Mộc Dĩnh không giải thích được hỏi.
“Đôi mắt của ngươi có là tử sắc, mắt của người Trung Nguyên là hắc sắc, đã biết chưa?" Đoan Mộc Thanh Lam xoa xoa đầu nhi tử của mình, thực sự là học mà thông minh được. Đoan Mộc Dĩnh được Đoan Mộc Thanh Lam ôm trong lòng, xem ra lúc này mình mang thân phận của hoàng tử Tề quốc, lập trường phải cải biến, tình cảm hỗ độn của hắn tiêu thất trong cái ôm ấm áp. Hắn đã từng tới nơi này, khi còn là Trình Thu Bình, hắn cũng đã đi hết phố lớn ngõ nhỏ, muốn gặp nhiều người thỉnh giáo, mưu cầu một lối ra. Nghĩ lại khi đó chính mình thật ngu ngốc, tự đi tìm tử lộ.
“Phụ hoàng có biết nơi này được gọi là Liễu Hương Nhai, là nơi tụ tập những ngươi phú quý nhất, ở đây có một nơi gọi là Thiên Hương Minh, ngày xưa là thanh lâu, nhưng bây giờ đã không còn, nó là sở quán nơi văn nhân nhã sĩ phú thương tập hợp. Phụ hoàng có muốn đi không?" Đoan Mộc Dĩnh cọ cọ trong lòng Đoan Mộc Thanh Lam vài cái, nhãn tình khả ái.
“Cho dù phụ hoàng không muốn đi, thì Dĩnh nhi cũng sẽ đi a." Đoan Mộc Thanh Lam nhéo nhéo cái mũi khéo léo của Đoan Mộc Dĩnh, cười nói.
“Phụ hoàng thật hiểu nhi thần." Đoan Mộc Dĩnh hôn lên mặt Đoan Mộc Thanh Lam một cái.
Đoan Mộc Thanh Lam trêu đùa chỉa chỉa miệng mình nói rằng, “Trẫm muốn Dĩnh nhi hôn ở đây, Dĩnh nhi hôn sai nơi rồi."
“Phụ hoàng thật đúng là sắc lang." Đoan Mộc Dĩnh cười nói. Tiếng cười của hắn lập tức bị Đoan Mộc Thanh Lam nuốt lấy, Đoan Mộc Dĩnh bị bất ngờ quên cả nhắm mắt lại, kỹ xảo của Đoan Mộc Thanh Lam cao siêu, khinh trác dò hỏi, Đoan Mộc Dĩnh cũng trầm mê trong đó, hai tay tự giác ôm lấy cổ của Đoan Mộc Thanh Lam, nhiệt tình đáp trả, bỗng nhiên đội trưởng tử y vệ ở ngoại xa cung kính nói: “Điện hạ, tới dịch quán rồi."
Trong lòng Đoan Mộc Thanh Lam mắng tên đội trường tử y vệ một cái, thực sự là quấy rầy không đúng lúc. Đoan Mộc Thanh Lam một thân quan phục, hắn giả dạng làm tứ phẩm thị vệ bên cạnh Đoan Mộc Dĩnh, Đoan Mộc Dĩnh lập tức tỉnh táo lại, mặt đỏ hồng chôn ở trong lòng Đoan Mộc Thanh Lam, có chút xấu hổ.
“Khó thấy được Dĩnh nhi xấu hổ, phụ hoàng ôm ngươi đi ra ngoài được không?" Đoan Mộc Thanh Lam nhìn nhi tử của mình, tâm tình hắn sung sướng tới cực điểm, hài tử này càng ngày càng thú vị.
“Không được, nhi thần tự mình đi xuống." Đoan Mộc Dĩnh cứng cỏi đáp, ta thật không thích tính khí của ngươi.
“Hảo hảo hảo, ngươi tự đi xuống a Hiếu thân vương điện hạ của ta." Đoan Mộc Thanh Lam cười tủm tỉm. Đoan Mộc Dĩnh bốc đồng hừ một tiếng, xốc lên màn xe, đội trưởng tử y vệ dìu hắn đi xuống xe ngựa. Sớm đã có quản lý dịch quán nghênh tiếp hắn, vị quan dẫn đầu đến chỗ hắn thi lễ: “Cung nghênh Hiếu thân vương đại giá quang lâm, thần phụng mệnh hoàng thượng đợi đã lâu."
“Vị đại nhân này không cần đa lễ, tiểu vương mới đến, đối với kinh thành còn nhiều điều không biết, còn muốn nhờ đại nhân dẫn đường." Đoan Mộc Dĩnh thản nhiên cười, quan lại nhất thời ngốc sửng sốt một chút, một lát sau mới khôi phục tỉnh táo.
“Khách khí khách khí, chiếu cố Vương gia là bổn phận của hạ quan, ngày mai là ngày mỹ nhân ngoại tộc tiến cung, Vương gia có thể đến dự được không." Vị này đại thần vừa nói, vừa dẫn đường cho Đoan Mộc Dĩnh, Đoan Mộc Thanh Lam đi phía sau, ánh mắt như kiếm, hận không thể chém chết tên quan lại của dịch quán kia, mê đắm nhìn nhi tử của ta làm gì, trẫm mắt móc của ngươi xuống bây giờ.
“Thật là khéo, ngày mai tiểu vương cũng muốn hướng quốc chủ Lương quốc dâng lễ vật." Đoan Mộc Dĩnh mỉm cười nói, “Đến lúc đó cũng có thể nhìn thấy phong thái của mỹ nhân kia."
Dịch quán là một nơi rộng rãi, cách sắp xếp cũng giống như Tề quốc, đình viện nhiều hoa cỏ, nhưng không còn trăm hoa tranh diễm, những nụ hoa ẩn mình đón đợi mùa xuân, chỉ có tùng bách vẫn xanh tươi như trước. Tử y vệ khiêng một cái rương, đi theo phía sau Đoan Mộc Thanh Lam, trong rương này đều là trân bảo, đều do Quý quý phi chuẩn bị cho nhi tử của mình. Quý quý phi dặn dò: “Lần đầu tiên rời khỏi Lương quốc, có người nói Vọng thành là một xa hoa dâm mỹ, nơi nào cũng có thương nhân, xuất môn phải mặc y phục tốt nhất, lời nói cử chỉ tốt, không thể để cho người khác xem nhẹ, Dĩnh nhi là đại diện cho uy danh của Tề quốc, phải thật cẩn thận." Thế là vị mẫu thân này vì hắn chuẩn bị hành lý phô trương, ngay cả đồ chơi quý giá của hắn cũng mang đi.
Dàn xếp xong xuôi vị quan kia xin cáo lui, Đoan Mộc Dĩnh bị Đoan Mộc Thanh Lam ôm đi nghỉ ngơi, ngủ trưa. Quan lại quản lí dịch quán đi ra còn quay đầu lại vài lần, quay đầu lại còn không nhịn được mà nhìn vài lần. Vị thân vương điện hạ của Tề quốc quả nhiên là mỹ nhân tuyệt thế, hắn bước xuống xe ngựa, quan lại cho rằng hắn là thiên nhân hạ phàm, nhìn hắn mà kinh hãi. Hắn lập tức phải bẩm báo tình huống này, một đường bước nhanh. Trên đường lại gặp quan lại vừa nghênh tiếp mỹ nhân do phiên bang tiến cống.
“Ai nha, Trương đại nhân, ngươi nghênh tiếp vị thân vương của Tề quốc xong rồi sao, nói cho ta nghe, có phải hắn trông phi thường dữ tợn, đôi mắt thật lớn, râu mép dài." Vị quan này nhìn có chút hả hê hỏi, hắn có điểm vênh váo mười phần, mình được nghênh tiếp mỹ nhân nổi danh kia, cũng có thể phô trương một trận, “Hôm nay ta mới được nhìn thấy mỹ nhân phiên bang kia, ngươi không biết đâu, mỹ nhân kia mắt ngọc mày ngài, mắt xanh tóc vàng, là mỹ nhân hiếm thấy."
“Ngươi nói thế đã là gì, vị Hiếu thân vương của Tề quốc mới đúng là khuynh quốc khuynh thành, có thể được hắn cười, chết cũng cam nguyện." Vị quan họ Trương nói, hắn đang còn hình dung Đoan Mộc Dĩnh, đẹp, không chỉ riêng xinh đẹp, còn có khí chất hồn nhiên cùng cao quý, điều này không phải ai cũng có được.
“Ta thấy ngươi đúng là con trâu ngu ngốc, như vậy đi, ai là mỹ nhân ngày mai ở cung vàng điện ngọc sẽ biết." Vị quan kia không phục nói, Tề quốc là dạng dân tộc gì, ai cũng biết, quốc gia của người ngoại tộc hung hãn, trong đó dung nhập huyết thống của người Trung Nguyên, nói trắng ra là nơi quanh năm lãnh lẽo, có thể có mỹ nhân gì.
Bọn họ tranh luận nửa ngày về mỹ nhân, còn ở dịch quán, mỹ nhân vận cẩm bào thêu hoa, đi giày vải, nhân lúc Đoan Mộc Thanh Lam ngủ say len lén chuồn ra dịch quán, đáng tiếc còn chưa đi ra khỏi cửa, chợt nghe Đoan Mộc Thanh Lam nói, “Dĩnh nhi càng ngày càng bướng bỉnh, định bỏ phụ hoàng một mình đi chơi."
Vừa nghe trong giọng nói có chưa oán khí, Đoan Mộc Dĩnh lập tức dừng lại, chạy về bên giường, trong lòng oán giận, hắn quản mình quá chặt, một chút tự do cũng không có.
“Dĩnh nhi muốn đi nơi nào, phụ hoàng cùng ngươi, không phải ngươi muốn dẫn phụ hoàng đi mua sắm ở Vọng thành sao?"
Tác giả :
Tiểu Trư Tước