Niết Bàn Chi Khuynh Phúc

Chương 15

Hậu cung phi tần đều tập trung ở Trữ Thái điện, Đoan Mộc Thanh Lam ngồi ở ở trung tâm, Cơ hoàng hậu ngồi ở bên trái Đoan Mộc Thanh Lam, thái tử ngồi dưới bọn họ một chút. Tần phi dựa theo phẩm cấp mà an vị, hoàng tử đi theo thì đứng bên người mẫu thân mình.

“Trẫm nghe nói có người đồn đãi lục hoàng tử không phải là hài tử của trẫm, ai là người náo loạn khởi xướng." Đoan Mộc Thanh Lam lớn tiếng quát, “Có phải hài tử của trẫm hay không, chả lẽ trẫm không biết sao!"

Chúng tần phi vừa nghe sợ đến run run, lần này hoàng thượng thực sự rất giận dữ, Dương quý phi liếc mắt nhìn Mặc Triền, Mặc Triền hướng Hoàng thượng cáo trạng, hoàng thượng không tin Mặc Triền nói, cái giá phải trả lớn lắm ni.

“Hoàng thượng không nên tức giận như vậy, mặc kệ là ai nói lung tung, cũng phải có chứng cứ. Theo ý thần, chuyện này cứ hỏi ngự y và bà mụ." Mặc Triền nói, “Hoàng tử thì sẽ có bớt, duy độc lục hoàng tử không có, chẳng lẽ không đáng nghi sao?"

Quý thục phi vẫn bình ổn ngồi, không chút hoang mang. Đoan Mộc Dĩnh thấy mẫu thân như vậy, cũng bình tĩnh đứng ở bên người mẫu thân. Cơ hoàng hậu biết Quý thục phi không có kinh hoảng, trong lòng nàng đều biết. Quý thục phi trải qua nhiều sóng gió, không có phần thắng tuyệt đối, thì có thể bình tĩnh như vậy sao. Thái tử có chút lo lắng nhìn Quý thục phi, hắn không muốn nhìn thấy có người hãm hại nữ nhân này, Thục phi trong cảm nhận của hắn là một nữ nhân hoàn mỹ.

“Tuyên ngự y, bà đỡ." Đoan Mộc Thanh Lam nói.

Lý Phúc vội vã đi ra ngoài, “Hoàng thượng có chỉ, tuyên ngự y cùng bà đỡ yết kiến."

Ngự y cùng bà đỡ vội vàng tiến đến, quỳ trên mặt đất hô muôn năm.

“Ngự y, ngươi nói xem, trên người lục hoàng tử có đồ đằng hay không, ngươi nói cho thật." Đoan Mộc Thanh Lam nói.

“Thần thần không thấy trên người lục hoàng tử có phượng hoàng đồ đằng." Ngự y sợ đến có chút run run, lau mồ hôi.

“Bà đỡ, ngươi nói một chút a." Đoan Mộc Thanh Lam hỏi.

“Lúc nô tì đỡ đẻ, không thấy bất cứ cái bớt nào trên người lục hoàng tử." Bà đỡ nói.

“Thục phi nương nương của trẫm, ngươi giải thích một chút a, bọn họ bức thiết muốn biết lục hoàng tử có phải là nhi tử của trẫm hay không." Đoan Mộc Thanh Lam tà mị cười, ôn nhu hỏi, “Ngươi giải thích cho bọn họ một chút."

Dương quý phi đắc ý dào dạt chế giễu, Mặc Triền cũng cho rằng mình đã thành công, Đoan Mộc Kỳ có chút hả hê chờ xem náo nhiệt.

Quý thục phi rất trấn định đứng lên, hành một lễ, “Thực sự là lời nói vô căn cứ, nhi tử của thần thiếp đương nhiên là con của hoàng thượng."

“Ngươi có chứng cứ gì, lấy ra cho mọi người nhìn một cái." Mặc Triền nói.

Quý thục phi kéo Đoan Mộc Dĩnh tới trước mặt Đoan Mộc Thanh Lam, Quý thục phi mỉm cười cởi ti kết buộc tóc Đoan Mộc Dĩnh ra, tóc Đoan Mộc Dĩnh liền hạ xuống.

“Bớt đồ đằng của Dĩnh nhi ở sau tóc, không dễ phát hiện, bệ hạ cùng hoàng hậu tự mình nhìn." Quý thục phi cười nói, “Đồ đằng này cũng có màu đen như tóc."

Đoan Mộc Dĩnh chưa bao giờ biết bớt đồ đằng của mình sinh trưởng ở trên đầu, đó là một nơi không dễ dàng nhìn thấy. Trách không được Quý thục phi trấn định tự nhiên, trong lòng nàng biết rõ mình sẽ thắng. Đoan Mộc Dĩnh tiêu sái đi tới trước mặt Đoan Mộc Thanh Lam, Đoan Mộc Thanh Lam kéo Đoan Mộc Dĩnh qua, tại đầu của hắn tìm tới tìm lui, cười nói: “Là nhi tử của trẫm, không sai."

“Thực sự là thần kỳ, Dĩnh nhi lại đây mẫu hậu nhìn." Cơ hoàng hậu cười kéo Đoan Mộc Dĩnh qua, nhìn trên đầu Đoan Mộc Dĩnh một chút, “Không sai, đồ đằng xuất hiện ở nơi thật kỳ quái, bị tóc che lấp khó mà phát hiện."

Thành thân vương Đoan Mộc Du cũng nhìn một chút cái bớt dấu sau tóc, thiên hạ to lớn không có gì là không thể xảy ra. “Lục hoàng tử đúng là huyết mạch hoàng thất." Đoan Mộc Du cười nói, “Không sai được, Thái Tông hoàng đế cũng có bớt sau tóc, chẳng có gì lạ."

“Chuyện này cũng là thần thiếp sơ sẩy, lúc mới sinh tóc Dĩnh nhi hơi dài, che đậy đi khối bớt, sau này thần thiếp phát hiện, cũng không nói rõ một chút với mọi người, khiến cho người khác ngờ vực vô căn cứ. Hoàng thượng không cần vì chuyện này mà tức giận." Quý thục phi biểu hiện rất khành khẩn, không có vẻ bất hòa với người khác.

“Nếu sau này trẫm nghe bất cứ câu hồ ngôn loạn ngữ nào, thì đừng trách." Đoan Mộc Thanh Lam uy nghiêm sắc bén nhìn những cung phi và nhi tử của hắn, cực kì uy hiếp nói, “Không nên coi trẫm là đứa ngốc, tự cho là người thông minh nói xằng nói bậy trước mặt trẫm, lần này trẫm chứng thực cho các ngươi thấy, đã rõ ràng rồi a."

“Hoàng thượng, người hà tất phải tức giận, vì loại người tiểu nhân vu cáo kia thật không đáng. Có người nghi ngờ thân phận của lục hoàng tử, hiện tại đều rõ ràng, sau này không ai dám nói lung tung nói, sau này nếu như trong cung có nghe được điều gì không tốt, thần thiếp sẽ là người đầu tiên trừng phạt họ. Thần thiếp nghĩ ngày hôm nay cứ như vậy, mọi người cũng đều minh bạch, hoàng thượng còn có quốc sự trọng yếu, tất cả mọi người xuống phía dưới đi." Hoàng hậu đứng ra hoà giải, hoàng thượng cũng không hơn thua, mọi người đều thở dài một hơi, hành lễ xin cáo lui, Đoan Mộc Dĩnh đứng lên cùng Đoan Mộc Tuyết và Quý thục phi hướng Hoàng thượng hoàng hậu xin cáo lui, Đoan Mộc Thanh Lam thích sờ mái tóc dài rối tung của Đoan Mộc Dĩnh, mái tóc đầy phong tình không giống hắn ngày xưa, trong lòng hạ quyết tâm, sau này sẽ sờ tóc Đoan Mộc Dĩnh nhiều hơn. (sắc lang)

Đoan Mộc Dĩnh đi ra cung điện, trên mặt hắn cùng Quý thục phi lộ ra mỉm cười, Đoan Mộc Tuyết cũng minh bạch người tố giác chỉ là kẻ chết thay, thương cảm a. Đoan Mộc Dĩnh cầm lấy tay phải của Quý thục phi, Đoan Mộc Tuyết cầm tay bên trái, những phi thần không có hài tử thật phi thường ước ao. Đoan Mộc Dĩnh biết Quý thục phi có thể đem bọn hắn nuôi lớn thế này, nàng cũng phải trả giá rất nhiều. Nghe nói nhị ca chưa thấy mặt bao giờ kia không phải là con của Quý thục phi, là người khác ủy thác Thục phi nuôi nấng, trong lòng nàng vẫn luôn thương nhớ nhị ca. Sớm muộn gì có một ngày, chúng ta san bằng Vệ quốc, trả nỗi nhục này!

“Dĩnh nhi, là bọn hắn cố ý hãm hại chúng ta, Dĩnh nhi, nhanh lớn lên một chút, Tuyết nhi, mẫu thân muốn ngươi đi theo hoàng thúc học tập. Các ngươi cần trưởng thành. Vạn nhất có một ngày mẫu thân không thể bảo hộ các ngươi được nữa, các ngươi phải dựa vào đôi cánh của mình mà bay lượn." Quý thục phi nói, “Tuyết nhi, hôm qua mẫu thân đã cầu hoàng thúc của ngươi, hoàng thúc đã đồng ý, ngày mai mang ngươi đến quân doanh. Làm việc cho tốt, mẫu thân biết Tuyết nhi là một hài tử có tiền đồ, nhất định sẽ mạnh hơn Trầm Luyện."

“Nhi thần biết, mẫu thân yên tâm đi. Không có sức mạnh sẽ bị khi dễ, bây giờ lục đệ còn nhỏ, nhi thần sẽ hảo hảo làm việc, khiến phụ hoàng nhìn với cặp mắt khác xưa." Đoan Mộc Tuyết ý thức được chính phải mạnh lên, hắn phải bảo vệ mẫu thân cùng đệ đệ, trong nháy mắt Đoan Mộc Tuyết có vẻ trưởng thành rất nhiều.

“Mẫu thân, ngươi không cần lo lắng cho nhi thần, hôm qua nhi thần cùng phụ hoàng nói chuyện chiêu nạp hiền sĩ, nhi thần nghĩ, nhi thần sẽ bang trở phụ hoàng đoạt lại lãnh thổ đã mất, mở rộng lãnh thổ Tề quốc. Đến lúc đó nhi thần cùng mẫu hậu sẽ được mọi người kính trọng." Đoan Mộc Dĩnh thoải mái nhìn Quý thục phi.

“Ngươi, hài tử này, ăn nói thực mạnh miệng, trong lòng mẫu thân biết rõ, như vậy tốt, mẫu thân yên tâm." Quý thục phi nhìn Đoan Mộc Dĩnh, rồi nhìn Đoan Mộc Tuyết, cảm thấy mỹ mãn, nở nụ cười.

Dương quý phi cùng Đoan Mộc Kỳ đi qua người bọn họ, âm dương quái khí, không thèm để ý Quý thục phi. Lâm Tần đi tới, phi thường ước ao nói: “Tỷ tỷ hảo phúc khí, có hai nhi tử bên người, đứa con bất hiếu kia của muội muội không biết đang làm cái gì, cũng không trở lại thăm mẫu thân của mình, đúng là hài tử không có lương tâm, ta thực sự là không nên sinh ra hắn."

“Muội muội không nên nói như thế, lão tứ sẽ trở về, sinh thần của hoàng thượng hắn có thể không đến sao."

“Khi đó hắn còn có lương tâm, đúng là võ si, trong mắt chỉ có tuyệt thế võ công, căn bản là không có nương này. Ai, không nhắc tới hắn nữa."

“Nếu như muội muội không vui, tới nơi ta chơi, chúng ta tâm sự."

“Cũng được, mấy ngày nay trong lòng phiền muộn, chia sẻ với người khác cũng đỡ hơn."

Xem ra, hôm nay Cẩm viện sẽ phi thường nào nhiệt, hai nữ nhân cũng có thể làm nên gánh hát a.

Mọi người đều ra khỏi Trữ Thái điện, Mặc Triền đi sau cùng, Đoan Mộc Thanh Lam liền nói: “Mặc Triền, ngươi lưu lại một chút, trò chuyện với trẫm."

Mặc Triền dừng lại, xoay người đối mặt với Đoan Mộc Thanh Lam, biểu tình của Đoan Mộc Thanh Lam khiến Mặc Triền sợ run, Mặc Triền quỳ trên mặt đất, hắn còn có thể nói gì, vu cáo Quý thục phi là tử tội. Hiện tại đối mặt với hắn không phải là hoàng thượng mà là diêm vương, hắn sẽ quyết định mình chết bằng cách nào.

“Mặc Triền, ngươi là một người thông minh, vu cáo người khác là tội gì người cũng biết a." Đoan Mộc Thanh Lam nói , “Trẫm không muốn truy cứu ngươi, nhưng ngươi không nghe trẫm nói, trẫm đã cho ngươi cơ hội, nhưng ngươi không buông tha, đừng trách trẫm."

“Thần Mặc Triền tạ ơn bệ hạ khoan dung." Mặc Triền biết Đoan Mộc Thanh Lam muốn mình tự sát. Mặc Triền đứng lên, thất hồn lạc phách đi ra ngoài, tự sát, Mặc Triền không muốn kết thúc sinh mệnh của mình, thế nhưng hắn phải tự sát. Như vậy cũng tốt, còn có thể chết một cách toàn vẹn. Mặc Triền nở nụ cười, kỳ thực Đoan Mộc Thanh Lam có khoan dung với chính mình hay không, hắn cũng không rõ lắm.

——— —————— —————–

Lần này Đoan Mộc Dĩnh tiến nhập vào mộng ảo, một mảnh trời xanh biển rộng yên bình, đứng ở đó là một nam nhân tóc vàng. Kỳ Duyên, sao hắn lại đi vào trong mộng của ta.

“Lục hoàng tử, ta đợi ngươi đã mấy ngày." Kỳ Duyên cười nói.

“Ngươi đang đợi ta, ngươi đợi ta làm gì?" Đoan Mộc Dĩnh kỳ quái hỏi.

“Ngươi có muốn đi vào mộng của người khác, làm chuyện ngươi muốn làm?" Kỳ Duyên hỏi.

“Muốn." Đoan Mộc Dĩnh nói.

“Ta sẽ chỉ cho ngươi một ít phương pháp, ngươi có thể khống chế sức mạnh của mình, thế nhưng nhớ kỹ không nên tùy ý tiến nhập mộng của người khác, vạn nhất ngươi gặp gỡ người có tu vi cao hơn, ngươi sẽ không có khả năng vẹn toàn trở ra, như vậy linh hồn của ngươi sẽ bị hao tổn."

“Vì sao ngươi muốn dạy ta mấy thứ này?"

“Ta là vì tương lai, ngươi có thể thực hiện mộng tưởng tương lai của ta, cũng là vì ta có khả năng giúp ngươi thực hiện mộng tưởng của ngươi."

" Mộng tưởng của ngươi?"

“Đúng vậy."

“Mộng tưởng của ngươi là gì?"

Kỳ Duyên nở nụ cười, phía sau hắn xuất hiện một mảng bầu trời trong vắt, dưới bầu trời đó là một thảo nguyên vô cùng rộng lớn. Những con dê nhàn nhã ăn cỏ xanh, bọn nhỏ sung sướng vui đùa, xa xa còn có rất nhiều lều trướng. Phụ nữ cùng nhau vui tươi giặt quần áo, nói chuyện phiếm.

“Đây là đâu?" Đoan Mộc Dĩnh hỏi, “Rất giống nơi ở của người ngoại tộc."

“Đúng vậy, đây là Bạc Nhân tộc, mộng tưởng của ta là giúp bọn hắn ổn định nơi ở, một gia viên mỹ lệ." Kỳ Duyên nói.

“Ngươi là Bạc Nhân?" Đoan Mộc Dĩnh đã biết lai lịch của Kỳ Duyên, trong lòng có chút minh bạch, không ai cho không ai cái gì, hắn dạy cho ta nhiều thứ, hắn muốn ta giúp hắn.

“Đúng vậy, ta là tiên tri của Bạc Nhân. Nếu như ngươi muốn báo thù, nếu như ngươi muốn thực hiện mộng tưởng của ngươi, hãy tin tưởng ta. Ta sẽ không hại ngươi, ta sẽ giúp ngươi làm bất cứ điều gì ngươi muốn." Kỳ Duyên vung tay lên, cảnh sắc liền biến mất, khôi phục lại cảnh tượng biển xanh.

“Hảo, ta bái ngươi làm sư phụ, ngươi đem tất cả những gì ngươi biết dạy cho ta." Đoan Mộc Dĩnh biết, hắn cần sự giúp đỡ của Kỳ Duyên. Đoan Mộc Dĩnh hướng Kỳ Duyên làm lễ bái sư, Kỳ Duyên mỉm cười nâng đệ tự mới thu nạp dậy.

“Ngồi xuống, ngẫm lại ngươi muốn gặp ai, tập trung lực lượng của chính mình, tận lực tưởng niệm người kia, ngươi sẽ đi vào mộng của hắn." Kỳ Duyên nói, “Không nên sợ, ta sẽ giúp ngươi."

Cảnh trong mơ của ai vậy, trong mắt Đoan Mộc Dĩnh là một giàn hoa tử đằng quen thuộc, có một người trung niên đang đứng dưới giàn hoa, trung niên mộc mạc, khuôn mặt tuấn lãng của hắn chứa đầy sầu bi, trong tay của hắn cầm một búp bê vải, đứng dưới giàn hoa tử đằng tưởng niệm một người.

“Sư phụ, sư phụ!" Đoan Mộc Dĩnh biến thành dáng dấpTrình Thu Bình, cuối cùng hắn cũng nhìn thấy người hắn luôn tưởng niệm, Trình Thu Bình chạy đến trước mặt người trung niên, người trung niên giống như giật mình tỉnh giấc mộng, hắn run run vươn hai tay, ôm lấy mặt Trình Thu Bình, vuốt ve phác thảo lại khuôn mặt của đồ đệ hắn.

“Bình nhi, thật là ngươi sao, sư phụ đang nghĩ vì sao ngươi không về báo mộng cho sư phụ, sư phụ muốn nhìn lại ngươi." Dạ Dương rơi nước mắt, ôm chặt lấy đồ đệ, là hài tử hắn nuôi lớn, cứ nghĩ lúc mình già yếu, muốn hắn chiếu cố mình hưởng thụ thiên luân chi nhạc, hiện tại tất cả khổ cực đều thành khoảng không.

“Sư phụ, ngươi là người Bình nhi luôn tưởng niệm, sư phụ ngươi có khỏe không?" Trình Thu Bình hưởng thụ cái ôm ấm áp của Dạ Dương, cái ôm vẫn mạnh mẽ như trong trí nhớ.

“Mao Qua chăm sóc ta rất tốt, ngươi yên tâm đi." Dạ Dương xoa xoa nước mắt nói, “Quá lợi cho lão gia khỏa kia, hắn không xứng với một người xuất sắc như sư phụ." Trình Thu Bình phi thường ghét người tên Mao Qua kia, nhìn thấy sư phụ là giống như ác lang, hận không thể lao tới, người gì mà như thế.

“Bình nhi, sao ngươi lại chết, Tiểu Bạch nói ngươi chết trận trên chiến trường, sư phụ đã sớm khuyên ngươi không nên tòng quân, ngươi không nghe, sư phụ báo thù cho ngươi, giết sạch người ngoại tộc." Dạ Dương chuyển hướng trọng tâm câu chuyện, khỏi nghe Trình Thu Bình nói Mao Qua không tốt.

“Ta bị Trữ Tiểu Bạch hại chết, sư phụ, ngươi không biết sao." Trình Thu Bình nói.

“Không có khả năng, các ngươi là sư huynh đệ, hơn nữa các ngươi là tình nhân, sao hắn lại hại chết ngươi." Dạ Dương không tin Trình Thu Bình nói, Trữ Tiểu Bạch có thể là người như vậy sao!
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại