Niếp Môn
Chương 36: Lo sợ trong lòng
"Tiên sinh mời lên xe." Tần quản gia vẫn thành thạo thu xếp một chút bên trong xe, cung kính mà nói với Niếp Nhân Quân.
Nhưng Niếp Nhân Quân lại đứng ở bên chậm chạp chưa di chuyển, chỉ thấy ông bình thản mà cười cười, sau đó lại lấy giọng điệu người làm cha mà nói: "Đến tiễn cha sao?"
Tần quản gia đứng thẳng lưng, tìm bóng dáng Niếp Ngân xung quanh, ông có thể khẳng định, chính là Niếp Ngân.
Chiếc Bugatti bên cạnh chiếc Bingley, cửa xe chậm rãi đẩy ra, thân hình Niếp Thân to lớn thon dài từ bên trong đi ra, không hề bất ngờ khi bản thân bị phát hiện, bởi bản thân cũng không có ý định trốn.
"Hoàng tử điện hạ, người vẫn tao nhã như thế." Niếp Nhân Quân nói đùa một câu, đang nói chuyện từ trong hộp lấy ra hai điếu xì gà, ném cho Niếp Ngân một điếu, ông biết rõ đây là một cuộc nói chuyện không ngắn.
"Con thấy là trong lòng người rất muốn làm quốc vương đến nổi không thể chờ nữa rồi." Niếp Ngân nhận điếu xì gà, xoay một vòng, tìm được tên người làm ra, những điếu xì gà Niếp Nhân Quân dùng, đều do cá nhân đặc chế, lớp vỏ cũng có đề tên người đó.
Niếp Ngân không châm lửa, mà tìm hiểu vào bên trong.
Niếp Nhân Quân ngẩng đầu nhìn bầu trời: "Lại kiểu thời tiết chết tiệt thế này, chỉ mong cuộc nói chuyện của chúng ta đừng giống như lần trước." Trong lúc nói, vẻ tươi cười vẫn đọng trên mặt.
"Con rất tò mò việc mà cha muốn làm." Niếp Ngân không hề vòng vo.
"À? Nếu ta nói chỉ là xử lý một số chuyện cá nhân, con chắc là không tin ta." Niếp Nhân Quân hỏi lại.
Niếp Ngân không nói gì, chỉ là trong mắt hiện lên ý cười.
Niếp Nhân Quân xòe hai tay ra, bày ra vẻ mặt bất đắt dĩ: "Ta đây nói thẳng, thật là để ý một chút về chuyện của con."
Niếp Ngân không ngạc nhiên, đúng như anh suy đoán, chỉ có điều anh không hỏi đến cuối cùng có chuyện gì, bởi vì bất kể là cái gì, kết quả đều giống nhau.
Anh thở dài: “Thật ra con về đây là để nói với cha một tiếng, ngày mai con phải đi, đồng thời vĩnh viễn sẽ không can thiệp vào chuyện Niếp môn nữa."
"Đùng đùng..." Một tiếng sấm rền vang trên bầu trời.
Vẻ mặt Niếp Nhân Quân bình tĩnh bất ngờ, điều này có chút ngoài ý muốn của Niếp Ngân.
Ông không nói gì, cũng không có tranh luận với Niếp Ngân nữa, trực tiếp chui vào trong xe.
Tần quản gia cùng Niếp Ngân sau khi cúi đầu chào tạm biệt, lại bắt đầu khởi động ô tô.
Nhìn vào kính chiếu hậu, hình bóng Niếp Ngân ngày càng nhỏ, Tần quản gia vẫn rất dè dặt quan tâm hỏi một câu: "Tiên sinh, thử cùng cậu ấy ôn hòa mà nói chuyện sao?"
Niếp Nhân Quân cười khẩy một tiếng, sau đó từ trong túi lấy ra điện thoại.
"Làm việc." Ông chỉ lạnh lùng mà nói hai chữ, liền ngắt điện thoại.
_______________________________
Trên bãi cỏ
Lãnh Tang Thanh há to miệng, trên khuôn mặt nhỏ nhắn lộ vẻ xấu hổ.
"Tôi, không phải nói sai chứ..."
Niếp Tích nhìn dáng điệu của Lãnh Tang Thanh, từ trong bụng mà phát ra tiếng cười.
"Này, song sinh, anh lớn lên đẹp trai như vậy, nên không phải là cái loại người thích rêu rao chuyện của người khác khắp nơi phải không?" Tim Lãnh Tang Thanh thấp thỏm không yên, trên mặt xuất hiện nụ cười mất tự nhiên.
Niếp Tích bất đắc dĩ mà lắc lắc đầu, làm ra một vẻ mặt khó hiểu: "Loại chuyện này rất khó nói, theo đạo lý tôi phải thông báo cho cha, chỉ có điều cái đó cùng với chuyện tôi đẹp trai không có liên quan."
Đôi mi thanh tú của Lãnh Tang Thanh cau lại, tràn đầy mất hứng: "Đem chuyện muốn nói để trong bụng cũng sẽ không sinh bệnh, chẳng lẽ anh nhỏ mọn như vậy, ngay cả một câu nói cũng không bỏ qua được sao?"
Niếp Tích nói giọng đầy ngụ ý: "Thế nào, một câu nói của Ngân trong lòng cô cũng quan trọng như thế sao? Nếu tôi đoán không sai, các người hẳn là không xa lạ đến nổi ngay cả sinh nhật của nhau cũng không biết đấy chứ chứ."
Một câu nói khiến Lãnh Tang Thanh ý thức được thay đổi của bản thân, không sai, không biết bắt đầu từ lúc nào, trong đầu mình lại nghĩ đến người đàn ông đó, làm sao cho anh vui, làm sao cho anh càng yêu mình...
Chậm rãi, cũng hoàn toàn quên mất phong cách của bản thân.
E rằng chỉ có trời mới tin, là cô từ nhỏ đến lớn, ngoại trừ đại ca và nhị ca ra người đàn ông đầu tiên quan tâm và lo lắng như thế, hình như không còn thời gian để nghiệm chứng, cũng không cần thứ gì để chống đỡ, chỉ cần vừa tiếp xúc liền có thể long trời lỡ đất, chỉ cần một lần đi vào liền ở sâu trong đó.
Mọi thứ hình như xảy ra trong khoảnh khắc khi Niếp Ngân che chở trên người cô...
Không...
Có lẽ...
Còn sớm hơn...
Là ở trên máy bay...
Cô có chút sợ hãi mà cúi đầu...
Thế nhưng, theo như lời Niếp Tích nói, cái người đàn ông kia ngay cả sinh nhật cô cũng không biết, cô và anh cuối cùng có quan hệ gì? Cô vậy mà có thể cùng với một người đàn ông được xưng là xa lạ xảy ra nhiều chuyện như vậy, rồi hai bên lại xa lạ.
Niếp Tích nhìn đôi mắt sắp khóc của cô, vội vàng an ủi nói: "Giỡn thôi, đừng ủy khuất như vậy, không biết sinh nhật cũng là chuyện bình thường, sinh nhật mỗi người bạn gái của tôi, tôi đều không nhớ."
Lãnh Tang Thanh vẫn cúi đầu, không nói gì.
Niếp Tích thấy cô không có phản ứng, lo lắng mà gãi gãi đầu: "Người đàn ông như Ngân là người đáng để phụ nữ yêu, cô vì anh ấy mà làm nhiều chuyện như vậy, đừng tưởng anh ấy không biết, chẳng qua anh ấy không nói mà thôi."
Cả người Lãnh Tang Thanh u uất, nước mắt hình như sắp trào ra.
Vẻ mặt Niếp Tích ủ rũ: "Được rồi tôi quên tất cả những chuyện nghe được vừa rồi, cô cũng quên, được không? Coi như cô vừa mới đi đến đây, trở lại lúc tôi còn đang đánh gôn."
Lãnh Tang Thanh cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, dáng vẻ tươi cười của một người tìm cách thỏa hiệp, bày tỏ đồng ý, nhưng trong ánh mắt không che được một tia lo sợ, cô không nói nữa, cuộn người lên ngồi bãi cỏ, hai tay ôm gối, ngơ ngác mà nhìn bầu trời.
Một đám mây lớn đã che mất mặt trời, ở rìa đám mây giống như có một lớp kim loại, lấp lánh chiếu ra tia sáng hoa mỹ, mang đến cho người ta một loại giải thích khác về ánh sáng mặt trời.
Thứ tuyệt đẹp này, suy cho cùng là bởi vì ban ơn cho ánh sáng, hay là sự truyền đạt của đám mây? Vì sao hai thứ mâu thuẫn nhau, lúc không nên thay thế nhau lại tuyệt mỹ như vậy?
Lòng Lãnh Tang Thanh, cũng có chút giống như ánh sáng bên rìa đó.
Niếp Tích ở bên cạnh, cố ý vô tình mà đánh một gậy gôn, ánh mắt nhìn theo gậy gôn, từ mặt đất, bay đến nơi xa, lại về mặt đất, lại ném đi xa...
Di chuyển trôi chảy, lúc này nhìn qua dường như không còn vẻ ngang ngược thường ngày, biểu cảm trên mặt bất ngờ bình tĩnh, một đôi mắt thâm thúy, có chút suy nghĩ, không thể nghi ngờ.
"Đùng đùng..." Bầu trời vang lên tiếng sấm.
Đem sự yên tĩnh lúc này càng thêm yên tĩnh.
...
"Này!" Niếp Tích mở miệng trước.
"Ừ?"Lãnh Tang Thanh bị Niếp Tích cắt ngang mạch suy nghĩ.
"Lần trước Ngân rời khỏi nhà, đến bây giờ lần thứ hai trở về, hết thảy đúng mười hai năm." Đang nói chuyện, Niếp Tích không rời khỏi hướng của gậy gôn, thâm thúy như cũ.
"Mười hai năm? Anh ấy không phải ở nơi này sao?" Lãnh Tang Thanh có chút gật mình.
"Không phải, anh ấy ở bên ngoài có chuyện riêng." Niếp Tích ngừng động tác, giơ cánh tay phải lau mồ hôi.
"Cái tên bất hiếu kia, lại mười hai năm không có về nhà, anh ta rốt cục bận nhiều lắm sao." Lãnh Tang Thanh mặc dù đang quở trách Niếp Ngân, nhưng trong lời nói đều có thể nghe ra một chút yêu thương.
Niếp Tích cong môi, nói chuyện mà cười cười: "Nghe cha nói, anh ấy ở bên ngoài có rất nhiều kẻ thù, cho nên vì không quấy nhiễu nơi này, anh ấy vốn không trở lại đây, đối ngoại đều tuyên bố không có người nhà."
Lãnh Tang Thanh tập trung tinh thần lắng nghe, đối với bí mật của Niếp Ngân, cô càng có hứng thú.
Niếp Tích ngồi xuống, không hề gần Lãnh Tang Thanh, giữa hai người có thể để một chiếc xe đua.
"Các người lần này đi, không biết lúc nào có thể gặp lại." Ánh mắt Niếp Tích nhìn ra xa, bắt đầu có chút u buồn.
"Haiz, cái tên song sinh nhà ngươi, cũng có vẻ mặt này!" Lãnh Tang Thanh đứng dậy, đi tới bên cạnh Niếp Tích, lại ngồi xuống, một tay khoát lên vai anh: "Thế nào? Mười hai năm không gặp đại ca, đột nhiên biết phải đi, trong lòng có cảm giác gì?"
Niếp Tích không nói gì, cũng không nhìn Lãnh Tang Thanh.
Lãnh Tang Thanh vỗ vỗ vai anh, vẻ mặt giống như một đức cha giải tội: "Ừ, đây là lẽ thường tình. Nhưng từ nhỏ anh em ở cùng một chỗ chơi đùa, cuối cùng phải lớn lên, đi đối mặt với người giống hệt mình. Hai nhánh cây trên một thân cây, bởi vì muốn lớn lên, sẽ hướng ra hai hướng khác nhau tiếp tục lớn lên, khai chi tán diệp, nhưng có một ngày một bên nghĩ đến đối phương, lúc liếc mắt nhìn đối phương, lại phát hiện cây bên kia đã thành đại thụ. Chỉ có điều có quan hệ gì, chỉ là toàn tâm hướng về phía trước, cuối cùng cũng có một ngày như mong muốn, rất nhiều đại thụ không phải đều có hai nhánh lớn hợp lại một chỗ sao?"
Một hơi nghe xong Lãnh Tang Thanh nói một đóng chuyện, Niếp Tích chỉ lạnh lùng cười: "Chuyện này thì liên quan gì đến chuyện cây cối, có một số việc chính là so với cành cây rập rạp phức tạp hơn nhiều."
Lãnh Tang Thanh hạ mi, giống như một đóa hoa trên bãi cỏ, vô cùng tươi mới: "Đây là thí dụ, anh phải tiếp nhận lời khuyên từ đáy lòng của tôi, theo suy nghĩ của tôi đi."
Niếp Tích mạnh mẽ quay đầu nhìn Lãnh Tang Thanh, hai mắt gắt gao mà nhìn đôi mắt cô, ánh mắt trong nháy mắt tụ thành ánh sáng, hành động này dọa Lãnh Tang thanh nhảy cẩng lên, "Sẽ không còn gặp lại, cho dù ngay trước mặt."
Vẻ mặt Lãnh Tang Thanh ngẩn ra, đôi mắt linh động đảo một vòng, có chút khó hiểu mà vỗ vai Niếp Tích, oán hận nói: "Cái người này, nói thế nào cũng không chịu thua."
Niếp Tích chậm rãi thả lỏng đôi mắt, có chút cười: "Ngân sẽ không cho người khác cơ hội tiễn anh ấy, cho nên, nói trước một tiếng, đại ca sau này phiền cô chăm sóc rồi."
Trong tim Lãnh Tang Thanh, có một sự vui sướng độ nhiên bắt đầu dâng lên, kiềm chế không được sự vui mừng mà cười, đối với tình yêu này sớm đã đem sự sợ hãi để lại sau đầu: "Anh cũng đừng chơi bời nữa, đừng làm tổn hại thế gian."
Niếp tích gật đầu, lại nhìn lên trời: "Trời sắp mưa rồi, trờ về thôi."
Lãnh Tang thanh cũng ngẩng đầu nhìn: "Ừ, tôi cũng có chút mệt mỏi."
Nói xong, chống tay đứng lên.
"Anh đi bên nào?" Lãnh Tang Thanh hỏi.
"Bên này, quay về phòng tôi. Cô đi đâu?" Niếp Tích hỏi.
"Bên này, quay về phòng bệnh."
Hai người chỉ vào hai hướng ngược nhau, sau đó gật đầu, lại quay lưng về phía nhau mà đi về hướng của riêng mình.
Nhưng Niếp Nhân Quân lại đứng ở bên chậm chạp chưa di chuyển, chỉ thấy ông bình thản mà cười cười, sau đó lại lấy giọng điệu người làm cha mà nói: "Đến tiễn cha sao?"
Tần quản gia đứng thẳng lưng, tìm bóng dáng Niếp Ngân xung quanh, ông có thể khẳng định, chính là Niếp Ngân.
Chiếc Bugatti bên cạnh chiếc Bingley, cửa xe chậm rãi đẩy ra, thân hình Niếp Thân to lớn thon dài từ bên trong đi ra, không hề bất ngờ khi bản thân bị phát hiện, bởi bản thân cũng không có ý định trốn.
"Hoàng tử điện hạ, người vẫn tao nhã như thế." Niếp Nhân Quân nói đùa một câu, đang nói chuyện từ trong hộp lấy ra hai điếu xì gà, ném cho Niếp Ngân một điếu, ông biết rõ đây là một cuộc nói chuyện không ngắn.
"Con thấy là trong lòng người rất muốn làm quốc vương đến nổi không thể chờ nữa rồi." Niếp Ngân nhận điếu xì gà, xoay một vòng, tìm được tên người làm ra, những điếu xì gà Niếp Nhân Quân dùng, đều do cá nhân đặc chế, lớp vỏ cũng có đề tên người đó.
Niếp Ngân không châm lửa, mà tìm hiểu vào bên trong.
Niếp Nhân Quân ngẩng đầu nhìn bầu trời: "Lại kiểu thời tiết chết tiệt thế này, chỉ mong cuộc nói chuyện của chúng ta đừng giống như lần trước." Trong lúc nói, vẻ tươi cười vẫn đọng trên mặt.
"Con rất tò mò việc mà cha muốn làm." Niếp Ngân không hề vòng vo.
"À? Nếu ta nói chỉ là xử lý một số chuyện cá nhân, con chắc là không tin ta." Niếp Nhân Quân hỏi lại.
Niếp Ngân không nói gì, chỉ là trong mắt hiện lên ý cười.
Niếp Nhân Quân xòe hai tay ra, bày ra vẻ mặt bất đắt dĩ: "Ta đây nói thẳng, thật là để ý một chút về chuyện của con."
Niếp Ngân không ngạc nhiên, đúng như anh suy đoán, chỉ có điều anh không hỏi đến cuối cùng có chuyện gì, bởi vì bất kể là cái gì, kết quả đều giống nhau.
Anh thở dài: “Thật ra con về đây là để nói với cha một tiếng, ngày mai con phải đi, đồng thời vĩnh viễn sẽ không can thiệp vào chuyện Niếp môn nữa."
"Đùng đùng..." Một tiếng sấm rền vang trên bầu trời.
Vẻ mặt Niếp Nhân Quân bình tĩnh bất ngờ, điều này có chút ngoài ý muốn của Niếp Ngân.
Ông không nói gì, cũng không có tranh luận với Niếp Ngân nữa, trực tiếp chui vào trong xe.
Tần quản gia cùng Niếp Ngân sau khi cúi đầu chào tạm biệt, lại bắt đầu khởi động ô tô.
Nhìn vào kính chiếu hậu, hình bóng Niếp Ngân ngày càng nhỏ, Tần quản gia vẫn rất dè dặt quan tâm hỏi một câu: "Tiên sinh, thử cùng cậu ấy ôn hòa mà nói chuyện sao?"
Niếp Nhân Quân cười khẩy một tiếng, sau đó từ trong túi lấy ra điện thoại.
"Làm việc." Ông chỉ lạnh lùng mà nói hai chữ, liền ngắt điện thoại.
_______________________________
Trên bãi cỏ
Lãnh Tang Thanh há to miệng, trên khuôn mặt nhỏ nhắn lộ vẻ xấu hổ.
"Tôi, không phải nói sai chứ..."
Niếp Tích nhìn dáng điệu của Lãnh Tang Thanh, từ trong bụng mà phát ra tiếng cười.
"Này, song sinh, anh lớn lên đẹp trai như vậy, nên không phải là cái loại người thích rêu rao chuyện của người khác khắp nơi phải không?" Tim Lãnh Tang Thanh thấp thỏm không yên, trên mặt xuất hiện nụ cười mất tự nhiên.
Niếp Tích bất đắc dĩ mà lắc lắc đầu, làm ra một vẻ mặt khó hiểu: "Loại chuyện này rất khó nói, theo đạo lý tôi phải thông báo cho cha, chỉ có điều cái đó cùng với chuyện tôi đẹp trai không có liên quan."
Đôi mi thanh tú của Lãnh Tang Thanh cau lại, tràn đầy mất hứng: "Đem chuyện muốn nói để trong bụng cũng sẽ không sinh bệnh, chẳng lẽ anh nhỏ mọn như vậy, ngay cả một câu nói cũng không bỏ qua được sao?"
Niếp Tích nói giọng đầy ngụ ý: "Thế nào, một câu nói của Ngân trong lòng cô cũng quan trọng như thế sao? Nếu tôi đoán không sai, các người hẳn là không xa lạ đến nổi ngay cả sinh nhật của nhau cũng không biết đấy chứ chứ."
Một câu nói khiến Lãnh Tang Thanh ý thức được thay đổi của bản thân, không sai, không biết bắt đầu từ lúc nào, trong đầu mình lại nghĩ đến người đàn ông đó, làm sao cho anh vui, làm sao cho anh càng yêu mình...
Chậm rãi, cũng hoàn toàn quên mất phong cách của bản thân.
E rằng chỉ có trời mới tin, là cô từ nhỏ đến lớn, ngoại trừ đại ca và nhị ca ra người đàn ông đầu tiên quan tâm và lo lắng như thế, hình như không còn thời gian để nghiệm chứng, cũng không cần thứ gì để chống đỡ, chỉ cần vừa tiếp xúc liền có thể long trời lỡ đất, chỉ cần một lần đi vào liền ở sâu trong đó.
Mọi thứ hình như xảy ra trong khoảnh khắc khi Niếp Ngân che chở trên người cô...
Không...
Có lẽ...
Còn sớm hơn...
Là ở trên máy bay...
Cô có chút sợ hãi mà cúi đầu...
Thế nhưng, theo như lời Niếp Tích nói, cái người đàn ông kia ngay cả sinh nhật cô cũng không biết, cô và anh cuối cùng có quan hệ gì? Cô vậy mà có thể cùng với một người đàn ông được xưng là xa lạ xảy ra nhiều chuyện như vậy, rồi hai bên lại xa lạ.
Niếp Tích nhìn đôi mắt sắp khóc của cô, vội vàng an ủi nói: "Giỡn thôi, đừng ủy khuất như vậy, không biết sinh nhật cũng là chuyện bình thường, sinh nhật mỗi người bạn gái của tôi, tôi đều không nhớ."
Lãnh Tang Thanh vẫn cúi đầu, không nói gì.
Niếp Tích thấy cô không có phản ứng, lo lắng mà gãi gãi đầu: "Người đàn ông như Ngân là người đáng để phụ nữ yêu, cô vì anh ấy mà làm nhiều chuyện như vậy, đừng tưởng anh ấy không biết, chẳng qua anh ấy không nói mà thôi."
Cả người Lãnh Tang Thanh u uất, nước mắt hình như sắp trào ra.
Vẻ mặt Niếp Tích ủ rũ: "Được rồi tôi quên tất cả những chuyện nghe được vừa rồi, cô cũng quên, được không? Coi như cô vừa mới đi đến đây, trở lại lúc tôi còn đang đánh gôn."
Lãnh Tang Thanh cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, dáng vẻ tươi cười của một người tìm cách thỏa hiệp, bày tỏ đồng ý, nhưng trong ánh mắt không che được một tia lo sợ, cô không nói nữa, cuộn người lên ngồi bãi cỏ, hai tay ôm gối, ngơ ngác mà nhìn bầu trời.
Một đám mây lớn đã che mất mặt trời, ở rìa đám mây giống như có một lớp kim loại, lấp lánh chiếu ra tia sáng hoa mỹ, mang đến cho người ta một loại giải thích khác về ánh sáng mặt trời.
Thứ tuyệt đẹp này, suy cho cùng là bởi vì ban ơn cho ánh sáng, hay là sự truyền đạt của đám mây? Vì sao hai thứ mâu thuẫn nhau, lúc không nên thay thế nhau lại tuyệt mỹ như vậy?
Lòng Lãnh Tang Thanh, cũng có chút giống như ánh sáng bên rìa đó.
Niếp Tích ở bên cạnh, cố ý vô tình mà đánh một gậy gôn, ánh mắt nhìn theo gậy gôn, từ mặt đất, bay đến nơi xa, lại về mặt đất, lại ném đi xa...
Di chuyển trôi chảy, lúc này nhìn qua dường như không còn vẻ ngang ngược thường ngày, biểu cảm trên mặt bất ngờ bình tĩnh, một đôi mắt thâm thúy, có chút suy nghĩ, không thể nghi ngờ.
"Đùng đùng..." Bầu trời vang lên tiếng sấm.
Đem sự yên tĩnh lúc này càng thêm yên tĩnh.
...
"Này!" Niếp Tích mở miệng trước.
"Ừ?"Lãnh Tang Thanh bị Niếp Tích cắt ngang mạch suy nghĩ.
"Lần trước Ngân rời khỏi nhà, đến bây giờ lần thứ hai trở về, hết thảy đúng mười hai năm." Đang nói chuyện, Niếp Tích không rời khỏi hướng của gậy gôn, thâm thúy như cũ.
"Mười hai năm? Anh ấy không phải ở nơi này sao?" Lãnh Tang Thanh có chút gật mình.
"Không phải, anh ấy ở bên ngoài có chuyện riêng." Niếp Tích ngừng động tác, giơ cánh tay phải lau mồ hôi.
"Cái tên bất hiếu kia, lại mười hai năm không có về nhà, anh ta rốt cục bận nhiều lắm sao." Lãnh Tang Thanh mặc dù đang quở trách Niếp Ngân, nhưng trong lời nói đều có thể nghe ra một chút yêu thương.
Niếp Tích cong môi, nói chuyện mà cười cười: "Nghe cha nói, anh ấy ở bên ngoài có rất nhiều kẻ thù, cho nên vì không quấy nhiễu nơi này, anh ấy vốn không trở lại đây, đối ngoại đều tuyên bố không có người nhà."
Lãnh Tang Thanh tập trung tinh thần lắng nghe, đối với bí mật của Niếp Ngân, cô càng có hứng thú.
Niếp Tích ngồi xuống, không hề gần Lãnh Tang Thanh, giữa hai người có thể để một chiếc xe đua.
"Các người lần này đi, không biết lúc nào có thể gặp lại." Ánh mắt Niếp Tích nhìn ra xa, bắt đầu có chút u buồn.
"Haiz, cái tên song sinh nhà ngươi, cũng có vẻ mặt này!" Lãnh Tang Thanh đứng dậy, đi tới bên cạnh Niếp Tích, lại ngồi xuống, một tay khoát lên vai anh: "Thế nào? Mười hai năm không gặp đại ca, đột nhiên biết phải đi, trong lòng có cảm giác gì?"
Niếp Tích không nói gì, cũng không nhìn Lãnh Tang Thanh.
Lãnh Tang Thanh vỗ vỗ vai anh, vẻ mặt giống như một đức cha giải tội: "Ừ, đây là lẽ thường tình. Nhưng từ nhỏ anh em ở cùng một chỗ chơi đùa, cuối cùng phải lớn lên, đi đối mặt với người giống hệt mình. Hai nhánh cây trên một thân cây, bởi vì muốn lớn lên, sẽ hướng ra hai hướng khác nhau tiếp tục lớn lên, khai chi tán diệp, nhưng có một ngày một bên nghĩ đến đối phương, lúc liếc mắt nhìn đối phương, lại phát hiện cây bên kia đã thành đại thụ. Chỉ có điều có quan hệ gì, chỉ là toàn tâm hướng về phía trước, cuối cùng cũng có một ngày như mong muốn, rất nhiều đại thụ không phải đều có hai nhánh lớn hợp lại một chỗ sao?"
Một hơi nghe xong Lãnh Tang Thanh nói một đóng chuyện, Niếp Tích chỉ lạnh lùng cười: "Chuyện này thì liên quan gì đến chuyện cây cối, có một số việc chính là so với cành cây rập rạp phức tạp hơn nhiều."
Lãnh Tang Thanh hạ mi, giống như một đóa hoa trên bãi cỏ, vô cùng tươi mới: "Đây là thí dụ, anh phải tiếp nhận lời khuyên từ đáy lòng của tôi, theo suy nghĩ của tôi đi."
Niếp Tích mạnh mẽ quay đầu nhìn Lãnh Tang Thanh, hai mắt gắt gao mà nhìn đôi mắt cô, ánh mắt trong nháy mắt tụ thành ánh sáng, hành động này dọa Lãnh Tang thanh nhảy cẩng lên, "Sẽ không còn gặp lại, cho dù ngay trước mặt."
Vẻ mặt Lãnh Tang Thanh ngẩn ra, đôi mắt linh động đảo một vòng, có chút khó hiểu mà vỗ vai Niếp Tích, oán hận nói: "Cái người này, nói thế nào cũng không chịu thua."
Niếp Tích chậm rãi thả lỏng đôi mắt, có chút cười: "Ngân sẽ không cho người khác cơ hội tiễn anh ấy, cho nên, nói trước một tiếng, đại ca sau này phiền cô chăm sóc rồi."
Trong tim Lãnh Tang Thanh, có một sự vui sướng độ nhiên bắt đầu dâng lên, kiềm chế không được sự vui mừng mà cười, đối với tình yêu này sớm đã đem sự sợ hãi để lại sau đầu: "Anh cũng đừng chơi bời nữa, đừng làm tổn hại thế gian."
Niếp tích gật đầu, lại nhìn lên trời: "Trời sắp mưa rồi, trờ về thôi."
Lãnh Tang thanh cũng ngẩng đầu nhìn: "Ừ, tôi cũng có chút mệt mỏi."
Nói xong, chống tay đứng lên.
"Anh đi bên nào?" Lãnh Tang Thanh hỏi.
"Bên này, quay về phòng tôi. Cô đi đâu?" Niếp Tích hỏi.
"Bên này, quay về phòng bệnh."
Hai người chỉ vào hai hướng ngược nhau, sau đó gật đầu, lại quay lưng về phía nhau mà đi về hướng của riêng mình.
Tác giả :
Ân Tầm