Niên Thiếu Vô Tình
Quyển 2 - Chương 20: Chính bi thu
Người vào từ cửa sổ,
Khi đó bên trong phòng, ánh sáng đang nhún nhảy,
Giống như đang vui mừng nghênh đón một vị bằng hữu lâu năm.
– nhưng nếu đã là bằng hữu lâu năm, vì sao không đường hoàng vào từ cửa chính?
…
Ngoại trừ một cánh tay đã mất, y vẫn anh tuấn như xưa.
Mà một thân tà khí và sát khí năm xưa, đã sớm bị thay thế bởi tang thương cùng cô độc.
– trước kia, y nghĩ mình là một người rất biết phân phải trái, thậm chí còn cảm thấy mình rất “lòng dạ đàn bà".
– y cũng từng quyết tâm đau một lần là rút kinh nghiệm, sau đó đối nhân xử thế hẳn là nên độc ác thủ đoạn một chút.
– nhưng đó đều là chuyện cũ năm xưa,
Hôm nay,
Y ngồi trong một gian phòng của Kim Ngọc Mãn đường,
Đối mặt với một cố nhân không tính là cố nhân.
…
Kim mụ mụ vẫn nhìn y từ lúc vào nhà đến lúc ngồi xuống,
Trong mắt hiện lên rất nhiều tình cảm, có vui mừng, có sầu lo…
Nhưng mà càng có nhiều hơn là do dự chần chờ…
Rốt cuộc,
Nàng thở dài, cảm khái nói: “Cuối cùng ngươi cũng trở về."
***
Lá phong ửng đỏ,
Khắp nơi đều là sắc đỏ như lửa,
Thu đã thâm,
Trong thiên địa dường như chỉ có y và cỗ kiệu.
Ở nơi này,
Không có người nào khác.
Cỗ kiệu này chính là chiến hữu đã cùng y vào sinh ra tử.
– mặc dù khinh công tuyệt thế, ám khí vô song,
– mặc dù danh hào đứng đầu thiên hạ tứ đại danh bộ cũng không phải hư danh,
– nhưng y vẫn không cảm thấy thắng chắc,
Bởi vì,
Y sắp sửa phải đối mặt, không phải chỉ có một người cao thủ đệ nhất của Đường môn là Đường Thảm,
Mà là toàn bộ Thục Trung Đường môn.
…
Vô Tình biết đối với sự việc lần này, mình hành xử rất cảm tính.
Y cũng biết rõ phải lấy đại cục làm trọng.
Y thậm chí cảm thấy mình phụ thế thúc, phụ lòng quan tâm, quan ái của mọi người.
Thế nhưng,
Vô luận như thế nào,
Y nhất định phải đi chuyến này,
Cho dù phía trước có là vực sâu vạn trượng, địa ngục vô gian chờ đón y,
Vừa nghĩ đến địa ngục, y tự nhiên nhớ đến một người,
Một người gây cho y một vết thương trí mạng.
Nhưng mà,
Có lẽ ai cũng không sống vui vẻ hơn ai,
Chỉ vì,
Thứ hắc ám sinh ra bởi ái tình, chính là thứ khiến người ta tuyệt vọng nhất.
…
Trong rừng rậm,
Cỗ kiệu giống như một toà điện thờ,
Trong điện thờ đến tột cùng là người hay thần?
Đến tột cùng là thần vô tình? Hay là người hữu tình?
***
Ngày còn bé, mẫu thân thường hay căn dặn nàng: “Nghìn vạn lần không được vượt qua bức tường bên kia."
Khi đó, nàng chớp mắt, thấy hoạ mi bay từ sân bên này sang sân bên kia, lại thấy chim én bay từ hậu viên kia sang hậu viên này.
– vì sao chim có thể, mà người lại không thể?
– bởi vì chim tự do hơn con người chăng?
– nhưng nếu như chim thật sự tự do, vì sao lại bị người bắt được, nhốt ở trong lồng?
Rốt cuộc, nàng vẫn vượt qua bức tường kia,
Hoặc, có thể coi là như vậy.
Bởi vì từ khi nghe được tiếng tiêu thê oán kia,
Lòng của nàng, đã sớm bay qua bức tường kia rồi.
– lầu hoa văng vẳng tiêu ai thổi, gió đưa như có lại như không.
Từ đó về sau, sinh mệnh của nàng liền tràn ngập hỗn hợp giữa ngọt ngào và thống khổ,
Giống như tiếng tiêu u oán, du dương uyển chuyển, sinh tử mênh mang… bi thương hơn cả ý thu, đau xót hơn cả lá phong rơi đầy kia.
Nàng không biết,
Số phận vì sao phải đùa cợt, khắc nghiệt với mình như vậy? Vì sao phải giày vò một nữ hài tử linh đinh không nơi nương tựa như mình?
Nàng tự nói với mình,
– không thể quên đi,
– càng không thể tha thứ.
Khi đó bên trong phòng, ánh sáng đang nhún nhảy,
Giống như đang vui mừng nghênh đón một vị bằng hữu lâu năm.
– nhưng nếu đã là bằng hữu lâu năm, vì sao không đường hoàng vào từ cửa chính?
…
Ngoại trừ một cánh tay đã mất, y vẫn anh tuấn như xưa.
Mà một thân tà khí và sát khí năm xưa, đã sớm bị thay thế bởi tang thương cùng cô độc.
– trước kia, y nghĩ mình là một người rất biết phân phải trái, thậm chí còn cảm thấy mình rất “lòng dạ đàn bà".
– y cũng từng quyết tâm đau một lần là rút kinh nghiệm, sau đó đối nhân xử thế hẳn là nên độc ác thủ đoạn một chút.
– nhưng đó đều là chuyện cũ năm xưa,
Hôm nay,
Y ngồi trong một gian phòng của Kim Ngọc Mãn đường,
Đối mặt với một cố nhân không tính là cố nhân.
…
Kim mụ mụ vẫn nhìn y từ lúc vào nhà đến lúc ngồi xuống,
Trong mắt hiện lên rất nhiều tình cảm, có vui mừng, có sầu lo…
Nhưng mà càng có nhiều hơn là do dự chần chờ…
Rốt cuộc,
Nàng thở dài, cảm khái nói: “Cuối cùng ngươi cũng trở về."
***
Lá phong ửng đỏ,
Khắp nơi đều là sắc đỏ như lửa,
Thu đã thâm,
Trong thiên địa dường như chỉ có y và cỗ kiệu.
Ở nơi này,
Không có người nào khác.
Cỗ kiệu này chính là chiến hữu đã cùng y vào sinh ra tử.
– mặc dù khinh công tuyệt thế, ám khí vô song,
– mặc dù danh hào đứng đầu thiên hạ tứ đại danh bộ cũng không phải hư danh,
– nhưng y vẫn không cảm thấy thắng chắc,
Bởi vì,
Y sắp sửa phải đối mặt, không phải chỉ có một người cao thủ đệ nhất của Đường môn là Đường Thảm,
Mà là toàn bộ Thục Trung Đường môn.
…
Vô Tình biết đối với sự việc lần này, mình hành xử rất cảm tính.
Y cũng biết rõ phải lấy đại cục làm trọng.
Y thậm chí cảm thấy mình phụ thế thúc, phụ lòng quan tâm, quan ái của mọi người.
Thế nhưng,
Vô luận như thế nào,
Y nhất định phải đi chuyến này,
Cho dù phía trước có là vực sâu vạn trượng, địa ngục vô gian chờ đón y,
Vừa nghĩ đến địa ngục, y tự nhiên nhớ đến một người,
Một người gây cho y một vết thương trí mạng.
Nhưng mà,
Có lẽ ai cũng không sống vui vẻ hơn ai,
Chỉ vì,
Thứ hắc ám sinh ra bởi ái tình, chính là thứ khiến người ta tuyệt vọng nhất.
…
Trong rừng rậm,
Cỗ kiệu giống như một toà điện thờ,
Trong điện thờ đến tột cùng là người hay thần?
Đến tột cùng là thần vô tình? Hay là người hữu tình?
***
Ngày còn bé, mẫu thân thường hay căn dặn nàng: “Nghìn vạn lần không được vượt qua bức tường bên kia."
Khi đó, nàng chớp mắt, thấy hoạ mi bay từ sân bên này sang sân bên kia, lại thấy chim én bay từ hậu viên kia sang hậu viên này.
– vì sao chim có thể, mà người lại không thể?
– bởi vì chim tự do hơn con người chăng?
– nhưng nếu như chim thật sự tự do, vì sao lại bị người bắt được, nhốt ở trong lồng?
Rốt cuộc, nàng vẫn vượt qua bức tường kia,
Hoặc, có thể coi là như vậy.
Bởi vì từ khi nghe được tiếng tiêu thê oán kia,
Lòng của nàng, đã sớm bay qua bức tường kia rồi.
– lầu hoa văng vẳng tiêu ai thổi, gió đưa như có lại như không.
Từ đó về sau, sinh mệnh của nàng liền tràn ngập hỗn hợp giữa ngọt ngào và thống khổ,
Giống như tiếng tiêu u oán, du dương uyển chuyển, sinh tử mênh mang… bi thương hơn cả ý thu, đau xót hơn cả lá phong rơi đầy kia.
Nàng không biết,
Số phận vì sao phải đùa cợt, khắc nghiệt với mình như vậy? Vì sao phải giày vò một nữ hài tử linh đinh không nơi nương tựa như mình?
Nàng tự nói với mình,
– không thể quên đi,
– càng không thể tha thứ.
Tác giả :
Diễm Ảnh Khuynh Thành