Niên Niên Hữu Dư

Chương 92

“Sao cũng được, chỉ cần có em với chị là được rồi." Tống Thanh Vi làm như không nghe ra lời nói tức giận của Tống Thanh Nam, mỉm cười nói với Tống Thanh Nam, Tống Thanh Vi đối với Tống Thanh Nam, tính tình luôn cực kỳ tốt, đại đa số thời điểm, Tống Thanh Vi đều mang mặt mỉm cười nói chuyện với Tống Thanh Nam, mặc kệ là Tống Thanh Nam nói cái gì.“Cô nên trở về phòng mình." Tống Thanh Nam nhìn bộ dáng nhu thuận của Tống Thanh Vi, nếu không phải biết con người của Tống Thanh Vi thế nào, Tống Thanh Nam nghĩ đại khái chắc sẽ có rất nhiều người bị biểu hiện giả dối này lừa, thật sự là trong ngoài không đồng nhất.“Không, muốn ngốc với chị nhiều một chút, chị đối với em không kiên nhẫn như vậy, mà rõ ràng là chị có thể ôn nhu đối đãi với người khác." Tống Thanh Vi có chút tiếc nuối nói.“Lấy chân thành đối với người khác, người khác mới có thể hồi đáp chân thành." Tống Thanh Nam cảm thấy mình đối với Tống Thanh Vi phản cảm đều là do Tống Thanh Vi tự mình tạo thành.“Chị, em đối với chị là chân thành nhất." Tống Thanh Vi khổ sở nói, ai cũng có thể nói mình không chân thành, duy chỉ có Tống Thanh Nam là không thể, bởi vì lòng của cô đối với Tống Thanh Nam là thật. Cô đối với tỷ tỷ, đại đa số cảm xúc đều là thật, bản thân mình dùng sự chân thật nhất để đối đãi với tỷ tỷ, đáng tiếc tỷ tỷ cảnh giác với mình quá nặng, có lẽ thực không nên lấy Niên Ấu Dư ép tỷ tỷ như vậy. Biết rõ không nên đi nước cờ mạo hiểm như vậy, nhưng là cô không khống chế được tâm tình ghen tị của mình, vô luận là thế nào, bây giờ tỷ tỷ ở bên cạnh mình là đủ rồi.Tống Thanh Nam miễn cưỡng cũng nở nụ cười một chút, đối với sự ép buộc chân thành đúng là có chút hoài nghi.“Tỷ tỷ, chúng ta đến phòng nhạc đi, em rất muốn xem chị đàn dương cầm." Tống Thanh Vi đề nghị, chị ấy hình như chưa từng đàn cho mình nghe, cô rất muốn để chị ấy vì mình mà đàn dương cầm.“Thật có lỗi, bây giờ tôi không có tâm tình đàn dương cầm." Tống Thanh Nam uyển chuyển từ chối yêu cầu của Tống Thanh Vi.“Không sao, em có thể đàn cho chị nghe, chị nghe xong có lẽ có thể chỉ dạy cho em một chút." Ngữ khí Tống Thanh Vi ôn nhu nói, không để cho Tống Thanh Nam có cơ hội từ chối nữa, cô đã kéo Tống Thanh Nam đi đến phòng nhạc.Cá tính Tống Thanh Nam vốn mềm yếu, thấy một người ngoài mặt ôn hòa, bên trong lại cố chấp bá đạo như Tống Thanh Vi nàng căn bản không thể lay chuyển được.

Phòng nhạc của Tống Thanh Nam lớn hơn của Niên Ấu Dư, hơn nữa thiết bị âm nhạc cũng đầy đủ hơn rất nhiều, lúc Tống Thanh Nam không ở đây, Tống Thanh Vi đã đến rất nhiều lần. Nghĩ đến tỷ tỷ từng gắn bó ở đây một thời gian dài đàn dương cầm, Tống Thanh Vi liền cảm thấy nơi này cực kỳ thân thiết, giống như chính bản thân cô làm bạn với Tống Thanh Nam, chứng kiến nàng luyện tập.Tống Thanh Vi học đàn dương cầm là thay đổi giữa chừng, năm đó cô gặp Tống Thanh Nam, có tình cảm cuồng nhiệt với Tống Thanh Nam xong, Tống Thanh Vi mới đi học đàn dương cầm, cô nghĩ như vậy mình mới có cùng đề tài để nói chuyện với Tống Thanh Nam, có thể thưởng thức được tình yêu âm nhạc với Tống Thanh Nam. Đáng tiếc, Tống Thanh Vi chỉ thấy được Tống Thanh Nam đàn dương cầm vào buổi lễ tốt nghiệp, mà Tống Thanh Vi chỉ có thể vụng trộm đứng ở xa xa nhìn, Thống Thanh Nam tao nhã như vậy, giống như lộ hào quang, khiến cho Tống Thanh Vi không thể sinh ra tư tưởng khinh nhờn. Tống Thanh Vi nghĩ, nếu Tống Thanh Nam xa cách lạnh lùng, bản thân cô thật sự không dám sinh ra ý muốn chiếm hữu nàng, cô cảm thấy như vậy giống như một loại tiết độc. Nhưng Tống Thanh Nam cũng không phải là khó gần hay lạnh lùng, khi Tống Thanh Vi phát hiện Tống Thanh Nam yêu thích Niên Ấu Dư, giống như thầm mến yêu đơn phương, đối với người mình yêu thích lại không tự giác lấy lòng, không tự giác trở nên hèn mọn, thậm chí còn có chút ngốc ngếch. Khi đó Tống Thanh Vi liền phát hiện, là do mình thần tượng hóa, tỷ tỷ cũng chỉ là một người bình thường mà thôi, chị ấy có thể thích Niên Ấu Dư, vậy mình cũng có thể thích chị ấy. Khi đó, Tống Thanh Vi cảm thấy mình và Tống Thanh Nam mang nửa dòng máu giống nhau, đó là huyết thống không thể bị chặt đứt. Đến khi Tống Thanh Vi xem xét nghiệm ADN, vừa có chút tiếc nuối, cũng có chút vui vẻ. Tiếc nuối là, là người xa lạ, không có quan hệ huyết thống, may mắn là, cô có thể có hy vọng nhiều một chút.Tống Thanh Vi nhấc đàn, ngón tay thon dài trắng nõn nhẹ nhàng lướt qua đàn dương cầm, cô hy vọng mình là phím đàn, có thể được Tống Thanh Nam vuốt ve vô số lần.Kỳ thật Tống Thanh Nam cũng không thích Tống Thanh Vi vào phòng nhạc của mình, âm nhạc là cách gần nhất nàng ở cạnh Niên Ấu Dư, nhưng mà Tống Thanh Vi cũng có ý đồ xóa mất, Tống Thanh Nam đối với Tống Thanh Vi lại bất mãn thêm một chút.Tống Thanh Vi ngồi xuống, ngón tay bắt đầu nhảy múa trêи phím đàn, cô đàn đúng bài Tống Thanh Nam đàn cho Niên Ấu Dư, là bài ‘Lời cầu nguyện của thiếu nữ’, Tống Thanh Vi đàn đặc biệt ưu thương, rõ ràng đây là ca khúc Tống Thanh Nam quen thuộc nhất, bản thân nàng cũng đàn qua vô số lần, nhưng khi nghe Tống Thanh Vi đàn, Tống Thanh Nam lại nghe ra một cảm giác khác. Tống Thanh Nam vẫn tin tưởng, âm nhạc sẽ không gạt người, nàng nhìn Tống Thanh Nam nhắm mắt đánh đàn, giống như cô gái bình thường thực sự đang cầu nguyện, trong nháy mắt đó, Tống Thanh Nam cảm thấy Tống Thanh Vi thực sự xa lạ. Trong nháy mắt đó, trong lòng Tống Thanh Nam có ɖu͙ƈ vọng muốn biết, cô đang cầu nguyện cái gì? Lần đầu tiên Tống Thanh Nam thực sự nhìn Tống Thanh Vi, mỗi người có rất nhiều mặt, có lẽ không phải mỗi mặt đều thể hiện như vẻ bề ngoài, ít nhất giờ khắc này, Tống Thanh Vi không làm cho Tống Thanh Nam cảm thấy chán ghét.(Google seach: La Priere d’une vierge Piano Ver)Tống thanh Vi đàn ba khúc, mới ngừng, cô biết tỷ tỷ chán ghét mình, nhưng chị ấy sẽ không ghét bài hát mình đàn ra, có thể khiến cho tỷ tỷ nghe ca khúc mình đàn, Tống Thanh Vi có cảm giác thực sự rất vui vẻ.Tống Thanh Nam nhìn Tống Thanh Vi mỉm cười với mình, nụ cười kia ngọt ngào giống như bông hoa đang nở rộ, còn có chút chân thành tha thiết. Chân thành tha thiết? Từ này sao có khả năng dùng trêи người Tống Thanh Vi được đây, Tống Thanh Nam cảm thấy nhất định là mình nhìn nhầm rồi.Tống Thanh Vi đứng lên, đi đến chỗ Tống Thanh Nam, đưa tay nắm lấy tay Tống Thanh Nam, nhẹ nhàng dắt Tống Thanh Nam về phía đàn dương cầm.“Chị, đàn cho em nghe được không? Chỉ cần một khúc là đủ rồi." Tống Thanh Vi vô cùng chờ mong khẩn cầu nói.Tuy rằng Tống Thanh Nam bị kéo đến đàn dương cầm, nhưng nàng cũng không tình nguyện vì Tống Thanh Vi mà đánh đàn, tự cảm thấy chính mình không thể tùy tiện đáp ứng yêu cầu của người này, phải biết rằng nàng đối với Tống Thanh Vi là tràn ngập chán ghét cùng kiêng kị. Mặc dù hiện tại, nàng vẫn cảm thấy mình cũng sẽ không bởi vì Tống Thanh Vi đàn ba khúc mà không phòng bị cô nữa.Tuy rằng dự đoán được Tống Thanh Nam sẽ từ chối mình, nhưng trong lòng Tống Thanh Vi vẫn khổ sở, là sao mới để cho tỷ tỷ không ghét mình đây? Tống Thanh Vi rất nhanh đem cảm xúc hối hận của mình đè ép xuống, cô đưa tay phủ lấy tay Tống Thanh Nam, sau đó cầm lấy tay Tống Thanh Nam đặt lên đàn dương cầm, đánh lên ca khúc “Giấc mộng tình yêu" ca khúc này là cô thích nhất, cũng thích nhất lời bài hát trong ca khúc này.Yêu đi!Có thể yêu bao lâu thì nguyện ý yêu đến bấy lâu!Sắp đến lúc người canh giữ địa ngục đến rồiNhưng tim em dù sao cũng phải giữ vững cuồng nhiệt, giữ vững quyến luyếnChỉ cần một trái tim đều có thể đáp lại ấm áp với emChỉ cần em chân thành đều sẽ giành đến được

Em chỉ cần vui vẻ, không cần sầu muộn!Tống Thanh Nam là con người của âm nhạc, ngón tay đụng đến phím đàn dương cầm, giống như tự có ý thức của chính mình, sau khi Tống Thanh Vi mở đầu sau, tự tiếp tục đàn tới, mà có lẽ nàng cũng là một người mềm lòng, không còn cự tuyệt yêu cầu của Tống Thanh Vi.Tống Thanh Vi an vị bên người Tống Thanh Nam, rốt cục cũng có một ngày, tỷ tỷ vì mình đàn ca khúc mình thích nhất. Tống Thanh Vi cảm thấy nội tâm mình tràn ngập hạnh phúc, nhìn sườn mặt Tống Thanh Nam xinh đẹp không gì sánh kịp kia, cô thực hy vọng, thời gian đừng trôi nữa, một khắc nào đó cô đã cảm thấy, mình chết ở đây cũng nguyện ý. Cô nghĩ tỷ tỷ thật sự là một người ôn nhu, đối với người chị ấy ghét còn có thể ôn nhu đến như vậy, nếu được chị ấy thích, sẽ hạnh phúc đến thế nào đây.Nhưng thời gian không thể ngừng trôi, một khúc ‘Giấc mộng tình yêu’ rất nhanh đã đàn xong rồi, Tống Thanh Nam đàn xong, liền nhìn Tống Thanh Vi gần như si mê nhìn mình, Tống Thanh Nam có chút hối hận khi mình đàn ca khúc ‘Giấc mộng tình yêu’ này, hình như nàng lại làm cho cảm tình của Tống Thanh Vi càng lún càng sâu rồi.“Chị, em phải làm như thế nào chị mới có thể thích em đây?" Ngữ khí Tống Thanh Vi có chút chờ mong hỏi.Tống Thanh Nam không có trả lời, chỉ hơi lắc đầu một chút, sao nàng có thể thích Tống Thanh Vi được đây, vĩnh viễn cũng sẽ không có chuyện đó đi.Tống Thanh Vi hiển nhiên là thất vọng cúi đầu, hơn nữa nhanh chóng níu lấy váy của mình, muốn nói cái gì, nhưng rốt cục cái gì cũng chưa nói.“Khuya rồi, tôi muốn trở về phòng nghỉ ngơi." Tống Thanh Nam đứng dậy nói với Tống Thanh Vi.“Vâng." Tống Thanh Vi nhẹ giọng đáp, không có dây dưa với Tống Thanh Nam nữa, cô nhìn bóng dáng Tống Thanh Nam rời đi, trong lòng căng thẳng, cô nhất định phải làm cho tỷ tỷ thích mình. Nếu tỷ tỷ thích người giống như Niên Ấu Dư, cô cảm thấy bản thân có thể biến thành người giống như Niên Ấu Dư vậy, nhu thuận, thiện lương chăm sóc, tất cả dối trá điều giấu lại ở phía sau.…….//……Trần Tinh vất vả lắm mới làm xong công việc đi về, lại phát hiện mình không thể mở cửa nhà được, Trần Tinh nhìn ổ khóa một chút, thực sự là bị Tôn Lê đổi qua, Trần Tinh thực sự còn có chút căm tức. Về nhà lúc 2 giờ sáng, lại phát hiện mình không thể vào nhà được, đối lại là ai cũng có chút căm tức thôi, bây giờ cũng chẳng kêu thợ sửa khóa nào đến được, vì thế Trần Tinh không thể không gọi điện thoại cho Tôn Lê.Nửa đêm Tôn Lê bị điện thoại đánh thức, cực kỳ nóng giận, tốt nhất là chuyện gì quan trọng, nếu không cô sẽ mắng chết người gọi mình giờ này, chỉ là nhìn đến tên Trần Tinh xong, đại hỏa liền lập tức dập tắt hơn nữa còn khẩn cấp nhận điện thoại.“Hiện tại tôi vào không được nhà của mình!" Cho dù Trần Tinh tức giận, vẫn khắc chế, trừ bỏ nhấn mạnh chữ nhà của mình, ngữ khí vẫn xem như là rất tốt.“Bây giờ em lập tức đi đến giúp chị mở cửa, chị chờ em chút." Tôn Lê lập tức nhảy khỏi giường, tùy ý mở tủ quần áo lấy một bộ thay ra, liền lập tức lái xe đến nhà Trần Tinh, toàn bộ quá trình chỉ tốn 20 phút.“Sao cô có thể tùy ý đổi khóa nhà người khác như thế?" Trần Tinh nhìn thấy Tôn Lê đến liền lên tiếng chất vấn.“Sao có thể nói là tùy ý được, em đã thương lượng với chị rồi!" Tôn Lê làm ra một bộ dạng vô tội nói.“Tôi không đồng ý!" Trần Tinh cơ hồ là nghiến răng nghiến lợi nói.Tôn Lê không nhìn Trần Tinh, chỉ lấy chìa khóa ra mở cửa, mở cửa đi vào xong liền lấy thêm một cái chìa khóa đưa cho Trần Tinh.“Bây giờ là ba giờ sáng, chị đi tắm rửa một cái, sau đó đi ngủ, có bất mãn gì, chờ ngày mai nói sau được không?" Tôn Lê giảo hoạt nói, đương nhiên cô biết con người tức giận đều có giới hạn thời gian, có lẽ là qua  đêm nay, Trần Tinh sẽ không còn tức giận nữa, Tôn Lê vì cơ trí của mình mà tự tán thưởng.
Tác giả : Minh Dã
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại