Niên Kỷ Đại Liễu Nhất Điểm
Chương 9-4: Lớn tuổi một điểm 9-4
Đại thủ to lớn của nam nhân thực hiện động tác nhẹ nhàng thả Hãn Du Sinh xuống, tựa như đang nâng một cành hoa mềm yếu, dễ úa tàng, cẩn thận mà âu yếm, nhận được một sự ôn nhu che trở như vậy, bất kỳ là ai cũng thấy cảm động không thể cưởng lại được, bất kỳ ai cũng muốn cam tâm thưởng thức.
Đem chai rượu ướp lạnh trong thùng mở ra, chất lỏng màu vàng óng mang theo sắc thái mỹ lệ cùng bọt khí lóng lánh tuyền vào bên trong chiếc ly nho nhỏ, khiến Hãn Du Sinh mê đắm không ngừng nhìn về phía nam nhân trong tay đang nắm chặt chai rượu vừa tinh tế vừa tỏa ra một mị lực tràn đầy vẻ nam tính.
Rõ ràng là một đôi tay mạnh mẽ như thế, tại sao có thể làm ra động tác mềm nhẹ như vậy, tựa như lúc nó chạm vào thân thể cậu, chạm đến bộ phận kia, có thể khiến cậu nóng bỏng mà phát ra dục vọng?
Nhớ tới chính mình mỗi khi phóng đãng, hai bàn tay kia lại không ngừng trêu trọc khiến cậu không khỏi cảm thấy xấu hổ, lại phát hiện hạ thân của mình cũng không thể kiềm chế mà nổi lên phản ứng.
Trong lòng cả kinh, không còn dám bỏ mặc tư duy chính mình buông thả, Hãn Du Sinh liền vội vàng đem tầm mắt dời về phía Hoắc Nguyên Khanh, nhẹ nhàng ngẩn đầu nhìn vào mắt hắn.
Trong khoảng khắc đó trong đầu cậu lại nổi lên một trận ảo tưởng có hay không những suy nghĩ trong đầu vừa rồi đều bị Hoắc Nguyên Khanh biết đi, Hãn Du Sinh luống cuống, hốt hoảng giơ lên ly rượu trong tay, tựa như che giấu điều gì nói: “Mời anh … Cạn ly!"
Hoắc Nguyên Khanh rất là rõ ràng, mặc dù là lời nói dịu dàng ôn nhuận nhưng nhìn động tác Hãn Du Sinh chỉ một hơi liền uống cạn chất lỏng màu vàng óng bên trong ly, hắn không chỉ không muốn ngăn cản mà còn rót thêm vào trong ly cậu, bởi vì trong lòng chỉ đơn giản là đang tính toán mưu đồ xấu xa, thật sự ~ nếu như rượu vào loạn tính thì hắn cũng rất tình nguyện mà tiếp nhận không một lời oán trách.
Sau khi uống cạn rượu trong ly, hương thơm từ đầu lưỡi trong khoang miệng tỏa ra khắp nơi, Hãn Du Sinh khoan khoái liều mình muốn che dấu đi vẻ lẳng lơ đang dần lưu chuyển tựa như đóa hoa đang nở rộ, mặc cho ánh mắt kia lộ rõ vẻ phóng túng đang nhìn mình, Hoắc Nguyên Khanh theo cổ họng nuốt xuống, lặng lẽ giúp tình nhân rót đầy rượu vào ly.
Kỳ thực từ lúc Hãn Du Sinh bắt đầu dùng ánh mắt không chớp nhìn hắn rót rượu, hắn liền biết rõ nhất định trong đầu cậu là đang lưu luyến hình ảnh của hắn.
Hắn thừa nhận đúng là bản thân có ý đồ xấu, mà thử hỏi một chút có nam nhân nào có thể kiềm chế được người mình yêu ở trước mặt làm ra bộ dáng vừa kiều diễm vừa phong tình như thế, lại còn lộ ra dáng dấp ngượng ngùng nóng bỏng như thế, thật sự có người có thể chịu được hay sao? (chỉ có thể là não tàn rồi mà thôi ^^)
Giả bộ làm ra vẻ không biết gì tiếp tục thưởng thức mỹ vị “Bữa tiệc lớn" trên bàn, Hoắc Nguyên Khanh cười thâm trầm mà quỷ dị, nhẹ nhàng gấp lấy khối thịt trên khai sứ, tinh tế đưa đến bên miệng Hãn Du Sinh, sau đó tưởng tượng bản thân mìn trở thành khối thịt nóng hổi kia được cậu dùng đầu lưỡi cuốn vào, mà âm thầm … Rên rỉ…
“Kỳ thực tôi đã sớm tưởng tượng có thể được đút cho cậu ăn như thế "
Nhẹ nhàng nhấm nuốt đồ ăn Hoắc Nguyên Khanh đưa đến bên miệng, nghe được câu nói kia Hãn Du Sinh chỉ có thể dụng ý ở bên ngoài để hình dung.
“Bình thường vẫn luôn hi vọng người được cậu uy ăn chính là tôi, mà không phải hai cái tên tiểu quỷ đầu kia."
Đương muốn nuốt xuống thức ăn thì suýt chút nữa bị kẹt ở cuống họng, ôi trời, chẳng trách tình cờ những lúc cậu uy Tiểu An cùng Tiểu Vân ăn cơm, Hoắc Nguyên Khanh chung quy là lộ ra gương mặt khát vọng cùng mong muốn, làm hại cậu cho là thức ăn của Tiểu An, Tiểu Vân có phải là đặc biệt rất ngon hay không, nhiều lần còn không nhịn được mà lén ăn vài miếng.
Hiện tại mặc dù biết Hoắc Nguyên Khanh là vô cùng oán niệm, nhưng Hãn Du Sinh một chút cũng không muốn tra hỏi rõ ràng, trái lại ánh mắt vẫn không đổi hướng nhìn vào thân thể cứng đờ của Hoắc Nguyên Khanh.
Rõ ràng chính là bất chấp đạo lý, tuy rằng một câu nói cũng không có phát ra, nhưng ánh mắt kia lại tỏ rõ quan điểm muốn nói với cậu: { Đút tôi, đút tôi, nếu như cậu không đút tôi, vậy tôi nhất định sẽ rất thất vọng, rất thất vọng, rất thất vọng a~… }.
Hãn Du Sinh không muốn để cho Hoắc Nguyên Khanh thất vọng, những người đương yêu tâm lý đều giống nhau, không phải là chỉ hi vọng đối phương cảm nhận được vui mừng cùng hạnh phúc thôi sao.
Đặc biệt là hạnh phúc, vui sướng như thế có thể do chính mình tạo ra, lại càng khiến cậu cảm thấy cảm động vô cùng, ngôn ngữ bình thường không cách nào có thể hình dung được.
Lại như không cách nào khắc chế chính mình khiến cho gương mặt bất giác ửng hồng, Hãn Du Sinh cũng không cách nào khắc chế chính mình đem đồ ăn uy đến bên miệng Hoắc Nguyên Khanh, cố gắng kiềm nén không để đôi tay mình run lên, đặc biệt là cặp mắt kia chưa từng buông lỏng vẫn luôn hướng tầm nhìn về phía cậu, trong phút chốc bổng phát ra tia sáng vui mừng, càng khiến Hãn Du Sinh muốn đem cánh tay thu về.
“Ăn thật ngon."
Lời nói rất bình thường, nhưng một khi kết hợp với thứ ánh mắt tựa như ngông cuồng của ai kia thì bất chợt lại trở nên mặc danh kì diệu. Tại đây dưới cặp mắt kia, Hãn Du Sinh cảm giác được thứ bị Hoắc Nguyên Khanh ăn vào bụng căn bản không phải đồ ăn, mà là chính cậu, bị Hoắc Nguyên Khanh chiếm hết suy nghĩ, sau đó lại bị thèm thuồng như một loại thức ăn thượng đẳng, vào lúc này, Hãn Du Sinh lại cảm thấy đứng ngồi không yên.
“Bất quá so với cái này, tôi càng muốn tại trên bàn ăn đối với cậu làm những chuyện xấu khác nữa."
Cơ hồ là thầm cảm tạ Hoắc Nguyên Khanh đã đem đề tài dời về việc ăn uống, bởi vậy Hãn Du Sinh dã không kịp suy nghĩ ý nghĩa sâu xa của lời nói kia mà trả lời một câu: " Chuyện xấu gì??" Đương nhiên trong này cũng bao hàm luôn sự hiếu kỳ của cậu, dù sao cũng chưa từng nghe qua tại trên bàn ăn có thể làm ra chuyện xấu gì.( ngây thơ quả thực quá ngây thơ, ta còn chưa ngây thơ đến vậy…)
“Muốn biết sao?"
“Ừm."
“Nhưng là tôi nghĩ coi như tôi nói ra, cậu cũng sẽ không đáp ứng tôi."
“Chỉ cần không phải giết người phóng hỏa, tôi lại có cái gì không thể đáp ứng chứ."
“Thật sự."
“Đương nhiên."
“Quân tử nhất ngôn, "
“Hảo A~!!"
Kinh hãi thở gấp, mặc dù đã dũng cảm cam kết nhưng Hãn Du Sinh vẫn không thể kiềm nén được trước hành động của nam nhân, đầu cậu cơ hồ như bị khét thành một mảnh rồi, kia bên dưới bàn ăn có thể cảm thụ được ngón chân của ai kia đang xoa nắn tại vị trí giữa hai chân cậu.
“Như vậy… Như vậy không được … A~"
Vừa bá đạo vừa ôn nhu xoa nắn vật nam tính yếu đuối, khiến Hãn Du Sinh xấu hổ vội vã ngăn cản, nhưng là ngữ khí vô cùng mềm yếu vô lực tỏa ra mùi vị tình sắc, bên dưới lại càng trở nên hỗn loạn hơn, làm cho cậu trực tiếp liền đem chân khép lại, kẹp lấy thứ kia đang không ngừng quấy rối.
“Thấy chưa? Quả nhiên vẫn không được nha!!"
Cậu thật sự biết Hoắc Nguyên Khanh chín mười phần là đang diễn trò, nhưng mà gần đây cậu có cảm giác như bản thân mình đang mắc nợ người yêu rất nhiều, Hãn Du Sinh vẫn là không muốn nhìn thấy vẻ thất vọng trong mắt người kia, cho nên mặc dù biết rõ là cạm bẩy, cậu vẫn vô lý mà chấp nhận tựa như hảo phụ thân cưng chiều tiểu hài tử của mình, lần này quyết định mở rộng cả thể xác và tâm hồn mình. (nghe chưa chỉ như là hảo phụ thân đối với hài tử thôi … lừa ai vậy, nếu nói đây là thể loại phụ-tử thì ta còn tin)
“… Đáp … Đáp ứng tôi … Chỉ có thể ở nơi này… Không thể ở … Trước … Trước mặt hài tử mà làm như thế này … "
Lúng túng mà thấp kém nói xong câu đó, Hãn Du Sinh không dám ngẩn đầu đối diện với biểu tình của nam nhân, đương nhiên cũng bỏ lỡ cơ hội nhìn thấy biểu tình mới vừa rồi còn thất vọng tựa như sắp vỡ mặt đến nơi, bây giờ lại giống như mèo con trộm được thức ăn cả người sảng khoái tràn ngập ý cười.
“Tôi đáp ứng cậu, tôi yêu cậu như vậy, như thế nào lại cam lòng để những người khác nhìn đến cậu…"
Được Hoắc Nguyên Khanh đáp ứng, Hãn Du Sinh cũng không hối hận đem hai chân đang đóng chặt chầm chậm mở ra, bàn chân như được tự do lập tức phóng đãng phản kích.
Ngón chân linh hoạt chạm đến nơi nhạy cảm, gây nên xúc cảm cứng rắn khiến chân Hãn Du Sinh không ngừng run lên, cậu cơ hồ nghe được Hoắc Nguyên Khanh cười vui vẻ, chỉ là không có dũng khí ngẩng đầu để chứng thực.
“… Đáng yêu mê người như thế sao có thể lộ ra bộ dáng dâm đãng như thế đây??"
Hai chữ dâm đãng bất giác kích thích cơ quan cảm giác của Hãn Du Sinh, trong nháy mắt xúc cảm ẩm ướt ở giữa hai chân sàn sạt truyền đến, Hoắc Nguyên Khanh khẽ cười trầm thấp càng khiến cho vòng eo cậu một trận tê dại.
Vào thời khắc này cậu mới thật sự hiểu rõ chân của Hoắc Nguyên Khanh thật sự là rất dài, tuy rằng bàn ăn cũng không phải là quá dài, nhưng cậu lại hoài nghi giữa hai người bọn họ thật sự là vẫn còn tồn tại một khoảng cách sao?
Nếu như là có, vậy tại sao hắn chỉ dùng bàn chân thôi lại có thể thoải mái tựa như trêu đùa ong bướm tại nơi tư mật của cậu như thế chứ?
Nếu như là có, tại sao hai ba lần liền lại khiến cho cậu có thể phóng túng như thế chứ?
Vẫn tiến hành dùng cơm như trước, chỉ là tốc độ so với ốc sên cũng không khá hơn là bao, đương nhiên nguyên nhân từ đâu mà ra chắc không cần phải nói rõ ra đâu.
Tham lam nhìn gương mặt tuấn tú ửng hồng của Hãn Du Sinh, từ từ hướng xuống tai, cổ, sau đó đến xương quai xanh khiêu gợi, cuối cùng là vị trí mẫn cảm ẩn dấu bị che lấp dưới lớp quần áo nhẵn nhụi kia.
Tưởng tượng đến hai điểm mạn lệ trắng hồng diễm sắc trước ngực, Hoắc Nguyên Khanh không khỏi muốn gây rối, vừa nghĩ vừa hướng đến vị trí đã bị trêu đùa đến ướt đẫm kia nặng nề vặn một cái.
Kia bất ngờ bị vặn một cái, khiến Hãn Du Sinh còn chưa kịp mang đồ ăn bỏ vào miệng đã bất ngờ thở gấp một tiếng, mãnh liệt run lên làm cho đĩa thức ăn trong tay mất tốc độ rơi xuống mặt bàn sứ, tạo nên tạp âm sắc bén.
Khóe mắt đỏ lên, con ngươi ướt át, mịt mờ hơi nước tạo ra một mãnh sắc thái quyến rũ, điềm đạm đáng yêu đôi môi đỏ bị hàm răng cắn chặt, nỗ lực ẫn nhẩn ngọt ngào thở dốc.
“… Đại … Đại ca… Ân … Không muốn… Từ bỏ … A…"
Thanh âm ngập tràn trong dục vọng, nói lời cầu khẩn, nhưng lại không biết rằng, từng câu từng chữ nói ra lại càng thêm thôi thúc dục vọng trong lòng Hoắc Nguyên Khanh khiến hắn càng muốn thuận theo thú tính đem tình nhân hung hăng áp chế, hung hăng xâm phạm, tuy nhưng vẫn còn lại một chút lý trí yếu đuối nói cho hắn biết thời điểm vẫn chưa tới.
“Thế nào, đại ca khiến cho cậu không thoải mái sao?"
“… Không… Thoải… Thoải mái … A … Không muốn…"
“Nói như vậy, đại ca như thế nào sẽ biết được cậu rốt cuộc là thoải mái hay không thoải mái đây?"
Nói như vậy rõ ràng là đang khi dễ người, khiến Hãn Du Sinh đã bị giội rửa đến mức bạc nhược, không thể kiềm chế được nữa nước mắt tựa như những hạt đậu bắt đầu rời khỏi viền mắt.
“… Ngứa."
“Nơi này sao?"
Ngón chân linh động không ngừng quấy nhiễu nơi đang cương lên của Hãn Du Sinh, bất ngờ chạm đến điểm mẫn cảm khiến cậu không ngừng thở dốc.
“… Không phải … Nha … Ân…"
“Vẫn là nơi này."
Lướt qua quan đỉnh, Hoắc Nguyên Khanh phóng túng trêu đùa chỉ có hắn mới biết rõ bản thân mình lúc này sung sướng đến mức nào.
“… Không phải … Đại ca … Không … A … A…"
Không thể nói là không thoải mái, nhưng thực sự thì cách một lớp quần mà trêu trọc như thế quả thực là khiến cậu không thể thỏa mãn được, chính vì thế mà đã rất nhanh chóng liền đẩy Hãn Du Sinh đến giới hạn của sự chịu đựng.
“Như thế nào cũng không phải a! Như vậy đại ca cũng không giúp được cậu."
Nói như vậy Hoắc Nguyên Khanh liền dừng lại động tác không tiếp tục trêu trọc nữa, khiến Hãn Du Sinh dục vọng không được thỏa mãn mà lại càng tăng thêm.
“… Tiến vào a …"
Đã không còn để ý tới xấu hổ, thân thể bị dục hỏa thiêu đốt tựa như chỉ còn lại hư không, Hãn Du Sinh tỉnh táo nói ra lời yêu cầu sau đó chỉ mong muốn đào một cái hố để chui vào.
“… Tiến vào … Đại ca … Đại ca … Tiến vào… Đem của anh … Anh … Cắm vào thân thể của tôi … đến …"
Hoắc Nguyên Khanh chờ chính là câu này, nghe vậy cũng không còn tiếp tục trêu trọc, mà là thật nhanh liền chui xuống dưới bàn, Hãn Du Sinh quá bất ngờ căn bản là không có cách phản ứng, quần cũng không có cởi ra chỉ kéo dây kéo xuống đem vật tượng trưng nam tính đang ẩm ướt của cậu lôi ra ngoài, sau đó há mồm tựa như một con sói hoang đem bộ phận phóng túng nóng ấm kia ngậm vào bên trong khoang miệng.
Cuồng dã phun ra nuốt vào, phóng túng hút lấy toàn bộ côn thịt, thậm chí chỉ còn hơi lộ ra một tiểu bộ phận nho nhỏ, Hoắc Nguyên Khanh kịch liệt nhúc nhích đầu lưỡi khiến cho dịch thủy không ngừng chảy ra.
Giống như là muốn đáp lại cảm xúc mãnh liệt của Hoắc Nguyên Khanh, cũng giống như là dục vọng đã kéo dài thật lâu cuối cùng cũng tìm được địa điểm phóng túng, Hãn Du Sinh hai ba lần liền mềm mại thở dốc tiết toàn bộ tinh dịch vào trong miệng Hoắc Nguyên Khanh.
Từ bên dưới bàn ăn ở giữa hai đùi Hãn Du Sinh nam nhân ló đầu ra cổ họng “ùng ục" nuốt xuống, dường như không thỏa mãn liếm liếm một ích bạch dịch còn sót lại bên mép miệng, liên tiếp làm ra động tác thưởng thức món ngon đối Hãn Du Sinh khiến cậu không ngừng hoảng hốt vòng eo tựa như bị một dòng điện không ngừng kích thích.
Tạm thời líu lưỡi không nói nên lời, Hoắc Nguyên Khanh lộ ra một bộ mặt tựa như muốn nói { Cảm tạ chiêu đãi, mỹ vị cực kỳ hảo }, cùng với đó là một bộ mặt tràn ngập ý cười, một đôi mắt lại càng vô lại không bỏ qua bất cứ vị trí nào trên người Hãn Du Sinh, lóe lên ánh bạc dâm loạn nói: “Tiểu Du, để đại ca nghe một chút thanh âm của cậu đi!"
Gọn gàng cởi ra chiếc quần của Hãn Du Sinh, thuận thế liền đem hai cánh chân trơn bóng của cậu khiên lên vai, cả người trong nháy mắt bị đẩy ngã về sau khiến Hãn Du Sinh kinh sợ thở gấp hai chân kẹp chặt lấy đầu Hoắc Nguyên Khanh.
“Không kịp đợi tôi đi vào đã gắp như vậy, là muốn khiến tôi sớm tiết hay sao?"
Lời nói trêu chọc hướng màng tai công kích, khiến Hãn Du Sinh hận bản thân mình không thể một khắc mà biến mất ngay lập tức, xấu hổ không thôi liền để chân bản thân hơi thả lỏng ra giảm bớt cường độ xuống một chút.
Không còn sự siết chặt như trước, cổ Hoắc Nguyên Khanh trở nên linh động hơn, lập tức tiến quân thần tốc xâm phạm đến cấm địa không có phòng thủ kia của Hãn Du Sinh.
Nụ hoa mềm yếu bị đầu lưỡi kiên cường dày vò để mở ra, thừa dịp lộ ra khe hở mà tiến vào tựa như linh xà hồi huyệt*, bên trong huyệt bích non mềm không ngừng quấy rối chuyển động.
(*)Linh xà hồi huyệt: rắn về hang a~, ta để vậy cho nó văn chương tí^^
Trong nháy mắt thắt lưng trở nên tê dại bởi khoái cảm không ngừng kích thích, một lát sau thân thể liền trở nên căng thẳng không ngừng chuyển động tạo thành một vòng cung mỹ lệ, mất điểm tựa vừa sung sướng vừa sợ hãi, khiến Hãn Du Sinh chỉ có thể lấy mũi chân bám chắt vào cổ Hoắc Nguyên Khanh để chống đỡ, bởi thế cơ hồ sự tiếp xúc cơ thể càng mãnh liệt hơn tạo nên một tư thái dâm mị mà hoa lệ.
Đầu lưỡi nam nhân hỗn độn tiến hành như động tác giao hoan, huyệt động nhỏ hẹp khép chặt, lại bị hắn dùng sức lực ép buộc phải mở ra, mỗi một lần tiến vào đều dùng đầu lưỡi thô ráp chà sát vào các nếp nhăn bên trên động huyệt bừa bãi mà tàn phá.
Tiểu thịt nho nhỏ tựa hồ như điểm trí mạng bị đỉnh đến khiến cho Hãn Du Sinh đạt khoái cảm đến co giật thân thể, dục vọng nam căn trướng đau cơ hồ như muốn bắn, mà hai tay Hoắc Nguyên Khanh lại không chút nào quan tâm đến nơi bộc phát ý nguyện của cậu, khiến Hãn Du Sinh vô cùng khó chịu.
Bàn tay khẽ run đem côn thịt bên dưới nâng lên, Hoắc Nguyên Khanh ngay lập tức hiểu rõ Hãn Du Sinh muốn làm gì liền vội vả từ bỏ không còn đi trêu đùa bên dưới của cậu nữa mà đem bàn tay to lớn của mình bao phủ lấy tay của đối phương, nhưng là một điểm muốn trợ giúp cũng không có mà chỉ là nắm chặt lấy bàn tay cậu không tha.
Rõ ràng minh bạch từ xưa đến nay khi cùng nhau giao hợp, sẽ là một người duyên dáng một người thô bạo nằm đè lên nhau vừa dâm đãng vừa kiều diễm, mặc dù không có trực tiếp nhìn thấy nhưng những hình ảnh kia lại không ngừng hiển hiện trước mắt cũng khiến Hãn Du Sinh trong miệng gián đoạn không ngừng thở dốc càng khiến tăng thêm ba phần tình sắc.
Theo đó Hoắc Nguyên Khanh ngày càng tăng thêm lực đạo, dục vọng cương cứng tràn ra một loại cảm giác cam chịu vô cùng đau đớn muốn được phóng thích, Hãn Du Sinh sớm đã bị lửa tình đốt thành một mảnh hỗn độn giờ khắc này ý thức mới lĩnh ngộ được điều mà khiến cậu rít gào nhất giờ mới thực sự là bắt đầu, bởi lẽ Hoắc Nguyên Khanh căn bản không có dự định sẽ cho cậu giải phóng ngay lúc này.
" … Đại … Đại ca … Ân … A… Để … Để tôi bắn… A~…"
Bị dục vọng đẩy tới đỉnh điểm, dùng thanh âm diễm lệ cầu khẩn, dù có là thánh nhân cũng khó bảo đảm không động tình, nhưng Hoắc Nguyên Khanh lại không phải thánh nhân, hơn nữa người hắn yêu bị hắn dằn vặt một trận thành bộ dáng thê thảm như vậy, cho nên bản thân hắn vô cùng sảng khoái rút ra chiếc lưỡi thô ráp đang làm càn bên trong huyệt động, ôn tồn cười nhẹ mút lấy cúc hoa của Hãn Du Sinh, trong miệng lãnh khốc phun ra hai chữ: “Không được!".
Bất chợt dùng ngón tay thay thế cho đầu lưỡi mà tiến vào bên trong huyệt động không ngừng khuấy thao, khiến Hãn Du Sinh khởi đầu còn muốn nói lời kháng nghị, nhưng bất quá sau đó lại chuyển dần thành những tiếng thở gấp dâm mị cao vút.
So với đầu lưỡi thì các đốt ngón tay lại càng có lực và vô tình hơn không ngừng châm chọc vào vang lên những tiếng “Ba … Ba" dâm mị, một làn sóng cao tràn đến tựa hồ muốn đem Hãn Du Sinh nhấn chìm, nơi đó bị che lấp dường như không còn trọng lực khiến cậu đánh mất dáng vẻ bình tỉnh bàn tay nhẹ nhàng cầm chặc vật đang trướng sưng của mình.
Thưởng thức tư thái đẹp đẽ mị hoặc của Hãn Du Sinh, khiến hắn lại càng muốn bắt nạt cậu, muốn xem cậu khóc muốn thưởng thức vẻ đẹp phong tình phóng túng của cậu, như vậy càng khiến hắn kích thích, động tác bất giác cũng nhanh hơn đem ngón tay chôn sâu vào bên trong u huyệt lại tựa hồ như mất khống chế mà cuồng loạn quấy rối, cúc hoa ngày càng co rút nhanh hơn tựa như muốn nói cho hắn biết nếu như không buông tay chỉ sợ tình nhân của hắn bị trêu chọc đến mức đạt đến khoái cảm mà hôn mê mất.
Tạm thời từ bỏ rút ra ngón tay đang quấy rối trong động huyệt, chỉ trong nháy mắt Hãn Du Sinh liền không kiềm chế được phóng ra một tràng tinh dịch từ trên không trung vẽ nên một đạo đường cung mỹ lệ.
Hãn Du Sinh từ dưới lên trên cả người đều lộ ra một vẻ thất thần khoái cảm, tựa như một đóa hoa tỏa ra dâm hương mê hoặc, khiến hạ thân Hoắc Nguyên Khanh trở nên căng thẳng, từ trước đến nay đây là lần đầu tiên không có bất kỳ ngoại lực nào tác động đã khiến hắn bắn ra một dòng tinh dịch nóng ấm.
Tuy nói là đã bắn ra, nhưng mà côn thịt cứng rắn không có một chút biểu hiện gì là sẽ mềm xuống, trong chớp mắt liền ôm lấy thân thể đã mềm nhũn không còn chút sức lực gì bên dưới, lỗ mãng đem toàn bộ dụng cụ cùng món ăn bên trên quét xuống mặt đất, sau đó nhẹ nhàng đem Hãn Du Sinh đặt lên trên, dùng sức lực mở ra hai cánh chân yếu đuối của cậu, thậm chí còn không không kịp đem quần cởi ra, chỉ là qua loa kéo xuống dây kéo móc ra côn thịt bên trong, kế tiếp liền giống như đóng cọc, sâu sắc đem dục vọng tráng kiện của bản thân tiến vào bên trong huyệt động mềm mại trơn bóng của Hãn Du Sinh, tựa như dã thú bắt đầu rung động.
Dục vọng vừa mới trải qua cảm xúc mãnh liệt còn chưa dẹp loạn đã nhanh chóng ngóc đầu trở lại, cơ thể mất thăng bằng sắp không chịu nổi nhịp điệu cuồng dã của Hoắc Nguyên Khanh.
“Đại ca… Đại … A… Không được… Tha… Tha cho tôi … A … A…"
“Không được… Ngày hôm nay tuyệt đối, tuyệt đối … Tuyệt đối không tha cho tiểu đông tây cậu."
" Đại ca… Đại ca… Trở nên… A… A… Trở nên xấu xa… Xấu xa… A…"
“Xấu xa cũng tốt, như vậy cậu sẽ không thể rời bỏ đại ca, đại ca yêu cậu như vậy, đại ca nhất định sẽ hảo hảo yêu thương cậu."
“… Yêu… Yêu anh… Đại ca… Tôi… Thật yêu… Thật yêu anh…"
“… Nếu yêu tôi, tại sao lại muốn rời khỏi tôi."
Oán hận ở trong lòng lên men, theo chất vấn mà tuôn ra, Hoắc Nguyên Khanh trong miệng mặc dù nói là thoải mái, nhưng xác thực cũng không thể không buồn phiền, một trái tim tựa như bị sự bất an đâm nhói.
“…"
Nhìn Hãn Du Sinh đột nhiên nghẹn ngào không nói, Hoắc Nguyên Khanh càng thêm oán giận toàn bộ đều được chuyển hóa thành hành động cụ thể, rơi xuống vẻ quyết tâm hướng hoa huyệt non mềm của Hãn Du Sinh càng thêm tuôn trào, nhiều lần đều không buông tha đỉnh sâu đến điểm khoái cảm nhất của cậu khiến Hãn Du Sinh càng không thể chống đở nổi liên tiếp phát ra tiếng rên rỉ khoái lạc.
“Cậu nói a! Nói xong đại ca liền sẽ tha cho cậu, nói xong đại ca liền sẽ cẩn thận yêu thương cậu."
“…"
Ngập ngừng muốn nói nhưng miệng lại không phát ra được thanh âm, dáng dấp đáng thương khiến Hoắc Nguyên Khanh càng thêm yêu thương, biết được người dưới thân đã bị đả động hắn liền đem côn thịt bên trong huyệt động bất giác ngưng trệ động tác, càng thêm gắng sức ghé vào bên tai Hãn Du Sinh ôn tồn nhỏ nhẹ nói lời yêu thương say đắm.
" Bởi vì… Bởi vì… Tôi… Nhất định sẽ… Mọi chuyện đều ỷ lại vào anh, so với hiện tại càng… Nghiêm trọng hơn… Muốn tiếp tục với anh ở cùng một chỗ… Nhất định sẽ… Sẽ trở thành gánh nặng… Đều là anh… Tôi không muốn như vậy… Không muốn anh thấy tôi… Mềm yếu…"
Bất ngờ gián đoạn lời nói mang theo điểm thở dài nghẹn ngào, Hãn Du Sinh đứt quảng nói ra, đáng yêu đến mức khiến Hoắc Nguyên Khanh cảm thấy được tim mình sắp bị hạnh phúc làm cho căn nứt luôn rồi, nhưng mà khi nghe lời nói của cậu hắn thực sự rất muốn lôi cả tim của mình ra để chứng minh cho Hãn Du Sinh biết hắn yêu cậu đến mức nào.
“Không thể… Không thể… Khiến cho… Khiến cho anh không… Không yêu tôi nữa…"
Vừa nói xong lại cảm thấy chính mình nông cạn đến mức xấu hổ, Hãn Du Sinh nhắm chặt lại khóe mắt đang đỏ lên, cũng mặc kệ là bởi vì căng thẳng mà lông mi không ngừng run rẩy như cánh bướm, bất an mà hàm răng cắn chặt lên môi, tuy nhiên toàn bộ xem ở trong mắt Hoắc Nguyên Khanh đều là vô cùng trân quý mỹ lệ cùng quyến rủ.
Nguyên lai trên con đường tình yêu vốn dĩ sẽ có nhiều phiền não, không phải chỉ có bản thân hắn lo lắng chính mình trả giá không đủ, mà người kia cũng đã trải qua những nổi lo lắng buồn phiền như vậy.
“… Đồ ngốc!!"
Câu nói này cậu biết rõ chính là mắng mình, chính vì vậy mà thân thể càng co rúm lại không có đủ dũng khí để mở mắt ra, Hãn Du Sinh làm ra bộ dáng yếu đuối dễ vỡ như vậy khiến Hoắc Nguyên Khanh càng muốn yêu thương che chở cậu nhiều hơn nữa.
“Như thế đúng là ngốc mà, tôi như thế nào có thể từ bỏ không yêu cậu được chứ."
Kinh ngạc mở ra hai mắt sáng rỡ tràn ngập nước, Hoắc Nguyên Khanh chờ đợi chính là giây phút này, hắn muốn Hãn Du Sinh dùng ánh mắt này nhìn hắn khắc sâu thân ảnh hắn, như vậy hắn có thể dùng hết tình yêu của mình để yêu thương cậu … Hôn cậu.
Quấn quýt môi lưỡi tham lam nuốt lấy dịch thủy lẫn nhau, dục vọng đang bất động bên trong cơ thể Hãn Du Sinh tựa như có hướng thú sâu sâu cạn cạn bắt đầu chuyển động gây rối bên trong huyệt động non mềm.
Mười ngón tay đan vào nhau, mặc cho hai cánh chân xinh đẹp quấn chặt quanh sống lưng rắn chắc của Hoắc Nguyên Khanh, dùng thân thể kề sát đi cảm thụ tình yêu say đắm truyền đến không ngừng của người bên trên.
Nam căn Hoắc Nguyên Khanh ma sát trừu lộng theo nhịp điệu vào vách tường nhẵn mịn bên trong, Hãn Du Sinh gắng gượng lại thắt lưng theo từng động tác ra vào của nam nhân.
Tiếng thở gấp thô ráp, yêu kiều, mồ hôi, dịch thể toàn bộ hòa quyện thành một mãnh hỗn độn, vốn tưởng rằng các cơ quan cảm giác đã có thể gắng gượng kiềm nén hạ thân không tiết ra ái dịch nhưng không ngờ tại thời điểm Hoắc Nguyên Khanh kề sát bên tai thì thầm nỉ non phát ra một câu cậu liền không thể kiềm nén được mà tiết ra.
Xúc động mãnh liệt cùng thân thể kích tình, khiến huyệt động vốn đã nhỏ hẹp lại càng co rút nhanh hơn, vách tường bên trong mạnh mẽ thu hợp khẩn cấp ngậm lấy mệnh căn Hoắc Nguyên Khanh, tựa như một con thú hoang bị thương nhưng không còn đường thối lui Hoắc Nguyên Khanh ra sức đỉnh thật mạnh vào nơi sâu nhất bên trong huyệt động, cuối cùng không thể chống cự nổi sức hấp dẫn của mị thịt non mềm đem bạch dịch nóng bỏng tiết đầy bên trong hoa huyệt.
Bất luận là thể lực hoặc tinh lực đều vô cùng dồi dào, Hãn Du Sinh giờ khắc này ở trước mắt chợt lóe lên một tia bạch quang sau đó liền ngất đi, chỉ là mặc dù ý thức đã mơ hồ nhưng bên tai vẫn không ngừng nghe thấy câu nói kia của Hoắc Nguyên Khanh.
Câu nói khiến cậu hạnh phúc đến mức không kiềm chế nỗi mà tiết thân, nhưng cũng khiến cậu không nhịn được mà vô cùng phiền não: { A, chúng ta kết hôn đi! }.
LỜI TÁC GIẢ MON KHÔNG EDIT NHA^^
[Bản này thật sự rất dài ~
Đánh ta khoái tắt thở ~
Vốn là dự định phân hai lần thiếp
Nhưng là vừa sợ sệt sẽ phá hư một mạch hét thành cảm giác
Cho nên vẫn là một lần dính vào
Bởi vì thật sự rất mệt
Cho nên nếu như không có đặc biệt phản ứng
Cũng không có ai đến giẫm bản tưới
Như vậy bản này ta nghỉ ngơi cái hai, ba cái lễ bái
Hẳn là cũng còn OK đi!!]
Đem chai rượu ướp lạnh trong thùng mở ra, chất lỏng màu vàng óng mang theo sắc thái mỹ lệ cùng bọt khí lóng lánh tuyền vào bên trong chiếc ly nho nhỏ, khiến Hãn Du Sinh mê đắm không ngừng nhìn về phía nam nhân trong tay đang nắm chặt chai rượu vừa tinh tế vừa tỏa ra một mị lực tràn đầy vẻ nam tính.
Rõ ràng là một đôi tay mạnh mẽ như thế, tại sao có thể làm ra động tác mềm nhẹ như vậy, tựa như lúc nó chạm vào thân thể cậu, chạm đến bộ phận kia, có thể khiến cậu nóng bỏng mà phát ra dục vọng?
Nhớ tới chính mình mỗi khi phóng đãng, hai bàn tay kia lại không ngừng trêu trọc khiến cậu không khỏi cảm thấy xấu hổ, lại phát hiện hạ thân của mình cũng không thể kiềm chế mà nổi lên phản ứng.
Trong lòng cả kinh, không còn dám bỏ mặc tư duy chính mình buông thả, Hãn Du Sinh liền vội vàng đem tầm mắt dời về phía Hoắc Nguyên Khanh, nhẹ nhàng ngẩn đầu nhìn vào mắt hắn.
Trong khoảng khắc đó trong đầu cậu lại nổi lên một trận ảo tưởng có hay không những suy nghĩ trong đầu vừa rồi đều bị Hoắc Nguyên Khanh biết đi, Hãn Du Sinh luống cuống, hốt hoảng giơ lên ly rượu trong tay, tựa như che giấu điều gì nói: “Mời anh … Cạn ly!"
Hoắc Nguyên Khanh rất là rõ ràng, mặc dù là lời nói dịu dàng ôn nhuận nhưng nhìn động tác Hãn Du Sinh chỉ một hơi liền uống cạn chất lỏng màu vàng óng bên trong ly, hắn không chỉ không muốn ngăn cản mà còn rót thêm vào trong ly cậu, bởi vì trong lòng chỉ đơn giản là đang tính toán mưu đồ xấu xa, thật sự ~ nếu như rượu vào loạn tính thì hắn cũng rất tình nguyện mà tiếp nhận không một lời oán trách.
Sau khi uống cạn rượu trong ly, hương thơm từ đầu lưỡi trong khoang miệng tỏa ra khắp nơi, Hãn Du Sinh khoan khoái liều mình muốn che dấu đi vẻ lẳng lơ đang dần lưu chuyển tựa như đóa hoa đang nở rộ, mặc cho ánh mắt kia lộ rõ vẻ phóng túng đang nhìn mình, Hoắc Nguyên Khanh theo cổ họng nuốt xuống, lặng lẽ giúp tình nhân rót đầy rượu vào ly.
Kỳ thực từ lúc Hãn Du Sinh bắt đầu dùng ánh mắt không chớp nhìn hắn rót rượu, hắn liền biết rõ nhất định trong đầu cậu là đang lưu luyến hình ảnh của hắn.
Hắn thừa nhận đúng là bản thân có ý đồ xấu, mà thử hỏi một chút có nam nhân nào có thể kiềm chế được người mình yêu ở trước mặt làm ra bộ dáng vừa kiều diễm vừa phong tình như thế, lại còn lộ ra dáng dấp ngượng ngùng nóng bỏng như thế, thật sự có người có thể chịu được hay sao? (chỉ có thể là não tàn rồi mà thôi ^^)
Giả bộ làm ra vẻ không biết gì tiếp tục thưởng thức mỹ vị “Bữa tiệc lớn" trên bàn, Hoắc Nguyên Khanh cười thâm trầm mà quỷ dị, nhẹ nhàng gấp lấy khối thịt trên khai sứ, tinh tế đưa đến bên miệng Hãn Du Sinh, sau đó tưởng tượng bản thân mìn trở thành khối thịt nóng hổi kia được cậu dùng đầu lưỡi cuốn vào, mà âm thầm … Rên rỉ…
“Kỳ thực tôi đã sớm tưởng tượng có thể được đút cho cậu ăn như thế "
Nhẹ nhàng nhấm nuốt đồ ăn Hoắc Nguyên Khanh đưa đến bên miệng, nghe được câu nói kia Hãn Du Sinh chỉ có thể dụng ý ở bên ngoài để hình dung.
“Bình thường vẫn luôn hi vọng người được cậu uy ăn chính là tôi, mà không phải hai cái tên tiểu quỷ đầu kia."
Đương muốn nuốt xuống thức ăn thì suýt chút nữa bị kẹt ở cuống họng, ôi trời, chẳng trách tình cờ những lúc cậu uy Tiểu An cùng Tiểu Vân ăn cơm, Hoắc Nguyên Khanh chung quy là lộ ra gương mặt khát vọng cùng mong muốn, làm hại cậu cho là thức ăn của Tiểu An, Tiểu Vân có phải là đặc biệt rất ngon hay không, nhiều lần còn không nhịn được mà lén ăn vài miếng.
Hiện tại mặc dù biết Hoắc Nguyên Khanh là vô cùng oán niệm, nhưng Hãn Du Sinh một chút cũng không muốn tra hỏi rõ ràng, trái lại ánh mắt vẫn không đổi hướng nhìn vào thân thể cứng đờ của Hoắc Nguyên Khanh.
Rõ ràng chính là bất chấp đạo lý, tuy rằng một câu nói cũng không có phát ra, nhưng ánh mắt kia lại tỏ rõ quan điểm muốn nói với cậu: { Đút tôi, đút tôi, nếu như cậu không đút tôi, vậy tôi nhất định sẽ rất thất vọng, rất thất vọng, rất thất vọng a~… }.
Hãn Du Sinh không muốn để cho Hoắc Nguyên Khanh thất vọng, những người đương yêu tâm lý đều giống nhau, không phải là chỉ hi vọng đối phương cảm nhận được vui mừng cùng hạnh phúc thôi sao.
Đặc biệt là hạnh phúc, vui sướng như thế có thể do chính mình tạo ra, lại càng khiến cậu cảm thấy cảm động vô cùng, ngôn ngữ bình thường không cách nào có thể hình dung được.
Lại như không cách nào khắc chế chính mình khiến cho gương mặt bất giác ửng hồng, Hãn Du Sinh cũng không cách nào khắc chế chính mình đem đồ ăn uy đến bên miệng Hoắc Nguyên Khanh, cố gắng kiềm nén không để đôi tay mình run lên, đặc biệt là cặp mắt kia chưa từng buông lỏng vẫn luôn hướng tầm nhìn về phía cậu, trong phút chốc bổng phát ra tia sáng vui mừng, càng khiến Hãn Du Sinh muốn đem cánh tay thu về.
“Ăn thật ngon."
Lời nói rất bình thường, nhưng một khi kết hợp với thứ ánh mắt tựa như ngông cuồng của ai kia thì bất chợt lại trở nên mặc danh kì diệu. Tại đây dưới cặp mắt kia, Hãn Du Sinh cảm giác được thứ bị Hoắc Nguyên Khanh ăn vào bụng căn bản không phải đồ ăn, mà là chính cậu, bị Hoắc Nguyên Khanh chiếm hết suy nghĩ, sau đó lại bị thèm thuồng như một loại thức ăn thượng đẳng, vào lúc này, Hãn Du Sinh lại cảm thấy đứng ngồi không yên.
“Bất quá so với cái này, tôi càng muốn tại trên bàn ăn đối với cậu làm những chuyện xấu khác nữa."
Cơ hồ là thầm cảm tạ Hoắc Nguyên Khanh đã đem đề tài dời về việc ăn uống, bởi vậy Hãn Du Sinh dã không kịp suy nghĩ ý nghĩa sâu xa của lời nói kia mà trả lời một câu: " Chuyện xấu gì??" Đương nhiên trong này cũng bao hàm luôn sự hiếu kỳ của cậu, dù sao cũng chưa từng nghe qua tại trên bàn ăn có thể làm ra chuyện xấu gì.( ngây thơ quả thực quá ngây thơ, ta còn chưa ngây thơ đến vậy…)
“Muốn biết sao?"
“Ừm."
“Nhưng là tôi nghĩ coi như tôi nói ra, cậu cũng sẽ không đáp ứng tôi."
“Chỉ cần không phải giết người phóng hỏa, tôi lại có cái gì không thể đáp ứng chứ."
“Thật sự."
“Đương nhiên."
“Quân tử nhất ngôn, "
“Hảo A~!!"
Kinh hãi thở gấp, mặc dù đã dũng cảm cam kết nhưng Hãn Du Sinh vẫn không thể kiềm nén được trước hành động của nam nhân, đầu cậu cơ hồ như bị khét thành một mảnh rồi, kia bên dưới bàn ăn có thể cảm thụ được ngón chân của ai kia đang xoa nắn tại vị trí giữa hai chân cậu.
“Như vậy… Như vậy không được … A~"
Vừa bá đạo vừa ôn nhu xoa nắn vật nam tính yếu đuối, khiến Hãn Du Sinh xấu hổ vội vã ngăn cản, nhưng là ngữ khí vô cùng mềm yếu vô lực tỏa ra mùi vị tình sắc, bên dưới lại càng trở nên hỗn loạn hơn, làm cho cậu trực tiếp liền đem chân khép lại, kẹp lấy thứ kia đang không ngừng quấy rối.
“Thấy chưa? Quả nhiên vẫn không được nha!!"
Cậu thật sự biết Hoắc Nguyên Khanh chín mười phần là đang diễn trò, nhưng mà gần đây cậu có cảm giác như bản thân mình đang mắc nợ người yêu rất nhiều, Hãn Du Sinh vẫn là không muốn nhìn thấy vẻ thất vọng trong mắt người kia, cho nên mặc dù biết rõ là cạm bẩy, cậu vẫn vô lý mà chấp nhận tựa như hảo phụ thân cưng chiều tiểu hài tử của mình, lần này quyết định mở rộng cả thể xác và tâm hồn mình. (nghe chưa chỉ như là hảo phụ thân đối với hài tử thôi … lừa ai vậy, nếu nói đây là thể loại phụ-tử thì ta còn tin)
“… Đáp … Đáp ứng tôi … Chỉ có thể ở nơi này… Không thể ở … Trước … Trước mặt hài tử mà làm như thế này … "
Lúng túng mà thấp kém nói xong câu đó, Hãn Du Sinh không dám ngẩn đầu đối diện với biểu tình của nam nhân, đương nhiên cũng bỏ lỡ cơ hội nhìn thấy biểu tình mới vừa rồi còn thất vọng tựa như sắp vỡ mặt đến nơi, bây giờ lại giống như mèo con trộm được thức ăn cả người sảng khoái tràn ngập ý cười.
“Tôi đáp ứng cậu, tôi yêu cậu như vậy, như thế nào lại cam lòng để những người khác nhìn đến cậu…"
Được Hoắc Nguyên Khanh đáp ứng, Hãn Du Sinh cũng không hối hận đem hai chân đang đóng chặt chầm chậm mở ra, bàn chân như được tự do lập tức phóng đãng phản kích.
Ngón chân linh hoạt chạm đến nơi nhạy cảm, gây nên xúc cảm cứng rắn khiến chân Hãn Du Sinh không ngừng run lên, cậu cơ hồ nghe được Hoắc Nguyên Khanh cười vui vẻ, chỉ là không có dũng khí ngẩng đầu để chứng thực.
“… Đáng yêu mê người như thế sao có thể lộ ra bộ dáng dâm đãng như thế đây??"
Hai chữ dâm đãng bất giác kích thích cơ quan cảm giác của Hãn Du Sinh, trong nháy mắt xúc cảm ẩm ướt ở giữa hai chân sàn sạt truyền đến, Hoắc Nguyên Khanh khẽ cười trầm thấp càng khiến cho vòng eo cậu một trận tê dại.
Vào thời khắc này cậu mới thật sự hiểu rõ chân của Hoắc Nguyên Khanh thật sự là rất dài, tuy rằng bàn ăn cũng không phải là quá dài, nhưng cậu lại hoài nghi giữa hai người bọn họ thật sự là vẫn còn tồn tại một khoảng cách sao?
Nếu như là có, vậy tại sao hắn chỉ dùng bàn chân thôi lại có thể thoải mái tựa như trêu đùa ong bướm tại nơi tư mật của cậu như thế chứ?
Nếu như là có, tại sao hai ba lần liền lại khiến cho cậu có thể phóng túng như thế chứ?
Vẫn tiến hành dùng cơm như trước, chỉ là tốc độ so với ốc sên cũng không khá hơn là bao, đương nhiên nguyên nhân từ đâu mà ra chắc không cần phải nói rõ ra đâu.
Tham lam nhìn gương mặt tuấn tú ửng hồng của Hãn Du Sinh, từ từ hướng xuống tai, cổ, sau đó đến xương quai xanh khiêu gợi, cuối cùng là vị trí mẫn cảm ẩn dấu bị che lấp dưới lớp quần áo nhẵn nhụi kia.
Tưởng tượng đến hai điểm mạn lệ trắng hồng diễm sắc trước ngực, Hoắc Nguyên Khanh không khỏi muốn gây rối, vừa nghĩ vừa hướng đến vị trí đã bị trêu đùa đến ướt đẫm kia nặng nề vặn một cái.
Kia bất ngờ bị vặn một cái, khiến Hãn Du Sinh còn chưa kịp mang đồ ăn bỏ vào miệng đã bất ngờ thở gấp một tiếng, mãnh liệt run lên làm cho đĩa thức ăn trong tay mất tốc độ rơi xuống mặt bàn sứ, tạo nên tạp âm sắc bén.
Khóe mắt đỏ lên, con ngươi ướt át, mịt mờ hơi nước tạo ra một mãnh sắc thái quyến rũ, điềm đạm đáng yêu đôi môi đỏ bị hàm răng cắn chặt, nỗ lực ẫn nhẩn ngọt ngào thở dốc.
“… Đại … Đại ca… Ân … Không muốn… Từ bỏ … A…"
Thanh âm ngập tràn trong dục vọng, nói lời cầu khẩn, nhưng lại không biết rằng, từng câu từng chữ nói ra lại càng thêm thôi thúc dục vọng trong lòng Hoắc Nguyên Khanh khiến hắn càng muốn thuận theo thú tính đem tình nhân hung hăng áp chế, hung hăng xâm phạm, tuy nhưng vẫn còn lại một chút lý trí yếu đuối nói cho hắn biết thời điểm vẫn chưa tới.
“Thế nào, đại ca khiến cho cậu không thoải mái sao?"
“… Không… Thoải… Thoải mái … A … Không muốn…"
“Nói như vậy, đại ca như thế nào sẽ biết được cậu rốt cuộc là thoải mái hay không thoải mái đây?"
Nói như vậy rõ ràng là đang khi dễ người, khiến Hãn Du Sinh đã bị giội rửa đến mức bạc nhược, không thể kiềm chế được nữa nước mắt tựa như những hạt đậu bắt đầu rời khỏi viền mắt.
“… Ngứa."
“Nơi này sao?"
Ngón chân linh động không ngừng quấy nhiễu nơi đang cương lên của Hãn Du Sinh, bất ngờ chạm đến điểm mẫn cảm khiến cậu không ngừng thở dốc.
“… Không phải … Nha … Ân…"
“Vẫn là nơi này."
Lướt qua quan đỉnh, Hoắc Nguyên Khanh phóng túng trêu đùa chỉ có hắn mới biết rõ bản thân mình lúc này sung sướng đến mức nào.
“… Không phải … Đại ca … Không … A … A…"
Không thể nói là không thoải mái, nhưng thực sự thì cách một lớp quần mà trêu trọc như thế quả thực là khiến cậu không thể thỏa mãn được, chính vì thế mà đã rất nhanh chóng liền đẩy Hãn Du Sinh đến giới hạn của sự chịu đựng.
“Như thế nào cũng không phải a! Như vậy đại ca cũng không giúp được cậu."
Nói như vậy Hoắc Nguyên Khanh liền dừng lại động tác không tiếp tục trêu trọc nữa, khiến Hãn Du Sinh dục vọng không được thỏa mãn mà lại càng tăng thêm.
“… Tiến vào a …"
Đã không còn để ý tới xấu hổ, thân thể bị dục hỏa thiêu đốt tựa như chỉ còn lại hư không, Hãn Du Sinh tỉnh táo nói ra lời yêu cầu sau đó chỉ mong muốn đào một cái hố để chui vào.
“… Tiến vào … Đại ca … Đại ca … Tiến vào… Đem của anh … Anh … Cắm vào thân thể của tôi … đến …"
Hoắc Nguyên Khanh chờ chính là câu này, nghe vậy cũng không còn tiếp tục trêu trọc, mà là thật nhanh liền chui xuống dưới bàn, Hãn Du Sinh quá bất ngờ căn bản là không có cách phản ứng, quần cũng không có cởi ra chỉ kéo dây kéo xuống đem vật tượng trưng nam tính đang ẩm ướt của cậu lôi ra ngoài, sau đó há mồm tựa như một con sói hoang đem bộ phận phóng túng nóng ấm kia ngậm vào bên trong khoang miệng.
Cuồng dã phun ra nuốt vào, phóng túng hút lấy toàn bộ côn thịt, thậm chí chỉ còn hơi lộ ra một tiểu bộ phận nho nhỏ, Hoắc Nguyên Khanh kịch liệt nhúc nhích đầu lưỡi khiến cho dịch thủy không ngừng chảy ra.
Giống như là muốn đáp lại cảm xúc mãnh liệt của Hoắc Nguyên Khanh, cũng giống như là dục vọng đã kéo dài thật lâu cuối cùng cũng tìm được địa điểm phóng túng, Hãn Du Sinh hai ba lần liền mềm mại thở dốc tiết toàn bộ tinh dịch vào trong miệng Hoắc Nguyên Khanh.
Từ bên dưới bàn ăn ở giữa hai đùi Hãn Du Sinh nam nhân ló đầu ra cổ họng “ùng ục" nuốt xuống, dường như không thỏa mãn liếm liếm một ích bạch dịch còn sót lại bên mép miệng, liên tiếp làm ra động tác thưởng thức món ngon đối Hãn Du Sinh khiến cậu không ngừng hoảng hốt vòng eo tựa như bị một dòng điện không ngừng kích thích.
Tạm thời líu lưỡi không nói nên lời, Hoắc Nguyên Khanh lộ ra một bộ mặt tựa như muốn nói { Cảm tạ chiêu đãi, mỹ vị cực kỳ hảo }, cùng với đó là một bộ mặt tràn ngập ý cười, một đôi mắt lại càng vô lại không bỏ qua bất cứ vị trí nào trên người Hãn Du Sinh, lóe lên ánh bạc dâm loạn nói: “Tiểu Du, để đại ca nghe một chút thanh âm của cậu đi!"
Gọn gàng cởi ra chiếc quần của Hãn Du Sinh, thuận thế liền đem hai cánh chân trơn bóng của cậu khiên lên vai, cả người trong nháy mắt bị đẩy ngã về sau khiến Hãn Du Sinh kinh sợ thở gấp hai chân kẹp chặt lấy đầu Hoắc Nguyên Khanh.
“Không kịp đợi tôi đi vào đã gắp như vậy, là muốn khiến tôi sớm tiết hay sao?"
Lời nói trêu chọc hướng màng tai công kích, khiến Hãn Du Sinh hận bản thân mình không thể một khắc mà biến mất ngay lập tức, xấu hổ không thôi liền để chân bản thân hơi thả lỏng ra giảm bớt cường độ xuống một chút.
Không còn sự siết chặt như trước, cổ Hoắc Nguyên Khanh trở nên linh động hơn, lập tức tiến quân thần tốc xâm phạm đến cấm địa không có phòng thủ kia của Hãn Du Sinh.
Nụ hoa mềm yếu bị đầu lưỡi kiên cường dày vò để mở ra, thừa dịp lộ ra khe hở mà tiến vào tựa như linh xà hồi huyệt*, bên trong huyệt bích non mềm không ngừng quấy rối chuyển động.
(*)Linh xà hồi huyệt: rắn về hang a~, ta để vậy cho nó văn chương tí^^
Trong nháy mắt thắt lưng trở nên tê dại bởi khoái cảm không ngừng kích thích, một lát sau thân thể liền trở nên căng thẳng không ngừng chuyển động tạo thành một vòng cung mỹ lệ, mất điểm tựa vừa sung sướng vừa sợ hãi, khiến Hãn Du Sinh chỉ có thể lấy mũi chân bám chắt vào cổ Hoắc Nguyên Khanh để chống đỡ, bởi thế cơ hồ sự tiếp xúc cơ thể càng mãnh liệt hơn tạo nên một tư thái dâm mị mà hoa lệ.
Đầu lưỡi nam nhân hỗn độn tiến hành như động tác giao hoan, huyệt động nhỏ hẹp khép chặt, lại bị hắn dùng sức lực ép buộc phải mở ra, mỗi một lần tiến vào đều dùng đầu lưỡi thô ráp chà sát vào các nếp nhăn bên trên động huyệt bừa bãi mà tàn phá.
Tiểu thịt nho nhỏ tựa hồ như điểm trí mạng bị đỉnh đến khiến cho Hãn Du Sinh đạt khoái cảm đến co giật thân thể, dục vọng nam căn trướng đau cơ hồ như muốn bắn, mà hai tay Hoắc Nguyên Khanh lại không chút nào quan tâm đến nơi bộc phát ý nguyện của cậu, khiến Hãn Du Sinh vô cùng khó chịu.
Bàn tay khẽ run đem côn thịt bên dưới nâng lên, Hoắc Nguyên Khanh ngay lập tức hiểu rõ Hãn Du Sinh muốn làm gì liền vội vả từ bỏ không còn đi trêu đùa bên dưới của cậu nữa mà đem bàn tay to lớn của mình bao phủ lấy tay của đối phương, nhưng là một điểm muốn trợ giúp cũng không có mà chỉ là nắm chặt lấy bàn tay cậu không tha.
Rõ ràng minh bạch từ xưa đến nay khi cùng nhau giao hợp, sẽ là một người duyên dáng một người thô bạo nằm đè lên nhau vừa dâm đãng vừa kiều diễm, mặc dù không có trực tiếp nhìn thấy nhưng những hình ảnh kia lại không ngừng hiển hiện trước mắt cũng khiến Hãn Du Sinh trong miệng gián đoạn không ngừng thở dốc càng khiến tăng thêm ba phần tình sắc.
Theo đó Hoắc Nguyên Khanh ngày càng tăng thêm lực đạo, dục vọng cương cứng tràn ra một loại cảm giác cam chịu vô cùng đau đớn muốn được phóng thích, Hãn Du Sinh sớm đã bị lửa tình đốt thành một mảnh hỗn độn giờ khắc này ý thức mới lĩnh ngộ được điều mà khiến cậu rít gào nhất giờ mới thực sự là bắt đầu, bởi lẽ Hoắc Nguyên Khanh căn bản không có dự định sẽ cho cậu giải phóng ngay lúc này.
" … Đại … Đại ca … Ân … A… Để … Để tôi bắn… A~…"
Bị dục vọng đẩy tới đỉnh điểm, dùng thanh âm diễm lệ cầu khẩn, dù có là thánh nhân cũng khó bảo đảm không động tình, nhưng Hoắc Nguyên Khanh lại không phải thánh nhân, hơn nữa người hắn yêu bị hắn dằn vặt một trận thành bộ dáng thê thảm như vậy, cho nên bản thân hắn vô cùng sảng khoái rút ra chiếc lưỡi thô ráp đang làm càn bên trong huyệt động, ôn tồn cười nhẹ mút lấy cúc hoa của Hãn Du Sinh, trong miệng lãnh khốc phun ra hai chữ: “Không được!".
Bất chợt dùng ngón tay thay thế cho đầu lưỡi mà tiến vào bên trong huyệt động không ngừng khuấy thao, khiến Hãn Du Sinh khởi đầu còn muốn nói lời kháng nghị, nhưng bất quá sau đó lại chuyển dần thành những tiếng thở gấp dâm mị cao vút.
So với đầu lưỡi thì các đốt ngón tay lại càng có lực và vô tình hơn không ngừng châm chọc vào vang lên những tiếng “Ba … Ba" dâm mị, một làn sóng cao tràn đến tựa hồ muốn đem Hãn Du Sinh nhấn chìm, nơi đó bị che lấp dường như không còn trọng lực khiến cậu đánh mất dáng vẻ bình tỉnh bàn tay nhẹ nhàng cầm chặc vật đang trướng sưng của mình.
Thưởng thức tư thái đẹp đẽ mị hoặc của Hãn Du Sinh, khiến hắn lại càng muốn bắt nạt cậu, muốn xem cậu khóc muốn thưởng thức vẻ đẹp phong tình phóng túng của cậu, như vậy càng khiến hắn kích thích, động tác bất giác cũng nhanh hơn đem ngón tay chôn sâu vào bên trong u huyệt lại tựa hồ như mất khống chế mà cuồng loạn quấy rối, cúc hoa ngày càng co rút nhanh hơn tựa như muốn nói cho hắn biết nếu như không buông tay chỉ sợ tình nhân của hắn bị trêu chọc đến mức đạt đến khoái cảm mà hôn mê mất.
Tạm thời từ bỏ rút ra ngón tay đang quấy rối trong động huyệt, chỉ trong nháy mắt Hãn Du Sinh liền không kiềm chế được phóng ra một tràng tinh dịch từ trên không trung vẽ nên một đạo đường cung mỹ lệ.
Hãn Du Sinh từ dưới lên trên cả người đều lộ ra một vẻ thất thần khoái cảm, tựa như một đóa hoa tỏa ra dâm hương mê hoặc, khiến hạ thân Hoắc Nguyên Khanh trở nên căng thẳng, từ trước đến nay đây là lần đầu tiên không có bất kỳ ngoại lực nào tác động đã khiến hắn bắn ra một dòng tinh dịch nóng ấm.
Tuy nói là đã bắn ra, nhưng mà côn thịt cứng rắn không có một chút biểu hiện gì là sẽ mềm xuống, trong chớp mắt liền ôm lấy thân thể đã mềm nhũn không còn chút sức lực gì bên dưới, lỗ mãng đem toàn bộ dụng cụ cùng món ăn bên trên quét xuống mặt đất, sau đó nhẹ nhàng đem Hãn Du Sinh đặt lên trên, dùng sức lực mở ra hai cánh chân yếu đuối của cậu, thậm chí còn không không kịp đem quần cởi ra, chỉ là qua loa kéo xuống dây kéo móc ra côn thịt bên trong, kế tiếp liền giống như đóng cọc, sâu sắc đem dục vọng tráng kiện của bản thân tiến vào bên trong huyệt động mềm mại trơn bóng của Hãn Du Sinh, tựa như dã thú bắt đầu rung động.
Dục vọng vừa mới trải qua cảm xúc mãnh liệt còn chưa dẹp loạn đã nhanh chóng ngóc đầu trở lại, cơ thể mất thăng bằng sắp không chịu nổi nhịp điệu cuồng dã của Hoắc Nguyên Khanh.
“Đại ca… Đại … A… Không được… Tha… Tha cho tôi … A … A…"
“Không được… Ngày hôm nay tuyệt đối, tuyệt đối … Tuyệt đối không tha cho tiểu đông tây cậu."
" Đại ca… Đại ca… Trở nên… A… A… Trở nên xấu xa… Xấu xa… A…"
“Xấu xa cũng tốt, như vậy cậu sẽ không thể rời bỏ đại ca, đại ca yêu cậu như vậy, đại ca nhất định sẽ hảo hảo yêu thương cậu."
“… Yêu… Yêu anh… Đại ca… Tôi… Thật yêu… Thật yêu anh…"
“… Nếu yêu tôi, tại sao lại muốn rời khỏi tôi."
Oán hận ở trong lòng lên men, theo chất vấn mà tuôn ra, Hoắc Nguyên Khanh trong miệng mặc dù nói là thoải mái, nhưng xác thực cũng không thể không buồn phiền, một trái tim tựa như bị sự bất an đâm nhói.
“…"
Nhìn Hãn Du Sinh đột nhiên nghẹn ngào không nói, Hoắc Nguyên Khanh càng thêm oán giận toàn bộ đều được chuyển hóa thành hành động cụ thể, rơi xuống vẻ quyết tâm hướng hoa huyệt non mềm của Hãn Du Sinh càng thêm tuôn trào, nhiều lần đều không buông tha đỉnh sâu đến điểm khoái cảm nhất của cậu khiến Hãn Du Sinh càng không thể chống đở nổi liên tiếp phát ra tiếng rên rỉ khoái lạc.
“Cậu nói a! Nói xong đại ca liền sẽ tha cho cậu, nói xong đại ca liền sẽ cẩn thận yêu thương cậu."
“…"
Ngập ngừng muốn nói nhưng miệng lại không phát ra được thanh âm, dáng dấp đáng thương khiến Hoắc Nguyên Khanh càng thêm yêu thương, biết được người dưới thân đã bị đả động hắn liền đem côn thịt bên trong huyệt động bất giác ngưng trệ động tác, càng thêm gắng sức ghé vào bên tai Hãn Du Sinh ôn tồn nhỏ nhẹ nói lời yêu thương say đắm.
" Bởi vì… Bởi vì… Tôi… Nhất định sẽ… Mọi chuyện đều ỷ lại vào anh, so với hiện tại càng… Nghiêm trọng hơn… Muốn tiếp tục với anh ở cùng một chỗ… Nhất định sẽ… Sẽ trở thành gánh nặng… Đều là anh… Tôi không muốn như vậy… Không muốn anh thấy tôi… Mềm yếu…"
Bất ngờ gián đoạn lời nói mang theo điểm thở dài nghẹn ngào, Hãn Du Sinh đứt quảng nói ra, đáng yêu đến mức khiến Hoắc Nguyên Khanh cảm thấy được tim mình sắp bị hạnh phúc làm cho căn nứt luôn rồi, nhưng mà khi nghe lời nói của cậu hắn thực sự rất muốn lôi cả tim của mình ra để chứng minh cho Hãn Du Sinh biết hắn yêu cậu đến mức nào.
“Không thể… Không thể… Khiến cho… Khiến cho anh không… Không yêu tôi nữa…"
Vừa nói xong lại cảm thấy chính mình nông cạn đến mức xấu hổ, Hãn Du Sinh nhắm chặt lại khóe mắt đang đỏ lên, cũng mặc kệ là bởi vì căng thẳng mà lông mi không ngừng run rẩy như cánh bướm, bất an mà hàm răng cắn chặt lên môi, tuy nhiên toàn bộ xem ở trong mắt Hoắc Nguyên Khanh đều là vô cùng trân quý mỹ lệ cùng quyến rủ.
Nguyên lai trên con đường tình yêu vốn dĩ sẽ có nhiều phiền não, không phải chỉ có bản thân hắn lo lắng chính mình trả giá không đủ, mà người kia cũng đã trải qua những nổi lo lắng buồn phiền như vậy.
“… Đồ ngốc!!"
Câu nói này cậu biết rõ chính là mắng mình, chính vì vậy mà thân thể càng co rúm lại không có đủ dũng khí để mở mắt ra, Hãn Du Sinh làm ra bộ dáng yếu đuối dễ vỡ như vậy khiến Hoắc Nguyên Khanh càng muốn yêu thương che chở cậu nhiều hơn nữa.
“Như thế đúng là ngốc mà, tôi như thế nào có thể từ bỏ không yêu cậu được chứ."
Kinh ngạc mở ra hai mắt sáng rỡ tràn ngập nước, Hoắc Nguyên Khanh chờ đợi chính là giây phút này, hắn muốn Hãn Du Sinh dùng ánh mắt này nhìn hắn khắc sâu thân ảnh hắn, như vậy hắn có thể dùng hết tình yêu của mình để yêu thương cậu … Hôn cậu.
Quấn quýt môi lưỡi tham lam nuốt lấy dịch thủy lẫn nhau, dục vọng đang bất động bên trong cơ thể Hãn Du Sinh tựa như có hướng thú sâu sâu cạn cạn bắt đầu chuyển động gây rối bên trong huyệt động non mềm.
Mười ngón tay đan vào nhau, mặc cho hai cánh chân xinh đẹp quấn chặt quanh sống lưng rắn chắc của Hoắc Nguyên Khanh, dùng thân thể kề sát đi cảm thụ tình yêu say đắm truyền đến không ngừng của người bên trên.
Nam căn Hoắc Nguyên Khanh ma sát trừu lộng theo nhịp điệu vào vách tường nhẵn mịn bên trong, Hãn Du Sinh gắng gượng lại thắt lưng theo từng động tác ra vào của nam nhân.
Tiếng thở gấp thô ráp, yêu kiều, mồ hôi, dịch thể toàn bộ hòa quyện thành một mãnh hỗn độn, vốn tưởng rằng các cơ quan cảm giác đã có thể gắng gượng kiềm nén hạ thân không tiết ra ái dịch nhưng không ngờ tại thời điểm Hoắc Nguyên Khanh kề sát bên tai thì thầm nỉ non phát ra một câu cậu liền không thể kiềm nén được mà tiết ra.
Xúc động mãnh liệt cùng thân thể kích tình, khiến huyệt động vốn đã nhỏ hẹp lại càng co rút nhanh hơn, vách tường bên trong mạnh mẽ thu hợp khẩn cấp ngậm lấy mệnh căn Hoắc Nguyên Khanh, tựa như một con thú hoang bị thương nhưng không còn đường thối lui Hoắc Nguyên Khanh ra sức đỉnh thật mạnh vào nơi sâu nhất bên trong huyệt động, cuối cùng không thể chống cự nổi sức hấp dẫn của mị thịt non mềm đem bạch dịch nóng bỏng tiết đầy bên trong hoa huyệt.
Bất luận là thể lực hoặc tinh lực đều vô cùng dồi dào, Hãn Du Sinh giờ khắc này ở trước mắt chợt lóe lên một tia bạch quang sau đó liền ngất đi, chỉ là mặc dù ý thức đã mơ hồ nhưng bên tai vẫn không ngừng nghe thấy câu nói kia của Hoắc Nguyên Khanh.
Câu nói khiến cậu hạnh phúc đến mức không kiềm chế nỗi mà tiết thân, nhưng cũng khiến cậu không nhịn được mà vô cùng phiền não: { A, chúng ta kết hôn đi! }.
LỜI TÁC GIẢ MON KHÔNG EDIT NHA^^
[Bản này thật sự rất dài ~
Đánh ta khoái tắt thở ~
Vốn là dự định phân hai lần thiếp
Nhưng là vừa sợ sệt sẽ phá hư một mạch hét thành cảm giác
Cho nên vẫn là một lần dính vào
Bởi vì thật sự rất mệt
Cho nên nếu như không có đặc biệt phản ứng
Cũng không có ai đến giẫm bản tưới
Như vậy bản này ta nghỉ ngơi cái hai, ba cái lễ bái
Hẳn là cũng còn OK đi!!]
Tác giả :
Yếm Ly