Niên Kỷ Đại Liễu Nhất Điểm
Chương 4-2: Lớn tuổi một điểm 4-2
Mãi đến khi ngồi xuống bàn ăn, trên mặt Hoắc Nguyên Khanh vẫn tràn ngập ý cười nhìn hai đứa nhỏ đối thoại, nghĩ đến nhi tử cùng mình giống nhau đều là trong nóng ngoài lạnh, nhưng cuối cùng cũng coi như gặp được đối tượng hợp ý, có thể biểu hiện ra giống như những đứa nhỏ cùng tuổi khác ngây thơ, hoạt bát, đáng yêu.
Hoài An nhìn hắn ánh mắt có chút xấu hổ, miệng nhỏ lúng túng dường như có điều nghi vấn, nhưng trước sau vẫn không phát ra được thanh âm nào, ngược lại là Hoắc Trấn Vân một bên xem đến nóng lòng, thay nhóc mở miệng: “Ba ba, Tiểu An muốn hỏi người Hãn thúc thúc khỏi bệnh rồi phải không."
Nhìn nhi tử dễ dàng liền nói ra, tiểu An ánh mắt sùng bái, còn con trai hắn nghiễm nhiên cũng tỏa ra dáng dấp sứ giả thanh cao, Hoắc Nguyên Khanh bật cười thầm nghĩ {đây thật sự là nhi tử ít lời của hắn sao?}.
“Hãn thúc thúc ngã bệnh, bác sĩ nói phải nghỉ ngơi cho thật khỏe, " nếu không phải chịu không nổi ánh mắt ôn nhu thỉnh cầu của Hãn Du Sinh, Hoắc Nguyên Khanh vẫn còn muốn trêu chọc nhi tử một phen “Cho nên không thể đi quấy rầy thúc thúc được."
Chỉ cần có thể đạt được mục đích, trên căn bản Hoắc Nguyên Khanh cho rằng dọa đứa nhỏ một chút thì có gì quá đáng chứ, với lại Thu Lương cữu cữu cũng có nói qua phải để cho cậu hảo hảo nghĩ ngơi thật tốt.
Ít nhất đối với hai tiểu bảo bối kia lời nói của bác sĩ có bao nhiêu ảnh hưởng không cần nói ra cũng có thể thấy rõ.
Nghi vấn được giải đáp, hai nhóc cuối cùng cũng coi như yên ổn mà ăn xong bửa sáng, trái lại Hoắc Nguyên Khanh đang trầm tư suy nghĩ làm cách nào để dò hỏi chuyện về cái người tên “tiểu Nhu" kia.
“Tiểu An …" nhét tràn đầy hai má không có không gian lên tiếng, chỉ có hai con mắt to đáp lại hắn, “Mẹ… Thường xuyên không có ở nhà phải không?"
Không có ngẫm nghĩ, không có cân nhắc, coi như trong lòng liền thấy nghi vấn, hài tử vẫn là không biết nói dối mà gật đầu coi như trả lời.
Hắn không biết bản thân mình mong đợi là đáp án như thế nào, chỉ có lòng bàn tay hơi rỉ ra mồ hôi, cười nhạo chính mình âm thầm mơ ước mong mỏi.
“Mẹ… mẹ tên gọi là gì?."
Nuốt xuống một miệng tràn đầy đồ ăn, đồng thời khoái hoạt hô lên: “tiểu Nhu!"
Đúng như dự liệu là cái tên này, khiến cho hắn không khỏi cúi đầu cười khổ. Hắn không nghĩ muốn từ bỏ, bởi vì bản thân thật vất vả mới có được một cơ hội, cũng không muốn quản người phụ nữ kia đến tột cùng là có lý do gì, trái tim của hắn hoàn toàn không dành bất cứ thiện ý nào đối với tình địch của mình.
Vì cả đời này một lần yêu say đắm, không ngừng không ngừng thôi miên chính mình “là người phụ nữ kia không biết quý trọng cậu"
Tình cảm trấn áp lý trí, ánh mắt phát sáng, hắn ngẩng đầu biểu thị công khai đối Hãn Du Sinh là bản thân quyết tâm không hối hận.
※ ※ ※
Sau đó, quan hệ của hai người không còn những tình huống cố kỵ như trước nữa, thêm Hãn Du Sinh đối Hoắc Trấn Vân củng hảo hảo tốt, thuận gió đẩy thuyền càng đi càng xa.
Ngay cả cách xưng hô lẫn nhau cũng có tiến bộ, không còn là Hoắc tiên sinh như lúc mới gặp, nhưng cũng không phải là cách gọi “Nguyên Khanh" mà hắn muốn nghe, Hãn Du Sinh vẫn là kiên trì cứ thế gọi “Hoắc đại ca".
Tuy rằng có hơi thất vọng, nhưng nghe thấy thanh âm êm ái khi gọi mình tâm hắn cũng liền cảm thấy thỏa mãn cùng vui sướng.
Coi như sớm một giây cũng tốt, để thuận lợi cho hai người có nhiều lần gặp mặt, hắn đầu tiên là không giải thích mà cho lão Vương nghỉ dài hạn, sau đó lại nói với nhi tử là do di chứng sau tai nạn cần phải nghỉ ngơi.
Lời nói khoác từ hắn thông qua đứa nhỏ truyền đến tai Hãn Du Sinh, cậu hoàn toàn không nghi ngờ tất cả đều được tiếp thu, thậm chí không chờ Hoắc Nguyên Khanh sử dụng đến kế sách bi thương, Hãn Du Sinh liền cứ thế mà rơi vào bẩy, chủ động tiếp nhận việc đưa đón Hoắc Trấn Vân.
“Này thực là không tốt lắm. Huống hồ cậu cũng phải công tác a!"
Nói thì nói thế, nhưng căn bản dựa vào thời điểm nhà trẻ tan học hắn cũng chắc chắn được khoảng 95% Hãn Du Sinh là công tác tại nhà.
“Không sao, tôi đều ở nhà công tác, rất tự do."
Quả nhiên!
Nhìn cậu ánh mắt mười phần chân thành, gãi đúng chỗ ngứa, nhưng bất quá cũng phải nói lời khách khí a: “Vậy thì đành làm phiền cậu vậy."
Cứ như vậy, việc đưa đón đứa nhỏ đến trường về nhà cậu đều bao hết, bất giác Hãn Du Sinh từng bước từng bước bị Hoắc Nguyên Khanh nuốt vào bụng.
Lần này thực sự là như ý nguyện Hoắc Nguyên Khanh, khiến hắn trong giấc mộng cũng có thể nở nụ cười.
Một ngày tiếp tục một ngày thân cận, hai nhà cứ thế mà dần dần rất nhanh chóng trở nên thân thiết.
Phụ tử Hoắc gia từng giọt nhỏ xâm lấn đến sinh hoạt hàng ngày của phụ tử Hãn gia, đương nhiên có thể là không tấn công toàn diện mỗi ngày nhưng hắn cư nhiên sẽ không bỏ qua những ngày trọng yếu như ngày nghỉ chẳng hạn.
Cho nên vào một ngày nghỉ nào đó, lấy hai tiểu nhi tử làm cớ mà đến nhà gặp mặt cậu, biết đâu sẽ có ngày nào đó cả hai nhà sẽ cùng nhau đi du lịch vừa không khiến người khác dị nghị vừa đạt thành ý nguyện bản thân. ( nếu là dị nghị thì gọi là gì ta, dụ dỗ chồng người khác hay vợ người khác nhỉ).
Hoài An nhìn hắn ánh mắt có chút xấu hổ, miệng nhỏ lúng túng dường như có điều nghi vấn, nhưng trước sau vẫn không phát ra được thanh âm nào, ngược lại là Hoắc Trấn Vân một bên xem đến nóng lòng, thay nhóc mở miệng: “Ba ba, Tiểu An muốn hỏi người Hãn thúc thúc khỏi bệnh rồi phải không."
Nhìn nhi tử dễ dàng liền nói ra, tiểu An ánh mắt sùng bái, còn con trai hắn nghiễm nhiên cũng tỏa ra dáng dấp sứ giả thanh cao, Hoắc Nguyên Khanh bật cười thầm nghĩ {đây thật sự là nhi tử ít lời của hắn sao?}.
“Hãn thúc thúc ngã bệnh, bác sĩ nói phải nghỉ ngơi cho thật khỏe, " nếu không phải chịu không nổi ánh mắt ôn nhu thỉnh cầu của Hãn Du Sinh, Hoắc Nguyên Khanh vẫn còn muốn trêu chọc nhi tử một phen “Cho nên không thể đi quấy rầy thúc thúc được."
Chỉ cần có thể đạt được mục đích, trên căn bản Hoắc Nguyên Khanh cho rằng dọa đứa nhỏ một chút thì có gì quá đáng chứ, với lại Thu Lương cữu cữu cũng có nói qua phải để cho cậu hảo hảo nghĩ ngơi thật tốt.
Ít nhất đối với hai tiểu bảo bối kia lời nói của bác sĩ có bao nhiêu ảnh hưởng không cần nói ra cũng có thể thấy rõ.
Nghi vấn được giải đáp, hai nhóc cuối cùng cũng coi như yên ổn mà ăn xong bửa sáng, trái lại Hoắc Nguyên Khanh đang trầm tư suy nghĩ làm cách nào để dò hỏi chuyện về cái người tên “tiểu Nhu" kia.
“Tiểu An …" nhét tràn đầy hai má không có không gian lên tiếng, chỉ có hai con mắt to đáp lại hắn, “Mẹ… Thường xuyên không có ở nhà phải không?"
Không có ngẫm nghĩ, không có cân nhắc, coi như trong lòng liền thấy nghi vấn, hài tử vẫn là không biết nói dối mà gật đầu coi như trả lời.
Hắn không biết bản thân mình mong đợi là đáp án như thế nào, chỉ có lòng bàn tay hơi rỉ ra mồ hôi, cười nhạo chính mình âm thầm mơ ước mong mỏi.
“Mẹ… mẹ tên gọi là gì?."
Nuốt xuống một miệng tràn đầy đồ ăn, đồng thời khoái hoạt hô lên: “tiểu Nhu!"
Đúng như dự liệu là cái tên này, khiến cho hắn không khỏi cúi đầu cười khổ. Hắn không nghĩ muốn từ bỏ, bởi vì bản thân thật vất vả mới có được một cơ hội, cũng không muốn quản người phụ nữ kia đến tột cùng là có lý do gì, trái tim của hắn hoàn toàn không dành bất cứ thiện ý nào đối với tình địch của mình.
Vì cả đời này một lần yêu say đắm, không ngừng không ngừng thôi miên chính mình “là người phụ nữ kia không biết quý trọng cậu"
Tình cảm trấn áp lý trí, ánh mắt phát sáng, hắn ngẩng đầu biểu thị công khai đối Hãn Du Sinh là bản thân quyết tâm không hối hận.
※ ※ ※
Sau đó, quan hệ của hai người không còn những tình huống cố kỵ như trước nữa, thêm Hãn Du Sinh đối Hoắc Trấn Vân củng hảo hảo tốt, thuận gió đẩy thuyền càng đi càng xa.
Ngay cả cách xưng hô lẫn nhau cũng có tiến bộ, không còn là Hoắc tiên sinh như lúc mới gặp, nhưng cũng không phải là cách gọi “Nguyên Khanh" mà hắn muốn nghe, Hãn Du Sinh vẫn là kiên trì cứ thế gọi “Hoắc đại ca".
Tuy rằng có hơi thất vọng, nhưng nghe thấy thanh âm êm ái khi gọi mình tâm hắn cũng liền cảm thấy thỏa mãn cùng vui sướng.
Coi như sớm một giây cũng tốt, để thuận lợi cho hai người có nhiều lần gặp mặt, hắn đầu tiên là không giải thích mà cho lão Vương nghỉ dài hạn, sau đó lại nói với nhi tử là do di chứng sau tai nạn cần phải nghỉ ngơi.
Lời nói khoác từ hắn thông qua đứa nhỏ truyền đến tai Hãn Du Sinh, cậu hoàn toàn không nghi ngờ tất cả đều được tiếp thu, thậm chí không chờ Hoắc Nguyên Khanh sử dụng đến kế sách bi thương, Hãn Du Sinh liền cứ thế mà rơi vào bẩy, chủ động tiếp nhận việc đưa đón Hoắc Trấn Vân.
“Này thực là không tốt lắm. Huống hồ cậu cũng phải công tác a!"
Nói thì nói thế, nhưng căn bản dựa vào thời điểm nhà trẻ tan học hắn cũng chắc chắn được khoảng 95% Hãn Du Sinh là công tác tại nhà.
“Không sao, tôi đều ở nhà công tác, rất tự do."
Quả nhiên!
Nhìn cậu ánh mắt mười phần chân thành, gãi đúng chỗ ngứa, nhưng bất quá cũng phải nói lời khách khí a: “Vậy thì đành làm phiền cậu vậy."
Cứ như vậy, việc đưa đón đứa nhỏ đến trường về nhà cậu đều bao hết, bất giác Hãn Du Sinh từng bước từng bước bị Hoắc Nguyên Khanh nuốt vào bụng.
Lần này thực sự là như ý nguyện Hoắc Nguyên Khanh, khiến hắn trong giấc mộng cũng có thể nở nụ cười.
Một ngày tiếp tục một ngày thân cận, hai nhà cứ thế mà dần dần rất nhanh chóng trở nên thân thiết.
Phụ tử Hoắc gia từng giọt nhỏ xâm lấn đến sinh hoạt hàng ngày của phụ tử Hãn gia, đương nhiên có thể là không tấn công toàn diện mỗi ngày nhưng hắn cư nhiên sẽ không bỏ qua những ngày trọng yếu như ngày nghỉ chẳng hạn.
Cho nên vào một ngày nghỉ nào đó, lấy hai tiểu nhi tử làm cớ mà đến nhà gặp mặt cậu, biết đâu sẽ có ngày nào đó cả hai nhà sẽ cùng nhau đi du lịch vừa không khiến người khác dị nghị vừa đạt thành ý nguyện bản thân. ( nếu là dị nghị thì gọi là gì ta, dụ dỗ chồng người khác hay vợ người khác nhỉ).
Tác giả :
Yếm Ly