Niên Kỷ Đại Liễu Nhất Điểm
Chương 3-6: Lớn tuổi một điểm 3-6
Hoắc Nguyên Khanh ánh mắt ai oán, ca hát, biểu diễn lại còn làm ra vẻ lạnh lùng vô tình, vô tâm vô phế đối Hãn Du Sinh.
Mà lời nói nặng nề như vậy, đương nhiên trong lòng Hoắc Nguyên Khanh có chút không nỡ, tuy rằng hắn muốn biết nguyên nhân, nhưng lời nói đó có lẽ đã sâu sắc đánh động vào tâm Hãn Du Sinh, khiến cho hắn muốn từ bỏ.
“Không phải, tôi té xỉu là bởi vì… Bởi vì…" Quẫn bách Hãn Du Sinh dốc hết tâm can hồi tưởng, lại khiến cổ họng càng rít lên, chỉ có thể khàn khàn liền mơ hồ nhỏ giọng nói: “…"
Thanh âm tuy nhỏ, nhưng Hoắc Nguyên Khanh nghe không sót một chữ, đặc biệt là hai chữ “sắc lang" kia, càng giống như là sấm dậy khiến trong lòng hắn chấn động, nhất thời trong lòng như lửa cháy nổi lên mãnh liệt lan ra đồng cỏ.
Dám không có mắt, bản thân mình đối với cậu nâng ở lòng bàn tay sợ rơi mất, ngậm vào trong miệng còn sợ tan ra, Hoắc Nguyên Khanh hận không thể đem thằng nhóc kia ngàn đao bầm thây, lăng trì xử tử khi dám làm ra chuyện như vậy với người hắn yêu.
Cố gắng kềm chế lửa giận chính mình cơ hồ như muốn nổi điên lên, trước mắt điều quan trọng không phải là phẫn hận, mà phải tìm cách xoa dịu tâm tình đang nổi loạn của Hãn Du Sinh.
Nói thì nói vậy nhưng khi vừa nhìn thấy bộ dáng Hãn Du Sinh đôi mắt đỏ rực, cơn giận lại nổi lên hắn liền ước gì lập tức bắt được tên sắc lang kia, mang đi tế sống, để thỏa mối hận trong lòng.
Ý nghĩ đẫm máu hiện ra, cuối cùng lại bị Hãn Du Sinh khắc chế, khi hắn nhìn thấy tại hốc mắt cậu từng giọt từng giọt nước mắt rơi ra không dứt.
Hắn lập tức nhắc nhở chính mình, phải xua tan buồn bực trong lòng Hãn Du Sinh, tránh cho bởi vì quá khích mà ảnh hưởng không tốt đến thân thể cậu.
Nhẹ nhàng đem thân thể bởi vì nỗ lực khắc chế gào khóc mà khẽ run run, nhu thuận ôm vào trong lồng ngực, không để ý tiểu nhân nhi trong lòng dường như kháng nghị mà giãy dụa; giống như động viên con mèo nhỏ, nhu tình xoa nhẹ qua lại sống lưng Hãn Du Sinh, một mặt phát ra thanh âm " xuỵt, xuỵt" nhỏ nhẹ không có ý nghĩa nhưng lại mang tính trấn an rất tốt.
“Xin lỗi, đều là tôi không tốt, không nên ép buộc cậu nói ra."
Tiểu nhân nhi trong ngực cảm xúc dần dần trở lại bình thường, Hoắc Nguyên Khanh vẫn một mực giãy bày an ủi không ngưng.
Cảm giác được Hãn Du Sinh ở trong ngực mình lắc đầu phủ nhận, Hoắc Nguyên Khanh tăng thêm sức lực ôm lấy cậu, hắn quyết định ngày hôm nay nhất định phải đem khối u ác tính trong lòng Hãn Du Sinh nhổ bỏ tận gốc, không để cho cậu cứ như vậy phá hỏng tâm tình của hắn.
“Tôi biết giữa chúng ta còn rất xa lạ, không tính là quen biết, đưa ra yêu cầu như thế có lẽ có điểm không thích hợp; "
Tối tăm lấy khẩu khí, Hoắc Nguyên Khanh mượn cớ quan tâm nói ra ra tâm tình, mập mờ biểu lộ tâm ý của chính mình: “Thế nhưng tôi từ khi lần đầu tiên nhìn thấy cậu, liền có một loại cảm giác như cùng cậu quen biết đã lâu."
Biết trong lòng ngực Hãn Du Sinh lặng im chăm chú với lời nói của chính mình, Hoắc Nguyên Khanh can đảm nói ra thỉnh cầu: “Cho nên, nếu như cậu nguyện ý, xin hãy nói cho tôi biết, để cho tôi với cậu cùng chia sẻ có được không?"
※ ※ ※
Nhịp tim vững vàng, màng nhĩ run lên, khiến cho người ta không khỏi an lòng, cảm giác giống như quay trở về trong bụng mẹ an nhàn thỏa mãn cùng bình tĩnh.
Bầu không khí tinh tế, chìm đắm trong giọng nam nhân trầm thấp, lẩm bẩm thì thầm phảng phất giống như lời nói tình nhân; thời khắc này, Hãn Du Sinh thật muốn cứ như vậy mà hôn mê tại đây-trong lòng ngực ôn nhu căn bản không nên thuộc về chính mình.
Cậu biết, lúc này vây quanh cậu, có một cái ôm mềm mại ấm áp lại rộng rãi trong lòng nam nhân, đang dùng sự kiên trì cùng săn sóc khuyên nhũ chính mình, đợi chờ mình đem những khổ sở giãy bàycùng hắn.
Nhưng chính mình thật sự có thể ích kỷ như vậy đem nỗi khỗ của chính mình chuyển gả cho hắn sao?
Kỳ thực bản thân mình biết rất rõ, cậu cùng với hắn đều có cảm thụ giống nhau, thời điểm ban đầu nhất thời khi gặp mặt; lại như đã quen từ rất lâu rồi, có một loại cảm giác mờ mịt cùng tin cậy mà khó có thể phân loại chân tình.
Trong tai nghe được những thứ không thuộc về chính mình, tiếng tim đập càng kiên cường, mạnh mẽ hơn, trong lòng có một loại đồ vật không biết tên lặng lẽ rơi mất, khiến người ta vừa cảm động vừa tràn ngập hạnh phúc.
Loại cảm xúc sung sướng hạnh phúc như vậy, căn bản cậu chưa bao giờ từ trên người thân nhân, bằng hữu cảm thụ qua, khiến người ta thật giống như đám mây bay lơ lửng, nhẹ bỗng, nguyên bản như muốn buông lỏng tinh thần căng thẳng, cùng thân thể suy yếu.
Giữa bầu không khí yên tĩnh, Hãn Du Sinh không tự chủ đem oan ức nói ra miệng.
Những lời than thở khuất nhục, chán ghét này cùng với chính mình thân là nam nhân, cũng không muốn quấy rầy hắn, nên mới không thể nói ra được, ngược lại giống như kẻ nhu nhược mềm yếu.
Nói, nói liền rơi lệ, thanh âm khàn khàn, hai mắt sưng lên, ý thức lại càng mơ hồ, cả người mệt mỏi cuối cùng khiến cho cậu không cách nào loại bỏ cơn buồn ngủ.
Hãn Du Sinh cảm giác mình trôi nổi giữa không trung, một giây sau liền nhẹ nhàng được đặt vào bên trong chiếc giường mềm mại, từ đầu đến cuối bản thân cậu luôn cảm nhận được một loại ……. tình cảm nồng nàn.
“… An ổn… Tiểu… An ổn" trước khi ý thức chìm vào giấc ngủ, Hãn Du Sinh chợt nhớ đến con trai, lẩm bẩm nói lên trong đầu tỏ vẻ lo lắng.
Mãi đến khi cảm giác được bàn tay Hoắc Nguyên Khanh nhẹ nhàng ma sát trên trán mình, nhẹ giọng nói: “An tâm ngủ đi, tôi sẽ chăm sóc nó." Tời điểm nghe được lời bảo đảm từ nam nhân lúc này cậu mới điềm tĩnh mỉm cười, bình yên lần thứ hai đi vào giấc ngủ, đem chính mình bước vào bên trong mộng đẹp.
Mà lời nói nặng nề như vậy, đương nhiên trong lòng Hoắc Nguyên Khanh có chút không nỡ, tuy rằng hắn muốn biết nguyên nhân, nhưng lời nói đó có lẽ đã sâu sắc đánh động vào tâm Hãn Du Sinh, khiến cho hắn muốn từ bỏ.
“Không phải, tôi té xỉu là bởi vì… Bởi vì…" Quẫn bách Hãn Du Sinh dốc hết tâm can hồi tưởng, lại khiến cổ họng càng rít lên, chỉ có thể khàn khàn liền mơ hồ nhỏ giọng nói: “…"
Thanh âm tuy nhỏ, nhưng Hoắc Nguyên Khanh nghe không sót một chữ, đặc biệt là hai chữ “sắc lang" kia, càng giống như là sấm dậy khiến trong lòng hắn chấn động, nhất thời trong lòng như lửa cháy nổi lên mãnh liệt lan ra đồng cỏ.
Dám không có mắt, bản thân mình đối với cậu nâng ở lòng bàn tay sợ rơi mất, ngậm vào trong miệng còn sợ tan ra, Hoắc Nguyên Khanh hận không thể đem thằng nhóc kia ngàn đao bầm thây, lăng trì xử tử khi dám làm ra chuyện như vậy với người hắn yêu.
Cố gắng kềm chế lửa giận chính mình cơ hồ như muốn nổi điên lên, trước mắt điều quan trọng không phải là phẫn hận, mà phải tìm cách xoa dịu tâm tình đang nổi loạn của Hãn Du Sinh.
Nói thì nói vậy nhưng khi vừa nhìn thấy bộ dáng Hãn Du Sinh đôi mắt đỏ rực, cơn giận lại nổi lên hắn liền ước gì lập tức bắt được tên sắc lang kia, mang đi tế sống, để thỏa mối hận trong lòng.
Ý nghĩ đẫm máu hiện ra, cuối cùng lại bị Hãn Du Sinh khắc chế, khi hắn nhìn thấy tại hốc mắt cậu từng giọt từng giọt nước mắt rơi ra không dứt.
Hắn lập tức nhắc nhở chính mình, phải xua tan buồn bực trong lòng Hãn Du Sinh, tránh cho bởi vì quá khích mà ảnh hưởng không tốt đến thân thể cậu.
Nhẹ nhàng đem thân thể bởi vì nỗ lực khắc chế gào khóc mà khẽ run run, nhu thuận ôm vào trong lồng ngực, không để ý tiểu nhân nhi trong lòng dường như kháng nghị mà giãy dụa; giống như động viên con mèo nhỏ, nhu tình xoa nhẹ qua lại sống lưng Hãn Du Sinh, một mặt phát ra thanh âm " xuỵt, xuỵt" nhỏ nhẹ không có ý nghĩa nhưng lại mang tính trấn an rất tốt.
“Xin lỗi, đều là tôi không tốt, không nên ép buộc cậu nói ra."
Tiểu nhân nhi trong ngực cảm xúc dần dần trở lại bình thường, Hoắc Nguyên Khanh vẫn một mực giãy bày an ủi không ngưng.
Cảm giác được Hãn Du Sinh ở trong ngực mình lắc đầu phủ nhận, Hoắc Nguyên Khanh tăng thêm sức lực ôm lấy cậu, hắn quyết định ngày hôm nay nhất định phải đem khối u ác tính trong lòng Hãn Du Sinh nhổ bỏ tận gốc, không để cho cậu cứ như vậy phá hỏng tâm tình của hắn.
“Tôi biết giữa chúng ta còn rất xa lạ, không tính là quen biết, đưa ra yêu cầu như thế có lẽ có điểm không thích hợp; "
Tối tăm lấy khẩu khí, Hoắc Nguyên Khanh mượn cớ quan tâm nói ra ra tâm tình, mập mờ biểu lộ tâm ý của chính mình: “Thế nhưng tôi từ khi lần đầu tiên nhìn thấy cậu, liền có một loại cảm giác như cùng cậu quen biết đã lâu."
Biết trong lòng ngực Hãn Du Sinh lặng im chăm chú với lời nói của chính mình, Hoắc Nguyên Khanh can đảm nói ra thỉnh cầu: “Cho nên, nếu như cậu nguyện ý, xin hãy nói cho tôi biết, để cho tôi với cậu cùng chia sẻ có được không?"
※ ※ ※
Nhịp tim vững vàng, màng nhĩ run lên, khiến cho người ta không khỏi an lòng, cảm giác giống như quay trở về trong bụng mẹ an nhàn thỏa mãn cùng bình tĩnh.
Bầu không khí tinh tế, chìm đắm trong giọng nam nhân trầm thấp, lẩm bẩm thì thầm phảng phất giống như lời nói tình nhân; thời khắc này, Hãn Du Sinh thật muốn cứ như vậy mà hôn mê tại đây-trong lòng ngực ôn nhu căn bản không nên thuộc về chính mình.
Cậu biết, lúc này vây quanh cậu, có một cái ôm mềm mại ấm áp lại rộng rãi trong lòng nam nhân, đang dùng sự kiên trì cùng săn sóc khuyên nhũ chính mình, đợi chờ mình đem những khổ sở giãy bàycùng hắn.
Nhưng chính mình thật sự có thể ích kỷ như vậy đem nỗi khỗ của chính mình chuyển gả cho hắn sao?
Kỳ thực bản thân mình biết rất rõ, cậu cùng với hắn đều có cảm thụ giống nhau, thời điểm ban đầu nhất thời khi gặp mặt; lại như đã quen từ rất lâu rồi, có một loại cảm giác mờ mịt cùng tin cậy mà khó có thể phân loại chân tình.
Trong tai nghe được những thứ không thuộc về chính mình, tiếng tim đập càng kiên cường, mạnh mẽ hơn, trong lòng có một loại đồ vật không biết tên lặng lẽ rơi mất, khiến người ta vừa cảm động vừa tràn ngập hạnh phúc.
Loại cảm xúc sung sướng hạnh phúc như vậy, căn bản cậu chưa bao giờ từ trên người thân nhân, bằng hữu cảm thụ qua, khiến người ta thật giống như đám mây bay lơ lửng, nhẹ bỗng, nguyên bản như muốn buông lỏng tinh thần căng thẳng, cùng thân thể suy yếu.
Giữa bầu không khí yên tĩnh, Hãn Du Sinh không tự chủ đem oan ức nói ra miệng.
Những lời than thở khuất nhục, chán ghét này cùng với chính mình thân là nam nhân, cũng không muốn quấy rầy hắn, nên mới không thể nói ra được, ngược lại giống như kẻ nhu nhược mềm yếu.
Nói, nói liền rơi lệ, thanh âm khàn khàn, hai mắt sưng lên, ý thức lại càng mơ hồ, cả người mệt mỏi cuối cùng khiến cho cậu không cách nào loại bỏ cơn buồn ngủ.
Hãn Du Sinh cảm giác mình trôi nổi giữa không trung, một giây sau liền nhẹ nhàng được đặt vào bên trong chiếc giường mềm mại, từ đầu đến cuối bản thân cậu luôn cảm nhận được một loại ……. tình cảm nồng nàn.
“… An ổn… Tiểu… An ổn" trước khi ý thức chìm vào giấc ngủ, Hãn Du Sinh chợt nhớ đến con trai, lẩm bẩm nói lên trong đầu tỏ vẻ lo lắng.
Mãi đến khi cảm giác được bàn tay Hoắc Nguyên Khanh nhẹ nhàng ma sát trên trán mình, nhẹ giọng nói: “An tâm ngủ đi, tôi sẽ chăm sóc nó." Tời điểm nghe được lời bảo đảm từ nam nhân lúc này cậu mới điềm tĩnh mỉm cười, bình yên lần thứ hai đi vào giấc ngủ, đem chính mình bước vào bên trong mộng đẹp.
Tác giả :
Yếm Ly