Niên Hoa Cẩm Sắt
Chương 13: Chìa khóa
Edit: Hiên Vũ
Buổi trưa, Nhạc Minh Huy và Đàm Cẩm đến căn tin ăn cơm, đồ ăn ở căn tin cục cảnh sát vừa ngon vừa rẻ, nếu có thể kịp giờ cơm, cơm trưa cơm tối của bọn họ, đều sẽ giải quyết ở đây.
Chờ bọn họ ăn cơm xong, người trong căn tin cũng đã đi hết, trên TV đang phát MV, giọng nữ dịu dàng quanh quẩn ở bên tai. Cuối cùng chỉ còn hai người bọn họ, Nhạc Minh Huy nhìn quanh, từ trong túi quần móc ra một thứ để lên bàn.
Đó là một cái chìa khóa đồng thau được buộc vào móc khóa hoạt hình.
Đàm Cẩm không nhận, cũng không nói gì, chỉ ngẩng đầu bình tĩnh nhìn Nhạc Minh Huy.
Nhạc Minh Huy da mặt dày, anh không sao cả, cười cười: “Anh đầu óc không tốt, luôn vứt bừa bãi, may mà hai ta ở chung một tiểu khu, em giúp anh cầm cái chìa khóa dự phòng này đi, tránh cho anh đánh mất chìa khóa, ngay cả nhà cũng không thể về."
Lý do này của anh hợp tình hợp lý, Đàm Cẩm cúi đầu, rơi vào trầm tư. Cậu biết đây là Nhạc Minh Huy đang muốn đáp án của cậu, nhận chính là đồng ý, không nhận, chính là cự tuyệt.
Trong dư quang ánh mắt, chiếc chìa khóa đồng kia lóe lên ánh sáng óng ánh, hấp dẫn tay của cậu, muốn cầm lấy nó.
“Em thật sự thông minh, " Nhạc Minh Huy thở dài, đẩy chìa khóa về phía trước, lại nói đến vụ án, “Anh cảm thấy Hàn Tố Tố rất đáng thương, cuối cùng biết được chồng yêu mình, cũng đã vĩnh viễn xa cách, cả đời sống trong tiếc nuối."
Anh nói xong, Đàm Cẩm hơi ngẩng đầu, nhìn chăm chú vào tay của mình, cùng với chìa khóa trong tay.
Bắt đầu từ buổi sáng hôm đó, Nhạc Minh Huy thấy rõ được tâm Đàm Cẩm, cậu thích anh, nhưng dừng bước không tiến, cậu sợ hãi, hoảng hốt, nhưng ai mà không chứ?
“Mỗi người đều sợ hãi, anh cũng sợ, từ khi làm công việc này, trong lòng anh cũng biết nguy hiểm, anh không thân thích không bạn bè, một thân một mình, cũng không biết khi đó có người khóc cho anh không. " Nhạc Minh Huy nói, “Đời người chỉ ngắn ngủn mấy chục năm, có một số việc, chỉ cần làm, sẽ không tiếc nuối. Cho nên anh có thể thản nhiên đối mặt với tình cảm của mình, Đàm Cẩm, anh thích em, muốn sống cùng em, anh không muốn bản thân phải tiếc nuối, sống uổng phí cả đời, lại không biết người mình yêu, có yêu mình hay không. " Âm thanh của anh rất thấp, chỉ bay vào trong lỗ tai Đàm Cẩm.
Đàm Cẩm bị anh làm cảm động, cho tới bây giờ cậu chỉ nghĩ đến bản thân, cậu chưa từng nghĩ đến cảm nhận cảu anh, cậu là kẻ ích kỷ.
“A Cẩm, từng có được, cũng không coi là tiếc nuối. Các loại ví dụ như hôm qua chết, hôm nay sống, A Cẩm, cuộc sống sau này dài như vậy, đồng ý với anh lần này đi. " Nhạc Minh Huy nói, nhét chìa khóa vào trong tay giơ lên của Đàm Cẩm, cảm giác mình cũng sắp khóc vì vui mừng.
Tay hai người đan xen, chiếc chìa khóa trong lòng bàn tay kia, bị nắm đến ấm áp.
Đàm Cẩm mở miệng, âm thanh của cậu rất nhẹ, còn mang theo run rẩy, nhưng nói ra lời thề rung động lòng người: “Minh Huy, " cậu gọi tên anh, trải qua thời gian dài như vậy, đây là lần đầu tiên cậu gọi tên anh, “Nếu em đồng ý với anh, anh cũng phải đồng ý với em, đời này ở bên em, cho dù chết, cũng phải chết sau em, không được để em sống cô đơn."
Nhạc Minh Huy cười, trong mắt có chút ẩm ướt: “Nhạc Minh Huy anh là hạng người gì, em hiểu rõ hơn người khác, chuyện anh đã gật đầu, cho tới bây giờ đều sẽ làm theo, anh đồng ý với em. " Anh nói xong, tay Đàm Cẩm giật giật, cuối cùng không rút tay khỏi tay anh.
Cậu ngẩng đầu, ánh mắt hai người đối nhau, đều có chút ẩm ướt, tất cả đều được bộc lộ hết.
Lúc gần 30 tuổi, anh gặp được em, em gặp được anh, chúng ta ở chung một chỗ, không có điều gì tốt đẹp hơn chuyện này. Vạch sinh mệnh chỉ qua một phần ba, trong năm tháng còn lại, một người không thân thích không bạn bè, một người cô đơn chiếc bóng, không còn cô đơn nữa, chúng ta sẽ tay trong tay cùng nhau đi tiếp.
Sau khi hai người cơm nước no nê, tự xác định trọn đời, thì ở lại căng tin một lúc lâu, mới đi tới tầng làm việc.
Đàm Cẩm vừa đi, vừa cầm chìa khóa đung đưa trước mắt, móc chìa khóa là một con mèo lông hỗn tạp ngốc hề hề, Đàm Cẩm nhìn trong chốc lát, lại liếc mắt nhìn Nhạc Minh Huy.
Nhạc Minh Huy cười cười: “Rất đáng yêu, anh cảm thấy nó rất xứng đôi với em."
Con mèo này cười đến bỉ ổi, rất giống Nhạc Minh Huy lúc làm chuyện quái lạ, Đàm Cẩm bĩu môi: “Anh mới là lông tạp ấy, không mua loại thuần chủng ấy"
“Anh tìm kiếm rất lâu, mới từ trong đám chó lợn tìm được con mèo này, rất đẹp. " Nhạc Minh Huy nói xong, còn đắc ý dùng ngón tay bắn bắn cái móc khóa kia.
Giữa trưa ánh mặt trời rất tốt, con mèo ngốc hề hề cùng với chiếc khóa đồng nhẹ nhàng đung đưa, chiết xạ ánh mặt trời chói lọi.
Đè móc chìa khóa ở bên dưới, đè chiếc khóa đồng ở bên dưới.
Ánh mắt Đàm Cẩm thoáng cái sáng lên, vội vàng hỏi Nhạc Minh Huy: “Ảnh chụp hiện trường đặt ở đâu?"
“Đang ở phòng làm việc, A, A Cẩm, " Nhạc Minh Huy nhìn Đàm Cẩm nhanh như chớp chạy vào phía trong tòa nhà, bèn chạy theo phía sau gọi, “Em chờ anh một chút."
Đàm Cẩm vừa chạy, vừa quay đầu lại trừng anh: “Ở đơn vị phải nghiêm túc, gọi tôi bác sĩ Đàm."
Nhạc Minh Huy theo sát ở phía sau cậu, trong lòng thở dài, trước kia chẳng phải em nói không được gọi bác sĩ Đàm sao?
Bởi vì vụ án còn không chưa kết thúc, tất cả vật chứng và đầu mối đều phân loại đặt trên bàn trong phòng làm việc của đội 1, Đàm Cẩm một hơi chạy đến tầng bốn, ở trên bàn làm việc tìm được ảnh chụp vật chứng, hiện trường, bắt đầu lục lọi.
Nhạc Minh Huy đẩy cửa phòng làm việc ra, chạy bốn tầng lầu, không hề thở gấp, anh không quấy rầy Đàm Cẩm, chỉ là tự mình chạy đi pha một bình trà xanh.
“Ào…ào… " tiếng tìm kiếm truyền đến tai Nhạc Minh Huy, anh quay đầu lại, thấy khuôn mặt nghiêm túc nhìn hồ sơ của Đàm Cẩm, trong lòng im lặng cảm động và nhớ nhung, ba mẹ, con sống rất tốt, hai người yên tâm đi.
“Có rồi, " Đàm Cẩm nói xong, từ trong hồ sơ rút ra một tấm hình, ngẩng đầu gọi Nhạc Minh Huy, “Sang đây xem."
Nhạc Minh Huy sáp lại gần, phát hiện đó là hình ngày đó bọn họ đi so sánh hiện trường, cửa lan can sắt đã bị cảnh sát phá đi, đổ xuống đất đè lên khóa đồng dùng để khóa dây xích sắt.
Tấm hình đã có rất nhiều người xem qua, cảnh sát hiện trường, phòng giám định chứng cứ, đội viên đội 1 và Đàm Cẩm từ trên xuống dưới, đều không có vấn đề gì.
Đàm Cẩm chỉ vào trong lan can sắt trong hình nói: “Lúc ấy tôi đã chú ý tới, khe hở của cái lan can này rất gần, cho dù cánh tay nữ giới nhỏ gầy, cũng không cách nào từ trong này vươn ra ngoài, như vậy, tấm hình này theo lý luận đã sai rồi."
Nhạc Minh Huy cúi đầu nhìn kỹ một lát, đột nhiên ngẩng đầu nhìn cậu, ánh sáng trong đôi mắt giống hệt ánh mắt cậu vừa rồi: “Chẳng lẽ? Sao có thể?"
“Tại sao không thể? " Đàm Cẩm xoay người tìm kiếm trong đống hồ sơ khác, Nhạc Minh Huy ngẩng đầu nhìn lên, là báo cáo kiểm tra đo lường thân thể người bị hại còn sống.
Trong số liệu y học phức tạp rườm rà, Đàm Cẩm nhanh chóng tìm được mục tiêu: “Phản ứng thuốc của nữ giới sống sót trị số thấp nhất, chỉ vừa vượt qua đường giới hạn, nói rõ bị nhốt thời gian rất ngắn, " Cậu ngẩng đầu, đối mắt với Nhạc Minh Huy, “Hay là nói, những thuốc kia là tự cô ta ăn, lượng thuốc rất nhỏ, khó mà sinh ra tác dụng lệ thuộc."
—————————————————————————————————————————
Những lời này của cậu, coi như là suy đoán, Nhạc Minh Huy vừa nhìn hình, quả thật, lúc đẩy cửa sắt, khóa đồng ở bên trong cửa, nói cách khác, là cô ta tự mình khóa.
Cô ta ăn mặc rách nát, trên người nhiều vết thương, lúc xe cảnh sát đến, đã làm thì làm đến cùng, tự nhốt mình vào trong ***g, ngụy trang thành người bị hại, rồi sau đó tỉnh lại, một câu cũng không chịu nói, lgiả vờ mình ngớ ngẩn đần độn bế tắc, thật ra thì cô ta, là sợ lộ ra.
Căn cứ tình huống Hàn Tố Tố nói, như vậy cô ta chắc chắn là Phùng Tuệ.
Nhạc Minh Huy bấm điện thoại: " Dẫn nữ giới sống sót kia tới cục, nói với cô ta là mang cô ta đi chỗ cai nghiện, phải dùng còng tay còng chặt cô ta, để lại hai người, những người khác đều đi theo áp tải, nhất định không được để cô ta chạy mất."
Trong lúc chờ đợi, Đàm Cẩm chiếm ghế sô pha, so sánh bức hình người phụ nữ bị hại với bức hình trong hồ sơ.
Đó là ghi chép nhập viện của Phùng Tuệ, cô ta tám tuổi so với cô ta hiện tại, bất kể nhìn từ góc độ nào, cũng thấy khác nhau.
Khuôn mặt cô ta trước kia thanh tú, mặc dù gầy gò, nhưng mày rậm mắt to, mà cô ta hiện tại, lại trở thành mắt xếch, sống mũi cao khác hẳn mũi tẹt vốn có, môi dầy hơn rất nhiều, không còn là môi mỏng.
“Cô ta phẫu thuật thẩm mỹ. " Đàm Cẩm nói, nghĩ nghĩ suy đoán lần nữa, “Cô ta sợ bị người khác nhìn thấy, như vậy nhất định sẽ thường xuyên ra ngoài, chuyện lớn như vậy, không thể nào một mình cô ta liên lạc, cô ta chỉ là người giật dây, nhưng không là người khống chế, trên cô ta còn có người khác."
Nhạc Minh Huy nhìn ngoài cửa sổ, đã qua hai giờ chiều, mặt trời đang chói, người cũng mệt mỏi, nhưng suy nghĩ của anh lại rất rõ ràng: “Những điều này đến lúc đó hỏi cô ta."
Đúng vậy, nếu biết người hiềm nghi rồi, hỏi cô ta không được sao?
Lúc 2h50, nhân viên cảnh sát báo cho bọn họ, người đã đến, ở phòng thẩm vấn số 1. Nhạc Minh Huy gọi người đội 1 và Đàm Cẩm, bản thân dẫn theo Đàm Cẩm vào phòng thẩm vấn, mà bốn người khác thì ở ngoài phòng quan sát, cực khổ gần một tháng, bọn họ cũng cần phải biết chân tướng. Nhạc Minh Huy ngồi vào chỗ cũ, Đàm Cẩm đi tới đứng phía sau anh, lui mình vào trong bóng tối, cẩn thận nhìn chằm chằm người phụ nữ đang ngẩn người kia.
Đầu tóc cô ta đã cắt tỉa sạch sẽ, tết thành đuôi sam qua loa, mềm mại xõa trên bờ vai, cô ta hơi hạ mắt, làm cho người ta không nhìn được biểu cảm.
Âm thanh của Nhạc Minh Huy rõ ràng còn mang theo khuyên bảo chân thành, cô ta vẫn không có phản ứng, Nhạc Minh Huy cười lạnh một tiếng, gọi tên cô ta: “Phùng Tuệ."
Âm thanh này hết sức khẳng định, đây không phải là nghi vấn mơ hồ không rõ, mà là câu khẳng định đọc rõ từng chữ.
Phùng Tuệ rốt cục có phản ứng, cô ta nghiêng mắt phượng nhìn Nhạc Minh Huy và Đàm Cẩm, đột nhiên cười: “Các anh, còn nhanh hơn tôi tưởng."
Có lẽ rất lâu không nói lời nào, giọng cô ta có chút khàn, nhưng cũng không khó nghe, trời sinh cô ta có một giọng nói tốt.
Nhạc Minh Huy cũng cười: “Chức trách công việc mà thôi."
Phùng Tuệ hất hất còng tay trên tay, hỏi: “Làm sao các anh biết tôi chính là Phùng Tuệ?"
“Bởi vì cửa sắt giam cầm, " Đàm Cẩm nói, âm thanh của câu tới đột ngột, nhưng Phùng Tuệ không bị dọa sợ, “Không có người nào bị hại, biết khóa trái nhốt mình ở trong, đây không hợp với lẽ thường."
Phùng Tuệ cúi đầu cười, “Ha ha " âm thanh làm cho người ta nghe không thoải mái: “Cửa này là tôi yêu cầu, năm xưa có một bé gái, từ trong khe hở lan can vươn tay túm tóc tôi, tôi dứt khoát đổi toàn bộ cửa, không ai dám đụng tôi nữa."
Logic lời này có vấn đề rất nghiêm trọng, một câu nói ngắn ngủi, là có thể nhìn ra cô ta lạnh lùng, tàn nhẫn, hơn nữa mọi việc đều lấy mình làm trung tâm.
Nhạc Minh Huy lạnh lùng nhìn cô, không bị lời nói của cô ta chọc giận, ngược lại bình thản nói: “Chúng ta nói đến Lý Thục Văn và Diệp Vĩnh Bình từ năm năm trước đi."
Năm năm trước, Lý Thục Văn vẫn là đại tiểu thư Lý gia, Diệp Vĩnh Bình vẫn là sinh viên tài cao nhân phẩm học vấn song toàn của đại học y, mà cô Phùng Tuệ, lại là một trợ lý sinh hoạt kiêm vệ sĩ mặc người sai khiến, kỳ thực nói khó nghe, cô ta cũng chỉ là một người giúp việc.
Cô vốn không muốn đi theo chăm sóc đại tiểu thư, nhưng không nghĩ tới lúc nhìn thấy mặt, bộ dạng Lý Thục Văn hoàn toàn khác với hình ảnh đại tỷ hắc đạo trong tưởng tượng của cô.
Lý Thục Văn nhỏ xinh thanh tú, tính tình hiền hòa, thích mặc váy liền thân hoa cỏ linh tinh, cười lên rất dịu dàng, nếu như không biết được xuất thân của cô, sẽ có người cho rằng, cô là thiên kim gia đình danh giá, mà không phải đại tỷ chuyên làm buôn bán da thịt.
Mặc dù cô ấy trông coi tất cả buôn bán phụ nữ của Lý gia, nhưng đối với chị em dưới quyền lại rất tốt, có thể nói, cô ấy là người tốt ít có trong thế giới màu đen, cô giống như Bách Hợp trắng, tô điểm cho thế giới ảm đạm không ánh sáng kia.
Phùng Tuệ nói xong, cô ta rất bình tĩnh, giống như đang nói chuyện của người khác: “Tôi chỉ nhìn lần đầu tiên, đã thích cô ấy."
Cô ta nói xong, ngẩng đầu cười cười khiêu khích: “Tôi là đồng tính luyến ái, chỉ thích phụ nữ, có phải rất ghê tởm không?"
Nhạc Minh Huy lắc đầu, nhưng không lên tiếng.
Phùng Tuệ liếm liếm môi, giống như còn dư vị: “Khi đó hai chúng tôi xấp xỉ tuổi nhau, tôi vẫn không nói cho cô ấy biết tôi thích cô ấy, nhưng lớn lên một chút, tôi không thể che giấu, cô ấy xinh đẹp như vậy, đáng yêu như vậy, cô ấy chỉ có thể là của tôi."
Chi tiết phía sau, cô ta cũng không nói, nhưng mấp máy môi hồi tưởng: “Sau đó chúng tôi ở bên nhau, tôi bảo vệ cô ấy, cô ấy lệ thuộc vào tôi, chúng tôi là một đôi rất tốt."
Đàm Cẩm nhìn thẳng cô ta, cô ta tính cách kiểm soát rất mạnh, nếu như thứ cô ta muốn mà không thể đạt được, sẽ liều lĩnh phá hủy.
Nhạc Minh Huy cúi đầu, lật lật tư liệu trong tay: “Phùng Tuệ, theo chúng ta biết, người yêu của Lý Thục Văn, cũng không phải cô, mà là Diệp Vĩnh Bình."
“Ha ha ha, " cô ta cười cười, vẻ mặt có chút dữ tợn: “Con tiện nhân kia, ban đầu còn nói với tôi, muốn ở bên tôi cả đời, kết quả thì sao, trở mặt thông đồng với tên mặt trắng kia, muốn chia tay với tôi, hắn ta là cái thá gì, hắn không biết đánh nhau, không biết bắn súng, hắn không thể bảo vệ cô ấy."
Đúng vậy a, cô có thể bảo vệ cô ấy, nếu như cô ấy đã chết, vậy sẽ không có ai, có thể làm tổn thương cô ta.
“Nói một chút chuyện xảy ra vào ngày họ mất tích đi. " Nhạc Minh Huy lại hỏi.
Chuyện đã xảy ra năm năm trước, nhưng nhìn vẻ mặt Phùng Tuệ khi nhớ lại, lại cảm thấy chuyện này đang ở trước mắt, cô ta rất thông minh, nhiều năm như vậy, cho tới bây giờ cũng không để người ta bắt được nhược điểm.
“Chuyện tên mặt trắng kia thích đại tỷ hắc đạo bị cha hắn phát hiện, đóng băng tất cả tài sản của hắn, hắn không còn cách nào, chạy đến tìm Thục Văn, bị tôi nhìn thấy, Thục Văn khi đó cũng rất sợ, lúc ấy lão Đại muốn gả cô cho con trai lớn của Trần thị, nếu như lão Đại biết, thế nào cũng giết tên mặt trắng kia, cho nên hai người đều rất sợ, chỉ có thể van xin tôi."
Cô ta cười cười, cảm thấy lừa gạt người khác rất thú vị: “Tôi nói với Thục Văn, tôi thích cô ấy như vậy, nhất định sẽ giúp đỡ bọn họ, sau đó tôi đưa cho cô ấy chén nước, cô ấy tất nhiên tin tưởng tôi, nhận lấy uống xong liền ngủ mất, tôi lại đi lừa gạt tên mặt trắng kia, nói với hắn Thục Văn đã không thích hắn nữa, bảo hắn đi, nhưng tên mặt trắng kia suy nghĩ bảo thủ, không chịu đi, tôi trong cơn tức giận, đập hắn hôn mê, trói hắn vào căn phòng bên cạnh."
Nhớ tới đây, Phùng Tuệ đột nhiên nói: “A, đúng rồi, tôi quên nói cho anh biết, khi đó tôi đang làm một việc hệ trọng."
Buổi trưa, Nhạc Minh Huy và Đàm Cẩm đến căn tin ăn cơm, đồ ăn ở căn tin cục cảnh sát vừa ngon vừa rẻ, nếu có thể kịp giờ cơm, cơm trưa cơm tối của bọn họ, đều sẽ giải quyết ở đây.
Chờ bọn họ ăn cơm xong, người trong căn tin cũng đã đi hết, trên TV đang phát MV, giọng nữ dịu dàng quanh quẩn ở bên tai. Cuối cùng chỉ còn hai người bọn họ, Nhạc Minh Huy nhìn quanh, từ trong túi quần móc ra một thứ để lên bàn.
Đó là một cái chìa khóa đồng thau được buộc vào móc khóa hoạt hình.
Đàm Cẩm không nhận, cũng không nói gì, chỉ ngẩng đầu bình tĩnh nhìn Nhạc Minh Huy.
Nhạc Minh Huy da mặt dày, anh không sao cả, cười cười: “Anh đầu óc không tốt, luôn vứt bừa bãi, may mà hai ta ở chung một tiểu khu, em giúp anh cầm cái chìa khóa dự phòng này đi, tránh cho anh đánh mất chìa khóa, ngay cả nhà cũng không thể về."
Lý do này của anh hợp tình hợp lý, Đàm Cẩm cúi đầu, rơi vào trầm tư. Cậu biết đây là Nhạc Minh Huy đang muốn đáp án của cậu, nhận chính là đồng ý, không nhận, chính là cự tuyệt.
Trong dư quang ánh mắt, chiếc chìa khóa đồng kia lóe lên ánh sáng óng ánh, hấp dẫn tay của cậu, muốn cầm lấy nó.
“Em thật sự thông minh, " Nhạc Minh Huy thở dài, đẩy chìa khóa về phía trước, lại nói đến vụ án, “Anh cảm thấy Hàn Tố Tố rất đáng thương, cuối cùng biết được chồng yêu mình, cũng đã vĩnh viễn xa cách, cả đời sống trong tiếc nuối."
Anh nói xong, Đàm Cẩm hơi ngẩng đầu, nhìn chăm chú vào tay của mình, cùng với chìa khóa trong tay.
Bắt đầu từ buổi sáng hôm đó, Nhạc Minh Huy thấy rõ được tâm Đàm Cẩm, cậu thích anh, nhưng dừng bước không tiến, cậu sợ hãi, hoảng hốt, nhưng ai mà không chứ?
“Mỗi người đều sợ hãi, anh cũng sợ, từ khi làm công việc này, trong lòng anh cũng biết nguy hiểm, anh không thân thích không bạn bè, một thân một mình, cũng không biết khi đó có người khóc cho anh không. " Nhạc Minh Huy nói, “Đời người chỉ ngắn ngủn mấy chục năm, có một số việc, chỉ cần làm, sẽ không tiếc nuối. Cho nên anh có thể thản nhiên đối mặt với tình cảm của mình, Đàm Cẩm, anh thích em, muốn sống cùng em, anh không muốn bản thân phải tiếc nuối, sống uổng phí cả đời, lại không biết người mình yêu, có yêu mình hay không. " Âm thanh của anh rất thấp, chỉ bay vào trong lỗ tai Đàm Cẩm.
Đàm Cẩm bị anh làm cảm động, cho tới bây giờ cậu chỉ nghĩ đến bản thân, cậu chưa từng nghĩ đến cảm nhận cảu anh, cậu là kẻ ích kỷ.
“A Cẩm, từng có được, cũng không coi là tiếc nuối. Các loại ví dụ như hôm qua chết, hôm nay sống, A Cẩm, cuộc sống sau này dài như vậy, đồng ý với anh lần này đi. " Nhạc Minh Huy nói, nhét chìa khóa vào trong tay giơ lên của Đàm Cẩm, cảm giác mình cũng sắp khóc vì vui mừng.
Tay hai người đan xen, chiếc chìa khóa trong lòng bàn tay kia, bị nắm đến ấm áp.
Đàm Cẩm mở miệng, âm thanh của cậu rất nhẹ, còn mang theo run rẩy, nhưng nói ra lời thề rung động lòng người: “Minh Huy, " cậu gọi tên anh, trải qua thời gian dài như vậy, đây là lần đầu tiên cậu gọi tên anh, “Nếu em đồng ý với anh, anh cũng phải đồng ý với em, đời này ở bên em, cho dù chết, cũng phải chết sau em, không được để em sống cô đơn."
Nhạc Minh Huy cười, trong mắt có chút ẩm ướt: “Nhạc Minh Huy anh là hạng người gì, em hiểu rõ hơn người khác, chuyện anh đã gật đầu, cho tới bây giờ đều sẽ làm theo, anh đồng ý với em. " Anh nói xong, tay Đàm Cẩm giật giật, cuối cùng không rút tay khỏi tay anh.
Cậu ngẩng đầu, ánh mắt hai người đối nhau, đều có chút ẩm ướt, tất cả đều được bộc lộ hết.
Lúc gần 30 tuổi, anh gặp được em, em gặp được anh, chúng ta ở chung một chỗ, không có điều gì tốt đẹp hơn chuyện này. Vạch sinh mệnh chỉ qua một phần ba, trong năm tháng còn lại, một người không thân thích không bạn bè, một người cô đơn chiếc bóng, không còn cô đơn nữa, chúng ta sẽ tay trong tay cùng nhau đi tiếp.
Sau khi hai người cơm nước no nê, tự xác định trọn đời, thì ở lại căng tin một lúc lâu, mới đi tới tầng làm việc.
Đàm Cẩm vừa đi, vừa cầm chìa khóa đung đưa trước mắt, móc chìa khóa là một con mèo lông hỗn tạp ngốc hề hề, Đàm Cẩm nhìn trong chốc lát, lại liếc mắt nhìn Nhạc Minh Huy.
Nhạc Minh Huy cười cười: “Rất đáng yêu, anh cảm thấy nó rất xứng đôi với em."
Con mèo này cười đến bỉ ổi, rất giống Nhạc Minh Huy lúc làm chuyện quái lạ, Đàm Cẩm bĩu môi: “Anh mới là lông tạp ấy, không mua loại thuần chủng ấy"
“Anh tìm kiếm rất lâu, mới từ trong đám chó lợn tìm được con mèo này, rất đẹp. " Nhạc Minh Huy nói xong, còn đắc ý dùng ngón tay bắn bắn cái móc khóa kia.
Giữa trưa ánh mặt trời rất tốt, con mèo ngốc hề hề cùng với chiếc khóa đồng nhẹ nhàng đung đưa, chiết xạ ánh mặt trời chói lọi.
Đè móc chìa khóa ở bên dưới, đè chiếc khóa đồng ở bên dưới.
Ánh mắt Đàm Cẩm thoáng cái sáng lên, vội vàng hỏi Nhạc Minh Huy: “Ảnh chụp hiện trường đặt ở đâu?"
“Đang ở phòng làm việc, A, A Cẩm, " Nhạc Minh Huy nhìn Đàm Cẩm nhanh như chớp chạy vào phía trong tòa nhà, bèn chạy theo phía sau gọi, “Em chờ anh một chút."
Đàm Cẩm vừa chạy, vừa quay đầu lại trừng anh: “Ở đơn vị phải nghiêm túc, gọi tôi bác sĩ Đàm."
Nhạc Minh Huy theo sát ở phía sau cậu, trong lòng thở dài, trước kia chẳng phải em nói không được gọi bác sĩ Đàm sao?
Bởi vì vụ án còn không chưa kết thúc, tất cả vật chứng và đầu mối đều phân loại đặt trên bàn trong phòng làm việc của đội 1, Đàm Cẩm một hơi chạy đến tầng bốn, ở trên bàn làm việc tìm được ảnh chụp vật chứng, hiện trường, bắt đầu lục lọi.
Nhạc Minh Huy đẩy cửa phòng làm việc ra, chạy bốn tầng lầu, không hề thở gấp, anh không quấy rầy Đàm Cẩm, chỉ là tự mình chạy đi pha một bình trà xanh.
“Ào…ào… " tiếng tìm kiếm truyền đến tai Nhạc Minh Huy, anh quay đầu lại, thấy khuôn mặt nghiêm túc nhìn hồ sơ của Đàm Cẩm, trong lòng im lặng cảm động và nhớ nhung, ba mẹ, con sống rất tốt, hai người yên tâm đi.
“Có rồi, " Đàm Cẩm nói xong, từ trong hồ sơ rút ra một tấm hình, ngẩng đầu gọi Nhạc Minh Huy, “Sang đây xem."
Nhạc Minh Huy sáp lại gần, phát hiện đó là hình ngày đó bọn họ đi so sánh hiện trường, cửa lan can sắt đã bị cảnh sát phá đi, đổ xuống đất đè lên khóa đồng dùng để khóa dây xích sắt.
Tấm hình đã có rất nhiều người xem qua, cảnh sát hiện trường, phòng giám định chứng cứ, đội viên đội 1 và Đàm Cẩm từ trên xuống dưới, đều không có vấn đề gì.
Đàm Cẩm chỉ vào trong lan can sắt trong hình nói: “Lúc ấy tôi đã chú ý tới, khe hở của cái lan can này rất gần, cho dù cánh tay nữ giới nhỏ gầy, cũng không cách nào từ trong này vươn ra ngoài, như vậy, tấm hình này theo lý luận đã sai rồi."
Nhạc Minh Huy cúi đầu nhìn kỹ một lát, đột nhiên ngẩng đầu nhìn cậu, ánh sáng trong đôi mắt giống hệt ánh mắt cậu vừa rồi: “Chẳng lẽ? Sao có thể?"
“Tại sao không thể? " Đàm Cẩm xoay người tìm kiếm trong đống hồ sơ khác, Nhạc Minh Huy ngẩng đầu nhìn lên, là báo cáo kiểm tra đo lường thân thể người bị hại còn sống.
Trong số liệu y học phức tạp rườm rà, Đàm Cẩm nhanh chóng tìm được mục tiêu: “Phản ứng thuốc của nữ giới sống sót trị số thấp nhất, chỉ vừa vượt qua đường giới hạn, nói rõ bị nhốt thời gian rất ngắn, " Cậu ngẩng đầu, đối mắt với Nhạc Minh Huy, “Hay là nói, những thuốc kia là tự cô ta ăn, lượng thuốc rất nhỏ, khó mà sinh ra tác dụng lệ thuộc."
—————————————————————————————————————————
Những lời này của cậu, coi như là suy đoán, Nhạc Minh Huy vừa nhìn hình, quả thật, lúc đẩy cửa sắt, khóa đồng ở bên trong cửa, nói cách khác, là cô ta tự mình khóa.
Cô ta ăn mặc rách nát, trên người nhiều vết thương, lúc xe cảnh sát đến, đã làm thì làm đến cùng, tự nhốt mình vào trong ***g, ngụy trang thành người bị hại, rồi sau đó tỉnh lại, một câu cũng không chịu nói, lgiả vờ mình ngớ ngẩn đần độn bế tắc, thật ra thì cô ta, là sợ lộ ra.
Căn cứ tình huống Hàn Tố Tố nói, như vậy cô ta chắc chắn là Phùng Tuệ.
Nhạc Minh Huy bấm điện thoại: " Dẫn nữ giới sống sót kia tới cục, nói với cô ta là mang cô ta đi chỗ cai nghiện, phải dùng còng tay còng chặt cô ta, để lại hai người, những người khác đều đi theo áp tải, nhất định không được để cô ta chạy mất."
Trong lúc chờ đợi, Đàm Cẩm chiếm ghế sô pha, so sánh bức hình người phụ nữ bị hại với bức hình trong hồ sơ.
Đó là ghi chép nhập viện của Phùng Tuệ, cô ta tám tuổi so với cô ta hiện tại, bất kể nhìn từ góc độ nào, cũng thấy khác nhau.
Khuôn mặt cô ta trước kia thanh tú, mặc dù gầy gò, nhưng mày rậm mắt to, mà cô ta hiện tại, lại trở thành mắt xếch, sống mũi cao khác hẳn mũi tẹt vốn có, môi dầy hơn rất nhiều, không còn là môi mỏng.
“Cô ta phẫu thuật thẩm mỹ. " Đàm Cẩm nói, nghĩ nghĩ suy đoán lần nữa, “Cô ta sợ bị người khác nhìn thấy, như vậy nhất định sẽ thường xuyên ra ngoài, chuyện lớn như vậy, không thể nào một mình cô ta liên lạc, cô ta chỉ là người giật dây, nhưng không là người khống chế, trên cô ta còn có người khác."
Nhạc Minh Huy nhìn ngoài cửa sổ, đã qua hai giờ chiều, mặt trời đang chói, người cũng mệt mỏi, nhưng suy nghĩ của anh lại rất rõ ràng: “Những điều này đến lúc đó hỏi cô ta."
Đúng vậy, nếu biết người hiềm nghi rồi, hỏi cô ta không được sao?
Lúc 2h50, nhân viên cảnh sát báo cho bọn họ, người đã đến, ở phòng thẩm vấn số 1. Nhạc Minh Huy gọi người đội 1 và Đàm Cẩm, bản thân dẫn theo Đàm Cẩm vào phòng thẩm vấn, mà bốn người khác thì ở ngoài phòng quan sát, cực khổ gần một tháng, bọn họ cũng cần phải biết chân tướng. Nhạc Minh Huy ngồi vào chỗ cũ, Đàm Cẩm đi tới đứng phía sau anh, lui mình vào trong bóng tối, cẩn thận nhìn chằm chằm người phụ nữ đang ngẩn người kia.
Đầu tóc cô ta đã cắt tỉa sạch sẽ, tết thành đuôi sam qua loa, mềm mại xõa trên bờ vai, cô ta hơi hạ mắt, làm cho người ta không nhìn được biểu cảm.
Âm thanh của Nhạc Minh Huy rõ ràng còn mang theo khuyên bảo chân thành, cô ta vẫn không có phản ứng, Nhạc Minh Huy cười lạnh một tiếng, gọi tên cô ta: “Phùng Tuệ."
Âm thanh này hết sức khẳng định, đây không phải là nghi vấn mơ hồ không rõ, mà là câu khẳng định đọc rõ từng chữ.
Phùng Tuệ rốt cục có phản ứng, cô ta nghiêng mắt phượng nhìn Nhạc Minh Huy và Đàm Cẩm, đột nhiên cười: “Các anh, còn nhanh hơn tôi tưởng."
Có lẽ rất lâu không nói lời nào, giọng cô ta có chút khàn, nhưng cũng không khó nghe, trời sinh cô ta có một giọng nói tốt.
Nhạc Minh Huy cũng cười: “Chức trách công việc mà thôi."
Phùng Tuệ hất hất còng tay trên tay, hỏi: “Làm sao các anh biết tôi chính là Phùng Tuệ?"
“Bởi vì cửa sắt giam cầm, " Đàm Cẩm nói, âm thanh của câu tới đột ngột, nhưng Phùng Tuệ không bị dọa sợ, “Không có người nào bị hại, biết khóa trái nhốt mình ở trong, đây không hợp với lẽ thường."
Phùng Tuệ cúi đầu cười, “Ha ha " âm thanh làm cho người ta nghe không thoải mái: “Cửa này là tôi yêu cầu, năm xưa có một bé gái, từ trong khe hở lan can vươn tay túm tóc tôi, tôi dứt khoát đổi toàn bộ cửa, không ai dám đụng tôi nữa."
Logic lời này có vấn đề rất nghiêm trọng, một câu nói ngắn ngủi, là có thể nhìn ra cô ta lạnh lùng, tàn nhẫn, hơn nữa mọi việc đều lấy mình làm trung tâm.
Nhạc Minh Huy lạnh lùng nhìn cô, không bị lời nói của cô ta chọc giận, ngược lại bình thản nói: “Chúng ta nói đến Lý Thục Văn và Diệp Vĩnh Bình từ năm năm trước đi."
Năm năm trước, Lý Thục Văn vẫn là đại tiểu thư Lý gia, Diệp Vĩnh Bình vẫn là sinh viên tài cao nhân phẩm học vấn song toàn của đại học y, mà cô Phùng Tuệ, lại là một trợ lý sinh hoạt kiêm vệ sĩ mặc người sai khiến, kỳ thực nói khó nghe, cô ta cũng chỉ là một người giúp việc.
Cô vốn không muốn đi theo chăm sóc đại tiểu thư, nhưng không nghĩ tới lúc nhìn thấy mặt, bộ dạng Lý Thục Văn hoàn toàn khác với hình ảnh đại tỷ hắc đạo trong tưởng tượng của cô.
Lý Thục Văn nhỏ xinh thanh tú, tính tình hiền hòa, thích mặc váy liền thân hoa cỏ linh tinh, cười lên rất dịu dàng, nếu như không biết được xuất thân của cô, sẽ có người cho rằng, cô là thiên kim gia đình danh giá, mà không phải đại tỷ chuyên làm buôn bán da thịt.
Mặc dù cô ấy trông coi tất cả buôn bán phụ nữ của Lý gia, nhưng đối với chị em dưới quyền lại rất tốt, có thể nói, cô ấy là người tốt ít có trong thế giới màu đen, cô giống như Bách Hợp trắng, tô điểm cho thế giới ảm đạm không ánh sáng kia.
Phùng Tuệ nói xong, cô ta rất bình tĩnh, giống như đang nói chuyện của người khác: “Tôi chỉ nhìn lần đầu tiên, đã thích cô ấy."
Cô ta nói xong, ngẩng đầu cười cười khiêu khích: “Tôi là đồng tính luyến ái, chỉ thích phụ nữ, có phải rất ghê tởm không?"
Nhạc Minh Huy lắc đầu, nhưng không lên tiếng.
Phùng Tuệ liếm liếm môi, giống như còn dư vị: “Khi đó hai chúng tôi xấp xỉ tuổi nhau, tôi vẫn không nói cho cô ấy biết tôi thích cô ấy, nhưng lớn lên một chút, tôi không thể che giấu, cô ấy xinh đẹp như vậy, đáng yêu như vậy, cô ấy chỉ có thể là của tôi."
Chi tiết phía sau, cô ta cũng không nói, nhưng mấp máy môi hồi tưởng: “Sau đó chúng tôi ở bên nhau, tôi bảo vệ cô ấy, cô ấy lệ thuộc vào tôi, chúng tôi là một đôi rất tốt."
Đàm Cẩm nhìn thẳng cô ta, cô ta tính cách kiểm soát rất mạnh, nếu như thứ cô ta muốn mà không thể đạt được, sẽ liều lĩnh phá hủy.
Nhạc Minh Huy cúi đầu, lật lật tư liệu trong tay: “Phùng Tuệ, theo chúng ta biết, người yêu của Lý Thục Văn, cũng không phải cô, mà là Diệp Vĩnh Bình."
“Ha ha ha, " cô ta cười cười, vẻ mặt có chút dữ tợn: “Con tiện nhân kia, ban đầu còn nói với tôi, muốn ở bên tôi cả đời, kết quả thì sao, trở mặt thông đồng với tên mặt trắng kia, muốn chia tay với tôi, hắn ta là cái thá gì, hắn không biết đánh nhau, không biết bắn súng, hắn không thể bảo vệ cô ấy."
Đúng vậy a, cô có thể bảo vệ cô ấy, nếu như cô ấy đã chết, vậy sẽ không có ai, có thể làm tổn thương cô ta.
“Nói một chút chuyện xảy ra vào ngày họ mất tích đi. " Nhạc Minh Huy lại hỏi.
Chuyện đã xảy ra năm năm trước, nhưng nhìn vẻ mặt Phùng Tuệ khi nhớ lại, lại cảm thấy chuyện này đang ở trước mắt, cô ta rất thông minh, nhiều năm như vậy, cho tới bây giờ cũng không để người ta bắt được nhược điểm.
“Chuyện tên mặt trắng kia thích đại tỷ hắc đạo bị cha hắn phát hiện, đóng băng tất cả tài sản của hắn, hắn không còn cách nào, chạy đến tìm Thục Văn, bị tôi nhìn thấy, Thục Văn khi đó cũng rất sợ, lúc ấy lão Đại muốn gả cô cho con trai lớn của Trần thị, nếu như lão Đại biết, thế nào cũng giết tên mặt trắng kia, cho nên hai người đều rất sợ, chỉ có thể van xin tôi."
Cô ta cười cười, cảm thấy lừa gạt người khác rất thú vị: “Tôi nói với Thục Văn, tôi thích cô ấy như vậy, nhất định sẽ giúp đỡ bọn họ, sau đó tôi đưa cho cô ấy chén nước, cô ấy tất nhiên tin tưởng tôi, nhận lấy uống xong liền ngủ mất, tôi lại đi lừa gạt tên mặt trắng kia, nói với hắn Thục Văn đã không thích hắn nữa, bảo hắn đi, nhưng tên mặt trắng kia suy nghĩ bảo thủ, không chịu đi, tôi trong cơn tức giận, đập hắn hôn mê, trói hắn vào căn phòng bên cạnh."
Nhớ tới đây, Phùng Tuệ đột nhiên nói: “A, đúng rồi, tôi quên nói cho anh biết, khi đó tôi đang làm một việc hệ trọng."
Tác giả :
Yến Triệu Công Tử