Niệm Mộ
Quyển 2 - Chương 18
Thật nhiều ngày sau thân thể của Sở Mộ mới hoàn hảo trở lại, đoạn thời gian ấy chỉ có thể uống sữa bò hoặc ăn chút cháo loãng, lúc dạy học càng khó khăn, vài ngày đầu, mỗi khi phải dạy hai tiết liên tiếp, tấm lưng đều ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Chu Niệm muốn đền bù, nên mỗi khi lên lớp đều rất chăm chỉ học tập, mỗi ngày đều cầm giúp anh các túi đựng bài tập, nấu cơm hoặc đi ra ngoài mua đồ ăn, sau đó, buổi tối còn giúp anh sửa bài tập, vì vậy mà cuộc sống của Sở Mộ bỗng chốc nhàn hạ đi rất nhiều, trong lúc Chu Niệm sửa bài tập, anh ngồi trên giường đọc sách, đọc những quyển sách mà trước đây dự định muốn xem.
Ngày mồng một tháng năm, Sở Mộ về nhà hai ngày, sau khi quay về trường học, mỗi ngày chỉ ở nhà đọc sách, lên mạng, ngoại trừ việc Chu Niệm không có ở đây làm anh cảm thấy khó thích ứng, những thứ khác đều tốt.
Từ lần mua nhẫn trên mạng trước, anh đã biết cách mua sắm trên mạng, nên thường lên mạng mua rất nhiều sách, còn mua vài thứ cho bản thân anh và bà ngoại của mình.
Mẹ anh nhận được các món đồ anh gửi, trong điện thoại đầu tiên nói anh không nên loạn dùng tiền, sau đó lại bày tỏ sự vui mừng cùng hài lòng đối với hành động hiếu thuận của anh, rồi lại nhắc đến vấn đề bạn gái với anh, Sở Mộ nói quan hệ của hai người rất tốt, bảo mẹ Sở đừng lo lắng.
Chu Niệm được Tần Uyển đưa về trường học liền đến nhà trọ của Sở Mộ, hắn mang theo không ít lễ vật cho Sở Mộ. Sở Mộ và mẹ của anh giống nhau, đều là trước tiên nói vài câu không nên lãng phí, loạn dùng tiền, sau đó lại biểu đạt sự thích thú và vui vẻ đối với các lễ vật đã nhận.
Chu Niệm biết rõ thói quen và cách thức tiêu phí của Sở Mộ, nên không có mua các món đồ phi thường quý giá cho anh, dù có mua cũng không để anh nhìn ra giá cả, tránh cho anh cảm thấy rằng những món quà này vô pháp nhận lấy.
Một tuần sau ngày một tháng năm chính là cuộc kiểm tra giữa kỳ, Chu Niệm lại bắt đầu bận rộn, chờ khi cuộc thi trôi qua, khí trời cũng bắt đầu nóng lên, đã đến lúc phải mặc các loại áo ngắn tay.
Lão lâu(1) nơi Chu Niệm và các bạn học ở trọ, bên trong không có máy điều hòa, đến mùa hè liền nóng đến ngủ không được.
Chu Niệm than phiền ở trước mặt Sở Mộ rằng mỗi đêm chính mình phải đến hai ba giờ mới ngủ được, sáng hôm sau lại phải dậy sớm để đi học, mỗi ngày ngủ không đủ, tinh thần cũng trầm trọng không đủ.
Sở Mộ nhìn thấy tinh thần của Chu Niệm so với trước đây uể oải đi rất nhiều, yêu thương hắn không thôi, sờ sờ cái lỗ tai của hắn, trong lòng hiểu rõ Chu Niệm chính là đang mong muốn mình giữ hắn ở lại đây, chỉ là, không thể nói ra miệng, “Phải như thế thì mọi người mới tốt được, cật đắc khổ trung khổ, phương vi nhân thượng nhân(2)."
Chu Niệm đau khổ thở dài một tiếng, rồi tiến lên ôm Sở Mộ, mè nheo trên người Sở Mộ một hồi, mới nói thêm, “Em đã nói vấn đề này với mẹ, mẹ cũng nói với em những lời như vậy."
“Đó là bởi vì chúng ta đều nói đúng." Sở Mộ vân vê mái tóc của con đại cẩu ở trước người mình, trả lời.
Chu Niệm cười ngẩng đầu nhìn Sở Mộ, “Nhưng mà, mẹ em còn nói, nếu phải chịu khổ thì cũng không nên chịu khổ trên mặt này, nếu bởi vì khí trời nóng nực mà ảnh hưởng đến chất lượng học tập thì không tốt, nên mẹ đã nói chuyện với viện trưởng, cho em dọn ra ngoài ở."
Sở Mộ giật mình không nhỏ, sau lại nhớ đến gia cảnh của Chu Niệm rất tốt, có quan hệ với viện trưởng cũng không phải là chuyện kỳ quái gì, có điều mẹ của Chu Niệm thật sự thuận theo hắn, hắn muốn như thế nào liền như thế ấy, hết mực nuông chiều nhi tử, thảo nào Chu Niệm đã lớn thành như vậy mà vẫn còn không ít tính khí trẻ con.
Sở Mộ lại sờ sờ tóc của Chu Niệm, hỏi, “Vậy cậu muốn dọn đến đâu ở?"
Chu Niệm vừa cười vừa cọ lên người Sở Mộ, nhất thời không trả lời.
Sở Mộ đẩy hắn ra một chút, “Vừa nãy còn nói nóng, bây giờ cậu lại dính lên người tôi thế này không thấy nóng sao?"
Chu Niệm bị đẩy ra một chút, liền dựa vào lần nữa, còn đắc chí nói, “Trên người thầy lạnh, ôm thầy rất mát mẻ, rất thoải mái."
“Cậu lại ngụy biện cái gì, cậu không nóng, tôi đây nóng, thối lui một chút." Sở Mộ nói, nhìn khuôn mặt tươi cười của Chu Niệm, thần sắc rất cao hứng, lại hỏi, “Cậu dọn ra đâu, trọ ở đâu?"
Đôi mắt Chu Niệm sâu thẳm, lóe lên một tia sáng hưng phấn, “Nữ sinh ở trong căn trọ đối diện thầy trước đây đã dọn đi rồi, em đã thuê căn ấy, diện tích ở bên đó rộng hơn chỗ của thầy, sau này em sẽ ở lại nơi ấy, như vậy mỗi ngày em có thể đi qua bên thầy, đương nhiên, thầy cũng có thể thường xuyên đi qua bên em."
“Cậu a!" Sở Mộ không biết nên nói hắn thế nào, chỉ có thể sủng nịch mà đẩy hắn một chút.
“Cậu dọn ra ngoài ở, như vậy sẽ nảy sinh khoảng cách với các bạn của cậu, cuộc sống đại học vốn phải giao tiếp nhiều với bạn bè, cậu sống ở ngoài như vậy thì thời gian ở bên bạn bè sẽ thiếu đi rất nhiều, làm sao xúc tiến mối quan hệ hữu nghị với những người khác." Sở Mộ bất đắc dĩ nói, nhíu mày nhìn hắn.
Chu Niệm nghe Sở Mộ nói xong, trầm mặc một hồi, lúc ngẩng đầu lên, ánh mắt liền chuyên chú mà nhìn Sở Mộ, “Thầy, em không quan tâm những việc này, em chỉ quan tâm thầy thôi!"
Bình thường, con ngươi trong đôi mắt của Chu Niệm đã đen hơn so với người thường, mà lúc này thần tình lại chuyên chú, đôi mắt kia càng thêm sâu sắc, ai bị hắn nhìn đều có thể sản sinh cảm giác đang bị đôi mắt ấy theo dõi, Sở Mộ bị hắn nhìn đến đỏ mặt, khụ một tiếng liền chuyển mắt đi.
“Cậu thực trẻ con a, thật không biết nói cậu như thế nào!" Sở Mộ thở dài.
Chu Niệm vươn tay nắm bàn tay Sở Mộ, vuốt ve lên đầu ngón tay của anh, thân thể bị sờ mó liên tục làm cho Sở Mộ bắt đầu cảm thấy ngứa ngáy, muốn cự tuyệt, lại nghe Chu Niệm thì thầm, “Thầy, em nói thật. Những điều khác em đều không để ý, em chỉ quan tâm thầy mà thôi. Em vốn không phải đi học ở nơi này, là vì khi đó em giận dỗi mẹ của em, nên mới muốn đến đây, mẹ em không có biện pháp giữ em lại, còn nói em phải nếm qua vị đắng thì mới biết sự gian khổ của cuộc đời này, nên đưa em lưu vong đến nơi đây. Hết thày đều là âm sao dương thác(3), thế nhưng, từ khi gặp được thầy, em biết không phải, là ông Trời an bài em đến nơi này, đến nơi này để gặp thầy."
Sở Mộ nghe Chu Niệm thâm tình chân thành nói, trong lòng ấm áp, cảm thấy chính mình đang thẹn thùng, để che giấu tia đỏ ửng trên mặt, liền trách mắng, “Ở đâu ra cái chuyện ông Trời an bài?"
Chu Niệm rất vô tội mà nhìn Sở Mộ, nhìn thấy hai bên má của Sở Mộ đỏ như tô son, bèn đến gần hôn lên mặt Sở Mộ vài cái mới bỏ qua, còn rất thảm thương mà nói, “Lẽ nào thầy không tin vào duyên phận sao? Chẳng lẽ chúng ta hai người không phải là do ông Trời an bài mới có thể gặp nhau, có thể ở bên nhau sao?"
Sở Mộ cười không nói lời nào.
Chu Niệm tiếp tục nói, “Không phải có lưu hành một câu, nói năm trăm lần ngoái đầu nhìn lại ở kiếp trước, đổi lấy cái gặp thoáng qua trong kiếp này. Em có thể cùng thầy ở bên nhau, em nghĩ, nhất định toàn bộ thời gian trong kiếp trước của em đều dùng để rình nhìn thầy."
Sở Mộ bị vẻ mặt giả vờ chân thành của Chu Niệm làm cho cười đến đau cả bụng, một bên ôm bụng một bên bác hắn, “Nói bậy bạ cái gì vậy?"
Chu Niệm ôm trọn Sở Mộ vào lòng, “Chính là như vậy mà! Cho dù là bây giờ, em có nhìn thầy bao lâu cũng không biết mệt, lúc nào cũng thầm nghĩ khắc khắc cùng thầy ở bên nhau."
Sở Mộ cười nhìn hắn không nói, thanh âm Chu Niệm trầm thấp từ tính mà nồng nàn tình cảm, bỗng chốc biến bầu không khí trở nên mờ ám, đôi mắt của hắn cũng càng ngày càng sâu, thâm tình mà nhìn chằm chằm vào Sở Mộ, sau đó, gương mặt càng ngày càng gần hơn, mãi đến khi cánh môi của hai người chạm vào nhau.
Nụ cười của Sở Mộ vụt tắt, nhắm mắt lại, vươn tay đặt lên bờ vai của hắn, Chu Niệm ôm vòng eo của anh, bắt đầu chỉ là những cái liếm hôn, đụng chạm nhẹ nhàng, nhưng trong cơ thể lại nhanh chóng bốc lên nhiệt khí, hơi thở cũng dần gấp gáp.
Cả hai người đều không vừa lòng với những tiếp xúc mềm nhẹ như vậy, môi lưỡi dần dần dây dưa, trầm luân trong hơi thở của đối phương, thay đổi góc độ, đầu lưỡi cuốn lấy khiêu khích đối phương, như thể vì không muốn xa nhau mà càng cố tiếp cận nhiều hơn, cho dù hô hấp không thông, thì cũng chỉ tách ra trong thời gian ngắn liền lại kết hợp với nhau một lần nữa.
Bàn tay Chu Niệm chen vào bên dưới quần áo của Sở Mộ, nhẹ nhàng vân vê ngéo vuốt hồng anh(4) của anh, rồi lại luyến tiếc vỗ về vòng eo của anh, thân thể của Sở Mộ bị hắn làm cho khó nhịn, muốn tách ra nhưng lại không thể động đậy thân thể, chỉ có thể ôm chặt bờ vai của hắn, muốn dựa vào loại khí lực này để giảm bớt luồng nhiệt dục vọng đang len lỏi trong thân thể.
Khi môi lưỡi cuối cùng cũng tách nhau ra, hơi thở của hai người đều bất ổn, viền mắt Sở Mộ đỏ bừng, bên trong lóng lánh ướt át, mỹ lệ khiến cho Chu Niệm yêu thương không thôi, tuy rằng Sở Mộ mang mắt kính đã được một thời gian dài, thế nhưng đôi mắt lại không có biến hình gì, khi mang mắt kính, mặt mày càng thanh tú hiền hậu, sau khi gở mắt kính xuống, càng thêm xinh đẹp làm cho Chu Niệm phi thường muốn yêu thương. Hắn hôn lên khóe mắt của Sở Mộ, Sở Mộ nhắm mắt lại, bán mở miệng thở dốc, cánh môi vì vừa bị hôn mà đỏ bừng, trên gương mặt cũng rực rỡ một rặng mây đỏ.
Chu Niệm nhìn thần thái trên gương mặt anh, tâm dương khó nhịn, thân thể càng mãnh liệt cuộn trào dậy sóng, trong mắt tất cả đều là dục vọng cùng cường thế bá đạo vô pháp đè nén, thoáng một cái đẩy Sở Mộ ngả xuống giường, đè lên người anh, Sở Mộ kinh hô một tiếng, còn chưa kịp phản ứng, đã bị Chu Niệm bắt lấy môi lưỡi, kế tiếp là một nụ hôn vừa sâu vừa bá đạo cơ hồ làm anh không thở được.
Cần cổ, xương quai xanh bị hôn, chiếc áo thun bị hắn áp lên cao, đầu nhũ bị hôn lên, Sở Mộ vừa thở phì phò, vừa khó nhịn mà giãy dụa thân thể, Chu Niệm đè nặng lên anh vây hãm anh ở dưới thân, thân thể khó nhịn mà ma sát lên người anh.
Bàn tay Chu Niệm cởi quần của Sở Mộ, cầm lấy dục vọng đã ngẩng đầu của anh, Sở Mộ cắn chặt răng không để cho bản thân phát ra rên rỉ, đôi tay cũng không tự giác túm lấy tóc Chu Niệm khiến hắn đau nhức, Chu Niệm vừa vô tội lại vừa đáng thương ngẩng đầu lên nhìn Sở Mộ, khóe mắt, lông mày của anh tất cả đều là xuân ý, khiến cho tâm thần của hắn lại bắt đầu nhộn nhạo, tiếp tục ra sức thờ phượng thân thể của Sở Mộ.
__
Chú giải
(1) Lão lâu : lão = già/cũ, lâu = nhà lầu ==> nhà lầu cũ.
(2) Cật đắc khổ trung khổ, phương vi nhân thượng nhân : ý chỉ phải trải qua thiên tân vạn khổ mới có thể thu được công danh phú quý, trở thành người được mọi người kính trọng.
(3) Âm sao dương thác : vô tình.
(4) Hồng anh : hai điểm đỏ đỏ hồng hồng trước ngực í.
Chu Niệm muốn đền bù, nên mỗi khi lên lớp đều rất chăm chỉ học tập, mỗi ngày đều cầm giúp anh các túi đựng bài tập, nấu cơm hoặc đi ra ngoài mua đồ ăn, sau đó, buổi tối còn giúp anh sửa bài tập, vì vậy mà cuộc sống của Sở Mộ bỗng chốc nhàn hạ đi rất nhiều, trong lúc Chu Niệm sửa bài tập, anh ngồi trên giường đọc sách, đọc những quyển sách mà trước đây dự định muốn xem.
Ngày mồng một tháng năm, Sở Mộ về nhà hai ngày, sau khi quay về trường học, mỗi ngày chỉ ở nhà đọc sách, lên mạng, ngoại trừ việc Chu Niệm không có ở đây làm anh cảm thấy khó thích ứng, những thứ khác đều tốt.
Từ lần mua nhẫn trên mạng trước, anh đã biết cách mua sắm trên mạng, nên thường lên mạng mua rất nhiều sách, còn mua vài thứ cho bản thân anh và bà ngoại của mình.
Mẹ anh nhận được các món đồ anh gửi, trong điện thoại đầu tiên nói anh không nên loạn dùng tiền, sau đó lại bày tỏ sự vui mừng cùng hài lòng đối với hành động hiếu thuận của anh, rồi lại nhắc đến vấn đề bạn gái với anh, Sở Mộ nói quan hệ của hai người rất tốt, bảo mẹ Sở đừng lo lắng.
Chu Niệm được Tần Uyển đưa về trường học liền đến nhà trọ của Sở Mộ, hắn mang theo không ít lễ vật cho Sở Mộ. Sở Mộ và mẹ của anh giống nhau, đều là trước tiên nói vài câu không nên lãng phí, loạn dùng tiền, sau đó lại biểu đạt sự thích thú và vui vẻ đối với các lễ vật đã nhận.
Chu Niệm biết rõ thói quen và cách thức tiêu phí của Sở Mộ, nên không có mua các món đồ phi thường quý giá cho anh, dù có mua cũng không để anh nhìn ra giá cả, tránh cho anh cảm thấy rằng những món quà này vô pháp nhận lấy.
Một tuần sau ngày một tháng năm chính là cuộc kiểm tra giữa kỳ, Chu Niệm lại bắt đầu bận rộn, chờ khi cuộc thi trôi qua, khí trời cũng bắt đầu nóng lên, đã đến lúc phải mặc các loại áo ngắn tay.
Lão lâu(1) nơi Chu Niệm và các bạn học ở trọ, bên trong không có máy điều hòa, đến mùa hè liền nóng đến ngủ không được.
Chu Niệm than phiền ở trước mặt Sở Mộ rằng mỗi đêm chính mình phải đến hai ba giờ mới ngủ được, sáng hôm sau lại phải dậy sớm để đi học, mỗi ngày ngủ không đủ, tinh thần cũng trầm trọng không đủ.
Sở Mộ nhìn thấy tinh thần của Chu Niệm so với trước đây uể oải đi rất nhiều, yêu thương hắn không thôi, sờ sờ cái lỗ tai của hắn, trong lòng hiểu rõ Chu Niệm chính là đang mong muốn mình giữ hắn ở lại đây, chỉ là, không thể nói ra miệng, “Phải như thế thì mọi người mới tốt được, cật đắc khổ trung khổ, phương vi nhân thượng nhân(2)."
Chu Niệm đau khổ thở dài một tiếng, rồi tiến lên ôm Sở Mộ, mè nheo trên người Sở Mộ một hồi, mới nói thêm, “Em đã nói vấn đề này với mẹ, mẹ cũng nói với em những lời như vậy."
“Đó là bởi vì chúng ta đều nói đúng." Sở Mộ vân vê mái tóc của con đại cẩu ở trước người mình, trả lời.
Chu Niệm cười ngẩng đầu nhìn Sở Mộ, “Nhưng mà, mẹ em còn nói, nếu phải chịu khổ thì cũng không nên chịu khổ trên mặt này, nếu bởi vì khí trời nóng nực mà ảnh hưởng đến chất lượng học tập thì không tốt, nên mẹ đã nói chuyện với viện trưởng, cho em dọn ra ngoài ở."
Sở Mộ giật mình không nhỏ, sau lại nhớ đến gia cảnh của Chu Niệm rất tốt, có quan hệ với viện trưởng cũng không phải là chuyện kỳ quái gì, có điều mẹ của Chu Niệm thật sự thuận theo hắn, hắn muốn như thế nào liền như thế ấy, hết mực nuông chiều nhi tử, thảo nào Chu Niệm đã lớn thành như vậy mà vẫn còn không ít tính khí trẻ con.
Sở Mộ lại sờ sờ tóc của Chu Niệm, hỏi, “Vậy cậu muốn dọn đến đâu ở?"
Chu Niệm vừa cười vừa cọ lên người Sở Mộ, nhất thời không trả lời.
Sở Mộ đẩy hắn ra một chút, “Vừa nãy còn nói nóng, bây giờ cậu lại dính lên người tôi thế này không thấy nóng sao?"
Chu Niệm bị đẩy ra một chút, liền dựa vào lần nữa, còn đắc chí nói, “Trên người thầy lạnh, ôm thầy rất mát mẻ, rất thoải mái."
“Cậu lại ngụy biện cái gì, cậu không nóng, tôi đây nóng, thối lui một chút." Sở Mộ nói, nhìn khuôn mặt tươi cười của Chu Niệm, thần sắc rất cao hứng, lại hỏi, “Cậu dọn ra đâu, trọ ở đâu?"
Đôi mắt Chu Niệm sâu thẳm, lóe lên một tia sáng hưng phấn, “Nữ sinh ở trong căn trọ đối diện thầy trước đây đã dọn đi rồi, em đã thuê căn ấy, diện tích ở bên đó rộng hơn chỗ của thầy, sau này em sẽ ở lại nơi ấy, như vậy mỗi ngày em có thể đi qua bên thầy, đương nhiên, thầy cũng có thể thường xuyên đi qua bên em."
“Cậu a!" Sở Mộ không biết nên nói hắn thế nào, chỉ có thể sủng nịch mà đẩy hắn một chút.
“Cậu dọn ra ngoài ở, như vậy sẽ nảy sinh khoảng cách với các bạn của cậu, cuộc sống đại học vốn phải giao tiếp nhiều với bạn bè, cậu sống ở ngoài như vậy thì thời gian ở bên bạn bè sẽ thiếu đi rất nhiều, làm sao xúc tiến mối quan hệ hữu nghị với những người khác." Sở Mộ bất đắc dĩ nói, nhíu mày nhìn hắn.
Chu Niệm nghe Sở Mộ nói xong, trầm mặc một hồi, lúc ngẩng đầu lên, ánh mắt liền chuyên chú mà nhìn Sở Mộ, “Thầy, em không quan tâm những việc này, em chỉ quan tâm thầy thôi!"
Bình thường, con ngươi trong đôi mắt của Chu Niệm đã đen hơn so với người thường, mà lúc này thần tình lại chuyên chú, đôi mắt kia càng thêm sâu sắc, ai bị hắn nhìn đều có thể sản sinh cảm giác đang bị đôi mắt ấy theo dõi, Sở Mộ bị hắn nhìn đến đỏ mặt, khụ một tiếng liền chuyển mắt đi.
“Cậu thực trẻ con a, thật không biết nói cậu như thế nào!" Sở Mộ thở dài.
Chu Niệm vươn tay nắm bàn tay Sở Mộ, vuốt ve lên đầu ngón tay của anh, thân thể bị sờ mó liên tục làm cho Sở Mộ bắt đầu cảm thấy ngứa ngáy, muốn cự tuyệt, lại nghe Chu Niệm thì thầm, “Thầy, em nói thật. Những điều khác em đều không để ý, em chỉ quan tâm thầy mà thôi. Em vốn không phải đi học ở nơi này, là vì khi đó em giận dỗi mẹ của em, nên mới muốn đến đây, mẹ em không có biện pháp giữ em lại, còn nói em phải nếm qua vị đắng thì mới biết sự gian khổ của cuộc đời này, nên đưa em lưu vong đến nơi đây. Hết thày đều là âm sao dương thác(3), thế nhưng, từ khi gặp được thầy, em biết không phải, là ông Trời an bài em đến nơi này, đến nơi này để gặp thầy."
Sở Mộ nghe Chu Niệm thâm tình chân thành nói, trong lòng ấm áp, cảm thấy chính mình đang thẹn thùng, để che giấu tia đỏ ửng trên mặt, liền trách mắng, “Ở đâu ra cái chuyện ông Trời an bài?"
Chu Niệm rất vô tội mà nhìn Sở Mộ, nhìn thấy hai bên má của Sở Mộ đỏ như tô son, bèn đến gần hôn lên mặt Sở Mộ vài cái mới bỏ qua, còn rất thảm thương mà nói, “Lẽ nào thầy không tin vào duyên phận sao? Chẳng lẽ chúng ta hai người không phải là do ông Trời an bài mới có thể gặp nhau, có thể ở bên nhau sao?"
Sở Mộ cười không nói lời nào.
Chu Niệm tiếp tục nói, “Không phải có lưu hành một câu, nói năm trăm lần ngoái đầu nhìn lại ở kiếp trước, đổi lấy cái gặp thoáng qua trong kiếp này. Em có thể cùng thầy ở bên nhau, em nghĩ, nhất định toàn bộ thời gian trong kiếp trước của em đều dùng để rình nhìn thầy."
Sở Mộ bị vẻ mặt giả vờ chân thành của Chu Niệm làm cho cười đến đau cả bụng, một bên ôm bụng một bên bác hắn, “Nói bậy bạ cái gì vậy?"
Chu Niệm ôm trọn Sở Mộ vào lòng, “Chính là như vậy mà! Cho dù là bây giờ, em có nhìn thầy bao lâu cũng không biết mệt, lúc nào cũng thầm nghĩ khắc khắc cùng thầy ở bên nhau."
Sở Mộ cười nhìn hắn không nói, thanh âm Chu Niệm trầm thấp từ tính mà nồng nàn tình cảm, bỗng chốc biến bầu không khí trở nên mờ ám, đôi mắt của hắn cũng càng ngày càng sâu, thâm tình mà nhìn chằm chằm vào Sở Mộ, sau đó, gương mặt càng ngày càng gần hơn, mãi đến khi cánh môi của hai người chạm vào nhau.
Nụ cười của Sở Mộ vụt tắt, nhắm mắt lại, vươn tay đặt lên bờ vai của hắn, Chu Niệm ôm vòng eo của anh, bắt đầu chỉ là những cái liếm hôn, đụng chạm nhẹ nhàng, nhưng trong cơ thể lại nhanh chóng bốc lên nhiệt khí, hơi thở cũng dần gấp gáp.
Cả hai người đều không vừa lòng với những tiếp xúc mềm nhẹ như vậy, môi lưỡi dần dần dây dưa, trầm luân trong hơi thở của đối phương, thay đổi góc độ, đầu lưỡi cuốn lấy khiêu khích đối phương, như thể vì không muốn xa nhau mà càng cố tiếp cận nhiều hơn, cho dù hô hấp không thông, thì cũng chỉ tách ra trong thời gian ngắn liền lại kết hợp với nhau một lần nữa.
Bàn tay Chu Niệm chen vào bên dưới quần áo của Sở Mộ, nhẹ nhàng vân vê ngéo vuốt hồng anh(4) của anh, rồi lại luyến tiếc vỗ về vòng eo của anh, thân thể của Sở Mộ bị hắn làm cho khó nhịn, muốn tách ra nhưng lại không thể động đậy thân thể, chỉ có thể ôm chặt bờ vai của hắn, muốn dựa vào loại khí lực này để giảm bớt luồng nhiệt dục vọng đang len lỏi trong thân thể.
Khi môi lưỡi cuối cùng cũng tách nhau ra, hơi thở của hai người đều bất ổn, viền mắt Sở Mộ đỏ bừng, bên trong lóng lánh ướt át, mỹ lệ khiến cho Chu Niệm yêu thương không thôi, tuy rằng Sở Mộ mang mắt kính đã được một thời gian dài, thế nhưng đôi mắt lại không có biến hình gì, khi mang mắt kính, mặt mày càng thanh tú hiền hậu, sau khi gở mắt kính xuống, càng thêm xinh đẹp làm cho Chu Niệm phi thường muốn yêu thương. Hắn hôn lên khóe mắt của Sở Mộ, Sở Mộ nhắm mắt lại, bán mở miệng thở dốc, cánh môi vì vừa bị hôn mà đỏ bừng, trên gương mặt cũng rực rỡ một rặng mây đỏ.
Chu Niệm nhìn thần thái trên gương mặt anh, tâm dương khó nhịn, thân thể càng mãnh liệt cuộn trào dậy sóng, trong mắt tất cả đều là dục vọng cùng cường thế bá đạo vô pháp đè nén, thoáng một cái đẩy Sở Mộ ngả xuống giường, đè lên người anh, Sở Mộ kinh hô một tiếng, còn chưa kịp phản ứng, đã bị Chu Niệm bắt lấy môi lưỡi, kế tiếp là một nụ hôn vừa sâu vừa bá đạo cơ hồ làm anh không thở được.
Cần cổ, xương quai xanh bị hôn, chiếc áo thun bị hắn áp lên cao, đầu nhũ bị hôn lên, Sở Mộ vừa thở phì phò, vừa khó nhịn mà giãy dụa thân thể, Chu Niệm đè nặng lên anh vây hãm anh ở dưới thân, thân thể khó nhịn mà ma sát lên người anh.
Bàn tay Chu Niệm cởi quần của Sở Mộ, cầm lấy dục vọng đã ngẩng đầu của anh, Sở Mộ cắn chặt răng không để cho bản thân phát ra rên rỉ, đôi tay cũng không tự giác túm lấy tóc Chu Niệm khiến hắn đau nhức, Chu Niệm vừa vô tội lại vừa đáng thương ngẩng đầu lên nhìn Sở Mộ, khóe mắt, lông mày của anh tất cả đều là xuân ý, khiến cho tâm thần của hắn lại bắt đầu nhộn nhạo, tiếp tục ra sức thờ phượng thân thể của Sở Mộ.
__
Chú giải
(1) Lão lâu : lão = già/cũ, lâu = nhà lầu ==> nhà lầu cũ.
(2) Cật đắc khổ trung khổ, phương vi nhân thượng nhân : ý chỉ phải trải qua thiên tân vạn khổ mới có thể thu được công danh phú quý, trở thành người được mọi người kính trọng.
(3) Âm sao dương thác : vô tình.
(4) Hồng anh : hai điểm đỏ đỏ hồng hồng trước ngực í.
Tác giả :
Nam Chi