Niềm Hạnh Phúc Vụng Trộm
Chương 70: Hạnh phúc giống như anh đào
Đinh Húc lập công. Trên thuyền có giấu một bao thuốc phiện có độ tinh khiết cao, sau khi kiểm tra cẩn thận, tổng cộng có 175 kg. Thứ này chỉ cần 1000g là có thể phán tử hình, bây giờ tìm ra được ngần này, đủ để bắn chết bọn họ trong vòng 5 phút.
Đinh Húc lập công trong vụ án buôn lậu thuốc phiện này, hơn nữa bản thân còn bị thương, cấp trên cử đặc phái viên tới, đặc biệt vì anh mở một hội nghị. Sau khi hội nghị chấm dứt, cấp bậc Đinh Húc được điều chỉnh, cơ bản tăng lên ba bậc. Đặc phái viên cam đoan với anh, về sau cũng sẽ quan tâm tới việc lên chức của anh, khôi phục đãi ngộ như bình thường.
Đinh Húc bước ra khỏi phòng họp liền trực tiếp tới bệnh viện. Mặc dù được lên chức, trong lòng anh cũng không thoải mái. Đinh Húc còn nhớ rõ lúc Tiếu Lương Văn đi ra, đầu vai bị máu thấm ướt. Người này im lặng không hé răng, còn chuẩn bị tự mình đi bệnh viện tùy tiện khâu mấy mũi, nếu không phải thấy sắc mặt Đinh Húc không tốt, có lẽ đã không thèm ở lại bệnh viện rồi.
Khi Đinh Húc đẩy cửa đi vào, Tiếu Lương Văn đang họp cùng một nhóm người trong phòng bệnh, thấy Đinh Húc tiến vào vô cùng cao hứng, còn đón chào anh ngồi xuống: “Đinh Húc, có mệt không? Ở đây có hoa quả, muốn ăn không?"
Nhóm người bên cạnh mặc toàn đồ đen, thống nhất cắt tóa húi cua, nhìn không giống người tốt. Nhưng khi Đinh Húc tiến vào, cố gắng bày ra gương mặt mỉm cười. Bọn họ trước kia từng nói chuyện sai trước mặt Đinh Húc, bị Tiếu Lương Văn dạy dỗ, hiện giờ đều thành thật, không dám mở miệng lung tung. Thấy Đinh Húc, cũng chỉ đồng thanh hô: “Anh Đinh!!"
Đinh Húc gật đầu với bọn họ, nhìn kiểu tóc, lại nêu ý kiến: “Dài hơn so với trước kia rồi."
Nhóm người kia thật cao hứng, ngượng ngùng gãi đầu cười. Đầu bọn họ trước kia trọc lốc, bị Đinh Húc nói một lần ‘khó coi’, từ đó về sau liền thống nhất sửa thành tóc húi cua, may mắn lần này được thông qua.
Tiếu Lương Văn ký xong văn kiện bọn họ mang tới, bảo bọn họ cầm đi: “Được rồi, chiều mai lại đến. Chuyện khu Tây chỉ cần ra vẻ trước, không vội."
Bọn họ cầm văn kiện cung kính lui ra ngoài, trước khi đi còn săn sóc đóng cửa lại.
Tiếu Lương Văn nhìn Đinh Húc lấy anh đào đã rửa sạch từ phòng trong sang, cẩn thận quan sát vai anh, nheo mắt mỉm cười: “Đinh Húc, nhìn đẹp lắm."
Đinh Húc ngồi bên giường hắn, thản nhiên trả lời: “Quần áo không đổi, chỉ đổi một chỗ nhỏ như vậy, có gì đẹp mà không đẹp?" Cầm một quả anh đào nhét vào miệng, quay đầu hỏi Tiếu Lương Văn: “Cậu có ăn hay không?"
Tiếu Lương Văn sững sờ. Hắn nhìn Đinh Húc, lại liếc quả anh đào trong miệng Đinh Húc kia, không quá xác định hỏi: “Đây… Là cho tôi ăn?"
Đinh Húc khép mắt, dùng đầu lưỡi cuốn anh đào vào trong miệng: “Không ăn thì thôi."
Tiếu Lương Văn gần như nhảy bổ qua, chế trụ Đinh Húc chiếm lấy phần ngọt ngào thuộc về mình: “Tôi ăn!" Hắn cao hứng sắp chết rồi, chưa từng có lần bị thương nào cảm thấy đáng giá như vậy! Trước kia bị vết thương nhẹ, Đinh Húc còn phạt hắn ngủ phòng khách, làm sao có phúc lợi được đút ăn anh đào như bây giờ. Đương nhiên, chuyện hắn một mình ra ngoài làm này cũng không đúng lắm…
Anh đào đã sớm bị cắn nát, Tiếu Lương Văn tên thô tục kia, ngay cả đầu lưỡi cũng ngoan độc mãnh liệt, qua lại chiếm cứ có thể so sánh với đánh nhau. Đinh Húc bị hắn hôn đến không thở nổi, mặt đỏ bừng, đẩy Tiếu Lương Văn để hắn buông mình ra: “Ăn hết rồi đúng không?"
Tiếu Lương Văn không tình nguyện buông ra, nhưng vẫn thành thật gật đầu: “Hết rồi."
Đinh Húc làm một chuyện khiến Tiếu Lương Văn há hốc mồm. Anh lại cầm một viên anh đào, bỏ vào trong miệng mình, sau đó quay đầu ý bảo Tiếu Lương Văn: “Muốn từ bỏ sao?"
Tiếu Lương Văn nuốt nuốt nước miếng, tuy rằng đồ ăn ngon phía trước, hắn vẫn cần nói yêu cầu của chính mình trước: “Ăn, về nhà cũng không được bắt tôi ngủ sô pha nhé?" Vị này lo lắng mình bị thương lại rơi vào đối xử lạnh nhạt, hắn không thích sô pha, so với việc ôm Đinh Húc không được làm còn ghét hơn.
Đinh Húc nở nụ cười, lời nói toát ra giữa màu đỏ tươi của anh đào đặc biệt cuốn hút: “Ừ, không cho cậu ngủ sô pha."
Có những lời này, còn chờ cái gì?
Tiếu Lương Văn không phải loại người giỏi chịu đựng, lập tức ôm lấy Đinh Húc ‘ăn’. Anh đào thật ngọt, Đinh Húc đút hắn ăn rất nhiều quả, nếu không phải bắt buộc phun hạt, hắn sẽ không thể buông được miệng Đinh Húc ra. So với anh đào, miệng Đinh Húc cũng thật ngọt, khiến người ta vừa chiếm lấy sẽ không muốn buông ra.
Đinh Húc hôm nay đặc biệt phối hợp, ngay cả cởi bỏ khuy áo đồng phục, rút vạt áo sơ mi ra, lấy tay sờ lên mảng da thịt trắng mịn, đều ngầm đồng ý. Mãi đến khi Tiếu Lương Văn rút thắt lưng anh ra, mới lên tiếng ngăn cản: “Đừng… Đây là bệnh viện."
Tiếu Lương Văn nghe anh ‘đừng’ chỉ cảm thấy trong lòng ngọt ngào, ghé qua hôn một cái: “Tôi không đi vào, chỉ sờ sờ…" Hắn thích thân thể Đinh Húc, thật nhiều lúc không thể xâm nhập vào trong Đinh Húc, đều dùng tay chạm đến, sau đó về lại chỗ cũ tự thân vận động. Có thể chạm đến thân thể này giữa ban ngày, thật sự là thể nghiệm quá mỹ diệu.
Đinh Húc không quá nguyện ý, nhưng không còn ngăn cản hắn nữa. Phòng bệnh kéo một lớp rèm che, vẫn có chút ánh sáng lọt qua, chiếu rọi. Đinh Húc khóa ngồi trên người Tiếu Lương Văn, cẩn thận không chạm vào bờ vai hắn, trên đó còn có vết thương: “Cậu thật sự… Quá xằng bậy…"
Tiếu Lương Văn đang vùi đầu trước ngực anh, ra sức dùng tay và đầu lưỡi cảm nhận phúc lợi của mình, nghe thấy cũng chỉ thoáng tạm dừng một chút: “Ngay bây giờ, Đinh Húc, tôi rất muốn…" Ngón tay chậm rãi xâm nhập một đốt, cẩn thận khuếch trương: “Tôi không nhịn được."
Đinh Húc nắm lấy áo hắn: “Ai nói cái này chứ. Này, Tiếu Lương Văn, về sau chúng ta thực hành chính sách ban thưởng được không? Nếu cậu không chạm vào súng, không bị thương… Ưm… Tôi, tôi liền… Ưm a…" Ba chữ ‘Thỏa mãn cậu’ cơ hồ dùng thở dốc nói ra, không biết Tiếu Lương Văn có nghe thấy được không, nhưng rõ ràng tên kia càng thêm hưng phấn.
Tiếu Lương Văn dùng tay vuốt ve, từ trước đến sau, ngay cả khe hở cũng không buông tha. Hắn nhìn Đinh Húc run rẩy thắt lưng, nuốt nước miếng: “Đây là phòng bệnh đặc biệt, trừ phi bấm chuông, không có người đi vào."
Đinh Húc lại bị hắn xâm nhập thêm một ngón tay, ôm đầu hắn, thở hổn hển. Nếu Tiếu Lương Văn không quá nóng vội, cũng thật thoải mái. Nhất là khi hắn bôi trơn bằng thuốc mỡ trước, ba ngón tay tiến vào… hình như cũng không khó khăn như vậy.
“Đinh Húc, tôi cam đoan. Không bao giờ bị thương nữa…"
Hô hấp nóng rực phun bên tai, ngay cả bộ vị tiến vào trong cơ thể cũng nóng bỏng như thế. Cử động không tiện, nhưng lại mang đến kích thích khó có thể miêu tả thành lời.
“Tôi biết anh lo lắng, ha ha. Tôi về sau sẽ không liều mạng như vậy nữa… Tôi muốn ở cùng anh…"
Đinh Húc ưỡn cong thắt lưng, ra sức khắc chế khoái cảm đang dâng lên mãnh liệt trong cơ thể, lại không biết như vậy sẽ chỉ làm chính mình thêm siết chặt. Siết chặt, cũng chỉ khiến người nọ càng thêm hưng phấn. Quả nhiên, động tác đưa đẩy tạm dừng một chút, lập tức lại nhanh hơn.
Đợi đến khi Tiếu Lương Văn giải phóng, toàn thân Đinh Húc đều ướt đẫm mồ hồi. Ngồi trên người Tiếu Lương Văn, cẩn thận đỡ lấy thắt lưng hơi run rẩy, hỏi hắn: “Cậu… Rất thích được đút anh đào đúng không?"
Tiếu Lương Văn vẫn đang cảm thụ dư vị, nghe thấy Đinh Húc hỏi, nhịn không được lại nổi lên phản ứng. Miệng người này thành thật giống như thân thể, nhìn Đinh Húc trả lời: “Thích."
Đinh Húc hừ một tiếng, anh chỉ biết Tiếu Lương Văn trong đầu toàn ý nghĩ háo sắc! Tuy rằng thiếu tự nhiên, nhưng vẫn như trước không trèo xuống khỏi người Tiếu Lương Văn. Bả vai Tiếu Lương Văn bị thương, tư thế này có vẻ dễ dàng hơn. Đinh Húc co rút bụng một chút, hơi đong đưa vòng eo: “Còn có gì khác muốn… Làm, ngày mai sẽ không đáp ứng cậu nữa đâu." Thấy ánh mắt Tiếu Lương Văn sáng rực một cách đáng sợ, lại phải bổ sung thêm một câu: “Không được… Không được nhét anh đào vào!"
Tiếu Lương Văn cảm thấy, hôm nay thật sự là ngày may mắn của hắn. Không, có lẽ về sau thật sự có thể trải qua những ngày tốt nhất. Khi cử động lại, nhịn không được nhắc đi nhắc lại ba chữ buồn nôn nhất kia, mãi đến khi sắc mặt Đinh Húc vừa trắng vừa hồng, vươn tay đập hắn: “Có để yên không! Đều, đều nói đã biết rồi, câm miệng, làm của cậu đi!"
Tiếu Lương Văn vùi chính mình vào thật sâu bên trong Đinh Húc, hắn đang yêu thương người hắn yêu, đây chắc chắn là chuyện hạnh phúc nhất trên thế giới.
Trong vài ngày Đinh Hạo tĩnh dưỡng tại bệnh viện, Phan Phong cũng đến thăm một lần. Trung tá Phan nhiều năm rồi chưa từng bị ai đánh, vô cùng bẽ mặt, tuy đã chiếm được không ít chỗ tốt từ phía Bạch Bân nhưng trong lòng vẫn có ý nghĩ xấu. Lần này hắn đến là để cố ý châm ngòi.
Phan Phong ngồi cạnh giường bệnh Đinh Hạo, cầm một quả táo lên tùy tiện lau lau vài cái rồi cắn: “Đinh Hạo cậu không biết, lúc ấy chúng tôi đã an bài tốt lắm. Đàm phán là lời dẫn, chính là muốn cho tên kia để lộ sơ hở, phía sau nhắm chuẩn tập kích! Cậu cũng cảm thấy đúng không? ‘Pằng’ – nổ súng không chút do dự, ha ha ha!"
Bạch Bân ở bên cạnh nghe được sắc mặt không tốt, bây giờ anh ghét nhất người ta nhắc đến chuyện ấy, hơn nữa Phan Phong tên lính càn quấy kia còn khoa tay múa chân giả dạng đang bắn súng, chọc vào đầu Đinh Hạo. Bạch Bân nhìn Phan Phong động tới đầu Đinh Hạo, nhịn không được nhíu mày nhắc nhở: “Đừng đụng, chỗ đó còn có vết thương."
Lần này đến phiên Phan Phong ngạc nhiên, hắn nhìn chằm chằm đầu Đinh Hạo: “Không có mà, nhìn không giống có vết thương…" Cẩn thận đánh giá toàn thân Đinh Hạo, lại nở nụ cười: “A, trên cổ đây là làm sao vậy? Nhiều vết đỏ thế này, đều là bị nòng súng chọc sao?"
Phan Phong hướng mắt xuống dưới, cười càng ái muội. Đinh Hạo kéo cổ áo cao lên, không hề có biểu tình ngượng ngùng, da mặt cậu dày, không để ý Phan Phong trêu chọc, còn rất tự nhiên tiếp lời: “Đúng, chính là bị nòng súng chọc."
Phan Phong méo xệch miệng, vuốt cằm tán thưởng: “Vết thương này cũng đủ lợi!"
Tốt xấu cũng là Phan Phong cứu, Đinh Hạo biểu đạt lòng biết ơn với chuyện hắn đi thăm cùng cứu cậu đúng lúc, đồng thời cũng uyển chuyển chỉ vào đầu mình nói: “Đội trưởng Phan, lúc trước anh hứa hẹn sẽ không làm tôi bị rụng một sợi tóc, nhưng… Anh xem, đầu bên này của tôi, bị viên đạn bay qua cháy mất một đám tóc…"
Phan Phong thiếu chút nữa bị táo trong cổ họng nghẹn chết, khụ nửa ngày mới ngừng: “Đinh Hạo, không tính như vậy! Cậu như thế này thật quá phận…" Còn hơn cả Bạch Bân nữa!
Đinh Hạo đưa hắn thêm một quả táo, vẻ mặt thành khẩn: “Đương nhiên, cho dù không thực hiện được lời hứa ‘lông tóc không tổn hao gì’, tôi vẫn rất cảm kích anh, cả đội viên của anh. Mấy hôm nữa cùng nhau ăn bữa cơm nhé?"
Phan Phong nhận lấy táo tung lên tung xuống trong tay, nhìn Đinh Hạo, lại liếc sang Bạch Bân, cười gật đầu: “Được rồi, đến lúc đó cùng nhau ăn bữa cơm. Phải nói trước, có rượu ngon là đủ rồi!"
Đinh Hạo nhanh chóng đáp ứng: “Cái đó là đương nhiên!" Trong lòng cậu vẫn thật cảm kích Phan Phong, người nọ là bạn bè đáng để kết giao. Hàn huyên một hồi, còn nhớ lại hoàn cảnh kinh tâm động phách ngày đó, Đinh Hạo vui đùa: “Đội trưởng Phan, tôi thấy mấy anh em của anh không giống như thường xuyên nhận loại nhiệm vụ này nhỉ! Đến nơi liền trực tiếp phá, xuống tay thật quyết đoán!"
Phan Phong nhướng mày, nói thật: “Đúng vậy! Chuyện buôn lậu trên biển chúng tôi chưa từng làm, huấn luyện bình thường không phải ngụy trang thành phần tử khủng bố, thì chính là chống khủng bố! Xuống tay đã thành thói quen." Hắn nhìn Bạch Bân bên cạnh đã biến sắc mặt, ha ha cười nói tiếp, thử làm dịu đi bầu không khí: “Ừm, dù sao bây giờ nhiệm vụ đã hoàn thành rất tốt, đúng không? Chúng tôi vẫn luôn để ý an toàn của con tin mà!"
Đinh Hạo bị thương tóc, miễn cưỡng thừa nhận những lời này của Phan Phong. Nhưng vài vị khác thì không có nhận thức như vậy, bọn họ không may mắn được như Đinh Hạo, trên người vẫn có vết thương.
Lý Thịnh Đông ra khỏi bến tàu liền tiến thẳng vào bệnh viện. Vết thương trên người hắn đa phần là bị côn thép cùng lá sắt văng ra khi nổ mạnh làm trầy da, thương không quá nặng, nhưng để xử lý hoàn tất vẫn khá phiền toái. Lý Thịnh Đông không chọn được vị trí trốn tốt, cùng một nơi bộ đội người ta chọn để mạnh mẽ đột phá, trong nháy mắt phá cửa mà vào kia, ông chủ Lý thiếu chút nữa bị nổ bay.
Lý Hoa Mậu bị thương nhẹ hơn hắn, lúc này cũng đi theo cùng ở một gian phòng bệnh. Trán Lý Hoa Mậu chỉ có chút trầy da nhỏ, băng bó một chút là không sao, anh đang ngồi trước giường bệnh ông chủ Lý bị gói thành như cái bánh chưng, gọt táo.
Ông chủ Lý ngồi đó chỉ huy anh: “Cắt lớn một chút, lớn một chút! Miếng nhỏ như vậy đủ ai ăn chứ?"
Lý Hoa Mậu không thèm nghe hắn, vẫn cắt theo ý mình: “Tự tôi ăn là được, sao cậu nhiều chuyện vậy hả Lý Thịnh Đông! Mặt đã bị băng hai lớp rồi, cậu có thể há miệng lớn ra sao?"
Lý Thịnh Đông nghe xong câu này liền cảm thấy thoải mái hơn, nhìn phiên dịch Lý gọt táo xong, sung sướng hé miệng ra chờ ăn.Vừa hé miệng, phiên dịch Lý người ta liền tự nhét táo vào mồm chính mình, vừa ăn còn vừa than thở với hắn: “Chưa từng thấy qua người phiền toái như cậu, đợi lát nữa đi, tôi ăn xong sẽ gọt cho…"
Lý Thịnh Đông không vui: “Anh gọt cái kia không phải cho tôi sao?"
Lý Hoa Mậu tỏ vẻ xem thường: “Vô nghĩa, tôi cũng khát mà! Cậu xem cậu tìm cái loại phòng bệnh gì đây! Y tá không đến, ngay cả người đưa nước cũng không có, nếu không phải có mấy quả táo này tôi đã phải ra tận hệ thống cung cấp mà uống nước rồi!"
Lý Thịnh Đông tức giận quay đầu không nhìn anh. Hắn cũng khát nước mà, không là vì muốn… Hai người ở cùng một chỗ, có thể củng cố cảm tình sao! Nhớ tới Lý Hoa Mậu ngượng ngùng nhường nhịn trước kia, Lý Thịnh Đông trong lòng chua loét: “Anh trước kia, đối xử với tôi tốt hơn nhiều." Thấy Lý Hoa Mậu không phản ứng, lại khụ một tiếng: “Anh trước kia! Đối xử với tôi…"
Lý Hoa Mậu nhét một miếng táo vào miệng hắn, bị chọc tức tới bật cười: “Này! Ăn đi, miệng cậu có thể mở lớn không? A! Đừng có cắn ngón tay tôi!"
Lý Thịnh Đông để anh đút cho vài miếng, rồi mới không ăn nữa. Hắn liếc nhìn Lý Hoa Mậu, chậm rãi mở miệng: “Anh còn ở lại với tôi đúng không?"
Hắn nói hàm hàm hồ hồ, Lý Hoa Mậu cũng giả ngu theo: “Đúng vậy. Hợp đồng tôi ký cùng cậu còn chưa tới thời hạn, còn ở lại làm phiên dịch cho cậu chứ!" Nhưng rốt cuộc lại xảy ra chuyện Lý Thịnh Đông bị thương, thấy hắn không hề lên tiếng, nhịn không được lại buông thêm một câu: “Chờ hợp đồng đến hạn, tôi sẽ đi. Cậu cũng không cần phiên dịch nữa nhỉ?"
Lý Thịnh Đông nóng nảy, thiếu chút nữa nhảy xuống giường: “Ai nói tôi không cần chứ! Tôi, tôi phải đầu tư ra quốc tế… Dù sao, anh ở lại! Không chắc tôi còn cần phiên dịch hay không mà!"
Lý Hoa Mậu hận không thể dùng táo ném chết hắn: “Được rồi! Tôi biết…"
“Anh biết cái rắm!" Lý Thịnh Đông giữ chặt tay, không cho anh đi: “Lý Hoa Mậu, anh lôi tôi vào con đường này, mẹ nó tôi vừa nhận ra cảm giác, anh lại nói cho tôi anh bỏ đi?! Anh đùa tôi à?!"
Lý Hoa Mậu tức đến run rẩy: “Ai, ai đùa ai?! Lý Thịnh Đông cậu đồ không nói đạo lý, tôi chỉ lén, lén thích cũng không được sao…!" Lý Hoa Mậu thầm mến cả đời, lần này rốt cục quang minh chính đại thầm mến, anh cảm thấy mình cãi nhau với Lý Thịnh Đông như vậy thật sự là vô cùng ngu ngốc.
Vị kia siết tay anh càng nhanh, vừa sốt ruột liền kéo thẳng phiên dịch Lý vào trong lòng, mạnh mẽ tuyên bố: “Không được! Tôi mẹ nó đã thật sự rồi! Chúng ta trước ở cùng một năm, không được tính sau! Trừng cái gì mà trừng… Cứ quyết định như vậy!!"
“Lý Thịnh Đông cậu là đồ vương bát đản!" Lý Hoa Mậu mắng một câu, cố gắng ngăn lại hai hàng nước mắt, miệng cắn đỏ bừng, mắt đỏ hồng: “Cậu nếu dám, dám đùa giỡn tôi nữa… Cậu sinh con không có lỗ nhỏ… Ô ô!"
“Này! Tôi nói anh sao lại có thể ngoan độc như vậy…"
“Im, câm miệng! Ô ô ô!"
Tóm lại, Lý Hoa Mậu không đi được, anh bị ông chủ Lý lấy lý do ‘có thể cần phiên dịch’ giữ lại. Có lẽ một năm, có lẽ rất nhiều năm, có lẽ rốt cuộc đi không được nữa.
Đinh Húc lập công trong vụ án buôn lậu thuốc phiện này, hơn nữa bản thân còn bị thương, cấp trên cử đặc phái viên tới, đặc biệt vì anh mở một hội nghị. Sau khi hội nghị chấm dứt, cấp bậc Đinh Húc được điều chỉnh, cơ bản tăng lên ba bậc. Đặc phái viên cam đoan với anh, về sau cũng sẽ quan tâm tới việc lên chức của anh, khôi phục đãi ngộ như bình thường.
Đinh Húc bước ra khỏi phòng họp liền trực tiếp tới bệnh viện. Mặc dù được lên chức, trong lòng anh cũng không thoải mái. Đinh Húc còn nhớ rõ lúc Tiếu Lương Văn đi ra, đầu vai bị máu thấm ướt. Người này im lặng không hé răng, còn chuẩn bị tự mình đi bệnh viện tùy tiện khâu mấy mũi, nếu không phải thấy sắc mặt Đinh Húc không tốt, có lẽ đã không thèm ở lại bệnh viện rồi.
Khi Đinh Húc đẩy cửa đi vào, Tiếu Lương Văn đang họp cùng một nhóm người trong phòng bệnh, thấy Đinh Húc tiến vào vô cùng cao hứng, còn đón chào anh ngồi xuống: “Đinh Húc, có mệt không? Ở đây có hoa quả, muốn ăn không?"
Nhóm người bên cạnh mặc toàn đồ đen, thống nhất cắt tóa húi cua, nhìn không giống người tốt. Nhưng khi Đinh Húc tiến vào, cố gắng bày ra gương mặt mỉm cười. Bọn họ trước kia từng nói chuyện sai trước mặt Đinh Húc, bị Tiếu Lương Văn dạy dỗ, hiện giờ đều thành thật, không dám mở miệng lung tung. Thấy Đinh Húc, cũng chỉ đồng thanh hô: “Anh Đinh!!"
Đinh Húc gật đầu với bọn họ, nhìn kiểu tóc, lại nêu ý kiến: “Dài hơn so với trước kia rồi."
Nhóm người kia thật cao hứng, ngượng ngùng gãi đầu cười. Đầu bọn họ trước kia trọc lốc, bị Đinh Húc nói một lần ‘khó coi’, từ đó về sau liền thống nhất sửa thành tóc húi cua, may mắn lần này được thông qua.
Tiếu Lương Văn ký xong văn kiện bọn họ mang tới, bảo bọn họ cầm đi: “Được rồi, chiều mai lại đến. Chuyện khu Tây chỉ cần ra vẻ trước, không vội."
Bọn họ cầm văn kiện cung kính lui ra ngoài, trước khi đi còn săn sóc đóng cửa lại.
Tiếu Lương Văn nhìn Đinh Húc lấy anh đào đã rửa sạch từ phòng trong sang, cẩn thận quan sát vai anh, nheo mắt mỉm cười: “Đinh Húc, nhìn đẹp lắm."
Đinh Húc ngồi bên giường hắn, thản nhiên trả lời: “Quần áo không đổi, chỉ đổi một chỗ nhỏ như vậy, có gì đẹp mà không đẹp?" Cầm một quả anh đào nhét vào miệng, quay đầu hỏi Tiếu Lương Văn: “Cậu có ăn hay không?"
Tiếu Lương Văn sững sờ. Hắn nhìn Đinh Húc, lại liếc quả anh đào trong miệng Đinh Húc kia, không quá xác định hỏi: “Đây… Là cho tôi ăn?"
Đinh Húc khép mắt, dùng đầu lưỡi cuốn anh đào vào trong miệng: “Không ăn thì thôi."
Tiếu Lương Văn gần như nhảy bổ qua, chế trụ Đinh Húc chiếm lấy phần ngọt ngào thuộc về mình: “Tôi ăn!" Hắn cao hứng sắp chết rồi, chưa từng có lần bị thương nào cảm thấy đáng giá như vậy! Trước kia bị vết thương nhẹ, Đinh Húc còn phạt hắn ngủ phòng khách, làm sao có phúc lợi được đút ăn anh đào như bây giờ. Đương nhiên, chuyện hắn một mình ra ngoài làm này cũng không đúng lắm…
Anh đào đã sớm bị cắn nát, Tiếu Lương Văn tên thô tục kia, ngay cả đầu lưỡi cũng ngoan độc mãnh liệt, qua lại chiếm cứ có thể so sánh với đánh nhau. Đinh Húc bị hắn hôn đến không thở nổi, mặt đỏ bừng, đẩy Tiếu Lương Văn để hắn buông mình ra: “Ăn hết rồi đúng không?"
Tiếu Lương Văn không tình nguyện buông ra, nhưng vẫn thành thật gật đầu: “Hết rồi."
Đinh Húc làm một chuyện khiến Tiếu Lương Văn há hốc mồm. Anh lại cầm một viên anh đào, bỏ vào trong miệng mình, sau đó quay đầu ý bảo Tiếu Lương Văn: “Muốn từ bỏ sao?"
Tiếu Lương Văn nuốt nuốt nước miếng, tuy rằng đồ ăn ngon phía trước, hắn vẫn cần nói yêu cầu của chính mình trước: “Ăn, về nhà cũng không được bắt tôi ngủ sô pha nhé?" Vị này lo lắng mình bị thương lại rơi vào đối xử lạnh nhạt, hắn không thích sô pha, so với việc ôm Đinh Húc không được làm còn ghét hơn.
Đinh Húc nở nụ cười, lời nói toát ra giữa màu đỏ tươi của anh đào đặc biệt cuốn hút: “Ừ, không cho cậu ngủ sô pha."
Có những lời này, còn chờ cái gì?
Tiếu Lương Văn không phải loại người giỏi chịu đựng, lập tức ôm lấy Đinh Húc ‘ăn’. Anh đào thật ngọt, Đinh Húc đút hắn ăn rất nhiều quả, nếu không phải bắt buộc phun hạt, hắn sẽ không thể buông được miệng Đinh Húc ra. So với anh đào, miệng Đinh Húc cũng thật ngọt, khiến người ta vừa chiếm lấy sẽ không muốn buông ra.
Đinh Húc hôm nay đặc biệt phối hợp, ngay cả cởi bỏ khuy áo đồng phục, rút vạt áo sơ mi ra, lấy tay sờ lên mảng da thịt trắng mịn, đều ngầm đồng ý. Mãi đến khi Tiếu Lương Văn rút thắt lưng anh ra, mới lên tiếng ngăn cản: “Đừng… Đây là bệnh viện."
Tiếu Lương Văn nghe anh ‘đừng’ chỉ cảm thấy trong lòng ngọt ngào, ghé qua hôn một cái: “Tôi không đi vào, chỉ sờ sờ…" Hắn thích thân thể Đinh Húc, thật nhiều lúc không thể xâm nhập vào trong Đinh Húc, đều dùng tay chạm đến, sau đó về lại chỗ cũ tự thân vận động. Có thể chạm đến thân thể này giữa ban ngày, thật sự là thể nghiệm quá mỹ diệu.
Đinh Húc không quá nguyện ý, nhưng không còn ngăn cản hắn nữa. Phòng bệnh kéo một lớp rèm che, vẫn có chút ánh sáng lọt qua, chiếu rọi. Đinh Húc khóa ngồi trên người Tiếu Lương Văn, cẩn thận không chạm vào bờ vai hắn, trên đó còn có vết thương: “Cậu thật sự… Quá xằng bậy…"
Tiếu Lương Văn đang vùi đầu trước ngực anh, ra sức dùng tay và đầu lưỡi cảm nhận phúc lợi của mình, nghe thấy cũng chỉ thoáng tạm dừng một chút: “Ngay bây giờ, Đinh Húc, tôi rất muốn…" Ngón tay chậm rãi xâm nhập một đốt, cẩn thận khuếch trương: “Tôi không nhịn được."
Đinh Húc nắm lấy áo hắn: “Ai nói cái này chứ. Này, Tiếu Lương Văn, về sau chúng ta thực hành chính sách ban thưởng được không? Nếu cậu không chạm vào súng, không bị thương… Ưm… Tôi, tôi liền… Ưm a…" Ba chữ ‘Thỏa mãn cậu’ cơ hồ dùng thở dốc nói ra, không biết Tiếu Lương Văn có nghe thấy được không, nhưng rõ ràng tên kia càng thêm hưng phấn.
Tiếu Lương Văn dùng tay vuốt ve, từ trước đến sau, ngay cả khe hở cũng không buông tha. Hắn nhìn Đinh Húc run rẩy thắt lưng, nuốt nước miếng: “Đây là phòng bệnh đặc biệt, trừ phi bấm chuông, không có người đi vào."
Đinh Húc lại bị hắn xâm nhập thêm một ngón tay, ôm đầu hắn, thở hổn hển. Nếu Tiếu Lương Văn không quá nóng vội, cũng thật thoải mái. Nhất là khi hắn bôi trơn bằng thuốc mỡ trước, ba ngón tay tiến vào… hình như cũng không khó khăn như vậy.
“Đinh Húc, tôi cam đoan. Không bao giờ bị thương nữa…"
Hô hấp nóng rực phun bên tai, ngay cả bộ vị tiến vào trong cơ thể cũng nóng bỏng như thế. Cử động không tiện, nhưng lại mang đến kích thích khó có thể miêu tả thành lời.
“Tôi biết anh lo lắng, ha ha. Tôi về sau sẽ không liều mạng như vậy nữa… Tôi muốn ở cùng anh…"
Đinh Húc ưỡn cong thắt lưng, ra sức khắc chế khoái cảm đang dâng lên mãnh liệt trong cơ thể, lại không biết như vậy sẽ chỉ làm chính mình thêm siết chặt. Siết chặt, cũng chỉ khiến người nọ càng thêm hưng phấn. Quả nhiên, động tác đưa đẩy tạm dừng một chút, lập tức lại nhanh hơn.
Đợi đến khi Tiếu Lương Văn giải phóng, toàn thân Đinh Húc đều ướt đẫm mồ hồi. Ngồi trên người Tiếu Lương Văn, cẩn thận đỡ lấy thắt lưng hơi run rẩy, hỏi hắn: “Cậu… Rất thích được đút anh đào đúng không?"
Tiếu Lương Văn vẫn đang cảm thụ dư vị, nghe thấy Đinh Húc hỏi, nhịn không được lại nổi lên phản ứng. Miệng người này thành thật giống như thân thể, nhìn Đinh Húc trả lời: “Thích."
Đinh Húc hừ một tiếng, anh chỉ biết Tiếu Lương Văn trong đầu toàn ý nghĩ háo sắc! Tuy rằng thiếu tự nhiên, nhưng vẫn như trước không trèo xuống khỏi người Tiếu Lương Văn. Bả vai Tiếu Lương Văn bị thương, tư thế này có vẻ dễ dàng hơn. Đinh Húc co rút bụng một chút, hơi đong đưa vòng eo: “Còn có gì khác muốn… Làm, ngày mai sẽ không đáp ứng cậu nữa đâu." Thấy ánh mắt Tiếu Lương Văn sáng rực một cách đáng sợ, lại phải bổ sung thêm một câu: “Không được… Không được nhét anh đào vào!"
Tiếu Lương Văn cảm thấy, hôm nay thật sự là ngày may mắn của hắn. Không, có lẽ về sau thật sự có thể trải qua những ngày tốt nhất. Khi cử động lại, nhịn không được nhắc đi nhắc lại ba chữ buồn nôn nhất kia, mãi đến khi sắc mặt Đinh Húc vừa trắng vừa hồng, vươn tay đập hắn: “Có để yên không! Đều, đều nói đã biết rồi, câm miệng, làm của cậu đi!"
Tiếu Lương Văn vùi chính mình vào thật sâu bên trong Đinh Húc, hắn đang yêu thương người hắn yêu, đây chắc chắn là chuyện hạnh phúc nhất trên thế giới.
Trong vài ngày Đinh Hạo tĩnh dưỡng tại bệnh viện, Phan Phong cũng đến thăm một lần. Trung tá Phan nhiều năm rồi chưa từng bị ai đánh, vô cùng bẽ mặt, tuy đã chiếm được không ít chỗ tốt từ phía Bạch Bân nhưng trong lòng vẫn có ý nghĩ xấu. Lần này hắn đến là để cố ý châm ngòi.
Phan Phong ngồi cạnh giường bệnh Đinh Hạo, cầm một quả táo lên tùy tiện lau lau vài cái rồi cắn: “Đinh Hạo cậu không biết, lúc ấy chúng tôi đã an bài tốt lắm. Đàm phán là lời dẫn, chính là muốn cho tên kia để lộ sơ hở, phía sau nhắm chuẩn tập kích! Cậu cũng cảm thấy đúng không? ‘Pằng’ – nổ súng không chút do dự, ha ha ha!"
Bạch Bân ở bên cạnh nghe được sắc mặt không tốt, bây giờ anh ghét nhất người ta nhắc đến chuyện ấy, hơn nữa Phan Phong tên lính càn quấy kia còn khoa tay múa chân giả dạng đang bắn súng, chọc vào đầu Đinh Hạo. Bạch Bân nhìn Phan Phong động tới đầu Đinh Hạo, nhịn không được nhíu mày nhắc nhở: “Đừng đụng, chỗ đó còn có vết thương."
Lần này đến phiên Phan Phong ngạc nhiên, hắn nhìn chằm chằm đầu Đinh Hạo: “Không có mà, nhìn không giống có vết thương…" Cẩn thận đánh giá toàn thân Đinh Hạo, lại nở nụ cười: “A, trên cổ đây là làm sao vậy? Nhiều vết đỏ thế này, đều là bị nòng súng chọc sao?"
Phan Phong hướng mắt xuống dưới, cười càng ái muội. Đinh Hạo kéo cổ áo cao lên, không hề có biểu tình ngượng ngùng, da mặt cậu dày, không để ý Phan Phong trêu chọc, còn rất tự nhiên tiếp lời: “Đúng, chính là bị nòng súng chọc."
Phan Phong méo xệch miệng, vuốt cằm tán thưởng: “Vết thương này cũng đủ lợi!"
Tốt xấu cũng là Phan Phong cứu, Đinh Hạo biểu đạt lòng biết ơn với chuyện hắn đi thăm cùng cứu cậu đúng lúc, đồng thời cũng uyển chuyển chỉ vào đầu mình nói: “Đội trưởng Phan, lúc trước anh hứa hẹn sẽ không làm tôi bị rụng một sợi tóc, nhưng… Anh xem, đầu bên này của tôi, bị viên đạn bay qua cháy mất một đám tóc…"
Phan Phong thiếu chút nữa bị táo trong cổ họng nghẹn chết, khụ nửa ngày mới ngừng: “Đinh Hạo, không tính như vậy! Cậu như thế này thật quá phận…" Còn hơn cả Bạch Bân nữa!
Đinh Hạo đưa hắn thêm một quả táo, vẻ mặt thành khẩn: “Đương nhiên, cho dù không thực hiện được lời hứa ‘lông tóc không tổn hao gì’, tôi vẫn rất cảm kích anh, cả đội viên của anh. Mấy hôm nữa cùng nhau ăn bữa cơm nhé?"
Phan Phong nhận lấy táo tung lên tung xuống trong tay, nhìn Đinh Hạo, lại liếc sang Bạch Bân, cười gật đầu: “Được rồi, đến lúc đó cùng nhau ăn bữa cơm. Phải nói trước, có rượu ngon là đủ rồi!"
Đinh Hạo nhanh chóng đáp ứng: “Cái đó là đương nhiên!" Trong lòng cậu vẫn thật cảm kích Phan Phong, người nọ là bạn bè đáng để kết giao. Hàn huyên một hồi, còn nhớ lại hoàn cảnh kinh tâm động phách ngày đó, Đinh Hạo vui đùa: “Đội trưởng Phan, tôi thấy mấy anh em của anh không giống như thường xuyên nhận loại nhiệm vụ này nhỉ! Đến nơi liền trực tiếp phá, xuống tay thật quyết đoán!"
Phan Phong nhướng mày, nói thật: “Đúng vậy! Chuyện buôn lậu trên biển chúng tôi chưa từng làm, huấn luyện bình thường không phải ngụy trang thành phần tử khủng bố, thì chính là chống khủng bố! Xuống tay đã thành thói quen." Hắn nhìn Bạch Bân bên cạnh đã biến sắc mặt, ha ha cười nói tiếp, thử làm dịu đi bầu không khí: “Ừm, dù sao bây giờ nhiệm vụ đã hoàn thành rất tốt, đúng không? Chúng tôi vẫn luôn để ý an toàn của con tin mà!"
Đinh Hạo bị thương tóc, miễn cưỡng thừa nhận những lời này của Phan Phong. Nhưng vài vị khác thì không có nhận thức như vậy, bọn họ không may mắn được như Đinh Hạo, trên người vẫn có vết thương.
Lý Thịnh Đông ra khỏi bến tàu liền tiến thẳng vào bệnh viện. Vết thương trên người hắn đa phần là bị côn thép cùng lá sắt văng ra khi nổ mạnh làm trầy da, thương không quá nặng, nhưng để xử lý hoàn tất vẫn khá phiền toái. Lý Thịnh Đông không chọn được vị trí trốn tốt, cùng một nơi bộ đội người ta chọn để mạnh mẽ đột phá, trong nháy mắt phá cửa mà vào kia, ông chủ Lý thiếu chút nữa bị nổ bay.
Lý Hoa Mậu bị thương nhẹ hơn hắn, lúc này cũng đi theo cùng ở một gian phòng bệnh. Trán Lý Hoa Mậu chỉ có chút trầy da nhỏ, băng bó một chút là không sao, anh đang ngồi trước giường bệnh ông chủ Lý bị gói thành như cái bánh chưng, gọt táo.
Ông chủ Lý ngồi đó chỉ huy anh: “Cắt lớn một chút, lớn một chút! Miếng nhỏ như vậy đủ ai ăn chứ?"
Lý Hoa Mậu không thèm nghe hắn, vẫn cắt theo ý mình: “Tự tôi ăn là được, sao cậu nhiều chuyện vậy hả Lý Thịnh Đông! Mặt đã bị băng hai lớp rồi, cậu có thể há miệng lớn ra sao?"
Lý Thịnh Đông nghe xong câu này liền cảm thấy thoải mái hơn, nhìn phiên dịch Lý gọt táo xong, sung sướng hé miệng ra chờ ăn.Vừa hé miệng, phiên dịch Lý người ta liền tự nhét táo vào mồm chính mình, vừa ăn còn vừa than thở với hắn: “Chưa từng thấy qua người phiền toái như cậu, đợi lát nữa đi, tôi ăn xong sẽ gọt cho…"
Lý Thịnh Đông không vui: “Anh gọt cái kia không phải cho tôi sao?"
Lý Hoa Mậu tỏ vẻ xem thường: “Vô nghĩa, tôi cũng khát mà! Cậu xem cậu tìm cái loại phòng bệnh gì đây! Y tá không đến, ngay cả người đưa nước cũng không có, nếu không phải có mấy quả táo này tôi đã phải ra tận hệ thống cung cấp mà uống nước rồi!"
Lý Thịnh Đông tức giận quay đầu không nhìn anh. Hắn cũng khát nước mà, không là vì muốn… Hai người ở cùng một chỗ, có thể củng cố cảm tình sao! Nhớ tới Lý Hoa Mậu ngượng ngùng nhường nhịn trước kia, Lý Thịnh Đông trong lòng chua loét: “Anh trước kia, đối xử với tôi tốt hơn nhiều." Thấy Lý Hoa Mậu không phản ứng, lại khụ một tiếng: “Anh trước kia! Đối xử với tôi…"
Lý Hoa Mậu nhét một miếng táo vào miệng hắn, bị chọc tức tới bật cười: “Này! Ăn đi, miệng cậu có thể mở lớn không? A! Đừng có cắn ngón tay tôi!"
Lý Thịnh Đông để anh đút cho vài miếng, rồi mới không ăn nữa. Hắn liếc nhìn Lý Hoa Mậu, chậm rãi mở miệng: “Anh còn ở lại với tôi đúng không?"
Hắn nói hàm hàm hồ hồ, Lý Hoa Mậu cũng giả ngu theo: “Đúng vậy. Hợp đồng tôi ký cùng cậu còn chưa tới thời hạn, còn ở lại làm phiên dịch cho cậu chứ!" Nhưng rốt cuộc lại xảy ra chuyện Lý Thịnh Đông bị thương, thấy hắn không hề lên tiếng, nhịn không được lại buông thêm một câu: “Chờ hợp đồng đến hạn, tôi sẽ đi. Cậu cũng không cần phiên dịch nữa nhỉ?"
Lý Thịnh Đông nóng nảy, thiếu chút nữa nhảy xuống giường: “Ai nói tôi không cần chứ! Tôi, tôi phải đầu tư ra quốc tế… Dù sao, anh ở lại! Không chắc tôi còn cần phiên dịch hay không mà!"
Lý Hoa Mậu hận không thể dùng táo ném chết hắn: “Được rồi! Tôi biết…"
“Anh biết cái rắm!" Lý Thịnh Đông giữ chặt tay, không cho anh đi: “Lý Hoa Mậu, anh lôi tôi vào con đường này, mẹ nó tôi vừa nhận ra cảm giác, anh lại nói cho tôi anh bỏ đi?! Anh đùa tôi à?!"
Lý Hoa Mậu tức đến run rẩy: “Ai, ai đùa ai?! Lý Thịnh Đông cậu đồ không nói đạo lý, tôi chỉ lén, lén thích cũng không được sao…!" Lý Hoa Mậu thầm mến cả đời, lần này rốt cục quang minh chính đại thầm mến, anh cảm thấy mình cãi nhau với Lý Thịnh Đông như vậy thật sự là vô cùng ngu ngốc.
Vị kia siết tay anh càng nhanh, vừa sốt ruột liền kéo thẳng phiên dịch Lý vào trong lòng, mạnh mẽ tuyên bố: “Không được! Tôi mẹ nó đã thật sự rồi! Chúng ta trước ở cùng một năm, không được tính sau! Trừng cái gì mà trừng… Cứ quyết định như vậy!!"
“Lý Thịnh Đông cậu là đồ vương bát đản!" Lý Hoa Mậu mắng một câu, cố gắng ngăn lại hai hàng nước mắt, miệng cắn đỏ bừng, mắt đỏ hồng: “Cậu nếu dám, dám đùa giỡn tôi nữa… Cậu sinh con không có lỗ nhỏ… Ô ô!"
“Này! Tôi nói anh sao lại có thể ngoan độc như vậy…"
“Im, câm miệng! Ô ô ô!"
Tóm lại, Lý Hoa Mậu không đi được, anh bị ông chủ Lý lấy lý do ‘có thể cần phiên dịch’ giữ lại. Có lẽ một năm, có lẽ rất nhiều năm, có lẽ rốt cuộc đi không được nữa.
Tác giả :
Ái Khán Thiên