Niềm Hạnh Phúc Của Tổng Giám Đốc Hắc Ám
Chương 26-27
Tại biệt thự Queen.
Minh Diệp đưa Thanh Ngọc vào thẳng gara. Hai người đi thẳng lên phòng ngủ. Minh Diệp lệnh cho người làm lui xuống, rồi đi vào trong. Anh ôm Thanh Ngọc. hôn lên làn tóc cô, cười nhẹ:
- Em mệt không Ngọc?
- Em không mệt! Em thấy vui mà! – cô cười lắc đầu.
- Em đi tắm đi, anh qua thư phòng có chút việc chưa xong!
- Vậy anh đi đi! – cô phất tay bảo anh đi.
- Anh chỉ sợ em không tắm một mình được! – anh cười gian xảo.
- Hư quá! Em mới không thèm tắm cùng anh. Anh đi được rồi! – cô quay mặt đi lấy đồ.
- Ừ do anh tự kỷ! – anh lắc đầu – em tắm xong nhớ sấy đầu, lau người khô mới được ngủ đấy! Coi chừng bị bệnh.
- Dạ anh đi đi, em sấy đầu xong sẽ ngủ! Anh đi nhanh đi.- cô làm biểu hiện hối thúc.
- Hahaha vậy anh đi đây!
Anh cười rồi quay đầu ra cửa. Anh thừa biết tính cô, tắm xong chỉ lau đầu qua loa rồi lên giường kê gối, buông tóc xuống giường để quạt thổi. Không phải có lần ngủ quên, sáng dậy đầu cô đau sao? Vậy nên lúc nào anh cũng lau tóc cho cô thật kỹ rồi dùng máy sấy sấy tóc cô cho khô.
Mở cửa thư phòng, mặt anh thay đổi, hơi thở lạnh lùng, nhìn người đang đứng gần bàn làm việc. Anh ta 1 thân vest đen, đứng nghiêm chỉnh, cúi đầu chào anh! Anh gật đầu 1 cái rồi lạnh lùng nói:
- Cậu báo cáo đi!
- Vâng thưa lão đại! Người theo dõi lão đại chính là Dương tiểu thư, Dương Linh!
- Dương Linh?. - anh nghi ngờ hỏi. Trong đầu anh đang cố tìm lại chút ký ức về người phụ nữ tên Dương Linh này.
- Chính là người phụ nữ ở bên cạnh anh 10 năm trước. – người đàn ông xóa tan mọi suy nghĩ của Minh Diệp.
- Tại sao cô ta lại xuất hiện? Không phải tôi đã nói các cậu sắp xếp cho cô ta định cư ở Mỹ rồi sao? – anh vẫn lạnh lùng đặt câu hỏi.
- Dạ, theo tôi điều tra, cô ta mới về nước hơn 2 tháng! – người đàn ông vẫn cung kính trả lời.
- Vậy cậu điều tra được mục đích cô ta theo dõi tôi và phu nhân không?
- Hôm nay cô ta đi ra ngoài hóng gió, vô tình gặp lão đại cùng phu nhân! Có lẽ do cô ta nhận ra anh nên đi theo!
- Cậu chắc là cô ta chưa biết thân thế của tôi? – anh nghi ngờ hỏi.
- Theo tôi biết, cô ta chỉ nhớ mặt ngài, chứ không hề biết thân phận bên ngoài của ngài!
- Hừ! không phải 10 năm trước tôi nói với cô ta là không nên dại dột mà tìm đến tôi sao? Đã 10 năm rồi mà còn như vậy sao? – anh xa xăm nghĩ ngợi – Vậy theo cậu cô ta nhận ra phu nhân chứ?
- Theo tôi nghĩ, chắc chắn cô ta sẽ song song tìm hiểu phu nhân và thân thế của ngài. Tôi nghĩ ngài nên cẩn thận, cô ta cũng không phải bình thường! – người đàn ông thành thật trả lời.
- Vũ! Cậu hãy lệnh cho Phong và Lôi quay lại bảo vệ cho phu nhân! Còn cậu cử người thân tín theo dõi Dương Linh! Nếu cô ta có động tĩnh gì lập tức báo cho tôi! Tuyệt đối không để cho cô ta tiếp cận phu nhân trong vòng 10m!
- Thuộc hạ đã rõ! – người đàn ông gật đầu.
- Cậu đi làm nhiệm vụ đi! Chú ý mấy lão cáo già kia, nếu chúng sơ hở, cậu không cần đợi lệnh tôi, lập tức bắt họ đày địa lao!
- Vâng! Thuộc hạ lui!
- Ừ đi đi!
Người đàn ông lui ra, anh đăm chiêu! Thì ra người phụ nữ đó, 10 năm trước cũng đã nhẹ nhàng rồi, cô ta còn muốn gì nữa đây? Nếu dám xuất hiện quanh Thanh Ngọc gây khó dễ cho anh và cô thì anh sẽ không để cô ta yên.
Ánh mắt anh lóe lên tia sáng giết chóc rồi mau chóng hồi phục bình thường. Liếc nhìn đồng hồ trên tay, anh bước về phòng ngủ. Đóng cửa lại, thấy trên chiếc giường lớn không có bóng dáng anh yêu, mở cửa phòng tắm cũng không thấy! Anh lo lắng ra ban công tìm, cô đi đâu rồi?
Chạy sang phòng cô, thấy cửa khóa trong, anh gọi:
- Ngọc! Em ở trong đó sao?
Ngó qua khe kính trên cửa, anh thấy cô nằm trên giường, đèn ngủ đã buông ánh sáng mờ mờ nhưng vẫn thấy cô nằm hóng đầu trước quạt cho khô tóc. Anh lắc đầu, gõ cửa:
- Ngọc! Em sao lại sang phòng này?
- ………………………. – bên kia không trả lời.
- Ngọc! Mở cửa cho anh? – anh vẫn gọi.
- Ưm – có chút động tĩnh. – em không mở đâu!
- Sao vậy?
- Haha anh tự đoán đi nha! – cô tinh nghịch, quay đầu tiếp tục đọc sách.
- Anh không biết mà! Em qua phòng bên ngủ đi! Nếu không anh ngủ bên này với em!
- Đó là em phạt anh, tối nay anh ngủ một mình đi – cô cười.
- Anh làm gì sai mà phạt anh? – anh khổ sở hỏi.
Nghe cô nói anh ngủ 1 mình đi cứ như quả bom nguyên tử nổ tung lên vậy! Ai không biết anh đã quen ôm cô ngủ, nếu không có cô anh không ngủ được.
- Anh không đoán được? – cô hỏi.
- Ừ anh không biết thật! – anh nói.
- Chính là, anh nói em “Sư tử Hà Đông" nha! Mặc dù em hứa là không giận anh nhưng mà …. – cô ngập ngừng.
- Em đã hứa mà nuốt lời! Anh không biết, qua ngủ với anh! – anh hô lên, ra lệnh.
- Anh có nghe nói sư tử cái sống biệt lập không? Em chính là muốn sống biệt lập nha! – cô cười lớn.
- Aaaaaa – anh muốn vò đầu bứt tai.
Cái này chẳng phải là chính anh tự “ ôm đá đập chân " mình hay sao? Anh im lặng, chỉ gõ gõ vào cửa rồi nói.
- Vậy em nhớ ngủ sớm đi! Đừng hong đầu trước quạt nữa, sẽ bệnh! Với lại không có anh ôm ngủ cũng cố gắng ngủ đi!
- Vâng! Anh cũng ngủ sớm đi!
- Ừ! Vậy anh về phòng!
Anh quay người về phòng. Tính cô bướng bỉnh, có khuyên cô cũng không nghe, để cô ngủ sớm, anh đành chịu thiệt thòi một đêm vậy.
Cô không nghe thấy tiếng anh nữa, tắt đèn ngủ.
Ở hai căn phòng, trên 2 chiếc giường lớn, 2 con người 1 nam 1 nữ trằn trọc lăn qua lăn lại không ngủ. Minh Diệp vì ôm Thanh Ngọc đã quen nên không thể ngủ, Thanh Ngọc vì quen hơi anh nên cũng không ngủ được. Lăn qua lăn lại thêm 15 phút, cô lóe lên suy nghĩ, rồi tự ngồi dậy lẩm bẩm:
- Giờ này chắc anh cũng ngủ rồi, đi qua ôm anh ngủ cũng được, sáng mai dậy sớm chạy lại phòng mình. Hắc hắc.
Nói là làm, cô rón rén mở cửa phòng, nhẹ nhàng xoay cửa phòng anh.
Minh Diệp chưa ngủ được, định ngồi dậy sang phòng cô xem cô đã ngủ chưa thì nghe thấy tiếng động. Anh chui ngay vào chăn, nằm im xem cô muốn gì!
Cô nhẹ nhàng như đạo tặc, rón rén chui lên giường, bàn tay nhỏ bé ôm lấy hông anh! Anh xoay người làm cô giật thót, nhảy xuống giường! Anh nhanh tay hơn, ôm lấy cô, lật người nằm đè lên cô! Mặt cô trong bóng tối đỏ rực, lắp bắp hỏi anh:
- Anh chưa ngủ sao?
- Chưa nha! Vậy mới biết có người cũng nhớ anh mà không ngủ được! Đã vậy còn lén lút ôm trộm anh! Haha – anh cười.
- Ai thèm lén lút, em quang minh chính đại nha! – cô ngại quá hóa giận cãi bướng.
- Ừ em quang minh chính đại! Nếu vậy anh sẽ không phụ lòng em nhớ đến anh! Thưởng cho em!
- Ưm….Ưm..bỏ…em…………………….
Môi anh hạ xuống, tham lam càn quấy trong miệng cô, nuốt hết mọi lời nói. Tay anh đè 2 tay cô xuống nệm, cố định trên đỉnh đầu rồi 1 tay còn lại chu du khắp người cô. Người cô ban đầu cứng đơ, dần dần mềm nhũn trước nụ hôn của anh, cũng nhiệt tình dùng bàn tay nhỏ bé của mình vuốt ve lại anh!
Anh nhanh chóng cởi hết chướng ngại vật trên người, bước vào trận chiến kịch liệt! Trong căn phòng lớn, 2 con người thay đổi mọi tư thế, tiếng hét thỏa mãn của người phụ nữ, tiếng gầm dục vọng của người đàn ông tràn đầy!
Bên ngoài, ánh trăng khuya đang soi sáng mọi thứ, lẩn sau đám mây mà xấu hổ.
Minh Diệp đưa Thanh Ngọc vào thẳng gara. Hai người đi thẳng lên phòng ngủ. Minh Diệp lệnh cho người làm lui xuống, rồi đi vào trong. Anh ôm Thanh Ngọc. hôn lên làn tóc cô, cười nhẹ:
- Em mệt không Ngọc?
- Em không mệt! Em thấy vui mà! – cô cười lắc đầu.
- Em đi tắm đi, anh qua thư phòng có chút việc chưa xong!
- Vậy anh đi đi! – cô phất tay bảo anh đi.
- Anh chỉ sợ em không tắm một mình được! – anh cười gian xảo.
- Hư quá! Em mới không thèm tắm cùng anh. Anh đi được rồi! – cô quay mặt đi lấy đồ.
- Ừ do anh tự kỷ! – anh lắc đầu – em tắm xong nhớ sấy đầu, lau người khô mới được ngủ đấy! Coi chừng bị bệnh.
- Dạ anh đi đi, em sấy đầu xong sẽ ngủ! Anh đi nhanh đi.- cô làm biểu hiện hối thúc.
- Hahaha vậy anh đi đây!
Anh cười rồi quay đầu ra cửa. Anh thừa biết tính cô, tắm xong chỉ lau đầu qua loa rồi lên giường kê gối, buông tóc xuống giường để quạt thổi. Không phải có lần ngủ quên, sáng dậy đầu cô đau sao? Vậy nên lúc nào anh cũng lau tóc cho cô thật kỹ rồi dùng máy sấy sấy tóc cô cho khô.
Mở cửa thư phòng, mặt anh thay đổi, hơi thở lạnh lùng, nhìn người đang đứng gần bàn làm việc. Anh ta 1 thân vest đen, đứng nghiêm chỉnh, cúi đầu chào anh! Anh gật đầu 1 cái rồi lạnh lùng nói:
- Cậu báo cáo đi!
- Vâng thưa lão đại! Người theo dõi lão đại chính là Dương tiểu thư, Dương Linh!
- Dương Linh?. - anh nghi ngờ hỏi. Trong đầu anh đang cố tìm lại chút ký ức về người phụ nữ tên Dương Linh này.
- Chính là người phụ nữ ở bên cạnh anh 10 năm trước. – người đàn ông xóa tan mọi suy nghĩ của Minh Diệp.
- Tại sao cô ta lại xuất hiện? Không phải tôi đã nói các cậu sắp xếp cho cô ta định cư ở Mỹ rồi sao? – anh vẫn lạnh lùng đặt câu hỏi.
- Dạ, theo tôi điều tra, cô ta mới về nước hơn 2 tháng! – người đàn ông vẫn cung kính trả lời.
- Vậy cậu điều tra được mục đích cô ta theo dõi tôi và phu nhân không?
- Hôm nay cô ta đi ra ngoài hóng gió, vô tình gặp lão đại cùng phu nhân! Có lẽ do cô ta nhận ra anh nên đi theo!
- Cậu chắc là cô ta chưa biết thân thế của tôi? – anh nghi ngờ hỏi.
- Theo tôi biết, cô ta chỉ nhớ mặt ngài, chứ không hề biết thân phận bên ngoài của ngài!
- Hừ! không phải 10 năm trước tôi nói với cô ta là không nên dại dột mà tìm đến tôi sao? Đã 10 năm rồi mà còn như vậy sao? – anh xa xăm nghĩ ngợi – Vậy theo cậu cô ta nhận ra phu nhân chứ?
- Theo tôi nghĩ, chắc chắn cô ta sẽ song song tìm hiểu phu nhân và thân thế của ngài. Tôi nghĩ ngài nên cẩn thận, cô ta cũng không phải bình thường! – người đàn ông thành thật trả lời.
- Vũ! Cậu hãy lệnh cho Phong và Lôi quay lại bảo vệ cho phu nhân! Còn cậu cử người thân tín theo dõi Dương Linh! Nếu cô ta có động tĩnh gì lập tức báo cho tôi! Tuyệt đối không để cho cô ta tiếp cận phu nhân trong vòng 10m!
- Thuộc hạ đã rõ! – người đàn ông gật đầu.
- Cậu đi làm nhiệm vụ đi! Chú ý mấy lão cáo già kia, nếu chúng sơ hở, cậu không cần đợi lệnh tôi, lập tức bắt họ đày địa lao!
- Vâng! Thuộc hạ lui!
- Ừ đi đi!
Người đàn ông lui ra, anh đăm chiêu! Thì ra người phụ nữ đó, 10 năm trước cũng đã nhẹ nhàng rồi, cô ta còn muốn gì nữa đây? Nếu dám xuất hiện quanh Thanh Ngọc gây khó dễ cho anh và cô thì anh sẽ không để cô ta yên.
Ánh mắt anh lóe lên tia sáng giết chóc rồi mau chóng hồi phục bình thường. Liếc nhìn đồng hồ trên tay, anh bước về phòng ngủ. Đóng cửa lại, thấy trên chiếc giường lớn không có bóng dáng anh yêu, mở cửa phòng tắm cũng không thấy! Anh lo lắng ra ban công tìm, cô đi đâu rồi?
Chạy sang phòng cô, thấy cửa khóa trong, anh gọi:
- Ngọc! Em ở trong đó sao?
Ngó qua khe kính trên cửa, anh thấy cô nằm trên giường, đèn ngủ đã buông ánh sáng mờ mờ nhưng vẫn thấy cô nằm hóng đầu trước quạt cho khô tóc. Anh lắc đầu, gõ cửa:
- Ngọc! Em sao lại sang phòng này?
- ………………………. – bên kia không trả lời.
- Ngọc! Mở cửa cho anh? – anh vẫn gọi.
- Ưm – có chút động tĩnh. – em không mở đâu!
- Sao vậy?
- Haha anh tự đoán đi nha! – cô tinh nghịch, quay đầu tiếp tục đọc sách.
- Anh không biết mà! Em qua phòng bên ngủ đi! Nếu không anh ngủ bên này với em!
- Đó là em phạt anh, tối nay anh ngủ một mình đi – cô cười.
- Anh làm gì sai mà phạt anh? – anh khổ sở hỏi.
Nghe cô nói anh ngủ 1 mình đi cứ như quả bom nguyên tử nổ tung lên vậy! Ai không biết anh đã quen ôm cô ngủ, nếu không có cô anh không ngủ được.
- Anh không đoán được? – cô hỏi.
- Ừ anh không biết thật! – anh nói.
- Chính là, anh nói em “Sư tử Hà Đông" nha! Mặc dù em hứa là không giận anh nhưng mà …. – cô ngập ngừng.
- Em đã hứa mà nuốt lời! Anh không biết, qua ngủ với anh! – anh hô lên, ra lệnh.
- Anh có nghe nói sư tử cái sống biệt lập không? Em chính là muốn sống biệt lập nha! – cô cười lớn.
- Aaaaaa – anh muốn vò đầu bứt tai.
Cái này chẳng phải là chính anh tự “ ôm đá đập chân " mình hay sao? Anh im lặng, chỉ gõ gõ vào cửa rồi nói.
- Vậy em nhớ ngủ sớm đi! Đừng hong đầu trước quạt nữa, sẽ bệnh! Với lại không có anh ôm ngủ cũng cố gắng ngủ đi!
- Vâng! Anh cũng ngủ sớm đi!
- Ừ! Vậy anh về phòng!
Anh quay người về phòng. Tính cô bướng bỉnh, có khuyên cô cũng không nghe, để cô ngủ sớm, anh đành chịu thiệt thòi một đêm vậy.
Cô không nghe thấy tiếng anh nữa, tắt đèn ngủ.
Ở hai căn phòng, trên 2 chiếc giường lớn, 2 con người 1 nam 1 nữ trằn trọc lăn qua lăn lại không ngủ. Minh Diệp vì ôm Thanh Ngọc đã quen nên không thể ngủ, Thanh Ngọc vì quen hơi anh nên cũng không ngủ được. Lăn qua lăn lại thêm 15 phút, cô lóe lên suy nghĩ, rồi tự ngồi dậy lẩm bẩm:
- Giờ này chắc anh cũng ngủ rồi, đi qua ôm anh ngủ cũng được, sáng mai dậy sớm chạy lại phòng mình. Hắc hắc.
Nói là làm, cô rón rén mở cửa phòng, nhẹ nhàng xoay cửa phòng anh.
Minh Diệp chưa ngủ được, định ngồi dậy sang phòng cô xem cô đã ngủ chưa thì nghe thấy tiếng động. Anh chui ngay vào chăn, nằm im xem cô muốn gì!
Cô nhẹ nhàng như đạo tặc, rón rén chui lên giường, bàn tay nhỏ bé ôm lấy hông anh! Anh xoay người làm cô giật thót, nhảy xuống giường! Anh nhanh tay hơn, ôm lấy cô, lật người nằm đè lên cô! Mặt cô trong bóng tối đỏ rực, lắp bắp hỏi anh:
- Anh chưa ngủ sao?
- Chưa nha! Vậy mới biết có người cũng nhớ anh mà không ngủ được! Đã vậy còn lén lút ôm trộm anh! Haha – anh cười.
- Ai thèm lén lút, em quang minh chính đại nha! – cô ngại quá hóa giận cãi bướng.
- Ừ em quang minh chính đại! Nếu vậy anh sẽ không phụ lòng em nhớ đến anh! Thưởng cho em!
- Ưm….Ưm..bỏ…em…………………….
Môi anh hạ xuống, tham lam càn quấy trong miệng cô, nuốt hết mọi lời nói. Tay anh đè 2 tay cô xuống nệm, cố định trên đỉnh đầu rồi 1 tay còn lại chu du khắp người cô. Người cô ban đầu cứng đơ, dần dần mềm nhũn trước nụ hôn của anh, cũng nhiệt tình dùng bàn tay nhỏ bé của mình vuốt ve lại anh!
Anh nhanh chóng cởi hết chướng ngại vật trên người, bước vào trận chiến kịch liệt! Trong căn phòng lớn, 2 con người thay đổi mọi tư thế, tiếng hét thỏa mãn của người phụ nữ, tiếng gầm dục vọng của người đàn ông tràn đầy!
Bên ngoài, ánh trăng khuya đang soi sáng mọi thứ, lẩn sau đám mây mà xấu hổ.
Tác giả :
Siro