Nịch Sủng: Chí Tôn Cuồng Phi
Chương 74-5: Diệt trừ tiểu nhân (5)
Editor: Luna Huang
** đồ vô sỉ **
" Kỳ thực quản gia không cần vì ta tự mình dẫn đường, ta cũng là cùng các tân khách đến tiền thính là được." Ôn Nhu nói xong không nhanh không chậm, lúc này nàng nhàn nhã thưởng thức cảnh trí quanh thân, quả thật là phủ đệ của thân vương kiêm thừa tướng đương triều, cảnh trí giác cùng Bạch vương phủ mà nói, quả thực chính là khác nhau một trời một vực, dùng hai chữ khái quát, chỉ có thể dùng "Xa hoa" Để hình dung.
Mà nàng đương nhiên cũng nhìn ra được, con đường quản gia dẫn dắt, cũng không phải là thông đến chính sánh.
Khóe miệng cong lên một tiếu y như có như không, Ôn Nhu ngắt một nhánh mai ven đường, ở trong tay thưởng thức, mâu tử nặng nề như ám vân, Thanh vương, muốn làm gì?
" Bạch vương phi thân phận tôn quý, tự nhiên không lo cùng hắn đồng đạo." Quản gia nịnh hót cười giải thích, đây chính là nữ nhân hắn thấy gia để ý nhất, tự nhiên phải cẩn thận hầu hạ.
" Nga? Ta còn không biết thân phận của mình có tôn quý như vậy, dĩ nhiên có thể được Thanh Vương gia đặc biệt ưu đãi như vậy." Thân phận của Bạch vương phi tôn quý thế nào, cũng tôn quý không qua được Bạch vương, mà Thanh vương đến Bạch vương không để vào mắt, sẽ đối với nàng lễ đãi có thừa?
" Bạch vương phi không cần hoài nghi, đúng là gia phân phó hầu hạ tốt Bạch vương phi." Quản gia nhìn thấy núi giả cách đó không xa, không khỏi bước nhanh hơn.
Ôn Nhu không nói gì, tâm trạng cảnh giác cũng sinh ra một phần, nàng muốn nhìn, Thanh vương rốt cuộc muốn chơi cái trò gì.
Đi tới một chỗ núi giả, quản gia đối với Ôn Nhu làm một động tác "Mời vào trong", Ôn Nhu nâng cao mười hai phần thần, đi vào, sau khi đi vào, mới phát hiện bên trong có một cái động, cầu nhỏ nước chảy, nhà thuỷ tạ đình đài, không gian không lớn, cũng mười phần ý nhị mười phần, một nam tử mặc thanh bào đứng chắp tay tại trên tiểu cầu, thấy Ôn Nhu, trong mắt tràn đầy phẫn nộ đè nén cùng tràn đầy *.
Không chỉ có không có Ôn Nhan xử lý xong, đến Ôn Nhu hắn đều không có đắt thủ! Bảo hắn không giận thế nào được?
" Hôm nay là ngày vui của Thanh Vương gia, Thanh Vương gia lúc này không ở tiền thính xã giao, lại chạy đến đây tiêu khiển, thực sự là nhã hứng khó được." Ôn Nhu khẽ cười, trong nụ cười tràn đầy châm chọc, phong cảnh đẹp như vậy, thật là bị một người sát phong cảnh làm hỏng.
" Ôn Nhu, nhìn thấy bổn vương ngươi phải hành lễ!" Nhìn thấy Ôn Nhu đáy mắt châm chọc, Thanh vương nắm chặt nắm tay, chậm rãi hướng Ôn Nhu đi đến.
" Nếu theo Thanh Vương gia nói như vậy lễ nghi thuyết pháp, Thanh Vương gia nhìn thấy Ôn Nhu, cũng phải gọi Ôn Nhu một tiếng " Tẩu tẩu" mới đúng." Ôn Nhu khẽ cười nhìn Thanh vương đâm đầu đi tới, không né không tránh, cứ như vậy thẳng tắp đứng.
" Ôn Nhu! Ngươi đừng rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt!" Thanh vương nắm chặc quả đấm đã nổi gân xanh, hung hăng nhìn chằm chằm Ôn Nhu, nhìn nàng lộ ra một cái miệng nhỏ nhắn, thật muốn nhào tới hung hăng cắn, người nữ nhân này, không biết nàng đắc tội hắn sao? Còn có nhan sắc của nàng, tựa hồ căn bản không đem hắn để vào mắt! Từ trước đến nay còn chưa có nữ nhân nào dám cho hắn nhìn sắc mặt như vậy! Ôn Nhu, hắn nhất định phải đạt được!
" Xin hỏi Thanh Vương gia, cái gì gọi là mời rượu? Cái gì gọi là phạt rượu?" Ôn Nhu khinh miệt cười, nhìn Thanh vương vậy lộ ra một bộ mặt cũng xưng là mỹ nam nhưng là ác tâm, "Huống hồ cứ cho là Thanh Vương gia không xưng Ôn Nhu một tiếng " Tẩu tẩu", cũng phải xưng Ôn Nhu một tiếng " Bạch vương phi", há có thể vô tri như hạ nhân hô to gọi nhỏ tục danh của Ôn Nhu?"
" Ngươi lại dám nói bổn vương là hạ nhân vô tri?" Thanh vương giận không kềm được, cũng vô pháp tự chế, giơ lên cố sức nắm hai vai của Ôn Nhu, "Đừng quên, ngươi là nữ nhân của ta! Ta mới là nam nhân chân chính của ngươi!"
(Luna: bạn vương gia này có phần tự sướng rồi.)
" Ha ha ha ——!" Phảng phất nghe được chuyện cười trong thiên đại một dạng, Ôn Nhu ngửa mặt lên trời cười to, sau đó dùng nhãn thần như tiểu nhi vô tri nhìn Thanh vương, khinh thường nói, "Thanh Vương gia cũng biết hai chữ " Vô sỉ" viết thế nào? Nếu không biết, Ôn Nhu có thể dạy ngươi một chút."
" Chớ nói Ôn Nhu là nữ nhân của ngươi, nói Ôn Nhu đã từng là nữ nhân ngươi cũng không thể, Thanh Vương gia còn dám đại ngôn bất tàm nói mình là nam nhân chân chính của Ôn Nhu, xin Thanh Vương gia chớ quên, nam nhân của Ôn Nhu, là thân huynh trưởng của ngươi, Bạch vương, Lãnh Triệt!"
Không có bất kỳ dự triệu, Ôn Nhu đem hai chữ "Lãnh Triệt" Cắn thật chặr, nàng thế nào cũng nghĩ không ra, người nam nhân trước mắt này còn có thể vô sỉ đến nông nỗi này, thực sự là cổ kim cũng không có người như vậy đâu.
" A! Thân huynh trưởng? Bạch vương Lãnh Triệt?" Mà Thanh vương cũng giống như nghe được chuyện buồn cười nhất, cười đến cực hạn chẳng đáng, "Liền cái phế vật ma ốm? Bổn vương chỉ cần vừa nhấc chân là có thể đem hắn đạp xuống đất! Lúc trước bổn vương có thể đem ngươi ném cho hắn, không phải đã chứng minh rồi hắn chính là cái phế vật sao? Đến phản kháng cũng sẽ không phản kháng phế vật! Mà lúc trước bổn vương có thể đem ngươi đi, hôm nay cũng có thể cho ngươi ngoan ngoãn trở lại bên người bổn vương!"
" Thanh Vương gia, lúc trước cũng bởi vì ngươi thích nhị muội muội, thích Trấn Quốc Công phủ mang đến vinh quang cho ngươi, cho nên mới giúp đỡ nàng cướp Trấn Quốc công tử vị từ trên người ta, để cho nàng ngoan ngoãn thuận theo ngươi, đối với ngươi đối với ngươi khăng khăng một mực không phải sao?" Ôn Nhu nhìn Thanh vương khiến cho nàng chán ghét, đem nói cho hết lời nói cho hết lời, "Thế nhưng Thanh Vương gia chẳng lẽ không minh bạch, nếu là Ôn Nhu gả cho ngươi, không phải sẽ mang đến vinh quang cho ngươi so với nhị muội muội ít hơn sao?" Dù sao nàng mới là tổ phụ thân truyền Trấn Quốc công tử, nàng đến nay không nghĩ ra, nếu hắn thích quyền lực cùng vinh quang, sao sẽ chọn Ôn Tâm mà không phải nàng?
" Bởi vì bổn vương chưa từng thấy qua ngươi, dung mạo của ngươi khuynh quốc khuynh thành bất quá là nghe nhầm đồn bậy, dung mạo chân thật của ngươi cho người không đành lòng nhìn thẳng." Đây là lúc làm quen Ôn Tâm, Ôn Tâm cùng hắn nói, nghĩ bên cạnh mình đều là mỹ nhân như hoa như ngọc, hắn thực sự vô pháp đối mặt với người quái dị, muốn hối hôn, lại do tiên đế ban vô pháp từ, chỉ có thể dùng phương pháp mưu tính, cuối cùng hắn được như nguyện, còn có thể dùng nàng hung hăng đánh Bạch vương một cái, ai bảo hắn từ nhỏ liền xem Bạch vương ma ốm kia là cái đinh trong mắt, có đúng hay không cho hắn một đao một thương, hắn mới cảm thấy thoải mái.
Thế nhưng ai biết, Ôn Tâm đúng là lừa hắn! Ôn Nhu chân thật, đúng là đẹp đến không thể tả, mê hoặc hắn!
Hắn hối hận, hối hận lúc trước đợi tin Ôn Tâm sở xuy gió bên tai, bỏ lỡ nàng vốn nên thuộc về hắn!
Mà bọn họ là do tiên đế tứ hôn, mới thật sự là trời sinh một đôi! Mặc kệ nàng gả cho ai, hắn cũng sẽ chính là nam nhân chân chính của nàng! Nàng chỉ có thể là nữ nhân của hắn!
" Lòng thích cái đẹp mọi người đều có, nhưng không ngờ Thanh Vương gia sẽ là một người xem trong dung mạo như vâyh." Liền vì một nguyên nhân nho nhỏ liền đem nàng đẩy vào địa ngục vạn kiếp bất phục, nên nói hắn là ngoan tâm hay là ngu xuẩn? Ôn Nhu cố ý đem nhãn thần nhu hòa, giả vờ hao tổn tinh thần nhìn Thanh vương, "Vậy hôm nay Thanh Vương gia hối hận? Đem Ôn Nhu từ Bạch vương phủ nhận trở về bên người?"
Thấy sắc mặt của Ôn Nhu hòa hoãn, tựa hồ dáng dấp cũng có một chút dao động, lộ ra ngoài nội tâm hối hận không ngớt, thâm tình nhìn Ôn Nhu: "Chỉ cần ngươi nguyện ý, hôm nay ta liền có thể cho ngươi ngồi trên Thanh vương phi vị! Bạch vương là một phế vật căn bản là không xứng với ngươi! Trở lại bên cạnh ta đi!"
Dù sao Bạch vương là một dạng nam nhân gần đất xa trời hùng phong không phát triển, thế nào có thể thỏa mãn một mỹ nhân như hoa như ngọc, hắn, mới thật sự là nam nhân! Nam nhân chân chính của nàng!
Nhìn Thanh vương hối hận không ngớt, mâu quang Ôn Nhu trở nên chìm lãnh, Ôn Nhu quyến rũ cười: "Thế nhưng trong mắt Ôn Nhu, ngươi đến phế vật cũng không bằng."
" Ngươi —— nói cái gì?" Thanh vương không thể tin nhìn chằm chằm Ôn Nhu, bỗng nhiên nhãn thần trở nên dữ tợn, chăm chú bóp hai vai của Ôn Nhu, nhìn môi đỏ mọng kiều diễm ướt át của nàng, tức giận mà huyết khí dâng trào để hắn nổi giận gầm lên một tiếng, quay môi đỏ mọng của Ôn Nhu liền muốn hôn.
Ngân châm từ tay của Ôn Nhu lộ ra, đang muốn xuất thủ, lại phát hiện Thanh vương chợt buông lỏng nàng ra, trên cánh tay của Thanh vương, chẳng biết lúc nào đâm vào một bả phi tiêu nho nhỏ!
" Ngũ đệ thật phong lưu, có thể cũng phải nhìn chuẩn đối tượng mới hạ thủ cho thỏa đáng." Âm thanh dễ nghe như xuân phong ấm áp, lại mang hàn ý se lạnh.
Ôn Nhu nghe tiếng nhìn lại. ** tuyệt vọng chi tâm **
" Huyền Vương gia?" Ôn Nhu có chút kinh ngạc nhìn Huyền vương xuất hiện ở cách đó không xa, nàng có chút không hiểu, vì sao hắn sẽ lại ở thời khắc không tưởng lại xuất hiện ở đây.
" Huyền vương?" Thanh vương phẫn nộ, càng bất khả tin tưởng, nhãn thần ngoan lệ nhìn chằm chằm Huyền vương vị khách không mời mà đến này, cắn răng một phi tiêu trong tay rút ra, ném tới trước mặt Huyền vương, "Lẽ nào Huyền Vương gia không biết tới phủ đệ của người khác không thể tùy ý đi lại sao?"
Bởi vì Thanh vương tự cao, đó là Vương Thượng hắn đều không để vào mắt, cho nên hắn từ trước đến nay đêu coi thường huynh đệ tình thân thủ túc mà gọi thẳng tục danh.
Ghê tởm! Thanh vương hung tợn nhìn Huyền vương, nếu không phải hắn xuất hiện, hắn định có thể đem Ôn Nhu nữ nhân khiến hắn không thể dời mắt này thực sự trở thành nữ nhân của hắn rồi!
" Ta bất quá là đến nói cho ngũ đệ, Vương Thượng tiến lên đây, bảo là muốn tự mình làm người chứng hôn cho ngũ đệ, Vương Thượng lúc này đã đến tiền thính rồi." Âm thanh của Huyền vương như trước ấm áp, sắc mặt thần tình lại không có nhu hòa như thường ngày, mà là nhãn thần lạnh như băng nhìn chằm chằm Thanh vương, "Ngũ đệ vẫn là nhanh xử lý vết thương, thay xiêm y, rồi đến tiền thính mới tốt."
Hắn bất quá là có ý tốt đến vì Thanh vương nhắn nhủ một tiếng, lại không biết sẽ thấy tình cảnh như thế, đúng là Thanh vương cầm lấy vai của nàng muốn khinh bạc nàng! Hắn cơ hồ là không chút nghĩ ngợi liền dùng phi tiêu nhắm vào Thanh vương ném!
Phản ứng đầu tiên của hắn là, tuyệt không để nàng bị bất luận kẻ nào khi dễ, đừng nói đên khinh bạc!
" Hừ!" Nhìn chằm chằm nhìn chằm chằm Ôn Nhu chốc lát, phất tay áo rời khỏi.
Lúc bước quan bên người Huyền vương, Thanh vương cắn răng oán hận nói: "Huyền vương, thương thế của ngươi lúc này đây, bổn vương hảo hảo nhớ kỹ!"
Huyền vương cười nhưng không nói.
" Tẩu tẩu không bị thiệt hại gì?" Huyền vương hướng Ôn Nhu cười ôn hòa, quan tâm hỏi, Thanh vương, hắn định cũng sẽ không bỏ qua!
" Đa tạ Huyền Vương gia quan tâm, Ôn Nhu vô sự." Ôn Nhu cũng cười khẽ, "Chỉ là Huyền Vương gia đột nhiên xuất hiện, để Ôn Nhu có chút giật mình."
Nếu không có Li xuất hiện kịp thời, sợ ngũ đệ liền sẽ làm ra chuyện thiên lý bất dung, hại bản thân không nói, làm phiền hà làm phiền hà tẩu tẩu mới không phải."
" Nói như thế, một lần Ôn Nhu gặp Huyền Vương gia, cũng sẽ thiếu Huyền Vương gia một cái nhân tình."
" Điều này có thể nói là Li cùng tẩu tẩu hữu duyên?" Huyền vương nhìn Ôn Nhu mặt mày tinh xảo, hơi xuất thần.
Ôn Nhu mỉm cười không có đáp lại, chỉ nói: "Giờ lành sắp đến rồi, cần tiền thính, Huyền Vương gia có muốn đến tiền thính?"
"Có."
Lúc hai người gần đến tiền thính, Ôn Nhu hướng Huyền vương khẽ vuốt cằm, nói là hắn nếu là sóng vai vào thính tử tất sẽ gặp gặp rắc rối, vẫn là nàng vào trước thì hơn, dứt lời bản thân liền trước bước vào chính sảnh, tìm chỗ không có người để ý ngồi xuống.
Chỉ thấy một đôi tân nhân đứng ở giữa tiền thính, đế vương Lãnh Hạo vẻ mặt vui vẻ cười, vì hai người làm người chứng hôn, nếu không phải trên mặt Thanh vương biểu tình quá lãnh cùng cứng rắn, tất sẽ cho người cho rằng đây cũng là một đôi thần tiên quyến lữ khiến người khác hâm mộ.
Đáng tiếc, không phải, từ vừa mới bắt đầu đã không phải, ngày sau, càng không có cái gì đáng nói.
Lãnh Hạo nhìn soi mói, Thanh vương không thể làm gì khác hơn là cùng Ôn Nhan bái thiên địa xong, Ôn Nhan buộc chặt một lòng hành xong "Phu thê giao bái" chi lễ cũng thoáng buông lỏng một chút.
" Đưa vào động phòng ——!" Lễ quan hát vang hình thức lễ nghi, tân khách đúng là không hề có một tiếng reo hò vui vẻ, chỉ có tiếng vỗ tay của Lãnh Hạo, toàn bộ đường, phi thường quỷ dị.
Chẳng biết lúc nào, cửa chính của thính tử xuất hiện một nữ tử mặc hỉ bào đỏ thẫm, phía sau của nàng, có một đám gia đinh thần sắc sợ hãi.
" Chậm đã ——!" Bỗng nhiên, thanh âm của nữ tử bén nhọn vang lên trong thính tử, hấp dẫn toàn bộ ánh mắt của tân khách.
Lúc mọi người thấy hồng y nữ tử, có kinh hãi, có nghi vấn, không hề có thể tin tưởng, trong nháy mắt, đầu tiên là toàn bộ thính chợt an tĩnh, sau đó bộc phát ra tiếng bàn luận xôn xao.
Mà Thanh vương khi nhìn đến khi nhìn đến hồng y nữ tử, cả kinh suýt nữa nói không ra lời, cùng mọi người một dạng, chăm chú nhìn người đến, Huyền vương cùng Lãnh Hạo có nhiều hăng hái, duy chỉ có Ôn Nhu nhìn như không nhìn, ngồi ở một góc phòng nhẹ nhàng thưởng trà.
" Đây không phải là tứ thiên kim của đình đại nhân sao? Thế nào xuất hiện ở nơi này?"
" Tứ thiên kim của đình đại nhân không phải đã gả làm phu nhân của Bạch vương sao? Theo lý thiếp thất là không thể xuất hiện ở trường hợp như thế, không biết nàng đi tới nơi này làm chi? Thủ vệ lại là như thế nào để cho nàng đi vào?"
" Nàng còn khoác hồng y, nhìn văn sức phía trên kia, hình như là giá y!"
" Đại hôn của Thanh Vương gia, nàng vận giá y tới nơi này tới làm cái gì?"
" Chẳng lẽ là người điên?"
" Làm sao có thể? Xem ánh mắt kia của nàng, dáng vẻ này là một người điên sở có, huống chi, một người đẹp như vậy, điên rồi há không đáng tiếc sao?"
Mọi người ngươi một lời ta một lời, lão thái úy nhìn nữ nhi của mình, nghe mọi người nghị luận, nhất thời khí huyết dâng lên, ngất đi.
" Quản gia! Còn không đem nữ nhân điên như thế lôi ra đi! Ai cho phép các ngươi đem thả vảo?" Thanh vương hướng quản gia cùng bọn gia đinh giận dữ hét, Vương Như Mẫn, không là chết sao? Đêm qua truyền báo, không phải nói là sự tình làm xong rồi sao? Thế nào nàng còn sống? Hơn nữa còn xuất hiện tại hỉ đường, một thân giá y, đến tột cùng muốn làm gì?
" Hồi, hồi gia, tiểu nhân ngăn không được nàng, nàng cầm chủy thủ trên tay, nói là chúng tiểu nhân nếu không để cho nàng đi vào, liền tiên huyết tại chỗ!" Quản gia liền vội vàng tiến lên giải thích, không phải hắn không ngăn trở, căn bản là ngăn cản không được, người nữ nhân này căn bản là giống người điên, ngày vui của gia, nếu là lây dính ô uế thì sao được?
" Ha ha...Không phải bọn hắn không ngăn ta, mà là bọn hắn ngăn không được ta..." Vương Như Mẫn vượt qua cánh cửa, hướng Thanh vương chậm rãi đến gần, sắc mặt tái nhợt, đem một thân giá y như máu tươi lướt đến.
Một đêm suy nghĩ sâu xa, Vương Như Mẫn mới biết mình đã sai quá nhiêu, toàn tâm toàn ý thương hắn, đổi lấy cái gì? Là hắn đối với nàng đuổi tận giết tuyệt!
Nàng vốn không nguyện cùng hắn vi địch, dĩ nhiên vốn định tuy là chết, tuy là hắn không thương nàng, nàng cũng sẽ không phản bội hắn, phản bội tình yêu của nàng, hắn dĩ nhiên lần thứ hai hướng nàng hạ sát thủ, không chỉ có nếu muốn giết, càng nếu muốn giết hài nhi chưa xuất thế của nàng!
Là hắn, là hắn đem nàng đẩy vào tuyệt cảnh! Là hắn để cho nàng tuyệt vọng!
Dù sao cũng là chết, nàng cũng muốn để hắn vì mẫu tử nàng chôn cùng! Cứ cho là đến rồi trên hoàng tuyền lộ, bọn họ cũng làm một đôi phu thê quỷ!
Đây là tình yêu của nàng đối với hắn!
" Gia, người thế nào muốn đuổi Mẫn nhi đi? Ngươi không biết Mẫn nhi rồi sao?" Vương Như Mẫn ẩn tình đưa tình nhìn Thanh vương, cười đến thê thảm, cười đến thẩm người.
Một lời vừa ra, kinh hách cả tân khách trong sảnh đường! ** Thanh vương tạo phản **
Các tân khách nghẹn họng nhìn trân trối, hai mặt nhìn nhau, người nữ nhân này, ẩn tình đưa tình không biết che lấp nhìn Thanh Vương gia không nói, còn tự xưng "Mẫn nhi", còn nói Thanh Vương gia không biết nàng? Lẽ nào hai người quen biết?
Cái này giữa hai người, đến tột cùng có cái gì mờ ám?
Thế nhưng, nữ nhân này là thiếp thất của Bạch vương gia a! Bạch vương gia thế nào cũng là thân huynh trưởng của Thanh Vương gia, Thanh Vương gia dĩ nhiên trộm thiếp thất của thân huynh trưởng của mình, đây thật là đội một cái nón xanh to trên đầu Bạch vương gia a!
" Nhất phái hồ ngôn! Bổn vương căn bản không nhận thức ngươi! Nữ nhân điên này từ đâu đến, cút nhanh lên!" Thanh vương hướng quản gia sử dụng một ánh mắt, quản gia hiểu ý, cùng gia đinh bên cạnh liền muốn giữ lấy Vương Như Mẫn.
Hai tay của Thanh vương từ lâu đã năm chặt thành quyền dưới tay áo rộng, trong mắt nổi lên sát ý, Vương Như Mẫn, lại muốn trước mặt nhiều người như vậy đem chuyện của bọn họ lộ ra ngoài, hắn muốn để cho nàng không chết tử tế được!
Thời gian quản gia muốn động thủ, Lãnh Hạo vị trí đầu não lên tiếng, "Thanh giả tự thanh, nếu ngũ ca không biết nàng, sao không để cho nàng nói hết lời, để mọi chuyện rõ ràng, chẳng phải là trả lại cho ngũ ca một thuần khiết sao."
Cơ hội tốt như thế, hắn làm sao sẽ buông tha, tất cả, đều trong dự liệu của đại ca.
Đế vương lên tiếng, quản gia tuy muốn động thủ cũng không dám động thủ, chỉ có thể ngoan ngoãn đứng ở một bên chờ Thanh vương hạ chỉ thị.
Vương Như Mẫn hoàn toàn đem nguy hiểm chung quanh ném ra sau, chỉ như trước chăm chú nhìn Thanh vương, tiếp tục tới gần hắn, "Gia nói không biết Mẫn nhi, vậy gia còn nhớ rõ chúng ta quen biết ở bên hồ Vân Thủy không?" Đó là thời khắc đẹp nhất cả đời này của nàng.
" Gia có nhớ kỹ lúc trước để Mẫn nhi gả vào Bạch vương phủ, đã hẹn ước cái gì không?" Hắn nói chỉ cần nàng có thể thân cận Bạch vương, đem thân thể của hắn chậm rãi dằn vặt đến chết, hắn sẽ thú nàng làm thê.
" Gia có nhớ kỹ thời khắc vui vẻ của chúng ta trong hoa viên Bạch vương phủ không?" Ở nơi nào, nàng đem bản thân không giữ lại chút nào hiến tặng cho hắn.
" Gia cũng biết, trong bụng của ta có cốt nhục của ngươi?" Cốt nhục thực sự của hắn, hắn dĩ nhiên muốn cốt nhục không thể xuất thế!
" Gia cũng biết, ta hôm nay mắn giá y này, là vì gả cho ngươi?" Gả cho hắn, đây là mong chờ tốt đẹp nhất của nàng.
Hôm nay, cái gì cũng không có, thời khắc đẹp nhất cũng đã qua, nàng cũng sẽ không cất kỹ, bởi vì đều đó đã không còn quan trọng nữa!
Hôm nay, nàng mong muốn, chỉ có hắn và nàng cùng chết!
" Chư vị nếu không tin, đây là chứng cứ!" Từ trong lòng Vương Như Mẫn xuất ra một xấp thư, gia đã từng nhiều lần căn dặn nàng sau khi xem xong liền thiêu hủy, thế nhưng nàng quá mức thương hắn, không nỡ thiêu hủy hết thư hắn viết cho nàng, liền lưu lại, nàng tưởng niệm hắn mà lại không thể nhìn hắn thấy, chỉ có thấy lấy ra xem phảng phất như hắn đang ở bên người vậy, không nghĩ tới, xấp thư này hôm nay phải lấy ra để làm chứng cứ!
Lòng của nàng đã lạnh, đã chết.
Vương Như Mẫn một lời giật mình bốn bề!
Cái gì? Thanh Vương gia đã sớm cùng nữ nhân này rồi, nữ nhân này sở dĩ gả vào Bạch vương phủ, đúng là Thanh Vương gia an bài? Không những như vậy, còn to gan lớn mật thâu hoan trong Bạch vương phủ? Hôm nay không ngờ ám kết châu thai?
Trơi! Cái này, đây quả thực là nghe rợn cả người! Quả thực chính là sỉ nhục của hoàng gia!
Huyền vương bước đến cầm lấy thư trong tay Vương Như Mẫn, lật vài tờ, hướng Lãnh Hạo thản nhiên nói: "Vương Thượng, đây đúng là chữ viết của ngũ đệ."
Mà sắc mặt của Thanh vương, còn lại là lúc xanh lúc trắng, cũng không nhịn được nữa, mạnh giơ tay lên bóp chặt yết hầu của Vương Như Mẫn!
" Tiện nhân, đi tìm chết!" Thanh vương nhãn thần hung ác nhìn chằm chằm Vương Như Mẫn, chỉ có nàng có thể nghe được âm lượng trong kẻ răng phát ra.
Cảm giác hít thở không thông truyền đến, Vương Như Mẫn cũng không kinh hoảng chút nào, như trước thê thảm cười.
" Ngũ ca, ngươi đây là làm chi! Mau đem nàng buông xuống! Cứ cho là nàng nói cũng không phải là sự thực, nhưng nàng cũng là người của đại ca, ngũ ca không có thể tùy ý xử trí!" Cử động của Thanh vương để Lãnh Hạo cả kinh đứng lên, cao giọng ra lệnh.
Ai biết Thanh vương lại giống như không có nghe thấy một dạng, không chút nào đem Lãnh Hạo để vào mắt, xuất lực trong tay gia tăng thêm một phần, âm lãnh đáp lời: "Nữ nhân điên như vậy giữ lại có ích lợi gì, hạ thần giúp Bạch vương thanh lý hậu viện!"
" Thanh vương! Trẫm lệnh cho ngươi buông tay!" Lãnh Hạo lạnh mắt nhìn lạnh mắt nhìn Thanh vương không đem bất luận kẻ nào để ở trong mắt, lần đầu tiên vận dụng thân phận đế vương của hắn.
Ai biết Thanh vương lại đem Lãnh Hạo xem như hoàn toàn không thấy, "Vương Thượng, thứ cho hạ thần nan tòng mệnh."
Thanh vương thâm độc cười, Vương Thượng, bất quá là một hình nộm mà thôi, hắn không để vào mắt, cứ cho là ở chỗ này đem hắn giết, toàn bộ triều đình cũng không có người dám nói một câu! Vương Như Mẫn, nhất định phải chết!
Đột nhiên, Thanh vương cảm thấy cổ tay bị đau, làm hắn không thể không buông lỏng tay ra, Vương Như Mẫn xụi lơ té trên mặt đất, ôm ngực từng ngụm từng ngụm thở phì phò, Thanh vương giơ cổ tay lên nhìn, là một cây ngân châm đâm vào trên cổ tay của mình!
Ai? Thanh vương giận dữ ngẩng đầu, lại tìm không được là người phương nào lại dám đánh lén hắn, cơn tức dâng lên, dùng ngón cái nhẹ nhàng sờ sờ mũi ba lần, ngoài thính tử tức khắc hơn mười mấy tên thị vệ đeo đao, trong thính tử, cũng có người từ đoàn tân khách đi ra, tự nhiên tụ tập chung một chỗ, đứng ở xung quanh Thanh vương, đúng là chiếm hơn phân nửa số tân khách!
Hắn muốn ngày hôm nay, ai cũng đi không xong! Chính là Lãnh Hạo cùng Lãnh Li, hắn cũng muốn bọn họ táng thân ở đây!
Về việc Vương Như Mẫn, ở Đại Di, là tử tội, cùng với hắn chết, không bằng để những người khác đi tìm chết!
" Thanh vương, ngươi đây là muốn tạo phản sao?" Lãnh Hạo nhìn thị vệ đeo đao vây kín thính tử, lần đầu tiên trước mặt người khác thu hồi dáng dấp bất cần đời của hắn, nhãn thần xơ xác tiêu điều nhìn chằm chằm Thanh vương.
Ôn Nhu chẳng biết lúc nào đã rời chỗ ngồi, đi tới bên cạnh Lãnh Hạo, bởi vì Thanh vương sẽ mượn cơ hội này tạo phản, trái lại nàng bất ngờ, việc cấp bách, là bảo vệ Vương Thượng.
" Đắc tội, Hạo đệ, chuyện hôm nay, bổn vương hẳn phải chết không thể nghi ngờ, thế nhưng bổn vương còn không muốn chết, nên, cũng chỉ có thể để các ngươi đi tìm chết." Thanh vương dùng giọng cực kỳ ngạo nghễ hướng Lãnh Hạo nói rằng, đó là xưng hô với đế vương cũng đổi thành xưng hô đã lâu không dùng, trong mắt của hắn, từ lâu đã không có đế vương khôi lỗi này!
Ngôn ngữ của Thanh vương vừa rồi, hách cũng không chỉ người vây quanh, muốn hô to cầu cứu, nhưng này người của Thanh vương ở, bọn họ muốn đi gặp ai cầu cứu, huống chi, Vương Thượng vẫn còn ở! Thanh Vương gia đây là đang tạo phản a! Lẽ nào hôm nay bọn họ không thể không chết sao?
Đối với đế vương luôn luôn chỉ biết vui đùa này, mọi người đều không hy vọng hắn có thể cứu bọn họ, kết quả là, đem toàn bộ ánh mắt cầu cứu nhìn về phía Huyền vương.
Mà giờ khắc này Huyền vương, lại như vô sự, cầm bình rượu tự rót tự uống, một điểm không có hoảng trương như là tai vạ đến nơi.
Mọi người liền lại cảm thấy Huyền vương vô vọng, kết quả là lại đem ánh mắt dừng lại ở trên người Ôn Nhu, đây chính là nữ nhân thắng nổi dũng sĩ Hải quốc a! Có thể ngăn cơn sóng dữ cứu bọn họ sao?
" Ngũ ca, ngươi đối với mình tính trước kỹ càng như vậy sao?" Lãnh Hạo khinh miệt cười, thường thường đó là đối phó loại người tự đại này, để hắn chiếm tướng vị tùy ý hoành hành ít năm như vậy, hắn cũng là nên thỏa mãn.
" Lẽ nào Hạo đệ lúc này còn có thể ngăn cơn sóng dữ chi thần lực?" Thanh vương tự rất là tự ngạo, hắn cũng không để những huynh đệ này của hắn vào mắt, hắn lượng bọn họ cũng đấu không lại hắn.
" Thật không? Vậy hãy để cho chúng ta mở to hai mắt nhìn một cái thế nào?"
Chỉ nghe lời của Lãnh Hạo mới rơi, bọn thị vệ vây quanh thính tử toàn bộ ngã xuống, chỉ trên người mỗi người bọn họ, cắm ba mũi tên nhọn.
Mọi người hít một hơi khí lạnh.
** đồ vô sỉ **
" Kỳ thực quản gia không cần vì ta tự mình dẫn đường, ta cũng là cùng các tân khách đến tiền thính là được." Ôn Nhu nói xong không nhanh không chậm, lúc này nàng nhàn nhã thưởng thức cảnh trí quanh thân, quả thật là phủ đệ của thân vương kiêm thừa tướng đương triều, cảnh trí giác cùng Bạch vương phủ mà nói, quả thực chính là khác nhau một trời một vực, dùng hai chữ khái quát, chỉ có thể dùng "Xa hoa" Để hình dung.
Mà nàng đương nhiên cũng nhìn ra được, con đường quản gia dẫn dắt, cũng không phải là thông đến chính sánh.
Khóe miệng cong lên một tiếu y như có như không, Ôn Nhu ngắt một nhánh mai ven đường, ở trong tay thưởng thức, mâu tử nặng nề như ám vân, Thanh vương, muốn làm gì?
" Bạch vương phi thân phận tôn quý, tự nhiên không lo cùng hắn đồng đạo." Quản gia nịnh hót cười giải thích, đây chính là nữ nhân hắn thấy gia để ý nhất, tự nhiên phải cẩn thận hầu hạ.
" Nga? Ta còn không biết thân phận của mình có tôn quý như vậy, dĩ nhiên có thể được Thanh Vương gia đặc biệt ưu đãi như vậy." Thân phận của Bạch vương phi tôn quý thế nào, cũng tôn quý không qua được Bạch vương, mà Thanh vương đến Bạch vương không để vào mắt, sẽ đối với nàng lễ đãi có thừa?
" Bạch vương phi không cần hoài nghi, đúng là gia phân phó hầu hạ tốt Bạch vương phi." Quản gia nhìn thấy núi giả cách đó không xa, không khỏi bước nhanh hơn.
Ôn Nhu không nói gì, tâm trạng cảnh giác cũng sinh ra một phần, nàng muốn nhìn, Thanh vương rốt cuộc muốn chơi cái trò gì.
Đi tới một chỗ núi giả, quản gia đối với Ôn Nhu làm một động tác "Mời vào trong", Ôn Nhu nâng cao mười hai phần thần, đi vào, sau khi đi vào, mới phát hiện bên trong có một cái động, cầu nhỏ nước chảy, nhà thuỷ tạ đình đài, không gian không lớn, cũng mười phần ý nhị mười phần, một nam tử mặc thanh bào đứng chắp tay tại trên tiểu cầu, thấy Ôn Nhu, trong mắt tràn đầy phẫn nộ đè nén cùng tràn đầy *.
Không chỉ có không có Ôn Nhan xử lý xong, đến Ôn Nhu hắn đều không có đắt thủ! Bảo hắn không giận thế nào được?
" Hôm nay là ngày vui của Thanh Vương gia, Thanh Vương gia lúc này không ở tiền thính xã giao, lại chạy đến đây tiêu khiển, thực sự là nhã hứng khó được." Ôn Nhu khẽ cười, trong nụ cười tràn đầy châm chọc, phong cảnh đẹp như vậy, thật là bị một người sát phong cảnh làm hỏng.
" Ôn Nhu, nhìn thấy bổn vương ngươi phải hành lễ!" Nhìn thấy Ôn Nhu đáy mắt châm chọc, Thanh vương nắm chặt nắm tay, chậm rãi hướng Ôn Nhu đi đến.
" Nếu theo Thanh Vương gia nói như vậy lễ nghi thuyết pháp, Thanh Vương gia nhìn thấy Ôn Nhu, cũng phải gọi Ôn Nhu một tiếng " Tẩu tẩu" mới đúng." Ôn Nhu khẽ cười nhìn Thanh vương đâm đầu đi tới, không né không tránh, cứ như vậy thẳng tắp đứng.
" Ôn Nhu! Ngươi đừng rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt!" Thanh vương nắm chặc quả đấm đã nổi gân xanh, hung hăng nhìn chằm chằm Ôn Nhu, nhìn nàng lộ ra một cái miệng nhỏ nhắn, thật muốn nhào tới hung hăng cắn, người nữ nhân này, không biết nàng đắc tội hắn sao? Còn có nhan sắc của nàng, tựa hồ căn bản không đem hắn để vào mắt! Từ trước đến nay còn chưa có nữ nhân nào dám cho hắn nhìn sắc mặt như vậy! Ôn Nhu, hắn nhất định phải đạt được!
" Xin hỏi Thanh Vương gia, cái gì gọi là mời rượu? Cái gì gọi là phạt rượu?" Ôn Nhu khinh miệt cười, nhìn Thanh vương vậy lộ ra một bộ mặt cũng xưng là mỹ nam nhưng là ác tâm, "Huống hồ cứ cho là Thanh Vương gia không xưng Ôn Nhu một tiếng " Tẩu tẩu", cũng phải xưng Ôn Nhu một tiếng " Bạch vương phi", há có thể vô tri như hạ nhân hô to gọi nhỏ tục danh của Ôn Nhu?"
" Ngươi lại dám nói bổn vương là hạ nhân vô tri?" Thanh vương giận không kềm được, cũng vô pháp tự chế, giơ lên cố sức nắm hai vai của Ôn Nhu, "Đừng quên, ngươi là nữ nhân của ta! Ta mới là nam nhân chân chính của ngươi!"
(Luna: bạn vương gia này có phần tự sướng rồi.)
" Ha ha ha ——!" Phảng phất nghe được chuyện cười trong thiên đại một dạng, Ôn Nhu ngửa mặt lên trời cười to, sau đó dùng nhãn thần như tiểu nhi vô tri nhìn Thanh vương, khinh thường nói, "Thanh Vương gia cũng biết hai chữ " Vô sỉ" viết thế nào? Nếu không biết, Ôn Nhu có thể dạy ngươi một chút."
" Chớ nói Ôn Nhu là nữ nhân của ngươi, nói Ôn Nhu đã từng là nữ nhân ngươi cũng không thể, Thanh Vương gia còn dám đại ngôn bất tàm nói mình là nam nhân chân chính của Ôn Nhu, xin Thanh Vương gia chớ quên, nam nhân của Ôn Nhu, là thân huynh trưởng của ngươi, Bạch vương, Lãnh Triệt!"
Không có bất kỳ dự triệu, Ôn Nhu đem hai chữ "Lãnh Triệt" Cắn thật chặr, nàng thế nào cũng nghĩ không ra, người nam nhân trước mắt này còn có thể vô sỉ đến nông nỗi này, thực sự là cổ kim cũng không có người như vậy đâu.
" A! Thân huynh trưởng? Bạch vương Lãnh Triệt?" Mà Thanh vương cũng giống như nghe được chuyện buồn cười nhất, cười đến cực hạn chẳng đáng, "Liền cái phế vật ma ốm? Bổn vương chỉ cần vừa nhấc chân là có thể đem hắn đạp xuống đất! Lúc trước bổn vương có thể đem ngươi ném cho hắn, không phải đã chứng minh rồi hắn chính là cái phế vật sao? Đến phản kháng cũng sẽ không phản kháng phế vật! Mà lúc trước bổn vương có thể đem ngươi đi, hôm nay cũng có thể cho ngươi ngoan ngoãn trở lại bên người bổn vương!"
" Thanh Vương gia, lúc trước cũng bởi vì ngươi thích nhị muội muội, thích Trấn Quốc Công phủ mang đến vinh quang cho ngươi, cho nên mới giúp đỡ nàng cướp Trấn Quốc công tử vị từ trên người ta, để cho nàng ngoan ngoãn thuận theo ngươi, đối với ngươi đối với ngươi khăng khăng một mực không phải sao?" Ôn Nhu nhìn Thanh vương khiến cho nàng chán ghét, đem nói cho hết lời nói cho hết lời, "Thế nhưng Thanh Vương gia chẳng lẽ không minh bạch, nếu là Ôn Nhu gả cho ngươi, không phải sẽ mang đến vinh quang cho ngươi so với nhị muội muội ít hơn sao?" Dù sao nàng mới là tổ phụ thân truyền Trấn Quốc công tử, nàng đến nay không nghĩ ra, nếu hắn thích quyền lực cùng vinh quang, sao sẽ chọn Ôn Tâm mà không phải nàng?
" Bởi vì bổn vương chưa từng thấy qua ngươi, dung mạo của ngươi khuynh quốc khuynh thành bất quá là nghe nhầm đồn bậy, dung mạo chân thật của ngươi cho người không đành lòng nhìn thẳng." Đây là lúc làm quen Ôn Tâm, Ôn Tâm cùng hắn nói, nghĩ bên cạnh mình đều là mỹ nhân như hoa như ngọc, hắn thực sự vô pháp đối mặt với người quái dị, muốn hối hôn, lại do tiên đế ban vô pháp từ, chỉ có thể dùng phương pháp mưu tính, cuối cùng hắn được như nguyện, còn có thể dùng nàng hung hăng đánh Bạch vương một cái, ai bảo hắn từ nhỏ liền xem Bạch vương ma ốm kia là cái đinh trong mắt, có đúng hay không cho hắn một đao một thương, hắn mới cảm thấy thoải mái.
Thế nhưng ai biết, Ôn Tâm đúng là lừa hắn! Ôn Nhu chân thật, đúng là đẹp đến không thể tả, mê hoặc hắn!
Hắn hối hận, hối hận lúc trước đợi tin Ôn Tâm sở xuy gió bên tai, bỏ lỡ nàng vốn nên thuộc về hắn!
Mà bọn họ là do tiên đế tứ hôn, mới thật sự là trời sinh một đôi! Mặc kệ nàng gả cho ai, hắn cũng sẽ chính là nam nhân chân chính của nàng! Nàng chỉ có thể là nữ nhân của hắn!
" Lòng thích cái đẹp mọi người đều có, nhưng không ngờ Thanh Vương gia sẽ là một người xem trong dung mạo như vâyh." Liền vì một nguyên nhân nho nhỏ liền đem nàng đẩy vào địa ngục vạn kiếp bất phục, nên nói hắn là ngoan tâm hay là ngu xuẩn? Ôn Nhu cố ý đem nhãn thần nhu hòa, giả vờ hao tổn tinh thần nhìn Thanh vương, "Vậy hôm nay Thanh Vương gia hối hận? Đem Ôn Nhu từ Bạch vương phủ nhận trở về bên người?"
Thấy sắc mặt của Ôn Nhu hòa hoãn, tựa hồ dáng dấp cũng có một chút dao động, lộ ra ngoài nội tâm hối hận không ngớt, thâm tình nhìn Ôn Nhu: "Chỉ cần ngươi nguyện ý, hôm nay ta liền có thể cho ngươi ngồi trên Thanh vương phi vị! Bạch vương là một phế vật căn bản là không xứng với ngươi! Trở lại bên cạnh ta đi!"
Dù sao Bạch vương là một dạng nam nhân gần đất xa trời hùng phong không phát triển, thế nào có thể thỏa mãn một mỹ nhân như hoa như ngọc, hắn, mới thật sự là nam nhân! Nam nhân chân chính của nàng!
Nhìn Thanh vương hối hận không ngớt, mâu quang Ôn Nhu trở nên chìm lãnh, Ôn Nhu quyến rũ cười: "Thế nhưng trong mắt Ôn Nhu, ngươi đến phế vật cũng không bằng."
" Ngươi —— nói cái gì?" Thanh vương không thể tin nhìn chằm chằm Ôn Nhu, bỗng nhiên nhãn thần trở nên dữ tợn, chăm chú bóp hai vai của Ôn Nhu, nhìn môi đỏ mọng kiều diễm ướt át của nàng, tức giận mà huyết khí dâng trào để hắn nổi giận gầm lên một tiếng, quay môi đỏ mọng của Ôn Nhu liền muốn hôn.
Ngân châm từ tay của Ôn Nhu lộ ra, đang muốn xuất thủ, lại phát hiện Thanh vương chợt buông lỏng nàng ra, trên cánh tay của Thanh vương, chẳng biết lúc nào đâm vào một bả phi tiêu nho nhỏ!
" Ngũ đệ thật phong lưu, có thể cũng phải nhìn chuẩn đối tượng mới hạ thủ cho thỏa đáng." Âm thanh dễ nghe như xuân phong ấm áp, lại mang hàn ý se lạnh.
Ôn Nhu nghe tiếng nhìn lại. ** tuyệt vọng chi tâm **
" Huyền Vương gia?" Ôn Nhu có chút kinh ngạc nhìn Huyền vương xuất hiện ở cách đó không xa, nàng có chút không hiểu, vì sao hắn sẽ lại ở thời khắc không tưởng lại xuất hiện ở đây.
" Huyền vương?" Thanh vương phẫn nộ, càng bất khả tin tưởng, nhãn thần ngoan lệ nhìn chằm chằm Huyền vương vị khách không mời mà đến này, cắn răng một phi tiêu trong tay rút ra, ném tới trước mặt Huyền vương, "Lẽ nào Huyền Vương gia không biết tới phủ đệ của người khác không thể tùy ý đi lại sao?"
Bởi vì Thanh vương tự cao, đó là Vương Thượng hắn đều không để vào mắt, cho nên hắn từ trước đến nay đêu coi thường huynh đệ tình thân thủ túc mà gọi thẳng tục danh.
Ghê tởm! Thanh vương hung tợn nhìn Huyền vương, nếu không phải hắn xuất hiện, hắn định có thể đem Ôn Nhu nữ nhân khiến hắn không thể dời mắt này thực sự trở thành nữ nhân của hắn rồi!
" Ta bất quá là đến nói cho ngũ đệ, Vương Thượng tiến lên đây, bảo là muốn tự mình làm người chứng hôn cho ngũ đệ, Vương Thượng lúc này đã đến tiền thính rồi." Âm thanh của Huyền vương như trước ấm áp, sắc mặt thần tình lại không có nhu hòa như thường ngày, mà là nhãn thần lạnh như băng nhìn chằm chằm Thanh vương, "Ngũ đệ vẫn là nhanh xử lý vết thương, thay xiêm y, rồi đến tiền thính mới tốt."
Hắn bất quá là có ý tốt đến vì Thanh vương nhắn nhủ một tiếng, lại không biết sẽ thấy tình cảnh như thế, đúng là Thanh vương cầm lấy vai của nàng muốn khinh bạc nàng! Hắn cơ hồ là không chút nghĩ ngợi liền dùng phi tiêu nhắm vào Thanh vương ném!
Phản ứng đầu tiên của hắn là, tuyệt không để nàng bị bất luận kẻ nào khi dễ, đừng nói đên khinh bạc!
" Hừ!" Nhìn chằm chằm nhìn chằm chằm Ôn Nhu chốc lát, phất tay áo rời khỏi.
Lúc bước quan bên người Huyền vương, Thanh vương cắn răng oán hận nói: "Huyền vương, thương thế của ngươi lúc này đây, bổn vương hảo hảo nhớ kỹ!"
Huyền vương cười nhưng không nói.
" Tẩu tẩu không bị thiệt hại gì?" Huyền vương hướng Ôn Nhu cười ôn hòa, quan tâm hỏi, Thanh vương, hắn định cũng sẽ không bỏ qua!
" Đa tạ Huyền Vương gia quan tâm, Ôn Nhu vô sự." Ôn Nhu cũng cười khẽ, "Chỉ là Huyền Vương gia đột nhiên xuất hiện, để Ôn Nhu có chút giật mình."
Nếu không có Li xuất hiện kịp thời, sợ ngũ đệ liền sẽ làm ra chuyện thiên lý bất dung, hại bản thân không nói, làm phiền hà làm phiền hà tẩu tẩu mới không phải."
" Nói như thế, một lần Ôn Nhu gặp Huyền Vương gia, cũng sẽ thiếu Huyền Vương gia một cái nhân tình."
" Điều này có thể nói là Li cùng tẩu tẩu hữu duyên?" Huyền vương nhìn Ôn Nhu mặt mày tinh xảo, hơi xuất thần.
Ôn Nhu mỉm cười không có đáp lại, chỉ nói: "Giờ lành sắp đến rồi, cần tiền thính, Huyền Vương gia có muốn đến tiền thính?"
"Có."
Lúc hai người gần đến tiền thính, Ôn Nhu hướng Huyền vương khẽ vuốt cằm, nói là hắn nếu là sóng vai vào thính tử tất sẽ gặp gặp rắc rối, vẫn là nàng vào trước thì hơn, dứt lời bản thân liền trước bước vào chính sảnh, tìm chỗ không có người để ý ngồi xuống.
Chỉ thấy một đôi tân nhân đứng ở giữa tiền thính, đế vương Lãnh Hạo vẻ mặt vui vẻ cười, vì hai người làm người chứng hôn, nếu không phải trên mặt Thanh vương biểu tình quá lãnh cùng cứng rắn, tất sẽ cho người cho rằng đây cũng là một đôi thần tiên quyến lữ khiến người khác hâm mộ.
Đáng tiếc, không phải, từ vừa mới bắt đầu đã không phải, ngày sau, càng không có cái gì đáng nói.
Lãnh Hạo nhìn soi mói, Thanh vương không thể làm gì khác hơn là cùng Ôn Nhan bái thiên địa xong, Ôn Nhan buộc chặt một lòng hành xong "Phu thê giao bái" chi lễ cũng thoáng buông lỏng một chút.
" Đưa vào động phòng ——!" Lễ quan hát vang hình thức lễ nghi, tân khách đúng là không hề có một tiếng reo hò vui vẻ, chỉ có tiếng vỗ tay của Lãnh Hạo, toàn bộ đường, phi thường quỷ dị.
Chẳng biết lúc nào, cửa chính của thính tử xuất hiện một nữ tử mặc hỉ bào đỏ thẫm, phía sau của nàng, có một đám gia đinh thần sắc sợ hãi.
" Chậm đã ——!" Bỗng nhiên, thanh âm của nữ tử bén nhọn vang lên trong thính tử, hấp dẫn toàn bộ ánh mắt của tân khách.
Lúc mọi người thấy hồng y nữ tử, có kinh hãi, có nghi vấn, không hề có thể tin tưởng, trong nháy mắt, đầu tiên là toàn bộ thính chợt an tĩnh, sau đó bộc phát ra tiếng bàn luận xôn xao.
Mà Thanh vương khi nhìn đến khi nhìn đến hồng y nữ tử, cả kinh suýt nữa nói không ra lời, cùng mọi người một dạng, chăm chú nhìn người đến, Huyền vương cùng Lãnh Hạo có nhiều hăng hái, duy chỉ có Ôn Nhu nhìn như không nhìn, ngồi ở một góc phòng nhẹ nhàng thưởng trà.
" Đây không phải là tứ thiên kim của đình đại nhân sao? Thế nào xuất hiện ở nơi này?"
" Tứ thiên kim của đình đại nhân không phải đã gả làm phu nhân của Bạch vương sao? Theo lý thiếp thất là không thể xuất hiện ở trường hợp như thế, không biết nàng đi tới nơi này làm chi? Thủ vệ lại là như thế nào để cho nàng đi vào?"
" Nàng còn khoác hồng y, nhìn văn sức phía trên kia, hình như là giá y!"
" Đại hôn của Thanh Vương gia, nàng vận giá y tới nơi này tới làm cái gì?"
" Chẳng lẽ là người điên?"
" Làm sao có thể? Xem ánh mắt kia của nàng, dáng vẻ này là một người điên sở có, huống chi, một người đẹp như vậy, điên rồi há không đáng tiếc sao?"
Mọi người ngươi một lời ta một lời, lão thái úy nhìn nữ nhi của mình, nghe mọi người nghị luận, nhất thời khí huyết dâng lên, ngất đi.
" Quản gia! Còn không đem nữ nhân điên như thế lôi ra đi! Ai cho phép các ngươi đem thả vảo?" Thanh vương hướng quản gia cùng bọn gia đinh giận dữ hét, Vương Như Mẫn, không là chết sao? Đêm qua truyền báo, không phải nói là sự tình làm xong rồi sao? Thế nào nàng còn sống? Hơn nữa còn xuất hiện tại hỉ đường, một thân giá y, đến tột cùng muốn làm gì?
" Hồi, hồi gia, tiểu nhân ngăn không được nàng, nàng cầm chủy thủ trên tay, nói là chúng tiểu nhân nếu không để cho nàng đi vào, liền tiên huyết tại chỗ!" Quản gia liền vội vàng tiến lên giải thích, không phải hắn không ngăn trở, căn bản là ngăn cản không được, người nữ nhân này căn bản là giống người điên, ngày vui của gia, nếu là lây dính ô uế thì sao được?
" Ha ha...Không phải bọn hắn không ngăn ta, mà là bọn hắn ngăn không được ta..." Vương Như Mẫn vượt qua cánh cửa, hướng Thanh vương chậm rãi đến gần, sắc mặt tái nhợt, đem một thân giá y như máu tươi lướt đến.
Một đêm suy nghĩ sâu xa, Vương Như Mẫn mới biết mình đã sai quá nhiêu, toàn tâm toàn ý thương hắn, đổi lấy cái gì? Là hắn đối với nàng đuổi tận giết tuyệt!
Nàng vốn không nguyện cùng hắn vi địch, dĩ nhiên vốn định tuy là chết, tuy là hắn không thương nàng, nàng cũng sẽ không phản bội hắn, phản bội tình yêu của nàng, hắn dĩ nhiên lần thứ hai hướng nàng hạ sát thủ, không chỉ có nếu muốn giết, càng nếu muốn giết hài nhi chưa xuất thế của nàng!
Là hắn, là hắn đem nàng đẩy vào tuyệt cảnh! Là hắn để cho nàng tuyệt vọng!
Dù sao cũng là chết, nàng cũng muốn để hắn vì mẫu tử nàng chôn cùng! Cứ cho là đến rồi trên hoàng tuyền lộ, bọn họ cũng làm một đôi phu thê quỷ!
Đây là tình yêu của nàng đối với hắn!
" Gia, người thế nào muốn đuổi Mẫn nhi đi? Ngươi không biết Mẫn nhi rồi sao?" Vương Như Mẫn ẩn tình đưa tình nhìn Thanh vương, cười đến thê thảm, cười đến thẩm người.
Một lời vừa ra, kinh hách cả tân khách trong sảnh đường! ** Thanh vương tạo phản **
Các tân khách nghẹn họng nhìn trân trối, hai mặt nhìn nhau, người nữ nhân này, ẩn tình đưa tình không biết che lấp nhìn Thanh Vương gia không nói, còn tự xưng "Mẫn nhi", còn nói Thanh Vương gia không biết nàng? Lẽ nào hai người quen biết?
Cái này giữa hai người, đến tột cùng có cái gì mờ ám?
Thế nhưng, nữ nhân này là thiếp thất của Bạch vương gia a! Bạch vương gia thế nào cũng là thân huynh trưởng của Thanh Vương gia, Thanh Vương gia dĩ nhiên trộm thiếp thất của thân huynh trưởng của mình, đây thật là đội một cái nón xanh to trên đầu Bạch vương gia a!
" Nhất phái hồ ngôn! Bổn vương căn bản không nhận thức ngươi! Nữ nhân điên này từ đâu đến, cút nhanh lên!" Thanh vương hướng quản gia sử dụng một ánh mắt, quản gia hiểu ý, cùng gia đinh bên cạnh liền muốn giữ lấy Vương Như Mẫn.
Hai tay của Thanh vương từ lâu đã năm chặt thành quyền dưới tay áo rộng, trong mắt nổi lên sát ý, Vương Như Mẫn, lại muốn trước mặt nhiều người như vậy đem chuyện của bọn họ lộ ra ngoài, hắn muốn để cho nàng không chết tử tế được!
Thời gian quản gia muốn động thủ, Lãnh Hạo vị trí đầu não lên tiếng, "Thanh giả tự thanh, nếu ngũ ca không biết nàng, sao không để cho nàng nói hết lời, để mọi chuyện rõ ràng, chẳng phải là trả lại cho ngũ ca một thuần khiết sao."
Cơ hội tốt như thế, hắn làm sao sẽ buông tha, tất cả, đều trong dự liệu của đại ca.
Đế vương lên tiếng, quản gia tuy muốn động thủ cũng không dám động thủ, chỉ có thể ngoan ngoãn đứng ở một bên chờ Thanh vương hạ chỉ thị.
Vương Như Mẫn hoàn toàn đem nguy hiểm chung quanh ném ra sau, chỉ như trước chăm chú nhìn Thanh vương, tiếp tục tới gần hắn, "Gia nói không biết Mẫn nhi, vậy gia còn nhớ rõ chúng ta quen biết ở bên hồ Vân Thủy không?" Đó là thời khắc đẹp nhất cả đời này của nàng.
" Gia có nhớ kỹ lúc trước để Mẫn nhi gả vào Bạch vương phủ, đã hẹn ước cái gì không?" Hắn nói chỉ cần nàng có thể thân cận Bạch vương, đem thân thể của hắn chậm rãi dằn vặt đến chết, hắn sẽ thú nàng làm thê.
" Gia có nhớ kỹ thời khắc vui vẻ của chúng ta trong hoa viên Bạch vương phủ không?" Ở nơi nào, nàng đem bản thân không giữ lại chút nào hiến tặng cho hắn.
" Gia cũng biết, trong bụng của ta có cốt nhục của ngươi?" Cốt nhục thực sự của hắn, hắn dĩ nhiên muốn cốt nhục không thể xuất thế!
" Gia cũng biết, ta hôm nay mắn giá y này, là vì gả cho ngươi?" Gả cho hắn, đây là mong chờ tốt đẹp nhất của nàng.
Hôm nay, cái gì cũng không có, thời khắc đẹp nhất cũng đã qua, nàng cũng sẽ không cất kỹ, bởi vì đều đó đã không còn quan trọng nữa!
Hôm nay, nàng mong muốn, chỉ có hắn và nàng cùng chết!
" Chư vị nếu không tin, đây là chứng cứ!" Từ trong lòng Vương Như Mẫn xuất ra một xấp thư, gia đã từng nhiều lần căn dặn nàng sau khi xem xong liền thiêu hủy, thế nhưng nàng quá mức thương hắn, không nỡ thiêu hủy hết thư hắn viết cho nàng, liền lưu lại, nàng tưởng niệm hắn mà lại không thể nhìn hắn thấy, chỉ có thấy lấy ra xem phảng phất như hắn đang ở bên người vậy, không nghĩ tới, xấp thư này hôm nay phải lấy ra để làm chứng cứ!
Lòng của nàng đã lạnh, đã chết.
Vương Như Mẫn một lời giật mình bốn bề!
Cái gì? Thanh Vương gia đã sớm cùng nữ nhân này rồi, nữ nhân này sở dĩ gả vào Bạch vương phủ, đúng là Thanh Vương gia an bài? Không những như vậy, còn to gan lớn mật thâu hoan trong Bạch vương phủ? Hôm nay không ngờ ám kết châu thai?
Trơi! Cái này, đây quả thực là nghe rợn cả người! Quả thực chính là sỉ nhục của hoàng gia!
Huyền vương bước đến cầm lấy thư trong tay Vương Như Mẫn, lật vài tờ, hướng Lãnh Hạo thản nhiên nói: "Vương Thượng, đây đúng là chữ viết của ngũ đệ."
Mà sắc mặt của Thanh vương, còn lại là lúc xanh lúc trắng, cũng không nhịn được nữa, mạnh giơ tay lên bóp chặt yết hầu của Vương Như Mẫn!
" Tiện nhân, đi tìm chết!" Thanh vương nhãn thần hung ác nhìn chằm chằm Vương Như Mẫn, chỉ có nàng có thể nghe được âm lượng trong kẻ răng phát ra.
Cảm giác hít thở không thông truyền đến, Vương Như Mẫn cũng không kinh hoảng chút nào, như trước thê thảm cười.
" Ngũ ca, ngươi đây là làm chi! Mau đem nàng buông xuống! Cứ cho là nàng nói cũng không phải là sự thực, nhưng nàng cũng là người của đại ca, ngũ ca không có thể tùy ý xử trí!" Cử động của Thanh vương để Lãnh Hạo cả kinh đứng lên, cao giọng ra lệnh.
Ai biết Thanh vương lại giống như không có nghe thấy một dạng, không chút nào đem Lãnh Hạo để vào mắt, xuất lực trong tay gia tăng thêm một phần, âm lãnh đáp lời: "Nữ nhân điên như vậy giữ lại có ích lợi gì, hạ thần giúp Bạch vương thanh lý hậu viện!"
" Thanh vương! Trẫm lệnh cho ngươi buông tay!" Lãnh Hạo lạnh mắt nhìn lạnh mắt nhìn Thanh vương không đem bất luận kẻ nào để ở trong mắt, lần đầu tiên vận dụng thân phận đế vương của hắn.
Ai biết Thanh vương lại đem Lãnh Hạo xem như hoàn toàn không thấy, "Vương Thượng, thứ cho hạ thần nan tòng mệnh."
Thanh vương thâm độc cười, Vương Thượng, bất quá là một hình nộm mà thôi, hắn không để vào mắt, cứ cho là ở chỗ này đem hắn giết, toàn bộ triều đình cũng không có người dám nói một câu! Vương Như Mẫn, nhất định phải chết!
Đột nhiên, Thanh vương cảm thấy cổ tay bị đau, làm hắn không thể không buông lỏng tay ra, Vương Như Mẫn xụi lơ té trên mặt đất, ôm ngực từng ngụm từng ngụm thở phì phò, Thanh vương giơ cổ tay lên nhìn, là một cây ngân châm đâm vào trên cổ tay của mình!
Ai? Thanh vương giận dữ ngẩng đầu, lại tìm không được là người phương nào lại dám đánh lén hắn, cơn tức dâng lên, dùng ngón cái nhẹ nhàng sờ sờ mũi ba lần, ngoài thính tử tức khắc hơn mười mấy tên thị vệ đeo đao, trong thính tử, cũng có người từ đoàn tân khách đi ra, tự nhiên tụ tập chung một chỗ, đứng ở xung quanh Thanh vương, đúng là chiếm hơn phân nửa số tân khách!
Hắn muốn ngày hôm nay, ai cũng đi không xong! Chính là Lãnh Hạo cùng Lãnh Li, hắn cũng muốn bọn họ táng thân ở đây!
Về việc Vương Như Mẫn, ở Đại Di, là tử tội, cùng với hắn chết, không bằng để những người khác đi tìm chết!
" Thanh vương, ngươi đây là muốn tạo phản sao?" Lãnh Hạo nhìn thị vệ đeo đao vây kín thính tử, lần đầu tiên trước mặt người khác thu hồi dáng dấp bất cần đời của hắn, nhãn thần xơ xác tiêu điều nhìn chằm chằm Thanh vương.
Ôn Nhu chẳng biết lúc nào đã rời chỗ ngồi, đi tới bên cạnh Lãnh Hạo, bởi vì Thanh vương sẽ mượn cơ hội này tạo phản, trái lại nàng bất ngờ, việc cấp bách, là bảo vệ Vương Thượng.
" Đắc tội, Hạo đệ, chuyện hôm nay, bổn vương hẳn phải chết không thể nghi ngờ, thế nhưng bổn vương còn không muốn chết, nên, cũng chỉ có thể để các ngươi đi tìm chết." Thanh vương dùng giọng cực kỳ ngạo nghễ hướng Lãnh Hạo nói rằng, đó là xưng hô với đế vương cũng đổi thành xưng hô đã lâu không dùng, trong mắt của hắn, từ lâu đã không có đế vương khôi lỗi này!
Ngôn ngữ của Thanh vương vừa rồi, hách cũng không chỉ người vây quanh, muốn hô to cầu cứu, nhưng này người của Thanh vương ở, bọn họ muốn đi gặp ai cầu cứu, huống chi, Vương Thượng vẫn còn ở! Thanh Vương gia đây là đang tạo phản a! Lẽ nào hôm nay bọn họ không thể không chết sao?
Đối với đế vương luôn luôn chỉ biết vui đùa này, mọi người đều không hy vọng hắn có thể cứu bọn họ, kết quả là, đem toàn bộ ánh mắt cầu cứu nhìn về phía Huyền vương.
Mà giờ khắc này Huyền vương, lại như vô sự, cầm bình rượu tự rót tự uống, một điểm không có hoảng trương như là tai vạ đến nơi.
Mọi người liền lại cảm thấy Huyền vương vô vọng, kết quả là lại đem ánh mắt dừng lại ở trên người Ôn Nhu, đây chính là nữ nhân thắng nổi dũng sĩ Hải quốc a! Có thể ngăn cơn sóng dữ cứu bọn họ sao?
" Ngũ ca, ngươi đối với mình tính trước kỹ càng như vậy sao?" Lãnh Hạo khinh miệt cười, thường thường đó là đối phó loại người tự đại này, để hắn chiếm tướng vị tùy ý hoành hành ít năm như vậy, hắn cũng là nên thỏa mãn.
" Lẽ nào Hạo đệ lúc này còn có thể ngăn cơn sóng dữ chi thần lực?" Thanh vương tự rất là tự ngạo, hắn cũng không để những huynh đệ này của hắn vào mắt, hắn lượng bọn họ cũng đấu không lại hắn.
" Thật không? Vậy hãy để cho chúng ta mở to hai mắt nhìn một cái thế nào?"
Chỉ nghe lời của Lãnh Hạo mới rơi, bọn thị vệ vây quanh thính tử toàn bộ ngã xuống, chỉ trên người mỗi người bọn họ, cắm ba mũi tên nhọn.
Mọi người hít một hơi khí lạnh.
Tác giả :
Mặc Thập Tứ