Nịch Sủng: Chí Tôn Cuồng Phi
Chương 71-1: Tam phương tính toán (1)
Edior: Luna Huang
** một chuyện thất trinh **
Thư phòng Ôn Thế Nghi.
Ôn Thế Nghi lạnh mắt nhìn Chu Ma lạnh mắt nhìn cúi đầu, âm u mà hỏi: "Đều xử lý sạch sẽ?"
" Chủ tử yên tâm, đều xử lý sạch sẽ, ngày mai tuyệt không tuyệt không truyền ra bất luận tin đồn gì." Chu Ma khom người trả lời rất là cung kính, đi theo bên người Ôn Thế Nghi nhiều năm như vậy, Chu Ma rất là biết sát ngôn quan sắc, cũng biết phải làm sao làm sao ăn nói khiến chủ tử vui lòng, cho nên hắn mới có thể một mực trong Trấn Quốc Công phủ như cá gặp nước, hôm nay chuyện này hắn làm sao có thể sai sót được?
" Ân." Ôn Thế Nghi lạnh lùng phát ra một tiếng, nhìn chằm chằm ánh mắt của Chu Ma sinh ra một phần sát ý, "Vậy còn ngươi, hôm nay ngươi nhìn thấy cái gì?"
" Hồi chủ tử, tiểu nhân cái gì cũng không có phát hiện!" Chu Ma lập tức quỳ trên mặt đất, như trước kính cẩn cúi đầu.
" Đứng lên đi." Chu Ma làm việc luôn luôn không sai lầm, Ôn Thế Nghi tự nhiên tin được, nhưng vẫn là không thể không cảnh cáo, "Nếu là ngày mai ta nghe được bên ngoài có một chút xíu đồn đãi, lại thế nào?"
" Vậy tiểu nhân mặc cho chủ tử xử trí!" Chu Ma nói xong lời thề son sắt, những người biết chuyện của đại tiểu thư đã xử lý sạch sẽ, trừ phi bọn họ lại từ chỗ của diêm vương trở về, nếu không tuyệt không sẽ có người thứ tư biết.
" Tốt, lui ra đi, tới khố phòng lĩnh một trăm lượng bạc." Ôn Thế Nghi hài lòng cho Chu Ma lui.
"Vâng, tiểu nhân xin cáo lui." Nghe được được thưởng bạc, đáy lòng Chu Ma chịu đựng hưng phấn, khom người xin cáo lui.
Lúc Chu Ma lui ra, Ôn Thế Nghi đưa mắt vào Triệu Yên Nhi khóc thút thít, phiền não nói: "Đừng khóc! Ta nói với ngươi bao nhiêu lần rồi! Làm chuyện gì cũng phải cùng ta thương lượng một chút! Ngươi không nghe, ngươi xem hiện tại được cái gì?"
Ôn Thế Nghi nhìn chằm chằm mặt của Triệu Yên Nhi, nhìn dấu vết nhợt nhạt trên mặt nàng, càng tức giận, hoàn toàn đã không có cảm giác thương yêu muốn đem nàng ôm vào trong lòng ngực như thường ngày.
Triệu Yên Nhi bị Ôn Thế Nghi gầm lên khiến cho ngơ ngẩn, nếu là trong ngày thường, chớ nói nàng khóc như vậy, đó là nàng rơi một giọt lệ, Ôn Thế Nghi cũng yêu thương vô cùng, mà hôm nay, dung mạo của nàng bị hủy, thực sự cái gì cũng không có, đó là đến giả bộ thương yêu nàng hắn cũng keo kiệt, a! Bính nhiên, nam nhân đều như vậy!
Thế nhưng, hôm nay nàng mắt thấy vương bài duy nhất trong tay bị hủy, nàng muốn cầm quyền trong tay cũng tràn ngập nguy cơ, cứ cho là nàng đã không có khuôn mặt đẹp, cũng không có thể đem lòng của Ôn Thế Nghi trói lại.
" Lão gia, ta là không muốn ngươi quá lo lắng, cho nên không cùng ngươi thương lượng." Triệu Yên Nhi nhu nhu nhược nhược nói, khóc hoa lê đẫm mưa, dùng khăn che khuất vết sẹo trên mặt nàng, đem nửa bên mặt của nàng che đi càng thêm mê người, càng lộ ra cả người nàng điềm đạm đáng yêu, chọc cho lòng phiền não của Ôn Thế Nghi một trận yêu thương, tiến lên đem nàng ôm vào trong lòng.
" Được rồi được rồi, đừng khóc, hiện tại không phải là thời gian khóc như vậy." Ôn Thế Nghi vỗ nhẹ lưng của Triệu Yên Nhi, ôn nhu an ủi, Triệu Yên Nhi đối với cả người của Ôn Thế Nghi để hiểu đến nhất thanh nhị sở, tự nhiên biết cái gì mới có thể khiến cho hắn vui vẻ.
" Lão gia, Yên nhi biết sai rồi..." Triệu Yên Nhi cúi đầu nước mắt ròng ròng, âm thanh mảnh mai ủy khuất đến độ có thể tích xuất thủy lai, "Thế nhưng Tâm nhi đến hiện tại vẫn chưa có tỉnh lại, ta lo lắng, ta lo lắng nàng chịu không nổi..."
" Việc đã đến nước này, khóc cũng giúp ít được gì." Ôn Thế Nghi lại bắt đầu phiền não, hắn thế nào lại không đau lòng Ôn Tâm, Ôn Tâm là thịt trong tim của hắn, mà ý nghĩ trong lòng hắn làm sao không giống Triệu Yên Nhi được, đem Ôn Tâm xem làm đường quan đạo lợi thế nhất, chỉ cần chỉ cần làm Thanh vương phi, Trấn Quốc Công phủ có thể có Thanh Vương gia thừa tướng này làm chỗ dựa vững chắc, còn sợ hắn trên triều không có chỗ yên ổn sao?
Tuy nói Ôn Nhan cũng nữ nhi của hắn, nhưng từ nhỏ hắn đối với nữ nhi này rất là xa cách, gả vào Thanh vương phủ cũng không chắc chắn nghe lời của hắn, cho nên sau khi biết được kế hoạch của Triệu Yên Nhi hắn cũng không có trách cứ Triệu Yên Nhi nhiều, dù sao nếu là cùng hắn thương lượng, hắn cũng sẽ tán thành cách làm như vậy, chỉ là không nghĩ tới trung gian cư nhiên xảy ra sai lầm lớn như vậy, đem bảo bối trong tay hủy đi!
(Luna: Không nghĩ tới có người cha như vậy luôn. Nhẫn tâm để Ôn Nhu với Ôn Nhan bị...)
" Lão gia, cái này nhất định là Ôn Nhu giở trò quỷ!" Triệu Yên Nhi nói xong nghiến răng nghiến lợi, nàng còn để Tâm nhi lộ ra ngoài trước mắt bao người!
" Lão gia, Ôn Nhu tuyệt đối không thể lưu lại! Giữ lại chỉ sợ sẽ có tai họa lớn hơn!" Chưa trừ diệt Ôn Nhu con tiện nhân kia, nàng thề không cam lòng! "Tuy rằng xử lý hết hạ nhân, thế nhưng Ôn Nhu con tiện nhân kia nhất định sẽ tung tin đồn ra bên ngoài!"
" Ta biết." Trong mắt của Ôn Thế Nghi cũng ngoan ý, nếu nàng đối với bọn họ tạo thành uy hiếp, đó là cũng không thể lưu lại, hơn nữa nếu không phải diệt trừ nàng, không chừng nàng còn biết được nhiều chuyện hơn! Chỉ là, việc này không thể do chính bọn họ động thủ đực, không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, vạn nhất thất thủ, đại sự rơi đầu! Nhất thiết phải cẩn thận!
" Lão gia, vậy khi nào chúng ta động thủ?"
" Ta đi tìm Thanh Vương gia rồi nói."
"Tìm Thanh Vương gia? Làm cái gì?"
" Cái này ngươi cũng không cần quan tâm, ngươi đi chiếu cố tốt Tâm nhi là được." Ôn Thế Nghi đưa cho Triệu Yên Nhi một nhãn thần yên tâm, "Việc này càng kéo dài càng không tốt, ta đây liền đi tìm Thanh Vương gia."
" Lão gia, nhưng là bây giờ đêm đã xuống." Triệu Yên Nhi muốn ngăn lại, "Đêm khuya quấy rầy, Thanh Vương gia không buồn bực sao?"
" Đêm khuya đi vào, mới càng lộ vẻ luống cuống khẩn." Tính tình Thanh Vương gia, hắn vẫn biết được chính xác, nếu không hắn làm sao có cách nghĩ muốn mượn tay hắn.
" Vậy Yên nhi ở phủ đợi tin tốt của lão gia."
" Ân, đi chiếu cố Tâm nhi đi."
Ôn Thế Nghi xoay người đi, Triệu Yên Nhi nhìn bóng lưng của hắn tiêu thất trong bóng đêm, trong mắt rất là oán độc.
" A ——! Không nên đụng ta! Tân khai! Tân khai a ——!" Triệu Yên Nhi khó khăn lắm đi tới ngoài phòng ngủ của Ôn Tâm, liền nghe được phòng trong Ôn Tâm có tiếng thét chói tai, sợ hãi thật sâu, Triệu Yên Nhi cả kinh đau xót, vội vã vọt vào.
Triệu Yên Nhi vừa vào cửa, liền nhìn thấy gối đầu chăn bị vứt loạn đầy đất, Ôn Tâm hai tay quơ lung tung, nhãn thần hoảng sợ nhìn chằm chằm thị nữ tiến lên hầu hạ, Triệu Yên Nhi thấy đau xót, tiến lên cho hai thị nữ mỗi người một cái tát, phẫn nộ quát: "Còn không mau cút đi!"
Thị nữ chạy trối chết, Triệu Yên Nhi đau lòng ngồi xuống mép giường, nhìn vẻ mặt hoảng sợ của Ôn Tâm, vươn tay muốn trấn an nàng, ai ngờ tay nàng còn chưa đụng tới Ôn Tâm, Ôn Tâm liền lại bắt đầu hoảng sợ kêu to: "Cút ngay! Tân khai! Đừng đụng ta!"
Ôn Tâm một bên thét lên, một bên cầm lên gối đầu bên cạnh liều mạng đấm vào trước mặt Triệu Yên Nhi, Triệu Yên Nhi nhéo đau hai tay của Ôn Tâm, lớn tiếng mắng: "Tâm nhi ngươi bình tĩnh một chút! Ngươi nhìn ta một chút! Ta là nương ngươi nương ngươi! Ta là thân nương ngươi!"
" Ngươi cút! Tân khai! Ngươi không phải nương ta! Trong khủng hoảng Ôn Tâm đâu nhìn thấy Triệu Yên Nhi, dùng gối đầu hướng Triệu Yên Nhi đánh liên tục vào tay, móng tay sắc nhọn lung tung cào lên mặt của Triệu Yên Nhi.
" Ba ——!" Triệu Yên Nhi nổi giận, một cái tát đánh tới trên mặt Ôn Tâm, "Ôn Tâm ngươi bình tĩnh một chút cho ta! Nếu như ngươi có thể thông minh một chút, sẽ trúng kế của Ôn Nhu sao? Sẽ đem mình biến thành kết cục hôm nay sao?"
Trên mặt đau rát để trong nháy mắt Ôn Tâm thanh tỉnh, thấy rõ người trước mắt là Triệu Yên Nhi, không khỏi lệ như suối trào, nhào tới trong lòng Triệu Yên Nhi, tê tâm liệt phế hô: "Nương ——!"
Khóc mệt, hô mệt, dưới thân đau đớn tinh tường nói cho nàng biết khuất nhục lúc sáng, Ôn Tâm nắm thật chặt cánh tay của Triệu Yên Nhi, yếu đuối trong lòng Triệu Yên Nhi, lại lần nữa ngất đi.
Trước khi Ôn Tâm bất tỉnh, nàng dùng hết toàn bộ hận ý của mình nói rằng: "Nương, Ôn Nhu hại ta!"
Triệu Yên Nhi vỗ nhẹ lưng của Ôn Tâm đã bất tỉnh, trong con ngươi buông xuống lộ vẻ ác độc, nhẹ giọng nói: "Yên tâm đi, nương nhất định sẽ báo thù cho ngươi!"
Đợi Ôn Tâm ngủ, Triệu Yên Nhi thay đổi thân xiêm y phụ nhân phổ thông, cũng xuất phủ.
** một chuyện thất trinh **
Thư phòng Ôn Thế Nghi.
Ôn Thế Nghi lạnh mắt nhìn Chu Ma lạnh mắt nhìn cúi đầu, âm u mà hỏi: "Đều xử lý sạch sẽ?"
" Chủ tử yên tâm, đều xử lý sạch sẽ, ngày mai tuyệt không tuyệt không truyền ra bất luận tin đồn gì." Chu Ma khom người trả lời rất là cung kính, đi theo bên người Ôn Thế Nghi nhiều năm như vậy, Chu Ma rất là biết sát ngôn quan sắc, cũng biết phải làm sao làm sao ăn nói khiến chủ tử vui lòng, cho nên hắn mới có thể một mực trong Trấn Quốc Công phủ như cá gặp nước, hôm nay chuyện này hắn làm sao có thể sai sót được?
" Ân." Ôn Thế Nghi lạnh lùng phát ra một tiếng, nhìn chằm chằm ánh mắt của Chu Ma sinh ra một phần sát ý, "Vậy còn ngươi, hôm nay ngươi nhìn thấy cái gì?"
" Hồi chủ tử, tiểu nhân cái gì cũng không có phát hiện!" Chu Ma lập tức quỳ trên mặt đất, như trước kính cẩn cúi đầu.
" Đứng lên đi." Chu Ma làm việc luôn luôn không sai lầm, Ôn Thế Nghi tự nhiên tin được, nhưng vẫn là không thể không cảnh cáo, "Nếu là ngày mai ta nghe được bên ngoài có một chút xíu đồn đãi, lại thế nào?"
" Vậy tiểu nhân mặc cho chủ tử xử trí!" Chu Ma nói xong lời thề son sắt, những người biết chuyện của đại tiểu thư đã xử lý sạch sẽ, trừ phi bọn họ lại từ chỗ của diêm vương trở về, nếu không tuyệt không sẽ có người thứ tư biết.
" Tốt, lui ra đi, tới khố phòng lĩnh một trăm lượng bạc." Ôn Thế Nghi hài lòng cho Chu Ma lui.
"Vâng, tiểu nhân xin cáo lui." Nghe được được thưởng bạc, đáy lòng Chu Ma chịu đựng hưng phấn, khom người xin cáo lui.
Lúc Chu Ma lui ra, Ôn Thế Nghi đưa mắt vào Triệu Yên Nhi khóc thút thít, phiền não nói: "Đừng khóc! Ta nói với ngươi bao nhiêu lần rồi! Làm chuyện gì cũng phải cùng ta thương lượng một chút! Ngươi không nghe, ngươi xem hiện tại được cái gì?"
Ôn Thế Nghi nhìn chằm chằm mặt của Triệu Yên Nhi, nhìn dấu vết nhợt nhạt trên mặt nàng, càng tức giận, hoàn toàn đã không có cảm giác thương yêu muốn đem nàng ôm vào trong lòng ngực như thường ngày.
Triệu Yên Nhi bị Ôn Thế Nghi gầm lên khiến cho ngơ ngẩn, nếu là trong ngày thường, chớ nói nàng khóc như vậy, đó là nàng rơi một giọt lệ, Ôn Thế Nghi cũng yêu thương vô cùng, mà hôm nay, dung mạo của nàng bị hủy, thực sự cái gì cũng không có, đó là đến giả bộ thương yêu nàng hắn cũng keo kiệt, a! Bính nhiên, nam nhân đều như vậy!
Thế nhưng, hôm nay nàng mắt thấy vương bài duy nhất trong tay bị hủy, nàng muốn cầm quyền trong tay cũng tràn ngập nguy cơ, cứ cho là nàng đã không có khuôn mặt đẹp, cũng không có thể đem lòng của Ôn Thế Nghi trói lại.
" Lão gia, ta là không muốn ngươi quá lo lắng, cho nên không cùng ngươi thương lượng." Triệu Yên Nhi nhu nhu nhược nhược nói, khóc hoa lê đẫm mưa, dùng khăn che khuất vết sẹo trên mặt nàng, đem nửa bên mặt của nàng che đi càng thêm mê người, càng lộ ra cả người nàng điềm đạm đáng yêu, chọc cho lòng phiền não của Ôn Thế Nghi một trận yêu thương, tiến lên đem nàng ôm vào trong lòng.
" Được rồi được rồi, đừng khóc, hiện tại không phải là thời gian khóc như vậy." Ôn Thế Nghi vỗ nhẹ lưng của Triệu Yên Nhi, ôn nhu an ủi, Triệu Yên Nhi đối với cả người của Ôn Thế Nghi để hiểu đến nhất thanh nhị sở, tự nhiên biết cái gì mới có thể khiến cho hắn vui vẻ.
" Lão gia, Yên nhi biết sai rồi..." Triệu Yên Nhi cúi đầu nước mắt ròng ròng, âm thanh mảnh mai ủy khuất đến độ có thể tích xuất thủy lai, "Thế nhưng Tâm nhi đến hiện tại vẫn chưa có tỉnh lại, ta lo lắng, ta lo lắng nàng chịu không nổi..."
" Việc đã đến nước này, khóc cũng giúp ít được gì." Ôn Thế Nghi lại bắt đầu phiền não, hắn thế nào lại không đau lòng Ôn Tâm, Ôn Tâm là thịt trong tim của hắn, mà ý nghĩ trong lòng hắn làm sao không giống Triệu Yên Nhi được, đem Ôn Tâm xem làm đường quan đạo lợi thế nhất, chỉ cần chỉ cần làm Thanh vương phi, Trấn Quốc Công phủ có thể có Thanh Vương gia thừa tướng này làm chỗ dựa vững chắc, còn sợ hắn trên triều không có chỗ yên ổn sao?
Tuy nói Ôn Nhan cũng nữ nhi của hắn, nhưng từ nhỏ hắn đối với nữ nhi này rất là xa cách, gả vào Thanh vương phủ cũng không chắc chắn nghe lời của hắn, cho nên sau khi biết được kế hoạch của Triệu Yên Nhi hắn cũng không có trách cứ Triệu Yên Nhi nhiều, dù sao nếu là cùng hắn thương lượng, hắn cũng sẽ tán thành cách làm như vậy, chỉ là không nghĩ tới trung gian cư nhiên xảy ra sai lầm lớn như vậy, đem bảo bối trong tay hủy đi!
(Luna: Không nghĩ tới có người cha như vậy luôn. Nhẫn tâm để Ôn Nhu với Ôn Nhan bị...)
" Lão gia, cái này nhất định là Ôn Nhu giở trò quỷ!" Triệu Yên Nhi nói xong nghiến răng nghiến lợi, nàng còn để Tâm nhi lộ ra ngoài trước mắt bao người!
" Lão gia, Ôn Nhu tuyệt đối không thể lưu lại! Giữ lại chỉ sợ sẽ có tai họa lớn hơn!" Chưa trừ diệt Ôn Nhu con tiện nhân kia, nàng thề không cam lòng! "Tuy rằng xử lý hết hạ nhân, thế nhưng Ôn Nhu con tiện nhân kia nhất định sẽ tung tin đồn ra bên ngoài!"
" Ta biết." Trong mắt của Ôn Thế Nghi cũng ngoan ý, nếu nàng đối với bọn họ tạo thành uy hiếp, đó là cũng không thể lưu lại, hơn nữa nếu không phải diệt trừ nàng, không chừng nàng còn biết được nhiều chuyện hơn! Chỉ là, việc này không thể do chính bọn họ động thủ đực, không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, vạn nhất thất thủ, đại sự rơi đầu! Nhất thiết phải cẩn thận!
" Lão gia, vậy khi nào chúng ta động thủ?"
" Ta đi tìm Thanh Vương gia rồi nói."
"Tìm Thanh Vương gia? Làm cái gì?"
" Cái này ngươi cũng không cần quan tâm, ngươi đi chiếu cố tốt Tâm nhi là được." Ôn Thế Nghi đưa cho Triệu Yên Nhi một nhãn thần yên tâm, "Việc này càng kéo dài càng không tốt, ta đây liền đi tìm Thanh Vương gia."
" Lão gia, nhưng là bây giờ đêm đã xuống." Triệu Yên Nhi muốn ngăn lại, "Đêm khuya quấy rầy, Thanh Vương gia không buồn bực sao?"
" Đêm khuya đi vào, mới càng lộ vẻ luống cuống khẩn." Tính tình Thanh Vương gia, hắn vẫn biết được chính xác, nếu không hắn làm sao có cách nghĩ muốn mượn tay hắn.
" Vậy Yên nhi ở phủ đợi tin tốt của lão gia."
" Ân, đi chiếu cố Tâm nhi đi."
Ôn Thế Nghi xoay người đi, Triệu Yên Nhi nhìn bóng lưng của hắn tiêu thất trong bóng đêm, trong mắt rất là oán độc.
" A ——! Không nên đụng ta! Tân khai! Tân khai a ——!" Triệu Yên Nhi khó khăn lắm đi tới ngoài phòng ngủ của Ôn Tâm, liền nghe được phòng trong Ôn Tâm có tiếng thét chói tai, sợ hãi thật sâu, Triệu Yên Nhi cả kinh đau xót, vội vã vọt vào.
Triệu Yên Nhi vừa vào cửa, liền nhìn thấy gối đầu chăn bị vứt loạn đầy đất, Ôn Tâm hai tay quơ lung tung, nhãn thần hoảng sợ nhìn chằm chằm thị nữ tiến lên hầu hạ, Triệu Yên Nhi thấy đau xót, tiến lên cho hai thị nữ mỗi người một cái tát, phẫn nộ quát: "Còn không mau cút đi!"
Thị nữ chạy trối chết, Triệu Yên Nhi đau lòng ngồi xuống mép giường, nhìn vẻ mặt hoảng sợ của Ôn Tâm, vươn tay muốn trấn an nàng, ai ngờ tay nàng còn chưa đụng tới Ôn Tâm, Ôn Tâm liền lại bắt đầu hoảng sợ kêu to: "Cút ngay! Tân khai! Đừng đụng ta!"
Ôn Tâm một bên thét lên, một bên cầm lên gối đầu bên cạnh liều mạng đấm vào trước mặt Triệu Yên Nhi, Triệu Yên Nhi nhéo đau hai tay của Ôn Tâm, lớn tiếng mắng: "Tâm nhi ngươi bình tĩnh một chút! Ngươi nhìn ta một chút! Ta là nương ngươi nương ngươi! Ta là thân nương ngươi!"
" Ngươi cút! Tân khai! Ngươi không phải nương ta! Trong khủng hoảng Ôn Tâm đâu nhìn thấy Triệu Yên Nhi, dùng gối đầu hướng Triệu Yên Nhi đánh liên tục vào tay, móng tay sắc nhọn lung tung cào lên mặt của Triệu Yên Nhi.
" Ba ——!" Triệu Yên Nhi nổi giận, một cái tát đánh tới trên mặt Ôn Tâm, "Ôn Tâm ngươi bình tĩnh một chút cho ta! Nếu như ngươi có thể thông minh một chút, sẽ trúng kế của Ôn Nhu sao? Sẽ đem mình biến thành kết cục hôm nay sao?"
Trên mặt đau rát để trong nháy mắt Ôn Tâm thanh tỉnh, thấy rõ người trước mắt là Triệu Yên Nhi, không khỏi lệ như suối trào, nhào tới trong lòng Triệu Yên Nhi, tê tâm liệt phế hô: "Nương ——!"
Khóc mệt, hô mệt, dưới thân đau đớn tinh tường nói cho nàng biết khuất nhục lúc sáng, Ôn Tâm nắm thật chặt cánh tay của Triệu Yên Nhi, yếu đuối trong lòng Triệu Yên Nhi, lại lần nữa ngất đi.
Trước khi Ôn Tâm bất tỉnh, nàng dùng hết toàn bộ hận ý của mình nói rằng: "Nương, Ôn Nhu hại ta!"
Triệu Yên Nhi vỗ nhẹ lưng của Ôn Tâm đã bất tỉnh, trong con ngươi buông xuống lộ vẻ ác độc, nhẹ giọng nói: "Yên tâm đi, nương nhất định sẽ báo thù cho ngươi!"
Đợi Ôn Tâm ngủ, Triệu Yên Nhi thay đổi thân xiêm y phụ nhân phổ thông, cũng xuất phủ.
Tác giả :
Mặc Thập Tứ