Nịch Sủng: Chí Tôn Cuồng Phi
Chương 52: Triệt chi ẩn nhẫn
Editor: Luna Huang
" Bạch vương có chuyện gì liền nói ra, ở chỗ bổn cung, Bạch vương không cần cố kỵ." Thái hậu cười đến từ ái, phảng phất như mình thật là mẫu thân tốt.
"Người trong triều đều biết phụ vương đem chính quyền giao cho thái hậu, chẳng bao giờ biết được phụ vương cũng để cho Triệt nắm phân nửa chính quyền, Triệt muốn hướng thái hậu hỏi một chuyện là, không biết ngũ đệ có biết được chuyện hay không phụ vương đem chính quyền giao cho Triệt?" Lãnh Triệt vẫn ở chỗ cũ nhẹ nhàng ho khan.
" Bạch vương ủy khuất bổn cung biết, có thể lúc trước bổn cung chọn Thanh vương vì nhìn trúng tính tình cuồng ngạo của hắn, có thể ngăn chặn một số người không an phận trong triều, lại không biết hắn lại cũng dám lấn trên đầu huynh trưởng, nói cho cùng cũng là lỗi của bổn cung, thế nhưng hôm nay thừa tướng vị của Thanh vương đặt ở đó, hôm nay là cường ninh không được rồi, mà buông ra cũng không được, Thanh vương dựa vào thừa tướng vị làm ra những chuyện thế này, nếu là bác bỏ, cũng chẳng khác nào tát triều chính Đại Di một tát, hôm nay bổn cung cũng rất là đau đầu với tính tình này của Thanh vương..."
" Triệt không sợ ủy khuất, chỉ sợ trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích..." Lãnh Triệt cúi đầu nói xong có chút sợ.
" Bạch vương yên tâm, bổn cung tuyệt sẽ không để cho sẽ không để cho bất kỳ người nào biết Bạch vương cũng từng nắm chính quyền, huống hồ hôm nay Vương Thượng cũng đến quan lễ rồi, cũng là thời gian để Vương Thượng một mình xử trí chính sự rồi."
" Triệt minh bạch." Lãnh Triệt khẽ vuốt cằm, đứng lên, "Thái hậu, thời thần không còn sớm, Triệt đến đại điện trước, nếu không ngũ đệ lại nói Triệt không phải nữa."
"Đi đi."
" Triệt xin được cáo lui trước."
Nhìn nhất cử nhất động thận trọng của Lãnh Triệt, tiểu Lý tử không khỏi cười nhạt, đợi đến khi Lãnh Triệt rời khỏi, tiểu Lý tử mới tiến đến thay thái hậu đấm lưng, khinh bỉ nói: "Bạch vương này quả nhiên là có lá gan chuột, tay nắm chính quyền lại sợ trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích mà thả chính quyền, hiện nay thân là huynh trưởng bị Thanh vương lấn đến trên đầu rồi cũng không dám nói một tiếng, hôm nay Thanh vương có thể ném nữ nhân cho hắn, ngày mai không chừng có thể ném cho hắn một cây chủy thủ."
" Cái đích cho mọi người chỉ trích? Mượn cớ thôi." Thái hậu không có nghĩ như tiểu Lý tử, nhẹ nhàng chuyển động ngón tay, nặng nề nói, "Có thật không cho là hắn có lá gan chuột sao?"
" Không phải như vậy sao? Nếu không phải như vậy, Bạch vương này vì sao liên tục nói đến Thanh vương mắt đều sợ hãi không thôi." Tiểu Lý tử càng hèn mọn.
" Đây cũng là chỗ cao minh của Bạch vương, giống như chuột ẩn nhẫn mười năm mà không phát, là biết được hắn không phải hạng người bình thường, mà ta, cũng hầu như bị biểu hiện này của hắn lừa rồi."
" Vậy ý tứ của thái hậu là..." Bạch vương giả bộ?" Tiểu Lý tử kinh ngạc, hắn theo bên người thái hậu đã năm năm rồi, nhưng mà mỗi một lần nhìn thấy Bạch vương hắn đều bọ dáng nhát gan như chuột, không ai có thể giả bộ như vậy sao? Huống chi thái hậu chỉ nóià mười năm, không ai có thể có thể ẩn nhẫn người khác đạp lên đầu mình mười năm sao?
" Đúng vậy, mười năm a, có thể làm được có thể làm được mười năm như vậy, huống chi hắn vốn là không có tuổi thọ như người bình thường." Nói đến đây, đáy mắt thái hậu lộ vẻ âm trầm, "Nếu nói là hắn là thật nhát gan vô tri, vậy thời gian trước làm thế nào hắn không đem phân nửa của mình giao cho bổn cung, đem quyền lực cao nhất của Di quốc phù tỉ giao cho bổn cung, mà bổn cung bổn cung, bất quá là chỉ là ngọc tỷ bình thường mà thôi."
Bạch vương, hắn ẩn nhẫn như vậy, ngoại trừ lo lắng hoàng quyền rơi vào trong tay người ngoài, hay đã phát hiện ra cái gì? Mà vô luận nàng phái người tìm hiểu thế nào, cũng không thể nào biết được.
" Còn có, chủ thượng đem ngươi phái tới bên cạnh ta năm năm, nếu là nhìn không rõ, chủ thượng giao cho ta quyền sinh sát trong tay." Thái hậu chậm rãi đứng lên, mắt nhìn âm trầm tiểu Lý tử bên cạnh.
Tiểu Lý tử bị hù dọa xuất mồ hôi lạnh cả người, vội vã phủ phục dưới đất, thỉnh tội nói: "Nô tài hiểu rõ, nô tài ngày sau tuyệt không miệng lưỡi!"
" Ân." Thái hậu hài lòng gật đầu, "Đứng lên đi, hầu hạ bổn cung thay y phục, đến giờ lên đại điện rồi."
Di quốc, Vương Thượng, Bạch vương, a! Sớm muộn đây hết thảy đều là của chủ thượng!
Đại chính môn hoàng cung, xe ngựa vào đại môn hoàng cung, liền có thủ vệ dẫn đường, đem xe ngựa dẫn đến trường xe ngựa xông, đợi chủ nhân của xe ngựa dừng lại, tiểu thái giám bước đến dẫn đến đại điện, làm như vậy một là vì phòng ngừa không biết được mà đi lạc đường trong cung, hai là để để phòng một số người hoàn khố tử trộm cắp trong hoàng cung làm trái với cung quy.
Ôn Nhu được tiểu thái giám nâng đỡ xuống xe ngựa, sau đó tiểu thái giám cũng nâng Ôn Nhan xuống tới, lớn mật mang khóe mắt nhìn Ôn Nhu, rồi lại cúi đầu mặt đỏ tim đập, kính cẩn nói: "Nô tài ra mắt Bạch vương phi, Bạch vương phi an hảo, kế tiếp do nô tài vì người dẫn đường."
Đáy lòng của tiểu thái giám nổi lên yên hoa nổ lung tung, đây cũng là bên ngoài phí phí dương dương truyền Bạch vương phi sao? Dĩ nhiên là đẹp như vậy, toàn thân khí chất, hoàn toàn cùng lời đồn " Dâm phụ" không hợp, nhất định là người nào đó người ghen tỵ đồn bậy bạ thôi! Nhìn mắt của Ôn Nhu, đáy lòng tiểu thái giám nhịn không được vì Ôn Nhu sửa lại án xử sai.
" Vương phi, địa phương kế tiếp Túc Dạ không thể đến, Túc Dạ liền ở chỗ này chờ Vương phi." Đại điện triều chính, không phải ai cũng có thể tiến vào.
" Vậy liền ủy khuất đại quản sự rồi." Ôn Nhu hướng Túc Dạ khẽ vuốt cằm, lại hướng tiểu thái giám dẫn đường nói, "Làm phiền công công."
Dứt lời, cùng Ôn Nhan hai người theo tiểu thái giám bước.
Ôn Nhu không thể không tán thán cách hành sự trong cung, tiểu thái giám theo dẫn đường tiến đến đại điện, xa xa nhìn đến nhìn đến ba mươi chín trên bậc thang trước đại điện, Ôn Nhu liền bị kiến trúc khí phách huy hoàng của thời cổ rung động, thật thật xảo đoạt thiên công!
" Bạch vương phi theo nô tài sang bên này, nữ quyến ở bên cạnh tiến nhập đại điện." Tiểu thái giám dẫn đường ở phía trước, hướng phía bên phải đại điện làm ra tư thế "thỉnh", lại tiếp tục khoanh tay dẫn đường, Ôn Nhu liền nhìn thấy đám nữ tử y phục hoa lệ cùng tiểu thái giám dẫn đường khác tiến đến.
" Nhìn thấy không, đó chính là Bạch vương phi." Có nữ tử xì xào bàn tán.
" Hừ, cái gì mà Bạch vương phi, xem dáng dấp dụ dỗ người khác, quả nhiên cùng lời đồn là dâm phụ tương xứng." Có nữ tử cười nhạt.
"Đúng vậy, ta còn nghe nói, ngày ấy nàng xốc hồng cân trên đường, thực sự là mất hết mặt của nữ tử."
Hừ, các ngươi còn không biết, chính là cái này Bạch vương phi tiến cung tham gia hoàng yến cũng không quên câu tam đáp tứ, ở bên ngoài cửa cung ngăn cản xe ngựa của Huyền Vương gia, muốn leo lên xe ngựa của Huyền Vương gia tiến cung!"
" Cái gì? Nàng cũng Nàng cũng gả rồi còn không tuân thủ nữ tắc như thế ban ngày ban mặt dám nhúng chàm Huyền Vương gia?"
" Cái này là thật sao? Huyền Vương gia làm sao sẽ để ý nữ nhân như vậy!" Có nữ tử vì Huyền vương vô cùng đau đớn.
" Đương nhiên là thực sự, lúc đó ta vừa vặn ghé ngang, nhìn thấy được, Huyền Vương gia tự nhiên sẽ không để ý đến nàng thế nhưng Huyền Vương gia thiện tâm chúng ta mọi người đều biết, cũng không thể nhìn nàng đường đường Bạch vương phi không được tiến cung dự tiệc, liền thưởng nàng một chiếc xe ngựa để cho nàng ngồi một mình."
" Nguyên là như vậy, làm ta giật cả mình, còn tưởng rằng Huyền Vương gia cùng nàng ngồi chung một chiếc xe ngựa."
(Luna: thật là sợ đám tam cô lục bà này @@)
Oanh oanh yến yến đều là đáng tiếc cho Huyền vương, vì Huyền vương tổn thương bởi bất công, chỉ sợ Ôn Nhu ăn mất thần tượng trong lòng các nàng môt dạng, Ôn Nhu nghe được thực sự là buồn cười, dứt lời, nàng bị người nói còn thiếu sao, nhiều nữa thì đã sao đâu.
Ôn Nhu theo đoàn người đến gần hậu phương, trái lại không ai quay đầu lại chú ý tới nàng, chỉ trích vẫn như cũ đang tiếp tục.
" Các vị tỷ tỷ, xin không nên nói đại tỷ tỷ của ta như vậy, đại tỷ tỷ không phải là người giống như các tỷ tỷ nói như vậy..." Đột nhiên, trong đám người vang lên âm thanh cực nhu nhược, cực ủy khuất, vì nàng biện giải.
Ôn Nhu cười nhạt nghe.
" Bạch vương có chuyện gì liền nói ra, ở chỗ bổn cung, Bạch vương không cần cố kỵ." Thái hậu cười đến từ ái, phảng phất như mình thật là mẫu thân tốt.
"Người trong triều đều biết phụ vương đem chính quyền giao cho thái hậu, chẳng bao giờ biết được phụ vương cũng để cho Triệt nắm phân nửa chính quyền, Triệt muốn hướng thái hậu hỏi một chuyện là, không biết ngũ đệ có biết được chuyện hay không phụ vương đem chính quyền giao cho Triệt?" Lãnh Triệt vẫn ở chỗ cũ nhẹ nhàng ho khan.
" Bạch vương ủy khuất bổn cung biết, có thể lúc trước bổn cung chọn Thanh vương vì nhìn trúng tính tình cuồng ngạo của hắn, có thể ngăn chặn một số người không an phận trong triều, lại không biết hắn lại cũng dám lấn trên đầu huynh trưởng, nói cho cùng cũng là lỗi của bổn cung, thế nhưng hôm nay thừa tướng vị của Thanh vương đặt ở đó, hôm nay là cường ninh không được rồi, mà buông ra cũng không được, Thanh vương dựa vào thừa tướng vị làm ra những chuyện thế này, nếu là bác bỏ, cũng chẳng khác nào tát triều chính Đại Di một tát, hôm nay bổn cung cũng rất là đau đầu với tính tình này của Thanh vương..."
" Triệt không sợ ủy khuất, chỉ sợ trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích..." Lãnh Triệt cúi đầu nói xong có chút sợ.
" Bạch vương yên tâm, bổn cung tuyệt sẽ không để cho sẽ không để cho bất kỳ người nào biết Bạch vương cũng từng nắm chính quyền, huống hồ hôm nay Vương Thượng cũng đến quan lễ rồi, cũng là thời gian để Vương Thượng một mình xử trí chính sự rồi."
" Triệt minh bạch." Lãnh Triệt khẽ vuốt cằm, đứng lên, "Thái hậu, thời thần không còn sớm, Triệt đến đại điện trước, nếu không ngũ đệ lại nói Triệt không phải nữa."
"Đi đi."
" Triệt xin được cáo lui trước."
Nhìn nhất cử nhất động thận trọng của Lãnh Triệt, tiểu Lý tử không khỏi cười nhạt, đợi đến khi Lãnh Triệt rời khỏi, tiểu Lý tử mới tiến đến thay thái hậu đấm lưng, khinh bỉ nói: "Bạch vương này quả nhiên là có lá gan chuột, tay nắm chính quyền lại sợ trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích mà thả chính quyền, hiện nay thân là huynh trưởng bị Thanh vương lấn đến trên đầu rồi cũng không dám nói một tiếng, hôm nay Thanh vương có thể ném nữ nhân cho hắn, ngày mai không chừng có thể ném cho hắn một cây chủy thủ."
" Cái đích cho mọi người chỉ trích? Mượn cớ thôi." Thái hậu không có nghĩ như tiểu Lý tử, nhẹ nhàng chuyển động ngón tay, nặng nề nói, "Có thật không cho là hắn có lá gan chuột sao?"
" Không phải như vậy sao? Nếu không phải như vậy, Bạch vương này vì sao liên tục nói đến Thanh vương mắt đều sợ hãi không thôi." Tiểu Lý tử càng hèn mọn.
" Đây cũng là chỗ cao minh của Bạch vương, giống như chuột ẩn nhẫn mười năm mà không phát, là biết được hắn không phải hạng người bình thường, mà ta, cũng hầu như bị biểu hiện này của hắn lừa rồi."
" Vậy ý tứ của thái hậu là..." Bạch vương giả bộ?" Tiểu Lý tử kinh ngạc, hắn theo bên người thái hậu đã năm năm rồi, nhưng mà mỗi một lần nhìn thấy Bạch vương hắn đều bọ dáng nhát gan như chuột, không ai có thể giả bộ như vậy sao? Huống chi thái hậu chỉ nóià mười năm, không ai có thể có thể ẩn nhẫn người khác đạp lên đầu mình mười năm sao?
" Đúng vậy, mười năm a, có thể làm được có thể làm được mười năm như vậy, huống chi hắn vốn là không có tuổi thọ như người bình thường." Nói đến đây, đáy mắt thái hậu lộ vẻ âm trầm, "Nếu nói là hắn là thật nhát gan vô tri, vậy thời gian trước làm thế nào hắn không đem phân nửa của mình giao cho bổn cung, đem quyền lực cao nhất của Di quốc phù tỉ giao cho bổn cung, mà bổn cung bổn cung, bất quá là chỉ là ngọc tỷ bình thường mà thôi."
Bạch vương, hắn ẩn nhẫn như vậy, ngoại trừ lo lắng hoàng quyền rơi vào trong tay người ngoài, hay đã phát hiện ra cái gì? Mà vô luận nàng phái người tìm hiểu thế nào, cũng không thể nào biết được.
" Còn có, chủ thượng đem ngươi phái tới bên cạnh ta năm năm, nếu là nhìn không rõ, chủ thượng giao cho ta quyền sinh sát trong tay." Thái hậu chậm rãi đứng lên, mắt nhìn âm trầm tiểu Lý tử bên cạnh.
Tiểu Lý tử bị hù dọa xuất mồ hôi lạnh cả người, vội vã phủ phục dưới đất, thỉnh tội nói: "Nô tài hiểu rõ, nô tài ngày sau tuyệt không miệng lưỡi!"
" Ân." Thái hậu hài lòng gật đầu, "Đứng lên đi, hầu hạ bổn cung thay y phục, đến giờ lên đại điện rồi."
Di quốc, Vương Thượng, Bạch vương, a! Sớm muộn đây hết thảy đều là của chủ thượng!
Đại chính môn hoàng cung, xe ngựa vào đại môn hoàng cung, liền có thủ vệ dẫn đường, đem xe ngựa dẫn đến trường xe ngựa xông, đợi chủ nhân của xe ngựa dừng lại, tiểu thái giám bước đến dẫn đến đại điện, làm như vậy một là vì phòng ngừa không biết được mà đi lạc đường trong cung, hai là để để phòng một số người hoàn khố tử trộm cắp trong hoàng cung làm trái với cung quy.
Ôn Nhu được tiểu thái giám nâng đỡ xuống xe ngựa, sau đó tiểu thái giám cũng nâng Ôn Nhan xuống tới, lớn mật mang khóe mắt nhìn Ôn Nhu, rồi lại cúi đầu mặt đỏ tim đập, kính cẩn nói: "Nô tài ra mắt Bạch vương phi, Bạch vương phi an hảo, kế tiếp do nô tài vì người dẫn đường."
Đáy lòng của tiểu thái giám nổi lên yên hoa nổ lung tung, đây cũng là bên ngoài phí phí dương dương truyền Bạch vương phi sao? Dĩ nhiên là đẹp như vậy, toàn thân khí chất, hoàn toàn cùng lời đồn " Dâm phụ" không hợp, nhất định là người nào đó người ghen tỵ đồn bậy bạ thôi! Nhìn mắt của Ôn Nhu, đáy lòng tiểu thái giám nhịn không được vì Ôn Nhu sửa lại án xử sai.
" Vương phi, địa phương kế tiếp Túc Dạ không thể đến, Túc Dạ liền ở chỗ này chờ Vương phi." Đại điện triều chính, không phải ai cũng có thể tiến vào.
" Vậy liền ủy khuất đại quản sự rồi." Ôn Nhu hướng Túc Dạ khẽ vuốt cằm, lại hướng tiểu thái giám dẫn đường nói, "Làm phiền công công."
Dứt lời, cùng Ôn Nhan hai người theo tiểu thái giám bước.
Ôn Nhu không thể không tán thán cách hành sự trong cung, tiểu thái giám theo dẫn đường tiến đến đại điện, xa xa nhìn đến nhìn đến ba mươi chín trên bậc thang trước đại điện, Ôn Nhu liền bị kiến trúc khí phách huy hoàng của thời cổ rung động, thật thật xảo đoạt thiên công!
" Bạch vương phi theo nô tài sang bên này, nữ quyến ở bên cạnh tiến nhập đại điện." Tiểu thái giám dẫn đường ở phía trước, hướng phía bên phải đại điện làm ra tư thế "thỉnh", lại tiếp tục khoanh tay dẫn đường, Ôn Nhu liền nhìn thấy đám nữ tử y phục hoa lệ cùng tiểu thái giám dẫn đường khác tiến đến.
" Nhìn thấy không, đó chính là Bạch vương phi." Có nữ tử xì xào bàn tán.
" Hừ, cái gì mà Bạch vương phi, xem dáng dấp dụ dỗ người khác, quả nhiên cùng lời đồn là dâm phụ tương xứng." Có nữ tử cười nhạt.
"Đúng vậy, ta còn nghe nói, ngày ấy nàng xốc hồng cân trên đường, thực sự là mất hết mặt của nữ tử."
Hừ, các ngươi còn không biết, chính là cái này Bạch vương phi tiến cung tham gia hoàng yến cũng không quên câu tam đáp tứ, ở bên ngoài cửa cung ngăn cản xe ngựa của Huyền Vương gia, muốn leo lên xe ngựa của Huyền Vương gia tiến cung!"
" Cái gì? Nàng cũng Nàng cũng gả rồi còn không tuân thủ nữ tắc như thế ban ngày ban mặt dám nhúng chàm Huyền Vương gia?"
" Cái này là thật sao? Huyền Vương gia làm sao sẽ để ý nữ nhân như vậy!" Có nữ tử vì Huyền vương vô cùng đau đớn.
" Đương nhiên là thực sự, lúc đó ta vừa vặn ghé ngang, nhìn thấy được, Huyền Vương gia tự nhiên sẽ không để ý đến nàng thế nhưng Huyền Vương gia thiện tâm chúng ta mọi người đều biết, cũng không thể nhìn nàng đường đường Bạch vương phi không được tiến cung dự tiệc, liền thưởng nàng một chiếc xe ngựa để cho nàng ngồi một mình."
" Nguyên là như vậy, làm ta giật cả mình, còn tưởng rằng Huyền Vương gia cùng nàng ngồi chung một chiếc xe ngựa."
(Luna: thật là sợ đám tam cô lục bà này @@)
Oanh oanh yến yến đều là đáng tiếc cho Huyền vương, vì Huyền vương tổn thương bởi bất công, chỉ sợ Ôn Nhu ăn mất thần tượng trong lòng các nàng môt dạng, Ôn Nhu nghe được thực sự là buồn cười, dứt lời, nàng bị người nói còn thiếu sao, nhiều nữa thì đã sao đâu.
Ôn Nhu theo đoàn người đến gần hậu phương, trái lại không ai quay đầu lại chú ý tới nàng, chỉ trích vẫn như cũ đang tiếp tục.
" Các vị tỷ tỷ, xin không nên nói đại tỷ tỷ của ta như vậy, đại tỷ tỷ không phải là người giống như các tỷ tỷ nói như vậy..." Đột nhiên, trong đám người vang lên âm thanh cực nhu nhược, cực ủy khuất, vì nàng biện giải.
Ôn Nhu cười nhạt nghe.
Tác giả :
Mặc Thập Tứ