Nhưỡng
Chương 19
Học viện kinh tế Kinh Đại.
Cửa văn phòng 207 khép hờ, ánh tà dương cuối cùng nhàn nhạt lọt vào, áo lên đồ vật trong phòng một màu lót nhạt.
Hoàng hôn dần buông, trong mắt người vui vẻ, là một hoàng hôn đầy thơ mộng, nhưng trong mắt người bi thương, lại như một đêm dài buông xuống.
“Triệu Vĩ Hàng," Lương Thời Ngộ ngồi trên ghế làm việc, nhìn chàng trai ngồi ở phía đối diện, nhẹ giọng trấn an, “Cảnh khốn cùng bây giờ mà em trải qua, thầy cũng từng trải qua. Vùi đầu khổ luyện 12 năm, liều nửa cái mạng, thi đậu đại học hàng top, em cho rằng cuối cùng cũng có thể trở nên nổi bật, nhưng lại phát hiện, vòng đua chỉ mới vừa bắt đầu. Em phát hiện đối thủ cạnh tranh của em, những phú nhị đại mà em cho rằng bất cần đời, không học vấn không nghề nghiệp, bọn họ không chỉ có thành tích tốt, mà còn hiểu biết sâu rộng, so với bọn họ, em cảm thấy mình giống một kẻ chưa hiểu sự đời, cái gì cũng không biết. Trừ cái này ra, bọn họ còn không cao ngạo không nóng nảy, tính cách dịu ngoan bình thản, còn so với một người dám lao tới dám đua như em, bởi vì gia đình phía sau, không cho phép em sai bước. Thầy biết, sự đối lập này, thật sự sẽ đả kích đến một người có lòng tự tôn cùng kiêu ngạo như em, đả kích đến mức không thể che giấu, không thể tránh né, rồi em sẽ bắt đầu nghi ngờ chính bản thân mình, thậm chí còn trở nên rụt rè."
Triệu Vĩ Hàng nghe lời này xong, ngón tay đang nắm chặt góc áo bỗng nắm chặt hơn.
Bởi vì từng câu từng chữ, đều đánh thẳng vào trái tim của cậu ấy.
Cậu ấy đường đường là tám thước nam nhi, cho rằng tương lai của mình vô hạng, vậy mà giờ đây lại bị gánh nặng của hiện thực, đè đến cong lưng.
Tư duy bị đả kích, kinh tế quẫn bách, cha đột nhiên bị bệnh, nợ nần chồng chất, từng thứ từng thứ đè lên cậu ấy, làm cậu ấy thở không nổi.
Lương Thời Ngộ nhìn chàng trai đang cúi đầu trước mặt, sắc mặt cùng ngữ điệu cũng trở nên hòa hoãn: “Cho nên, em có thể chán nản, nhưng không được tự coi nhẹ mình, dù sao thì, em cũng là người chạy thắng vô số người, cuối cùng mới có thể đến nơi này, đáng nhận được sự khen ngợi."
“Em phải biết rằng, những người ưu tú nỗ lực hơn em, bọn họ tồn tại, không phải vì để làm em tự ti, cũng không phải làm em tự sa ngã, bọn họ tồn tại, là vì nhắc nhở em ——"
“Không được chậm chạp."
Triệu Vĩ Hàng nghiêm túc nghe, cảm nhận sâu sắc sức mạnh mà người thầy đáng kính này truyền cho mình, nhưng trong lòng vẫn không biết làm sao: “Chỉ là, chỉ so với bản thân, rất khó."
Cậu ta không thuyết phục được chính bản thân mình.
Không rõ, vì sao cuộc sống của người khác có thể chói sáng rực rỡ, còn cuộc sống của cậu ấy, lại chỉ có đen tối mù mịt.
Người khác khống chế được cuộc sống, nhẹ nhàng vượt qua, còn cậu ta khống chế……
Bỏ đi, khả năng của cậu ta, còn cách tiêu chuẩn khống chế xa lắm.
“Triệu Vĩ Hàng," tuy rằng cậu ấy không nói ra những chữ ở phía sau, nhưng Lương Thời Ngộ sao có thể không biết trong lòng cậu ấy đang suy nghĩ những gì, nên anh dùng câu chính xác nhất, trực tiếp giải đáp sự nghi ngờ trong lòng cậu ấy, “Ở một mức độ nào đó, trời cao vẫn công bằng."
“Thế gian này có một thứ, muốn có được nó, không có bất cứ con đường tắt nào."
Triệu Vĩ Hàng ngước mắt, hỏi: “Cái gì ạ?"
Lương Thời Ngộ nói hai chữ: “Tâm thái."
“Có người sinh ra ở La Mã, có người lại muốn bôn ba trên một quãng đường rất dài rất dài mới có thể đến được, phải vượt núi cao, chảy nước chảy xiết, cắt cỏ hoang, tạo thuyền nhỏ, bọn họ trải qua mưa gió cả đời, nơi cuối cùng tới, có lẽ cũng chỉ là cửa vào của thành La Mã."
“Nhưng em đừng quên ——"
“La Mã cũng có bão táp."
“Khi em sinh ra bôn ba đến được mục đích của bọn họ, kiến thức thu hoạch cùng sự trưởng thành trên quãng đường này, không có bất cứ kẻ nào có thể trộm đi. Khi La Mã nổi bão, em cứ xông tới để vượt qua. Bởi vì thứ em đã trải qua còn lớn hơn bão táp, tâm thái đã sớm luyện được mạnh mẽ, càng lạc quan, càng có sự dẻo dai."
“Cho nên, đừng để sự chán nản, không giỏi bằng người khác, mà chịu đả kích, mà dễ dàng nói từ bỏ, em phải biết rằng ——"
“Điểm cuối của cuộc sống, chưa bao giờ là La Mã thành, mà là ngọn núi ở nơi xa hơn."
“Triệu Vĩ Hàng, thầy hiểu rõ hơn em, gông xiềng mà số phận đeo cho con người, có bao nhiêu khó khăn."
“Nhưng thầy muốn nói cho em biết ——"
“Từ một khắc kia khi em bắt đầu nỗ lực, thì gông xiềng trong cuộc sống của em cũng đã bắt đầu buông lỏng."
Cửa khép hờ, không ngăn được âm thanh của cuộc đối thoại, Trâu Dụ đứng ở ngoài cửa, nghe anh nói ra những cú đấm mà mình từng trải qua, chỉ cảm thấy lòng ngực trở nên chua xót.
Từng câu từng chữ kia, không phải mồm miệng lẻo mép, không phải bắt chước lời người khác, không phải chỉ trấn an.
Mà là anh, thật sự trải qua mưa gió, cong sống lưng, giảm đi sự tự tôn, dùng đau đơn của máu thịt, để đổi lấy cảm nhận của cuộc sống.
Anh đúc kết tất cả những chướng ngại vật trong cuộc sống, để cô đọng thành hổ phách, phát ra một nguồn sáng cho hậu bối trong lúc mê mang.
Trâu Dụ nghe xong, ở trong lòng không ngừng nghĩ một đường này của anh, nghĩ tới mưa gió, cũng nghĩ tới tất cả những gì anh thu hoạch và biết được.
Chờ đến lúc hoàn hồn, bọn họ đã chuyển qua chủ đề khác.
“Thầy Lương, thật sự cảm ơn thầy, thật ra, hôm nay em muốn ——" nói đến đây, Triệu Vĩ Hàng có chút xấu hổ, nhưng vẫn nói ra sự thật, “Thôi học."
Lương Thời Ngộ nghe xong, sự ôn hoà vừa rồi đã không còn nữa, không chút lưu tình mà dè bỉu cậu ấy: “Em nói câu ngu ngốc gì vậy."
Dường như Triệu Vĩ Hàng cũng cảm thấy mình ấu trĩ, nên cười khẽ một tiếng: “Hôm nay cảm ơn thầy, em đi trước."
Lương Thời Ngộ xua xua tay với cậu ấy: “Đi đi."
Nói xong, nhìn bóng dáng cậu ấy rời đi, bỗng dưng nhớ tới hắn ban đầu nói kia kiện việc tư, vẫn không nhịn được gọi cậu ấy lại: “Triệu Vĩ Hàng."
Chàng trai bị gọi ngoái đầu nhìn lại: “ n?"
Thấy cậu ấy xoay người, thì Lương Thời Ngộ đứng lên khỏi ghế dựa, nhìn người trẻ tuổi trước mặt, nhiều lời nói: “Thầy biết, em cảm thấy bây giờ mình là cánh chim gầy yếu, sợ không bảo vệ được người mình yêu, sợ để cô ấy chờ đợi, sợ cô ấy đi theo em chịu cực khổ, càng sợ cô ấy lãng phí thanh xuân ở trên người của mình."
“Nhưng ít ra ——" nói rồi, anh nhẹ thở dài một hơi, “Nhưng ít ra, cũng phải lưu lại phương thức liên hệ, dù cho không nói lời nào, mà chỉ yên lặng chú ý đến cô ấy cũng được, đừng để cho cô ấy ở trong thế giới của em, mà lại không có tin tức của em."
Dứt lời, là một khoảng lặng.
Một lát sau, Triệu Vĩ Hàng mới nghe được anh khó khăn nói: “Ngày tháng như vậy, rất gian nan."
Vận mệnh đấm đánh anh vô số lần, anh đã sớm luyện được trái tim mình trở nên sắt đá, nhưng lột đi tất cả những cái đó, chuyện duy nhất anh không thể tha thứ cho mình, là cuộc sống mười một năm không có cô.
“Ngày tháng như vậy, rất gian nan."
Từng câu từng chữ, xuyên qua hoàng hôn mùa đông, làm hết phận sự rơi xuống bên tai Trâu Dụ.
Mới vừa kiềm chế không nhớ lại hình ảnh khiến mình rơi nước mắt, thì nó lại nhảy vào trong đầu cô thêm một lần nữa, cô cảm giác đôi mắt cay lên, hô hấp trở nên khó khăn.
Nhớ tới lúc mới vừa tương phùng, cô cũng từng oán hận, anh không từ mà biệt.
Lại quên đi ——
Mười một năm, anh cũng không có người hỏi thăm.
Nghĩ vậy, cô không khỏi cảm thấy cay mắt, thực nhanh, tầm mắt đã trở nên mơ hồ, cô ngước mặt lên theo bản năng, định làm như vậy để không làm nước mắt chảy ra.
Thẳng đến khi nghe được tiếng ghế dựa cọ xát mặt trong phòng vang lên, là Lương Thời Ngộ đứng dậy, tự mình đưa học sinh đến ngoài cửa.
Trâu Dụ nhìn quanh bốn phía, nhanh chóng trốn vào hành lang bên cạnh.
“Thầy Lương ——" đi tới cửa, Triệu Vĩ Hàng bỗng nhiên xoay người, “Thầy nói, cuộc sống có khổ tận cam lai sao?"
Lương Thời Ngộ không chút chần chờ, cười đáp: “Có."
Trước kia anh không tin.
Bây giờ lại chắc chắn.
Cô làm anh tin tưởng ——
Cuộc sống, thật sự có khổ tận cam lai.
Cửa văn phòng 207 khép hờ, ánh tà dương cuối cùng nhàn nhạt lọt vào, áo lên đồ vật trong phòng một màu lót nhạt.
Hoàng hôn dần buông, trong mắt người vui vẻ, là một hoàng hôn đầy thơ mộng, nhưng trong mắt người bi thương, lại như một đêm dài buông xuống.
“Triệu Vĩ Hàng," Lương Thời Ngộ ngồi trên ghế làm việc, nhìn chàng trai ngồi ở phía đối diện, nhẹ giọng trấn an, “Cảnh khốn cùng bây giờ mà em trải qua, thầy cũng từng trải qua. Vùi đầu khổ luyện 12 năm, liều nửa cái mạng, thi đậu đại học hàng top, em cho rằng cuối cùng cũng có thể trở nên nổi bật, nhưng lại phát hiện, vòng đua chỉ mới vừa bắt đầu. Em phát hiện đối thủ cạnh tranh của em, những phú nhị đại mà em cho rằng bất cần đời, không học vấn không nghề nghiệp, bọn họ không chỉ có thành tích tốt, mà còn hiểu biết sâu rộng, so với bọn họ, em cảm thấy mình giống một kẻ chưa hiểu sự đời, cái gì cũng không biết. Trừ cái này ra, bọn họ còn không cao ngạo không nóng nảy, tính cách dịu ngoan bình thản, còn so với một người dám lao tới dám đua như em, bởi vì gia đình phía sau, không cho phép em sai bước. Thầy biết, sự đối lập này, thật sự sẽ đả kích đến một người có lòng tự tôn cùng kiêu ngạo như em, đả kích đến mức không thể che giấu, không thể tránh né, rồi em sẽ bắt đầu nghi ngờ chính bản thân mình, thậm chí còn trở nên rụt rè."
Triệu Vĩ Hàng nghe lời này xong, ngón tay đang nắm chặt góc áo bỗng nắm chặt hơn.
Bởi vì từng câu từng chữ, đều đánh thẳng vào trái tim của cậu ấy.
Cậu ấy đường đường là tám thước nam nhi, cho rằng tương lai của mình vô hạng, vậy mà giờ đây lại bị gánh nặng của hiện thực, đè đến cong lưng.
Tư duy bị đả kích, kinh tế quẫn bách, cha đột nhiên bị bệnh, nợ nần chồng chất, từng thứ từng thứ đè lên cậu ấy, làm cậu ấy thở không nổi.
Lương Thời Ngộ nhìn chàng trai đang cúi đầu trước mặt, sắc mặt cùng ngữ điệu cũng trở nên hòa hoãn: “Cho nên, em có thể chán nản, nhưng không được tự coi nhẹ mình, dù sao thì, em cũng là người chạy thắng vô số người, cuối cùng mới có thể đến nơi này, đáng nhận được sự khen ngợi."
“Em phải biết rằng, những người ưu tú nỗ lực hơn em, bọn họ tồn tại, không phải vì để làm em tự ti, cũng không phải làm em tự sa ngã, bọn họ tồn tại, là vì nhắc nhở em ——"
“Không được chậm chạp."
Triệu Vĩ Hàng nghiêm túc nghe, cảm nhận sâu sắc sức mạnh mà người thầy đáng kính này truyền cho mình, nhưng trong lòng vẫn không biết làm sao: “Chỉ là, chỉ so với bản thân, rất khó."
Cậu ta không thuyết phục được chính bản thân mình.
Không rõ, vì sao cuộc sống của người khác có thể chói sáng rực rỡ, còn cuộc sống của cậu ấy, lại chỉ có đen tối mù mịt.
Người khác khống chế được cuộc sống, nhẹ nhàng vượt qua, còn cậu ta khống chế……
Bỏ đi, khả năng của cậu ta, còn cách tiêu chuẩn khống chế xa lắm.
“Triệu Vĩ Hàng," tuy rằng cậu ấy không nói ra những chữ ở phía sau, nhưng Lương Thời Ngộ sao có thể không biết trong lòng cậu ấy đang suy nghĩ những gì, nên anh dùng câu chính xác nhất, trực tiếp giải đáp sự nghi ngờ trong lòng cậu ấy, “Ở một mức độ nào đó, trời cao vẫn công bằng."
“Thế gian này có một thứ, muốn có được nó, không có bất cứ con đường tắt nào."
Triệu Vĩ Hàng ngước mắt, hỏi: “Cái gì ạ?"
Lương Thời Ngộ nói hai chữ: “Tâm thái."
“Có người sinh ra ở La Mã, có người lại muốn bôn ba trên một quãng đường rất dài rất dài mới có thể đến được, phải vượt núi cao, chảy nước chảy xiết, cắt cỏ hoang, tạo thuyền nhỏ, bọn họ trải qua mưa gió cả đời, nơi cuối cùng tới, có lẽ cũng chỉ là cửa vào của thành La Mã."
“Nhưng em đừng quên ——"
“La Mã cũng có bão táp."
“Khi em sinh ra bôn ba đến được mục đích của bọn họ, kiến thức thu hoạch cùng sự trưởng thành trên quãng đường này, không có bất cứ kẻ nào có thể trộm đi. Khi La Mã nổi bão, em cứ xông tới để vượt qua. Bởi vì thứ em đã trải qua còn lớn hơn bão táp, tâm thái đã sớm luyện được mạnh mẽ, càng lạc quan, càng có sự dẻo dai."
“Cho nên, đừng để sự chán nản, không giỏi bằng người khác, mà chịu đả kích, mà dễ dàng nói từ bỏ, em phải biết rằng ——"
“Điểm cuối của cuộc sống, chưa bao giờ là La Mã thành, mà là ngọn núi ở nơi xa hơn."
“Triệu Vĩ Hàng, thầy hiểu rõ hơn em, gông xiềng mà số phận đeo cho con người, có bao nhiêu khó khăn."
“Nhưng thầy muốn nói cho em biết ——"
“Từ một khắc kia khi em bắt đầu nỗ lực, thì gông xiềng trong cuộc sống của em cũng đã bắt đầu buông lỏng."
Cửa khép hờ, không ngăn được âm thanh của cuộc đối thoại, Trâu Dụ đứng ở ngoài cửa, nghe anh nói ra những cú đấm mà mình từng trải qua, chỉ cảm thấy lòng ngực trở nên chua xót.
Từng câu từng chữ kia, không phải mồm miệng lẻo mép, không phải bắt chước lời người khác, không phải chỉ trấn an.
Mà là anh, thật sự trải qua mưa gió, cong sống lưng, giảm đi sự tự tôn, dùng đau đơn của máu thịt, để đổi lấy cảm nhận của cuộc sống.
Anh đúc kết tất cả những chướng ngại vật trong cuộc sống, để cô đọng thành hổ phách, phát ra một nguồn sáng cho hậu bối trong lúc mê mang.
Trâu Dụ nghe xong, ở trong lòng không ngừng nghĩ một đường này của anh, nghĩ tới mưa gió, cũng nghĩ tới tất cả những gì anh thu hoạch và biết được.
Chờ đến lúc hoàn hồn, bọn họ đã chuyển qua chủ đề khác.
“Thầy Lương, thật sự cảm ơn thầy, thật ra, hôm nay em muốn ——" nói đến đây, Triệu Vĩ Hàng có chút xấu hổ, nhưng vẫn nói ra sự thật, “Thôi học."
Lương Thời Ngộ nghe xong, sự ôn hoà vừa rồi đã không còn nữa, không chút lưu tình mà dè bỉu cậu ấy: “Em nói câu ngu ngốc gì vậy."
Dường như Triệu Vĩ Hàng cũng cảm thấy mình ấu trĩ, nên cười khẽ một tiếng: “Hôm nay cảm ơn thầy, em đi trước."
Lương Thời Ngộ xua xua tay với cậu ấy: “Đi đi."
Nói xong, nhìn bóng dáng cậu ấy rời đi, bỗng dưng nhớ tới hắn ban đầu nói kia kiện việc tư, vẫn không nhịn được gọi cậu ấy lại: “Triệu Vĩ Hàng."
Chàng trai bị gọi ngoái đầu nhìn lại: “ n?"
Thấy cậu ấy xoay người, thì Lương Thời Ngộ đứng lên khỏi ghế dựa, nhìn người trẻ tuổi trước mặt, nhiều lời nói: “Thầy biết, em cảm thấy bây giờ mình là cánh chim gầy yếu, sợ không bảo vệ được người mình yêu, sợ để cô ấy chờ đợi, sợ cô ấy đi theo em chịu cực khổ, càng sợ cô ấy lãng phí thanh xuân ở trên người của mình."
“Nhưng ít ra ——" nói rồi, anh nhẹ thở dài một hơi, “Nhưng ít ra, cũng phải lưu lại phương thức liên hệ, dù cho không nói lời nào, mà chỉ yên lặng chú ý đến cô ấy cũng được, đừng để cho cô ấy ở trong thế giới của em, mà lại không có tin tức của em."
Dứt lời, là một khoảng lặng.
Một lát sau, Triệu Vĩ Hàng mới nghe được anh khó khăn nói: “Ngày tháng như vậy, rất gian nan."
Vận mệnh đấm đánh anh vô số lần, anh đã sớm luyện được trái tim mình trở nên sắt đá, nhưng lột đi tất cả những cái đó, chuyện duy nhất anh không thể tha thứ cho mình, là cuộc sống mười một năm không có cô.
“Ngày tháng như vậy, rất gian nan."
Từng câu từng chữ, xuyên qua hoàng hôn mùa đông, làm hết phận sự rơi xuống bên tai Trâu Dụ.
Mới vừa kiềm chế không nhớ lại hình ảnh khiến mình rơi nước mắt, thì nó lại nhảy vào trong đầu cô thêm một lần nữa, cô cảm giác đôi mắt cay lên, hô hấp trở nên khó khăn.
Nhớ tới lúc mới vừa tương phùng, cô cũng từng oán hận, anh không từ mà biệt.
Lại quên đi ——
Mười một năm, anh cũng không có người hỏi thăm.
Nghĩ vậy, cô không khỏi cảm thấy cay mắt, thực nhanh, tầm mắt đã trở nên mơ hồ, cô ngước mặt lên theo bản năng, định làm như vậy để không làm nước mắt chảy ra.
Thẳng đến khi nghe được tiếng ghế dựa cọ xát mặt trong phòng vang lên, là Lương Thời Ngộ đứng dậy, tự mình đưa học sinh đến ngoài cửa.
Trâu Dụ nhìn quanh bốn phía, nhanh chóng trốn vào hành lang bên cạnh.
“Thầy Lương ——" đi tới cửa, Triệu Vĩ Hàng bỗng nhiên xoay người, “Thầy nói, cuộc sống có khổ tận cam lai sao?"
Lương Thời Ngộ không chút chần chờ, cười đáp: “Có."
Trước kia anh không tin.
Bây giờ lại chắc chắn.
Cô làm anh tin tưởng ——
Cuộc sống, thật sự có khổ tận cam lai.
Tác giả :
Sử Kim Triều