Nhưng Xin Lỗi Em Hôm Nay Tôi Không Có Hứng
Chương 40
Thanh Tú lững thững đi, thân hình xiêu vẹo như chỉ muốn chực ngã, nước mắt cứ vậy rơi... Người đàn ông kia, mới cách đó ít phút còn hôn cô, lại dễ dàng lên giường với người phụ nữ khác...hình ảnh anh cuồng nhiệt trên người Ái Lệ khiến tim như bị ai đó bóp chặt.
" Thanh Tú, người ta chỉ bỡn cợt với mày, mày lại ngốc nghếch đặt tâm tư vào đó".
Cô cứ như vậy mà đi, đường xá về đêm chỉ còn lác đác vài chiếc xe qua lại, sương giăng khắp mọi nơi, không biết mình đang đi đâu giữa cái thành phố xa lạ này, đi đâu để cái hình ảnh kia không còn hiện lên trong đầu nữa? Cô mỉm cười chua xót nhìn lên bầu trời đen kịt, không tìm thấy bất cứ ngôi sao nào dành cho mình...
Ngay từ đầu khi cô vào làm nếu anh đối xử với cô như những nhân viên khác, đừng quan tâm lo lắng, thì cô đã không cảm kích trước vị giám đốc tôn kính ấy. Cô biết bản thân mình như một cô lọ lem xấu xí với xuất thân tầm thường, không thể với tới một người sáng chói như anh. Năm lần bảy lượt đặt ra ranh giới giữa hai người, nhưng rồi thế nào? Anh từng bước phá vỡ hết mọi bức tường mà cô đã cố gắng xây lên, từ từ bước vào trái tim cô, khiến cho nó chao đảo, giẫm nát mọi lí trí trước đó...
Trên đời này có ai điên rồ như cô, yêu một người... mặc dù biết không bao lâu nữa người ta sẽ kết hôn. Nhưng biết trách anh gì đây? Một lời yêu, anh cũng chưa từng nói, càng không có bất cứ hứa hẹn nào, đúng như Ái Lệ từng nói, cô tự mình đa tình thì cuối cùng cũng nhận lấy đau khổ mà thôi.
Dù cố kìm nén thế nào, nước mắt vẫn cứ chảy, cô ngồi thụp xuống lề đường, đôi vai không ngừng run rẩy, những tán lá trên đầu khẽ xào xạc, truyền đến cảm giác u lãnh.
" Cô em xinh đẹp, thất tình sao?"
Một giọng nói vang lên sau lưng, cùng với đó là tiếng cười nhàn nhạt. Thanh Tú giật mình đứng dậy, cô đưa tay quẹt vội nước mắt, bắt gặp một người đàn ông tuổi tầm ngoài ba mươi, gương mặt dưới ánh đèn đường đỏ gay, cả người hắn mùi rượu nồng nặc, đôi mắt híp đang hau háu nhìn vào thân hình cô.
Cô đưa mắt nhìn xung quanh, lúc này mới nhận ra mình đã đi lạc vào con đường nào mà hai bên cây cối, lại không có xe qua lại.
" Đi với anh nào..."
Tâm trí bắt đầu hoảng sợ khi cảm nhận được đôi mắt đầy mưu đồ tối tăm của người đàn ông nhìn mình, cô bỗng chốc lạnh cả xương sống, lập tức đi ngược lại với hướng hắn đang đứng, đầu không dám ngoảnh lại. Nhưng đôi chân cố gắng đi thật nhanh thế nào cũng bị nỗi sợ làm cho run lên, từng bước nặng như thể bị cột vào một tảng đá to.
Rất nhanh sau lưng truyền đến bước chân của gã đuổi theo, Thanh Tú dùng hết sức mình đi gần như là chạy, tay đưa vào trong túi nhằm tìm điện thoại, nhưng thật tệ hại vì cô đã để nó ở khách sạn. Mắt cô bắt đầu dáo dác nhìn xung quanh nhằm tìm một ngôi nhà dân nào đó, thế nhưng gần như là không có, hoặc có cũng lưa thưa vài căn nhà nhưng họ đều tắt đèn đi ngủ.
" Chạy đi đâu, chẳng phải em đang cô đơn sao, đi với anh anh sẽ khiến cho em sung sướng".
Giọng nói lè nhè kiểu say rượu của người đàn ông đã ở rất gần, Thanh Tú nhắm mắt dùng hết sức bình sinh để chạy với hi vọng hắn ta đang say sẽ không đuổi kịp cô, nhưng cô không ngờ được là hắn rất khỏe, chẳng mấy chốc đã chộp được cánh tay của cô giật mạnh làm cả người cô chao đảo muốn ngã.
" Buông ra... tôi không quen anh".
Thanh Tú hét lên thật to, nhưng cả người đã bị gã ôm chặt, cô nghe rõ ràng mùi rượu cùng mồ hôi chua lè trên người hắn, bộ đồ lao động bẩn thỉu bốc mùi dơ bẩn thật khiến cô muốn nôn tức khắc, hắn cười sang sảng vào tai cô.
" Không quen thì chơi một đêm là quen ngay ấy mà, không chừng lúc ấy cô em nghiện anh cũng nên".
Nói rồi gã đàn ông cúi xuống hôn ngấu nghiến lên chiếc cổ của cô, đã lâu rồi hắn không có hơi đàn bà, nay gặp được cô gái ngon mắt thế này khiến tâm trạng vô cùng phấn khích. Thanh Tú uất ức vùng vẫy thật mạnh nhưng không tài nào thoát khỏi vòng tay cứng như kìm kẹp kia, cô nhìn bốn bề vắng lặng không một bóng người. Hốc mắt bắt đầu đỏ lên, lúc này có lẽ người đàn ông kia đang say trong men tình với Ái Lệ, anh có biết trong cơn hoảng loạn, người mà cô nghĩ đến đầu tiên là anh không?
Người đàn ông đưa bàn tay thô lỗ bóp mạnh bầu ngực Thanh Tú, hắn như một con thú khát mồi, bàn tay cục súc đưa đến đâu là toàn thân cô run rẩy đến đó, cô cúi xuống cắn mạnh vào tay hắn.
" Á...".
Hắn theo phản xạ buông cô ra, nhân cơ hội đó cô bỏ chạy, nhưng lần này vì điên tiết mà gã chạy theo rất nhanh, chẳng mấy chốc tóm được cô, hắn dồn cô vào một thân cây ven đường.
" Bốp..."
Một bạt tai giáng thẳng xuống má Thanh Tú, lập tức in hằn năm dấu tay, gã gằn vào tai cô, nước bọt phun ra tung tóe.
" Mẹ kiếp, dám cắn bố mày, bố mày cho biết thế nào là lễ độ".
Cô mở to mắt trừng hắn, răng nghiến lên.
" Tránh ra... buông tôi ra..."
" Bốp..."
Một cái tát bên má còn lại, người đàn ông với đôi mắt đỏ ngầu long lên sòng sọc, hắn lồng lộn như một con thú dữ bị thương, bàn tay thô ráp túm chặt lấy đầu tóc cô giật mạnh về phía sau.
" Rượu mời không uống, muốn uống rượu phạt hả?"
" Rẹt..."
Chiếc đầm trắng bị bàn tay thô bỉ xé toạc, một cảm giác lành lạnh truyền đến người Thanh Tú, tim cô như muốn thắt lại ra khi gã khốn kia bắt đầu lần mò vào trong người cô.
" Buông ra, buông tôi ra... đồ biến thái".
" Cứu tôi..., có ai không? Cứu...".
Mặc cho cô kêu la, giãy dụa, gã đàn ông hung hăng đè cô ra dưới gốc cây, tiếng lá khô vỡ dưới lưng nghe như tiếng lòng lúc này, khô khốc, vỡ nát...
" La đi, la nữa đi".
Cả thân hình to lớn đồ sộ đè lên người con gái nhỏ bé, hắn mặc sức điên cuồng dày vò cô, một lát sau khi thấy cô im lặng không chống cự nữa, hắn nở một nụ cười thô thiển, ngồi lên vội vã tháo dây nịt ra. Xem ra con mồi đã bị khuất phục, giờ hắn rất nóng lòng muốn thưởng thức cơ thể hấp dẫn này.
-------
Tại khách sạn...
Người đàn ông đang ngồi trên giường xem điện thoại, đầu tóc anh vẫn còn chút nước đọng lại, vừa lúc đó cửa phòng bị mở tung.
" Hoàng Hải, cậu có thấy Thanh Tú đâu không?"
Trần Nam xuất hiện, cả khuôn mặt anh đỏ bừng, quần áo xộc xệch, tay cầm một chiếc khăn màu xanh.
" Mới nãy tôi thấy cô ấy cầm khăn qua phòng anh, nghĩ là cô ấy ở bên đó nên mới đi tắm".
Hoàng Hải lập tức đứng dậy, chuyến đi này anh vẫn kín đáo đi theo hai người để phòng trường hợp bất trắc, bây giờ nhìn vẻ mặt lo lắng của Trần Nam, anh lại có một dự cảm chẳng lành.
" Chắc là cô ấy nhìn thấy..."
Trần Nam ngập ngừng, khi anh nhìn chiếc khăn nằm lăn lóc ngoài cửa, đã đoán biết Thanh Tú nhìn thấy mọi hành động của mình, anh qua bên phòng tìm cô nhưng hiện tại điện thoại và mọi thứ của cô đều ở đó.
" Thấy gì...?"
Hoàng Hải thắc mắc hỏi.
" Ừ..thì.. Mà việc quan trọng bây giờ là phải đi tìm cô ấy..."
Hoàng Hải mặc dù vô cùng khó hiểu trước thái độ ấp úng kì lạ của Trần Nam nhưng nhìn thấy sự khẩn trương của anh thì không hỏi nữa mà lập tức làm theo mệnh lệnh, mặc áo vào rồi cùng ra khỏi khách sạn.
" Cô ấy chắc đi bộ thôi, chúng ta chia ra, cậu đi về hướng kia, tôi đi phía này".
Sau khi phân phó, Trần Nam đi thật nhanh, mắt anh ngó nghiêng xung quanh hai bên đường, giờ này đường phố đã vắng bóng xe cộ, chỉ có những ngọn đèn vàng le lói hắt chút ánh sáng vàng vọt xuống, gió đêm quất từng đợt vào mặt khiến anh không còn trạng thái mơ hồ nữa, một cỗ lo lắng ở đâu xuất hiện đè vào lòng. Đêm khuya thế này Thanh Tú lại chạy đi đâu, trong khi đường xá là hoàn toàn xa lạ, điện thoại lại không mang theo, có phải là cô quá đau lòng trước cảnh anh và Ái Lệ...
Nghĩ đến đây, mắt anh càng tối hơn, như thế nào bản thân lại mất kiểm soát như vậy? Trước nay dù có say cỡ nào cũng chưa từng có cái ham muốn cùng Ái Lệ..., lần này lại tệ đến mức nhầm cô ta với Thanh Tú mà cuồng nhiệt như vậy?
Trần Nam đi như bay, gương mặt anh mỗi lúc một lạnh lẽo, đôi con ngươi nâu trầm đang suy tư tính toán điều gì không rõ, nhưng sự lo lắng thì rõ ràng mỗi lúc một tăng.
" Bà có thấy một cô gái cao chừng này, mặc váy trắng đi ngang qua không?"
Anh đưa tay ra ngang vai mình làm động tác miêu tả với người phụ nữ bán bắp dạo về đêm, nhưng bà ta nhanh chóng lắc đầu.
" Cảm ơn..."
Anh tiếp tục đi như vậy và hỏi thăm thêm vài người bán hàng rong ven đường nhưng họ đều trả lời không gặp người như anh nói. Anh nén tiếng thở dài, tìm cô như thế này khác gì mò kim đáy bể, nhưng anh không thể từ bỏ, lại kiên nhẫn tiếp tục bởi anh biết một cô gái xinh đẹp đi giữa đêm như thế này có biết bao nguy hiểm, cô lại không biết gì về cái thành phố này, lẽ nào đã đi lạc?
Phía trước là một công viên, từ xa anh nhìn thấy một cô gái mặc chiếc đầm trắng, tóc xõa ngang vai đang ngồi trên ghế đá. Khuôn mặt anh trong thoáng chốc giãn ra, vội vàng chạy lại.
" Thanh Tú... tại sao em lại ra đây ngồi?"
Cô gái mở to mắt quay mặt lại khiến anh sững sờ, không phải cô... không phải người anh đang tìm.
Đáy mắt người đàn ông hiện rõ sự thất vọng, vừa lúc đó điện thoại trong túi quần reo vang, anh vội vã đưa lên tai khi thấy đó là số của Hoàng Hải.
Chưa kịp cất tiếng, đầu dây bên kia đã truyền đến tiếng ồn ào cùng giọng nói vô cùng nặng nề.
" Giám đốc, tìm được cô ấy rồi..."
" Đường nào...?"
Trần Nam chạy như bay theo hướng ngược lại, đầu óc anh ong ong những tưởng sắp vỡ tung ra, gió quất liên tục vào mặt rát buốt...
Khi anh đến nơi, có vài người dân đang tụ tập xung quanh bàn tán chỉ trỏ.
" Tội nghiệp cô gái kia bị xe cán.."
" Nhưng mà nhìn quần áo xem, hình như không chỉ bị xe tông đâu..."
Trần Nam xô mạnh mọi người ra. Cảnh tượng trước mắt khiến tim anh bỗng chốc ngừng đập...
Thanh Tú nằm đó, đôi mắt nhắm nghiền, cánh tay dập nát máu me be bét loang lỗ khắp nơi, mặt và người đầy vết bầm đỏ của dấu tay, chiếc đầm trắng rách tả tơi, da thịt trắng ngần cùng với những vết máu, vết cào xước lộ ra.
Lúc này Hoàng Hải đang cố gắng dùng chiếc áo sơ mi của anh để che người Thanh Tú lại.
Trần Nam nhanh chóng cởi áo khoác ra, quỳ xuống bao bọc cơ thể cô lại, anh áp má vào mũi cô, hơi thở của cô có chút khó nhọc, anh ôm cô vào lòng mà không nhận ra cả cơ thể mình run lên dữ dội.
" Chuyện gì? Chuyện gì đã xảy ra với em?"
Anh gào hét với chính mình, lỗi do thằng đàn ông khốn nạn là anh, vì anh mà cô mới ra nông nổi này.
" Giám đốc, hình như cô ấy còn bị...".
Hoàng Hải chợt im bặt khi nhận ra nỗi thống khổ trên gương mặt Trần Nam, thực sự sẽ không có người đàn ông nào bình tĩnh được khi chứng kiến người mình yêu bị như vậy.
Trong đêm, đôi mắt Trần Nam vằn lên tia máu đỏ thẫm, đôi mắt anh đau đớn cùng cực, âm giọng như không còn là chính anh nữa.
" Gọi xe... gọi xe cấp cứu mau".
Anh gào lên, xé toạc cả màn đêm yên tĩnh.
" Thanh Tú, người ta chỉ bỡn cợt với mày, mày lại ngốc nghếch đặt tâm tư vào đó".
Cô cứ như vậy mà đi, đường xá về đêm chỉ còn lác đác vài chiếc xe qua lại, sương giăng khắp mọi nơi, không biết mình đang đi đâu giữa cái thành phố xa lạ này, đi đâu để cái hình ảnh kia không còn hiện lên trong đầu nữa? Cô mỉm cười chua xót nhìn lên bầu trời đen kịt, không tìm thấy bất cứ ngôi sao nào dành cho mình...
Ngay từ đầu khi cô vào làm nếu anh đối xử với cô như những nhân viên khác, đừng quan tâm lo lắng, thì cô đã không cảm kích trước vị giám đốc tôn kính ấy. Cô biết bản thân mình như một cô lọ lem xấu xí với xuất thân tầm thường, không thể với tới một người sáng chói như anh. Năm lần bảy lượt đặt ra ranh giới giữa hai người, nhưng rồi thế nào? Anh từng bước phá vỡ hết mọi bức tường mà cô đã cố gắng xây lên, từ từ bước vào trái tim cô, khiến cho nó chao đảo, giẫm nát mọi lí trí trước đó...
Trên đời này có ai điên rồ như cô, yêu một người... mặc dù biết không bao lâu nữa người ta sẽ kết hôn. Nhưng biết trách anh gì đây? Một lời yêu, anh cũng chưa từng nói, càng không có bất cứ hứa hẹn nào, đúng như Ái Lệ từng nói, cô tự mình đa tình thì cuối cùng cũng nhận lấy đau khổ mà thôi.
Dù cố kìm nén thế nào, nước mắt vẫn cứ chảy, cô ngồi thụp xuống lề đường, đôi vai không ngừng run rẩy, những tán lá trên đầu khẽ xào xạc, truyền đến cảm giác u lãnh.
" Cô em xinh đẹp, thất tình sao?"
Một giọng nói vang lên sau lưng, cùng với đó là tiếng cười nhàn nhạt. Thanh Tú giật mình đứng dậy, cô đưa tay quẹt vội nước mắt, bắt gặp một người đàn ông tuổi tầm ngoài ba mươi, gương mặt dưới ánh đèn đường đỏ gay, cả người hắn mùi rượu nồng nặc, đôi mắt híp đang hau háu nhìn vào thân hình cô.
Cô đưa mắt nhìn xung quanh, lúc này mới nhận ra mình đã đi lạc vào con đường nào mà hai bên cây cối, lại không có xe qua lại.
" Đi với anh nào..."
Tâm trí bắt đầu hoảng sợ khi cảm nhận được đôi mắt đầy mưu đồ tối tăm của người đàn ông nhìn mình, cô bỗng chốc lạnh cả xương sống, lập tức đi ngược lại với hướng hắn đang đứng, đầu không dám ngoảnh lại. Nhưng đôi chân cố gắng đi thật nhanh thế nào cũng bị nỗi sợ làm cho run lên, từng bước nặng như thể bị cột vào một tảng đá to.
Rất nhanh sau lưng truyền đến bước chân của gã đuổi theo, Thanh Tú dùng hết sức mình đi gần như là chạy, tay đưa vào trong túi nhằm tìm điện thoại, nhưng thật tệ hại vì cô đã để nó ở khách sạn. Mắt cô bắt đầu dáo dác nhìn xung quanh nhằm tìm một ngôi nhà dân nào đó, thế nhưng gần như là không có, hoặc có cũng lưa thưa vài căn nhà nhưng họ đều tắt đèn đi ngủ.
" Chạy đi đâu, chẳng phải em đang cô đơn sao, đi với anh anh sẽ khiến cho em sung sướng".
Giọng nói lè nhè kiểu say rượu của người đàn ông đã ở rất gần, Thanh Tú nhắm mắt dùng hết sức bình sinh để chạy với hi vọng hắn ta đang say sẽ không đuổi kịp cô, nhưng cô không ngờ được là hắn rất khỏe, chẳng mấy chốc đã chộp được cánh tay của cô giật mạnh làm cả người cô chao đảo muốn ngã.
" Buông ra... tôi không quen anh".
Thanh Tú hét lên thật to, nhưng cả người đã bị gã ôm chặt, cô nghe rõ ràng mùi rượu cùng mồ hôi chua lè trên người hắn, bộ đồ lao động bẩn thỉu bốc mùi dơ bẩn thật khiến cô muốn nôn tức khắc, hắn cười sang sảng vào tai cô.
" Không quen thì chơi một đêm là quen ngay ấy mà, không chừng lúc ấy cô em nghiện anh cũng nên".
Nói rồi gã đàn ông cúi xuống hôn ngấu nghiến lên chiếc cổ của cô, đã lâu rồi hắn không có hơi đàn bà, nay gặp được cô gái ngon mắt thế này khiến tâm trạng vô cùng phấn khích. Thanh Tú uất ức vùng vẫy thật mạnh nhưng không tài nào thoát khỏi vòng tay cứng như kìm kẹp kia, cô nhìn bốn bề vắng lặng không một bóng người. Hốc mắt bắt đầu đỏ lên, lúc này có lẽ người đàn ông kia đang say trong men tình với Ái Lệ, anh có biết trong cơn hoảng loạn, người mà cô nghĩ đến đầu tiên là anh không?
Người đàn ông đưa bàn tay thô lỗ bóp mạnh bầu ngực Thanh Tú, hắn như một con thú khát mồi, bàn tay cục súc đưa đến đâu là toàn thân cô run rẩy đến đó, cô cúi xuống cắn mạnh vào tay hắn.
" Á...".
Hắn theo phản xạ buông cô ra, nhân cơ hội đó cô bỏ chạy, nhưng lần này vì điên tiết mà gã chạy theo rất nhanh, chẳng mấy chốc tóm được cô, hắn dồn cô vào một thân cây ven đường.
" Bốp..."
Một bạt tai giáng thẳng xuống má Thanh Tú, lập tức in hằn năm dấu tay, gã gằn vào tai cô, nước bọt phun ra tung tóe.
" Mẹ kiếp, dám cắn bố mày, bố mày cho biết thế nào là lễ độ".
Cô mở to mắt trừng hắn, răng nghiến lên.
" Tránh ra... buông tôi ra..."
" Bốp..."
Một cái tát bên má còn lại, người đàn ông với đôi mắt đỏ ngầu long lên sòng sọc, hắn lồng lộn như một con thú dữ bị thương, bàn tay thô ráp túm chặt lấy đầu tóc cô giật mạnh về phía sau.
" Rượu mời không uống, muốn uống rượu phạt hả?"
" Rẹt..."
Chiếc đầm trắng bị bàn tay thô bỉ xé toạc, một cảm giác lành lạnh truyền đến người Thanh Tú, tim cô như muốn thắt lại ra khi gã khốn kia bắt đầu lần mò vào trong người cô.
" Buông ra, buông tôi ra... đồ biến thái".
" Cứu tôi..., có ai không? Cứu...".
Mặc cho cô kêu la, giãy dụa, gã đàn ông hung hăng đè cô ra dưới gốc cây, tiếng lá khô vỡ dưới lưng nghe như tiếng lòng lúc này, khô khốc, vỡ nát...
" La đi, la nữa đi".
Cả thân hình to lớn đồ sộ đè lên người con gái nhỏ bé, hắn mặc sức điên cuồng dày vò cô, một lát sau khi thấy cô im lặng không chống cự nữa, hắn nở một nụ cười thô thiển, ngồi lên vội vã tháo dây nịt ra. Xem ra con mồi đã bị khuất phục, giờ hắn rất nóng lòng muốn thưởng thức cơ thể hấp dẫn này.
-------
Tại khách sạn...
Người đàn ông đang ngồi trên giường xem điện thoại, đầu tóc anh vẫn còn chút nước đọng lại, vừa lúc đó cửa phòng bị mở tung.
" Hoàng Hải, cậu có thấy Thanh Tú đâu không?"
Trần Nam xuất hiện, cả khuôn mặt anh đỏ bừng, quần áo xộc xệch, tay cầm một chiếc khăn màu xanh.
" Mới nãy tôi thấy cô ấy cầm khăn qua phòng anh, nghĩ là cô ấy ở bên đó nên mới đi tắm".
Hoàng Hải lập tức đứng dậy, chuyến đi này anh vẫn kín đáo đi theo hai người để phòng trường hợp bất trắc, bây giờ nhìn vẻ mặt lo lắng của Trần Nam, anh lại có một dự cảm chẳng lành.
" Chắc là cô ấy nhìn thấy..."
Trần Nam ngập ngừng, khi anh nhìn chiếc khăn nằm lăn lóc ngoài cửa, đã đoán biết Thanh Tú nhìn thấy mọi hành động của mình, anh qua bên phòng tìm cô nhưng hiện tại điện thoại và mọi thứ của cô đều ở đó.
" Thấy gì...?"
Hoàng Hải thắc mắc hỏi.
" Ừ..thì.. Mà việc quan trọng bây giờ là phải đi tìm cô ấy..."
Hoàng Hải mặc dù vô cùng khó hiểu trước thái độ ấp úng kì lạ của Trần Nam nhưng nhìn thấy sự khẩn trương của anh thì không hỏi nữa mà lập tức làm theo mệnh lệnh, mặc áo vào rồi cùng ra khỏi khách sạn.
" Cô ấy chắc đi bộ thôi, chúng ta chia ra, cậu đi về hướng kia, tôi đi phía này".
Sau khi phân phó, Trần Nam đi thật nhanh, mắt anh ngó nghiêng xung quanh hai bên đường, giờ này đường phố đã vắng bóng xe cộ, chỉ có những ngọn đèn vàng le lói hắt chút ánh sáng vàng vọt xuống, gió đêm quất từng đợt vào mặt khiến anh không còn trạng thái mơ hồ nữa, một cỗ lo lắng ở đâu xuất hiện đè vào lòng. Đêm khuya thế này Thanh Tú lại chạy đi đâu, trong khi đường xá là hoàn toàn xa lạ, điện thoại lại không mang theo, có phải là cô quá đau lòng trước cảnh anh và Ái Lệ...
Nghĩ đến đây, mắt anh càng tối hơn, như thế nào bản thân lại mất kiểm soát như vậy? Trước nay dù có say cỡ nào cũng chưa từng có cái ham muốn cùng Ái Lệ..., lần này lại tệ đến mức nhầm cô ta với Thanh Tú mà cuồng nhiệt như vậy?
Trần Nam đi như bay, gương mặt anh mỗi lúc một lạnh lẽo, đôi con ngươi nâu trầm đang suy tư tính toán điều gì không rõ, nhưng sự lo lắng thì rõ ràng mỗi lúc một tăng.
" Bà có thấy một cô gái cao chừng này, mặc váy trắng đi ngang qua không?"
Anh đưa tay ra ngang vai mình làm động tác miêu tả với người phụ nữ bán bắp dạo về đêm, nhưng bà ta nhanh chóng lắc đầu.
" Cảm ơn..."
Anh tiếp tục đi như vậy và hỏi thăm thêm vài người bán hàng rong ven đường nhưng họ đều trả lời không gặp người như anh nói. Anh nén tiếng thở dài, tìm cô như thế này khác gì mò kim đáy bể, nhưng anh không thể từ bỏ, lại kiên nhẫn tiếp tục bởi anh biết một cô gái xinh đẹp đi giữa đêm như thế này có biết bao nguy hiểm, cô lại không biết gì về cái thành phố này, lẽ nào đã đi lạc?
Phía trước là một công viên, từ xa anh nhìn thấy một cô gái mặc chiếc đầm trắng, tóc xõa ngang vai đang ngồi trên ghế đá. Khuôn mặt anh trong thoáng chốc giãn ra, vội vàng chạy lại.
" Thanh Tú... tại sao em lại ra đây ngồi?"
Cô gái mở to mắt quay mặt lại khiến anh sững sờ, không phải cô... không phải người anh đang tìm.
Đáy mắt người đàn ông hiện rõ sự thất vọng, vừa lúc đó điện thoại trong túi quần reo vang, anh vội vã đưa lên tai khi thấy đó là số của Hoàng Hải.
Chưa kịp cất tiếng, đầu dây bên kia đã truyền đến tiếng ồn ào cùng giọng nói vô cùng nặng nề.
" Giám đốc, tìm được cô ấy rồi..."
" Đường nào...?"
Trần Nam chạy như bay theo hướng ngược lại, đầu óc anh ong ong những tưởng sắp vỡ tung ra, gió quất liên tục vào mặt rát buốt...
Khi anh đến nơi, có vài người dân đang tụ tập xung quanh bàn tán chỉ trỏ.
" Tội nghiệp cô gái kia bị xe cán.."
" Nhưng mà nhìn quần áo xem, hình như không chỉ bị xe tông đâu..."
Trần Nam xô mạnh mọi người ra. Cảnh tượng trước mắt khiến tim anh bỗng chốc ngừng đập...
Thanh Tú nằm đó, đôi mắt nhắm nghiền, cánh tay dập nát máu me be bét loang lỗ khắp nơi, mặt và người đầy vết bầm đỏ của dấu tay, chiếc đầm trắng rách tả tơi, da thịt trắng ngần cùng với những vết máu, vết cào xước lộ ra.
Lúc này Hoàng Hải đang cố gắng dùng chiếc áo sơ mi của anh để che người Thanh Tú lại.
Trần Nam nhanh chóng cởi áo khoác ra, quỳ xuống bao bọc cơ thể cô lại, anh áp má vào mũi cô, hơi thở của cô có chút khó nhọc, anh ôm cô vào lòng mà không nhận ra cả cơ thể mình run lên dữ dội.
" Chuyện gì? Chuyện gì đã xảy ra với em?"
Anh gào hét với chính mình, lỗi do thằng đàn ông khốn nạn là anh, vì anh mà cô mới ra nông nổi này.
" Giám đốc, hình như cô ấy còn bị...".
Hoàng Hải chợt im bặt khi nhận ra nỗi thống khổ trên gương mặt Trần Nam, thực sự sẽ không có người đàn ông nào bình tĩnh được khi chứng kiến người mình yêu bị như vậy.
Trong đêm, đôi mắt Trần Nam vằn lên tia máu đỏ thẫm, đôi mắt anh đau đớn cùng cực, âm giọng như không còn là chính anh nữa.
" Gọi xe... gọi xe cấp cứu mau".
Anh gào lên, xé toạc cả màn đêm yên tĩnh.
Tác giả :
Ngọc Hiền