Những Ngày Lão Công Minh Hôn Bắt Tôi Đào Mộ
Chương 27: Do min joon – Shi
(Không sai, chính là vị Do Min Joon mà các bạn đang nghĩ đến, là cụ giáo Do đó. Chữ shi cuối là một cách gọi lịch sự bên Hàn)
Lục Du tỉnh lại trong bệnh viện
Mở mắt ra chỉ thấy chung quanh là một màu trắng. Cậu giãy dụa muốn ngồi dậy, cảm thấy đầu đau dữ dội.
“Anh Lục tỉnh rồi!"
“Lão Lục, cậu thấy sao rồi?"
Đối diện với hai gương mặt quen thuộc này, Lục Du không khỏi có chút hốt hoảng. Ký ức trong nhất thời giống như bị đứt đoạn, trên mặt Lục Du có chút mờ mịt. Cậu theo bản năng nhìn xung quanh, giống như đang tìm người nào đó.
“Anh Trương, sao em cảm thấy hình như anh Lục có cái gì đó là lạ? Có phải là bị mất trí nhớ rồi không?" Tiểu Tả lo lắng nhìn Lục Du.
Lão Trương đưa tay ra trước mặt Lục Du lắc lắc, có chút không yên lòng nói: “Lão Lục ơi, cậu đừng có doạ anh nhe! Có phải là cảm thấy không khoẻ chỗ nào không?"
Lục Du bị chọc cho thấy phiền, nâng mắt nhìn lão Trương, khàn khàn giọng nói: “Sao tôi lại ở đây?"
Thật sự mất trí nhớ?
Chấn động não?
Lão Trương với Tiểu Tả hai mặt nhìn nhau, cuối cùng là lão Trương hạ thấp giọng nói nhỏ với Lục Du: “Hai ngày trước cậu xuống mộ, sau khi đi lên thì hôn mê…"
Xuống mộ?
Đầu Lục Du bỗng nhiên đau đớn. Sắc mặt cậu thống khổ, muốn đưa tay lên ôm đầu mới phát hiện tay mình bị thương. Lúc không chú ý thì không sao, giờ thấy được rồi, tay Lục Du cũng bắt đầu đau theo.
“Mau đi gọi bác sĩ!" Tiểu Tả nhấn nút gọi trên đầu giường mà không thấy có người chạy lại đây, không chờ lão Trương nói xong đã đứng dậy chạy ra ngoài.
Bác sĩ nhanh chóng vào cửa, đầu tiên là kiểm tra ánh mắt và tình trạng cơ thể cơ bản của Lục Du, sau đó mới mở miệng giải thích tình trạng hiện tại của Lục Du: “Lúc người bệnh vừa vào viện chúng tôi kiểm tra phát hiện trong não của bệnh nhân có điểm đen không rõ ràng lắm, thế nhưng đến khi kiểm tra kỹ thì lại không có nữa. Không loại trừ khả năng bệnh nhân não bộ có vấn đề, thế nên tôi yêu cầu nên tiếp tục theo dõi. Còn về phần người bệnh hiện tại có hiện tượng mất một phần trí nhớ có lẽ là do bị thương va chạm gây chấn động não nhẹ gây nên. Nằm viện quan sát vài ngày, nếu như không có vấn đề gì lớn thì có thể xuất viện."
Bác sĩ cằn nhằn nói một đống, Tiểu Tả với lão Trương đứng một bên nghiêm túc vừa nghe vừa gật gù, Lục Du càng lúc càng cảm thấy không chân thật.
Cậu luôn cảm thấy dường như mình đã quên mất một cái gì đó rất quan trọng, thế nhưng đó là cái gì, trong nhất thời cậu không nghĩ ra được.
Bác sĩ đi rồi, lão Trương liền đem mấy chuyện xảy ra trước đây kể đơn giản lại một lần cho Lục Du. Lục Du càng nghe càng thấy ảo tung chảo, thậm chí còn không nhịn được mà cười nhạo một tiếng: “Mấy người không phải đang viết kịch bản phim viễn tưởng đó chớ?"
Nam quỷ cái gì chứ, nghe thôi là thấy xạo bà cố rồi.
Lão Trương vỗ ngực, chỉ còn thiếu nước chỉ tay lên trời mà thề: “Thiệt đó, lão công minh hôn của cậu thật sự đi ra náo loạn tùm lum lên… Anh lúc trước cũng có gặp qua rồi!"
Lão công minh hôn?
Lục Du bĩu môi: “Vậy giờ hắn đâu?"
Lão Trương nhún vai: “Dương khí của anh được bổ sung lại rồi nên không nhìn thấy quỷ nữa. Không chừng bây giờ hắn đang đứng kế bên giường cậu nhìn cậu đó!"
Lục Du theo bản năng nhìn thoáng qua bên giường mình, trống rỗng.
“Được rồi, nói không chừng là bị ảo giác tạm thời thôi." Lục Du vẫn không muốn tin vào thần quỷ gì đó đâu. Cậu bước xuống giường muốn đi nhà vệ sinh.
Mấy bữa nay truyền không biết bao nhiêu nước biển rồi, cảm thấy bàng quang căng thẳng, gấp muốn chết rồi.
Cảm thấy kim truyền trên tay vướng víu, Lục Du tiện tay tháo luôn ra.
“Lục ca, anh…" Tiểu Tả thấy vậy muốn khuyên nhủ.
“Không có chuyện gì đâu." Tay phải của Lục Du đè lên tay trái, xác định là không có gì bất tiện lúc này mới chống thành giường muốn xuống giường. Chân Lục Du còn chưa có chạm đất, chợt nghe “răng rắc" một tiếng, cạnh giường hoàn hảo vậy mà bị đè cong vèo.
“Mẹ nó, cái giường gì mà dỏm òm vậy nè." Lão Trương nhịn không được phun tào một câu, nói cái gì mà bệnh viện tuyến ba cái gì cũng tệ hại.
Lục Du bị lão nói đến đầu cũng đau, chỉ nói một tiếng sau đó đứng dậy đi nhà vệ sinh.
Lúc hộ lý bị kêu đến luôn miệng nói xin lỗi, thông cảm, chờ tới lúc nhìn thấy cái giường lại không nhịn được há hốc mồm…
Giường bệnh viện là đặt mua thống nhất, toàn làm bằng kim loại, cho nên vốn rất chắc chắn. Một cái giường cỡ đó, làm sao có thể nói cong liền cong?
Mọi người bên ngoài đang vội vàng đổi giường, Lục Du đã đi vệ sinh xong, đang nhấn nút xả nước sau đó phát hiện nút nhấn xuống xong rồi thì không trồi lên được nữa. Lục Du nhíu mày nhớ tới lời lão Trương nói, một cái bệnh viện tuyến ba mà cơ sở vật chất sao chất lượng lại kém dữ vậy.
Nước trong bồn cầu dâng lên một hồi lâu cuối cùng cũng dừng lại, thế nhưng cái nút xả nước là bị hư rồi.
Đầu Lục Du vẫn rất đau, quay người bước đi không quay đầu nhìn lại. Lục Du đi tới bồn rửa tay vặn vòi nước, chụm tay hứng nước hất lên rửa mặt một phen sau đó ngẩng đầu. Người con trai trong gương có một khuôn mặt đẹp trai, dễ nhìn, tuy rằng trên mặt đã mọc chút râu còn chưa cạo. Bọt nước theo sườn mặt Lục Du chảy xuống, chảy qua cằm nhỏ xuống bồn rửa tay. Khuôn mặt người trong gương vừa quen thuộc lại vừa xa lạ, bỗng nhiên một bóng đen chợt loé qua khoé mắt Lục Du rồi lập tức biến mất. Muốn nhìn kỹ lại, bóng đen liền đảo mắt đã không thấy rồi.
Lục Du cũng không nghĩ nhiều, lau mặt một phen liền vặn tắt vòi nước. “Rầm rầm…" Vòi nước lên tiếng trả lời cậu mà gãy lìa, nước lập tức bắn tung toé.
Lục Du nhìn vòi nước trong tay mình, trong lúc nhất thời cảm thấy cạn lời, cậu thật sự không hề dùng sức mà.
Hộ lý lại nhanh chóng gọi người đến tiếp tục sửa chữa. Lục Du ra khỏi phòng bệnh liền đòi làm thủ tục xuất viện. Lục Du ở phòng một giường, bệnh viện vốn thiếu giường thế nên bác sĩ thấy Lục Du kiên quyết đòi xuất viện cũng không giữ lại, chỉ nói là định kỳ phải đến tái khám.
Ba người nhanh chóng thu thập đồ đạc xong thì liền xuất viện. Lúc Tiểu Tả xuống bãi đậu xe để lấy xe thì Lục Du với lão Trương đứng bên đường chờ. Bệnh viện này cũng là một bệnh viện đã được xây dựng cũng mấy chục năm, vị trí ở nơi phố xá sầm uất. Chuyện bên ngoài bệnh viện mà xe cộ qua lại ầm ĩ đã bị người ta lên án rất nhiều lần, thế nhưng chuyện quy hoạch lại cũng đâu phải chuyện dễ dàng.
Lão Trương đứng bên cạnh nói liên miên đủ chuyện mâu thuẫn về việc quy hoạch thành phố, Lục Du lơ đãng nghe, không để ý cũng không tiếp lời.
“Đúng rồi, lão Cao bên kia cũng không có việc gì rồi."
“Lão Cao là ai?" Lục Du không hiểu hỏi lại.
“Thì chính là người đã chắn đạn dùm cậu, Cao Hán đó, bạn của anh nè…" Lão Trương vừa nói chuyện vừa không quên lấy điện thoại trong túi ra mở ảnh chụp cho Lục Du xem. Đó là tấm ảnh Cao Hán chụp cho vợ hắn xem trước khi phẫu thuật, hắn đang hướng về phía ống kính giơ hai ngón tay.
Lục Du nhìn tấm ảnh tới ngây người, thật sự không nhớ ra nổi người kia là ai.
Lão Trương cũng không miễn cưỡng, chỉ nói: “Chỉ là cho cậu xem vậy thôi, cậu chỉ cần biết hắn không có chuyện gì là được rồi."
Lục Du gật đầu, tầm mắt hướng ra xa không biết là đang suy nghĩ cái gì.
Lúc này là thời gian tan học, từng nhóm học sinh tiểu học đầu đội mũ vàng đang xếp hàng, theo sự hướng dẫn của cô giáo, từng nhóc từng nhóc đi trên đường.
Đến chỗ qua đường, cô giáo dẫn đám nhóc đứng đợi đèn đỏ. Lúc đèn bắt đầu xanh, cả đám mới bắt đầu sang đường. Nhóm bạn nhỏ rộn ràng nhốn nháo, thoạt nhìn đặc biệt hoạt bát.
Lục Du nhìn bọn nhỏ, khoé miệng không nhịn được kéo lên. Thế nhưng lúc cậu chuyển tầm mắt sang bên cạnh lập tức phát hiện từ trên sườn núi có một chiếc xe tải đang trượt xuống. Trên xe tải chất đầy hàng hoá, tài xế thì lại không có ở trên xe.
Cô giáo cùng với mấy bạn nhỏ tiểu học không hề phát hiện, vẫn đang xếp hàng đi tới.
Bởi vì trượt dốc, khối lượng hàng hoá trên xe lại rất lớn, quán tính làm cho vận tốc trượt của xe tải càng lúc càng lớn. Không ít người ở trên đường phát hiện kêu lên, ùn ùn nhìn về phía bọn nhỏ đang ở giữa đường. Thế nhưng vận tốc của xe thật sự quá nhanh, tới lúc cô giáo cùng bọn nhỏ phát hiện thì chiếc xe đã đến ngay trước mặt.
“Tránh ra!" Lục Du kêu to.
Bọn nhỏ cũng hét to, cô giáo theo bản năng đẩy mấy đứa nhỏ bên người ra. Thế nhưng học sinh nhiều như vậy, căn bản là không thể cứu tất cả. Cô giáo tuyệt vọng, ôm ba đứa trẻ cuối cùng vào lòng, xoay người đưa lưng về phía chiếc xe, muốn dùng chính thân thể của mình để ngăn cản tổn thương cho mấy đứa nhỏ.
Thảm kịch sắp phát sinh.
Vẻ mặt lão Trương kinh hoàng không chịu nổi, lão chưa kịp phản ứng thì Lục Du bên cạnh đã xông ra ngoài. Lão Trương mở mắt trừng trừng nhìn Lục Du vượt qua mấy chướng ngại vật trên đường phóng tới giữa đường cái, có vẻ muốn dùng lực của chính mình để dừng lại chiếc xe tải kia.
Người thanh niên cao gầy kia cứ như vậy mà nghĩa vô phản cố (thấy việc nghĩa không từ)xông ra ngoài, không quay đầu lại. Cái thân thể kia của cậu đem so với một chiếc xe tải chở đầy hàng hoá thật sự là thảm không nỡ nhìn.
Châu chấu đá xe, đây là điên thiệt rồi đúng không!
“Lão Lục!" Lão Trương gào khàn cả giọng, thống khổ mà nhắm nghiền cả hai mắt. Lão không dám nhìn, cũng không thể nhìn. Lão không thể nào tưởng tượng được anh em tốt của mình bị xe tải nghiền qua rồi thì sẽ ra cái thảm trạng cỡ nào nữa.
Nhà vừa mới mua về được, Lục Du thậm chí còn chưa kịp dọn vào ở.
Rất thảm, thật sự rất thảm…
Lúc lão Trương đang nghĩ bậy nghĩ bạ trong đầu, bốn phía bỗng nhiên vang lên tiếng vỗ tay rào rào cùng với tiếng hoan hô rân trời.
Hai tay lão Trương bịt kín mắt từ từ thăm dò mà tách ra hai ngón, từ khe hở nhìn ra bên ngoài.
Không có máu tươi cũng không có thi thể thì càng không có cái gì mà thảm kịch đẫm máu.
Tầm mắt mọi người đều tập trung trên người của thanh niên đang đứng giữa đường cái.
Cậu đang đứng che trước người của cô giáo cùng mấy đứa trẻ, vươn tay đẩy đầu xe, buộc chiếc xe phải từ từ dừng lại. Thậm chí lão Trương còn nhìn thấy hai tay của Lục Du đều đã lún sâu vào đầu xe rồi kìa!
Cái này là cần phải có sức lực tới cỡ nào mới có thể làm được vậy a.
Cô nhóc ở bên cạnh ngơ ngác vỗ tay, trong mắt bắt đầu dâng lên cuồng nhiệt: “Do Min Joon – shi."
(Cảnh này có quen không? Chính là cảnh cụ cứu mợ lúc mợ còn nhỏ nha nha nha)
Giỡn chơi cái gì vậy má?
Lão Trương ngu người luôn rồi, bị người bên cạnh đùn đẩy đụng trúng mới nhớ tới phải hỏi thăm coi Lục Du có bị cái gì hay không.
Bên người Lục Du sớm đã vây kín một đống người, trên mặt tất cả mọi người ở đó đều tràn đầy vẻ thân thiết, sùng bái cùng với vẻ không thể tin nổi.
Lão Trương còn chưa đi tới được chỗ Lục Du, xung quanh đã bắt đầu có người lấy di động ra chụp ảnh, post Weibo, tán phét với bạn bè. Bọn họ đã nhìn thấy một siêu anh hùng được sinh ra, thế nhưng vị anh hùng này hình như đang xuất thần rồi nè.
Lúc xe tải trượt xuống tới, Lục Du căn bản là chả nghĩ ngợi gì cả.
Cả đám kia vẫn chỉ là bọn nhóc tì…
Nếu có thể cản chiếc xe đó lại thì tốt quá rồi…
Lục Du chỉ nghĩ có vậy, và cũng chỉ làm như vậy mà thôi. Thậm chí trước khi đầu óc của cậu quyết định thì thân thể đã hành động trước rồi.
Lục Du rút hai tay ra khỏi xe, phát hiện trên xe in hai cái dấu tay của cậu. Cậu vô cùng áp lực mà nhìn hai tay của mình, trong lòng đã loạn thành một đống.
Sống sót sau tai nạn, cô giáo lập tức chạy đến trước mặt Lục Du luôn miệng nói cảm ơn. Cả đám nhóc con kia vây kín lấy Lục Du, trong mắt tràn đầy ngưỡng mộ.
“Chú ơi, chú là siêu nhân phải không ạ?" Một bé trai trông khoẻ mạnh, kháu khỉnh bày tư thế bay lên với Lục Du mà hỏi. “Chính là Superman trong phim nổi tiếng thiệt là nổi tiếng luôn á."
Lục Du sờ cái đầu nhỏ của nhóc, nhếch miệng nói: “Chú chỉ là một người bình thường thôi."
“Nhưng mà chú đã chặn lại chiếc xe tải lớn độc ác, chú đã cứu tụi con mà."
“Người thường cũng có thể làm anh hùng, anh hùng cũng là người thường mà thôi."
Thấy mọi người tụ tập lại đây càng ngày càng nhiều, Lục Du tìm được lão Trương liền lập tức rời khỏi nơi đó.
Không khí trên xe yên tĩnh vô cùng quỷ dị.
Lục Du ngồi ghế sau nhắm mắt nghỉ ngơi, lão Trương ngồi ở ghế phó lái quay đầu nhìn chằm chằm vào Lục Du.
Tiểu Tả cảm thấy không khí giữa hai người này có gì đó quái quái. Nhóc nhướng mày liếc lão Trương một cái, không nhịn nổi thì thầm: “Anh Trương, anh hôm nay trông quái quái…"
Lão Trương ừ một tiếng, lấy lại tinh thần, hỏi: “Anh quái chỗ nào chứ?"
Tiểu Tả đánh tay lái, quẹo qua một khúc rẽ, thành thực biểu đạt ý kiến của mình: “Anh vừa lên xe thì liền nhìn anh Lục chằm chằm luôn, không phải tự nhiên anh cong rồi đó chứ…"
“Mẹ chú. Ông đây mới không có cong!" Lão Trương trừng mắt nhìn Tiểu Tả sau đó lại nghiêng đầu tiếp tục nhìn Lục Du.
Lục Du bị người ta nhìn chăm chú như vậy đương nhiên cũng có cảm giác. Cậu mở mắt ra nhìn lão Trương: “Chuyện gì?"
Lão Trương lắc đầu, nghĩ nghĩ rồi lại gật đầu: “Cậu có chỗ nào không thoải mái hay không?"
“Không có."
“Không thể nào." Va chạm với một chiếc xe tải, lực lớn như vậy, làm sao có thể không bị gì chứ.
Thấy vẻ mặt lão Trương không tin, Lục Du cũng lười giải thích. Cậu nhắm mắt tựa vào lưng ghế phía sau, trong lòng thực ra cũng suy nghĩ những chuyện không khác gì lão Trương.
Giường bị đè hư…
Bồn cầu bị nhấn hư…
Vòi nước bị vặt rụng…
Xe tải bị cản lại…
Từ lúc cậu tỉnh lại tới giờ, liên tiếp xảy ra một loạt chuyện kỳ quái. Mấy chuyện trước còn có thể nói là tại bệnh viện cơ sở vật chất không tốt, thế nhưng xe tải thì phải nói thế nào?
Lục Du nghĩ ngợi, rồi lại mở to mắt ra nhìn hai tay của mình. Ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng, vẫn đẹp vậy nha. Thế nhưng cũng chính đôi tay này, lại mang theo sức lực phi thường, làm Lục Du cảm thấy có chỗ nào đó sai sai.
Lúc về tới nhà, Lục Du vươn tay đẩy mở cửa xe.
Có lẽ đây là do suy nghĩ quá chú tâm, cũng có lẽ là lúc đẩy cửa có hơi dùng sức. Một phen đẩy tay kia của Lục Du, toàn bộ cánh cửa xe bị đẩy rớt ra luôn.
Cả ba người bao gồm cả Lục Du đều sợ ngu người…
Lục Du vậy mà đẩy rụng cửa xe…
Rụng…
Lão Trương vừa rồi đã chứng kiến cảnh Lục Du mạnh mẽ đẩy chiếc xe tải, bây giờ lại nhìn thấy Lục Du đẩy rớt cửa xe cũng không còn giật mình quá như lúc trước nữa.
So ra, Tiểu Tả mới thật sự là bị doạ cho chết khiếp. Tay nhóc còn đang đặt dên dây an toàn, hoàn toàn quên mất chuyện mở nó ra. Miệng nhóc há hốc như chữ O, nửa ngày sau mới hoàn hồn, nuốt nước miếng hỏi: “Anh Lục, anh vẫn ổn chứ hả?"
Ổn sao?
Lục Du đương nhiên là ổn rồi, không ổn là cái xe kìa.
Đối với hiện tượng phản khoa học này, Lục Du tạm thời không có chút manh mối nào hết. Cậu hít sâu một hơi, có chút áy náy mà nói: “Tôi có hơi mệt, đi nghỉ trước đây. Xe thì nhờ hai người vậy."
Tiểu Tả ngơ ngác gật đầu: “À à, được mà."
Lục Du bước từ trong xe xuống đất, lấy chìa khoá ra chuẩn bị mở cửa. Tới lúc cầm đến tay nắm, Lục Du mới nhớ là cần phải nhẹ tay một chút.
Thế nhưng đã muộn rồi.
Cậu nhìn tay nắm cửa trong tay, khoé môi giật giật, cạn lời. Lục Du lấy điện thoại di động ra muốn gọi cho Tiểu Tả, lúc mở màn hình điện thoại thì tận lực nhẹ nhàng: “Alo, nhóc Tả, lúc về nhớ mua một cái tay nắm cửa nhe. Ừ, là cái tay nắm cửa chính…"
Lục Du vào nhà, ngay cả đi đường cũng là nhè nhẹ không dám dùng sức. Cho tới lúc nằm ở trên giường, Lục Du mới có thể thở phào nhẹ nhõm…
Rất kỳ lạ, thật sự kỳ lạ.
Ký ức của cậu dừng lại lúc lão Trương kêu cậu nhận vụ minh hôn. Lúc đó, Lục Du chỉ nghĩ làm xong vụ này rồi thì mua lại nhà mình.
Thế nhưng nhắm mắt rồi mở mắt một cái, thế giới lập tức thay đổi rồi.
Minh hôn cũng kết rồi, nhà cũng đứng tên cậu rồi.
Cậu mất đi một phần ký ức, sau đó thì có sức mạnh vô địch…
Mọi việc thật sự đều rất kỳ quái.
Lục Du từ trên giường ngồi dậy, không dám chống tay lên giường nữa. Cậu rút tập tài liệu trên bàn xuống, mở ra liền thấy ảnh chụp đối tượng minh hôn của mình.
“Thẩm Kỳ Niên…" Lục Du nhìn khuôn mặt kia, không tự chủ được mở miệng gọi cái tên này.
Đúng lúc này, một cơn gió lạnh mạnh mẽ thổi quét từ bên ngoài vào. Có cái gì đó từ ngoài cửa ào vào, ôm lấy eo Lục Du, hôn lên miệng cậu.
Lục Du theo bản năng muốn đẩy người ra, thế nhưng vươn tay lại không chạm được bất cứ thứ gì.
Có cái gì đó mút lấy môi cậu, hút khí một ngụm lại một ngụm.
Cảm giác quen thuộc nảy lên trong lòng, trong đầu Lục Du giống như lật mở từng trang sách hiện lên một đống hình ảnh.
Chờ đến lúc thứ kia rời khỏi miệng mình, Lục Du rốt cuộc mở miệng nói một câu: “Gay chết tiệt!"
Phải, cậu nhớ lại người này rồi.
Đúng hơn là, cậu nhớ lại tên quỷ này rồi.
Lục Du lau miệng một phen, nhìn Thẩm Kỳ Niên hất cằm: “Trước đó anh đi đâu?"
Thẩm Kỳ Niên thở dài, bộ dáng đáng thương: “Anh còn có thể đi đâu nữa, không phải bị nhốt trong cổ mộ sao…"
Lục Du khiêng Cao Hán ra khỏi mộ địa liền hôn mê bất tỉnh, Thẩm Kỳ Niên vốn muốn đi theo. Thế nhưng không biết bị cái gì cản lại ở nơi đó. Bị nhốt trong mộ địa, Thẩm Kỳ Niên cũng không còn gì để nói, thế nhưng cho dù hắn cố gắng thế nào đi nữa cũng không phá tan được lớp rào cản đó.
“Anh còn tưởng em sẽ lập tức xuống dưới tìm anh, ai mà ngờ để anh chờ lâu như vậy…" Lúc nói mấy lời này, trông Thẩm Kỳ Niên oan ức cực kỳ, cứ như cô vợ nhỏ bị người ta vứt bỏ vậy đó.
Lục Du nhìn hắn nhíu mày, sau đó nhớ lại những chuyện xảy ra lúc trước liền giơ chân đá Thẩm Kỳ Niên: “Đệt cả họ nhà anh, chuyện trước đó tôi còn chưa tính sổ với anh đâu đó. Tại anh mà ông đây thiếu chút nữa đã chết trong mộ rồi…"
Thẩm Kỳ Niên lắc mình trốn: “Sao lại nói là tại anh được chứ? Anh cũng đâu có cho em xuống cái mộ đó đâu…"
Hai người đang chuẩn bị đánh nhau tới nơi, bỗng nhiên có người ấn chuông cửa. Lục Du bỏ Thẩm Kỳ Niên lại đi ra mở cửa, Thẩm Kỳ Niên thấy thế lập tức theo sau. Nhìn qua mắt mèo, Lục Du nhìn thấy một người đàn ông trung niên anh tuấn. Người này mới nhìn qua liền thấy có chút quen mắt, thế nhưng Lục Du xác định chính mình chưa từng gặp qua người này.
Thẩm Kỳ Niên cũng bay lại nhìn, nhìn xong liền nói một câu: “Tào Tháo đến."
Lục Du trợn mắt: “Cái gì?"
Thẩm Kỳ Niên liếc nhìn Lục Du từ trên xuống dưới một lượt, buông xuôi hai tay nói: “Em không phải ồn ào đòi đệt cả họ nhà anh sao, họ hàng nhà anh đến rồi."
Người đứng ngoài cửa không phải ai khác, chính là người nhà Thẩm Kỳ Niên, đương gia của Thẩm gia, Thẩm Chính Nam.
Lục Du mở cửa ra nhìn người giàu nhất Hoa Quốc này, lễ phép cười cười với người tới: “Chào ngài, xin hỏi có chuyện gì không?" (mùi teenfic thoang thoảng đâu đây)
Thẩm Chính Nam đưa danh thiếp cho Lục Du, đâu tiên là tự giới thiệu sau đó mới mang lên gương mặt mỉm cười: “Lục tiên sinh, có tiện cho ta đi vào để nói chuyện không?"
“Mời vào." Lục Du vội vàng kéo cửa mở, thình lình kéo nó ra khỏi bản lề luôn.
Thấy Thẩm Chính Nam nhìn mình, Lục Du xấu hổ cười cười, gãi gãi mũi giải thích: “Cửa không tốt lắm, nên sửa rồi ha ha…"
Thẩm Chính Nam nhún vai, chầm chậm bước vào nhà. Lục Du lấy cửa chặn lại chỗ cũ, nghĩ chờ người đi rồi thì sửa lại.
Thẩm Chính Nam ngồi trên ghế salon, cả người thon dài, thoạt nhìn vô cùng khí chất.
Nếu so tuổi, người bác này của Thẩm Kỳ Niên còn lớn hơn ba của hắn rất nhiều. Nhưng nếu chỉ đơn thuần là nhìn bề ngoài thì bác cả của Thẩm Kỳ Niên bảo dưỡng tốt lắm, năm tháng lưu lại trên người ông ta chỉ có mị lực càng lúc càng tăng chứ không có nhiều dấu vết thời gian.
Lục Du lấy cho Thẩm Chính Nam một chai nước khoáng, Thẩm Chính Nam gật đầu tỏ vẻ cảm ơn, mời Lục Du cũng ngồi xuống.
Thẩm Kỳ Niên ngồi bên cạnh Lục Du nhìn bác cả nhà hắn, sau đó nhỏ giọng nhắc nhở Lục Du: “Đây là một lão hồ ly, em đừng để bị ông ấy gạt đó."
Lục Du trên mặt vẫn mang tươi cười, thoạt nhìn như không có chuyện gì cả.
“Không biết Thẩm tiên sinh đến đây là để…?"
Thẩm Chính Nam vẻ mặt vân đạm phong khinh, ánh mắt nhìn Lục Du lại không giận mà tự uy: “Lục tiên sinh từng tiến vào nghĩa trang của chúng ta đúng không?"
Lục Du gật đầu “Đúng, là vì đi cứu bạn của tôi. A, hình như còn gặp được một bọn trộm mộ, bạn của tôi có báo cảnh sát. Xin hỏi đã bắt được chưa?"
Thẩm Chính Nam lắc đầu: “Còn chưa bắt được, nếu không ta cũng không đến đây làm phiền Lục tiên sinh."
“Làm phiền tôi? Là có ý gì?"
“Nói ra chắc Lục tiên sinh cũng biết, mộ địa trong nhà chúng ta có giá trị khác hẳn với mộ của nhà người khác. Cảnh sát bên kia cũng không tiện, thế nhưng nếu không tìm được bọn trộm mộ, chúng ta lại sợ quấy rầy sự an nghỉ của tổ tiên. Người ta nói, trăm điều thiện, hiếu đi đầu, vì muốn tổ tiên yên giấc, ta chỉ có thể mặt dày mày dạn đến đây nhờ Lục tiên sinh giúp cho một việc."
Lục Du bên ngoài cười nhưng trong không cười: “Việc gì?"
Thẩm Chính Nam nhìn Lục Du, mặt mày đầy ý cười, trịnh trọng nói rằng: “Ta muốn nhờ Lục tiên sinh giúp chúng ta tìm bọn trộm mộ kia, những chuyện còn lại chúng ta sẽ tự xử lý."
Bọn trộm mộ kia?
Trong nháy mắt, trong đầu Lục Du hiện ra hình ảnh một đám bươm bướm xanh, nghĩ đến hình ảnh máu me kia, Lục Du chỉ lắc đầu: “Không dám gạt Thẩm tiên sinh, bọn họ có lẽ đã vì hành vi của chính mình mà trả giá đắt rồi…"
Thẩm Chính Nam lắc đầu: “Không phải toàn bộ, có người đã thoát được mộ địa còn lấy đi đồ vật mà Thẩm gia bảo hộ nữa. Ta hy vọng Lục tiên sinh có thể giúp ta mau chóng đem người này tìm về quy án."
Lục Du lắc đầu: “Tôi cũng chỉ là một người bình thường mà thôi, không có năng lực tham gia những chuyện như vậy. Thẩm tiên sinh hoặc là đi tìm cảnh sát, hoặc là tự mình tìm phương pháp khác, không cần uổng phí thời gian trên người của tôi đâu."
Thẩm Chính Nam rút từ trong túi áo ra một tờ chi phiếu đặt lên bàn trà, mặt trên của tờ chi phiếu không ghi số.
“Chỉ cần Lục tiên sinh đồng ý, mọi chuyện đều có thể thương lượng."
Lục Du vẫn cự tuyệt như trước: “Thẩm tiên sinh thật sự là xem trọng tôi rồi, tôi đã nói rõ rồi. Ngài đại nhân đại lượng đừng cùng tiểu nhân vật như tôi đây nói mấy chuyện đó nữa."
Thẩm Chính Nam đứng lên, chỉnh lại vạt áo một cách bình tĩnh. Ông ta nhìn Lục Du, cũng không nói gì nhiều nữa, chỉ để lại một câu: “Trên danh thiếp có số điện thoại của ta, nếu Lục tiên sinh đổi ý có thể liên hệ với ta bất cứ lúc nào. Dù sao,…" Thẩm Chính Nam nhìn Lục Du lại nhìn thoáng qua Thẩm Kỳ Niên bên cạnh, ý vị sâu xa nói, “Lục tiên sinh cũng là người đã bái đường với cháu của ta, mặt ngoài cũng coi như là một nửa người Thẩm gia rồi đúng không."
Cái gì?
Lục Du nhảy dựng, nhìn kỹ Thẩm Chính Nam: “Thẩm tiên sinh nói gì vậy, tôi không hiểu lắm?"
“Lục tiên sinh thông minh như vậy, hẳn là biết ta đang nói cái gì. Thời gian không còn sớm nữa, ta chờ điện thoại của cậu." Thẩm Chính Nam nói xong mấy lời này liền khí độ nhẹ nhàng rời đi.
Lúc đi tới cửa nhìn thoáng qua cánh cửa bị Lục Du kéo rụng, quay đầu lại hỏi Lục Du một tiếng: “Lục tiên sinh, không tiễn khách ra cửa sao?"
Tiễn tiễn tiễn, tiễn cái đầu ông á!
Trong lòng Lục Du có một trăm lần không tình nguyện vẫn phải bước nhanh tới dọn cửa, lễ phép nói tạm biệt với Thẩm Chính Nam.
Chờ tới lúc người đi rồi, Lục Du buông cánh cửa xuống, quay đầu lại liền hỏi Thẩm Kỳ Niên “Ổng có thể nhìn thấy anh hả?"
Thẩm Kỳ Niên có chút chần chừ: “Chắc là không thể đâu… Chắc vậy, anh cũng không biết nữa…"
Lục Du tỉnh lại trong bệnh viện
Mở mắt ra chỉ thấy chung quanh là một màu trắng. Cậu giãy dụa muốn ngồi dậy, cảm thấy đầu đau dữ dội.
“Anh Lục tỉnh rồi!"
“Lão Lục, cậu thấy sao rồi?"
Đối diện với hai gương mặt quen thuộc này, Lục Du không khỏi có chút hốt hoảng. Ký ức trong nhất thời giống như bị đứt đoạn, trên mặt Lục Du có chút mờ mịt. Cậu theo bản năng nhìn xung quanh, giống như đang tìm người nào đó.
“Anh Trương, sao em cảm thấy hình như anh Lục có cái gì đó là lạ? Có phải là bị mất trí nhớ rồi không?" Tiểu Tả lo lắng nhìn Lục Du.
Lão Trương đưa tay ra trước mặt Lục Du lắc lắc, có chút không yên lòng nói: “Lão Lục ơi, cậu đừng có doạ anh nhe! Có phải là cảm thấy không khoẻ chỗ nào không?"
Lục Du bị chọc cho thấy phiền, nâng mắt nhìn lão Trương, khàn khàn giọng nói: “Sao tôi lại ở đây?"
Thật sự mất trí nhớ?
Chấn động não?
Lão Trương với Tiểu Tả hai mặt nhìn nhau, cuối cùng là lão Trương hạ thấp giọng nói nhỏ với Lục Du: “Hai ngày trước cậu xuống mộ, sau khi đi lên thì hôn mê…"
Xuống mộ?
Đầu Lục Du bỗng nhiên đau đớn. Sắc mặt cậu thống khổ, muốn đưa tay lên ôm đầu mới phát hiện tay mình bị thương. Lúc không chú ý thì không sao, giờ thấy được rồi, tay Lục Du cũng bắt đầu đau theo.
“Mau đi gọi bác sĩ!" Tiểu Tả nhấn nút gọi trên đầu giường mà không thấy có người chạy lại đây, không chờ lão Trương nói xong đã đứng dậy chạy ra ngoài.
Bác sĩ nhanh chóng vào cửa, đầu tiên là kiểm tra ánh mắt và tình trạng cơ thể cơ bản của Lục Du, sau đó mới mở miệng giải thích tình trạng hiện tại của Lục Du: “Lúc người bệnh vừa vào viện chúng tôi kiểm tra phát hiện trong não của bệnh nhân có điểm đen không rõ ràng lắm, thế nhưng đến khi kiểm tra kỹ thì lại không có nữa. Không loại trừ khả năng bệnh nhân não bộ có vấn đề, thế nên tôi yêu cầu nên tiếp tục theo dõi. Còn về phần người bệnh hiện tại có hiện tượng mất một phần trí nhớ có lẽ là do bị thương va chạm gây chấn động não nhẹ gây nên. Nằm viện quan sát vài ngày, nếu như không có vấn đề gì lớn thì có thể xuất viện."
Bác sĩ cằn nhằn nói một đống, Tiểu Tả với lão Trương đứng một bên nghiêm túc vừa nghe vừa gật gù, Lục Du càng lúc càng cảm thấy không chân thật.
Cậu luôn cảm thấy dường như mình đã quên mất một cái gì đó rất quan trọng, thế nhưng đó là cái gì, trong nhất thời cậu không nghĩ ra được.
Bác sĩ đi rồi, lão Trương liền đem mấy chuyện xảy ra trước đây kể đơn giản lại một lần cho Lục Du. Lục Du càng nghe càng thấy ảo tung chảo, thậm chí còn không nhịn được mà cười nhạo một tiếng: “Mấy người không phải đang viết kịch bản phim viễn tưởng đó chớ?"
Nam quỷ cái gì chứ, nghe thôi là thấy xạo bà cố rồi.
Lão Trương vỗ ngực, chỉ còn thiếu nước chỉ tay lên trời mà thề: “Thiệt đó, lão công minh hôn của cậu thật sự đi ra náo loạn tùm lum lên… Anh lúc trước cũng có gặp qua rồi!"
Lão công minh hôn?
Lục Du bĩu môi: “Vậy giờ hắn đâu?"
Lão Trương nhún vai: “Dương khí của anh được bổ sung lại rồi nên không nhìn thấy quỷ nữa. Không chừng bây giờ hắn đang đứng kế bên giường cậu nhìn cậu đó!"
Lục Du theo bản năng nhìn thoáng qua bên giường mình, trống rỗng.
“Được rồi, nói không chừng là bị ảo giác tạm thời thôi." Lục Du vẫn không muốn tin vào thần quỷ gì đó đâu. Cậu bước xuống giường muốn đi nhà vệ sinh.
Mấy bữa nay truyền không biết bao nhiêu nước biển rồi, cảm thấy bàng quang căng thẳng, gấp muốn chết rồi.
Cảm thấy kim truyền trên tay vướng víu, Lục Du tiện tay tháo luôn ra.
“Lục ca, anh…" Tiểu Tả thấy vậy muốn khuyên nhủ.
“Không có chuyện gì đâu." Tay phải của Lục Du đè lên tay trái, xác định là không có gì bất tiện lúc này mới chống thành giường muốn xuống giường. Chân Lục Du còn chưa có chạm đất, chợt nghe “răng rắc" một tiếng, cạnh giường hoàn hảo vậy mà bị đè cong vèo.
“Mẹ nó, cái giường gì mà dỏm òm vậy nè." Lão Trương nhịn không được phun tào một câu, nói cái gì mà bệnh viện tuyến ba cái gì cũng tệ hại.
Lục Du bị lão nói đến đầu cũng đau, chỉ nói một tiếng sau đó đứng dậy đi nhà vệ sinh.
Lúc hộ lý bị kêu đến luôn miệng nói xin lỗi, thông cảm, chờ tới lúc nhìn thấy cái giường lại không nhịn được há hốc mồm…
Giường bệnh viện là đặt mua thống nhất, toàn làm bằng kim loại, cho nên vốn rất chắc chắn. Một cái giường cỡ đó, làm sao có thể nói cong liền cong?
Mọi người bên ngoài đang vội vàng đổi giường, Lục Du đã đi vệ sinh xong, đang nhấn nút xả nước sau đó phát hiện nút nhấn xuống xong rồi thì không trồi lên được nữa. Lục Du nhíu mày nhớ tới lời lão Trương nói, một cái bệnh viện tuyến ba mà cơ sở vật chất sao chất lượng lại kém dữ vậy.
Nước trong bồn cầu dâng lên một hồi lâu cuối cùng cũng dừng lại, thế nhưng cái nút xả nước là bị hư rồi.
Đầu Lục Du vẫn rất đau, quay người bước đi không quay đầu nhìn lại. Lục Du đi tới bồn rửa tay vặn vòi nước, chụm tay hứng nước hất lên rửa mặt một phen sau đó ngẩng đầu. Người con trai trong gương có một khuôn mặt đẹp trai, dễ nhìn, tuy rằng trên mặt đã mọc chút râu còn chưa cạo. Bọt nước theo sườn mặt Lục Du chảy xuống, chảy qua cằm nhỏ xuống bồn rửa tay. Khuôn mặt người trong gương vừa quen thuộc lại vừa xa lạ, bỗng nhiên một bóng đen chợt loé qua khoé mắt Lục Du rồi lập tức biến mất. Muốn nhìn kỹ lại, bóng đen liền đảo mắt đã không thấy rồi.
Lục Du cũng không nghĩ nhiều, lau mặt một phen liền vặn tắt vòi nước. “Rầm rầm…" Vòi nước lên tiếng trả lời cậu mà gãy lìa, nước lập tức bắn tung toé.
Lục Du nhìn vòi nước trong tay mình, trong lúc nhất thời cảm thấy cạn lời, cậu thật sự không hề dùng sức mà.
Hộ lý lại nhanh chóng gọi người đến tiếp tục sửa chữa. Lục Du ra khỏi phòng bệnh liền đòi làm thủ tục xuất viện. Lục Du ở phòng một giường, bệnh viện vốn thiếu giường thế nên bác sĩ thấy Lục Du kiên quyết đòi xuất viện cũng không giữ lại, chỉ nói là định kỳ phải đến tái khám.
Ba người nhanh chóng thu thập đồ đạc xong thì liền xuất viện. Lúc Tiểu Tả xuống bãi đậu xe để lấy xe thì Lục Du với lão Trương đứng bên đường chờ. Bệnh viện này cũng là một bệnh viện đã được xây dựng cũng mấy chục năm, vị trí ở nơi phố xá sầm uất. Chuyện bên ngoài bệnh viện mà xe cộ qua lại ầm ĩ đã bị người ta lên án rất nhiều lần, thế nhưng chuyện quy hoạch lại cũng đâu phải chuyện dễ dàng.
Lão Trương đứng bên cạnh nói liên miên đủ chuyện mâu thuẫn về việc quy hoạch thành phố, Lục Du lơ đãng nghe, không để ý cũng không tiếp lời.
“Đúng rồi, lão Cao bên kia cũng không có việc gì rồi."
“Lão Cao là ai?" Lục Du không hiểu hỏi lại.
“Thì chính là người đã chắn đạn dùm cậu, Cao Hán đó, bạn của anh nè…" Lão Trương vừa nói chuyện vừa không quên lấy điện thoại trong túi ra mở ảnh chụp cho Lục Du xem. Đó là tấm ảnh Cao Hán chụp cho vợ hắn xem trước khi phẫu thuật, hắn đang hướng về phía ống kính giơ hai ngón tay.
Lục Du nhìn tấm ảnh tới ngây người, thật sự không nhớ ra nổi người kia là ai.
Lão Trương cũng không miễn cưỡng, chỉ nói: “Chỉ là cho cậu xem vậy thôi, cậu chỉ cần biết hắn không có chuyện gì là được rồi."
Lục Du gật đầu, tầm mắt hướng ra xa không biết là đang suy nghĩ cái gì.
Lúc này là thời gian tan học, từng nhóm học sinh tiểu học đầu đội mũ vàng đang xếp hàng, theo sự hướng dẫn của cô giáo, từng nhóc từng nhóc đi trên đường.
Đến chỗ qua đường, cô giáo dẫn đám nhóc đứng đợi đèn đỏ. Lúc đèn bắt đầu xanh, cả đám mới bắt đầu sang đường. Nhóm bạn nhỏ rộn ràng nhốn nháo, thoạt nhìn đặc biệt hoạt bát.
Lục Du nhìn bọn nhỏ, khoé miệng không nhịn được kéo lên. Thế nhưng lúc cậu chuyển tầm mắt sang bên cạnh lập tức phát hiện từ trên sườn núi có một chiếc xe tải đang trượt xuống. Trên xe tải chất đầy hàng hoá, tài xế thì lại không có ở trên xe.
Cô giáo cùng với mấy bạn nhỏ tiểu học không hề phát hiện, vẫn đang xếp hàng đi tới.
Bởi vì trượt dốc, khối lượng hàng hoá trên xe lại rất lớn, quán tính làm cho vận tốc trượt của xe tải càng lúc càng lớn. Không ít người ở trên đường phát hiện kêu lên, ùn ùn nhìn về phía bọn nhỏ đang ở giữa đường. Thế nhưng vận tốc của xe thật sự quá nhanh, tới lúc cô giáo cùng bọn nhỏ phát hiện thì chiếc xe đã đến ngay trước mặt.
“Tránh ra!" Lục Du kêu to.
Bọn nhỏ cũng hét to, cô giáo theo bản năng đẩy mấy đứa nhỏ bên người ra. Thế nhưng học sinh nhiều như vậy, căn bản là không thể cứu tất cả. Cô giáo tuyệt vọng, ôm ba đứa trẻ cuối cùng vào lòng, xoay người đưa lưng về phía chiếc xe, muốn dùng chính thân thể của mình để ngăn cản tổn thương cho mấy đứa nhỏ.
Thảm kịch sắp phát sinh.
Vẻ mặt lão Trương kinh hoàng không chịu nổi, lão chưa kịp phản ứng thì Lục Du bên cạnh đã xông ra ngoài. Lão Trương mở mắt trừng trừng nhìn Lục Du vượt qua mấy chướng ngại vật trên đường phóng tới giữa đường cái, có vẻ muốn dùng lực của chính mình để dừng lại chiếc xe tải kia.
Người thanh niên cao gầy kia cứ như vậy mà nghĩa vô phản cố (thấy việc nghĩa không từ)xông ra ngoài, không quay đầu lại. Cái thân thể kia của cậu đem so với một chiếc xe tải chở đầy hàng hoá thật sự là thảm không nỡ nhìn.
Châu chấu đá xe, đây là điên thiệt rồi đúng không!
“Lão Lục!" Lão Trương gào khàn cả giọng, thống khổ mà nhắm nghiền cả hai mắt. Lão không dám nhìn, cũng không thể nhìn. Lão không thể nào tưởng tượng được anh em tốt của mình bị xe tải nghiền qua rồi thì sẽ ra cái thảm trạng cỡ nào nữa.
Nhà vừa mới mua về được, Lục Du thậm chí còn chưa kịp dọn vào ở.
Rất thảm, thật sự rất thảm…
Lúc lão Trương đang nghĩ bậy nghĩ bạ trong đầu, bốn phía bỗng nhiên vang lên tiếng vỗ tay rào rào cùng với tiếng hoan hô rân trời.
Hai tay lão Trương bịt kín mắt từ từ thăm dò mà tách ra hai ngón, từ khe hở nhìn ra bên ngoài.
Không có máu tươi cũng không có thi thể thì càng không có cái gì mà thảm kịch đẫm máu.
Tầm mắt mọi người đều tập trung trên người của thanh niên đang đứng giữa đường cái.
Cậu đang đứng che trước người của cô giáo cùng mấy đứa trẻ, vươn tay đẩy đầu xe, buộc chiếc xe phải từ từ dừng lại. Thậm chí lão Trương còn nhìn thấy hai tay của Lục Du đều đã lún sâu vào đầu xe rồi kìa!
Cái này là cần phải có sức lực tới cỡ nào mới có thể làm được vậy a.
Cô nhóc ở bên cạnh ngơ ngác vỗ tay, trong mắt bắt đầu dâng lên cuồng nhiệt: “Do Min Joon – shi."
(Cảnh này có quen không? Chính là cảnh cụ cứu mợ lúc mợ còn nhỏ nha nha nha)
Giỡn chơi cái gì vậy má?
Lão Trương ngu người luôn rồi, bị người bên cạnh đùn đẩy đụng trúng mới nhớ tới phải hỏi thăm coi Lục Du có bị cái gì hay không.
Bên người Lục Du sớm đã vây kín một đống người, trên mặt tất cả mọi người ở đó đều tràn đầy vẻ thân thiết, sùng bái cùng với vẻ không thể tin nổi.
Lão Trương còn chưa đi tới được chỗ Lục Du, xung quanh đã bắt đầu có người lấy di động ra chụp ảnh, post Weibo, tán phét với bạn bè. Bọn họ đã nhìn thấy một siêu anh hùng được sinh ra, thế nhưng vị anh hùng này hình như đang xuất thần rồi nè.
Lúc xe tải trượt xuống tới, Lục Du căn bản là chả nghĩ ngợi gì cả.
Cả đám kia vẫn chỉ là bọn nhóc tì…
Nếu có thể cản chiếc xe đó lại thì tốt quá rồi…
Lục Du chỉ nghĩ có vậy, và cũng chỉ làm như vậy mà thôi. Thậm chí trước khi đầu óc của cậu quyết định thì thân thể đã hành động trước rồi.
Lục Du rút hai tay ra khỏi xe, phát hiện trên xe in hai cái dấu tay của cậu. Cậu vô cùng áp lực mà nhìn hai tay của mình, trong lòng đã loạn thành một đống.
Sống sót sau tai nạn, cô giáo lập tức chạy đến trước mặt Lục Du luôn miệng nói cảm ơn. Cả đám nhóc con kia vây kín lấy Lục Du, trong mắt tràn đầy ngưỡng mộ.
“Chú ơi, chú là siêu nhân phải không ạ?" Một bé trai trông khoẻ mạnh, kháu khỉnh bày tư thế bay lên với Lục Du mà hỏi. “Chính là Superman trong phim nổi tiếng thiệt là nổi tiếng luôn á."
Lục Du sờ cái đầu nhỏ của nhóc, nhếch miệng nói: “Chú chỉ là một người bình thường thôi."
“Nhưng mà chú đã chặn lại chiếc xe tải lớn độc ác, chú đã cứu tụi con mà."
“Người thường cũng có thể làm anh hùng, anh hùng cũng là người thường mà thôi."
Thấy mọi người tụ tập lại đây càng ngày càng nhiều, Lục Du tìm được lão Trương liền lập tức rời khỏi nơi đó.
Không khí trên xe yên tĩnh vô cùng quỷ dị.
Lục Du ngồi ghế sau nhắm mắt nghỉ ngơi, lão Trương ngồi ở ghế phó lái quay đầu nhìn chằm chằm vào Lục Du.
Tiểu Tả cảm thấy không khí giữa hai người này có gì đó quái quái. Nhóc nhướng mày liếc lão Trương một cái, không nhịn nổi thì thầm: “Anh Trương, anh hôm nay trông quái quái…"
Lão Trương ừ một tiếng, lấy lại tinh thần, hỏi: “Anh quái chỗ nào chứ?"
Tiểu Tả đánh tay lái, quẹo qua một khúc rẽ, thành thực biểu đạt ý kiến của mình: “Anh vừa lên xe thì liền nhìn anh Lục chằm chằm luôn, không phải tự nhiên anh cong rồi đó chứ…"
“Mẹ chú. Ông đây mới không có cong!" Lão Trương trừng mắt nhìn Tiểu Tả sau đó lại nghiêng đầu tiếp tục nhìn Lục Du.
Lục Du bị người ta nhìn chăm chú như vậy đương nhiên cũng có cảm giác. Cậu mở mắt ra nhìn lão Trương: “Chuyện gì?"
Lão Trương lắc đầu, nghĩ nghĩ rồi lại gật đầu: “Cậu có chỗ nào không thoải mái hay không?"
“Không có."
“Không thể nào." Va chạm với một chiếc xe tải, lực lớn như vậy, làm sao có thể không bị gì chứ.
Thấy vẻ mặt lão Trương không tin, Lục Du cũng lười giải thích. Cậu nhắm mắt tựa vào lưng ghế phía sau, trong lòng thực ra cũng suy nghĩ những chuyện không khác gì lão Trương.
Giường bị đè hư…
Bồn cầu bị nhấn hư…
Vòi nước bị vặt rụng…
Xe tải bị cản lại…
Từ lúc cậu tỉnh lại tới giờ, liên tiếp xảy ra một loạt chuyện kỳ quái. Mấy chuyện trước còn có thể nói là tại bệnh viện cơ sở vật chất không tốt, thế nhưng xe tải thì phải nói thế nào?
Lục Du nghĩ ngợi, rồi lại mở to mắt ra nhìn hai tay của mình. Ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng, vẫn đẹp vậy nha. Thế nhưng cũng chính đôi tay này, lại mang theo sức lực phi thường, làm Lục Du cảm thấy có chỗ nào đó sai sai.
Lúc về tới nhà, Lục Du vươn tay đẩy mở cửa xe.
Có lẽ đây là do suy nghĩ quá chú tâm, cũng có lẽ là lúc đẩy cửa có hơi dùng sức. Một phen đẩy tay kia của Lục Du, toàn bộ cánh cửa xe bị đẩy rớt ra luôn.
Cả ba người bao gồm cả Lục Du đều sợ ngu người…
Lục Du vậy mà đẩy rụng cửa xe…
Rụng…
Lão Trương vừa rồi đã chứng kiến cảnh Lục Du mạnh mẽ đẩy chiếc xe tải, bây giờ lại nhìn thấy Lục Du đẩy rớt cửa xe cũng không còn giật mình quá như lúc trước nữa.
So ra, Tiểu Tả mới thật sự là bị doạ cho chết khiếp. Tay nhóc còn đang đặt dên dây an toàn, hoàn toàn quên mất chuyện mở nó ra. Miệng nhóc há hốc như chữ O, nửa ngày sau mới hoàn hồn, nuốt nước miếng hỏi: “Anh Lục, anh vẫn ổn chứ hả?"
Ổn sao?
Lục Du đương nhiên là ổn rồi, không ổn là cái xe kìa.
Đối với hiện tượng phản khoa học này, Lục Du tạm thời không có chút manh mối nào hết. Cậu hít sâu một hơi, có chút áy náy mà nói: “Tôi có hơi mệt, đi nghỉ trước đây. Xe thì nhờ hai người vậy."
Tiểu Tả ngơ ngác gật đầu: “À à, được mà."
Lục Du bước từ trong xe xuống đất, lấy chìa khoá ra chuẩn bị mở cửa. Tới lúc cầm đến tay nắm, Lục Du mới nhớ là cần phải nhẹ tay một chút.
Thế nhưng đã muộn rồi.
Cậu nhìn tay nắm cửa trong tay, khoé môi giật giật, cạn lời. Lục Du lấy điện thoại di động ra muốn gọi cho Tiểu Tả, lúc mở màn hình điện thoại thì tận lực nhẹ nhàng: “Alo, nhóc Tả, lúc về nhớ mua một cái tay nắm cửa nhe. Ừ, là cái tay nắm cửa chính…"
Lục Du vào nhà, ngay cả đi đường cũng là nhè nhẹ không dám dùng sức. Cho tới lúc nằm ở trên giường, Lục Du mới có thể thở phào nhẹ nhõm…
Rất kỳ lạ, thật sự kỳ lạ.
Ký ức của cậu dừng lại lúc lão Trương kêu cậu nhận vụ minh hôn. Lúc đó, Lục Du chỉ nghĩ làm xong vụ này rồi thì mua lại nhà mình.
Thế nhưng nhắm mắt rồi mở mắt một cái, thế giới lập tức thay đổi rồi.
Minh hôn cũng kết rồi, nhà cũng đứng tên cậu rồi.
Cậu mất đi một phần ký ức, sau đó thì có sức mạnh vô địch…
Mọi việc thật sự đều rất kỳ quái.
Lục Du từ trên giường ngồi dậy, không dám chống tay lên giường nữa. Cậu rút tập tài liệu trên bàn xuống, mở ra liền thấy ảnh chụp đối tượng minh hôn của mình.
“Thẩm Kỳ Niên…" Lục Du nhìn khuôn mặt kia, không tự chủ được mở miệng gọi cái tên này.
Đúng lúc này, một cơn gió lạnh mạnh mẽ thổi quét từ bên ngoài vào. Có cái gì đó từ ngoài cửa ào vào, ôm lấy eo Lục Du, hôn lên miệng cậu.
Lục Du theo bản năng muốn đẩy người ra, thế nhưng vươn tay lại không chạm được bất cứ thứ gì.
Có cái gì đó mút lấy môi cậu, hút khí một ngụm lại một ngụm.
Cảm giác quen thuộc nảy lên trong lòng, trong đầu Lục Du giống như lật mở từng trang sách hiện lên một đống hình ảnh.
Chờ đến lúc thứ kia rời khỏi miệng mình, Lục Du rốt cuộc mở miệng nói một câu: “Gay chết tiệt!"
Phải, cậu nhớ lại người này rồi.
Đúng hơn là, cậu nhớ lại tên quỷ này rồi.
Lục Du lau miệng một phen, nhìn Thẩm Kỳ Niên hất cằm: “Trước đó anh đi đâu?"
Thẩm Kỳ Niên thở dài, bộ dáng đáng thương: “Anh còn có thể đi đâu nữa, không phải bị nhốt trong cổ mộ sao…"
Lục Du khiêng Cao Hán ra khỏi mộ địa liền hôn mê bất tỉnh, Thẩm Kỳ Niên vốn muốn đi theo. Thế nhưng không biết bị cái gì cản lại ở nơi đó. Bị nhốt trong mộ địa, Thẩm Kỳ Niên cũng không còn gì để nói, thế nhưng cho dù hắn cố gắng thế nào đi nữa cũng không phá tan được lớp rào cản đó.
“Anh còn tưởng em sẽ lập tức xuống dưới tìm anh, ai mà ngờ để anh chờ lâu như vậy…" Lúc nói mấy lời này, trông Thẩm Kỳ Niên oan ức cực kỳ, cứ như cô vợ nhỏ bị người ta vứt bỏ vậy đó.
Lục Du nhìn hắn nhíu mày, sau đó nhớ lại những chuyện xảy ra lúc trước liền giơ chân đá Thẩm Kỳ Niên: “Đệt cả họ nhà anh, chuyện trước đó tôi còn chưa tính sổ với anh đâu đó. Tại anh mà ông đây thiếu chút nữa đã chết trong mộ rồi…"
Thẩm Kỳ Niên lắc mình trốn: “Sao lại nói là tại anh được chứ? Anh cũng đâu có cho em xuống cái mộ đó đâu…"
Hai người đang chuẩn bị đánh nhau tới nơi, bỗng nhiên có người ấn chuông cửa. Lục Du bỏ Thẩm Kỳ Niên lại đi ra mở cửa, Thẩm Kỳ Niên thấy thế lập tức theo sau. Nhìn qua mắt mèo, Lục Du nhìn thấy một người đàn ông trung niên anh tuấn. Người này mới nhìn qua liền thấy có chút quen mắt, thế nhưng Lục Du xác định chính mình chưa từng gặp qua người này.
Thẩm Kỳ Niên cũng bay lại nhìn, nhìn xong liền nói một câu: “Tào Tháo đến."
Lục Du trợn mắt: “Cái gì?"
Thẩm Kỳ Niên liếc nhìn Lục Du từ trên xuống dưới một lượt, buông xuôi hai tay nói: “Em không phải ồn ào đòi đệt cả họ nhà anh sao, họ hàng nhà anh đến rồi."
Người đứng ngoài cửa không phải ai khác, chính là người nhà Thẩm Kỳ Niên, đương gia của Thẩm gia, Thẩm Chính Nam.
Lục Du mở cửa ra nhìn người giàu nhất Hoa Quốc này, lễ phép cười cười với người tới: “Chào ngài, xin hỏi có chuyện gì không?" (mùi teenfic thoang thoảng đâu đây)
Thẩm Chính Nam đưa danh thiếp cho Lục Du, đâu tiên là tự giới thiệu sau đó mới mang lên gương mặt mỉm cười: “Lục tiên sinh, có tiện cho ta đi vào để nói chuyện không?"
“Mời vào." Lục Du vội vàng kéo cửa mở, thình lình kéo nó ra khỏi bản lề luôn.
Thấy Thẩm Chính Nam nhìn mình, Lục Du xấu hổ cười cười, gãi gãi mũi giải thích: “Cửa không tốt lắm, nên sửa rồi ha ha…"
Thẩm Chính Nam nhún vai, chầm chậm bước vào nhà. Lục Du lấy cửa chặn lại chỗ cũ, nghĩ chờ người đi rồi thì sửa lại.
Thẩm Chính Nam ngồi trên ghế salon, cả người thon dài, thoạt nhìn vô cùng khí chất.
Nếu so tuổi, người bác này của Thẩm Kỳ Niên còn lớn hơn ba của hắn rất nhiều. Nhưng nếu chỉ đơn thuần là nhìn bề ngoài thì bác cả của Thẩm Kỳ Niên bảo dưỡng tốt lắm, năm tháng lưu lại trên người ông ta chỉ có mị lực càng lúc càng tăng chứ không có nhiều dấu vết thời gian.
Lục Du lấy cho Thẩm Chính Nam một chai nước khoáng, Thẩm Chính Nam gật đầu tỏ vẻ cảm ơn, mời Lục Du cũng ngồi xuống.
Thẩm Kỳ Niên ngồi bên cạnh Lục Du nhìn bác cả nhà hắn, sau đó nhỏ giọng nhắc nhở Lục Du: “Đây là một lão hồ ly, em đừng để bị ông ấy gạt đó."
Lục Du trên mặt vẫn mang tươi cười, thoạt nhìn như không có chuyện gì cả.
“Không biết Thẩm tiên sinh đến đây là để…?"
Thẩm Chính Nam vẻ mặt vân đạm phong khinh, ánh mắt nhìn Lục Du lại không giận mà tự uy: “Lục tiên sinh từng tiến vào nghĩa trang của chúng ta đúng không?"
Lục Du gật đầu “Đúng, là vì đi cứu bạn của tôi. A, hình như còn gặp được một bọn trộm mộ, bạn của tôi có báo cảnh sát. Xin hỏi đã bắt được chưa?"
Thẩm Chính Nam lắc đầu: “Còn chưa bắt được, nếu không ta cũng không đến đây làm phiền Lục tiên sinh."
“Làm phiền tôi? Là có ý gì?"
“Nói ra chắc Lục tiên sinh cũng biết, mộ địa trong nhà chúng ta có giá trị khác hẳn với mộ của nhà người khác. Cảnh sát bên kia cũng không tiện, thế nhưng nếu không tìm được bọn trộm mộ, chúng ta lại sợ quấy rầy sự an nghỉ của tổ tiên. Người ta nói, trăm điều thiện, hiếu đi đầu, vì muốn tổ tiên yên giấc, ta chỉ có thể mặt dày mày dạn đến đây nhờ Lục tiên sinh giúp cho một việc."
Lục Du bên ngoài cười nhưng trong không cười: “Việc gì?"
Thẩm Chính Nam nhìn Lục Du, mặt mày đầy ý cười, trịnh trọng nói rằng: “Ta muốn nhờ Lục tiên sinh giúp chúng ta tìm bọn trộm mộ kia, những chuyện còn lại chúng ta sẽ tự xử lý."
Bọn trộm mộ kia?
Trong nháy mắt, trong đầu Lục Du hiện ra hình ảnh một đám bươm bướm xanh, nghĩ đến hình ảnh máu me kia, Lục Du chỉ lắc đầu: “Không dám gạt Thẩm tiên sinh, bọn họ có lẽ đã vì hành vi của chính mình mà trả giá đắt rồi…"
Thẩm Chính Nam lắc đầu: “Không phải toàn bộ, có người đã thoát được mộ địa còn lấy đi đồ vật mà Thẩm gia bảo hộ nữa. Ta hy vọng Lục tiên sinh có thể giúp ta mau chóng đem người này tìm về quy án."
Lục Du lắc đầu: “Tôi cũng chỉ là một người bình thường mà thôi, không có năng lực tham gia những chuyện như vậy. Thẩm tiên sinh hoặc là đi tìm cảnh sát, hoặc là tự mình tìm phương pháp khác, không cần uổng phí thời gian trên người của tôi đâu."
Thẩm Chính Nam rút từ trong túi áo ra một tờ chi phiếu đặt lên bàn trà, mặt trên của tờ chi phiếu không ghi số.
“Chỉ cần Lục tiên sinh đồng ý, mọi chuyện đều có thể thương lượng."
Lục Du vẫn cự tuyệt như trước: “Thẩm tiên sinh thật sự là xem trọng tôi rồi, tôi đã nói rõ rồi. Ngài đại nhân đại lượng đừng cùng tiểu nhân vật như tôi đây nói mấy chuyện đó nữa."
Thẩm Chính Nam đứng lên, chỉnh lại vạt áo một cách bình tĩnh. Ông ta nhìn Lục Du, cũng không nói gì nhiều nữa, chỉ để lại một câu: “Trên danh thiếp có số điện thoại của ta, nếu Lục tiên sinh đổi ý có thể liên hệ với ta bất cứ lúc nào. Dù sao,…" Thẩm Chính Nam nhìn Lục Du lại nhìn thoáng qua Thẩm Kỳ Niên bên cạnh, ý vị sâu xa nói, “Lục tiên sinh cũng là người đã bái đường với cháu của ta, mặt ngoài cũng coi như là một nửa người Thẩm gia rồi đúng không."
Cái gì?
Lục Du nhảy dựng, nhìn kỹ Thẩm Chính Nam: “Thẩm tiên sinh nói gì vậy, tôi không hiểu lắm?"
“Lục tiên sinh thông minh như vậy, hẳn là biết ta đang nói cái gì. Thời gian không còn sớm nữa, ta chờ điện thoại của cậu." Thẩm Chính Nam nói xong mấy lời này liền khí độ nhẹ nhàng rời đi.
Lúc đi tới cửa nhìn thoáng qua cánh cửa bị Lục Du kéo rụng, quay đầu lại hỏi Lục Du một tiếng: “Lục tiên sinh, không tiễn khách ra cửa sao?"
Tiễn tiễn tiễn, tiễn cái đầu ông á!
Trong lòng Lục Du có một trăm lần không tình nguyện vẫn phải bước nhanh tới dọn cửa, lễ phép nói tạm biệt với Thẩm Chính Nam.
Chờ tới lúc người đi rồi, Lục Du buông cánh cửa xuống, quay đầu lại liền hỏi Thẩm Kỳ Niên “Ổng có thể nhìn thấy anh hả?"
Thẩm Kỳ Niên có chút chần chừ: “Chắc là không thể đâu… Chắc vậy, anh cũng không biết nữa…"
Tác giả :
Kim Phỉ