Những Chuyện Trong Thôn
Chương 12
Edit: Sakura Trang
Ban đầu lúc rời nhà Chử Nghĩa nói đầu năm sau sẽ về, kết quả đầu năm không thấy Chử Nghĩa không về, Chử gia trải qua năm mới không quá vui vẻ, chỉ có Mãn Mãn không biết gì vẫn cảm thấy vui như thường.
Đầu năm thật ra thì luôn luôn là thời gian bận rộn, lúc Chử Nghĩa mới vừa đi trong nhà bận rộn chuẩn bị lương thực trong mùa đông, đến tháng chạp, lại bị động bào thai, bận bịu nuôi thai, sau đó chính là ăn Tết, An Dương không cảm thấy cuộc sống quá khó qua.
Nhưng đến năm sau, Chử Nghĩa vẫn chưa trở về, tết Nguyên Tiêu đã qua, quá hẹn ước, nhưng vẫn chưa thấy Chử Nghĩa trở về. Theo bụng An Dương càng ngày càng lớn, lo âu trong lòng y càng ngày càng nhiều.
Đến hai mươi tháng giêng, Chử Nghĩa vẫn chưa trở lại, tối hôm qua An Dương mơ ác mộng cả đêm, một hồi mơ thấy thuyền Chử Nghĩa ngồi cuốn vào trong sông chảy xiết, một hồi mơ thấy Chử Nghĩa đụng phải sơn tặc, bị đánh ngã xuống sườn núi…
Buổi sáng chính là bị ác mộng đánh thức, sau khi tỉnh lại cảm thấy bụng mình hơi đau, nhìn bụng lớn động không ngừng, An Dương từ từ xoa tròn trên bụng, nhưng hài tử vẫn động không ngừng, “Ư… A… Tiểu nhi sao vậy? Bị cha làm giật mình phải không? Đừng sợ, đừng sợ, con đừng sợ, cha cũng không sợ… Hô…" Nói xong liền rơi lệ.
Một màn này vừa lúc bị Điền lão thái đến gọi y ăn sáng nhìn thấy, vội hỏi chuyện gì xảy ra, An Dương khóc nói mình gặp ác mộng.
Con cháu nhà mình đi xa, ai cũng không yên tâm, nhưng Điền lão thái không nghĩ An Dương vậy mà sẽ lo âu đến động thai, nhìn bụng lớn vẫn động không ngừng của An Dương, an ủi y mấy câu đơn giản.
Thấy An Dương đang chơi với Mãn Mãn ở phòng mái đông, nói tình huống hôm nay mình nhìn thấy với hai người lớn còn lại trong nhà, đều cảm thấy có chút nghiêm trọng, tiếp tục như vậy nữa, tiểu nhi trong bụng phỏng chừng không chịu được đến đủ tháng. Bàn bạc một phen, quyết định để cho Điền Thanh đi hỏi Chử Hiếu Nam, nhìn xem có biện pháp gì tốt không.
Thấy hai cha con An Dương ngủ trưa, Điền Thanh đi nhà Chử Hiếu Nam, kể cho hắn nghe tình huống, Chử Hiếu Nam cũng có chút trầm ngâm, chuyện này là do quá lo nghĩ dẫn dến, có biện pháp gì đây? Đang suy nghĩ, A Lễ chống eo đi từ trong phòng ra, nhìn bụng nhô cao của hắn, Điền Thanh mới biết thì ra hắn cũng mang thai, khó trách thời gian gần đây không gặp hắn ra ngoài.
Phát hiện ánh mắt kinh ngạc của Điền Thanh, nghĩ đến mình ba mươi ba tuổi rồi vẫn còn lớn bụng, trong lòng lại không được tự nhiên, lườm Chử Hiếu Nam một cái, đều do hắn, đều là do người trước mắt này sai!
Thu suy nghĩ lại, A Lễ nói với Điền Thanh: “Đệ có một phương pháp, huynh tìm chút việc để y làm, chỉ cần không làm y quá mệt mỏi, cũng đừng để cho y quá nhàn rỗi, tự nhiên không có thời gian rảnh rỗi nghĩ linh tinh." A Hiếu cũng gật đầu một cái, cảm thấy đây là một biện pháp tốt.
Điền Thanh về nhà nói một chút, hai lão cũng cảm thấy khả thi, vì vậy bắt đầu từ ngày thứ hai, An Dương liền lu bù lên.
Điền Thanh nói tới mùa xuân muốn bắt hai con heo nhỏ về nuôi, phải sửa chữa lại chuồng heo đã bỏ từ lâu tiện mở rộng thêm, cần làm gạch bùn, nhiệm vụ của An Dương là ôm rơm rạ, còn phải cắt nhỏ rơm rạ ra.
Ôm còn dễ nói, dẫu sao rơm rất nhẹ, chẳng qua là cần đi tới đi lui, trát rơm là chuyện cần dùng sức, trong nhà y cũng thuộc về người hay làm, y cũng không có suy nghĩ nhiều.
Ôm rơm rạ một lần không thể ôm quá nhiều, ôm hai lần thì y đã tìm được bí quyết, một cánh tay kẹp hai bó rơm, một cái tay khác thì có thể chống sau lưng hoặc là nâng bụng, như vậy thân thể nhẹ nhàng không ít.
Thấy đã ôm xong hết rồi, liền bắt đầu cắt, dao để cắt không nhỏ, An Dương rẽ chân ngồi ở trên ghế đẩu, mỗi lần đều phải dùng tay ấn xuống, chuyện này tương đối mệt người, phải cẩn thận, mới sẽ không va chạm vào bụng nhô to ra ngoài kia.
Từ nông nhàn liền không làm nhiều như vậy, buổi tối An Dương mỏi eo đau lưng, chỉ đơn giản ngâm chân liền ngủ. Ngày thứ hai liền bị Điền lão thái kêu đi ra sau nhà dọn đất vườn rau, cũng không phải chuyện quá nặng nhọc gì, chỉ là giúp quét bớt lá, đá vụn nhỏ.
Bây giờ ở nhà chủ yếu là Điền lão thái trông Mãn Mãn, nhìn nhi tử giống như con ong mật nhỏ chạy loạn khắp nơi, một tay An Dương cầm chổi, một tay che chở bụng, cũng sợ bé chạy va vào bụng.
Quét từ từ như vậy, tiểu nhi trong bụng thỉnh thoảng lại động động một cái, mỗi lúc như vậy, An Dương sẽ dừng lại công việc trong tay, xoa xoa bụng tròn vo, cả người tản ra một thứ ánh sáng mẫu tính.
Mỗi ngày đều có chuyện phải làm, thời gian An Dương nghĩ đến Chử Nghĩa ít đi, các trưởng bối trong nhà đều cảm thấy tâm trạng gần đây của y tốt hơn, cứ như vậy, đến mùng mười tháng hai.
Hôm nay, An Dương đang đưa lưng về phía cửa nhà nhìn Mãn Mãn đuổi theo Hôi Hôi nô đùa, bỗng nhiên nghe thấy Hôi Hôi kêu “Gâu gâu" về phía ngoài cửa, còn không chờ y quay đầu liền bị một đôi cánh tay có lực ôm vào trong ngực.
Nước mắt của y lập tức chảy xuống, y biết, là Chử Nghĩa về, tướng công của y, rời nhà hơn ba tháng đã quay về rồi.
Từng giọt nước mắt nóng bỏng dọc theo mặt của An Dương nhỏ xuống trên tay Chử Nghĩa, rơi vào trong lòng của hắn. Người bị ôm vào trong ngực xoay người lại, cả người chôn ở trong ngực người yêu, dường như Chử Nghĩa chạm đến một nhô ra khác thường, nhưng còn chưa kịp hỏi, người trong ngực liền ô ô khóc lên, muốn khóc như để trút hết tương tư, tủi thân trong mấy tháng này ra hết.
Phu phu hai người đang ngọt ngào tình cảm, bên cạnh lại truyền đến giọng trẻ con non nớt: “Không được bắt nạt cha!" Thì ra là Mãn Mãn nhìn thấy cha khóc, cho rằng y bị bắt nạt.
An Dương vừa định nói chuyện, trong bụng liền truyền tới một trận đấm đá nhỏ, nghĩ là do vừa nãy động tác của y quá mạnh, va chạm đến thai bụng.
“Hô… A…" Chử Nghĩa lập tức có chút tay chân luống cuống, không biết nên trấn an ai trước. Vẫn là do An Dương vuốt ve Mãn Mãn: “A… Cha không có bị bắt nạt, cha là vui vẻ, đây là phụ thân Mãn Mãn, còn nhớ phụ thân không?"
“Phụ thân?" Mãn Mãn có chút nghi ngờ, mặc dù người lớn luôn nhắc đến, nhưng Mãn Mãn vẫn quá nhỏ, nghẹo đầu nhìn Chử Nghĩa, thắc mắc hỏi.
“Ai, nhi tử ngoan của phụ thân, Mãn Mãn, nhớ nhé, ta là phụ thân con." Vừa nói vừa ôm bé vào trong ngực sau đó nhấc lên cao qua đỉnh đầu. “Ha ha ha…" Hài tử phát ra tiếng cười như chuông bạc.
Chử Nghĩa ôm Mãn Mãn nhìn về phía An Dương, bụng An Dương đã nhô rất cao, nhưng người lại gầy hơn so với lúc hắn rời đi, Chử Nghĩa nhìn mà mắt cay cay, hắn chưa kịp nói gì, y đã cao giọng gọi người lớn trong nhà ra. Người một nhà tụ chung một chỗ nói hết nỗi khổ do ly biệt, vậy mà, cũng nói đến tận buổi tối.
Phu phu hai người trở lại trong phòng, Chử Nghĩa như trước kia đấm bóp chân cho y, lại nghe người trên đỉnh đầu nói: “Đen, cũng gầy nữa, ta biết huynh là vì nhà chúng ta, mấy tháng huynh khổ nhiều rồi!"
Chử Nghĩa hút hút mũi, “Chịu khổ là ngươi mới đúng, cả người trừ bụng, nơi nào đều không thêm thịt, không chỉ không mập, ngược lại gầy."
“Được, chúng ta đều chịu khổ! Tướng công, sau này huynh còn đi không?" Nghe người trên giường cẩn thận hỏi, trong lòng Chử Nghĩa càng chut xót, “Không đi, không rời xa Dương nhi! Kiếm tiền có rất nhiều biện pháp, ta sẽ không rời xa ngươi như vậy nữa!" An Dương nghe vậy lẳng lặng nhếch khoé miệng.
Rửa mặt xong hai người nằm ở trên giường, Chử Nghĩa sờ bụng tròn vo của thê tử, không kìm được tâm viên ý mãn. An Dương nhận ra, đưa tay nắm vật dưới người hắn, khiến thân thể hắn run rẩy một trận, chuyện về sau chính là nước chảy thành sông.
Hai người làm một lần lại một lần, cho đến dựng phu không chịu được ngủ mê man, Chử Nghĩa mới dừng lại. Nhìn người trong ngực, vuốt ve thai bụng có chút xao động của y, Chử Nghĩa biết, hắn không nỡ để An Dương khổ sở, dù bên ngoài có nhiều cẩm tú, hắn cũng sẽ không đi nữa.
Ngày thứ hai Chử Nghĩa mang An Dương đi nhà Hiếu thúc muốn để Lễ thúc xem hộ hài tử trong bụng phát triển thế nào, đến nơi đó mới phát hiện Lễ thúc lại mang theo cái bụng lớn không kém An Dương bao nhiêu, hai người đều thấy thán phục, đây là trai già nhả ngọc!
Cũng may bọn họ không nói ra miệng, chẳng qua là dùng ánh mắt biểu đạt một chút kinh ngạc của bản thân, Lễ thúc cũng không để ý, nhưng Lễ thúc lại nói một tin tức tuyệt đối không được tốt lắm.
“Cháu cũng thấy, sinh kỳ của thúc và tiểu Dương gần nhau, dù là tiểu Dương sinh trước, thúc cũng chỉ có thể dùng lời nói hướng dẫn, khẳng định không thể giúp y sinh sản, cho nên lần này chủ yếu dựa vào cháu, A Nghĩa. Từ hôm nay trở đi, có thời gian cháu cứ tới đây, thúc dạy cháu một chút, mỗi một tháng để cho tiểu Dương tới một chuyến, thúc sờ xem vị trí bào thai của y, đến khi sinh thì để Hiếu thúc cháu đi qua, như vậy thì coi như là vạn toàn rồi."
Chử Nghĩa gật đầu thật mạnh, ngược lại là An Dương rất thản nhiên, còn cầm tay của hắn tỏ vẻ khích lệ.
Trên đường về, An Dương nói với hắn: “Đừng sợ, chỉ cần chúng ta chung một chỗ, ta không sợ gì cả, huynh cũng phải như vậy chứ. Chúng ta vẫn nên đặt nhũ danh cho tiểu nhi trong bụng đi, ta cũng đã nghĩ mấy tháng, nhưng không nghĩ tên gì thích hợp."
Chử Nghĩa nâng bụng giúp y, “Mấy tháng này ta sẽ qua học với Lễ thúc, sẽ không để cho ngươi có chuyện. Tên tiểu nhi, ta nghĩ ra một cái, liền gọi An An đi! Cho dù giàu nghèo, bình an là quan trọng nhất. Hơn nữa tên này dù nam hài hay nữ hài đều có thể dùng được."
“An An?" An Dương sờ bụng to tròn của mình, “Bé con, sau này con sẽ tên là An An, có vui không?"
Ban đầu lúc rời nhà Chử Nghĩa nói đầu năm sau sẽ về, kết quả đầu năm không thấy Chử Nghĩa không về, Chử gia trải qua năm mới không quá vui vẻ, chỉ có Mãn Mãn không biết gì vẫn cảm thấy vui như thường.
Đầu năm thật ra thì luôn luôn là thời gian bận rộn, lúc Chử Nghĩa mới vừa đi trong nhà bận rộn chuẩn bị lương thực trong mùa đông, đến tháng chạp, lại bị động bào thai, bận bịu nuôi thai, sau đó chính là ăn Tết, An Dương không cảm thấy cuộc sống quá khó qua.
Nhưng đến năm sau, Chử Nghĩa vẫn chưa trở về, tết Nguyên Tiêu đã qua, quá hẹn ước, nhưng vẫn chưa thấy Chử Nghĩa trở về. Theo bụng An Dương càng ngày càng lớn, lo âu trong lòng y càng ngày càng nhiều.
Đến hai mươi tháng giêng, Chử Nghĩa vẫn chưa trở lại, tối hôm qua An Dương mơ ác mộng cả đêm, một hồi mơ thấy thuyền Chử Nghĩa ngồi cuốn vào trong sông chảy xiết, một hồi mơ thấy Chử Nghĩa đụng phải sơn tặc, bị đánh ngã xuống sườn núi…
Buổi sáng chính là bị ác mộng đánh thức, sau khi tỉnh lại cảm thấy bụng mình hơi đau, nhìn bụng lớn động không ngừng, An Dương từ từ xoa tròn trên bụng, nhưng hài tử vẫn động không ngừng, “Ư… A… Tiểu nhi sao vậy? Bị cha làm giật mình phải không? Đừng sợ, đừng sợ, con đừng sợ, cha cũng không sợ… Hô…" Nói xong liền rơi lệ.
Một màn này vừa lúc bị Điền lão thái đến gọi y ăn sáng nhìn thấy, vội hỏi chuyện gì xảy ra, An Dương khóc nói mình gặp ác mộng.
Con cháu nhà mình đi xa, ai cũng không yên tâm, nhưng Điền lão thái không nghĩ An Dương vậy mà sẽ lo âu đến động thai, nhìn bụng lớn vẫn động không ngừng của An Dương, an ủi y mấy câu đơn giản.
Thấy An Dương đang chơi với Mãn Mãn ở phòng mái đông, nói tình huống hôm nay mình nhìn thấy với hai người lớn còn lại trong nhà, đều cảm thấy có chút nghiêm trọng, tiếp tục như vậy nữa, tiểu nhi trong bụng phỏng chừng không chịu được đến đủ tháng. Bàn bạc một phen, quyết định để cho Điền Thanh đi hỏi Chử Hiếu Nam, nhìn xem có biện pháp gì tốt không.
Thấy hai cha con An Dương ngủ trưa, Điền Thanh đi nhà Chử Hiếu Nam, kể cho hắn nghe tình huống, Chử Hiếu Nam cũng có chút trầm ngâm, chuyện này là do quá lo nghĩ dẫn dến, có biện pháp gì đây? Đang suy nghĩ, A Lễ chống eo đi từ trong phòng ra, nhìn bụng nhô cao của hắn, Điền Thanh mới biết thì ra hắn cũng mang thai, khó trách thời gian gần đây không gặp hắn ra ngoài.
Phát hiện ánh mắt kinh ngạc của Điền Thanh, nghĩ đến mình ba mươi ba tuổi rồi vẫn còn lớn bụng, trong lòng lại không được tự nhiên, lườm Chử Hiếu Nam một cái, đều do hắn, đều là do người trước mắt này sai!
Thu suy nghĩ lại, A Lễ nói với Điền Thanh: “Đệ có một phương pháp, huynh tìm chút việc để y làm, chỉ cần không làm y quá mệt mỏi, cũng đừng để cho y quá nhàn rỗi, tự nhiên không có thời gian rảnh rỗi nghĩ linh tinh." A Hiếu cũng gật đầu một cái, cảm thấy đây là một biện pháp tốt.
Điền Thanh về nhà nói một chút, hai lão cũng cảm thấy khả thi, vì vậy bắt đầu từ ngày thứ hai, An Dương liền lu bù lên.
Điền Thanh nói tới mùa xuân muốn bắt hai con heo nhỏ về nuôi, phải sửa chữa lại chuồng heo đã bỏ từ lâu tiện mở rộng thêm, cần làm gạch bùn, nhiệm vụ của An Dương là ôm rơm rạ, còn phải cắt nhỏ rơm rạ ra.
Ôm còn dễ nói, dẫu sao rơm rất nhẹ, chẳng qua là cần đi tới đi lui, trát rơm là chuyện cần dùng sức, trong nhà y cũng thuộc về người hay làm, y cũng không có suy nghĩ nhiều.
Ôm rơm rạ một lần không thể ôm quá nhiều, ôm hai lần thì y đã tìm được bí quyết, một cánh tay kẹp hai bó rơm, một cái tay khác thì có thể chống sau lưng hoặc là nâng bụng, như vậy thân thể nhẹ nhàng không ít.
Thấy đã ôm xong hết rồi, liền bắt đầu cắt, dao để cắt không nhỏ, An Dương rẽ chân ngồi ở trên ghế đẩu, mỗi lần đều phải dùng tay ấn xuống, chuyện này tương đối mệt người, phải cẩn thận, mới sẽ không va chạm vào bụng nhô to ra ngoài kia.
Từ nông nhàn liền không làm nhiều như vậy, buổi tối An Dương mỏi eo đau lưng, chỉ đơn giản ngâm chân liền ngủ. Ngày thứ hai liền bị Điền lão thái kêu đi ra sau nhà dọn đất vườn rau, cũng không phải chuyện quá nặng nhọc gì, chỉ là giúp quét bớt lá, đá vụn nhỏ.
Bây giờ ở nhà chủ yếu là Điền lão thái trông Mãn Mãn, nhìn nhi tử giống như con ong mật nhỏ chạy loạn khắp nơi, một tay An Dương cầm chổi, một tay che chở bụng, cũng sợ bé chạy va vào bụng.
Quét từ từ như vậy, tiểu nhi trong bụng thỉnh thoảng lại động động một cái, mỗi lúc như vậy, An Dương sẽ dừng lại công việc trong tay, xoa xoa bụng tròn vo, cả người tản ra một thứ ánh sáng mẫu tính.
Mỗi ngày đều có chuyện phải làm, thời gian An Dương nghĩ đến Chử Nghĩa ít đi, các trưởng bối trong nhà đều cảm thấy tâm trạng gần đây của y tốt hơn, cứ như vậy, đến mùng mười tháng hai.
Hôm nay, An Dương đang đưa lưng về phía cửa nhà nhìn Mãn Mãn đuổi theo Hôi Hôi nô đùa, bỗng nhiên nghe thấy Hôi Hôi kêu “Gâu gâu" về phía ngoài cửa, còn không chờ y quay đầu liền bị một đôi cánh tay có lực ôm vào trong ngực.
Nước mắt của y lập tức chảy xuống, y biết, là Chử Nghĩa về, tướng công của y, rời nhà hơn ba tháng đã quay về rồi.
Từng giọt nước mắt nóng bỏng dọc theo mặt của An Dương nhỏ xuống trên tay Chử Nghĩa, rơi vào trong lòng của hắn. Người bị ôm vào trong ngực xoay người lại, cả người chôn ở trong ngực người yêu, dường như Chử Nghĩa chạm đến một nhô ra khác thường, nhưng còn chưa kịp hỏi, người trong ngực liền ô ô khóc lên, muốn khóc như để trút hết tương tư, tủi thân trong mấy tháng này ra hết.
Phu phu hai người đang ngọt ngào tình cảm, bên cạnh lại truyền đến giọng trẻ con non nớt: “Không được bắt nạt cha!" Thì ra là Mãn Mãn nhìn thấy cha khóc, cho rằng y bị bắt nạt.
An Dương vừa định nói chuyện, trong bụng liền truyền tới một trận đấm đá nhỏ, nghĩ là do vừa nãy động tác của y quá mạnh, va chạm đến thai bụng.
“Hô… A…" Chử Nghĩa lập tức có chút tay chân luống cuống, không biết nên trấn an ai trước. Vẫn là do An Dương vuốt ve Mãn Mãn: “A… Cha không có bị bắt nạt, cha là vui vẻ, đây là phụ thân Mãn Mãn, còn nhớ phụ thân không?"
“Phụ thân?" Mãn Mãn có chút nghi ngờ, mặc dù người lớn luôn nhắc đến, nhưng Mãn Mãn vẫn quá nhỏ, nghẹo đầu nhìn Chử Nghĩa, thắc mắc hỏi.
“Ai, nhi tử ngoan của phụ thân, Mãn Mãn, nhớ nhé, ta là phụ thân con." Vừa nói vừa ôm bé vào trong ngực sau đó nhấc lên cao qua đỉnh đầu. “Ha ha ha…" Hài tử phát ra tiếng cười như chuông bạc.
Chử Nghĩa ôm Mãn Mãn nhìn về phía An Dương, bụng An Dương đã nhô rất cao, nhưng người lại gầy hơn so với lúc hắn rời đi, Chử Nghĩa nhìn mà mắt cay cay, hắn chưa kịp nói gì, y đã cao giọng gọi người lớn trong nhà ra. Người một nhà tụ chung một chỗ nói hết nỗi khổ do ly biệt, vậy mà, cũng nói đến tận buổi tối.
Phu phu hai người trở lại trong phòng, Chử Nghĩa như trước kia đấm bóp chân cho y, lại nghe người trên đỉnh đầu nói: “Đen, cũng gầy nữa, ta biết huynh là vì nhà chúng ta, mấy tháng huynh khổ nhiều rồi!"
Chử Nghĩa hút hút mũi, “Chịu khổ là ngươi mới đúng, cả người trừ bụng, nơi nào đều không thêm thịt, không chỉ không mập, ngược lại gầy."
“Được, chúng ta đều chịu khổ! Tướng công, sau này huynh còn đi không?" Nghe người trên giường cẩn thận hỏi, trong lòng Chử Nghĩa càng chut xót, “Không đi, không rời xa Dương nhi! Kiếm tiền có rất nhiều biện pháp, ta sẽ không rời xa ngươi như vậy nữa!" An Dương nghe vậy lẳng lặng nhếch khoé miệng.
Rửa mặt xong hai người nằm ở trên giường, Chử Nghĩa sờ bụng tròn vo của thê tử, không kìm được tâm viên ý mãn. An Dương nhận ra, đưa tay nắm vật dưới người hắn, khiến thân thể hắn run rẩy một trận, chuyện về sau chính là nước chảy thành sông.
Hai người làm một lần lại một lần, cho đến dựng phu không chịu được ngủ mê man, Chử Nghĩa mới dừng lại. Nhìn người trong ngực, vuốt ve thai bụng có chút xao động của y, Chử Nghĩa biết, hắn không nỡ để An Dương khổ sở, dù bên ngoài có nhiều cẩm tú, hắn cũng sẽ không đi nữa.
Ngày thứ hai Chử Nghĩa mang An Dương đi nhà Hiếu thúc muốn để Lễ thúc xem hộ hài tử trong bụng phát triển thế nào, đến nơi đó mới phát hiện Lễ thúc lại mang theo cái bụng lớn không kém An Dương bao nhiêu, hai người đều thấy thán phục, đây là trai già nhả ngọc!
Cũng may bọn họ không nói ra miệng, chẳng qua là dùng ánh mắt biểu đạt một chút kinh ngạc của bản thân, Lễ thúc cũng không để ý, nhưng Lễ thúc lại nói một tin tức tuyệt đối không được tốt lắm.
“Cháu cũng thấy, sinh kỳ của thúc và tiểu Dương gần nhau, dù là tiểu Dương sinh trước, thúc cũng chỉ có thể dùng lời nói hướng dẫn, khẳng định không thể giúp y sinh sản, cho nên lần này chủ yếu dựa vào cháu, A Nghĩa. Từ hôm nay trở đi, có thời gian cháu cứ tới đây, thúc dạy cháu một chút, mỗi một tháng để cho tiểu Dương tới một chuyến, thúc sờ xem vị trí bào thai của y, đến khi sinh thì để Hiếu thúc cháu đi qua, như vậy thì coi như là vạn toàn rồi."
Chử Nghĩa gật đầu thật mạnh, ngược lại là An Dương rất thản nhiên, còn cầm tay của hắn tỏ vẻ khích lệ.
Trên đường về, An Dương nói với hắn: “Đừng sợ, chỉ cần chúng ta chung một chỗ, ta không sợ gì cả, huynh cũng phải như vậy chứ. Chúng ta vẫn nên đặt nhũ danh cho tiểu nhi trong bụng đi, ta cũng đã nghĩ mấy tháng, nhưng không nghĩ tên gì thích hợp."
Chử Nghĩa nâng bụng giúp y, “Mấy tháng này ta sẽ qua học với Lễ thúc, sẽ không để cho ngươi có chuyện. Tên tiểu nhi, ta nghĩ ra một cái, liền gọi An An đi! Cho dù giàu nghèo, bình an là quan trọng nhất. Hơn nữa tên này dù nam hài hay nữ hài đều có thể dùng được."
“An An?" An Dương sờ bụng to tròn của mình, “Bé con, sau này con sẽ tên là An An, có vui không?"
Tác giả :
Tiêu Tiêu Mộ Vũ