Những Bí Ẩn Của Lãnh Đạo Thú Tính
Chương 66: Dạ thiên kỳ
Tôi sững sờ một lát, mình là người đầu tiên? Không phải chứ?
Tôi đang đi cùng Đào Phi Phi, xuống lầu dưới, nhìn thấy Lạc Mộ Thâm đang ngồi trên ghế xô-pha thưởng thức trà xem tạp chí kinh tế.
“ Lạc Tổng, mời ngài nhìn." Đào Phi Phi ân cần nói.
Lạc Mộ Thẩm ngẩng đầu lên, nhìn thấy tôi rực rỡ hẳn lên.
Thực ra khoảng khắc này, tôi rất tự tin, tôi biết bản thân bây giờ là rất đẹp.
Mặc dù tôi biết bản thân bình thường cũng rất xinh đẹp, nhưng đó là nước trong ra phù dung, vẻ đẹp tự nhiên cho đến hôm nay được chuyên tâm trang điểm lên, đó là một vẻ đẹp hoàn mỹ, xinh đẹp thu hút người khác.
Tôi nhìn thấy đôi mắt sâu xa đó của Lạc Mộ Thâm lim dim một lúc.
“ Lạc tổng......hài lòng không?" Đào Phi Phi cẩn thận gọi Lạc Mộ Thâm.
Lạc Mộ Thâm lấy lại tinh thần, con ngươi bình thản mở ra, giả bộ không có gì nói: “ rất tuyệt."
“ Lạc tổng thật có con mắt nhìn, bộ quần áo này mặc lên người cô đây, thật sự quá đẹp, cô đây thật sự thân hình người mẫu trời sinh, cô không phải là người mẫu thật sự chứ!" Đào Phi Phi cười nói.
“ tôi chỉ là một nhân viên nhỏ mà thôi." Tôi hơi đỏ mặt nói, lần đầu tiên mặc thành thế này, khiến tôi bình thường giản đơn thật sự không thích ứng lắm.
“ Cô ấy là em gái tôi." Lạc Mộ Thâm dường như đã không nhẫn nại với Đào Phi Phi nhiều lời, rất không kiên nhẫn nói, “ Đi thôi."
“ Thì ra là em gái của Lạc Tổng à, tôi nói tại sao lại xuất sắc thế cơ chứ?" Đào Phi Phi vội vàng nịnh hót.
“ Đi thôi." Lạc Mộ Thâm lạnh lùng nói.
“ Hoan nghênh Lạc Tổng lại đến." Đào Phi Phi vội vàng nói.
Tôi đi đằng sau Lạc Mộ Thâm, vừa đi ra khỏi hội quán tư nhân, ngược lại nghe thấy một giọng nói đàn ông toang toạc dễ nghe: “ Ồ, đây không phải Lạc Mộ Thâm sao?"
Ồ? Gặp người quen sao?
Nhìn ra, đây là nơi tạo hình tư nhân cho xã hội thượng lưu, ở đây gặp phải người quen cũng là điều bình thường.
Có điều, tôi nhìn thấy Lạc Mộ Thâm nghe thấy giọng nói này , nhiu lông mày lại, giống như không nghe thấy vậy, tiếp tục đi ra ngoài.
“ Này, Lạc Mộ Thâm, tại sao không nghe thấy thế? Điếc rồi à? Hoặc là nói, thay người đẹp mới, muốn cấp bách đêm xuân đáng giá nghìn vàng?" giọng nói mang đầy khôi hài và hung hăng càn quấy đó tiếp tục nói.
Tôi nhíu nhíu lông mày, thằng cha này là ai? Tại sao lại kéo theo tôi vào?
Cái gì mà xuân, đêm chứ?
Con người còn đáng ghét hơn so với Lạc Mộ Thâm?
Tôi dừng chân lại, hướng về phía có giọng nói, nhìn thấy một người đàn ông trẻ trung từ phòng khách bên đó tiến lại gần.
Anh ta tiến lại gần, mang theo vẻ mạnh mẽ không thua gì Lạc Mộ Thân, thân hình cao to rắn rỏi, khuôn mặt khôi ngô sáng sủa, ánh mặt đẹp, tóc hơi xoăn vàng, cử chỉ hào phóng phảng phất như hoàng tử từ trong truyện tranh nhật bản bước ra vậy.
Chàng trai này đẹp trai quá, mà còn đẹp khống giống kiểu của Lạc Mộ Thâm......
Đây là ấn tượng đầu tiên của tôi.
Mà khi tôi vừa quay đầu lại, chàng trai đẹp trai sáng sủa đó gần như sững lại, anh ta cũng lim dim nhẹ đôi mắt đẹp đó, khoé miệng đẹp đẽ của anh ta nhếch lên: “ Ồ, Lạc Mộ Thâm, đây là ai thế? Người yêu mới à? Cũng xinh đẹp đấy."
Câu người yêu mới này làm tôi đỏ mặt, tôi nhìn Lạc Mộ Thâm, chỉ thấy mặt anh ta trầm như nước.
“ không liên quan gì đến cậu? Dạ Thiên Kỳ, chỗ nào mát mẻ thì cậu cút đến đó cho tôi. Một thời gian ngắn không gặp cậu, còn cho rằng cậu chết trong rừng nhiệt đới rồi, không ngờ, vẫn còn sống trên thế giới này gây hoạ cho nhân gian." Lạc Mộ Thâm lạnh lùng nói, đầy vẻ không khách sao.
Tôi sững sờ một chút, đây không phải dáng vẻ gặp lại bạn cũ, nếu như là người quen cũ, sẽ không độc mồm thế chứ?
Tên Dạ Thiên Kỳ này......rốt cuộc là người thế nào?
Chỉ thấy Dạ Thiên Kỳ cười một tiếng : “ Lạc Mộ Thâm, tôi sao mà chết được, cậu chết rồi tôi cũng chưa chết, tôi đợi cậu chết, tôi còn tặng cậu vòng hoa nữa kìa!"
Tên Dạ Thiên Kỳ này cũng tuyệt đối không phải tốt đẹp gì, lưỡi độc của anh ta cũng tuyệt đối là đối thủ của Lạc Mộ Thâm.
“ Thế thì cậu cứ đợi đi, xem chúng ta ai sống thời gian lâu hơn." Lạc Mộ Thâm lạnh lùng nói.
“ Sống thời gian lâu hơn, đó chắc chắn là tôi, tại vì, cậu sớm muộn cũng sẽ chết trên bụng phụ nữ, hoặc là mắc phải căn bệnh chữ A ở đầu. Bây giờ còn chưa có biện pháp trị liệu nào hiệu quả kìa!" Lời của Dạ Thiên Kỳ đó cực kỳ thâm độc, anh ta quay người cười với tôi, “ Cô gái nhỏ, cô phải cẩn thận đấy, ở cùng với tên đàn ông này, dễ mắc bệnh lậu lắm."
Mặt của tôi càng đỏ hơn, cái gì mà bệnh lậu, tôi có quan hệ gì với Lạc Mộ Thâm?
“ Dạ Thiên Kỳ, cậu muốn chết rồi phải không?" mắt của Lạc Mộ Thâm dường như ngàn lưỡi đao kiếm lao ra, anh ta lạnh lùng nhìn Dạ Thiên Kỳ, dường như sắp băm xác tên đó ra.
Nhưng Dạ Thiên Kỳ không để ý anh ta, ngược lại lực chú ý đặt trên người tôi, hắn ta dường như rất có hứng thú với tôi, con mắt linh hoạt lướt trên người tôi mấy vòng, nhìn toàn thân tôi không tự tại.
“ Cô gái nhỏ, xin hỏi quý danh?" Dạ Thiên Kỳ bình thản cười nói, không thể không thừa nhận, nét mặt tươi cười của thằng cha này hết sức có sức truyền cảm, hắn ta hễ cười, giống như trước mặt bạn có ánh mặt trời hào quang muôn trượng.
Mắt tôi gần như sắp hoa lên rồi, nhưng khi hắn ta cười, giữa lông mày lộ vẻ không nghiêm túc, điều này khiến tôi hết sức không thoải mái. Tôi không thích ánh mắt này.
Tôi lạnh lùng nhìn anh ta, không nói gì.
Nhìn ra được, tên Dạ Thiên Kỳ này là kẻ thù của Lạc Mộ Thâm, mà Lạc Mộ Thâm là sếp của tôi, tôi nào dám thân thiết với kẻ thù của sếp chứ?
“ Đi." Lạc Mộ Thâm lạnh lùng nói, anh ta nắm lấy tay tôi. Kéo tôi đi ra khỏi hội quán tư nhân đó.
Tôi vừa đi, vừa quay đầu nhìn lại, tôi kinh ngạc nhìn thấy Dạ Thiên Kỳ đó vẫn hung hăng càn quấy nhìn tôi bên này, khoé miệng của anh ta.
Lại ngồi vào xe Lamborghini của Lạc Mộ Thâm, tôi vừa thắt dây an toàn vừa cẩn thận dò hỏi Lạc Mộ Thâm: “ Lạc Tổng, Dạ Thiên Kỳ đó, là người thế nào vậy?"
Lạc Mộ Thâm lạnh lùng hừ một tiếng: “ Sao thế? Có hứng thú với hắn ta à?"
“ Đương nhiên không có," tôi vội vàng thể hiện lòng trung thành của mình, “ tôi là cảm thấy anh ta đối với anh nói năng lỗ mãng, tôi rất tức giận, thật muốn xông lên đánh cho anh ta trút giận giúp Lạc Tổng."
“ đánh hắn ta không cần thiết, sau này gặp hắn ta, nấp sau hắn ta mà đi." Lạc Mộ Thâm lạnh lùng nói.
“ Tại sao?" tôi tò mò hỏi, xem ra tên Dạ Thiên Kỳ này có thù lớn với Lạc Mộ Thâm rồi!
“ Không vì sao cả, tóm lại, tôi cảnh cáo cô đừng đụng chạm vào hắn ta, nếu không, tôi cũng không cứu được cô đâu." Lạc Mộ Thâm lạnh lùng nhìn tôi, bình thản nói.
Tôi duỗi lưỡi ra, có gì đáng sợ chứ?
Tên Dạ Thiên Kỳ với vẻ ngoài cực kỳ đẹp trai sáng sủa đó, rốt cuộc là người thế nào? Bạn của Lạc Mộ Thâm? Hình như không phải? Tình địch? Hoặc là đối thủ cạnh tranh trên thương trường?
Hắn ta xuất hiện ở hội quản tư nhân giá cao đó, xem ra cũng là công tử thân thế nhà giàu, hắn ta là người thế nào nhỉ?
Xem ra tôi về nhà lên mạng tìm một chút, xem xem có nhân vật Dạ Thiên Kỳ này không.
Tôi đang nghĩ, Lạc Mộ Thâm dã tăng tốc khởi động Lamborghini rồi, do quán tính, đầu của tôi lại suýt nữa đập vào phần dựa trên ghế, tôi hơi say xe,
Nhìn được ra, tên Dạ Thiên Kỳ này cũng khiến Lạc Mộ Thâm tức quá chừng, anh ta trầm mặt lái xe, vẻ trầm mặc đó, giống như một tầng đá vậy, doạ tôi đến nỗi thở mạnh cũng không dám thở nữa.
Nét trầm mặt của Lạc Mộ Thâm giống như mưa, tôi lập tức lại cảm giác đến nhiệt độ trong xe hạ xuống thấp nhất, đồng thời chỉ số tạp âm hạ xuống thấp nhất, đến lúc này, tôi cũng sắp phát điên rồi.
Tôi đang cân nhắc tìm cớ gì để rời khỏi xe của Lạc Mộ Thâm, đột nhiên điện thoại trong túi tôi vang lên, tôi vội vàng lấy ra, ngược lại phát là Châu Đình gọi đến.
Châu Đình ứng tuyển đến khu mở rộng một doanh nghiệp Nhật Bản làm việc, tại vì khu mở rộng đó cách thành phố rất xa, cho nên Châu Đình rất ít quay về thành phố, đành ở trong ký túc mà công ty cung cấp.
Có lúc muốn gặp Châu Đình, Châu Đình sẽ bắt xe vào trong thành phố, cùng tôi và Trần An An đi dạo, là bạn tốt nhất trong đại học, thật sự tôi rất nhớ cậu ấy.
Châu Đình là một người rất hào phóng, rất lương thiện, cũng là người con gái chính nghĩa, cậu ấy là người có tấm lòng nghĩa hiệp, cực kỳ tốt, cho nên, trong kí túc, quan hệ của tôi với cậu ấy là vững nhất.
Tại sao cậu ấy giờ này còn gọi điện cho tôi?
Tôi ý thức được nghe điện thoại, ngược lại nghe thấy Châu Đình trong điện thoại khóc thút thít không thành tiếng.
Tôi đang đi cùng Đào Phi Phi, xuống lầu dưới, nhìn thấy Lạc Mộ Thâm đang ngồi trên ghế xô-pha thưởng thức trà xem tạp chí kinh tế.
“ Lạc Tổng, mời ngài nhìn." Đào Phi Phi ân cần nói.
Lạc Mộ Thẩm ngẩng đầu lên, nhìn thấy tôi rực rỡ hẳn lên.
Thực ra khoảng khắc này, tôi rất tự tin, tôi biết bản thân bây giờ là rất đẹp.
Mặc dù tôi biết bản thân bình thường cũng rất xinh đẹp, nhưng đó là nước trong ra phù dung, vẻ đẹp tự nhiên cho đến hôm nay được chuyên tâm trang điểm lên, đó là một vẻ đẹp hoàn mỹ, xinh đẹp thu hút người khác.
Tôi nhìn thấy đôi mắt sâu xa đó của Lạc Mộ Thâm lim dim một lúc.
“ Lạc tổng......hài lòng không?" Đào Phi Phi cẩn thận gọi Lạc Mộ Thâm.
Lạc Mộ Thâm lấy lại tinh thần, con ngươi bình thản mở ra, giả bộ không có gì nói: “ rất tuyệt."
“ Lạc tổng thật có con mắt nhìn, bộ quần áo này mặc lên người cô đây, thật sự quá đẹp, cô đây thật sự thân hình người mẫu trời sinh, cô không phải là người mẫu thật sự chứ!" Đào Phi Phi cười nói.
“ tôi chỉ là một nhân viên nhỏ mà thôi." Tôi hơi đỏ mặt nói, lần đầu tiên mặc thành thế này, khiến tôi bình thường giản đơn thật sự không thích ứng lắm.
“ Cô ấy là em gái tôi." Lạc Mộ Thâm dường như đã không nhẫn nại với Đào Phi Phi nhiều lời, rất không kiên nhẫn nói, “ Đi thôi."
“ Thì ra là em gái của Lạc Tổng à, tôi nói tại sao lại xuất sắc thế cơ chứ?" Đào Phi Phi vội vàng nịnh hót.
“ Đi thôi." Lạc Mộ Thâm lạnh lùng nói.
“ Hoan nghênh Lạc Tổng lại đến." Đào Phi Phi vội vàng nói.
Tôi đi đằng sau Lạc Mộ Thâm, vừa đi ra khỏi hội quán tư nhân, ngược lại nghe thấy một giọng nói đàn ông toang toạc dễ nghe: “ Ồ, đây không phải Lạc Mộ Thâm sao?"
Ồ? Gặp người quen sao?
Nhìn ra, đây là nơi tạo hình tư nhân cho xã hội thượng lưu, ở đây gặp phải người quen cũng là điều bình thường.
Có điều, tôi nhìn thấy Lạc Mộ Thâm nghe thấy giọng nói này , nhiu lông mày lại, giống như không nghe thấy vậy, tiếp tục đi ra ngoài.
“ Này, Lạc Mộ Thâm, tại sao không nghe thấy thế? Điếc rồi à? Hoặc là nói, thay người đẹp mới, muốn cấp bách đêm xuân đáng giá nghìn vàng?" giọng nói mang đầy khôi hài và hung hăng càn quấy đó tiếp tục nói.
Tôi nhíu nhíu lông mày, thằng cha này là ai? Tại sao lại kéo theo tôi vào?
Cái gì mà xuân, đêm chứ?
Con người còn đáng ghét hơn so với Lạc Mộ Thâm?
Tôi dừng chân lại, hướng về phía có giọng nói, nhìn thấy một người đàn ông trẻ trung từ phòng khách bên đó tiến lại gần.
Anh ta tiến lại gần, mang theo vẻ mạnh mẽ không thua gì Lạc Mộ Thân, thân hình cao to rắn rỏi, khuôn mặt khôi ngô sáng sủa, ánh mặt đẹp, tóc hơi xoăn vàng, cử chỉ hào phóng phảng phất như hoàng tử từ trong truyện tranh nhật bản bước ra vậy.
Chàng trai này đẹp trai quá, mà còn đẹp khống giống kiểu của Lạc Mộ Thâm......
Đây là ấn tượng đầu tiên của tôi.
Mà khi tôi vừa quay đầu lại, chàng trai đẹp trai sáng sủa đó gần như sững lại, anh ta cũng lim dim nhẹ đôi mắt đẹp đó, khoé miệng đẹp đẽ của anh ta nhếch lên: “ Ồ, Lạc Mộ Thâm, đây là ai thế? Người yêu mới à? Cũng xinh đẹp đấy."
Câu người yêu mới này làm tôi đỏ mặt, tôi nhìn Lạc Mộ Thâm, chỉ thấy mặt anh ta trầm như nước.
“ không liên quan gì đến cậu? Dạ Thiên Kỳ, chỗ nào mát mẻ thì cậu cút đến đó cho tôi. Một thời gian ngắn không gặp cậu, còn cho rằng cậu chết trong rừng nhiệt đới rồi, không ngờ, vẫn còn sống trên thế giới này gây hoạ cho nhân gian." Lạc Mộ Thâm lạnh lùng nói, đầy vẻ không khách sao.
Tôi sững sờ một chút, đây không phải dáng vẻ gặp lại bạn cũ, nếu như là người quen cũ, sẽ không độc mồm thế chứ?
Tên Dạ Thiên Kỳ này......rốt cuộc là người thế nào?
Chỉ thấy Dạ Thiên Kỳ cười một tiếng : “ Lạc Mộ Thâm, tôi sao mà chết được, cậu chết rồi tôi cũng chưa chết, tôi đợi cậu chết, tôi còn tặng cậu vòng hoa nữa kìa!"
Tên Dạ Thiên Kỳ này cũng tuyệt đối không phải tốt đẹp gì, lưỡi độc của anh ta cũng tuyệt đối là đối thủ của Lạc Mộ Thâm.
“ Thế thì cậu cứ đợi đi, xem chúng ta ai sống thời gian lâu hơn." Lạc Mộ Thâm lạnh lùng nói.
“ Sống thời gian lâu hơn, đó chắc chắn là tôi, tại vì, cậu sớm muộn cũng sẽ chết trên bụng phụ nữ, hoặc là mắc phải căn bệnh chữ A ở đầu. Bây giờ còn chưa có biện pháp trị liệu nào hiệu quả kìa!" Lời của Dạ Thiên Kỳ đó cực kỳ thâm độc, anh ta quay người cười với tôi, “ Cô gái nhỏ, cô phải cẩn thận đấy, ở cùng với tên đàn ông này, dễ mắc bệnh lậu lắm."
Mặt của tôi càng đỏ hơn, cái gì mà bệnh lậu, tôi có quan hệ gì với Lạc Mộ Thâm?
“ Dạ Thiên Kỳ, cậu muốn chết rồi phải không?" mắt của Lạc Mộ Thâm dường như ngàn lưỡi đao kiếm lao ra, anh ta lạnh lùng nhìn Dạ Thiên Kỳ, dường như sắp băm xác tên đó ra.
Nhưng Dạ Thiên Kỳ không để ý anh ta, ngược lại lực chú ý đặt trên người tôi, hắn ta dường như rất có hứng thú với tôi, con mắt linh hoạt lướt trên người tôi mấy vòng, nhìn toàn thân tôi không tự tại.
“ Cô gái nhỏ, xin hỏi quý danh?" Dạ Thiên Kỳ bình thản cười nói, không thể không thừa nhận, nét mặt tươi cười của thằng cha này hết sức có sức truyền cảm, hắn ta hễ cười, giống như trước mặt bạn có ánh mặt trời hào quang muôn trượng.
Mắt tôi gần như sắp hoa lên rồi, nhưng khi hắn ta cười, giữa lông mày lộ vẻ không nghiêm túc, điều này khiến tôi hết sức không thoải mái. Tôi không thích ánh mắt này.
Tôi lạnh lùng nhìn anh ta, không nói gì.
Nhìn ra được, tên Dạ Thiên Kỳ này là kẻ thù của Lạc Mộ Thâm, mà Lạc Mộ Thâm là sếp của tôi, tôi nào dám thân thiết với kẻ thù của sếp chứ?
“ Đi." Lạc Mộ Thâm lạnh lùng nói, anh ta nắm lấy tay tôi. Kéo tôi đi ra khỏi hội quán tư nhân đó.
Tôi vừa đi, vừa quay đầu nhìn lại, tôi kinh ngạc nhìn thấy Dạ Thiên Kỳ đó vẫn hung hăng càn quấy nhìn tôi bên này, khoé miệng của anh ta.
Lại ngồi vào xe Lamborghini của Lạc Mộ Thâm, tôi vừa thắt dây an toàn vừa cẩn thận dò hỏi Lạc Mộ Thâm: “ Lạc Tổng, Dạ Thiên Kỳ đó, là người thế nào vậy?"
Lạc Mộ Thâm lạnh lùng hừ một tiếng: “ Sao thế? Có hứng thú với hắn ta à?"
“ Đương nhiên không có," tôi vội vàng thể hiện lòng trung thành của mình, “ tôi là cảm thấy anh ta đối với anh nói năng lỗ mãng, tôi rất tức giận, thật muốn xông lên đánh cho anh ta trút giận giúp Lạc Tổng."
“ đánh hắn ta không cần thiết, sau này gặp hắn ta, nấp sau hắn ta mà đi." Lạc Mộ Thâm lạnh lùng nói.
“ Tại sao?" tôi tò mò hỏi, xem ra tên Dạ Thiên Kỳ này có thù lớn với Lạc Mộ Thâm rồi!
“ Không vì sao cả, tóm lại, tôi cảnh cáo cô đừng đụng chạm vào hắn ta, nếu không, tôi cũng không cứu được cô đâu." Lạc Mộ Thâm lạnh lùng nhìn tôi, bình thản nói.
Tôi duỗi lưỡi ra, có gì đáng sợ chứ?
Tên Dạ Thiên Kỳ với vẻ ngoài cực kỳ đẹp trai sáng sủa đó, rốt cuộc là người thế nào? Bạn của Lạc Mộ Thâm? Hình như không phải? Tình địch? Hoặc là đối thủ cạnh tranh trên thương trường?
Hắn ta xuất hiện ở hội quản tư nhân giá cao đó, xem ra cũng là công tử thân thế nhà giàu, hắn ta là người thế nào nhỉ?
Xem ra tôi về nhà lên mạng tìm một chút, xem xem có nhân vật Dạ Thiên Kỳ này không.
Tôi đang nghĩ, Lạc Mộ Thâm dã tăng tốc khởi động Lamborghini rồi, do quán tính, đầu của tôi lại suýt nữa đập vào phần dựa trên ghế, tôi hơi say xe,
Nhìn được ra, tên Dạ Thiên Kỳ này cũng khiến Lạc Mộ Thâm tức quá chừng, anh ta trầm mặt lái xe, vẻ trầm mặc đó, giống như một tầng đá vậy, doạ tôi đến nỗi thở mạnh cũng không dám thở nữa.
Nét trầm mặt của Lạc Mộ Thâm giống như mưa, tôi lập tức lại cảm giác đến nhiệt độ trong xe hạ xuống thấp nhất, đồng thời chỉ số tạp âm hạ xuống thấp nhất, đến lúc này, tôi cũng sắp phát điên rồi.
Tôi đang cân nhắc tìm cớ gì để rời khỏi xe của Lạc Mộ Thâm, đột nhiên điện thoại trong túi tôi vang lên, tôi vội vàng lấy ra, ngược lại phát là Châu Đình gọi đến.
Châu Đình ứng tuyển đến khu mở rộng một doanh nghiệp Nhật Bản làm việc, tại vì khu mở rộng đó cách thành phố rất xa, cho nên Châu Đình rất ít quay về thành phố, đành ở trong ký túc mà công ty cung cấp.
Có lúc muốn gặp Châu Đình, Châu Đình sẽ bắt xe vào trong thành phố, cùng tôi và Trần An An đi dạo, là bạn tốt nhất trong đại học, thật sự tôi rất nhớ cậu ấy.
Châu Đình là một người rất hào phóng, rất lương thiện, cũng là người con gái chính nghĩa, cậu ấy là người có tấm lòng nghĩa hiệp, cực kỳ tốt, cho nên, trong kí túc, quan hệ của tôi với cậu ấy là vững nhất.
Tại sao cậu ấy giờ này còn gọi điện cho tôi?
Tôi ý thức được nghe điện thoại, ngược lại nghe thấy Châu Đình trong điện thoại khóc thút thít không thành tiếng.
Tác giả :
Linh Linh