Như Ý Đản
Chương 19
Đan Chu nhướng mày: “Ồ?"
Trì Sinh vốn không muốn lắm miệng nói quá nhiều, nhưng không biết tại sao, dưới ánh nhìn của Đan Chu Đế tọa, cậu tựa hồ không thể quản được miệng mình, lời nói thật kìm lòng không đậu cuồn cuộn tuôn ra.
“Huynh trưởng của Hạc Vân sứ tên Hạc Thụy, hai người họ vốn lớn lên trong phủ này, Linh Quân luôn rất quan tâm chăm sóc cho cả hai, nhưng sau đó, Hạc Thụy cùng một tiên cầm của Ma Cô – là một con bạch lộ (cò trắng) có tư tình, bạch lộ kia trộm linh đan của thiên đình, cùng Hạc Thụy trốn xuống trần gian, khi thiên binh đuổi bắt bọn họ thì bạch lộ bị đánh trọng thương, Hạc Thụy và nàng đều bị bắt về thiên đình, Linh Quân còn thay Hạc Thụy cầu tình. Kết quả, không nghĩ tới Hạc Thụy lại dám trộm linh dược của Linh Quân đi cứu bạch lộ.
Đan Chu nửa nằm nửa ngồi trên ghế đá, “Vậy tiểu tiên hạc kia là vì quá yêu tiểu tình nhân của hắn, trộm linh dược cũng không phải chuyện gì lớn, đâu đáng để Bích Hoa chấp niệm với tiên cầm nhiều năm như vậy?"
Trì Sinh đáp, “Đó không phải linh dược bình thường, Linh Quân phải chạy đông chạy tây gom góp nhiều năm, lại rót không biết bao nhiêu tiên lực vào, Hạc Thụy biết rõ linh dược đó dùng để làm gì!", mắt Trì Sinh đỏ lên, hai tay nắm chặt, “Bạch lộ nọ bị thương cũng không nhất thiết cần dược này tới chữa, chẳng qua là tiên tu bị đánh tan, Hạc Thụy muốn cho nàng phục hồi tiên thân, nhưng kỳ thực đâu cần dùng nhiều dược như vậy, nếu là… Nếu hắn để lại hai ba phần dược, thì Cát Nguyệt, Cát Nguyệt cũng sẽ không hình thần câu tán… Tiên cầm, tất cả đều không có lương tâm, trong mắt bọn họ chỉ có bản thân, sống chết của kẻ khác không thèm để ý, Linh Quân không nuôi nữa là đúng!"
Trì Sinh kích động nói lớn, cảm thấy không đúng, nhìn Đan Chu Đế tọa trước mắt, rùng mình một cái, “Đế… Đế tọa… Tiểu tiên… Tiểu tiên nói nói bậy… Tiểu tiên là nói có vài… có tiên cầm…"
Đan Chu giơ tay phẩy phẩy, “Thôi, nhìn ngươi nghiến răng nghiến lợi, chuyện tiểu tiên hạc làm quả thật quá đáng, liên lụy đồng tộc thay hắn bêu danh, sai lầm của hắn không liên quan ngươi. Nhưng… ngươi nói Cát Nguyệt? Cát Nguyệt không phải rất tốt sao, hôm qua bổn tọa còn nhìn thấy mà."
Cả vườn linh thú của Bích Hoa Linh Quân, Đan Chu vẫn thích Cát Nguyệt nhất, đáng tiếc Cát Nguyệt thật lạnh lùng, kể từ lúc biết Đan Chu chính là Tử Hư Tiên Đế, trong lạnh lùng còn mang theo khó chịu, mỗi khi Đan Chu vuốt ve lông hắn, hoặc kêu hắn đến ngồi với mình một chút, Cát Nguyệt đều thần tình ẩn nhẫn, khiến Đan Chu cảm thấy có chút tịch mịch.
Trì Sinh cúi đầu, “Trước Cát Nguyệt này, vốn còn có một Cát Nguyệt nữa, Cát Nguyệt kia không trân quý bằng Cát Nguyệt hiện tại, chỉ là một con tiểu lang lông xám, trong những linh thú Linh Quân từng nuôi, có lẽ nó là khác biệt nhất, nhưng Linh Quân thích nhất, chỉ sợ cũng là nó, nó vì che chở Linh Quân, thiếu chút nữa hồn phi phách tán, Linh Quân bảo vệ chút linh nguyên của nó, sau đó tìm đan dược luyện mấy trăm năm mới được, có thể giúp hồn phách của nó vao luân hồi đầu thai xuống trần, nào ngờ linh dược luyện chưa xong, đã bị Hạc Thụy trộm đi, cuối cùng một chút linh nguyên… cũng tiêu tán…"
Trì Sinh nâng tay áo lau chùi lau khóe mắt, tiếp tục nói chuyện Hạc Thụy năm đó trộm linh dược.
“Ngày đó, Hạc Thụy chạy khỏi thiên lao, cố ý tới quỳ trước cửa phủ, muốn xin đan dược của Linh Quân, Linh Quân tất nhiên không thể cho, kêu hắn mau trở về thiên lao chịu tội, Linh Quân sẽ nghĩ cách khác chữa thương cho bạch lộ, Hạc Thụy cãi nhau với Linh Quân, Hạc Vân sứ muốn đến thay huynh trưởng cầu tình, hỗ trợ chống đỡ Linh Quân để Hạc Thụy rời đi, không ngờ Hạc Vân sứ cùng Linh Quân động thủ, lúc ấy ngài ấy tu vi nông cạn, Linh Quân đứng bất động, tiên thuật của ngài ấy phản phệ làm hắn bị thương rất nặng, chuyện này kéo mọi người tụ tập ở cửa, không nghĩ tới đây là do Hạc Thụy cố tình tính kế, giữ chân Linh Quân và Hạc Vân, tiện bề cho hắn lẻn vào trong phủ trộm linh đan. Linh nguyên của Cát Nguyệt để cùng linh dược trong tiên lô, bình thường dựa vào việc luyện đan mà bảo quản linh khí, khi Hạc Thụy trộm đan đã đánh vỡ lô, đan dược bị lấy đi, linh nguyên cũng không giữ được…"
Đan Chu khép hờ hai mắt, “Bại hoại. Vũ tộc sao lại có loại bại hoại này. Tham ngoan ích kỷ, không từ thủ đoạn. Dù nói hắn không rõ sự tình, nhưng không thể phủi sạch trách nhiệm…", tay Đan Chu vô mạnh lên ghế, Trì Sinh lần đầu tiên thấy vị Đế tọa chói mắt này mang vẻ mặt băng lãnh phủ sương, đột nhiên cảm giác được một cỗ áp bức cùng hàn ý vô hình đập vào mặt, nhịn không được co người lại.
Đan Chu nhặt một phiến lá cây rơi trên ghế: “Hạc Thụy cuối cùng bị xử trí thế nào?"
Trì Sinh nhỏ giọng nói: “Linh quân khi đó bởi vì Cát Nguyệt linh nguyên tan biến, cực kỳ bi thương, đóng cửa ở trong phủ không ra, chuyện xử trí Hạc Thụy thì Linh Quân nói với Ngọc Đế, Hạc Thụy tuy do người nuôi dưỡng, nhưng coi như phạt nặng hơn nữa, người nên về cũng không về được, xin Ngọc Đế xử theo thiên luật. Hạc Thụy bị đánh xuống vực sâu cực bắc, vĩnh viễn không thể trở ra, Hạc Vân sứ hổ thẹn với Linh Quân, đã suýt tự hủy tiên nguyên tạ tội, Linh Quân nói ngài ấy không biết chuyện, Linh Quân không trách cứ, còn đưa Hạc Vân sứ đến chỗ Đông Hoa Đế Quân dưỡng thương, sau đó Hạc Vân sứ trở thành tiên sứ ở chỗ Ngọc Đế, việc này đã qua rất lâu rồi, hiện tại không còn ai nhắc tới, bất quá Linh Quân sau đó cũng không nuôi tiên cầm nữa."
Đan Chu vuốt cằm, trầm mặc không nói.
Hạc Vân khiến làm việc xác thực rất lưu loát, mấy canh giờ sau, giường lớn từ Đan Tiêu cung đã được đưa tới. Giường của Bích Hoa Linh Quân được chuyển qua một phòng trống khác, Hạc Vân hiển nhiên đã thăm dò ý thích của Đan Chu Đế tọa, trên giường được khảm ngọc quý, màu sắc rực rỡ, tươi sáng xinh đẹp. Đan Chu ngồi ở đầu giường, vuốt tấm chăn thật dày: “Bích Hoa, ta ở chỗ của ngươi, cái giường này liền tặng cho ngươi, ngươi có thích không?"
Bích Hoa Linh Quân đáp: “Đế tọa thích là được."
Lúc đi ngủ, nằm trên giường lớn, Bích Hoa Linh Quân cảm thấy rộng rãi hơn rất nhiều, quả thực rất tốt, ít nhất khi ngủ có thể duỗi thẳng tay chân. Hắn điều chỉnh tiên tức, nhẹ nhàng đi vào giấc ngủ, không biết qua bao lâu lại tỉnh giấc, đột nhiên cảm giác có chút khác thường.
Trong chăn, có cái gì đó lông mềm như nhung, đang ôm chặt lấy cánh tay hắn, thân thể phập phồng, như đang say ngủ.
Bích Hoa Linh Quân nghiêng người nhìn bên cạnh, gối của Đan Chu Tiên Đế trên trống trơn, trong chăn của y cũng trống trơn, Bích Hoa đưa tay, xốc chăn trên người mình lên.
Hắn nhìn thấy một cục lông màu xám tro, cục lông giật giật, ngẩng đầu nhìn hắn, hai chân trước nhỏ bé, thân mình tròn vo, đôi con ngươi hình bầu dục chớp chớp.
Một con lang. Một con lang con màu xám.
Bích Hoa Linh Quân nhìn chăm chú vào đôi mắt trong suốt màu xanh lục, chua xót cười, “Đế tọa tu vi cao thâm, hẳn là đã biết chuyện kia, có ý hóa thành hình dạng này để an ủi tiểu tiên, ý tốt của Đế tọa, tiểu tiên xin nhận, nhưng nhìn hình dáng này chỉ có thêm thương tâm, thỉnh Đế tọa khôi phục nguyên thân."
Trên người ấu lang quang hoa chợt lóe, bỗng nhiên biến thành Đan Chu nằm nghiêng bên cạnh Bích Hoa, y chống một cánh tay nâng nửa người trên, thần sắc chân thành khó được: “Bích Hoa, chuyện kia, thật sự là vũ cầm tộc chúng ta có lỗi với ngươi, ta vốn là muốn biến thành hình dạng này an ủi ngươi… Xem ra đã chết ngót nghét một vạn năm, an ủi người khác thế nào ta cũng không biết làm, vừa rồi làm sai, là ta không đúng. Ngươi… Xem ra ta nếu nói là muốn bù đắp cho ngươi, ngươi cũng sẽ không cần."
Bích Hoa Linh Quân thần sắc bình thản: “Việc này sớm đã qua, dù có làm gì đi nữa cũng không thể quay lại được. Huống chi càng không liên quan đến Đế tọa, Đế tọa vừa rồi là có hảo ý, tiểu tiên hiểu rõ, đa tạ Đế tọa an ủi ta."
Đan Chu nhìn nhìn hắn, lại không nói thêm gì, nằm lại xuống giường.
Bích Hoa Linh Quân nhắm hai mắt, tiếp tục điều tức đi vào giấc ngủ, chuyện xưa vẫn là ngăn không được ào ạt ùa về, đó là bao nhiêu năm trước đây, hắn cũng đã không nhớ rõ.
Lúc ấy hắn ngẫu nhiên hạ phàm, ngẫu nhiên tới một thôn trang, ngẫu nhiên nghe nói trong thôn trang này có yêu quái quấy phá, trộm sạch gà.
Tiên gia lấy từ bi làm đạo, hắn chờ lúc đêm khuya, động tay một chút là bắt được tên tiểu yêu ăn trộm gà kia.
Nó là một tiểu lang yêu chả nên thân nên dáng gì, bộ dạng cũng hơi giống vừa rồi Đan Chu Tiên Đế hóa thành, là một còn lang lông xám trông hơi giống chó, bởi vì vẫn là ấu lang, cái đầu tròn um, tứ chi nhỏ xíu. Nhưng nó không đẹp như Đan Chu Tiên Đế biến hóa, lông trên người lộn xộn xơ xác. Nó cuộn mình trong góc sơn động sáng sủa, cúi đầu, dùng chân trước đào đào bùn đất trước mặt, lắp bắp, “Ta, trước giờ ta chưa từng ăn trộm…Ta, hôm nay ta đói bụng… mới nhịn không được mà đi trộm… chồn tinh nói trộm một hai con thì có gì đâu…", mặt đất trước mặt nó đã bị đào thành một cái hố nông, chân trước nó run rẩy, “Đại tiên… Cầu người thả ta đi, ta không dám nữa…"
Một tên yêu quái ngốc như vậy, yếu như vậy, còn nhỏ như vậy.
Bích Hoa Linh Quân hứng thú nhìn nó, cười híp mắt: “Ngươi tên là gì? Theo bản quân về thiên đình, ở trong phủ ta tu luyện, được không? "
Trì Sinh vốn không muốn lắm miệng nói quá nhiều, nhưng không biết tại sao, dưới ánh nhìn của Đan Chu Đế tọa, cậu tựa hồ không thể quản được miệng mình, lời nói thật kìm lòng không đậu cuồn cuộn tuôn ra.
“Huynh trưởng của Hạc Vân sứ tên Hạc Thụy, hai người họ vốn lớn lên trong phủ này, Linh Quân luôn rất quan tâm chăm sóc cho cả hai, nhưng sau đó, Hạc Thụy cùng một tiên cầm của Ma Cô – là một con bạch lộ (cò trắng) có tư tình, bạch lộ kia trộm linh đan của thiên đình, cùng Hạc Thụy trốn xuống trần gian, khi thiên binh đuổi bắt bọn họ thì bạch lộ bị đánh trọng thương, Hạc Thụy và nàng đều bị bắt về thiên đình, Linh Quân còn thay Hạc Thụy cầu tình. Kết quả, không nghĩ tới Hạc Thụy lại dám trộm linh dược của Linh Quân đi cứu bạch lộ.
Đan Chu nửa nằm nửa ngồi trên ghế đá, “Vậy tiểu tiên hạc kia là vì quá yêu tiểu tình nhân của hắn, trộm linh dược cũng không phải chuyện gì lớn, đâu đáng để Bích Hoa chấp niệm với tiên cầm nhiều năm như vậy?"
Trì Sinh đáp, “Đó không phải linh dược bình thường, Linh Quân phải chạy đông chạy tây gom góp nhiều năm, lại rót không biết bao nhiêu tiên lực vào, Hạc Thụy biết rõ linh dược đó dùng để làm gì!", mắt Trì Sinh đỏ lên, hai tay nắm chặt, “Bạch lộ nọ bị thương cũng không nhất thiết cần dược này tới chữa, chẳng qua là tiên tu bị đánh tan, Hạc Thụy muốn cho nàng phục hồi tiên thân, nhưng kỳ thực đâu cần dùng nhiều dược như vậy, nếu là… Nếu hắn để lại hai ba phần dược, thì Cát Nguyệt, Cát Nguyệt cũng sẽ không hình thần câu tán… Tiên cầm, tất cả đều không có lương tâm, trong mắt bọn họ chỉ có bản thân, sống chết của kẻ khác không thèm để ý, Linh Quân không nuôi nữa là đúng!"
Trì Sinh kích động nói lớn, cảm thấy không đúng, nhìn Đan Chu Đế tọa trước mắt, rùng mình một cái, “Đế… Đế tọa… Tiểu tiên… Tiểu tiên nói nói bậy… Tiểu tiên là nói có vài… có tiên cầm…"
Đan Chu giơ tay phẩy phẩy, “Thôi, nhìn ngươi nghiến răng nghiến lợi, chuyện tiểu tiên hạc làm quả thật quá đáng, liên lụy đồng tộc thay hắn bêu danh, sai lầm của hắn không liên quan ngươi. Nhưng… ngươi nói Cát Nguyệt? Cát Nguyệt không phải rất tốt sao, hôm qua bổn tọa còn nhìn thấy mà."
Cả vườn linh thú của Bích Hoa Linh Quân, Đan Chu vẫn thích Cát Nguyệt nhất, đáng tiếc Cát Nguyệt thật lạnh lùng, kể từ lúc biết Đan Chu chính là Tử Hư Tiên Đế, trong lạnh lùng còn mang theo khó chịu, mỗi khi Đan Chu vuốt ve lông hắn, hoặc kêu hắn đến ngồi với mình một chút, Cát Nguyệt đều thần tình ẩn nhẫn, khiến Đan Chu cảm thấy có chút tịch mịch.
Trì Sinh cúi đầu, “Trước Cát Nguyệt này, vốn còn có một Cát Nguyệt nữa, Cát Nguyệt kia không trân quý bằng Cát Nguyệt hiện tại, chỉ là một con tiểu lang lông xám, trong những linh thú Linh Quân từng nuôi, có lẽ nó là khác biệt nhất, nhưng Linh Quân thích nhất, chỉ sợ cũng là nó, nó vì che chở Linh Quân, thiếu chút nữa hồn phi phách tán, Linh Quân bảo vệ chút linh nguyên của nó, sau đó tìm đan dược luyện mấy trăm năm mới được, có thể giúp hồn phách của nó vao luân hồi đầu thai xuống trần, nào ngờ linh dược luyện chưa xong, đã bị Hạc Thụy trộm đi, cuối cùng một chút linh nguyên… cũng tiêu tán…"
Trì Sinh nâng tay áo lau chùi lau khóe mắt, tiếp tục nói chuyện Hạc Thụy năm đó trộm linh dược.
“Ngày đó, Hạc Thụy chạy khỏi thiên lao, cố ý tới quỳ trước cửa phủ, muốn xin đan dược của Linh Quân, Linh Quân tất nhiên không thể cho, kêu hắn mau trở về thiên lao chịu tội, Linh Quân sẽ nghĩ cách khác chữa thương cho bạch lộ, Hạc Thụy cãi nhau với Linh Quân, Hạc Vân sứ muốn đến thay huynh trưởng cầu tình, hỗ trợ chống đỡ Linh Quân để Hạc Thụy rời đi, không ngờ Hạc Vân sứ cùng Linh Quân động thủ, lúc ấy ngài ấy tu vi nông cạn, Linh Quân đứng bất động, tiên thuật của ngài ấy phản phệ làm hắn bị thương rất nặng, chuyện này kéo mọi người tụ tập ở cửa, không nghĩ tới đây là do Hạc Thụy cố tình tính kế, giữ chân Linh Quân và Hạc Vân, tiện bề cho hắn lẻn vào trong phủ trộm linh đan. Linh nguyên của Cát Nguyệt để cùng linh dược trong tiên lô, bình thường dựa vào việc luyện đan mà bảo quản linh khí, khi Hạc Thụy trộm đan đã đánh vỡ lô, đan dược bị lấy đi, linh nguyên cũng không giữ được…"
Đan Chu khép hờ hai mắt, “Bại hoại. Vũ tộc sao lại có loại bại hoại này. Tham ngoan ích kỷ, không từ thủ đoạn. Dù nói hắn không rõ sự tình, nhưng không thể phủi sạch trách nhiệm…", tay Đan Chu vô mạnh lên ghế, Trì Sinh lần đầu tiên thấy vị Đế tọa chói mắt này mang vẻ mặt băng lãnh phủ sương, đột nhiên cảm giác được một cỗ áp bức cùng hàn ý vô hình đập vào mặt, nhịn không được co người lại.
Đan Chu nhặt một phiến lá cây rơi trên ghế: “Hạc Thụy cuối cùng bị xử trí thế nào?"
Trì Sinh nhỏ giọng nói: “Linh quân khi đó bởi vì Cát Nguyệt linh nguyên tan biến, cực kỳ bi thương, đóng cửa ở trong phủ không ra, chuyện xử trí Hạc Thụy thì Linh Quân nói với Ngọc Đế, Hạc Thụy tuy do người nuôi dưỡng, nhưng coi như phạt nặng hơn nữa, người nên về cũng không về được, xin Ngọc Đế xử theo thiên luật. Hạc Thụy bị đánh xuống vực sâu cực bắc, vĩnh viễn không thể trở ra, Hạc Vân sứ hổ thẹn với Linh Quân, đã suýt tự hủy tiên nguyên tạ tội, Linh Quân nói ngài ấy không biết chuyện, Linh Quân không trách cứ, còn đưa Hạc Vân sứ đến chỗ Đông Hoa Đế Quân dưỡng thương, sau đó Hạc Vân sứ trở thành tiên sứ ở chỗ Ngọc Đế, việc này đã qua rất lâu rồi, hiện tại không còn ai nhắc tới, bất quá Linh Quân sau đó cũng không nuôi tiên cầm nữa."
Đan Chu vuốt cằm, trầm mặc không nói.
Hạc Vân khiến làm việc xác thực rất lưu loát, mấy canh giờ sau, giường lớn từ Đan Tiêu cung đã được đưa tới. Giường của Bích Hoa Linh Quân được chuyển qua một phòng trống khác, Hạc Vân hiển nhiên đã thăm dò ý thích của Đan Chu Đế tọa, trên giường được khảm ngọc quý, màu sắc rực rỡ, tươi sáng xinh đẹp. Đan Chu ngồi ở đầu giường, vuốt tấm chăn thật dày: “Bích Hoa, ta ở chỗ của ngươi, cái giường này liền tặng cho ngươi, ngươi có thích không?"
Bích Hoa Linh Quân đáp: “Đế tọa thích là được."
Lúc đi ngủ, nằm trên giường lớn, Bích Hoa Linh Quân cảm thấy rộng rãi hơn rất nhiều, quả thực rất tốt, ít nhất khi ngủ có thể duỗi thẳng tay chân. Hắn điều chỉnh tiên tức, nhẹ nhàng đi vào giấc ngủ, không biết qua bao lâu lại tỉnh giấc, đột nhiên cảm giác có chút khác thường.
Trong chăn, có cái gì đó lông mềm như nhung, đang ôm chặt lấy cánh tay hắn, thân thể phập phồng, như đang say ngủ.
Bích Hoa Linh Quân nghiêng người nhìn bên cạnh, gối của Đan Chu Tiên Đế trên trống trơn, trong chăn của y cũng trống trơn, Bích Hoa đưa tay, xốc chăn trên người mình lên.
Hắn nhìn thấy một cục lông màu xám tro, cục lông giật giật, ngẩng đầu nhìn hắn, hai chân trước nhỏ bé, thân mình tròn vo, đôi con ngươi hình bầu dục chớp chớp.
Một con lang. Một con lang con màu xám.
Bích Hoa Linh Quân nhìn chăm chú vào đôi mắt trong suốt màu xanh lục, chua xót cười, “Đế tọa tu vi cao thâm, hẳn là đã biết chuyện kia, có ý hóa thành hình dạng này để an ủi tiểu tiên, ý tốt của Đế tọa, tiểu tiên xin nhận, nhưng nhìn hình dáng này chỉ có thêm thương tâm, thỉnh Đế tọa khôi phục nguyên thân."
Trên người ấu lang quang hoa chợt lóe, bỗng nhiên biến thành Đan Chu nằm nghiêng bên cạnh Bích Hoa, y chống một cánh tay nâng nửa người trên, thần sắc chân thành khó được: “Bích Hoa, chuyện kia, thật sự là vũ cầm tộc chúng ta có lỗi với ngươi, ta vốn là muốn biến thành hình dạng này an ủi ngươi… Xem ra đã chết ngót nghét một vạn năm, an ủi người khác thế nào ta cũng không biết làm, vừa rồi làm sai, là ta không đúng. Ngươi… Xem ra ta nếu nói là muốn bù đắp cho ngươi, ngươi cũng sẽ không cần."
Bích Hoa Linh Quân thần sắc bình thản: “Việc này sớm đã qua, dù có làm gì đi nữa cũng không thể quay lại được. Huống chi càng không liên quan đến Đế tọa, Đế tọa vừa rồi là có hảo ý, tiểu tiên hiểu rõ, đa tạ Đế tọa an ủi ta."
Đan Chu nhìn nhìn hắn, lại không nói thêm gì, nằm lại xuống giường.
Bích Hoa Linh Quân nhắm hai mắt, tiếp tục điều tức đi vào giấc ngủ, chuyện xưa vẫn là ngăn không được ào ạt ùa về, đó là bao nhiêu năm trước đây, hắn cũng đã không nhớ rõ.
Lúc ấy hắn ngẫu nhiên hạ phàm, ngẫu nhiên tới một thôn trang, ngẫu nhiên nghe nói trong thôn trang này có yêu quái quấy phá, trộm sạch gà.
Tiên gia lấy từ bi làm đạo, hắn chờ lúc đêm khuya, động tay một chút là bắt được tên tiểu yêu ăn trộm gà kia.
Nó là một tiểu lang yêu chả nên thân nên dáng gì, bộ dạng cũng hơi giống vừa rồi Đan Chu Tiên Đế hóa thành, là một còn lang lông xám trông hơi giống chó, bởi vì vẫn là ấu lang, cái đầu tròn um, tứ chi nhỏ xíu. Nhưng nó không đẹp như Đan Chu Tiên Đế biến hóa, lông trên người lộn xộn xơ xác. Nó cuộn mình trong góc sơn động sáng sủa, cúi đầu, dùng chân trước đào đào bùn đất trước mặt, lắp bắp, “Ta, trước giờ ta chưa từng ăn trộm…Ta, hôm nay ta đói bụng… mới nhịn không được mà đi trộm… chồn tinh nói trộm một hai con thì có gì đâu…", mặt đất trước mặt nó đã bị đào thành một cái hố nông, chân trước nó run rẩy, “Đại tiên… Cầu người thả ta đi, ta không dám nữa…"
Một tên yêu quái ngốc như vậy, yếu như vậy, còn nhỏ như vậy.
Bích Hoa Linh Quân hứng thú nhìn nó, cười híp mắt: “Ngươi tên là gì? Theo bản quân về thiên đình, ở trong phủ ta tu luyện, được không? "
Tác giả :
Đại Phong Quát Quá