Như Nguyệt Như Thu
Chương 44
Liễu Tương Vân đẩy cửa phòng ra, một người vận y phục lục sắc lập tức đứng lên, sợ hãi hô một tiếng:“Nương." Liễu Tương Vân chỉ gật đầu, ngồi xuống bên cạnh bàn.
Liễu Tương Vân cau hàng mi xinh đẹp, có chút giống như nhìn nam tử thanh tú áo lục liếc mắt một cái, thản nhiên nói:“Vân nhi cũng ngồi xuống đi.".
Thanh tú nam tử, cũng là con trai độc nhất của Hương Vân lâu lâu chủ Liễu Tương Vân, Liễu Thanh Vân theo lời ngồi xuống, chần chờ mở miệng:“Nương, ngươi tâm tình không tốt sao?" Thật vất vả cố lấy dũng khí hỏi, thanh âm lại cực kì nhỏ.
“Gia chủ của Nhất trang lầu hai nhị thế gia tự mình đi thỉnh Nguyệt Như Tuyết, lại như trước… Ai!" Nhắc tới cái tên Nguyệt Như Tuyết, đôi mắt phượng xinh đẹp của Liễu Tương Vân lộ ra vài tia yêu say đắm, vài tia đau khổ, còn có thản nhiên không cam lòng cùng lập loè oán hận.
“Nương!" Biết rõ mỗi lần nhắc tới Nguyệt Như Tuyết, nương liền như vậy, chỉ vẫn là không khỏi lo lắng gọi một tiếng, sau không biết nghĩ tới điều gì, lại nhẹ nhàng hỏi:“Nương, con thực… Thật là… hài tử của Nguyệt Như Tuyết sao?".
Nghe được như thế, thân mình Liễu Tương Vân run lên, lập tức lớn tiếng nói:“Là người khác nói cái gì với ngươi sao? Tóm lại, mặc kệ người khác nói cái gì, ngươi đều nhớ kỹ cho ta, ngươi là hài tử của cung chủ Nguyệt Thanh cung – Nguyệt Như Tuyết! Có nghe hay không!".
“Ta đã biết, nương!" Liễu Thanh vân hạ đôi mắt, có điểm ủy khuất nói.
“Ta mệt mỏi, ngươi đi xuống đi!" Liễu Tương Vân ấn ấn huyệt Thái Dương, nhắm mắt lại, làm bộ dáng như thập phần mệt mỏi.
“Vậy con cáo lui, nương ngươi nghỉ ngơi sớm một chút!".
Từ biệt Liễu Tương Vân, Liễu Thanh Vân bước đi chậm rãi tiêu sái , trong đầu suy nghĩ hỗn loạn, ngẩng đầu nhìn trời cao Minh Nguyệt. Từ nhỏ đến lớn, nương liền nói cho hắn phụ thân là Nguyệt Thanh cung cung chủ, mà hắn là Thiếu chủ Nguyệt Thanh cung, tuy rằng hắn chưa bao giờ gặp phụ thân của mình. Hắn từng không chỉ một lần ở trong đầu ảo tưởng, phụ thân của mình hẳn có bộ dáng gì mà! Chính mình thường thường nghe được chuyện của phụ thân, bọn hắn đều nói phụ thân xinh đẹp nhưng lạnh lùng như nguyệt, phong hoa tuyệt đại không ai bằng, mỹ mạo hơn cả nữ tử. Cho nên, nếu phụ thân đúng như lời nói, như vậy nữ tử xinh đẹp như nương cũng là tuyệt đối yêu thương. Chính là, vì cái gì phụ thân chưa từng có xuất hiện qua? Có người nói, từ mười lăm năm trước, Nguyệt Như Tuyết không từng xuất hiện trên giang hồ. Một năm rồi một năm chờ đợi, đổi lấy chính là một năm một năm thất vọng, hắn không biết tim của hắn khi nào bắt đầu tuyệt vọng. Nguyệt Như Tuyết, phụ thân của mình, rốt cuộc là người như thế nào? Nguyệt Thanh cung, giang hồ thần thoại, rốt cuộc là như thế nào? Nội tâm khát vọng cùng thất vọng giao tạp , quấn quanh , nương lạnh lùng, đối với chính mình thờ ơ, thậm chí có khi mình cảm nhận được ánh mắt nương nhìn mình toát ra phiền chán. Đôi khi tự giễu, nếu mình không phải hài tử của Nguyệt Như Tuyết, như vậy nương lập tức liền đem chính mình vứt bỏ đi? Trừ bỏ Nguyệt Như Tuyết, nương căn bản sẽ không đem bất cứ chuyện gì để trong lòng, Hương Vân lâu, ở trong lòng nương như thế nào tồn tại, cùng phụ thân sánh đôi tốt thế sao?
Mơ hồ nhớ rõ lúc mình chỉ có năm sáu tuổi, khi đó chính mình hỏi qua nương “Vì cái gì không đi tìm phụ thân", thì vẻ mặt nương lại tràn đầy ghét hận nói cho mình tìm không thấy; Chính mình lại hỏi “Nếu phụ thân thích người khác thì làm sao?", nương nhìn ta tựa như xem kẻ điên, sau đó cười khẩy nói “Nguyệt Như Tuyết căn bản không có khả năng thích người nào, một người không có tâm như thế nào sẽ thích người ni!". Lúc đó còn qúa nhỏ, căn bản không thể lý giải lời của nương, chính là hiện tại mơ hồ nhớ lại, cũng muốn hỏi: Nếu sẽ không thích, như vậy vì sao ngươi còn muốn như thế? Mơ hồ nhận thấy được, trong lòng khát vọng đã càng ngày càng ít, có cũng đọng lại oán cùng hận, không biết đến khi nào sẽ biến thành không thể khống chế nổi.
Trong mắt oán hận chợt lóe qua, không khỏi làm người hoài nghi có tồn tại hay không. Liễu Thanh Vân nhìn trăng thở dài, đi vào gian phòng của mình, trong lòng đối với chính mình nói: Ngày mai chính là đại hội võ lâm , vẫn là hảo hảo nghỉ ngơi đi, hiện tại không phải là thời điểm đa sầu đa cảm.
————————————————–
Sơn Tuyết trang.
“Phụ thân ngày mai cùng đi với Triệt nhi sao?" Cọ cọ đầu trong ngực, Nguyệt Thu Triệt hỏi.
“Phù Ngọc đều an bài tốt lắm." Vuốt ve dấu hôn trên lưng, Nguyệt Như Tuyết nói.
“Ngọc thúc thúc?" Nâng đầu lên, nghi hoặc hỏi.
“Ân." Thuận tiện ở cái miệng nhỏ nhắn hôn trộm một cái.
“Phụ thân, trước tiên Triệt nhi cùng bọn người Đông Phương đi chung quanh nhìn xem, sau đó phụ thân mới đi chỗ ấy a?" Chớp đôi mắt xinh đẹp hỏi.
“Phụ thân lo lắng." Nguyệt Như Tuyết lo lắng nhìn Nguyệt Thu Triệt.
“Có ảnh đi theo mà. Nếu Tuyết mà đi sẽ khiến cho sóng to gió lớn , Triệt nhi không cần mà! Sau lần này Triệt nhi khẳng định sẽ cẩn thận ,. Triệt nhi muốn cùng Tuyết vĩnh viễn ở một chỗ." Ánh mắt Nguyệt Thu Triệt chân thật nhìn Nguyệt Như Tuyết, nói.
“Hảo.".
“Phụ thân, vì sao ngươi không thích đại hội võ lâm a?".
“Phiền toái!".
“Vậy Triệt nhi có thể đi một mình.".
“Không được!".
“Phụ thân!".
“Không thương lượng.".
“Vậy được rồi.".
“Tốt lắm, Triệt nhi bảo bối nên ngủ!".
“Ân." Nguyệt Thu Triệt dựa sát và ***g ngực ấm áp, ôm chặt, nhắm mắt.
Liễu Tương Vân cau hàng mi xinh đẹp, có chút giống như nhìn nam tử thanh tú áo lục liếc mắt một cái, thản nhiên nói:“Vân nhi cũng ngồi xuống đi.".
Thanh tú nam tử, cũng là con trai độc nhất của Hương Vân lâu lâu chủ Liễu Tương Vân, Liễu Thanh Vân theo lời ngồi xuống, chần chờ mở miệng:“Nương, ngươi tâm tình không tốt sao?" Thật vất vả cố lấy dũng khí hỏi, thanh âm lại cực kì nhỏ.
“Gia chủ của Nhất trang lầu hai nhị thế gia tự mình đi thỉnh Nguyệt Như Tuyết, lại như trước… Ai!" Nhắc tới cái tên Nguyệt Như Tuyết, đôi mắt phượng xinh đẹp của Liễu Tương Vân lộ ra vài tia yêu say đắm, vài tia đau khổ, còn có thản nhiên không cam lòng cùng lập loè oán hận.
“Nương!" Biết rõ mỗi lần nhắc tới Nguyệt Như Tuyết, nương liền như vậy, chỉ vẫn là không khỏi lo lắng gọi một tiếng, sau không biết nghĩ tới điều gì, lại nhẹ nhàng hỏi:“Nương, con thực… Thật là… hài tử của Nguyệt Như Tuyết sao?".
Nghe được như thế, thân mình Liễu Tương Vân run lên, lập tức lớn tiếng nói:“Là người khác nói cái gì với ngươi sao? Tóm lại, mặc kệ người khác nói cái gì, ngươi đều nhớ kỹ cho ta, ngươi là hài tử của cung chủ Nguyệt Thanh cung – Nguyệt Như Tuyết! Có nghe hay không!".
“Ta đã biết, nương!" Liễu Thanh vân hạ đôi mắt, có điểm ủy khuất nói.
“Ta mệt mỏi, ngươi đi xuống đi!" Liễu Tương Vân ấn ấn huyệt Thái Dương, nhắm mắt lại, làm bộ dáng như thập phần mệt mỏi.
“Vậy con cáo lui, nương ngươi nghỉ ngơi sớm một chút!".
Từ biệt Liễu Tương Vân, Liễu Thanh Vân bước đi chậm rãi tiêu sái , trong đầu suy nghĩ hỗn loạn, ngẩng đầu nhìn trời cao Minh Nguyệt. Từ nhỏ đến lớn, nương liền nói cho hắn phụ thân là Nguyệt Thanh cung cung chủ, mà hắn là Thiếu chủ Nguyệt Thanh cung, tuy rằng hắn chưa bao giờ gặp phụ thân của mình. Hắn từng không chỉ một lần ở trong đầu ảo tưởng, phụ thân của mình hẳn có bộ dáng gì mà! Chính mình thường thường nghe được chuyện của phụ thân, bọn hắn đều nói phụ thân xinh đẹp nhưng lạnh lùng như nguyệt, phong hoa tuyệt đại không ai bằng, mỹ mạo hơn cả nữ tử. Cho nên, nếu phụ thân đúng như lời nói, như vậy nữ tử xinh đẹp như nương cũng là tuyệt đối yêu thương. Chính là, vì cái gì phụ thân chưa từng có xuất hiện qua? Có người nói, từ mười lăm năm trước, Nguyệt Như Tuyết không từng xuất hiện trên giang hồ. Một năm rồi một năm chờ đợi, đổi lấy chính là một năm một năm thất vọng, hắn không biết tim của hắn khi nào bắt đầu tuyệt vọng. Nguyệt Như Tuyết, phụ thân của mình, rốt cuộc là người như thế nào? Nguyệt Thanh cung, giang hồ thần thoại, rốt cuộc là như thế nào? Nội tâm khát vọng cùng thất vọng giao tạp , quấn quanh , nương lạnh lùng, đối với chính mình thờ ơ, thậm chí có khi mình cảm nhận được ánh mắt nương nhìn mình toát ra phiền chán. Đôi khi tự giễu, nếu mình không phải hài tử của Nguyệt Như Tuyết, như vậy nương lập tức liền đem chính mình vứt bỏ đi? Trừ bỏ Nguyệt Như Tuyết, nương căn bản sẽ không đem bất cứ chuyện gì để trong lòng, Hương Vân lâu, ở trong lòng nương như thế nào tồn tại, cùng phụ thân sánh đôi tốt thế sao?
Mơ hồ nhớ rõ lúc mình chỉ có năm sáu tuổi, khi đó chính mình hỏi qua nương “Vì cái gì không đi tìm phụ thân", thì vẻ mặt nương lại tràn đầy ghét hận nói cho mình tìm không thấy; Chính mình lại hỏi “Nếu phụ thân thích người khác thì làm sao?", nương nhìn ta tựa như xem kẻ điên, sau đó cười khẩy nói “Nguyệt Như Tuyết căn bản không có khả năng thích người nào, một người không có tâm như thế nào sẽ thích người ni!". Lúc đó còn qúa nhỏ, căn bản không thể lý giải lời của nương, chính là hiện tại mơ hồ nhớ lại, cũng muốn hỏi: Nếu sẽ không thích, như vậy vì sao ngươi còn muốn như thế? Mơ hồ nhận thấy được, trong lòng khát vọng đã càng ngày càng ít, có cũng đọng lại oán cùng hận, không biết đến khi nào sẽ biến thành không thể khống chế nổi.
Trong mắt oán hận chợt lóe qua, không khỏi làm người hoài nghi có tồn tại hay không. Liễu Thanh Vân nhìn trăng thở dài, đi vào gian phòng của mình, trong lòng đối với chính mình nói: Ngày mai chính là đại hội võ lâm , vẫn là hảo hảo nghỉ ngơi đi, hiện tại không phải là thời điểm đa sầu đa cảm.
————————————————–
Sơn Tuyết trang.
“Phụ thân ngày mai cùng đi với Triệt nhi sao?" Cọ cọ đầu trong ngực, Nguyệt Thu Triệt hỏi.
“Phù Ngọc đều an bài tốt lắm." Vuốt ve dấu hôn trên lưng, Nguyệt Như Tuyết nói.
“Ngọc thúc thúc?" Nâng đầu lên, nghi hoặc hỏi.
“Ân." Thuận tiện ở cái miệng nhỏ nhắn hôn trộm một cái.
“Phụ thân, trước tiên Triệt nhi cùng bọn người Đông Phương đi chung quanh nhìn xem, sau đó phụ thân mới đi chỗ ấy a?" Chớp đôi mắt xinh đẹp hỏi.
“Phụ thân lo lắng." Nguyệt Như Tuyết lo lắng nhìn Nguyệt Thu Triệt.
“Có ảnh đi theo mà. Nếu Tuyết mà đi sẽ khiến cho sóng to gió lớn , Triệt nhi không cần mà! Sau lần này Triệt nhi khẳng định sẽ cẩn thận ,. Triệt nhi muốn cùng Tuyết vĩnh viễn ở một chỗ." Ánh mắt Nguyệt Thu Triệt chân thật nhìn Nguyệt Như Tuyết, nói.
“Hảo.".
“Phụ thân, vì sao ngươi không thích đại hội võ lâm a?".
“Phiền toái!".
“Vậy Triệt nhi có thể đi một mình.".
“Không được!".
“Phụ thân!".
“Không thương lượng.".
“Vậy được rồi.".
“Tốt lắm, Triệt nhi bảo bối nên ngủ!".
“Ân." Nguyệt Thu Triệt dựa sát và ***g ngực ấm áp, ôm chặt, nhắm mắt.
Tác giả :
Tịch Mạc