Như Nguyệt Như Thu
Chương 37
“Cung chủ, ta cùng Nguyệt Tinh vào được không?" Nghe được bên trong truyền ra thanh âm, Nguyệt Trúc ở ngoài cửa nói.
“Vào đi." Bên trong cánh cửa truyền đến tiếng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng của Nguyệt Như Tuyết.
Rửa mặt xong, đương nhiên Nguyệt Thu Triệt đều là một tay Nguyệt Như Tuyết làm giúp.
“Cung chủ, bữa tối dùng ở trong phòng sao?" Nguyệt Tinh hỏi Nguyệt Như Tuyết đang ôm Nguyệt Thu Triệt trên giường.
“Triệt nhi, muốn dùng ở đâu?" Nguyệt Như Tuyết ôn nhu hỏi bảo bối trong lòng mình, “Đã đói bụng chưa?"
“Bọn hắn ở đâu?" Nguyệt Thu Triệt ngẩng đầu hỏi Nguyệt Tinh.
“Bằng hữu của Thiếu chủ đang đợi ở đại sảnh, hình như rất muốn gặp Thiếu chủ, đặc biệt cái người Đông Phương Mạch kia rất lo lắng." Nói đến người này, Nguyệt Tinh nở nụ cười thâm ý một chút, “Ta nghĩ Thiếu chủ nên nhanh chóng đến gặp bọn họ đi! Vừa vặn bọn hắn cũng chuẩn bị dùng cơm chiều."
“Phụ thân, chúng ta đến đại sảnh ăn cùng bọn hắn được không?" Nguyệt Thu Triệt nhìn Nguyệt Như Tuyết, làm nũng hỏi.
Nguyệt Như Tuyết gật gật đầu, tỏ vẻ có thể, rồi ôm lấy Nguyệt Thu Triệt hướng ngoài cửa đi đến.
Nguyệt Thu Triệt đấm đấm ở ngực Nguyệt Như Tuyết , giãy dụa nói: “Phụ thân, ta có thể tự đi rồi! Ngươi mau buông ta xuống!"
Nguyệt Như Tuyết tà mị cười, hoài nghi nhìn thắt lưng Nguyệt Thu Triệt, nói: “Ngươi xác định?"
Mặt Nguyệt Thu Triệt đỏ lên, ủy khuất: “Vậy ngươi có thể giúp đỡ ta a!"
Ha ha cười, Nguyệt Như Tuyết buông Nguyệt Thu Triệt xuống đất, giúp hắn dựa vào người mình, tay nắm ở thắt lưng.
———————————————————————–
Đám người Đông Phương Mạch kinh hỉ khi nhìn thấy người đã một ngày không gặp – Nguyệt Thu Triệt, đều vội vàng tiến lên muốn an ủi. Nhưng ánh mắt của Nguyệt như Tuyết thản nhiên đảo qua, khiến họ đều dừng lại, chỉ hơi lo lắng nhìn Nguyệt Thu Triệt.
Đông Phương Mạch thấy hai người dựa vào nhau, trong lòng phiền muộn, mơ hồ hiểu ra lại bắt buộc chính mình bỏ qua.
Chứng kiến phản ứng của phụ thân và mọi người, Nguyệt Thu Triệt kéo kéo tay áo Nguyệt Như Tuyết, nhẹ giọng nói: “Phụ thân, Triệt nhi đói bụng."
“Ân, ăn cơm." Nguyệt Như Tuyết ôn nhu đáp.
Nhìn thấy Nguyệt Thu Triệt làm nũng, một khắc trước Nguyệt Như Tuyết còn lạnh như băng liền trở nên ôn nhu, mọi người đều sững sờ, đến lúc Nguyệt Trúc nhắc nhở dùng cơm, mới ý thức được muốn ăn cơm chiều.
Lăng lăng nhìn Nguyệt Thu Triệt ngồi trong lòng Nguyệt Như Tuyết, chờ hắn ôn nhu uy cơm đến bên miệng mới chính mình ăn một chút, đôi lúc hai người lại lộ ra tươi cười đáp lại đối phương.
Mọi người đều vì hai tuyệt thế mỹ nhân kia thản nhiên tươi cười mà thất thần, còn có cảnh tượng hai người ăn cơm, tất cả đều trợn tròn nhìn một màn thân mật trước mắt. Cho đến khi Nguyệt Thu Triệt cùng Nguyệt Như Tuyết đã ăn xong rồi, bọn hắn mới bắt đầu gắp thức ăn trong bát, trong đầu tràn ngập cảm giác hỗn độn.
———————————————————————–
“Triệt nhi, no rồi?"
“Ân, còn phụ thân? Giống như đều là Triệt nhi ăn hết."
“Phụ thân cũng no rồi, nếu Triệt nhi cũng no rồi, chúng ta nên nói một chút về chuyện trừng phạt a."
“Phụ thân, cái kia…kỳ thật…"
————————————————————————-
Đã cơm nước xong, đám người Đông Phương nhìn thấy sắc mặt Nguyệt Thu Triệt thay đổi, không thể tưởng tượng nổi, dù sao ở chung vài ngày, cũng chỉ thấy được hắn thản nhiên tươi cười, không có biểu lộ nào khác.
Nguyệt Trúc, Nguyệt Tinh cũng hiểu rõ trong lòng đám người kia suy nghĩ cái gì, nhất là Đông Phương Mạch, trên mặt rõ ràng lộ ra mất mát khi nhìn Thiếu chủ của các nàng. Chính là, trừ bỏ Cung chủ, các nàng chưa từng chứng kiến Thiếu chủ đối với người khác lộ ra biểu cảm khác a, thản nhiên cười đã là trời ban ân rồi.
Nguyệt Tinh hảo tâm thay mọi người giải thích: “Cái kia, mọi người không cần kinh sợ, thiếu gia với chủ nhân là như vậy. Bọn hắn ở nhà cũng ăn cơm như vậy. Còn có hiện tại bọn hắn đang dùng truyền âm trao đổi, ha ha ~"
Nghe được truyền ân thuật, mọi người lại cả kinh, dù sao truyền âm phải cần nội lực rất cao mới có thể, phụ thân của bọn hắn cũng không có khả năng làm được vậy. Chính là Dương Vũ so với bọn hắn còn kém vài tuổi, như thế nào có thể…
“Thiếu chủ, cái kia, hình như Đông Phương công tử, bọn hắn có chuyện gì a." Nguyệt Tinh sợ hãi nói, không dám nhìn cung chủ a!
Nguyệt Thu Triệt bây giờ mới ý thức được, bọn hắn không ở Nguyệt Thanh cung, còn có bằng hữu của mình ngồi phía trước mà, trừng mắt nhìn Nguyệt Như Tuyết một cái, quay đầu lẳng lặng nhìn bọn người Đông Phương.
“Dương Vũ, cái kia đã giải?" Đông Phương Mạch lo lắng hỏi.
“Ân." Ở nơi mọi người không thấy, Nguyệt Như Tuyết ôn nhu xoa nắn thắt lưng, khiến cho cổ Nguyệt Thu Triệt đỏ ửng lên.
“Đông Phương, ngươi hỏi vô nghĩa thôi! Không thấy rõ ràng Dương Vũ đang hảo hảo ở nơi này sao?" Hàn Tinh nhìn Nguyệt Thu Triệt cùng Nguyệt Như Tuyết.
“Dương Vũ, xin hỏi vị này là…" Bắc Đường Hạo hỏi, giải quyết sự xấu hổ của Đông Phương Mạch.
“Nga, cha ta a." Nguyệt Thu Triệt thản nhiên giới thiệu.
“Phụ thân, muốn nói cho bọn hắn ngươi là ai không?" Nguyệt Thu Triệt hỏi nhỏ.
“Phiền toái." Nguyệt Như Tuyết đáp lời.
“Cái gì, cha ngươi!" Đông Phương Thiên hét lên, “Sao cha ngươi có thể trẻ như vậy, nhìn qua không sai biệt tuổi so với đại ca của ta!"
Những người khác đều là bộ dáng giật mình, Hàn Tinh cùng Bắc Đường trong lòng hiện lên nghi hoặc, nếu là phụ tử, như vậy hẳn không có khả năng đi!
“Phụ thân, ngươi bao nhiêu tuổi a." Lại tiếp tục hỏi nhỏ.
“Ngươi không biết a." Nguyệt Như Tuyết cười hỏi.
“Ân." Nguyệt Thu Triệt thành thật trả lời, chỉ biết lần đầu tiên gặp phụ thân chính là giống như thế này, căn bản là không thay đổi a.
“Ta lần đầu tiên nhìn thấy ngươi là lúc mười tám tuổi!" Nguyệt Như Tuyết nghĩ nghĩ nói.
“Dương Vũ, cái kia….Tiền bối là phụ thân ngươi?" Bắc Đường Hạo quanh co nói, thật sự không quen kêu người nhìn qua bằng tuổi mình là tiền bối.
Nguyệt Thu Triệt gật đầu thừa nhận, ta đương nhiên là con của Tuyết a, hắn cũng là phụ thân của ta a! Nguyệt Thu Triệt trong lòng rầu rĩ nghĩ. Như là biết hắn suy nghĩ cái gì, Nguyệt Như Tuyết vỗ vỗ làm yên lòng.
Thấy rõ Dương Vũ có điểm mất hứng, Đông Phương Mạch liền thay đổi đề tài hỏi: “Dương Vũ, về Lam của Thiên tà giáo, ngươi định làm sao bây giờ?"
Vừa dứt lời chợt nghe âm thanh lạnh lùng của Nguyệt Như Tuyết: “Ảnh."
Bóng đen lập tức xuất hiện giữa đại sảnh, mắt nhìn Nguyệt Như Tuyết, sau đó rời đi, dựa vào nhiều năm kinh nghiệm, lúc này sát khí trong mắt Nguyệt Như Tuyết khiến cho hắn hiểu hắn phải làm cái gì.
Nguyệt Thu Triệt nhìn Ảnh lại nhìn phụ thân, biết là vì chính mình, liền nói: “Ảnh, chờ một chút!" Sau đó ôn nhu vuốt ve khuôn mặt Nguyệt Như Tuyết, rầu rĩ: “Phụ thân, Thiên tà giáo muốn đến đại hội võ lâm, Triệt nhi muốn đi xem!"
“Vào đi." Bên trong cánh cửa truyền đến tiếng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng của Nguyệt Như Tuyết.
Rửa mặt xong, đương nhiên Nguyệt Thu Triệt đều là một tay Nguyệt Như Tuyết làm giúp.
“Cung chủ, bữa tối dùng ở trong phòng sao?" Nguyệt Tinh hỏi Nguyệt Như Tuyết đang ôm Nguyệt Thu Triệt trên giường.
“Triệt nhi, muốn dùng ở đâu?" Nguyệt Như Tuyết ôn nhu hỏi bảo bối trong lòng mình, “Đã đói bụng chưa?"
“Bọn hắn ở đâu?" Nguyệt Thu Triệt ngẩng đầu hỏi Nguyệt Tinh.
“Bằng hữu của Thiếu chủ đang đợi ở đại sảnh, hình như rất muốn gặp Thiếu chủ, đặc biệt cái người Đông Phương Mạch kia rất lo lắng." Nói đến người này, Nguyệt Tinh nở nụ cười thâm ý một chút, “Ta nghĩ Thiếu chủ nên nhanh chóng đến gặp bọn họ đi! Vừa vặn bọn hắn cũng chuẩn bị dùng cơm chiều."
“Phụ thân, chúng ta đến đại sảnh ăn cùng bọn hắn được không?" Nguyệt Thu Triệt nhìn Nguyệt Như Tuyết, làm nũng hỏi.
Nguyệt Như Tuyết gật gật đầu, tỏ vẻ có thể, rồi ôm lấy Nguyệt Thu Triệt hướng ngoài cửa đi đến.
Nguyệt Thu Triệt đấm đấm ở ngực Nguyệt Như Tuyết , giãy dụa nói: “Phụ thân, ta có thể tự đi rồi! Ngươi mau buông ta xuống!"
Nguyệt Như Tuyết tà mị cười, hoài nghi nhìn thắt lưng Nguyệt Thu Triệt, nói: “Ngươi xác định?"
Mặt Nguyệt Thu Triệt đỏ lên, ủy khuất: “Vậy ngươi có thể giúp đỡ ta a!"
Ha ha cười, Nguyệt Như Tuyết buông Nguyệt Thu Triệt xuống đất, giúp hắn dựa vào người mình, tay nắm ở thắt lưng.
———————————————————————–
Đám người Đông Phương Mạch kinh hỉ khi nhìn thấy người đã một ngày không gặp – Nguyệt Thu Triệt, đều vội vàng tiến lên muốn an ủi. Nhưng ánh mắt của Nguyệt như Tuyết thản nhiên đảo qua, khiến họ đều dừng lại, chỉ hơi lo lắng nhìn Nguyệt Thu Triệt.
Đông Phương Mạch thấy hai người dựa vào nhau, trong lòng phiền muộn, mơ hồ hiểu ra lại bắt buộc chính mình bỏ qua.
Chứng kiến phản ứng của phụ thân và mọi người, Nguyệt Thu Triệt kéo kéo tay áo Nguyệt Như Tuyết, nhẹ giọng nói: “Phụ thân, Triệt nhi đói bụng."
“Ân, ăn cơm." Nguyệt Như Tuyết ôn nhu đáp.
Nhìn thấy Nguyệt Thu Triệt làm nũng, một khắc trước Nguyệt Như Tuyết còn lạnh như băng liền trở nên ôn nhu, mọi người đều sững sờ, đến lúc Nguyệt Trúc nhắc nhở dùng cơm, mới ý thức được muốn ăn cơm chiều.
Lăng lăng nhìn Nguyệt Thu Triệt ngồi trong lòng Nguyệt Như Tuyết, chờ hắn ôn nhu uy cơm đến bên miệng mới chính mình ăn một chút, đôi lúc hai người lại lộ ra tươi cười đáp lại đối phương.
Mọi người đều vì hai tuyệt thế mỹ nhân kia thản nhiên tươi cười mà thất thần, còn có cảnh tượng hai người ăn cơm, tất cả đều trợn tròn nhìn một màn thân mật trước mắt. Cho đến khi Nguyệt Thu Triệt cùng Nguyệt Như Tuyết đã ăn xong rồi, bọn hắn mới bắt đầu gắp thức ăn trong bát, trong đầu tràn ngập cảm giác hỗn độn.
———————————————————————–
“Triệt nhi, no rồi?"
“Ân, còn phụ thân? Giống như đều là Triệt nhi ăn hết."
“Phụ thân cũng no rồi, nếu Triệt nhi cũng no rồi, chúng ta nên nói một chút về chuyện trừng phạt a."
“Phụ thân, cái kia…kỳ thật…"
————————————————————————-
Đã cơm nước xong, đám người Đông Phương nhìn thấy sắc mặt Nguyệt Thu Triệt thay đổi, không thể tưởng tượng nổi, dù sao ở chung vài ngày, cũng chỉ thấy được hắn thản nhiên tươi cười, không có biểu lộ nào khác.
Nguyệt Trúc, Nguyệt Tinh cũng hiểu rõ trong lòng đám người kia suy nghĩ cái gì, nhất là Đông Phương Mạch, trên mặt rõ ràng lộ ra mất mát khi nhìn Thiếu chủ của các nàng. Chính là, trừ bỏ Cung chủ, các nàng chưa từng chứng kiến Thiếu chủ đối với người khác lộ ra biểu cảm khác a, thản nhiên cười đã là trời ban ân rồi.
Nguyệt Tinh hảo tâm thay mọi người giải thích: “Cái kia, mọi người không cần kinh sợ, thiếu gia với chủ nhân là như vậy. Bọn hắn ở nhà cũng ăn cơm như vậy. Còn có hiện tại bọn hắn đang dùng truyền âm trao đổi, ha ha ~"
Nghe được truyền ân thuật, mọi người lại cả kinh, dù sao truyền âm phải cần nội lực rất cao mới có thể, phụ thân của bọn hắn cũng không có khả năng làm được vậy. Chính là Dương Vũ so với bọn hắn còn kém vài tuổi, như thế nào có thể…
“Thiếu chủ, cái kia, hình như Đông Phương công tử, bọn hắn có chuyện gì a." Nguyệt Tinh sợ hãi nói, không dám nhìn cung chủ a!
Nguyệt Thu Triệt bây giờ mới ý thức được, bọn hắn không ở Nguyệt Thanh cung, còn có bằng hữu của mình ngồi phía trước mà, trừng mắt nhìn Nguyệt Như Tuyết một cái, quay đầu lẳng lặng nhìn bọn người Đông Phương.
“Dương Vũ, cái kia đã giải?" Đông Phương Mạch lo lắng hỏi.
“Ân." Ở nơi mọi người không thấy, Nguyệt Như Tuyết ôn nhu xoa nắn thắt lưng, khiến cho cổ Nguyệt Thu Triệt đỏ ửng lên.
“Đông Phương, ngươi hỏi vô nghĩa thôi! Không thấy rõ ràng Dương Vũ đang hảo hảo ở nơi này sao?" Hàn Tinh nhìn Nguyệt Thu Triệt cùng Nguyệt Như Tuyết.
“Dương Vũ, xin hỏi vị này là…" Bắc Đường Hạo hỏi, giải quyết sự xấu hổ của Đông Phương Mạch.
“Nga, cha ta a." Nguyệt Thu Triệt thản nhiên giới thiệu.
“Phụ thân, muốn nói cho bọn hắn ngươi là ai không?" Nguyệt Thu Triệt hỏi nhỏ.
“Phiền toái." Nguyệt Như Tuyết đáp lời.
“Cái gì, cha ngươi!" Đông Phương Thiên hét lên, “Sao cha ngươi có thể trẻ như vậy, nhìn qua không sai biệt tuổi so với đại ca của ta!"
Những người khác đều là bộ dáng giật mình, Hàn Tinh cùng Bắc Đường trong lòng hiện lên nghi hoặc, nếu là phụ tử, như vậy hẳn không có khả năng đi!
“Phụ thân, ngươi bao nhiêu tuổi a." Lại tiếp tục hỏi nhỏ.
“Ngươi không biết a." Nguyệt Như Tuyết cười hỏi.
“Ân." Nguyệt Thu Triệt thành thật trả lời, chỉ biết lần đầu tiên gặp phụ thân chính là giống như thế này, căn bản là không thay đổi a.
“Ta lần đầu tiên nhìn thấy ngươi là lúc mười tám tuổi!" Nguyệt Như Tuyết nghĩ nghĩ nói.
“Dương Vũ, cái kia….Tiền bối là phụ thân ngươi?" Bắc Đường Hạo quanh co nói, thật sự không quen kêu người nhìn qua bằng tuổi mình là tiền bối.
Nguyệt Thu Triệt gật đầu thừa nhận, ta đương nhiên là con của Tuyết a, hắn cũng là phụ thân của ta a! Nguyệt Thu Triệt trong lòng rầu rĩ nghĩ. Như là biết hắn suy nghĩ cái gì, Nguyệt Như Tuyết vỗ vỗ làm yên lòng.
Thấy rõ Dương Vũ có điểm mất hứng, Đông Phương Mạch liền thay đổi đề tài hỏi: “Dương Vũ, về Lam của Thiên tà giáo, ngươi định làm sao bây giờ?"
Vừa dứt lời chợt nghe âm thanh lạnh lùng của Nguyệt Như Tuyết: “Ảnh."
Bóng đen lập tức xuất hiện giữa đại sảnh, mắt nhìn Nguyệt Như Tuyết, sau đó rời đi, dựa vào nhiều năm kinh nghiệm, lúc này sát khí trong mắt Nguyệt Như Tuyết khiến cho hắn hiểu hắn phải làm cái gì.
Nguyệt Thu Triệt nhìn Ảnh lại nhìn phụ thân, biết là vì chính mình, liền nói: “Ảnh, chờ một chút!" Sau đó ôn nhu vuốt ve khuôn mặt Nguyệt Như Tuyết, rầu rĩ: “Phụ thân, Thiên tà giáo muốn đến đại hội võ lâm, Triệt nhi muốn đi xem!"
Tác giả :
Tịch Mạc