Như Nguyệt Như Thu
Chương 25
“Có lẽ sánh được với mỹ mạo của Dương Vũ cũng chỉ có cung chủ Nguyệt Thanh Cung – Nguyệt Như Tuyết chứ?" Bắc Đường Hạo chậm rãi nói, gọi thẳng tên, ngôn ngữ kéo gần khoảng cách lại toát ra mấy phần hướng về Nguyệt Như Tuyết.
Nghe được tên phụ thân, mặt Nguyệt Thu Triệt vẫn tỉnh bơ, nhưng nội tâm chấn động.
Đông Phương Mạch cũng ôn tồn nói: “Chỉ tiếc là mấy năm nay người này đều không xuất hiện, những người từng được gặp chỉ có gia chủ của nhất trang lâu hai vị thế gia, còn có người của Thiếu Lâm, Vũ Đương mà tuổi tương đối cao. Chỉ biết người này xinh đẹp nhưng lạnh lùng, tuyệt đại tao nhã không ai bằng, võ công lại càng không ai bằng, trên giang hồ là một thần thoại. Sau khi sáng lập Nguyệt Thanh cung, không xuất hiện trên giang hồ nữa."
Nguyệt Thu Triệt vẫn biết phụ thân mình rất lợi hại, không nghĩ tới….Hiện tại nghe thấy, trong lòng khó tránh khỏi rung động, cảm giác đối với phụ thân lại thêm vài phần yêu thương.
“Đúng vậy, đúng vậy, từ nhỏ ta thường nghe cha ta nhắc tới chuyện của Nguyệt Như Tuyết, chỉ là không được gặp mặt! Chúng ta thảo luận chuyện trước mắt đi!" Hàn Tinh đề nghị.
Bắc Đường nghe Hàn Tinh nói như thế, cũng phục hồi lại tinh thần, giải thích: “Ba năm một lần, đại hội võ lâm minh chủ lại diễn ra, lần này tổ chức ở Thấm Minh lâu, chúng ta có ý định đi xem, Dương Vũ có hứng thú không?"
“Đại hội võ lâm", vừa nghe thấy điều này, nhãn tình Nguyệt Thu Triệt liền sáng lên, vì thế gật đầu nói: “Muốn đi, nghe nói chơi vui lắm."
Đông Phương Mạch nghe Nguyệt Thu Triệt nói thế, chính là đáp ứng đồng hành cùng bọn hắn, trong lòng liền vui vẻ, nói: “vậy Dương Vũ đi cùng chúng ta đi."
Nguyệt Thu Triệt gật đầu đáp ứng, nhưng trước tiên muốn đi mua vài thứ.
“Bây giờ chúng ta sắp xếp phòng nghỉ, buổi tối đi ra ngoài ngao du!" Hàn Tinh hưng phấn nói
Mọi người đang chuẩn bị đứng dậy, Bắc Đường Hạo lại thấy ánh mắt chưởng quầy hướng bọn hắn, rồi vội vàng đi tới.
Chưởng quầy nhìn Nguyệt Thu Triệt cung kính nói: “vị công tử này, lão bản của chúng ta thỉnh ngài cùng bằng hữu đến hậu viện gặp mặt."
Đông Phương, Bắc Đường đều nghi hoặc nhìn Nguyệt Thu Triệt, lão bản của Nguyệt Dương tửu lâu lại muốn gặp mặt, từ trước đến nay lão bản vẫn là một người bí ẩn.
Nguyệt Thu Triệt cũng không biểu hiện gì, chỉ là gật gật đầu.
Chưởng quầy lập tức dẫn đường, đưa bọn hắn tới hậu viện.
Quả là hậu viện của Nguyệt Dương tửu lâu, đình đài lầu các so với gia đình giàu có càng sang trọng, thanh lịch tươi mát, mọi người đều âm thầm tán thưởng nơi này như chốn thần tiên.
Nguyệt Thu Triệt nhìn nơi này có cảm giác vô cùng quen mắt tựa hồ bố trí giống Đông Lãnh sương của Nguyệt Thanh cung.
Bỗng nhiên, một trung niên văn sĩ nho nhã thanh tú chậm rãi đến trước mặt bọn hắn, mặc y phục xanh thẫm, đứng trước mặt Nguyệt Thu Triệt, cung kính quỳ xuống: “Tham kiến thiếu gia." Sau đó đứng lên, chờ đợi.
Nguyệt Thu Triệt nghĩ ở Nguyệt Thanh cung mình đã từng gặp người này hay chưa, tại sao một chút ấn tượng cũng không có, liền cẩn thận đánh giá người trước mặt.
Đám người Đông Phương cũng đánh giá người trước mắt, bằng trực giác và kinh nghiệm, khẳng định người này không đơn giản, nhưng lại chưa từng nghe qua người này, chẳng lễ hắn là lão bản đứng sau Nguyệt Dương tửu lâu. Nhìn thấy chưởng quầy cung kính đứng phía sau hắn, lập tức chứng thực suy đoán trong lòng, lại càng thêm tò mò thân phận của Nguyệt Thu Triệt.
“Ngươi là Ngọc thúc thúc." Nguyệt Thu Triệt dùng ngữ khí khẳng định hỏi.
Phù Ngọc, cũng là lâu chủ Thanh Ngọc lâu của Nguyệt Thanh cung, gật đầu mỉm cười thừa nhận.
Nguyệt Thu Triệt nhớ lại lúc mình bốn tuổi có gặp Phù Ngọc một lần, bởi vì Phù Ngọc là chưởng quản chính của Thanh Ngọc lâu cho nên hằng năm đều ở bên ngoài, bình thường chỉ cùng phụ thân thư từ qua lại, chính mình cũng chỉ gặp hắn một lần.
Phù Ngọc cười nói: “Lần này thiếu gia ra ngoài, người trong nhà thực sự lo lắng, ta cũng vừa mới nhận được tin tức."
Nguyệt Thu Triệt ngượng ngùng cười, lo lắng hỏi: “ Phụ thân sinh khí sao?".
“Ta cũng không rõ. Hiện tại ta đã chuẩn bị cho thiếu gia và bằng hữu của ngươi ở tại Nguyệt viện, ta liền dẫn ngươi qua đó." Nói xong liền đi trước dẫn đường, lại hướng chưởng quầy phân phó: “Ngươi về trước đi."
Trên đường dẫn hắn tới Nguyệt viện, Phù Ngọc nói: “Thiếu gia, xuất môn ra ngoài, chính là ngươi muốn làm, nếu không ta chỉ sợ vị trong nhà kia a!" Ai, không biết Cung chủ sẽ làm ra sự tình gì, còn có bọn người Ấn Thủy nữa chứ! Xem ra, giang hồ lại náo nhiệt rồi. Sau đó tiếp tục nói thêm: “có cái gì muốn làm, ngươi cứ phân phó người ở đây. Ta lập tức li khai, về nhà một chuyến."
Nguyệt Thu Triệt nói: “Nơi này của Ngọc thúc thúc có dược liệu hay không."
Tất cả mọi người đều nghi hoặc, đây là để làm gì? Phù Ngọc nói: “Nơi này không có nhưng ta có thể gọi người đi mua. Không biết thiếu gia định làm gì?"
“Cần một ít để giải trừ phiền toái." Nguyệt Thu Triệt cũng không nhiều lời, đề bút viết trên giấy những thứ muốn mua, giao cho gã sai vặt.
Gã sai vặt lập tức khởi hành đi mua.
Phù Ngọc chắp tay nói: “Thiếu gia ta đây li khai trước, ngươi nhất định hết thảy phải cẩn thận. Các vị, đa tạ đã chiếu cố thiếu gia."
Bọn người Đông Phương cũng chắp tay đáp lễ Phù Ngọc, sau khi hắn rời đi, Hàn Tinh nhịn không được hiếu kì, liền hỏi Nguyệt Thu Triệt: “ Dương Vũ, nhà ngươi ở đâu? Nhà ngươi giống như rất có tiền a!" Quan sát hết thẩy xung quanh, Hàn Tinh cảm thán nói.
Bắc Đường cũng ngật ngật đầu, “Ta chưa bao giờ nghe nói Nguyệt viện của Nguyệt Dương tửu lâu đón tiếp người ngoài, hơn nữa ngay cả lão bản đối với ngươi cũng đầy quan tâm." Trong mắt tràn đầy hứng thú, đôi mắt nhìn Nguyệt Thu Triệt cũng pha đủ thâm ý.
“Ngươi nha, nơi này thật khá nga, cảm giác như ở hoàng cung mà!" Đông Phương Thiến cũng vui vẻ phát biểu ý kiến của mình.
Nguyệt Thu Triệt không trả lời vấn đề của bọn hắn, liền nói sang chuyện khác: “Ngày mai các ngươi phải đi Thấm Minh lâu sao?"
“Đúng vậy, chúng ta định ngày mai xuất phát. Nửa tháng sau đại hội bắt đầu, lộ trình chúng ta đi ước chừng cũng mười ngày." Đông phương Mạch trả lời vấn đề của Nguyệt Thu Triệt, trong lòng nổi lên một tia phiền muộn.
Mọi người thấy Nguyệt Thu Triệt khòng trả lời câu hỏi của mình, cùng cảm thấy xấu hổ, liền nói sang chuyện khác.
Chỉ chốc lát sau gã sai vặt đi mua thuốc đã trở lại, cung kính đặt dược liệu lên bàn cạnh Nguyệt Thu Triệt.
Nguyệt Thu Triệt thản nhiên nói: “Ngươi giúp ta đi lấy một li nước ấm cùng một thanh dao nhỏ vào đây."
Gã sai vặt lĩnh mệnh rời đi, chỉ chốc lát sau trên bàn đã có đủ mọi thứ.
Tất cả mọi người rất tò mò Nguyệt Thu Triệt dùng dược liệu đó làm gì, không rời mắt nhìn chằm chằm mỗi một động tác của hắn.
Nghe được tên phụ thân, mặt Nguyệt Thu Triệt vẫn tỉnh bơ, nhưng nội tâm chấn động.
Đông Phương Mạch cũng ôn tồn nói: “Chỉ tiếc là mấy năm nay người này đều không xuất hiện, những người từng được gặp chỉ có gia chủ của nhất trang lâu hai vị thế gia, còn có người của Thiếu Lâm, Vũ Đương mà tuổi tương đối cao. Chỉ biết người này xinh đẹp nhưng lạnh lùng, tuyệt đại tao nhã không ai bằng, võ công lại càng không ai bằng, trên giang hồ là một thần thoại. Sau khi sáng lập Nguyệt Thanh cung, không xuất hiện trên giang hồ nữa."
Nguyệt Thu Triệt vẫn biết phụ thân mình rất lợi hại, không nghĩ tới….Hiện tại nghe thấy, trong lòng khó tránh khỏi rung động, cảm giác đối với phụ thân lại thêm vài phần yêu thương.
“Đúng vậy, đúng vậy, từ nhỏ ta thường nghe cha ta nhắc tới chuyện của Nguyệt Như Tuyết, chỉ là không được gặp mặt! Chúng ta thảo luận chuyện trước mắt đi!" Hàn Tinh đề nghị.
Bắc Đường nghe Hàn Tinh nói như thế, cũng phục hồi lại tinh thần, giải thích: “Ba năm một lần, đại hội võ lâm minh chủ lại diễn ra, lần này tổ chức ở Thấm Minh lâu, chúng ta có ý định đi xem, Dương Vũ có hứng thú không?"
“Đại hội võ lâm", vừa nghe thấy điều này, nhãn tình Nguyệt Thu Triệt liền sáng lên, vì thế gật đầu nói: “Muốn đi, nghe nói chơi vui lắm."
Đông Phương Mạch nghe Nguyệt Thu Triệt nói thế, chính là đáp ứng đồng hành cùng bọn hắn, trong lòng liền vui vẻ, nói: “vậy Dương Vũ đi cùng chúng ta đi."
Nguyệt Thu Triệt gật đầu đáp ứng, nhưng trước tiên muốn đi mua vài thứ.
“Bây giờ chúng ta sắp xếp phòng nghỉ, buổi tối đi ra ngoài ngao du!" Hàn Tinh hưng phấn nói
Mọi người đang chuẩn bị đứng dậy, Bắc Đường Hạo lại thấy ánh mắt chưởng quầy hướng bọn hắn, rồi vội vàng đi tới.
Chưởng quầy nhìn Nguyệt Thu Triệt cung kính nói: “vị công tử này, lão bản của chúng ta thỉnh ngài cùng bằng hữu đến hậu viện gặp mặt."
Đông Phương, Bắc Đường đều nghi hoặc nhìn Nguyệt Thu Triệt, lão bản của Nguyệt Dương tửu lâu lại muốn gặp mặt, từ trước đến nay lão bản vẫn là một người bí ẩn.
Nguyệt Thu Triệt cũng không biểu hiện gì, chỉ là gật gật đầu.
Chưởng quầy lập tức dẫn đường, đưa bọn hắn tới hậu viện.
Quả là hậu viện của Nguyệt Dương tửu lâu, đình đài lầu các so với gia đình giàu có càng sang trọng, thanh lịch tươi mát, mọi người đều âm thầm tán thưởng nơi này như chốn thần tiên.
Nguyệt Thu Triệt nhìn nơi này có cảm giác vô cùng quen mắt tựa hồ bố trí giống Đông Lãnh sương của Nguyệt Thanh cung.
Bỗng nhiên, một trung niên văn sĩ nho nhã thanh tú chậm rãi đến trước mặt bọn hắn, mặc y phục xanh thẫm, đứng trước mặt Nguyệt Thu Triệt, cung kính quỳ xuống: “Tham kiến thiếu gia." Sau đó đứng lên, chờ đợi.
Nguyệt Thu Triệt nghĩ ở Nguyệt Thanh cung mình đã từng gặp người này hay chưa, tại sao một chút ấn tượng cũng không có, liền cẩn thận đánh giá người trước mặt.
Đám người Đông Phương cũng đánh giá người trước mắt, bằng trực giác và kinh nghiệm, khẳng định người này không đơn giản, nhưng lại chưa từng nghe qua người này, chẳng lễ hắn là lão bản đứng sau Nguyệt Dương tửu lâu. Nhìn thấy chưởng quầy cung kính đứng phía sau hắn, lập tức chứng thực suy đoán trong lòng, lại càng thêm tò mò thân phận của Nguyệt Thu Triệt.
“Ngươi là Ngọc thúc thúc." Nguyệt Thu Triệt dùng ngữ khí khẳng định hỏi.
Phù Ngọc, cũng là lâu chủ Thanh Ngọc lâu của Nguyệt Thanh cung, gật đầu mỉm cười thừa nhận.
Nguyệt Thu Triệt nhớ lại lúc mình bốn tuổi có gặp Phù Ngọc một lần, bởi vì Phù Ngọc là chưởng quản chính của Thanh Ngọc lâu cho nên hằng năm đều ở bên ngoài, bình thường chỉ cùng phụ thân thư từ qua lại, chính mình cũng chỉ gặp hắn một lần.
Phù Ngọc cười nói: “Lần này thiếu gia ra ngoài, người trong nhà thực sự lo lắng, ta cũng vừa mới nhận được tin tức."
Nguyệt Thu Triệt ngượng ngùng cười, lo lắng hỏi: “ Phụ thân sinh khí sao?".
“Ta cũng không rõ. Hiện tại ta đã chuẩn bị cho thiếu gia và bằng hữu của ngươi ở tại Nguyệt viện, ta liền dẫn ngươi qua đó." Nói xong liền đi trước dẫn đường, lại hướng chưởng quầy phân phó: “Ngươi về trước đi."
Trên đường dẫn hắn tới Nguyệt viện, Phù Ngọc nói: “Thiếu gia, xuất môn ra ngoài, chính là ngươi muốn làm, nếu không ta chỉ sợ vị trong nhà kia a!" Ai, không biết Cung chủ sẽ làm ra sự tình gì, còn có bọn người Ấn Thủy nữa chứ! Xem ra, giang hồ lại náo nhiệt rồi. Sau đó tiếp tục nói thêm: “có cái gì muốn làm, ngươi cứ phân phó người ở đây. Ta lập tức li khai, về nhà một chuyến."
Nguyệt Thu Triệt nói: “Nơi này của Ngọc thúc thúc có dược liệu hay không."
Tất cả mọi người đều nghi hoặc, đây là để làm gì? Phù Ngọc nói: “Nơi này không có nhưng ta có thể gọi người đi mua. Không biết thiếu gia định làm gì?"
“Cần một ít để giải trừ phiền toái." Nguyệt Thu Triệt cũng không nhiều lời, đề bút viết trên giấy những thứ muốn mua, giao cho gã sai vặt.
Gã sai vặt lập tức khởi hành đi mua.
Phù Ngọc chắp tay nói: “Thiếu gia ta đây li khai trước, ngươi nhất định hết thảy phải cẩn thận. Các vị, đa tạ đã chiếu cố thiếu gia."
Bọn người Đông Phương cũng chắp tay đáp lễ Phù Ngọc, sau khi hắn rời đi, Hàn Tinh nhịn không được hiếu kì, liền hỏi Nguyệt Thu Triệt: “ Dương Vũ, nhà ngươi ở đâu? Nhà ngươi giống như rất có tiền a!" Quan sát hết thẩy xung quanh, Hàn Tinh cảm thán nói.
Bắc Đường cũng ngật ngật đầu, “Ta chưa bao giờ nghe nói Nguyệt viện của Nguyệt Dương tửu lâu đón tiếp người ngoài, hơn nữa ngay cả lão bản đối với ngươi cũng đầy quan tâm." Trong mắt tràn đầy hứng thú, đôi mắt nhìn Nguyệt Thu Triệt cũng pha đủ thâm ý.
“Ngươi nha, nơi này thật khá nga, cảm giác như ở hoàng cung mà!" Đông Phương Thiến cũng vui vẻ phát biểu ý kiến của mình.
Nguyệt Thu Triệt không trả lời vấn đề của bọn hắn, liền nói sang chuyện khác: “Ngày mai các ngươi phải đi Thấm Minh lâu sao?"
“Đúng vậy, chúng ta định ngày mai xuất phát. Nửa tháng sau đại hội bắt đầu, lộ trình chúng ta đi ước chừng cũng mười ngày." Đông phương Mạch trả lời vấn đề của Nguyệt Thu Triệt, trong lòng nổi lên một tia phiền muộn.
Mọi người thấy Nguyệt Thu Triệt khòng trả lời câu hỏi của mình, cùng cảm thấy xấu hổ, liền nói sang chuyện khác.
Chỉ chốc lát sau gã sai vặt đi mua thuốc đã trở lại, cung kính đặt dược liệu lên bàn cạnh Nguyệt Thu Triệt.
Nguyệt Thu Triệt thản nhiên nói: “Ngươi giúp ta đi lấy một li nước ấm cùng một thanh dao nhỏ vào đây."
Gã sai vặt lĩnh mệnh rời đi, chỉ chốc lát sau trên bàn đã có đủ mọi thứ.
Tất cả mọi người rất tò mò Nguyệt Thu Triệt dùng dược liệu đó làm gì, không rời mắt nhìn chằm chằm mỗi một động tác của hắn.
Tác giả :
Tịch Mạc