Như Nguyệt Như Thu
Chương 23
Nguyệt Thu Triệt vô cùng thoải mái và khoái trá, tiêu sái đi trên đường, nhìn đông nhìn tây. Trên thực tế, hắn đối với mọi thứ chung quanh đều rất tò mò, hưng phấn, vì kiếp trước hắn là đứa con của tổng tài, nên không được tiếp xúc với chuyện bên ngoài, cái gì cũng đều là tinh anh giáo dục, cho dù thời điểm kia hắn mới mười tuổi. Đến nơi này, Nguyệt Thu Triệt cũng chưa bao giờ rời khỏi phụ thân, nếu không phải trong lòng ghen tuông, phỏng chừng cũng không ra ngoài một mình. Ai, hiện tại hắn đã bắt đầu nhớ phụ thân a!
Nhưng hiện tại có thể thử cuộc sống giang hồ mà hắn ao ước, dù sao khi hắn còn là Dương Vũ Phong, thời gian buồn tẻ hắn đều đọc tiểu thuyết võ hiệp a. Lần này chính mình phải hảo hảo chơi một chút, khóe miệng cong lên gợi một nụ cười xinh đẹp, liền bước nhanh hơn, hy vọng lúc mình đói bụng thì đã đến được thành trấn.
—————————————————————
Lâm Dương thành, là một trong ba thành thị lớn nhất Thương Lục quốc, hai thành còn lại là Lô Lân, Cổ Ngàn.
Nguyệt Dương tửu lâu là tửu lâu tốt nhất Lâm Dương, không chỉ bởi nó có mĩ vị đệ nhất, mà còn vì không ai biết phía sau nó, lão bản là ai, cũng không biết vì cái gì mà không ai dám ở Nguyệt Dương tửu lâu giương oai. Tửu lâu được sắp xếp: lầu một là đại sảnh, tuy rằng nhiều người nhưng vô cùng sạch sẽ, không hề náo loạn, hơn nữa là nơi thám thính, trao đổi tin tức sôi nổi nhất; lầu hai – Nhã Các là một gian phòng trang nhã, thanh lịch, yên tĩnh, bình thường chỉ người có tiền hoặc công tử thế gia ở đây; lầu ba và hậu viện là khách phòng, lầu ba gồm những gian phòng bố trí giống nhau, hậu viện chỉ có ba tiểu viện, phân biệt: Dương, Tinh, Nguyệt, đặc biệt không ai biết có người nào đã từng ở qua Nguyệt viện.
Lúc này đại sảnhNguyệt Dương tửu lâu, không khí náo nhiệt, những người ở khắp nơi tụ tập, đàm luận sự tình lớn nhỏ trên giang hồ.
Một bàn gần cửa sổ, có ba nam một nữ đang ngồi, đều thu hút sự chú ý của người trong đại sảnh, bởi vì họ đều là tuấn nam, mĩ nữ, hơn nữa y phục sang trọng, mà bốn người giống như thói quen, cũng không để ý đến người khác nhìn mình.
“Ca ca, không tốt nga, vừa rồi đáng lẽ nên đến Nhã Các!" Đông Phương Thiến một thân y phục phấn hồng, ai oán nói, khuôn mặt kiều diễm trắng như sứ càng điểm mấy mạt tư sắc.
“Thiến nhi!" Ngồi bên cạnh Đông Phương Thiến là ca ca của nàng, một thân bạch sắc, ôn nhu khuyên nhủ, khóe môi mỉm cười như mộc xuân phong.
Đông Phương Thiến thấy ca ca của mình cười ôn nhu, không nói thêm một tiếng, mải miết ăn cơm.
Ngồi ở đối diện là nam tử tà mị, vận y phục lam sắc, tên gọi Hàn Tinh: “Đông Phương, giờ chúng ta đi nơi nào a?" Hảo tâm mở ra đề tài, lại quay đầu nháy mắt với nam tử anh tuấn bên cạnh: “Bắc Đường, ngươi có ý kiến gì a?"
Bắc Đường nhìn hắn một cái, phun ra hai chữ “nói sau." Cầm lấy chén rượu, uống một hớp.
“Xem ra mị lực của ta đối với hai người các ngươi, Đông Phương cùng Bắc Đường, căn bản là vô dụng thôi!" Ai oán thở dài, Hàn Tinh tiếp tục uống rượu, ôn nhu mỉm cười, liếc mắt một cái nhìn Bắc Đường cùng Đông Phương.
“Ta thật sự không rõ vì cái gì mà Tinh Kiếm sơn trang lại có người như ngươi." Đối với cái liếc mắt của nam nhân, trong lòng Bắc Đường nảy lên một trận ác hàn.
“Đường đường là công tử của Bắc Đường thê gia như thế nào có thể nói ra những lời tổn thương lòng người mà ~" Lại tiếp tục ai oán.
Bỗng nhiên, đại sảnh náo nhiệt nhất thời yên tĩnh, chỉ nghe vài tiếng hút không khí. Liên thấy một nam tử xinh đẹp, y phục bạch sắc, phong hoa tuyệt đại, đôi mắt trong suốt như thu thủy, thần thái nhộn nhạo khác thường.
Nguyệt Thu Triệt trong lòng thực kích động, rốt cục cũng đi tới khách *** trong truyền thuyết, mà chính mình cũng đói bụng không chịu nổi, cho nên nhìn thấy tửu lâu trong lòng vô cùng hưng phấn, lập tức cất bước đi vào.
Tại sao lại im lặng như vậy a, nhìn nhìn bốn phía, sao mọi người là đều lộ ra bộ dạng này, có người còn chảy nước miếng. Quên đi, dù sao cũng không phải chuyện của mình.
Nhưng hiện tại có thể thử cuộc sống giang hồ mà hắn ao ước, dù sao khi hắn còn là Dương Vũ Phong, thời gian buồn tẻ hắn đều đọc tiểu thuyết võ hiệp a. Lần này chính mình phải hảo hảo chơi một chút, khóe miệng cong lên gợi một nụ cười xinh đẹp, liền bước nhanh hơn, hy vọng lúc mình đói bụng thì đã đến được thành trấn.
—————————————————————
Lâm Dương thành, là một trong ba thành thị lớn nhất Thương Lục quốc, hai thành còn lại là Lô Lân, Cổ Ngàn.
Nguyệt Dương tửu lâu là tửu lâu tốt nhất Lâm Dương, không chỉ bởi nó có mĩ vị đệ nhất, mà còn vì không ai biết phía sau nó, lão bản là ai, cũng không biết vì cái gì mà không ai dám ở Nguyệt Dương tửu lâu giương oai. Tửu lâu được sắp xếp: lầu một là đại sảnh, tuy rằng nhiều người nhưng vô cùng sạch sẽ, không hề náo loạn, hơn nữa là nơi thám thính, trao đổi tin tức sôi nổi nhất; lầu hai – Nhã Các là một gian phòng trang nhã, thanh lịch, yên tĩnh, bình thường chỉ người có tiền hoặc công tử thế gia ở đây; lầu ba và hậu viện là khách phòng, lầu ba gồm những gian phòng bố trí giống nhau, hậu viện chỉ có ba tiểu viện, phân biệt: Dương, Tinh, Nguyệt, đặc biệt không ai biết có người nào đã từng ở qua Nguyệt viện.
Lúc này đại sảnhNguyệt Dương tửu lâu, không khí náo nhiệt, những người ở khắp nơi tụ tập, đàm luận sự tình lớn nhỏ trên giang hồ.
Một bàn gần cửa sổ, có ba nam một nữ đang ngồi, đều thu hút sự chú ý của người trong đại sảnh, bởi vì họ đều là tuấn nam, mĩ nữ, hơn nữa y phục sang trọng, mà bốn người giống như thói quen, cũng không để ý đến người khác nhìn mình.
“Ca ca, không tốt nga, vừa rồi đáng lẽ nên đến Nhã Các!" Đông Phương Thiến một thân y phục phấn hồng, ai oán nói, khuôn mặt kiều diễm trắng như sứ càng điểm mấy mạt tư sắc.
“Thiến nhi!" Ngồi bên cạnh Đông Phương Thiến là ca ca của nàng, một thân bạch sắc, ôn nhu khuyên nhủ, khóe môi mỉm cười như mộc xuân phong.
Đông Phương Thiến thấy ca ca của mình cười ôn nhu, không nói thêm một tiếng, mải miết ăn cơm.
Ngồi ở đối diện là nam tử tà mị, vận y phục lam sắc, tên gọi Hàn Tinh: “Đông Phương, giờ chúng ta đi nơi nào a?" Hảo tâm mở ra đề tài, lại quay đầu nháy mắt với nam tử anh tuấn bên cạnh: “Bắc Đường, ngươi có ý kiến gì a?"
Bắc Đường nhìn hắn một cái, phun ra hai chữ “nói sau." Cầm lấy chén rượu, uống một hớp.
“Xem ra mị lực của ta đối với hai người các ngươi, Đông Phương cùng Bắc Đường, căn bản là vô dụng thôi!" Ai oán thở dài, Hàn Tinh tiếp tục uống rượu, ôn nhu mỉm cười, liếc mắt một cái nhìn Bắc Đường cùng Đông Phương.
“Ta thật sự không rõ vì cái gì mà Tinh Kiếm sơn trang lại có người như ngươi." Đối với cái liếc mắt của nam nhân, trong lòng Bắc Đường nảy lên một trận ác hàn.
“Đường đường là công tử của Bắc Đường thê gia như thế nào có thể nói ra những lời tổn thương lòng người mà ~" Lại tiếp tục ai oán.
Bỗng nhiên, đại sảnh náo nhiệt nhất thời yên tĩnh, chỉ nghe vài tiếng hút không khí. Liên thấy một nam tử xinh đẹp, y phục bạch sắc, phong hoa tuyệt đại, đôi mắt trong suốt như thu thủy, thần thái nhộn nhạo khác thường.
Nguyệt Thu Triệt trong lòng thực kích động, rốt cục cũng đi tới khách *** trong truyền thuyết, mà chính mình cũng đói bụng không chịu nổi, cho nên nhìn thấy tửu lâu trong lòng vô cùng hưng phấn, lập tức cất bước đi vào.
Tại sao lại im lặng như vậy a, nhìn nhìn bốn phía, sao mọi người là đều lộ ra bộ dạng này, có người còn chảy nước miếng. Quên đi, dù sao cũng không phải chuyện của mình.
Tác giả :
Tịch Mạc