Như Nguyệt Như Thu
Chương 1
Dương Vũ Phong bị bọn cướp giết, lúc này cảm giác rơi vào Huyền Nhai hắc ám cũng không khiến hắn sợ hãi, dù sao trên thế giới này, từ trước đến nay, hắn vẫn luôn cô độc, mặc dù có cha mẹ, xung quanh cũng có rất nhiều người, nhưng bởi vì hắn là Dương Vũ Phong – con trai của tổng tài tập đoàn Dương Vũ lớn nhất Đài Loan. Hắn cũng đã sớm trưởng thành, hiện tại hắn mười tuổi, chính là càng giống người ba mươi tuổi, hoàn toàn không có tính cách của một hài tử. Hắn biết nhiều, hiểu nhiều, hắn biết cha mẹ vĩnh viễn không quan tâm hắn, đã biết lòng người dễ thay đổi, nhân tình ấm lạnh Cho nên lúc hắn rơi vào tăm tối, điều duy nhất hắn muốn là tìm được một người yêu thương hắn, để hắn có thể làm nũng, có thể dựa vào lòng.
“Dùng sức, dùng sức." bà mụ khẩn trương hô to, trên trán mô hôi đã thi nhau rơi xuống. Trên giường, nữ nhân dung sức rặn, răng nanh cắn chặt môi dưới, khuôn mặt tái nhợt nhưng không làm giảm đi vẻ đẹp của nàng.
“Đã ra rồi, ra rồi, là một tiểu thiếu gia". Bà mụ mừng rỡ hô
“Tiểu thư, chúng ta lập tức đi báo cho cung chủ."Mấy nha hoàn bên cạnh luống cuống tay chân, ân cần hầu hạ. Bỗng nhiên, cửa mở, một thân ảnh cao to vận y phục bạch sắc đi vào, tất cả mọi người trên tay đều dừng động tác, cung kính hô một tiếng “Cung chủ". Nữ nhân trên giường cố gắng gượng dậy, nhìn thấy thân ảnh kia, khuôn mặt tái nhợt chậm rãi ửng đỏ, tăng thêm vài phần tư sắc. Thân ảnh bạch sắc nhìn nữ tử liếc mắt một cái, khiến cho nàng kia một trận kinh sợ, lập tức từ trên giường lăn xuống, khóc hô: “cung chủ, cung chủ tha mạng." Thân ảnh bạch sắc lại thản nhiên quét mắt vào đứa trẻ không có chút nào động tĩnh trên tay bà mụ, thản nhiên nói ra: “đây là hài tử của ta sao, Nguyệt Trúc?" Nữ tử vận tử y đứng một bên chậm rãi tiến lên, thè lưỡi, cười khanh khách nói: “Ta đây cũng không còn biện pháp a, là ai đó lơ đãng nên Cửu tiểu thư mới trộm không uống dược tránh thai, bất quá, dù sao cung chủ có con, cũng không có gì không tốt a, Nguyệt Tinh ngươi nói có phải hay không?" Vừa nói vừa liếc nhìn nữ tử đứng ở nơi khác, Nguyệt Tinh hung hắn liếc nhìn Nguyệt Trúc một cái, có chút chần chờ nhìn ngươi nam tử vận y phục bạch sắc được xưng là cung chủ kia.
“Nga, Liên Cơ muốn có hài tử của ta như vậy sao?Ta đây sẽ thành toàn cho ngươi." Thanh âm lạnh lùng chậm rãi vang lên, nghe vậy, Liên Cơ lập tức kinh hỉ, nhưng phút chốc tưởng chừng như rơi vào hầm băng khi nghe nam tử nói: “Ta đây sẽ lưu lại hài tử cho ngươi, ngươi cứ ở Xuân Thủy Các mà hảo hảo chiếu cố hắn đi. Nguyệt Trúc, Nguyệt Tinh, bảo mọi người đi khỏi nơi này, chỉ lưu lại bà mụ, về sau không được phân phó của ta không ai được ra vào Xuân Các." Nói xong không để ý vẻ mặt thê lương của nữ tử, bỏ đi. Nguyệt Trúc, Nguyệt Tinh cùng mọi người cũng nhanh chóng rời đi, chỉ để lại từng mảnh đối thoại.
“Nguyệt Trúc phải làm sao bây giờ a?"
“Cái gì làm sao bây giờ, để người đàn bà kia tự làm tự chịu đi!"
“Chính là hài tử của cung chủ làm sao bây giờ?"
“Nói sao thì, nó cũng là hài tử vô tội, nhưng ngươi cũng biết tính tình cung chủ!"
————————————————————
“Ai!!!".
“Tiểu thư, phải làm sao bây giờ a?" Bà mụ lo lắng kêu lên, chính mình chẳng qua cũng chỉ là đến đỡ đẻ thôi mà.
“Làm sao bây giờ, ha ha…ha ha". Liên Cơ cười lạnh đứng lên, khuôn mặt bởi vì oán giận mà vặn vẹo. Bà mụ hoảng sợ, lắp bắp nói: “vậy ngươi xem, đứa nhỏ phải làm sao."
“Đứa nhỏ, đúng rồi, còn có tiểu súc sinh kia mà, đưa đến đây ta xem xem." Bà mụ hốt hoảng mang đứa nhỏ từ lúc ra đời không có một chút động tĩnh gì đưa cho nàng, chậm rãi nhẹ nhàng thở ra.
Liên Cơ mắt đầy cừu hận nhìn đứa bé này, trong lòng oán hận nghĩ: “Đều là ngươi, đều là ngươi, không phải vì ngươi thì ta đã không lâm vào tình cảnh hôm nay, cũng không nghĩ xem ai vất vả sinh ra ngươi. Liên Cơ càng nghĩ càng giận, sát khí dâng lên, giơ tay bóp cổ hài tử.
Dương Vũ Phong đang chìm trong đêm tối, bỗng nhiên cảm thấy ngạt thở, nhịn không được giãy dụa, cố sức mở to mắt, thấy khuôn mặt vặn vẹo của nữ nhân, phát hiện đúng là nàng ta đang bóp cổ mình, muốn mở miệng kêu nàng dừng tay, không nghĩ tới chỉ phát ra tiếng khóc nỉ non “Oa…oa". Nhất thời Xuân Các vang lên tiếng khóc trẻ con.
Tiếng khóc khiến bà mụ chú ý, liền đứng lên ôm lấy đứa trẻ, Liên Cơ cũng phụ hồi tinh thần, lạnh lùng nhìn hài tử liếc mắt một cái. Bà mụ run rẩy nói: “Tiểu thư, dù thế nào cũng không thể lấy con mình trút giận a, ngươi chính là nương của đứa nhỏ a!". Nghe được chữ nương, Dương Vũ Phong nhất thời thanh tỉnh, bắt đầu đánh giá mọi thứ. Phong cách thiết kế cổ xưa, nhìn nhìn lại chính mình như thế nào biến thành tiểu hài tử, có thể nào là trẻ con, lập tức hiểu được chính mình hẳn là đầu thai mang theo trí nhớ của Dương Vũ Phong. Hơn nữa nghe ý tứ của người vừa rồi ôm mình, nữ tử xinh đẹp trước mặt hẳn là mẫu thân, tuy rằng chính mình cũng không có để ý đến ý tứ của nàng, nhưng không khỏi xót xa bùi ngùi, quả nhiên chính mình ở chỗ nào cũng không được yêu thương a!
Lời nói lạnh lùng của Liên Cơ đột nhiên truyền đến: “Tiểu súc sinh, lần này ngươi may mắn, cho ngươi sống lâu vài năm, dù sao cũng không biết phải ở tại Xuân Các này bao lâu, ngươi coi như công cụ cho ta xả hận đi! Chớ có trách ta, muốn trách thì trách cha ngươi Nguyệt Như Tuyết! Cung chủ Nguyệt Thanh cung. Ha ha" Nói xong, liền cười thê lương, ly khai khỏi phòng.
Nguyệt Như Tuyết, cha ta kêu Nguyệt Như Tuyết, Dương Vũ Phong yên lặng, lẩm nhẩm nhớ kỹ cái tên này. Lập tức tự giễu mình, nhớ kỹ làm gì, căn bản không ai yêu ta.
“Dùng sức, dùng sức." bà mụ khẩn trương hô to, trên trán mô hôi đã thi nhau rơi xuống. Trên giường, nữ nhân dung sức rặn, răng nanh cắn chặt môi dưới, khuôn mặt tái nhợt nhưng không làm giảm đi vẻ đẹp của nàng.
“Đã ra rồi, ra rồi, là một tiểu thiếu gia". Bà mụ mừng rỡ hô
“Tiểu thư, chúng ta lập tức đi báo cho cung chủ."Mấy nha hoàn bên cạnh luống cuống tay chân, ân cần hầu hạ. Bỗng nhiên, cửa mở, một thân ảnh cao to vận y phục bạch sắc đi vào, tất cả mọi người trên tay đều dừng động tác, cung kính hô một tiếng “Cung chủ". Nữ nhân trên giường cố gắng gượng dậy, nhìn thấy thân ảnh kia, khuôn mặt tái nhợt chậm rãi ửng đỏ, tăng thêm vài phần tư sắc. Thân ảnh bạch sắc nhìn nữ tử liếc mắt một cái, khiến cho nàng kia một trận kinh sợ, lập tức từ trên giường lăn xuống, khóc hô: “cung chủ, cung chủ tha mạng." Thân ảnh bạch sắc lại thản nhiên quét mắt vào đứa trẻ không có chút nào động tĩnh trên tay bà mụ, thản nhiên nói ra: “đây là hài tử của ta sao, Nguyệt Trúc?" Nữ tử vận tử y đứng một bên chậm rãi tiến lên, thè lưỡi, cười khanh khách nói: “Ta đây cũng không còn biện pháp a, là ai đó lơ đãng nên Cửu tiểu thư mới trộm không uống dược tránh thai, bất quá, dù sao cung chủ có con, cũng không có gì không tốt a, Nguyệt Tinh ngươi nói có phải hay không?" Vừa nói vừa liếc nhìn nữ tử đứng ở nơi khác, Nguyệt Tinh hung hắn liếc nhìn Nguyệt Trúc một cái, có chút chần chờ nhìn ngươi nam tử vận y phục bạch sắc được xưng là cung chủ kia.
“Nga, Liên Cơ muốn có hài tử của ta như vậy sao?Ta đây sẽ thành toàn cho ngươi." Thanh âm lạnh lùng chậm rãi vang lên, nghe vậy, Liên Cơ lập tức kinh hỉ, nhưng phút chốc tưởng chừng như rơi vào hầm băng khi nghe nam tử nói: “Ta đây sẽ lưu lại hài tử cho ngươi, ngươi cứ ở Xuân Thủy Các mà hảo hảo chiếu cố hắn đi. Nguyệt Trúc, Nguyệt Tinh, bảo mọi người đi khỏi nơi này, chỉ lưu lại bà mụ, về sau không được phân phó của ta không ai được ra vào Xuân Các." Nói xong không để ý vẻ mặt thê lương của nữ tử, bỏ đi. Nguyệt Trúc, Nguyệt Tinh cùng mọi người cũng nhanh chóng rời đi, chỉ để lại từng mảnh đối thoại.
“Nguyệt Trúc phải làm sao bây giờ a?"
“Cái gì làm sao bây giờ, để người đàn bà kia tự làm tự chịu đi!"
“Chính là hài tử của cung chủ làm sao bây giờ?"
“Nói sao thì, nó cũng là hài tử vô tội, nhưng ngươi cũng biết tính tình cung chủ!"
————————————————————
“Ai!!!".
“Tiểu thư, phải làm sao bây giờ a?" Bà mụ lo lắng kêu lên, chính mình chẳng qua cũng chỉ là đến đỡ đẻ thôi mà.
“Làm sao bây giờ, ha ha…ha ha". Liên Cơ cười lạnh đứng lên, khuôn mặt bởi vì oán giận mà vặn vẹo. Bà mụ hoảng sợ, lắp bắp nói: “vậy ngươi xem, đứa nhỏ phải làm sao."
“Đứa nhỏ, đúng rồi, còn có tiểu súc sinh kia mà, đưa đến đây ta xem xem." Bà mụ hốt hoảng mang đứa nhỏ từ lúc ra đời không có một chút động tĩnh gì đưa cho nàng, chậm rãi nhẹ nhàng thở ra.
Liên Cơ mắt đầy cừu hận nhìn đứa bé này, trong lòng oán hận nghĩ: “Đều là ngươi, đều là ngươi, không phải vì ngươi thì ta đã không lâm vào tình cảnh hôm nay, cũng không nghĩ xem ai vất vả sinh ra ngươi. Liên Cơ càng nghĩ càng giận, sát khí dâng lên, giơ tay bóp cổ hài tử.
Dương Vũ Phong đang chìm trong đêm tối, bỗng nhiên cảm thấy ngạt thở, nhịn không được giãy dụa, cố sức mở to mắt, thấy khuôn mặt vặn vẹo của nữ nhân, phát hiện đúng là nàng ta đang bóp cổ mình, muốn mở miệng kêu nàng dừng tay, không nghĩ tới chỉ phát ra tiếng khóc nỉ non “Oa…oa". Nhất thời Xuân Các vang lên tiếng khóc trẻ con.
Tiếng khóc khiến bà mụ chú ý, liền đứng lên ôm lấy đứa trẻ, Liên Cơ cũng phụ hồi tinh thần, lạnh lùng nhìn hài tử liếc mắt một cái. Bà mụ run rẩy nói: “Tiểu thư, dù thế nào cũng không thể lấy con mình trút giận a, ngươi chính là nương của đứa nhỏ a!". Nghe được chữ nương, Dương Vũ Phong nhất thời thanh tỉnh, bắt đầu đánh giá mọi thứ. Phong cách thiết kế cổ xưa, nhìn nhìn lại chính mình như thế nào biến thành tiểu hài tử, có thể nào là trẻ con, lập tức hiểu được chính mình hẳn là đầu thai mang theo trí nhớ của Dương Vũ Phong. Hơn nữa nghe ý tứ của người vừa rồi ôm mình, nữ tử xinh đẹp trước mặt hẳn là mẫu thân, tuy rằng chính mình cũng không có để ý đến ý tứ của nàng, nhưng không khỏi xót xa bùi ngùi, quả nhiên chính mình ở chỗ nào cũng không được yêu thương a!
Lời nói lạnh lùng của Liên Cơ đột nhiên truyền đến: “Tiểu súc sinh, lần này ngươi may mắn, cho ngươi sống lâu vài năm, dù sao cũng không biết phải ở tại Xuân Các này bao lâu, ngươi coi như công cụ cho ta xả hận đi! Chớ có trách ta, muốn trách thì trách cha ngươi Nguyệt Như Tuyết! Cung chủ Nguyệt Thanh cung. Ha ha" Nói xong, liền cười thê lương, ly khai khỏi phòng.
Nguyệt Như Tuyết, cha ta kêu Nguyệt Như Tuyết, Dương Vũ Phong yên lặng, lẩm nhẩm nhớ kỹ cái tên này. Lập tức tự giễu mình, nhớ kỹ làm gì, căn bản không ai yêu ta.
Tác giả :
Tịch Mạc