Như Lang
Chương 27: Sự hiểu lầm, trách nhiệm của lang
“Chu Mặc?" Đối phương thật lâu không có trả lời, điều này làm cho Phí Nhĩ Đức vội vàng nhíu mày.
“A. . . . . ." Một lúc sau, từ di động truyền đến một giọng nam tử lạnh như băng có pha chút tiếng cười, tiếng cười như đang nhạo báng châm chọc, làm cho người ta thấy không được tự nhiên.
“Chu Mặc ngươi ở đâu?" Cái loại tiếng cười này, tuyệt đối không phải là của Chu Mặc, Phí Nhĩ Đức nhanh trí nhận ra rằng người đang tiếp điện thoại không phải là chủ nhân của nó.
Nếu không phải Chu Mặc, thì là ai?
“Hắn sao. . . . . ." Một lúc sau nam tử bên kia lại phát ra âm thanh lạnh lùng thêm chút chế giễu, “A. . . . . . Vấn đề này, tại sao ngươi lại đi hỏi ta? Bất quá ta nghĩ, nếu hắn không có nằm ở trên giường của ngươi, thì đang nằm trên giường của một nam nhân nào đó, thân thể trần trụi, trên người tràn đầy dấu vết ái dục, ha hả."
“Ngươi là ai?" Phí Nhĩ Đức chau mày gấp rút hỏi.
“A, hôm nay là người thứ hai hỏi ta câu hỏi ngu xuẩn này." Nam tử trong giọng nói có chút mất kiên nhẫn, “Bất quá ta có thể trả lời ngươi, chúng ta rất nhanh sẽ biết được."
“Tốt lắm, ta mặc kệ ngươi là ai, cũng không quản ngươi như thế nào mà có được điện thoại của Chu Mặc. . . . . ." Phí Nhĩ Đức còn chưa nói hết câu, nam tử bên kia đã không nhịn được mà kêu lên: “Được thôi, cũng không khác gì trong phim ảnh, nhưng ta thực không hiểu tại sao cái tên nam nhân kia lại thích bị thượng bởi một kẻ ngu dốt không nhạy bén như ngươi chứ. Ta không thích đem thời gian của mình đi lãng phí với một kẻ như ngươi, cũng không muốn nhận những câu tra hỏi từ ngươi."
“Bất quá. . . . . . có một vấn đề ta muốn biết, cùng nam nhân trên giường cảm giác thế nào?" Lục Hoa Thiên cũng không có dự định sẽ nghe câu trả lời của Phí Nhĩ Đức, hắn thản nhiên cười nói, “Ha hả, vấn đề này ngươi không cần trả lời, bởi vì. . . . . . Ta đã biết đáp án trước ngươi rồi , ha hả a. . . . . ." Cùng với tiếng cười lạnh trầm thấp, Lục Hoa Thiên thản nhiên cắt đứt cuộc đối thoại.
“Chết tiệt hỗn đản!" Tại thời điểm đối phương ngắt điện thoại, Phí Nhĩ Đức cũng không biết vì cái gì mà trong lòng vô cùng bực bội, hung hăng ném cái di động của mình xuống, khiến nó vỡ thành từng mảnh nhỏ.
Cái câu nói cuối cùng của nam tử kia có ý gì? Không cần mình trả lời, đã biết trước đáp án là sao?. . . . . . Chẳng lẽ Chu Mặc trước kia. . . . . .
“Gặp quỷ đi thôi!" Lớn tiếng mắng, nam tử hung hăng lật tung cả cái giường mà đập phá, một lần lại một lần, giống như muốn đem lửa giận trong người trút hết ra ngoài…
Mà giờ phút này người đang chơi đùa với cái di động của Chu Mặc, tâm tình một nửa nhơn nhơn đắc ý, một nửa lại hơi có cảm giác không vừa lòng.
Nằm ở trên chiếc giường bạch sắc mà thưởng thức bữa sáng, Lục Hoa Thiên đem cái di động trắng của nam nhân để sang bàn bên cạnh, lầm bầm lầu bầu cười nói: “Ngươi hẳn là phải cảm tạ ta vì đã giúp ngươi thực hiện nguyện vọng, cho ngươi nam nhân ngươi thương mến cùng nhau ở trên giường, Chu Mặc a Chu Mặc, ngươi sẽ dùng cái gì để cảm tạ ta đây?"
Nụ cười nam tử dần dần biến mất, thay vào đó là sự lạnh lùng: “Bất quá ta thật xem thường ngươi, nhanh như vậy đã tìm đến một nam nhân khác, hừ. . . . . ."
“Ba!" Một tiếng, cái muỗng trong tay nát vụn trước sự phẫn nộ của nam tử.
———————————————————————————
Mile nằm mộng.
Điều khiến hắn đột nhiên tỉnh lại khi đang ngủ chính là tiểu đệ đệ của hắn tự dưng không biết tại sao lại dựng đứng thẳng tắp, giống như đang muốn khiêu chiến.
Chính xác, là đang khiêu chiến, Mile có chút ngẩn người.
Vì giấc mơ đó sao. . . . . .
A, nói đến mơ, thì người nam nhân trong mộng cùng với hắn đã không còn ở đây, vươn tay chạm lên chỗ trống trên giường, vẫn có thể cảm nhận được nhiệt độ còn lưu lại, xem ra Chu Mặc vừa rời khỏi không lâu.
Nghiêng người, Mile vuốt ve lấy hơi ấm còn lưu lại trên giường của nam nhân, khóe miệng hiện lên một nụ cười thoải mái, tâm trí trở lại giấc mơ ngắn ngủi như vô cùng hấp dẫn kia, miệng bất giác than thở: “Đáng tiếc a đáng tiếc, chỉ còn một chút nữa là thượng y được rồi, chết tiệt đang thời điểm cao trào thì tự dưng tỉnh lại, thực đáng chết. . . . . ."
Thẫn thờ một lúc, Mile tiến vào nhà tắm giải quyết vấn đề của mình, hồi lâu sau, khi vừa bước ra đến cửa phòng, một cỗ mùi hương mê chết người không đền mạng chui vào cánh mũi hắn. Chính là Mile chưa có ăn điểm tâm, giờ phút này sớm đói đến mức ngực dính vào lưng, ngửi được một thứ mê người như vậy đã sớm chảy nước miếng.
“A! Thượng đế a!" Mile kêu lên hốt hoảng khi nhìn thấy một bàn đầy những mĩ thực, tuy rằng trông rất ngon, nhưng hắn chỉ có thể trừng hai con mắt ra nhìn mà không dám động tay.
Phía sau, nam nhân mạc áo ngủ cầm hai cái chén dĩa từ trong nhà bếp bước ra, dường như không nhìn thấy Mile quay đầu đi lại vào trong bếp.
“A!" Mile không khỏi cười khẽ, hắn còn tưởng rằng Chu Mặc sau khi tỉnh lại đã đi rồi, ai biết được nam nhân kia cư nhiên vẫn ở lại, đã thế còn vào nhà bếp chuẩn bị đồ ăn nữa chứ, bất quá đem nam nhân này về cũng không phí công, ít nhất có thể hưởng thụ một chút. . . . . . Nhìn lên đồng hồ, đã sắp tới giờ cơm trưa.
Tủ lạnh của Mile và của Phí Nhĩ Đức đối lập nhau hoàn toàn, tủ lạnh của Phí Nhĩ Đức rỗng tuếch chỉ có mấy bình rượu, mà của Mile thì lại to đến đáng sợ, ước chừng chiếm một mặt tường, Chu Mặc nhớ đến lúc nhìn thấy cái tủ lạnh đó mà ngây người.
Sau khi mở cái tủ lạnh to đó ra hắn lại tiếp tục ngây dại, trong tủ lạnh cái gì cũng có, cái gì cũng nhiều, có lẽ cái tủ lạnh ấy được mua để trữ đồ dùng trong một năm rưỡi thì phải.
Nam nhân có cái thói quen, cho dù là trong lòng không thoải mái nhưng cũng không vì nó mà làm hư hỏng hương vị của món ăn, nghĩ đem dùng những hương vị đó để an ủi tâm tư của mình. Mile kia cư nhiên lại trở thành ngư ông đắc lợi mà tận hưởng.
Pho mát nấu chảy, gà nướng rau củ, cà rốt và nấm hầm thịt bò, tôm Madagascar, khoai tây nghiền. . . . . .
Không kiềm chế mà tự nuốt nước miếng, Mile cầm dao nĩa trong tay không biết xuống tay như thế nào, một bàn tràn đầy đồ ăn làm cho hắn có cảm giác như đang ngồi ở nhà hàng Pháp.
Mỹ thực trước mặt, thực là hấp dẫn, nhưng là ——
Nhìn người kia!
Đối diện là một nam nhân đang cúi đầu ăn chán nản, với bộ dạng đáng yêu khi phát sốt thật là khác xa nhau.
“Ngươi tính không trở về sao?" Mile một bên nhai gà nướng, một bên nhấm nháp ly rượu hồng của Pháp mà Chu Mặc đã chuẩn bị.
Nam nhân đối diện dừng động tác, ngước mắt nhìn Mile sau đó cúi đầu âm thanh buồn rầu nói: “Cám ơn ngươi đã đưa ta đến đây."
“Không cần khách khí." Về sau ta nhất đạnh bắt ngươi trả cả vốn lần lời, Mile hướng nam nhân cười nói, “Ta xem ngươi cũng không thuận tiện quay về nhà của hắn, dù sao Phí Nhĩ Đức cũng là người không thích sự phiền toái, muốn hay không ở lại nhà của ta?"
Nam nhân khẽ nhíu mày, sau đó nhẹ nhàng lắc đầu: “Không cần, cám ơn."
“Thật không. . . . . ." Mile khẽ cười như không có chuyện gì, “Ta tin rằng, không chừng vài ngày sau chính ngươi sẽ quay lại đây."
“A. . . . . ." Một lúc sau, từ di động truyền đến một giọng nam tử lạnh như băng có pha chút tiếng cười, tiếng cười như đang nhạo báng châm chọc, làm cho người ta thấy không được tự nhiên.
“Chu Mặc ngươi ở đâu?" Cái loại tiếng cười này, tuyệt đối không phải là của Chu Mặc, Phí Nhĩ Đức nhanh trí nhận ra rằng người đang tiếp điện thoại không phải là chủ nhân của nó.
Nếu không phải Chu Mặc, thì là ai?
“Hắn sao. . . . . ." Một lúc sau nam tử bên kia lại phát ra âm thanh lạnh lùng thêm chút chế giễu, “A. . . . . . Vấn đề này, tại sao ngươi lại đi hỏi ta? Bất quá ta nghĩ, nếu hắn không có nằm ở trên giường của ngươi, thì đang nằm trên giường của một nam nhân nào đó, thân thể trần trụi, trên người tràn đầy dấu vết ái dục, ha hả."
“Ngươi là ai?" Phí Nhĩ Đức chau mày gấp rút hỏi.
“A, hôm nay là người thứ hai hỏi ta câu hỏi ngu xuẩn này." Nam tử trong giọng nói có chút mất kiên nhẫn, “Bất quá ta có thể trả lời ngươi, chúng ta rất nhanh sẽ biết được."
“Tốt lắm, ta mặc kệ ngươi là ai, cũng không quản ngươi như thế nào mà có được điện thoại của Chu Mặc. . . . . ." Phí Nhĩ Đức còn chưa nói hết câu, nam tử bên kia đã không nhịn được mà kêu lên: “Được thôi, cũng không khác gì trong phim ảnh, nhưng ta thực không hiểu tại sao cái tên nam nhân kia lại thích bị thượng bởi một kẻ ngu dốt không nhạy bén như ngươi chứ. Ta không thích đem thời gian của mình đi lãng phí với một kẻ như ngươi, cũng không muốn nhận những câu tra hỏi từ ngươi."
“Bất quá. . . . . . có một vấn đề ta muốn biết, cùng nam nhân trên giường cảm giác thế nào?" Lục Hoa Thiên cũng không có dự định sẽ nghe câu trả lời của Phí Nhĩ Đức, hắn thản nhiên cười nói, “Ha hả, vấn đề này ngươi không cần trả lời, bởi vì. . . . . . Ta đã biết đáp án trước ngươi rồi , ha hả a. . . . . ." Cùng với tiếng cười lạnh trầm thấp, Lục Hoa Thiên thản nhiên cắt đứt cuộc đối thoại.
“Chết tiệt hỗn đản!" Tại thời điểm đối phương ngắt điện thoại, Phí Nhĩ Đức cũng không biết vì cái gì mà trong lòng vô cùng bực bội, hung hăng ném cái di động của mình xuống, khiến nó vỡ thành từng mảnh nhỏ.
Cái câu nói cuối cùng của nam tử kia có ý gì? Không cần mình trả lời, đã biết trước đáp án là sao?. . . . . . Chẳng lẽ Chu Mặc trước kia. . . . . .
“Gặp quỷ đi thôi!" Lớn tiếng mắng, nam tử hung hăng lật tung cả cái giường mà đập phá, một lần lại một lần, giống như muốn đem lửa giận trong người trút hết ra ngoài…
Mà giờ phút này người đang chơi đùa với cái di động của Chu Mặc, tâm tình một nửa nhơn nhơn đắc ý, một nửa lại hơi có cảm giác không vừa lòng.
Nằm ở trên chiếc giường bạch sắc mà thưởng thức bữa sáng, Lục Hoa Thiên đem cái di động trắng của nam nhân để sang bàn bên cạnh, lầm bầm lầu bầu cười nói: “Ngươi hẳn là phải cảm tạ ta vì đã giúp ngươi thực hiện nguyện vọng, cho ngươi nam nhân ngươi thương mến cùng nhau ở trên giường, Chu Mặc a Chu Mặc, ngươi sẽ dùng cái gì để cảm tạ ta đây?"
Nụ cười nam tử dần dần biến mất, thay vào đó là sự lạnh lùng: “Bất quá ta thật xem thường ngươi, nhanh như vậy đã tìm đến một nam nhân khác, hừ. . . . . ."
“Ba!" Một tiếng, cái muỗng trong tay nát vụn trước sự phẫn nộ của nam tử.
———————————————————————————
Mile nằm mộng.
Điều khiến hắn đột nhiên tỉnh lại khi đang ngủ chính là tiểu đệ đệ của hắn tự dưng không biết tại sao lại dựng đứng thẳng tắp, giống như đang muốn khiêu chiến.
Chính xác, là đang khiêu chiến, Mile có chút ngẩn người.
Vì giấc mơ đó sao. . . . . .
A, nói đến mơ, thì người nam nhân trong mộng cùng với hắn đã không còn ở đây, vươn tay chạm lên chỗ trống trên giường, vẫn có thể cảm nhận được nhiệt độ còn lưu lại, xem ra Chu Mặc vừa rời khỏi không lâu.
Nghiêng người, Mile vuốt ve lấy hơi ấm còn lưu lại trên giường của nam nhân, khóe miệng hiện lên một nụ cười thoải mái, tâm trí trở lại giấc mơ ngắn ngủi như vô cùng hấp dẫn kia, miệng bất giác than thở: “Đáng tiếc a đáng tiếc, chỉ còn một chút nữa là thượng y được rồi, chết tiệt đang thời điểm cao trào thì tự dưng tỉnh lại, thực đáng chết. . . . . ."
Thẫn thờ một lúc, Mile tiến vào nhà tắm giải quyết vấn đề của mình, hồi lâu sau, khi vừa bước ra đến cửa phòng, một cỗ mùi hương mê chết người không đền mạng chui vào cánh mũi hắn. Chính là Mile chưa có ăn điểm tâm, giờ phút này sớm đói đến mức ngực dính vào lưng, ngửi được một thứ mê người như vậy đã sớm chảy nước miếng.
“A! Thượng đế a!" Mile kêu lên hốt hoảng khi nhìn thấy một bàn đầy những mĩ thực, tuy rằng trông rất ngon, nhưng hắn chỉ có thể trừng hai con mắt ra nhìn mà không dám động tay.
Phía sau, nam nhân mạc áo ngủ cầm hai cái chén dĩa từ trong nhà bếp bước ra, dường như không nhìn thấy Mile quay đầu đi lại vào trong bếp.
“A!" Mile không khỏi cười khẽ, hắn còn tưởng rằng Chu Mặc sau khi tỉnh lại đã đi rồi, ai biết được nam nhân kia cư nhiên vẫn ở lại, đã thế còn vào nhà bếp chuẩn bị đồ ăn nữa chứ, bất quá đem nam nhân này về cũng không phí công, ít nhất có thể hưởng thụ một chút. . . . . . Nhìn lên đồng hồ, đã sắp tới giờ cơm trưa.
Tủ lạnh của Mile và của Phí Nhĩ Đức đối lập nhau hoàn toàn, tủ lạnh của Phí Nhĩ Đức rỗng tuếch chỉ có mấy bình rượu, mà của Mile thì lại to đến đáng sợ, ước chừng chiếm một mặt tường, Chu Mặc nhớ đến lúc nhìn thấy cái tủ lạnh đó mà ngây người.
Sau khi mở cái tủ lạnh to đó ra hắn lại tiếp tục ngây dại, trong tủ lạnh cái gì cũng có, cái gì cũng nhiều, có lẽ cái tủ lạnh ấy được mua để trữ đồ dùng trong một năm rưỡi thì phải.
Nam nhân có cái thói quen, cho dù là trong lòng không thoải mái nhưng cũng không vì nó mà làm hư hỏng hương vị của món ăn, nghĩ đem dùng những hương vị đó để an ủi tâm tư của mình. Mile kia cư nhiên lại trở thành ngư ông đắc lợi mà tận hưởng.
Pho mát nấu chảy, gà nướng rau củ, cà rốt và nấm hầm thịt bò, tôm Madagascar, khoai tây nghiền. . . . . .
Không kiềm chế mà tự nuốt nước miếng, Mile cầm dao nĩa trong tay không biết xuống tay như thế nào, một bàn tràn đầy đồ ăn làm cho hắn có cảm giác như đang ngồi ở nhà hàng Pháp.
Mỹ thực trước mặt, thực là hấp dẫn, nhưng là ——
Nhìn người kia!
Đối diện là một nam nhân đang cúi đầu ăn chán nản, với bộ dạng đáng yêu khi phát sốt thật là khác xa nhau.
“Ngươi tính không trở về sao?" Mile một bên nhai gà nướng, một bên nhấm nháp ly rượu hồng của Pháp mà Chu Mặc đã chuẩn bị.
Nam nhân đối diện dừng động tác, ngước mắt nhìn Mile sau đó cúi đầu âm thanh buồn rầu nói: “Cám ơn ngươi đã đưa ta đến đây."
“Không cần khách khí." Về sau ta nhất đạnh bắt ngươi trả cả vốn lần lời, Mile hướng nam nhân cười nói, “Ta xem ngươi cũng không thuận tiện quay về nhà của hắn, dù sao Phí Nhĩ Đức cũng là người không thích sự phiền toái, muốn hay không ở lại nhà của ta?"
Nam nhân khẽ nhíu mày, sau đó nhẹ nhàng lắc đầu: “Không cần, cám ơn."
“Thật không. . . . . ." Mile khẽ cười như không có chuyện gì, “Ta tin rằng, không chừng vài ngày sau chính ngươi sẽ quay lại đây."
Tác giả :
Vạn Diệp Chi Thương