Như Em Hằng Mong
Chương 20
Lúc Thẩm Độ trở về phòng, Tần Phong đã tắm xong.
Cậu ấy nghe thấy âm thanh quẹt thẻ của Thẩm Độ ở bên ngoài, chạy nhanh ra mở cửa cho cậu.
Cửa vừa mở ra, đập vào mặt là mùi rượu, trong lòng Tần Phong không kiềm được hừ một tiếng, trong đầu lại nghĩ, mình và Thẩm Độ quen biết nhau nhiều năm như vậy, thật sự đây là lần đầu thấy cậu uống nhiều rượu thế đấy.
Nói không phải thất tình chắc cũng chẳng ai tin.
Thẩm Độ đi vào, ngồi trên ghế sofa, dựa vào vào thành ghế, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Rượu phẩm [1] của Thẩm Độ rất tốt, cho dù uống say cũng sẽ không thất lễ, chỉ yên tĩnh hệt như đã ngủ.
[1] Phẩm hạnh sau khi uống rượu
Tần Phong đóng cửa đi vào phòng, hỏi: "Cậu mua được thuốc giải rượu chưa?"
Cậu ta đi đến phòng khách, thấy Thẩm Độ nhắm tựa người trên ghế sofa, giống như đang ngủ vậy.
Nhưng Tần Phong biết cậu không ngủ, cậu ta đi đến tủ ở giữa hai chiếc giường, cầm chai nước suối chưa mở nắp đến cho cậu, có hơi lo lắng, "Cậu không sao chứ?"
Thẩm Độ không trả lời cậu ta, chỉ nhận lấy nước, uống thuốc giải rượu, rồi nhắm mắt nghỉ ngơi.
Tần Phong ngồi xuống ghế sofa một người bên cạnh, cầm máy chụp ảnh xem hình hôm nay chụp.
Lúc cậu ta thấy tấm hình chụp Bảo Như, không nhịn được, ngẩng đầu hỏi Thẩm Độ, "Hôm nay cậu chịu đả kích gì à?"
Thẩm Độ nghe vậy thì nhíu mày lại, cậu thấy hơi phiền, ngước mắt lên nhìn Tần Phong.
Tần Phong nói: "Tối nay cậu uống nhiều bia như vậy, người khác không biết còn tưởng cậu thất tình đấy. Tối nay A Thụ còn âm thầm hỏi tớ, có phải cậu thất tình không nữa."
Đôi mày tuấn tú của Thẩm Độ nhíu lại, "Cậu rảnh quá nên chán à?"
Tần Phong phụt cười ra tiếng, cậu hỏi: "Này, chúng ta là anh em nhiều năm như vậy, cậu nói thật với tớ đi, có phải cậu đã yêu Bảo Như đến mức không cách nào kiềm chế được không?"
"Không." Thẩm Độ cau mày đáp lời, đứng dậy đi đến mép giường cầm lấy áo phông và quần, đi vào phòng tắm tắm rửa.
Tần Phong hừ một tiếng, cậu thật sự muốn xem thử Thẩm Độ còn có thể chống đỡ được bao lâu.
Hứa Bảo Như đi chơi bên ngoài có hơi lạ giường, cô lại sợ quấy rầy việc nghỉ ngơi của Trương Dĩnh, thật sự không dám trở mình.
Mất ngủ đến hơn hai giờ sáng, cuối cùng mới hơi buồn ngủ.
Vì là ra ngoài du lịch, mọi người cũng không sắp xếp hành trình, thả lỏng thế nào đi đến đâu, cho nên cả đám đều ngủ đến lúc mặt trời lên cao ba sào mới tỉnh.
Hứa Bảo Như cảm thấy mình ngủ quá lâu, kết quả mấy tên nam sinh kia ngủ như heo, mười hai giờ trưa vẫn chưa thức dậy.
Hứa Bảo Như và Trương Dĩnh ra ngoài đi dạo một vòng về, mấy nam sinh tối hôm qua say rượu vẫn chưa chịu dậy. Cô dứt khoát đi lên gọi dậy, đứng bên ngoài gõ cửa hồi lâu, Dương Húc mới lim dim mở mắt, buồn ngủ đi ra mở cửa, còn hỏi: "Mấy giờ rồi vậy?"
Hứa Bảo Như mỉm cười, dọa cậu ta, "Chuẩn bị kiểm tra này, thầy đến rồi."
Quả nhiên Dương Húc đang mơ mơ màng màng bị cô hù, cậu ta mở to mắt, mờ mịt nói: "Hả, kiểm tra cái gì, tại sao lại muốn thi."
Hứa Bảo Như bật cười, "Các cậu mau dậy đi, sao có thể ngủ như vậy, ba giờ chiều còn phải đi về đó."
Dương Húc hơi sững sốt, lúc này mới phản ứng lại được, cậu ta thở phào nhẹ nhõm, "Trời, cậu hù chết tớ, tớ còn tưởng rằng tớ bị mộng du đấy."
Hứa Bảo Như thúc giục cậu ta nhanh đi rửa mặt, nói: "Các cậu nhanh lên chút, tớ và Tiểu Dĩnh đang chờ các cậu để đi ăn cơm đây."
"Biết rồi."
Hứa Bảo Như hối thúc người xong chuẩn bị đi xuống lầu, kết quả vừa quay người, phát hiện Thẩm Độ đi ra từ căn phòng bên cạnh.
Cô kêu lên một tiếng ồ, "Cậu ở phòng này à?"
Thẩm Độ nhìn cô, không lên tiếng, đi thẳng đến thang máy.
Hứa Bảo Như cũng phải đi thang máy, nên cũng đi theo qua đó.
Lúc chờ thang máy, Hứa Bảo Như quay đầu sang, trong mắt mang theo ý cười, hỏi Thẩm Độ, "Cậu còn nhớ chuyện tối hôm qua không?"
Thẩm Độ nhíu mày, không lên tiếng.
Đôi mắt Hứa Bảo Như cong lên, cười, cô đến gần, nhìn vào mắt Thẩm Độ, nhẹ giọng hỏi cậu, "Tại sao hôm qua cậu lại nắm tay tớ?"
Hứa Bảo Như bỗng nhiên đến gần, Thẩm Độ có thể ngửi được hương thơm từ tóc cô, cậu nhíu mày, hồi lâu, mới đáp một câu, "Uống nhiều thôi."
Hứa Bảo Như cũng đoán được.
Trái lại cô cũng không thấy thất vọng, khóe môi cong cong, cười một tiếng.
Đúng lúc thang máy đến, cô theo Thẩm Độ cùng đi vào.
Trong thang máy còn có những người khác, hai người cũng không nói gì nữa.
Sau một lúc, thang máy xuống đến đại sảnh lầu một.
Từ thang máy đi ra, Hứa Bảo Như quay đầu vẫy vẫy tay với Thẩm Độ, cười nói: "Thẩm Độ, bye bye, hẹn gặp lại nhé."
Cô nói xong còn cười với Thẩm Độ, sau đó đi thẳng ra ngoài.
Thẩm Độ nhìn bóng lưng Hứa Bảo Như, cậu dừng chân mấy giây, ấn đường nhíu lại, sau đó cũng quay đầu, rời đi theo hướng khác.
Lần này Hứa Bảo Như ra ngoài, chơi rất vui vẻ.
Buổi chiều lúc về đến nhà chỉ mới hơn bốn giờ, cô về phòng tắm gội trước, sau đó đi xuống lầu vào phòng bếp ăn bữa xế mẹ đã chuẩn bị.
Mẹ Hứa cười hỏi cô, "Lần này chơi có vui không?"
Hứa Bảo Như cười híp mắt, nói: "Dĩ nhiên là vui rồi ạ."
Mẹ Hứa cười, mở cửa tủ lạnh ra, cầm lấy hai trái táo từ bên trong ra, nói: "Chơi vui thì cũng phải tem tém lại, không phải sắp đến kì thi giữa kì rồi sao."
Hứa Bảo Như kêu ồ một tiếng, khôn khéo nói: "Con biết rồi mẹ."
Hứa Bảo Như chuyển đến thành phố S cũng gần một năm, bây giờ cô đã thích ứng rất tốt với chế độ học tập biến thái của trường cấp ba.
Kì thi giữa kì vẫn tương đối quan trọng, ngày hôm sau đi học, Hứa Bảo Như bắt đầu nghiêm túc học tập.
Nhờ phúc của Thẩm Độ, bây giờ cô cũng không chán ghét toán như trước. Ít nhất cũng nguyện ý làm đề, không trực tiếp từ bỏ khi thấy đề như lúc trước.
Thi giữa kì xong, trường học cũng không cho nghỉ, vẫn đi học như bình thường.
Chủ nhiệm lớp nói: "Bắt đầu từ bây giờ, đến lúc kì thi vào đại học kết thúc, các em đừng quá mong đợi đến kì nghỉ, kì nghỉ hè năm nay đoán chừng còn phải đi học trước thời hạn. Đừng quên, bây giờ các em đã gần như là học sinh lớp mười hai, chớ xem thường, cả ngày cứ nghĩ đến việc nghỉ. Muốn nghỉ, thi vào đại học xong, muốn chơi thế nào thì chơi thế đó."
Nói xong lại bổ sung: "À, đúng rồi, thứ sáu tuần này sẽ có kết quả, mọi người có thể chuẩn bị xem thử mình thi được bao nhiêu điểm."
Dương Húc ngồi bên dưới nhỏ giọng thầm thì: "Nhìn điểm thôi mà còn phải chuẩn bị nữa cơ đấy."
Hà Minh Việt xuy một tiếng, "Không phải là vì sợ cậu bị đả kích sao, chuẩn bị tâm lý chút cũng đỡ hơn."
Thứ sáu lúc có kết quả, bạn học cùng lớp đều sôi trào, tất cả vây quanh trên bục giảng xem thứ hạng.
Dương Húc không định xem mình thi được bao mấy điểm, nhưng cũng rất nóng lòng đi xem hạng.
Cậu ta chen lên đằng trước, thấy Hứa Bảo Như, lập tức kêu: "Bảo Như! Cậu thi được hạng tám, xếp hạng hai mươi bảy toàn khối!"
Hứa Bảo Như hơi bất ngờ, tiến bộ nhiều như vậy sao?
Dương Húc ở phía trên xem hồi lâu, chạy xuống nói: "Bảo Như, lần này cậu thi toán được chín mươi mấy điểm đó."
Hứa Bảo Như kinh ngạc, "Thật hay giả vậy?"
"Thật mà, tớ lừa cậu làm gì, có lẽ một hồi sẽ phát bài thi đấy."
Thật ra chín mươi điểm cũng chỉ là số điểm đạt tiêu chuẩn, nhưng đối với Hứa Bảo Như mà nói, số điểm toán này quả thật đã là sự đổi mới rồi.
Cô cũng không nghĩ đến, sẽ có một ngày mình lại có thể thi môn toán được chín mươi mấy điểm.
Tối về nhà, cô nói lại điểm thi với ba mẹ. Mẹ Hứa vui vẻ hẳn, còn nói: "Mẹ thấy con phải cảm ơn Thẩm Độ thật tốt đó, lúc nghỉ đông mỗi ngày người ta đều giúp con học thêm toán, nếu không phải có Thẩm Độ, môn toán của con cũng không thể tiến bộ nhanh như vậy được."
Dĩ nhiên trong lòng Hứa Bảo Như biết rõ. Mặc dù Thẩm Độ không xem cô ra gì, nhưng lúc giảng đề cho cô vẫn rất có trách nhiệm.
Cô chợt nhớ đến thời gian nghỉ đông, hình như khi đó mỗi ngày cô đều ở chung một chỗ với Thẩm Độ, khoảng thời gian đó thật sự rất vui vẻ.
Mẹ Hứa thương lượng với ba Hứa, nói: "Em định cuối tuần mời Uyển Thu và Tiểu Độ đến ăn cơm. Lần này Bảo Như nhà chúng ta thi tốt như vậy, thật sự nên cảm ơn Thẩm Độ thật tốt mới được."
Ba Hứa đồng ý nói: "Đúng đó, cảm ơn thật tốt là điều cần thiết mà."
Vừa nói, lại đề nghị: "Anh thấy hay là ăn ở ngoài luôn đi, anh đặt một phòng riêng, trang trọng chút."
Mẹ Hứa gật đầu liên tục, "Đúng đúng, vẫn là anh suy nghĩ chu đáo."
Hứa Bảo Như nghe vậy thì hơi bối rối, cô nghĩ thật ra đây là chuyện của cô và Thẩm Độ, phải cảm ơn thì cũng là cô đi cảm ơn. Hai gia đình cùng ăn cơm, có phải quá trang trọng không?
Nhưng suy nghĩ của người lớn, cô cũng không cách nào chi phối, còn chưa kịp ngăn cản, ba đã quyết định đặt phòng ăn rồi.
Thời gian ăn cơm là vào buổi tối thứ bảy.
Vì thật ra thì cũng chỉ có hai gia đình cùng ăn cơm, nên cũng không long trọng quá mức.
Tối thứ bảy, Hứa Bảo Như theo mẹ đi sang nhà cách vách chờ dì Thẩm.
Thẩm Uyển Thu đã thay quần áo xong đang chuẩn bị đi ra, thấy mẹ Hứa đến tìm mình, vội thay giày đi ra, cười nói: "Ơ, tôi đang định ra đây."
Mẹ Hứa cười nói: "Không sao không sao, dù gì cũng chỉ có mấy người chúng ta, đi lúc nào cũng được cả."
Thật ra Thẩm Uyển Thu có hơi ngại, nói: "Mọi người khách sáo quá, bạn học giúp đỡ lẫn nhau là rất bình thường thôi, hơn nữa với quan hệ của hai gia đình chúng ta, Thẩm Độ giảng đề cho Bảo Như cũng là việc nên làm mà."
Mẹ Hứa cười, nói: "Cũng không có gì, vừa khéo cũng lâu rồi chúng ta không ăn cơm chung, đi ăn có thể cho hai đứa nhỏ thả lỏng chút."
"Được." Thẩm Uyển Thu cười, cùng mẹ Hứa đi ra ngoài trước.
Hứa Bảo Như đứng ở cửa chờ Thẩm Độ, lúc Thẩm Độ đang thay giày, cô nhỏ giọng nói: "Mời cơm là chủ ý của ba mẹ tớ. Vốn tớ định tự mình đến cảm ơn cậu thôi."
Thẩm Độ thay giày xong đi ra, vừa đóng cửa vừa hỏi, "Cậu định cảm ơn tôi thế nào?"
Hứa Bảo Như chớp mắt mấy cái, "Lấy thân báo đáp nhé?"
Động tác khóa cửa của Thẩm Độ ngừng trong chốc lát, cậu quay mặt sang, nhìn về phía Hứa Bảo Như.
Hứa Bảo Như cười ha ha một tiếng, "Xin lỗi tớ chỉ đùa thôi." Cô nghiêm túc nói: "Tớ định mua một món quà cho cậu."
Thẩm Độ nhìn cô, không nói gì nữa.
Cậu khóa cửa kĩ càng, cùng Hứa Bảo Như đi ra ngoài.
Chỗ ăn cơm nằm ở bên kia trung tâm thành phố, lúc học đi qua đây, ba Hứa đã chờ sẵn.
Mấy người đi vào, ba Hứa đứng dậy lên tiếng chào hỏi.
Thẩm Uyển Thu vội vàng nói: "Ngài khách sáo quá."
Ba Hứa cười một tiếng, nói: "Mời ngồi."
Mẹ Hứa cười, cùng Thẩm Uyển Thu ngồi qua một bên, nói: "Rồi, hai nhà chúng ta đã lâu không ăn cơm chung. Vốn định nói tết năm nay tụ họp một bữa, kết quả mọi người đều bận bịu, kéo dài đến bây giờ, cuối cùng mới lại ăn cơm cùng nhau."
Thẩm Uyển Thu nói: "Đúng vậy. Qua năm nay tôi vẫn bận rộn, đi công tác khoảng chừng hai ba ngày, gần đây mới hơi rảnh rỗi."
Ba Hứa nói: "Thị trường năm nay khẩn trương, áp lực của các cơ quan ngành nghề cũng lớn."
"Đúng vậy."
Những người lớn nói chuyện công việc, Hứa Bảo Như và Thẩm Độ chỉ ngồi một bên.
Cô nghe một hồi thấy hơi chán, quay đầu nhìn Thẩm Độ theo bản năng.
Thẩm Độ dựa lưng vào ghế, cụp mắt, không biết đang suy nghĩ gì.
Có lẽ là nhận ra được ánh mắt của cô, cậu ngước mắt nhìn về phía cô.
Hứa Bảo Như đối diện với ánh mắt của cậu, mỉm cười.
Trong lúc nhất thời cô không biết nói gì, vì vậy lại quay đầu qua, tiếp tục nghe người lớn trò chuyện.
Một bữa cơm diễn ra rất hòa thuận vui vẻ.
Cơm nước xong đi ra khỏi nhà hàng, mới gần chín giờ.
Ba Hứa phải đến công ty xử lí chút chuyện, Thẩm Uyển Thu và mẹ Hứa muốn đi dạo phố một hồi.
Trước khi đi mới nhớ đến hai đứa nhỏ, Thẩm Uyển Thu lấy ra hai tấm vé xem phim trong túi xách, "Công ty tặng vé xem phim, mẹ không có thời gian đi xem. Hiếm khi thi xong, hai đứa đi xem đi, vừa khéo có thể thả lỏng chút."
Mẹ Hứa cũng nói: "Đúng đó, hai đứa đi xem phim cũng được đấy, xem xong về nhà cũng không muộn lắm."
Hứa Bảo Như nhìn Thẩm Độ theo bản năng.
Thẩm Độ không nói gì.
Cô không thể làm gì khác, đành nhận lấy vé xem phim trước, mỉm cười, mắt cong cong, nói: "Cảm ơn dì."
Thẩm Uyển Thu cũng cười, xoa đầu Hứa Bảo Như một cái, lại nhìn về phía con trai, nói: "Chăm sóc em gái tốt đấy, một hồi xem phim xong phải bắt xe về nhà ngay."
Thẩm Độ đáp một tiếng vâng rất nhạt.
Thẩm Uyển Thu và mẹ Hứa dặn dò hai đứa nhỏ xong, sau đó cùng nhau đi dạo phố.
Chờ hai người mẹ rời đi, Hứa Bảo Như mới nhìn Thẩm Độ, cô vẫy vẫy hai tấm vé xem phim trong tay, nói: "Hay là, đi xem nhé?"
Cô cũng không biết thời gian còn lại nên làm gì, thật ra thì xem phim cũng không tệ.
Thẩm Độ không từ chối, bình thản nói: "Tùy cậu."
Hứa Bảo Như cầm điện thoại tìm kiếm địa chỉ, "Chúng ta tìm rạp chiếu phim nào gần đây đi."
Hứa Bảo Như tìm được địa chỉ trong điện thoại của mình, gần đây có một rạp chiếu phim cách họ năm trăm mét.
Hai người đi bộ qua đó, đúng lúc bộ phim sắp chiếu.
Hứa Bảo Như cầm vé đến đổi hai tấm vé xem phim, Thẩm Độ đi mua hai ly coca.
Hứa Bảo Như nhận lấy ly coca, cười tít mắt nói: "Cảm ơn."
Hai người ngồi bên ngoài chờ khoảng năm phút, phòng chiếu phim bắt đầu kiểm vé.
Vì là cuối tuần, người đến xem phim rất nhiều. Hơn nữa Hứa Bảo Như quan sát soe qua, phần lớn đều là các cặp đôi.
Cô nhỏ giọng nói với Thẩm Độ: "Đây là phim tình cảm à?"
Sự thật chứng minh, đây thật sự là một bộ phim tình cảm tươi mát.
Bên trong có rất nhiều phân cảnh lãng mạn hôn hít.
Nếu Hứa Bảo Như xem một mình, cô sẽ không cảm thấy có gì cả. Nhưng đây là xem cùng Thẩm Độ. Cô vô thức nhớ lại cái hôn lần trước với Thẩm Độ một cách khó hiểu.
Cô nghĩ ngợi, âm thầm đỏ mặt trong bóng tối.
Cô quay đầu sang theo bản năng, nhìn Thẩm Độ.
Thẩm Độ đang nhìn màn hình chiếu phim, trên mặt không có cảm xúc gì, cũng không biết đang suy nghĩ gì.
Hứa Bảo Như nhìn Thẩm Độ một hồi, lại quay đầu, tiếp tục xem phim.
Nhưng có lẽ vì tối nay có rất nhiều các cặp đôi, lúc bộ phim sắp kết thúc, hàng sau cô có một cặp đôi hôn nhau.
Hứa Bảo Như vốn không chú ý, nhưng âm thanh của họ quá lớn, cô quay đầu lại theo bản năng, ngay lập tức thấy hai người họ đang dính sát nhau hôn môi.
Mặt Hứa Bảo Như đỏ bừng, vội vàng quay đầu qua chỗ khác.
Cô không hề chú ý, Thẩm Độ cũng vô thức nhíu mày lại.
Xem phim xong đi ra ngoài, Hứa Bảo Như nói: "Haiz, bây giờ mọi người cởi mở quá nhỉ."
Thẩm Độ nhìn cô.
Hứa Bảo Như đi ở phía trước, ra khỏi rạp chiếu phim, gió đêm phía đối diện thổi tới, vô cùng thoải mái.
Cô quay đầu hỏi Thẩm Độ, "Phải đi về à?"
Thẩm Độ ừ một tiếng rất nhạt, cầm điện thoại gọi xe.
Còn mấy phút nữa xe mới đến, Hứa Bảo Như nhàn quá thành chán, đi đến chỗ bên cạnh rạp chiếu phim mua một cây kẹo bông gòn.
Mua xong quay lại, cô giơ cây kẹo đường rất lớn ra hỏi Thẩm Độ, "Cậu muốn ăn không?"
Thẩm Độ tỏ vẻ chê ghét, "Không."
Hứa Bảo Như đã sớm đoán được Thẩm Độ sẽ không ăn, cô thu lại về, tự mình ăn.
Nhưng cây kẹo bông gòn quá lớn, trên đường về nhà, Hứa Bảo Như ăn mãi, đến bên ngoài tiểu khu vẫn chưa ăn xong.
Quả thật cô thấy hơi ngọt, vừa xuống xe đã chạy vào cửa hàng tiện lợi bên cạnh tiểu khu mua một chai nước suối.
Ai ngờ vận may của cô không tốt, mua phải chai nước suối này nắp vặn rất chặt, cô vặn hồi lâu vẫn không mở ra được.
Cô nhíu mày, đang chuẩn bị đi vào thêm lần nữa mua một chai khác, Thẩm Độ không nhìn nổi nữa, đưa tay cầm lấy.
"Khoan —–" Hứa Bảo Như còn chưa kịp ngăn cản, Thẩm Độ đã nhíu mày, cậu ngước mắt nhìn về phía Hứa Bảo Như, sắc mặt rất khó coi, "Hứa Bảo Như."
Hứa Bảo Như vội vàng nói: "Rất xin rất xin lỗi, tay tớ dính quá, vừa rồi đường chảy trên tay tớ."
Cô vừa mới vặn nắp chai, nắp chai đều bị đường trên tay cô dính vào.
Thẩm Độ nhíu chặt mày, nhìn chằm chằm Hứa Bảo Như một hồi lâu. Nhưng cuối cùng vẫn không nói gì, chịu đựng cảm giác dinh dính trong tay, cúi đầu mở nắp chai nước cho cô, sau đó thuận tay ném nắp chai vào thùng rác bên cạnh.
Hứa Bảo Như rất áy náy, cô vội vàng dùng nước suối rửa tay mình sạch sẽ, sau đó kéo tay Thẩm Độ theo bản năng.
Thẩm Độ hơi kinh ngạc, ngước mắt lên nhìn cô.
Một tay Hứa Bảo Như cầm tay Thẩm Độ, một tay cẩn thận đổ nước suối lên tay cậu, rửa sạch giúp cậu, cô vừa nghiêm túc rửa tay cho Thẩm Độ, vừa nói xin lỗi: "Tớ xin lỗi tớ xin lỗi, không phải tớ cố ý đâu."
Cô rửa tay cho Thẩm Độ hết nửa chai nước, đưa tay sờ thử một cái, cảm giác không còn dính đường nữa, mới cúi đầu lấy ra một tờ khăn giấy trong túi xách, lại kéo tay Thẩm Độ, lau khô nước trên tay giúp cậu.
Chờ làm xong, cuối cùng cô cũng thở phào, ngẩng đầu lên, mỉm cười, đôi mắt cong lên, nói: "Được rồi, sạch nha."
Thẩm Độ đứng ở đó, nhìn Hứa Bảo Như với đôi mắt đen nhánh.
Cậu không nói gì cả, chỉ nhìn cô như vậy.
Hứa Bảo Như cũng nhìn cậu, Thẩm Độ đứng yên khuất sáng, khuôn mặt đẹp trai nổi bật động lòng người,
Thẩm Độ nhìn chằm chằm Hứa Bảo Như một hồi, cuối cùng cũng không nói gì. Cậu xoay người, đi trước.
Đi ở phía trước.
Nhưng chỉ có ánh trăng sáng biết cậu đang suy nghĩ điều gì, lòng bàn tay Hứa Bảo Như chạm qua mơ hồ nóng lên, cậu vô thúc, hơi cong ngón tay chạm vào.
Cậu ấy nghe thấy âm thanh quẹt thẻ của Thẩm Độ ở bên ngoài, chạy nhanh ra mở cửa cho cậu.
Cửa vừa mở ra, đập vào mặt là mùi rượu, trong lòng Tần Phong không kiềm được hừ một tiếng, trong đầu lại nghĩ, mình và Thẩm Độ quen biết nhau nhiều năm như vậy, thật sự đây là lần đầu thấy cậu uống nhiều rượu thế đấy.
Nói không phải thất tình chắc cũng chẳng ai tin.
Thẩm Độ đi vào, ngồi trên ghế sofa, dựa vào vào thành ghế, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Rượu phẩm [1] của Thẩm Độ rất tốt, cho dù uống say cũng sẽ không thất lễ, chỉ yên tĩnh hệt như đã ngủ.
[1] Phẩm hạnh sau khi uống rượu
Tần Phong đóng cửa đi vào phòng, hỏi: "Cậu mua được thuốc giải rượu chưa?"
Cậu ta đi đến phòng khách, thấy Thẩm Độ nhắm tựa người trên ghế sofa, giống như đang ngủ vậy.
Nhưng Tần Phong biết cậu không ngủ, cậu ta đi đến tủ ở giữa hai chiếc giường, cầm chai nước suối chưa mở nắp đến cho cậu, có hơi lo lắng, "Cậu không sao chứ?"
Thẩm Độ không trả lời cậu ta, chỉ nhận lấy nước, uống thuốc giải rượu, rồi nhắm mắt nghỉ ngơi.
Tần Phong ngồi xuống ghế sofa một người bên cạnh, cầm máy chụp ảnh xem hình hôm nay chụp.
Lúc cậu ta thấy tấm hình chụp Bảo Như, không nhịn được, ngẩng đầu hỏi Thẩm Độ, "Hôm nay cậu chịu đả kích gì à?"
Thẩm Độ nghe vậy thì nhíu mày lại, cậu thấy hơi phiền, ngước mắt lên nhìn Tần Phong.
Tần Phong nói: "Tối nay cậu uống nhiều bia như vậy, người khác không biết còn tưởng cậu thất tình đấy. Tối nay A Thụ còn âm thầm hỏi tớ, có phải cậu thất tình không nữa."
Đôi mày tuấn tú của Thẩm Độ nhíu lại, "Cậu rảnh quá nên chán à?"
Tần Phong phụt cười ra tiếng, cậu hỏi: "Này, chúng ta là anh em nhiều năm như vậy, cậu nói thật với tớ đi, có phải cậu đã yêu Bảo Như đến mức không cách nào kiềm chế được không?"
"Không." Thẩm Độ cau mày đáp lời, đứng dậy đi đến mép giường cầm lấy áo phông và quần, đi vào phòng tắm tắm rửa.
Tần Phong hừ một tiếng, cậu thật sự muốn xem thử Thẩm Độ còn có thể chống đỡ được bao lâu.
Hứa Bảo Như đi chơi bên ngoài có hơi lạ giường, cô lại sợ quấy rầy việc nghỉ ngơi của Trương Dĩnh, thật sự không dám trở mình.
Mất ngủ đến hơn hai giờ sáng, cuối cùng mới hơi buồn ngủ.
Vì là ra ngoài du lịch, mọi người cũng không sắp xếp hành trình, thả lỏng thế nào đi đến đâu, cho nên cả đám đều ngủ đến lúc mặt trời lên cao ba sào mới tỉnh.
Hứa Bảo Như cảm thấy mình ngủ quá lâu, kết quả mấy tên nam sinh kia ngủ như heo, mười hai giờ trưa vẫn chưa thức dậy.
Hứa Bảo Như và Trương Dĩnh ra ngoài đi dạo một vòng về, mấy nam sinh tối hôm qua say rượu vẫn chưa chịu dậy. Cô dứt khoát đi lên gọi dậy, đứng bên ngoài gõ cửa hồi lâu, Dương Húc mới lim dim mở mắt, buồn ngủ đi ra mở cửa, còn hỏi: "Mấy giờ rồi vậy?"
Hứa Bảo Như mỉm cười, dọa cậu ta, "Chuẩn bị kiểm tra này, thầy đến rồi."
Quả nhiên Dương Húc đang mơ mơ màng màng bị cô hù, cậu ta mở to mắt, mờ mịt nói: "Hả, kiểm tra cái gì, tại sao lại muốn thi."
Hứa Bảo Như bật cười, "Các cậu mau dậy đi, sao có thể ngủ như vậy, ba giờ chiều còn phải đi về đó."
Dương Húc hơi sững sốt, lúc này mới phản ứng lại được, cậu ta thở phào nhẹ nhõm, "Trời, cậu hù chết tớ, tớ còn tưởng rằng tớ bị mộng du đấy."
Hứa Bảo Như thúc giục cậu ta nhanh đi rửa mặt, nói: "Các cậu nhanh lên chút, tớ và Tiểu Dĩnh đang chờ các cậu để đi ăn cơm đây."
"Biết rồi."
Hứa Bảo Như hối thúc người xong chuẩn bị đi xuống lầu, kết quả vừa quay người, phát hiện Thẩm Độ đi ra từ căn phòng bên cạnh.
Cô kêu lên một tiếng ồ, "Cậu ở phòng này à?"
Thẩm Độ nhìn cô, không lên tiếng, đi thẳng đến thang máy.
Hứa Bảo Như cũng phải đi thang máy, nên cũng đi theo qua đó.
Lúc chờ thang máy, Hứa Bảo Như quay đầu sang, trong mắt mang theo ý cười, hỏi Thẩm Độ, "Cậu còn nhớ chuyện tối hôm qua không?"
Thẩm Độ nhíu mày, không lên tiếng.
Đôi mắt Hứa Bảo Như cong lên, cười, cô đến gần, nhìn vào mắt Thẩm Độ, nhẹ giọng hỏi cậu, "Tại sao hôm qua cậu lại nắm tay tớ?"
Hứa Bảo Như bỗng nhiên đến gần, Thẩm Độ có thể ngửi được hương thơm từ tóc cô, cậu nhíu mày, hồi lâu, mới đáp một câu, "Uống nhiều thôi."
Hứa Bảo Như cũng đoán được.
Trái lại cô cũng không thấy thất vọng, khóe môi cong cong, cười một tiếng.
Đúng lúc thang máy đến, cô theo Thẩm Độ cùng đi vào.
Trong thang máy còn có những người khác, hai người cũng không nói gì nữa.
Sau một lúc, thang máy xuống đến đại sảnh lầu một.
Từ thang máy đi ra, Hứa Bảo Như quay đầu vẫy vẫy tay với Thẩm Độ, cười nói: "Thẩm Độ, bye bye, hẹn gặp lại nhé."
Cô nói xong còn cười với Thẩm Độ, sau đó đi thẳng ra ngoài.
Thẩm Độ nhìn bóng lưng Hứa Bảo Như, cậu dừng chân mấy giây, ấn đường nhíu lại, sau đó cũng quay đầu, rời đi theo hướng khác.
Lần này Hứa Bảo Như ra ngoài, chơi rất vui vẻ.
Buổi chiều lúc về đến nhà chỉ mới hơn bốn giờ, cô về phòng tắm gội trước, sau đó đi xuống lầu vào phòng bếp ăn bữa xế mẹ đã chuẩn bị.
Mẹ Hứa cười hỏi cô, "Lần này chơi có vui không?"
Hứa Bảo Như cười híp mắt, nói: "Dĩ nhiên là vui rồi ạ."
Mẹ Hứa cười, mở cửa tủ lạnh ra, cầm lấy hai trái táo từ bên trong ra, nói: "Chơi vui thì cũng phải tem tém lại, không phải sắp đến kì thi giữa kì rồi sao."
Hứa Bảo Như kêu ồ một tiếng, khôn khéo nói: "Con biết rồi mẹ."
Hứa Bảo Như chuyển đến thành phố S cũng gần một năm, bây giờ cô đã thích ứng rất tốt với chế độ học tập biến thái của trường cấp ba.
Kì thi giữa kì vẫn tương đối quan trọng, ngày hôm sau đi học, Hứa Bảo Như bắt đầu nghiêm túc học tập.
Nhờ phúc của Thẩm Độ, bây giờ cô cũng không chán ghét toán như trước. Ít nhất cũng nguyện ý làm đề, không trực tiếp từ bỏ khi thấy đề như lúc trước.
Thi giữa kì xong, trường học cũng không cho nghỉ, vẫn đi học như bình thường.
Chủ nhiệm lớp nói: "Bắt đầu từ bây giờ, đến lúc kì thi vào đại học kết thúc, các em đừng quá mong đợi đến kì nghỉ, kì nghỉ hè năm nay đoán chừng còn phải đi học trước thời hạn. Đừng quên, bây giờ các em đã gần như là học sinh lớp mười hai, chớ xem thường, cả ngày cứ nghĩ đến việc nghỉ. Muốn nghỉ, thi vào đại học xong, muốn chơi thế nào thì chơi thế đó."
Nói xong lại bổ sung: "À, đúng rồi, thứ sáu tuần này sẽ có kết quả, mọi người có thể chuẩn bị xem thử mình thi được bao nhiêu điểm."
Dương Húc ngồi bên dưới nhỏ giọng thầm thì: "Nhìn điểm thôi mà còn phải chuẩn bị nữa cơ đấy."
Hà Minh Việt xuy một tiếng, "Không phải là vì sợ cậu bị đả kích sao, chuẩn bị tâm lý chút cũng đỡ hơn."
Thứ sáu lúc có kết quả, bạn học cùng lớp đều sôi trào, tất cả vây quanh trên bục giảng xem thứ hạng.
Dương Húc không định xem mình thi được bao mấy điểm, nhưng cũng rất nóng lòng đi xem hạng.
Cậu ta chen lên đằng trước, thấy Hứa Bảo Như, lập tức kêu: "Bảo Như! Cậu thi được hạng tám, xếp hạng hai mươi bảy toàn khối!"
Hứa Bảo Như hơi bất ngờ, tiến bộ nhiều như vậy sao?
Dương Húc ở phía trên xem hồi lâu, chạy xuống nói: "Bảo Như, lần này cậu thi toán được chín mươi mấy điểm đó."
Hứa Bảo Như kinh ngạc, "Thật hay giả vậy?"
"Thật mà, tớ lừa cậu làm gì, có lẽ một hồi sẽ phát bài thi đấy."
Thật ra chín mươi điểm cũng chỉ là số điểm đạt tiêu chuẩn, nhưng đối với Hứa Bảo Như mà nói, số điểm toán này quả thật đã là sự đổi mới rồi.
Cô cũng không nghĩ đến, sẽ có một ngày mình lại có thể thi môn toán được chín mươi mấy điểm.
Tối về nhà, cô nói lại điểm thi với ba mẹ. Mẹ Hứa vui vẻ hẳn, còn nói: "Mẹ thấy con phải cảm ơn Thẩm Độ thật tốt đó, lúc nghỉ đông mỗi ngày người ta đều giúp con học thêm toán, nếu không phải có Thẩm Độ, môn toán của con cũng không thể tiến bộ nhanh như vậy được."
Dĩ nhiên trong lòng Hứa Bảo Như biết rõ. Mặc dù Thẩm Độ không xem cô ra gì, nhưng lúc giảng đề cho cô vẫn rất có trách nhiệm.
Cô chợt nhớ đến thời gian nghỉ đông, hình như khi đó mỗi ngày cô đều ở chung một chỗ với Thẩm Độ, khoảng thời gian đó thật sự rất vui vẻ.
Mẹ Hứa thương lượng với ba Hứa, nói: "Em định cuối tuần mời Uyển Thu và Tiểu Độ đến ăn cơm. Lần này Bảo Như nhà chúng ta thi tốt như vậy, thật sự nên cảm ơn Thẩm Độ thật tốt mới được."
Ba Hứa đồng ý nói: "Đúng đó, cảm ơn thật tốt là điều cần thiết mà."
Vừa nói, lại đề nghị: "Anh thấy hay là ăn ở ngoài luôn đi, anh đặt một phòng riêng, trang trọng chút."
Mẹ Hứa gật đầu liên tục, "Đúng đúng, vẫn là anh suy nghĩ chu đáo."
Hứa Bảo Như nghe vậy thì hơi bối rối, cô nghĩ thật ra đây là chuyện của cô và Thẩm Độ, phải cảm ơn thì cũng là cô đi cảm ơn. Hai gia đình cùng ăn cơm, có phải quá trang trọng không?
Nhưng suy nghĩ của người lớn, cô cũng không cách nào chi phối, còn chưa kịp ngăn cản, ba đã quyết định đặt phòng ăn rồi.
Thời gian ăn cơm là vào buổi tối thứ bảy.
Vì thật ra thì cũng chỉ có hai gia đình cùng ăn cơm, nên cũng không long trọng quá mức.
Tối thứ bảy, Hứa Bảo Như theo mẹ đi sang nhà cách vách chờ dì Thẩm.
Thẩm Uyển Thu đã thay quần áo xong đang chuẩn bị đi ra, thấy mẹ Hứa đến tìm mình, vội thay giày đi ra, cười nói: "Ơ, tôi đang định ra đây."
Mẹ Hứa cười nói: "Không sao không sao, dù gì cũng chỉ có mấy người chúng ta, đi lúc nào cũng được cả."
Thật ra Thẩm Uyển Thu có hơi ngại, nói: "Mọi người khách sáo quá, bạn học giúp đỡ lẫn nhau là rất bình thường thôi, hơn nữa với quan hệ của hai gia đình chúng ta, Thẩm Độ giảng đề cho Bảo Như cũng là việc nên làm mà."
Mẹ Hứa cười, nói: "Cũng không có gì, vừa khéo cũng lâu rồi chúng ta không ăn cơm chung, đi ăn có thể cho hai đứa nhỏ thả lỏng chút."
"Được." Thẩm Uyển Thu cười, cùng mẹ Hứa đi ra ngoài trước.
Hứa Bảo Như đứng ở cửa chờ Thẩm Độ, lúc Thẩm Độ đang thay giày, cô nhỏ giọng nói: "Mời cơm là chủ ý của ba mẹ tớ. Vốn tớ định tự mình đến cảm ơn cậu thôi."
Thẩm Độ thay giày xong đi ra, vừa đóng cửa vừa hỏi, "Cậu định cảm ơn tôi thế nào?"
Hứa Bảo Như chớp mắt mấy cái, "Lấy thân báo đáp nhé?"
Động tác khóa cửa của Thẩm Độ ngừng trong chốc lát, cậu quay mặt sang, nhìn về phía Hứa Bảo Như.
Hứa Bảo Như cười ha ha một tiếng, "Xin lỗi tớ chỉ đùa thôi." Cô nghiêm túc nói: "Tớ định mua một món quà cho cậu."
Thẩm Độ nhìn cô, không nói gì nữa.
Cậu khóa cửa kĩ càng, cùng Hứa Bảo Như đi ra ngoài.
Chỗ ăn cơm nằm ở bên kia trung tâm thành phố, lúc học đi qua đây, ba Hứa đã chờ sẵn.
Mấy người đi vào, ba Hứa đứng dậy lên tiếng chào hỏi.
Thẩm Uyển Thu vội vàng nói: "Ngài khách sáo quá."
Ba Hứa cười một tiếng, nói: "Mời ngồi."
Mẹ Hứa cười, cùng Thẩm Uyển Thu ngồi qua một bên, nói: "Rồi, hai nhà chúng ta đã lâu không ăn cơm chung. Vốn định nói tết năm nay tụ họp một bữa, kết quả mọi người đều bận bịu, kéo dài đến bây giờ, cuối cùng mới lại ăn cơm cùng nhau."
Thẩm Uyển Thu nói: "Đúng vậy. Qua năm nay tôi vẫn bận rộn, đi công tác khoảng chừng hai ba ngày, gần đây mới hơi rảnh rỗi."
Ba Hứa nói: "Thị trường năm nay khẩn trương, áp lực của các cơ quan ngành nghề cũng lớn."
"Đúng vậy."
Những người lớn nói chuyện công việc, Hứa Bảo Như và Thẩm Độ chỉ ngồi một bên.
Cô nghe một hồi thấy hơi chán, quay đầu nhìn Thẩm Độ theo bản năng.
Thẩm Độ dựa lưng vào ghế, cụp mắt, không biết đang suy nghĩ gì.
Có lẽ là nhận ra được ánh mắt của cô, cậu ngước mắt nhìn về phía cô.
Hứa Bảo Như đối diện với ánh mắt của cậu, mỉm cười.
Trong lúc nhất thời cô không biết nói gì, vì vậy lại quay đầu qua, tiếp tục nghe người lớn trò chuyện.
Một bữa cơm diễn ra rất hòa thuận vui vẻ.
Cơm nước xong đi ra khỏi nhà hàng, mới gần chín giờ.
Ba Hứa phải đến công ty xử lí chút chuyện, Thẩm Uyển Thu và mẹ Hứa muốn đi dạo phố một hồi.
Trước khi đi mới nhớ đến hai đứa nhỏ, Thẩm Uyển Thu lấy ra hai tấm vé xem phim trong túi xách, "Công ty tặng vé xem phim, mẹ không có thời gian đi xem. Hiếm khi thi xong, hai đứa đi xem đi, vừa khéo có thể thả lỏng chút."
Mẹ Hứa cũng nói: "Đúng đó, hai đứa đi xem phim cũng được đấy, xem xong về nhà cũng không muộn lắm."
Hứa Bảo Như nhìn Thẩm Độ theo bản năng.
Thẩm Độ không nói gì.
Cô không thể làm gì khác, đành nhận lấy vé xem phim trước, mỉm cười, mắt cong cong, nói: "Cảm ơn dì."
Thẩm Uyển Thu cũng cười, xoa đầu Hứa Bảo Như một cái, lại nhìn về phía con trai, nói: "Chăm sóc em gái tốt đấy, một hồi xem phim xong phải bắt xe về nhà ngay."
Thẩm Độ đáp một tiếng vâng rất nhạt.
Thẩm Uyển Thu và mẹ Hứa dặn dò hai đứa nhỏ xong, sau đó cùng nhau đi dạo phố.
Chờ hai người mẹ rời đi, Hứa Bảo Như mới nhìn Thẩm Độ, cô vẫy vẫy hai tấm vé xem phim trong tay, nói: "Hay là, đi xem nhé?"
Cô cũng không biết thời gian còn lại nên làm gì, thật ra thì xem phim cũng không tệ.
Thẩm Độ không từ chối, bình thản nói: "Tùy cậu."
Hứa Bảo Như cầm điện thoại tìm kiếm địa chỉ, "Chúng ta tìm rạp chiếu phim nào gần đây đi."
Hứa Bảo Như tìm được địa chỉ trong điện thoại của mình, gần đây có một rạp chiếu phim cách họ năm trăm mét.
Hai người đi bộ qua đó, đúng lúc bộ phim sắp chiếu.
Hứa Bảo Như cầm vé đến đổi hai tấm vé xem phim, Thẩm Độ đi mua hai ly coca.
Hứa Bảo Như nhận lấy ly coca, cười tít mắt nói: "Cảm ơn."
Hai người ngồi bên ngoài chờ khoảng năm phút, phòng chiếu phim bắt đầu kiểm vé.
Vì là cuối tuần, người đến xem phim rất nhiều. Hơn nữa Hứa Bảo Như quan sát soe qua, phần lớn đều là các cặp đôi.
Cô nhỏ giọng nói với Thẩm Độ: "Đây là phim tình cảm à?"
Sự thật chứng minh, đây thật sự là một bộ phim tình cảm tươi mát.
Bên trong có rất nhiều phân cảnh lãng mạn hôn hít.
Nếu Hứa Bảo Như xem một mình, cô sẽ không cảm thấy có gì cả. Nhưng đây là xem cùng Thẩm Độ. Cô vô thức nhớ lại cái hôn lần trước với Thẩm Độ một cách khó hiểu.
Cô nghĩ ngợi, âm thầm đỏ mặt trong bóng tối.
Cô quay đầu sang theo bản năng, nhìn Thẩm Độ.
Thẩm Độ đang nhìn màn hình chiếu phim, trên mặt không có cảm xúc gì, cũng không biết đang suy nghĩ gì.
Hứa Bảo Như nhìn Thẩm Độ một hồi, lại quay đầu, tiếp tục xem phim.
Nhưng có lẽ vì tối nay có rất nhiều các cặp đôi, lúc bộ phim sắp kết thúc, hàng sau cô có một cặp đôi hôn nhau.
Hứa Bảo Như vốn không chú ý, nhưng âm thanh của họ quá lớn, cô quay đầu lại theo bản năng, ngay lập tức thấy hai người họ đang dính sát nhau hôn môi.
Mặt Hứa Bảo Như đỏ bừng, vội vàng quay đầu qua chỗ khác.
Cô không hề chú ý, Thẩm Độ cũng vô thức nhíu mày lại.
Xem phim xong đi ra ngoài, Hứa Bảo Như nói: "Haiz, bây giờ mọi người cởi mở quá nhỉ."
Thẩm Độ nhìn cô.
Hứa Bảo Như đi ở phía trước, ra khỏi rạp chiếu phim, gió đêm phía đối diện thổi tới, vô cùng thoải mái.
Cô quay đầu hỏi Thẩm Độ, "Phải đi về à?"
Thẩm Độ ừ một tiếng rất nhạt, cầm điện thoại gọi xe.
Còn mấy phút nữa xe mới đến, Hứa Bảo Như nhàn quá thành chán, đi đến chỗ bên cạnh rạp chiếu phim mua một cây kẹo bông gòn.
Mua xong quay lại, cô giơ cây kẹo đường rất lớn ra hỏi Thẩm Độ, "Cậu muốn ăn không?"
Thẩm Độ tỏ vẻ chê ghét, "Không."
Hứa Bảo Như đã sớm đoán được Thẩm Độ sẽ không ăn, cô thu lại về, tự mình ăn.
Nhưng cây kẹo bông gòn quá lớn, trên đường về nhà, Hứa Bảo Như ăn mãi, đến bên ngoài tiểu khu vẫn chưa ăn xong.
Quả thật cô thấy hơi ngọt, vừa xuống xe đã chạy vào cửa hàng tiện lợi bên cạnh tiểu khu mua một chai nước suối.
Ai ngờ vận may của cô không tốt, mua phải chai nước suối này nắp vặn rất chặt, cô vặn hồi lâu vẫn không mở ra được.
Cô nhíu mày, đang chuẩn bị đi vào thêm lần nữa mua một chai khác, Thẩm Độ không nhìn nổi nữa, đưa tay cầm lấy.
"Khoan —–" Hứa Bảo Như còn chưa kịp ngăn cản, Thẩm Độ đã nhíu mày, cậu ngước mắt nhìn về phía Hứa Bảo Như, sắc mặt rất khó coi, "Hứa Bảo Như."
Hứa Bảo Như vội vàng nói: "Rất xin rất xin lỗi, tay tớ dính quá, vừa rồi đường chảy trên tay tớ."
Cô vừa mới vặn nắp chai, nắp chai đều bị đường trên tay cô dính vào.
Thẩm Độ nhíu chặt mày, nhìn chằm chằm Hứa Bảo Như một hồi lâu. Nhưng cuối cùng vẫn không nói gì, chịu đựng cảm giác dinh dính trong tay, cúi đầu mở nắp chai nước cho cô, sau đó thuận tay ném nắp chai vào thùng rác bên cạnh.
Hứa Bảo Như rất áy náy, cô vội vàng dùng nước suối rửa tay mình sạch sẽ, sau đó kéo tay Thẩm Độ theo bản năng.
Thẩm Độ hơi kinh ngạc, ngước mắt lên nhìn cô.
Một tay Hứa Bảo Như cầm tay Thẩm Độ, một tay cẩn thận đổ nước suối lên tay cậu, rửa sạch giúp cậu, cô vừa nghiêm túc rửa tay cho Thẩm Độ, vừa nói xin lỗi: "Tớ xin lỗi tớ xin lỗi, không phải tớ cố ý đâu."
Cô rửa tay cho Thẩm Độ hết nửa chai nước, đưa tay sờ thử một cái, cảm giác không còn dính đường nữa, mới cúi đầu lấy ra một tờ khăn giấy trong túi xách, lại kéo tay Thẩm Độ, lau khô nước trên tay giúp cậu.
Chờ làm xong, cuối cùng cô cũng thở phào, ngẩng đầu lên, mỉm cười, đôi mắt cong lên, nói: "Được rồi, sạch nha."
Thẩm Độ đứng ở đó, nhìn Hứa Bảo Như với đôi mắt đen nhánh.
Cậu không nói gì cả, chỉ nhìn cô như vậy.
Hứa Bảo Như cũng nhìn cậu, Thẩm Độ đứng yên khuất sáng, khuôn mặt đẹp trai nổi bật động lòng người,
Thẩm Độ nhìn chằm chằm Hứa Bảo Như một hồi, cuối cùng cũng không nói gì. Cậu xoay người, đi trước.
Đi ở phía trước.
Nhưng chỉ có ánh trăng sáng biết cậu đang suy nghĩ điều gì, lòng bàn tay Hứa Bảo Như chạm qua mơ hồ nóng lên, cậu vô thúc, hơi cong ngón tay chạm vào.
Tác giả :
Nghê Đa Hỉ