Nhõng Nhẽo Gặp Đa Tình
Chương 25
Type: Linhh Linhh
Đầu óc Tần Vũ Phi rối bời, nhưng lúc này lại thấy chân mày Cố Anh Kiệt nhíu lại, anh đưa tay sờ vai và cổ cô, “Em không thoa kem chống nắng à?".
Tần Vũ Phi ngây người.
“Không thoa kem chống nắng mà còn xuống đây phơi, em định thay lớp da mới hả?" Anh gầm lên.
Tần Vũ Phi vẫn đang ngây người.
Cố Anh Kiệt xoay đầu nhìn xung quanh: “Chúng ta qua bên kia, bên đó không có nắng, lát nữa trở về em nhớ phải thoa kem chống nắng biết không? Lỡ bị cháy nắng sẽ rất rát, sao cả chút kiến thức này cũng không biết vậy hả, rõ là ra ngoài chơi mà lại không hề chuẩn bị. Đợi chút, em có mang kem chống nắng theo không?".
Anh nhìn cô, đợi cô trả lời, nếu không có thì anh lấy của anh cho cô dùng. Nhưng cô không nói gì mà chỉ nhìn anh, đột nhiên cô bám lên vai anh, nhoài người lên khẽ chạm môi anh.
Lần này đến Cố Anh Kiệt ngây người, đây là nhận lời anh rồi sao? Nhưng chẳng phải họ đang nói chuyện kem chống nắng sao? Cái người này rõ ràng chẳng nghe vào tai... Cố Anh Kiệt không kịp nghĩ nhiều, vì Tần Vũ Phi đã ôm lấy gáy anh, hôn anh.
Đầu Cố Anh Kiệt ong một cái, nhanh chóng đối khách thành chủ. Anh ấn cô lên trên rặng san hô, hôn cuồng nhiệt.
Anh ôm chặt cô, nụ hôn này còn cuồng nhiệt hơn khi nãy. Cố Anh Kiệt mừng như điên, cô gái đáng ghét này, xưa nay làm việc không theo đạo lý, kỳ lạ khó hiểu, nhưng nụ hôn của cô thật tốt đẹp, anh không muốn buông ra chút nào. Nụ hôn kéo dài, cả hai đều thở hổn hển, anh chuyển sang ngậm vành tai cô, khó nén được phấn khích, dịu giọng hỏi: “Vậy là em đồng ý rồi đúng không? Chuyện của chúng ta cứ quyết định vậy nha".
Tần Vũ Phi không lên tiếng, cô đổi tư thế, tựa đầu mình lên vai anh.Cô cũng không biết mình đang nghĩ gì, lúc nãy nhất thời kích động, rất muốn hôn anh. Nhưng giờ anh hỏi như vậy, cô không biết phải trả lời thế nào.
“Tôi có mang kem chống nắng, đừng lo."
Giằng co nửa ngày, cô lại nói cái này?! Cố Anh Kiệt không dám tin, anh kéo cô từ trong lòng mình ra, đang muốn hét lên “em đùa với tôi à?", bên du thuyền đột nhiên truyền đến tiếng nói hoảng hốt của con gái, sau đó có thêm nhiều người cùn gọi, kế đó là tiếng hét ồn ào.
Cố Anh Kiệt và Tần Vũ Phi đều giật nảy mình. Anh kéo cô lên: “Chúng ta trở về trước, em đừng có chạy lung tung, không được đi một mình, về thuyền trước đi. Lát nữa anh sẽ đến tìm em".
Tần Vũ Phi không biết đã xảy ra chuyện gì, vội ngoan ngoãn gật đầu, không thèm hờn dỗi với anh nữa, cùng anh bơi trở về. Trên du thuyền có không ít người, thì ra có vài người đùa giỡn làm cho một cô gái rơi xuống nước, cô gái kia bị hoảng sợ, chân còn bị chuột rút, may mắn là bên cạnh có người đang bơi, người trên thuyền cũng nhảy xuống cứu, sau cùng không có chuyện gì lớn.
Trên thuyền còn có vài nhân viên công tác, họ phụ trách lái thuyền, chuẩn bị thức ăn và phục vụ các hoạt động hàng ngày, cũng được trang bị các kiến thức cứu hộ, lập tức giúp xử lí, cô gái kia không có chuyện gì. Nhưng vừa rồi chơi hơi quá, thế nào cũng có phần mất vui. Từ Ngôn Sướng và Cố Anh Kiệt ra mặt hòa giải, cuối cùng người cần xin lỗi đứng ra nhận lỗi, mọi chuyện xem như êm xuôi.
Sau khi xử lý xong mọi chuyện, Cố Anh Kiệt quay lạ tìm Tần Vũ Phi nhưng không thấy. Anh thở dài, đi lòng vòng trên thuyền hơn nửa ngày, cuối cùng gặp được Doãn Đình. Doãn Đình đang bưng hai ly nước, nghe anh hỏi thì nghiêng đầu: “Cô ấy đang ở phòng bên dưới đó, nói ràng muốn ngủ một chút, chúng em ở bên cạnh chới đánh bài".
Cố Anh Kiệt nghe xong nhấc chân định đi xuống phòng nghỉ. Doãn Đình vội ngăn anh lại: “Chỗ đó con trai không được vào đâu".
“Tại sao?"
“Chúng em cược hơi lớn, không ho con trai vào đưuọc." Dứt lời Doãn Đình đi mất, bỏ lại Cố Anh Kiệt ngây ngốc đứng đó. Bên cạnh có một chàng trai nói: “Họ cược thua một ván thì cởi một cái đó mà". Bạn gái của anh chàng này cũng đang chơi dưới đó còn anh chàng thì bị đuổi ra. “Con gái đúng là kỳ lạ, lúc bơi thì bảo mặc nhiều quá không được nhìn, lúc đáng bào thì lại bảo mặc ít quá không được nhìn. Tới tới lui lui không phải cũng mặc bikini à? Thật khó hiểu."
Cố Anh Kiệt không thể đồng ý hơn được nữa, con gái đúng là khó hiểu, nhất là người tên Tần Vũ Phi, cô ấy chính ;à trưởng môn phái khó hiểu. Người ra đáng bài, cô ngủ thì chọn chỗ đó làm gì. Hơn nữa lúc nãy là cô chủ động hôn anh, đã nói anh sẽ đến tìm cô mà co lại chạy xuống dưới đó. Nói cô không trốn anh, tin mới lạ.
Cố Anh Kiệt có chút bực bội, không rõ Tần Vũ Phi đang nghĩ gì. Anh lượn hai vòng trên boong thuyền, lại ngồi rất lâu, đắn đó nên nhờ người xuống đó gọi cô lên không, lại lo làm vậy cô sẽ không vui. Sau nữa có người tìm anh, anh đành trở về thuyền bên kia thôi.
Đúng là Tần Vũ Phi đang trốn, vì cô không biết phải quyết định thế nào.
Thời gian qua rất nhanh, du thuyền đúng theo thời gian đã định mà cập bến đảo nghỉ dưỡng, mọi người chia phòng xong, cầm thẻ phòng trở về tắm rửa nghỉ ngơi, muốn tham gia hoạt động tập thể thì tập hợp lúc năm giờ. Tần Vũ Phi khi đứng trong sảnh khách sạn thì khẽ lướt mắt nhìn quanh, không thấy Cố Anh Kiệt. Cô nghĩ mình không hề có ý định tìm anh, nhưng không thấy anh cô lại rất thất vọng. Cô cầm thẻ phòng, đi cùng Doãn Đình lên phòng.
Cố Anh Kiệt xử lý xong các chuyện lặt vặt, khi đuổi đến khách sạn thì mọi người đã về phòng gần hết, anh đi một vòng, không thâý Tần Vũ Phi. Nhất thời anh cảm thấy tức giận, cái người này, người này.
Đến năm giờ, mọi người tập hợp, có thể đến phòng ăn ăn tạm chút gì, cũng có thể đi thẳng ra bãi biển để chuẩn bị cho bữa tiệc nướng, tối đến sẽ đốt lửa trại, nướng thịt bắn pháo hoa, đương nhiên muốn hoạt động tự do cũng được. Mọi người nhanh chóng quyết định mình muốn làm gì rồi giải tán. Từ Ngôn Sướng dẫn người đến khu nướng, Cố Anh Kiệt ở lại khách sạn sắp xếp hoạt động cho mọi người.
Chính Cố Anh Kiệt đã chủ động đứng ra nhận nhiệm vụ ở lại khách sạn, nhưng anh ở sảnh từ sớm cho đến khi mọi người đều đi hết cũng không thấy Tần Vũ Phi. Người cùng phòng với cô là Doãn Đình rề rà xuống muộn, nói Tần Vũ Phi thấy mệt quá, không muốn đi chơi, Doãn Đình xuống lấy chút thức ăn cho cô. Cố Anh Kiệt một bụng lửa giận không có chỗ nào phát ra.
Tối đến, Cố Anh Kiệt ở nơi nướng thịt nhưng trong lòng không yên, càng không thấy người trong lòng càng ngứa ngáy, huống hồ Tần Vũ Phi còn chủ động hôn anh, hôn xong lại không nói có đồng ý hay không, cứ như nhử mồi vậy. Nếu không phải hiểu quá rõ tính kiêu kỳ nũng nịu của cô đại tiểu thư này anh sẽ thật sự cho rằng đây là chiêu thả dây dài câu cá lớn của một tay lão luyện nơi tình trường rồi. Trước nay chưa từng có cô gái nào có thể nhử đến anh rối bời như thế.
Cố Anh Kiệt lật cánh gà trên vỉ nướng, anh không có tâm trạng chơi đùa, cũng không thể không làm gì, nếu rảnh rỗi ah nghĩ anh sẽ không nhịn được mà chạy đến tận phòng khách sạn mà bắt Tần Vũ Phi, cho nên anh chủ động nhận lấy nhiệm vụ to lớn là nướng thịt này. Nhưng vừa nướng trong đầu toàn bộ đều là cô gái kia. Lần này thật có chút tệ, anh đâu phải tên nhóc mười bảy mười tám tuổi, cũng chẳng phải lần đầu biết yêu, nhưng tâm trạng còn kích động hơn thời thanh niên, trước đây muốn suy nghĩ một cách lý trí, muốn bồi dưỡng lòng tin rồi từ từ tiến tới, nhưng lý luận đó đều bị ném qua một bên hết rồi.
Anh không muốn từ từ nữa, không thể nào từ từ với cô được, anh thích cô, rất thích, anh muốn yêu cô.
Anh định đợi thời gian thích hợp, khi không ai chú ý anh sẽ về khách sạn bắt cô, lần này bất luận thế nào cũng không thể để cô chạy thoát được, sau khi xác định danh phận, anh sẽ đặt ra quy tắc yêu đương cho anh và cô, điều thứ nhất chính là không được chơi trò trốn tìm. Điều thứ hai... hừm, điều thứ hai còn chưa nghĩ ra, điều quan trọng nhất bây giờ là không được chơi trốn tìm nữa!
Cố Anh Kiệt đang suy nghĩ, một chiếc đĩa được đưa tới, Doãn Đình cười hì hì nói: “Anh Cố, cho sau cái cánh gà, hai miếng bắp, sáu nấm đông cô, hai miếng beefsteak". Tuy bên cạnh cũng có nhân viên khách sạn đang nướng giúp, nhưng ai cũng thích chạy đến chỗ Cố Anh Kiệt lấy đồ ăn,có thể sai bảo anh Cố mà, thật sự rất thú vị mà.
Cố Anh Kiệt ngước mắt nhìn Doãn Đình, Doãn Đình thấy có chút ngại ngùng, vì trước đó cô ấy đã lấy ba đĩa rồi, thế là giải thích: “Đĩa này không phải lấy cho mình em ăn đâu, em lấy lên ăn chung với Vũ Phi nữa".
Cho Tần Vũ Phi sao? Cố Anh Kiệt nghiêm túc chọn mấy cái lớn, đã nướng kỹ, sau đó quay người lấy một bình tương cà chua từ trong thùng nguyên liệu, sau khi biết Tần Vĩ Phi cũng tham gia hoạt động lần này, anh cố ý dặn nhà hàng chuẩn bị tương cà chua, nhưng cô lại không xuống. Vừa đưa tương cà chua và đĩa thịt nướng cho Doãn Đình đột nhiên bên cạnh có một cô gái chạy đến, “James". Cô gái kia gọi, còn mang theo chút thẹn thùng.
Cố Anh Kiệt cười với cô ta, đây là Tôn Diệc Tuyết, em gái của bạn anh Tôn Diệc An, ngồi cùng xe với anh đến đây. “Em muốn ăn gì?" Anh hỏi.
Tôn Diệc Tuyết mím môi cười, mặt dường như đỏ lên: “James, em thích anh. Chúng ta yêu nhau có được không?".
Cố Anh Kiệt giật mình, vô thức nhìn qua Doãn Đình một cái. Doãn Đình mở to mắt, thích thú nhìn. Tỏ tình kìa, Cố Anh Kiệt được tỏ tình kìa. Lúc trước cô ấy tỏ tình đã bị rừ chối, thật muốn xem kết quả tỏ tình của cô gái này. Nếu là từ chối, không biết lời thoại của Cố Anh Kiệt có thay đổi hay không, nếu từ chối, dáng vẻ khi nhận lời của Cố Anh Kiệt trông sẽ thế nào, muốn xem quá!
Doãn Đình nóng lòng nhiều chuyện, mắt lấp lánh, Cố Anh Kiệt thấy mà đau đầu.
Nhưng vì Cố Anh Kiệt nhìn Doãn Đình, Tôn Diệc Tuyết cũng nhìn sang, ánh mắt như muốn nói cô ấy đang làm phiền họ đó. Doãn Đình ngây ngô cười hai tiếng, còn đang định tiếp tục giả ngốc, nhưng da mặt không đủ dày, Tôn Diệc Tuyết nhìn lần nữa cô ấy liền quyết định rút lui thôi. Không cho xem thì thôi, lát nữa hỏi Cố Anh Kiệt là được, á, không đúng, cô ấy ngại mở miệng hỏi Cố Anh Kiệt lắm. Vậy cô ấy bảo Vũ Phi hỏi là được rồi.
Doãn Đình bưng chiếc đĩa, nhanh chóng chạy về phía khách sạn. Cố Anh Kiệt nhìn theo bóng lưng cô ây, âm thầm chửi thề trong lòng, chẳng cần tốn tế bào não cũng đoán được ra chắc chắn cô ấy chạy đi buôn chuyện với Tần Vũ Phi rồi, thật muốn gọi cô ấy trở lại, nhét cô ấy một trăm cái cách gà đề cô ấy ăn đi không nổi, không đi kể tội anh được.
Nhưng tiếc là...
“James?" Tôn Diệc Tuyết nhìn Cố Anh Kiệt, đợi anh trả lời.
Cố Anh Kiệt thu hồi ánh mắt từ hướng Doãn Đình biến mất trở về, cười cười với Tôn Diệc Tuyết: “Rất xin lỗi".
Bị từ chối rồi, Tôn Diệc Tuyết mím môi, hỏi anh: “Vì cô gái lúc nãy sao, cái cô Tiểu Đình đó?".
“Tất nhiên không phải." Cố Anh Kiệt bật cười, lắc đầu.
Tôn Diệc Tuyết không nói nữa, suy nghĩ, đột nhiên bật cười: “Không sao, dù sao anh cũng chưa có bạn gái, chúng ta hiểu nhau nhiều hơn là được rồi".
Cố Anh Kiệt nói: “Rồi em sẽ tìm được người thích hợp với em hơn".
Tôn Diệc Tuyết không đáp lại, quay người bỏ đi.
Cố Anh Kiệt thở phào, anh rất muốn nói cho cô ấy biết mình đã có bạn gái, bạn gái anh rất hay ghen, tính khí cũng xấu, nhưng anh rất thích cô ấy. Nhưng anh không được nói, không được tiết lộ quan hệ của anh và cô gái vô lương tâm kia. Anh yêu bao nhiêu lần, chưa có lần nào lại uất ức như vậy. Cố Anh Kiệt chẳng còn tâm tình nào nướng cánh gà nữa. Không biết Doãn Đình bên đó nói gì với Tần Vũ Phi, cô sẽ không lại nghĩ lệch đi, tưởng rằng anh vừa bám lấy cô vừa trêu ghẹo cô gái khác đó chứ?
Sau khi Doãn Đình về phòng quả thật đã nói ra. Không chỉ nói không thôi, còn rất hào hứng, thêm vào rất nhiều tính từ để miêu tả. Nào là tiếng sóng biển rì rào, ánh trăng mờ ảo, dưới chân là bãi cát mềm mịn, trước mặt là cô gái đáng yêu. “Thật muốn biết anh Cố suy nghĩ thế nào." Doãn Đình vừa ăn cánh gà vừa nói: “Cô gái đó chính là người đi chung xa anh ấy đến đây đó, anh ấy cố ý đi đón cô ấy đến đây chơi, chắc phải rất có thiện cảm nhỉ? Ầy, thật không phục, mình có chỗ nào thua kém cô ấy đâu chứ?". Doãn Đình ném cái xương gà vào thùng rác, chạy vào phòng vệ sinh soi gương, từ trong phòng vệ sinh nói vọng ra: “Rõ ràng mình cũng xinh đẹp lắm mà, sao lần nào theo đuổi người ta cũng thất bại vậy?".
Tần Vũ Phi không trả lời, chỉ chăm chú lọ tương cà chua kia. Không cần hỏi Doãn Đình cô cũng biết lọ tương này là ai đưa, chẳn ai ăn đồ nướng kèm với tương cà chua cả, chỉ có người kia mới chuẩn bị giúp cô thôi. Có con gái theo đuổi anh cơ đấy, đáng ghét! Đồ lăng nhăng đào hoa! Anh dám nhận lời cô ta thử xem! Cho dù không nhận lời, nhưng thử từ chối không đủ sạch sẽ xem!
Tần Vũ Phi bật dậy, bắt đầu thay quần áo.
Doãn Đình từ trong vệ sinh đi ra, nói: “A, mình biết rồi! Chắc chắn là do những người mình theo đuổi đều có độ khó cao, không trách mình được, đều tại họ!".
“Họ không có mắt nhìn." Tần Vũ Phi thuận miệng đáp.
“Không, không, bạn gái họ quen sau này cũng đâu có tệ." Doãn Đình nói.
Tần Vũ Phi đảo mắt, đồ ngốc này.
“Chỉ tại độ khó cao quá sức nên không nắm bắt được thôi." Doãn Đình trèo lên giường ai oán nói, “Theo đuổi bao nhiêu người mà chẳng được một ai. Anh mình còn nói mình là đồ lăng nhăng đào hoa nữa, người ta nào có!" Cô ấy đấm xuống giường, “Làm gì có ai lăng nhăng đào hoa mà còn trong trắng chứ! Đáng ghét! May còn lấy chuyện đó để ghẹo mình nữa, thật quá đáng ghét, nói chuyện ngaoif châm chọc ra thì không còn gì khác để nói".
“Là tự cậu ngốc, cô ấy nói lời khó nghe với cậu thì cậu mắng trả, xem lần sau cô ấy còn dám không?" Cái từ lăng nhăng đào hoa làm cho Tần Vũ Phi nghĩ ngay đến Cố Anh Kiệt, tên đó cũng kêu oan như thế. Cô chọn tới chọn lui vẫn không được bộ đồ nào ưng ý, sớm biết thì mang thêm vài bộ nữa rồi.
Doãn Đình bĩu môi, cô ấy mắng sao lại May, cô ấy không có được khí thế của Vũ Phi. “Tóm lại, lần sau mình sẽ tìm người dễ hơn để theo đuổi. Theo đuổi được mới là của mình,, không theo đuổi được thì tốt mấy cũng vô dụng." Cũng không phải không có chằng trai nào chủ động theo đuổi cô ấy, nhưng người theo đuổi cô ấy thì cô ấy không thích, nhìn qua đều là những người có tâm tư muốn kiếm lợi mà thôi, cô ấy không cần. Bây giờ Doãn Đình mới để ý tới hành động của Tần Vũ Phi, cô đã thay xong đồ, vào phòng vệ sinh trang điểm.
“Ấy, cậu định đi đâu à?"
“Ừ." Đ tìm tên lăng nhăng đào hoa kia tính sổ.
“Vậy cậu nhớ hỏi giúp mình Cố Anh Kiệt rốt cuộc có nhận lời cô gái kia không nhé, mình muốn biết."
“Được." Anh mà dám! Cô sẽ đập chết anh!
Tần Vũ Phi sửa soạn xong, rồi nhìn lại chính mình trong gương.
Để tất cả bọn họ ai cũng hạnh phúc hơn cô, sao cô cam lòng cho được đây?
Tần Vũ Phi hít sâu một hơi, cô không cam lòng. Thật sự không cam lòng.
Doãn Đình tung tăng đi trước dẫn đường, đưa Tần Vũ Phi đến bãi biển.
Càng đến gần đám đông thì khí thế của Tần Vũ Phi càng giảm. Đúng là cô không cam lòng, nhưng nếu không cam lòng là có thể vui vẻ hạnh phúc thì trên đời còn thương tổn và khổ đau sao? Không cam lòng chỉ là không cam lòng, chẳng nói lên được gì, cũng chẳng quyết định được gì.
Vài người bạn hi hi ha ha chạy đến, kéo Tần Vũ Phi và Doãn Đình ra nhảy múa, Tần Vũ Phi tươi cười cùng họ đứng thành một vòng, bắt đầu lắc lư, trong lòng lại thấy hoang mang, vì sao trong ba người chỉ mình cô sống không được tốt chứ?
Rõ là cô rất tốt, cô có tiền, có bố mẹ thương yêu cô, có một đám bạn bè, có một công việc rất tốt. Cô tốt đến không thể tốt hơn. Chỉ là không yêu thương được gì nữa mà thôi, chỉ là không muốn yêu nữa, có gì không tốt đâu? Người theo chủ nghĩa độc thân cũng rất nhiều, ai nói họ sống không được tốt đâu.
Ngày càng nhiều người đứng vào vòng nhảy, tiếng cười của mọi người đều rất vang. Tần Vũ Phi không cười được nữa, cơ mặt mỏi rồi, cô lặng lẽ lui ra khỏi đám người, cô muốn đi tìm Cố Anh Kiệt.
Nhưng đi một vòng quanh vẫn không thấy anh đâu. Doãn Đình nói anh đang nướng thịt, nhưng chỗ nướng thịt lại không thấy, đám người đang nhảy nhót cũng không thấy, trong đám người đang chơi oẳn tù tì uống rượi cũng không thấy, Tần Vũ Phi bắt đầu nổi nóng. Lại đi thêm một vòng, cô gái đi cùng xe với anh đến đây cũng không thấy đâu, Tần Vũ Phi càng thêm tức giận.
Xa xa bên bãi biển có vài đôi tình nhân đang ngồi hoặc đi dạo, Tần Vũ Phi không muốn qua đó xem có thấy anh hay không, nhưng lửa giận đang bùng lên trong lòng rồi. Việc này làm cho chút ý định cô vừa đưa ra lúc xuống đây lạnh dần, cô vốn không chắc mình có nên làm thế hay không, cô không dám chắc mình có thật sự sẽ có được hạnh phúc hay không.
Lúc này đám người xung quanh chợt la lên, một chùm pháo hoa nở ra giữa bầu trời.
Tần Vũ Phi ngẩng đầu, thấy vô số những tia sáng bắt mắt mở ra giữa bầu trời đen kịt, rất đẹp, rất động lòng người, chỉ được một lúc, trong chớp mắt tàn lụi dần.
Phải chăng cũng giống với hy vọng của cô, cô bi quan nghĩ.
Cố Anh Kiệt chạy từ trong khách sạn ra, hơi thở hổn hển. Anh đến phòng tìm Tần Vũ Phi, gõ cửa hơn nửa ngày cũng không ai trả lời, anh đợi một lúc, lại gõ thêm một lúc, vẫn không có người. Anh thật sự thất vọng, nghe thấy tiếng phái hoa bên ngoài, trong lòng chợt nghĩ, có lẽ cô cũng đang xem pháo hoa, thế là vội vã chạy trở xuống.
Pháo hoa bắt mắt, người bên bờ biển đứng thành từng nhóm từng nhóm, Cố Anh Kiệt không biết nên đi đâu tìm, anh chen bừa vào một nhóm người, vừa liếc mắt anh đã thấy cô ngay.
Tần Vũ Phi đang ngẩng đầu ngẩn ngơ nhìn những chùm pháo hoa không ngừng được bắn lên, một chùm vừa tàn, một chùm khác liền xông lên bầu trời đêm ngay, xung quanh là tiếng người reo hò kinh ngạc, giơ điện thoại lên chụp hình lại. Cô chỉ ngây ngốc đứng đó. Cô gạt sự bi quan của mình sang một bên, bi quan chẳng qua là tự cho rằng mình đáng thương, sẽ khiến người ta cười nhạo, cũng là chuyện cô ghét nhất.
Cho nên, cô ghét nhất chính là bản thân. Nếu cô sống không được tốt, đó là do tự cô gây nên. Cô thật sự chán ghét chính mình.
Đột nhiên có một người đứng bên cạnh, cô quanh đầu sang nhìn, tim nhảy liên hồi. Cô quay đầu lại, vờ như đang chăm chú ngắm pháo hoa.
Người bên cạnh không lên tiếng, cô cố gắng kiềm chế không quay qua nhìn anh, nhưng từng tế bào trong cơ thể vẫn có thể cảm nhận được sự tồn tại của anh, tim cô đập càng nhanh hơn, mặt cũng bắt đầu nóng dần. Tiếp đó, tay cô bị một bàn tay khác nắm lấy.
Mới đầu chỉ là một ngón tay, giống như đang do thám, lại như đang trêu ghẹo cô.
Ngón tay út móc lấy ngón tay út.
Cô biết đó là ai, cô không đẩy anh ra, cũng không nhìn anh. Mắt cô không hề dao động, chỉ nhìn pháo hoa trên bầu trời.
Xung quanh có rất nhiều tiếng cười nói, tiếng pháo hoa nổ, tiếng người hò reo, còn có tiếng sóng vỗ bờ, nhưng Tần Vũ Phi đều không nghe thấy, bên tai cô chỉ có nhịp tim của chính mình.
Ngón tay anh lại bắt đầu quấn lên, lần này là hai, hay ba ngón, cô không dám chắc, tim đập rất nhanh, cô không dám cúi đầu nhìn. Tiếp đó nữa, cả bàn tay cô bị nắm lấy. Nắm trọn trong lòng bàn tay anh.
Có rốt cuộc không nhịn được nữa, quay đầu sang nhìn anh, anh cũng đang nhìn cô, anh cũng đang nhìn cô. Ánh mắt sâu thẳm, nóng rực, tràn đầy thứ mà cô nghĩ là tình cảm.
Tần Vũ Phi chớp chớp mắt, anh vẫn đang nhìn cô, ánh mắt kia không hề thay đổi, ánh mắt này cô đã từng gặp, trong giấc mơ của cô anh cũng nhìn cô như thế.
Ngón tay anh khẽ động, tách ngón tay cô ra, để chúng đan vào giữa những kẽ tay của anh.
Mười ngón tay đan.
Cô lại chớp mắt, anh nhìn cô, không lên tiếng, bàn tay khẽ dùng sức, kéo cô rời khỏi đám đông.
Cô không kháng cự, không giãy giụa, trong lòng mềm nhũn, trong đầu không nghĩ được gì cả, trong mắt chỉ thấy gương mặt nghiêng của anh, phía sau là tiếng từng đợt từng đợt pháo hoa được bắn lên bầu trời, đám đông hò reo rất nhiệt tình, cô cảm thấy trong mình cũng có một loại kích động nào đó đang gào thét. Anh kéo cô, đi ngày một nhanh, trên tay cô là hơi ấm từ bàn tay anh, cô đi theo anh, tim đập mỗi lúc một nhanh.
Đầu óc Tần Vũ Phi rối bời, nhưng lúc này lại thấy chân mày Cố Anh Kiệt nhíu lại, anh đưa tay sờ vai và cổ cô, “Em không thoa kem chống nắng à?".
Tần Vũ Phi ngây người.
“Không thoa kem chống nắng mà còn xuống đây phơi, em định thay lớp da mới hả?" Anh gầm lên.
Tần Vũ Phi vẫn đang ngây người.
Cố Anh Kiệt xoay đầu nhìn xung quanh: “Chúng ta qua bên kia, bên đó không có nắng, lát nữa trở về em nhớ phải thoa kem chống nắng biết không? Lỡ bị cháy nắng sẽ rất rát, sao cả chút kiến thức này cũng không biết vậy hả, rõ là ra ngoài chơi mà lại không hề chuẩn bị. Đợi chút, em có mang kem chống nắng theo không?".
Anh nhìn cô, đợi cô trả lời, nếu không có thì anh lấy của anh cho cô dùng. Nhưng cô không nói gì mà chỉ nhìn anh, đột nhiên cô bám lên vai anh, nhoài người lên khẽ chạm môi anh.
Lần này đến Cố Anh Kiệt ngây người, đây là nhận lời anh rồi sao? Nhưng chẳng phải họ đang nói chuyện kem chống nắng sao? Cái người này rõ ràng chẳng nghe vào tai... Cố Anh Kiệt không kịp nghĩ nhiều, vì Tần Vũ Phi đã ôm lấy gáy anh, hôn anh.
Đầu Cố Anh Kiệt ong một cái, nhanh chóng đối khách thành chủ. Anh ấn cô lên trên rặng san hô, hôn cuồng nhiệt.
Anh ôm chặt cô, nụ hôn này còn cuồng nhiệt hơn khi nãy. Cố Anh Kiệt mừng như điên, cô gái đáng ghét này, xưa nay làm việc không theo đạo lý, kỳ lạ khó hiểu, nhưng nụ hôn của cô thật tốt đẹp, anh không muốn buông ra chút nào. Nụ hôn kéo dài, cả hai đều thở hổn hển, anh chuyển sang ngậm vành tai cô, khó nén được phấn khích, dịu giọng hỏi: “Vậy là em đồng ý rồi đúng không? Chuyện của chúng ta cứ quyết định vậy nha".
Tần Vũ Phi không lên tiếng, cô đổi tư thế, tựa đầu mình lên vai anh.Cô cũng không biết mình đang nghĩ gì, lúc nãy nhất thời kích động, rất muốn hôn anh. Nhưng giờ anh hỏi như vậy, cô không biết phải trả lời thế nào.
“Tôi có mang kem chống nắng, đừng lo."
Giằng co nửa ngày, cô lại nói cái này?! Cố Anh Kiệt không dám tin, anh kéo cô từ trong lòng mình ra, đang muốn hét lên “em đùa với tôi à?", bên du thuyền đột nhiên truyền đến tiếng nói hoảng hốt của con gái, sau đó có thêm nhiều người cùn gọi, kế đó là tiếng hét ồn ào.
Cố Anh Kiệt và Tần Vũ Phi đều giật nảy mình. Anh kéo cô lên: “Chúng ta trở về trước, em đừng có chạy lung tung, không được đi một mình, về thuyền trước đi. Lát nữa anh sẽ đến tìm em".
Tần Vũ Phi không biết đã xảy ra chuyện gì, vội ngoan ngoãn gật đầu, không thèm hờn dỗi với anh nữa, cùng anh bơi trở về. Trên du thuyền có không ít người, thì ra có vài người đùa giỡn làm cho một cô gái rơi xuống nước, cô gái kia bị hoảng sợ, chân còn bị chuột rút, may mắn là bên cạnh có người đang bơi, người trên thuyền cũng nhảy xuống cứu, sau cùng không có chuyện gì lớn.
Trên thuyền còn có vài nhân viên công tác, họ phụ trách lái thuyền, chuẩn bị thức ăn và phục vụ các hoạt động hàng ngày, cũng được trang bị các kiến thức cứu hộ, lập tức giúp xử lí, cô gái kia không có chuyện gì. Nhưng vừa rồi chơi hơi quá, thế nào cũng có phần mất vui. Từ Ngôn Sướng và Cố Anh Kiệt ra mặt hòa giải, cuối cùng người cần xin lỗi đứng ra nhận lỗi, mọi chuyện xem như êm xuôi.
Sau khi xử lý xong mọi chuyện, Cố Anh Kiệt quay lạ tìm Tần Vũ Phi nhưng không thấy. Anh thở dài, đi lòng vòng trên thuyền hơn nửa ngày, cuối cùng gặp được Doãn Đình. Doãn Đình đang bưng hai ly nước, nghe anh hỏi thì nghiêng đầu: “Cô ấy đang ở phòng bên dưới đó, nói ràng muốn ngủ một chút, chúng em ở bên cạnh chới đánh bài".
Cố Anh Kiệt nghe xong nhấc chân định đi xuống phòng nghỉ. Doãn Đình vội ngăn anh lại: “Chỗ đó con trai không được vào đâu".
“Tại sao?"
“Chúng em cược hơi lớn, không ho con trai vào đưuọc." Dứt lời Doãn Đình đi mất, bỏ lại Cố Anh Kiệt ngây ngốc đứng đó. Bên cạnh có một chàng trai nói: “Họ cược thua một ván thì cởi một cái đó mà". Bạn gái của anh chàng này cũng đang chơi dưới đó còn anh chàng thì bị đuổi ra. “Con gái đúng là kỳ lạ, lúc bơi thì bảo mặc nhiều quá không được nhìn, lúc đáng bào thì lại bảo mặc ít quá không được nhìn. Tới tới lui lui không phải cũng mặc bikini à? Thật khó hiểu."
Cố Anh Kiệt không thể đồng ý hơn được nữa, con gái đúng là khó hiểu, nhất là người tên Tần Vũ Phi, cô ấy chính ;à trưởng môn phái khó hiểu. Người ra đáng bài, cô ngủ thì chọn chỗ đó làm gì. Hơn nữa lúc nãy là cô chủ động hôn anh, đã nói anh sẽ đến tìm cô mà co lại chạy xuống dưới đó. Nói cô không trốn anh, tin mới lạ.
Cố Anh Kiệt có chút bực bội, không rõ Tần Vũ Phi đang nghĩ gì. Anh lượn hai vòng trên boong thuyền, lại ngồi rất lâu, đắn đó nên nhờ người xuống đó gọi cô lên không, lại lo làm vậy cô sẽ không vui. Sau nữa có người tìm anh, anh đành trở về thuyền bên kia thôi.
Đúng là Tần Vũ Phi đang trốn, vì cô không biết phải quyết định thế nào.
Thời gian qua rất nhanh, du thuyền đúng theo thời gian đã định mà cập bến đảo nghỉ dưỡng, mọi người chia phòng xong, cầm thẻ phòng trở về tắm rửa nghỉ ngơi, muốn tham gia hoạt động tập thể thì tập hợp lúc năm giờ. Tần Vũ Phi khi đứng trong sảnh khách sạn thì khẽ lướt mắt nhìn quanh, không thấy Cố Anh Kiệt. Cô nghĩ mình không hề có ý định tìm anh, nhưng không thấy anh cô lại rất thất vọng. Cô cầm thẻ phòng, đi cùng Doãn Đình lên phòng.
Cố Anh Kiệt xử lý xong các chuyện lặt vặt, khi đuổi đến khách sạn thì mọi người đã về phòng gần hết, anh đi một vòng, không thâý Tần Vũ Phi. Nhất thời anh cảm thấy tức giận, cái người này, người này.
Đến năm giờ, mọi người tập hợp, có thể đến phòng ăn ăn tạm chút gì, cũng có thể đi thẳng ra bãi biển để chuẩn bị cho bữa tiệc nướng, tối đến sẽ đốt lửa trại, nướng thịt bắn pháo hoa, đương nhiên muốn hoạt động tự do cũng được. Mọi người nhanh chóng quyết định mình muốn làm gì rồi giải tán. Từ Ngôn Sướng dẫn người đến khu nướng, Cố Anh Kiệt ở lại khách sạn sắp xếp hoạt động cho mọi người.
Chính Cố Anh Kiệt đã chủ động đứng ra nhận nhiệm vụ ở lại khách sạn, nhưng anh ở sảnh từ sớm cho đến khi mọi người đều đi hết cũng không thấy Tần Vũ Phi. Người cùng phòng với cô là Doãn Đình rề rà xuống muộn, nói Tần Vũ Phi thấy mệt quá, không muốn đi chơi, Doãn Đình xuống lấy chút thức ăn cho cô. Cố Anh Kiệt một bụng lửa giận không có chỗ nào phát ra.
Tối đến, Cố Anh Kiệt ở nơi nướng thịt nhưng trong lòng không yên, càng không thấy người trong lòng càng ngứa ngáy, huống hồ Tần Vũ Phi còn chủ động hôn anh, hôn xong lại không nói có đồng ý hay không, cứ như nhử mồi vậy. Nếu không phải hiểu quá rõ tính kiêu kỳ nũng nịu của cô đại tiểu thư này anh sẽ thật sự cho rằng đây là chiêu thả dây dài câu cá lớn của một tay lão luyện nơi tình trường rồi. Trước nay chưa từng có cô gái nào có thể nhử đến anh rối bời như thế.
Cố Anh Kiệt lật cánh gà trên vỉ nướng, anh không có tâm trạng chơi đùa, cũng không thể không làm gì, nếu rảnh rỗi ah nghĩ anh sẽ không nhịn được mà chạy đến tận phòng khách sạn mà bắt Tần Vũ Phi, cho nên anh chủ động nhận lấy nhiệm vụ to lớn là nướng thịt này. Nhưng vừa nướng trong đầu toàn bộ đều là cô gái kia. Lần này thật có chút tệ, anh đâu phải tên nhóc mười bảy mười tám tuổi, cũng chẳng phải lần đầu biết yêu, nhưng tâm trạng còn kích động hơn thời thanh niên, trước đây muốn suy nghĩ một cách lý trí, muốn bồi dưỡng lòng tin rồi từ từ tiến tới, nhưng lý luận đó đều bị ném qua một bên hết rồi.
Anh không muốn từ từ nữa, không thể nào từ từ với cô được, anh thích cô, rất thích, anh muốn yêu cô.
Anh định đợi thời gian thích hợp, khi không ai chú ý anh sẽ về khách sạn bắt cô, lần này bất luận thế nào cũng không thể để cô chạy thoát được, sau khi xác định danh phận, anh sẽ đặt ra quy tắc yêu đương cho anh và cô, điều thứ nhất chính là không được chơi trò trốn tìm. Điều thứ hai... hừm, điều thứ hai còn chưa nghĩ ra, điều quan trọng nhất bây giờ là không được chơi trốn tìm nữa!
Cố Anh Kiệt đang suy nghĩ, một chiếc đĩa được đưa tới, Doãn Đình cười hì hì nói: “Anh Cố, cho sau cái cánh gà, hai miếng bắp, sáu nấm đông cô, hai miếng beefsteak". Tuy bên cạnh cũng có nhân viên khách sạn đang nướng giúp, nhưng ai cũng thích chạy đến chỗ Cố Anh Kiệt lấy đồ ăn,có thể sai bảo anh Cố mà, thật sự rất thú vị mà.
Cố Anh Kiệt ngước mắt nhìn Doãn Đình, Doãn Đình thấy có chút ngại ngùng, vì trước đó cô ấy đã lấy ba đĩa rồi, thế là giải thích: “Đĩa này không phải lấy cho mình em ăn đâu, em lấy lên ăn chung với Vũ Phi nữa".
Cho Tần Vũ Phi sao? Cố Anh Kiệt nghiêm túc chọn mấy cái lớn, đã nướng kỹ, sau đó quay người lấy một bình tương cà chua từ trong thùng nguyên liệu, sau khi biết Tần Vĩ Phi cũng tham gia hoạt động lần này, anh cố ý dặn nhà hàng chuẩn bị tương cà chua, nhưng cô lại không xuống. Vừa đưa tương cà chua và đĩa thịt nướng cho Doãn Đình đột nhiên bên cạnh có một cô gái chạy đến, “James". Cô gái kia gọi, còn mang theo chút thẹn thùng.
Cố Anh Kiệt cười với cô ta, đây là Tôn Diệc Tuyết, em gái của bạn anh Tôn Diệc An, ngồi cùng xe với anh đến đây. “Em muốn ăn gì?" Anh hỏi.
Tôn Diệc Tuyết mím môi cười, mặt dường như đỏ lên: “James, em thích anh. Chúng ta yêu nhau có được không?".
Cố Anh Kiệt giật mình, vô thức nhìn qua Doãn Đình một cái. Doãn Đình mở to mắt, thích thú nhìn. Tỏ tình kìa, Cố Anh Kiệt được tỏ tình kìa. Lúc trước cô ấy tỏ tình đã bị rừ chối, thật muốn xem kết quả tỏ tình của cô gái này. Nếu là từ chối, không biết lời thoại của Cố Anh Kiệt có thay đổi hay không, nếu từ chối, dáng vẻ khi nhận lời của Cố Anh Kiệt trông sẽ thế nào, muốn xem quá!
Doãn Đình nóng lòng nhiều chuyện, mắt lấp lánh, Cố Anh Kiệt thấy mà đau đầu.
Nhưng vì Cố Anh Kiệt nhìn Doãn Đình, Tôn Diệc Tuyết cũng nhìn sang, ánh mắt như muốn nói cô ấy đang làm phiền họ đó. Doãn Đình ngây ngô cười hai tiếng, còn đang định tiếp tục giả ngốc, nhưng da mặt không đủ dày, Tôn Diệc Tuyết nhìn lần nữa cô ấy liền quyết định rút lui thôi. Không cho xem thì thôi, lát nữa hỏi Cố Anh Kiệt là được, á, không đúng, cô ấy ngại mở miệng hỏi Cố Anh Kiệt lắm. Vậy cô ấy bảo Vũ Phi hỏi là được rồi.
Doãn Đình bưng chiếc đĩa, nhanh chóng chạy về phía khách sạn. Cố Anh Kiệt nhìn theo bóng lưng cô ây, âm thầm chửi thề trong lòng, chẳng cần tốn tế bào não cũng đoán được ra chắc chắn cô ấy chạy đi buôn chuyện với Tần Vũ Phi rồi, thật muốn gọi cô ấy trở lại, nhét cô ấy một trăm cái cách gà đề cô ấy ăn đi không nổi, không đi kể tội anh được.
Nhưng tiếc là...
“James?" Tôn Diệc Tuyết nhìn Cố Anh Kiệt, đợi anh trả lời.
Cố Anh Kiệt thu hồi ánh mắt từ hướng Doãn Đình biến mất trở về, cười cười với Tôn Diệc Tuyết: “Rất xin lỗi".
Bị từ chối rồi, Tôn Diệc Tuyết mím môi, hỏi anh: “Vì cô gái lúc nãy sao, cái cô Tiểu Đình đó?".
“Tất nhiên không phải." Cố Anh Kiệt bật cười, lắc đầu.
Tôn Diệc Tuyết không nói nữa, suy nghĩ, đột nhiên bật cười: “Không sao, dù sao anh cũng chưa có bạn gái, chúng ta hiểu nhau nhiều hơn là được rồi".
Cố Anh Kiệt nói: “Rồi em sẽ tìm được người thích hợp với em hơn".
Tôn Diệc Tuyết không đáp lại, quay người bỏ đi.
Cố Anh Kiệt thở phào, anh rất muốn nói cho cô ấy biết mình đã có bạn gái, bạn gái anh rất hay ghen, tính khí cũng xấu, nhưng anh rất thích cô ấy. Nhưng anh không được nói, không được tiết lộ quan hệ của anh và cô gái vô lương tâm kia. Anh yêu bao nhiêu lần, chưa có lần nào lại uất ức như vậy. Cố Anh Kiệt chẳng còn tâm tình nào nướng cánh gà nữa. Không biết Doãn Đình bên đó nói gì với Tần Vũ Phi, cô sẽ không lại nghĩ lệch đi, tưởng rằng anh vừa bám lấy cô vừa trêu ghẹo cô gái khác đó chứ?
Sau khi Doãn Đình về phòng quả thật đã nói ra. Không chỉ nói không thôi, còn rất hào hứng, thêm vào rất nhiều tính từ để miêu tả. Nào là tiếng sóng biển rì rào, ánh trăng mờ ảo, dưới chân là bãi cát mềm mịn, trước mặt là cô gái đáng yêu. “Thật muốn biết anh Cố suy nghĩ thế nào." Doãn Đình vừa ăn cánh gà vừa nói: “Cô gái đó chính là người đi chung xa anh ấy đến đây đó, anh ấy cố ý đi đón cô ấy đến đây chơi, chắc phải rất có thiện cảm nhỉ? Ầy, thật không phục, mình có chỗ nào thua kém cô ấy đâu chứ?". Doãn Đình ném cái xương gà vào thùng rác, chạy vào phòng vệ sinh soi gương, từ trong phòng vệ sinh nói vọng ra: “Rõ ràng mình cũng xinh đẹp lắm mà, sao lần nào theo đuổi người ta cũng thất bại vậy?".
Tần Vũ Phi không trả lời, chỉ chăm chú lọ tương cà chua kia. Không cần hỏi Doãn Đình cô cũng biết lọ tương này là ai đưa, chẳn ai ăn đồ nướng kèm với tương cà chua cả, chỉ có người kia mới chuẩn bị giúp cô thôi. Có con gái theo đuổi anh cơ đấy, đáng ghét! Đồ lăng nhăng đào hoa! Anh dám nhận lời cô ta thử xem! Cho dù không nhận lời, nhưng thử từ chối không đủ sạch sẽ xem!
Tần Vũ Phi bật dậy, bắt đầu thay quần áo.
Doãn Đình từ trong vệ sinh đi ra, nói: “A, mình biết rồi! Chắc chắn là do những người mình theo đuổi đều có độ khó cao, không trách mình được, đều tại họ!".
“Họ không có mắt nhìn." Tần Vũ Phi thuận miệng đáp.
“Không, không, bạn gái họ quen sau này cũng đâu có tệ." Doãn Đình nói.
Tần Vũ Phi đảo mắt, đồ ngốc này.
“Chỉ tại độ khó cao quá sức nên không nắm bắt được thôi." Doãn Đình trèo lên giường ai oán nói, “Theo đuổi bao nhiêu người mà chẳng được một ai. Anh mình còn nói mình là đồ lăng nhăng đào hoa nữa, người ta nào có!" Cô ấy đấm xuống giường, “Làm gì có ai lăng nhăng đào hoa mà còn trong trắng chứ! Đáng ghét! May còn lấy chuyện đó để ghẹo mình nữa, thật quá đáng ghét, nói chuyện ngaoif châm chọc ra thì không còn gì khác để nói".
“Là tự cậu ngốc, cô ấy nói lời khó nghe với cậu thì cậu mắng trả, xem lần sau cô ấy còn dám không?" Cái từ lăng nhăng đào hoa làm cho Tần Vũ Phi nghĩ ngay đến Cố Anh Kiệt, tên đó cũng kêu oan như thế. Cô chọn tới chọn lui vẫn không được bộ đồ nào ưng ý, sớm biết thì mang thêm vài bộ nữa rồi.
Doãn Đình bĩu môi, cô ấy mắng sao lại May, cô ấy không có được khí thế của Vũ Phi. “Tóm lại, lần sau mình sẽ tìm người dễ hơn để theo đuổi. Theo đuổi được mới là của mình,, không theo đuổi được thì tốt mấy cũng vô dụng." Cũng không phải không có chằng trai nào chủ động theo đuổi cô ấy, nhưng người theo đuổi cô ấy thì cô ấy không thích, nhìn qua đều là những người có tâm tư muốn kiếm lợi mà thôi, cô ấy không cần. Bây giờ Doãn Đình mới để ý tới hành động của Tần Vũ Phi, cô đã thay xong đồ, vào phòng vệ sinh trang điểm.
“Ấy, cậu định đi đâu à?"
“Ừ." Đ tìm tên lăng nhăng đào hoa kia tính sổ.
“Vậy cậu nhớ hỏi giúp mình Cố Anh Kiệt rốt cuộc có nhận lời cô gái kia không nhé, mình muốn biết."
“Được." Anh mà dám! Cô sẽ đập chết anh!
Tần Vũ Phi sửa soạn xong, rồi nhìn lại chính mình trong gương.
Để tất cả bọn họ ai cũng hạnh phúc hơn cô, sao cô cam lòng cho được đây?
Tần Vũ Phi hít sâu một hơi, cô không cam lòng. Thật sự không cam lòng.
Doãn Đình tung tăng đi trước dẫn đường, đưa Tần Vũ Phi đến bãi biển.
Càng đến gần đám đông thì khí thế của Tần Vũ Phi càng giảm. Đúng là cô không cam lòng, nhưng nếu không cam lòng là có thể vui vẻ hạnh phúc thì trên đời còn thương tổn và khổ đau sao? Không cam lòng chỉ là không cam lòng, chẳng nói lên được gì, cũng chẳng quyết định được gì.
Vài người bạn hi hi ha ha chạy đến, kéo Tần Vũ Phi và Doãn Đình ra nhảy múa, Tần Vũ Phi tươi cười cùng họ đứng thành một vòng, bắt đầu lắc lư, trong lòng lại thấy hoang mang, vì sao trong ba người chỉ mình cô sống không được tốt chứ?
Rõ là cô rất tốt, cô có tiền, có bố mẹ thương yêu cô, có một đám bạn bè, có một công việc rất tốt. Cô tốt đến không thể tốt hơn. Chỉ là không yêu thương được gì nữa mà thôi, chỉ là không muốn yêu nữa, có gì không tốt đâu? Người theo chủ nghĩa độc thân cũng rất nhiều, ai nói họ sống không được tốt đâu.
Ngày càng nhiều người đứng vào vòng nhảy, tiếng cười của mọi người đều rất vang. Tần Vũ Phi không cười được nữa, cơ mặt mỏi rồi, cô lặng lẽ lui ra khỏi đám người, cô muốn đi tìm Cố Anh Kiệt.
Nhưng đi một vòng quanh vẫn không thấy anh đâu. Doãn Đình nói anh đang nướng thịt, nhưng chỗ nướng thịt lại không thấy, đám người đang nhảy nhót cũng không thấy, trong đám người đang chơi oẳn tù tì uống rượi cũng không thấy, Tần Vũ Phi bắt đầu nổi nóng. Lại đi thêm một vòng, cô gái đi cùng xe với anh đến đây cũng không thấy đâu, Tần Vũ Phi càng thêm tức giận.
Xa xa bên bãi biển có vài đôi tình nhân đang ngồi hoặc đi dạo, Tần Vũ Phi không muốn qua đó xem có thấy anh hay không, nhưng lửa giận đang bùng lên trong lòng rồi. Việc này làm cho chút ý định cô vừa đưa ra lúc xuống đây lạnh dần, cô vốn không chắc mình có nên làm thế hay không, cô không dám chắc mình có thật sự sẽ có được hạnh phúc hay không.
Lúc này đám người xung quanh chợt la lên, một chùm pháo hoa nở ra giữa bầu trời.
Tần Vũ Phi ngẩng đầu, thấy vô số những tia sáng bắt mắt mở ra giữa bầu trời đen kịt, rất đẹp, rất động lòng người, chỉ được một lúc, trong chớp mắt tàn lụi dần.
Phải chăng cũng giống với hy vọng của cô, cô bi quan nghĩ.
Cố Anh Kiệt chạy từ trong khách sạn ra, hơi thở hổn hển. Anh đến phòng tìm Tần Vũ Phi, gõ cửa hơn nửa ngày cũng không ai trả lời, anh đợi một lúc, lại gõ thêm một lúc, vẫn không có người. Anh thật sự thất vọng, nghe thấy tiếng phái hoa bên ngoài, trong lòng chợt nghĩ, có lẽ cô cũng đang xem pháo hoa, thế là vội vã chạy trở xuống.
Pháo hoa bắt mắt, người bên bờ biển đứng thành từng nhóm từng nhóm, Cố Anh Kiệt không biết nên đi đâu tìm, anh chen bừa vào một nhóm người, vừa liếc mắt anh đã thấy cô ngay.
Tần Vũ Phi đang ngẩng đầu ngẩn ngơ nhìn những chùm pháo hoa không ngừng được bắn lên, một chùm vừa tàn, một chùm khác liền xông lên bầu trời đêm ngay, xung quanh là tiếng người reo hò kinh ngạc, giơ điện thoại lên chụp hình lại. Cô chỉ ngây ngốc đứng đó. Cô gạt sự bi quan của mình sang một bên, bi quan chẳng qua là tự cho rằng mình đáng thương, sẽ khiến người ta cười nhạo, cũng là chuyện cô ghét nhất.
Cho nên, cô ghét nhất chính là bản thân. Nếu cô sống không được tốt, đó là do tự cô gây nên. Cô thật sự chán ghét chính mình.
Đột nhiên có một người đứng bên cạnh, cô quanh đầu sang nhìn, tim nhảy liên hồi. Cô quay đầu lại, vờ như đang chăm chú ngắm pháo hoa.
Người bên cạnh không lên tiếng, cô cố gắng kiềm chế không quay qua nhìn anh, nhưng từng tế bào trong cơ thể vẫn có thể cảm nhận được sự tồn tại của anh, tim cô đập càng nhanh hơn, mặt cũng bắt đầu nóng dần. Tiếp đó, tay cô bị một bàn tay khác nắm lấy.
Mới đầu chỉ là một ngón tay, giống như đang do thám, lại như đang trêu ghẹo cô.
Ngón tay út móc lấy ngón tay út.
Cô biết đó là ai, cô không đẩy anh ra, cũng không nhìn anh. Mắt cô không hề dao động, chỉ nhìn pháo hoa trên bầu trời.
Xung quanh có rất nhiều tiếng cười nói, tiếng pháo hoa nổ, tiếng người hò reo, còn có tiếng sóng vỗ bờ, nhưng Tần Vũ Phi đều không nghe thấy, bên tai cô chỉ có nhịp tim của chính mình.
Ngón tay anh lại bắt đầu quấn lên, lần này là hai, hay ba ngón, cô không dám chắc, tim đập rất nhanh, cô không dám cúi đầu nhìn. Tiếp đó nữa, cả bàn tay cô bị nắm lấy. Nắm trọn trong lòng bàn tay anh.
Có rốt cuộc không nhịn được nữa, quay đầu sang nhìn anh, anh cũng đang nhìn cô, anh cũng đang nhìn cô. Ánh mắt sâu thẳm, nóng rực, tràn đầy thứ mà cô nghĩ là tình cảm.
Tần Vũ Phi chớp chớp mắt, anh vẫn đang nhìn cô, ánh mắt kia không hề thay đổi, ánh mắt này cô đã từng gặp, trong giấc mơ của cô anh cũng nhìn cô như thế.
Ngón tay anh khẽ động, tách ngón tay cô ra, để chúng đan vào giữa những kẽ tay của anh.
Mười ngón tay đan.
Cô lại chớp mắt, anh nhìn cô, không lên tiếng, bàn tay khẽ dùng sức, kéo cô rời khỏi đám đông.
Cô không kháng cự, không giãy giụa, trong lòng mềm nhũn, trong đầu không nghĩ được gì cả, trong mắt chỉ thấy gương mặt nghiêng của anh, phía sau là tiếng từng đợt từng đợt pháo hoa được bắn lên bầu trời, đám đông hò reo rất nhiệt tình, cô cảm thấy trong mình cũng có một loại kích động nào đó đang gào thét. Anh kéo cô, đi ngày một nhanh, trên tay cô là hơi ấm từ bàn tay anh, cô đi theo anh, tim đập mỗi lúc một nhanh.
Tác giả :
Minh Nguyệt Thính Phong