Nhóc Yêu, Cho Anh Xin Lỗi!
Chương 97
Quân đang ngủ say bổng cậu cảm thấy mình đang bị tác động ngay tại chỗ đó! Cậu nhăn mặt giơ nguyên bàn tay vào mặt nhóc:
– Để anh ngủ nghe chưa! Bực mình nhóc quá!
Tuấn nói:
– Dậy đi!
Quân làu bàu, ngáp dài:
– W….o…a… Còn sớm mà nhóc, lấy tay ra coi, cho anh ngủ thêm xíu đi, suốt đêm qua nhóc quậy quá làm anh chả ngủ được gì hết nè!- Dậy đi mà, nói chuyện chút đi!
Quân quay mặt qua nhóc hỏi, dù mắt cậu vẫn đang nhắm nghiền:
– Chuyện gì… nhóc nói đi!- Giờ tính sao?- Sao là sao!- Mệt ông quá! Mở mắt ra đi!- Nhắm nói chuyện cũng được dzạ? Nói đi anh nghe nè! Ấy da… lấy cái tay ra coi! Bực rồi đó nha!- Mở mắt ra đê… nghe nói tui nè!- Nói đi!
Giọng nhóc Tuấn có vẻ hơi thăm dò:
– Hay là… giờ mình về quê trốn một thời gian đi!
Quân mở trừng mắt ra ngay:
– Hả? Ai trốn về quê? Quê ai?
Tuấn cười lí nhí, xem ra cu cậu có vẻ hí hửng lắm với giải pháp mới của mình:
– Tui với ông trốn về quê ông sống với mẹ ông một thời gian!
Quân cốc đầu nó:
– Hết chuyện làm hả! Mình cũng không thể trốn tránh được chuyện này mãi được nữa… Nhóc về phải nhà giải quyết với gia đình!
Tuấn háo hức nhìn Quân:
– Sao? Ông tìm được cách giải quyết rồi hả? Tui phải làm sao?
Quân thở dài:
– Chưa! Thì chỉ tạm thời là nhóc cứ về nhà! Coi ba mẹ như thế nào đã rồi mới tính!
Tuấn trề môi:
– Vậy cũng nói! Mình trốn về quê một thời gian đi, sau này gạo nấu thành cơm rồi quay về thế nào ổng bả cũng chấp nhận cho mà coi!
Quân phì cười cốc đầu nó:
– Khùng quá nhóc ơi! Cái đó là trong phim, là.. con trai với con gái! Nhóc… có đẻ được không mà đòi gạo nấu thành cơm ha ha ha!- Ừh há! Quên!
Tuấn le lưỡi cười thật thấy ghét làm sao!
– A! Tui biết rồi! Yeah! Ông Quân ơi, tui có cách rồi!
Nó ngồi bật dậy, hát líu lo:
– Ông chậm tiêu quá, không ngờ hôm nay tui thông minh ghê luôn! OK lần này mình thắng chắc! Ha ha ha!
Quân nghe nhóc nói vậy cậu dè chừng nhìn:
– Dụ gì nữa? Nhóc nghĩ ra được cách gì?
Tuấn quay qua hôn cái chóc vô mặt thằng Quân, Quân lấy tay quẹt đi:
– Úi.. thúi quá! Nhóc đi đánh răng đi, hèn chi nói chuyện nãy giờ nghe thum thủm.- Xì.. ông nói chuyện nghe thơm lắm đó!
Quân đập cửa toa lét ầm nôn nóng:
– Nhóc nghĩ được cái gì, nói cho anh nghe coi!
Tuấn vẫn còn đang say sưa hát:
– Bao tui ăn sáng đi tui nói cho mà nghe! Giờ dám cá với ông mười ăn một là tui chơi đòn thế này ba mẹ tui sẽ bó tay luôn cho mà coi! Ha ha ha! Không ngờ hôm nay mình thông minh đột xuất!- Nhóc làm anh hồi hộp quá, nói nhanh đi, nhóc chơi chiêu gì, năn nỉ mà nói anh nghe thử coi!- Không bao tui đi ăn cái đã.
Có nên hy vọng vào cái đầu bã đậu của nhóc không nhỉ? Nó mà tính được mới lạ, thông minh như mình nát óc còn chưa nghĩ ra nói chi là nó! Nhưng sao mà nó hớn hở, chắc thắng dữ vậy ta? Để rồi xem!…
– Để anh ngủ nghe chưa! Bực mình nhóc quá!
Tuấn nói:
– Dậy đi!
Quân làu bàu, ngáp dài:
– W….o…a… Còn sớm mà nhóc, lấy tay ra coi, cho anh ngủ thêm xíu đi, suốt đêm qua nhóc quậy quá làm anh chả ngủ được gì hết nè!- Dậy đi mà, nói chuyện chút đi!
Quân quay mặt qua nhóc hỏi, dù mắt cậu vẫn đang nhắm nghiền:
– Chuyện gì… nhóc nói đi!- Giờ tính sao?- Sao là sao!- Mệt ông quá! Mở mắt ra đi!- Nhắm nói chuyện cũng được dzạ? Nói đi anh nghe nè! Ấy da… lấy cái tay ra coi! Bực rồi đó nha!- Mở mắt ra đê… nghe nói tui nè!- Nói đi!
Giọng nhóc Tuấn có vẻ hơi thăm dò:
– Hay là… giờ mình về quê trốn một thời gian đi!
Quân mở trừng mắt ra ngay:
– Hả? Ai trốn về quê? Quê ai?
Tuấn cười lí nhí, xem ra cu cậu có vẻ hí hửng lắm với giải pháp mới của mình:
– Tui với ông trốn về quê ông sống với mẹ ông một thời gian!
Quân cốc đầu nó:
– Hết chuyện làm hả! Mình cũng không thể trốn tránh được chuyện này mãi được nữa… Nhóc về phải nhà giải quyết với gia đình!
Tuấn háo hức nhìn Quân:
– Sao? Ông tìm được cách giải quyết rồi hả? Tui phải làm sao?
Quân thở dài:
– Chưa! Thì chỉ tạm thời là nhóc cứ về nhà! Coi ba mẹ như thế nào đã rồi mới tính!
Tuấn trề môi:
– Vậy cũng nói! Mình trốn về quê một thời gian đi, sau này gạo nấu thành cơm rồi quay về thế nào ổng bả cũng chấp nhận cho mà coi!
Quân phì cười cốc đầu nó:
– Khùng quá nhóc ơi! Cái đó là trong phim, là.. con trai với con gái! Nhóc… có đẻ được không mà đòi gạo nấu thành cơm ha ha ha!- Ừh há! Quên!
Tuấn le lưỡi cười thật thấy ghét làm sao!
– A! Tui biết rồi! Yeah! Ông Quân ơi, tui có cách rồi!
Nó ngồi bật dậy, hát líu lo:
– Ông chậm tiêu quá, không ngờ hôm nay tui thông minh ghê luôn! OK lần này mình thắng chắc! Ha ha ha!
Quân nghe nhóc nói vậy cậu dè chừng nhìn:
– Dụ gì nữa? Nhóc nghĩ ra được cách gì?
Tuấn quay qua hôn cái chóc vô mặt thằng Quân, Quân lấy tay quẹt đi:
– Úi.. thúi quá! Nhóc đi đánh răng đi, hèn chi nói chuyện nãy giờ nghe thum thủm.- Xì.. ông nói chuyện nghe thơm lắm đó!
Quân đập cửa toa lét ầm nôn nóng:
– Nhóc nghĩ được cái gì, nói cho anh nghe coi!
Tuấn vẫn còn đang say sưa hát:
– Bao tui ăn sáng đi tui nói cho mà nghe! Giờ dám cá với ông mười ăn một là tui chơi đòn thế này ba mẹ tui sẽ bó tay luôn cho mà coi! Ha ha ha! Không ngờ hôm nay mình thông minh đột xuất!- Nhóc làm anh hồi hộp quá, nói nhanh đi, nhóc chơi chiêu gì, năn nỉ mà nói anh nghe thử coi!- Không bao tui đi ăn cái đã.
Có nên hy vọng vào cái đầu bã đậu của nhóc không nhỉ? Nó mà tính được mới lạ, thông minh như mình nát óc còn chưa nghĩ ra nói chi là nó! Nhưng sao mà nó hớn hở, chắc thắng dữ vậy ta? Để rồi xem!…
Tác giả :
PchyMew