Nhóc Yêu, Cho Anh Xin Lỗi!
Chương 46
Tuấn mơ hồ nhận ra một làn môi ấm đang khẽ lướt khắp mặt và dừng lại trên bờ môi của nó, cảm giác từ hư ảo đi đến cụ thể, chỉ là nó không thể mở mắt ra được thôi. Rồi một bàn tay ấm áp đặt lên trán nó. Rồi nó nghe những âm thanh gì đó của một ai đó rất quen thuộc….
Khi nó mở mắt ra thì đã thấy mẹ nó đang cầm chặt tay nó lo lắng. Trên trần vẫn là khung cảnh phòng của thằng Quân mà…
– Tuấn con có sao không? Con đã thấy đỡ nhiều chưa?
Miệng nó khô đắng, đầu thì đang như có từng nhát búa bổ vào…
– Nước…
Thằng Quân chìa tách nước ấm đưa nó, nó nũng nịu không thèm nhìn, thằng Quân bèn đưa mẹ nó và quay đi tránh ánh mắt nhìn tha thiết của nó. Một người đàn ông khác khá cao to đang hì hục giơ mũi kim tiến về phía nó. Nó nhìn thằng Quân thì thấy tên này che miệng lại cười. Ao… đau quá! Hic hic. Thằng cha quỷ này chích đau thấu xương. Trước khi về ổng nói sơ bệnh tình của nó cho mẹ nó nghe và dặn nó phải nghỉ ngơi, thuốc uống đầy đủ và đúng giờ.
Mẹ nó lo lắng hỏi:
– Làm gì tới nổi bị sốt thế này hả?
Thằng Quân liếc một cái sắc bén trước khi nó mở miệng:
– Dạ, chắc tối này trúng mưa!- Vậy sao không về nhà mà qua đây làm phiền thằng Quân vậy hả?- Dạ… con…con… dạ … Tại ông Quân nói ổng ở đây có một mình nên buồn, kêu con ở lại đây cho vui!
Thằng Quân bậm môi nguýt nó một cái thật dài. Mẹ nói nói:
– Rồi bây giờ về được chưa ông tướng? Ba mày mà biết ổng đập cho què giò.
Thằng Quân đứng sau lưng mẹ nó ra dấu: “Cút khỏi đây!" Nhưng nó vẫn tỉnh bơ:
– Thôi, mẹ về đi, con thích ở đây! Có ông Quân lo rồi, mẹ khỏi lo. Ở nhà mình ngột ngạt lắm, mắc công con bệnh nặng hơn.- Thằng cha mày chứ ngột ngạt, ở đây phiền nhà thằng Quân thì sao?- Có gì đâu mà phiền, ổng còn khoái con ở lại cho có bạn, còn vui nữa… con mà về là ổng khóc thét lên đó!
Mợ tám nó dưới nhà cũng đi lên cười xởi lởi:
– Trời ơi, chị cứ để nó ở đây đi, có gì em chịu trách nhiệm cho! Chứ nó đang bệnh mà bắt đi tới đi lui tội nghiệp!
Mẹ nó quay qua nhìn thằng Quân hỏi:
– Có phiền con không Quân?
Ha ha ha vì phép lịch sự chả lẽ thằng Quân nói “có". Mẹ nó trước khi về nói:
– Ngại quá, thôi thì có gì con ngó nó dùm cô nha, trưa cô ghé thăm nó một chút coi nó có đở hơn không? Có cần phải nhập viện không? Thiệt là phiền gia đình quá đi!
Cũng hên mợ tám của ông Quân là người mến khách và dễ thương, bả và mẹ thằng Tuấn trước khi chia tay cũng huyên thuyên nói đủ thứ chuyện ra chừng thân mật lắm. Con Duy Linh sủa mấy tiếng coi như tiển khách lần cuối. Còn thằng Tuấn trùm mền khỏi đầu giấu đi nụ cười chiến thắng.
Thằng Quân cốc đầu nó một cái rồi vạch cái mền ra:
– Hay quá ha, giỏi ăn dầm nằm dề quá ha, tự nhiên ở đâu nhảy vô giường người ta nằm là sao hả?
Tuấn chu chu cái mỏ:
– Êh, nha mợ tám kêu tui ở lại chứ bộ!
Mợ tám nó bước lên phòng:
– Nè cháo thịt bầm với củ cải đỏ còn nóng nè, Quân đưa cho nó ăn đi con. Nguội ăn tanh lắm đó! Mợ nấu dở con đừng chê nha Tuấn!
Tuấn le lưỡi:
– Dạ đâu có gì đâu mợ, con dễ nuôi lắm…
Quân lầm bầm chêm vô:
– Thức ăn cho heo nó ăn còn được!
Sau khi vỗ vai thằng cháu vì cái tật ăn nói vô duyên mợ tám nó lui xuống lầu nhường không gian riêng cho “đôi-trẻ". Thằng Quân dằn tô cháo cái cộp lên bàn:
– Ăn dzọng gì ăn đi!- Tay chân anh nhức mỏi quá, em làm ơn đút anh ăn đi!- Mơ ban ngày hả?- Đi mà… Quân!
Thằng Quân cười ranh mãnh tiến tới giường và múc một muỗng cháo:
– Hả họng ra!
Nó hả họng ra, thằng Quân nhét nguyên một muỗng cháo tràn họng làm nó quơ tay, quơ chân la í ới… thằng nhỏ chưa trấn tỉnh thì thằng Quân đã bóp mỏ nó lại nhét thêm muỗng khác. Nó phải ngồi bật dậy, giành lấy tô cháo mà tự múc lấy. Lúc ấy thằng Quân cười khúc khích trông thật dễ thương. Sau khi ăn xong tô cháo dưới sự giám sát của chủ nhà, nó chìa ra trước mặt thằng Quân:
– Dẹp tô giùm.- Tự đem xuống!- Bệnh mừ…
Thằng Quân giật phăng cái tô hậm hực bước đi. Nó cảm thấy vui quá xá. Phen này chắc phải bệnh lâu lâu một tí mới được. Thằng Quân đưa một ly nước và nắm thuốc trước mặt nó, lạnh lùng:
– Uống thuốc nè!
Nó để cái ly lên bàn, chụp lấy bàn tay cầm thuốc của thằng Quân rồi hất mạnh khiến thằng Quân mất đà ngã nhào lên giường đè ngang qua người nó, nhanh như cắt nó nhào tới ôm và hung một cái chóc lên mặt thằng Quân cười hí hửng:
– Thuốc này uống mới hết, thuốc kia uống biết chừng nào mới hết.
Thằng Quân ngồi dậy, làu bàu:
– Khùng, bệnh nặng quá rồi, kêu con Hiền qua chăm sóc thôi! Tôi còn về quê nữa, không ai ở không đâu mà cung phụng cậu!
Nghe tới con Hiền nó méo mặt:
– Quân đừng, em nở bỏ anh ở đây thật sao!
Quân cốc đầu nó:
– Nè, đừng có kêu “anh" là “em" nghe chưa thằng nhóc kia! Ai lớn hơn ai mà kêu như vậy hả?
Tuấn le lưỡi:
– Lớn nhỏ gì, anh là chồng còn em là vợ…
Quân trùm cái mềm vô đầu nó:
– Điên thì chết đi nha. Ai là vợ kưng vậy? Uống thuốc đại đi rồi về nhà dùm con cái cha, phiền phức quá….
Khi nó mở mắt ra thì đã thấy mẹ nó đang cầm chặt tay nó lo lắng. Trên trần vẫn là khung cảnh phòng của thằng Quân mà…
– Tuấn con có sao không? Con đã thấy đỡ nhiều chưa?
Miệng nó khô đắng, đầu thì đang như có từng nhát búa bổ vào…
– Nước…
Thằng Quân chìa tách nước ấm đưa nó, nó nũng nịu không thèm nhìn, thằng Quân bèn đưa mẹ nó và quay đi tránh ánh mắt nhìn tha thiết của nó. Một người đàn ông khác khá cao to đang hì hục giơ mũi kim tiến về phía nó. Nó nhìn thằng Quân thì thấy tên này che miệng lại cười. Ao… đau quá! Hic hic. Thằng cha quỷ này chích đau thấu xương. Trước khi về ổng nói sơ bệnh tình của nó cho mẹ nó nghe và dặn nó phải nghỉ ngơi, thuốc uống đầy đủ và đúng giờ.
Mẹ nó lo lắng hỏi:
– Làm gì tới nổi bị sốt thế này hả?
Thằng Quân liếc một cái sắc bén trước khi nó mở miệng:
– Dạ, chắc tối này trúng mưa!- Vậy sao không về nhà mà qua đây làm phiền thằng Quân vậy hả?- Dạ… con…con… dạ … Tại ông Quân nói ổng ở đây có một mình nên buồn, kêu con ở lại đây cho vui!
Thằng Quân bậm môi nguýt nó một cái thật dài. Mẹ nói nói:
– Rồi bây giờ về được chưa ông tướng? Ba mày mà biết ổng đập cho què giò.
Thằng Quân đứng sau lưng mẹ nó ra dấu: “Cút khỏi đây!" Nhưng nó vẫn tỉnh bơ:
– Thôi, mẹ về đi, con thích ở đây! Có ông Quân lo rồi, mẹ khỏi lo. Ở nhà mình ngột ngạt lắm, mắc công con bệnh nặng hơn.- Thằng cha mày chứ ngột ngạt, ở đây phiền nhà thằng Quân thì sao?- Có gì đâu mà phiền, ổng còn khoái con ở lại cho có bạn, còn vui nữa… con mà về là ổng khóc thét lên đó!
Mợ tám nó dưới nhà cũng đi lên cười xởi lởi:
– Trời ơi, chị cứ để nó ở đây đi, có gì em chịu trách nhiệm cho! Chứ nó đang bệnh mà bắt đi tới đi lui tội nghiệp!
Mẹ nó quay qua nhìn thằng Quân hỏi:
– Có phiền con không Quân?
Ha ha ha vì phép lịch sự chả lẽ thằng Quân nói “có". Mẹ nó trước khi về nói:
– Ngại quá, thôi thì có gì con ngó nó dùm cô nha, trưa cô ghé thăm nó một chút coi nó có đở hơn không? Có cần phải nhập viện không? Thiệt là phiền gia đình quá đi!
Cũng hên mợ tám của ông Quân là người mến khách và dễ thương, bả và mẹ thằng Tuấn trước khi chia tay cũng huyên thuyên nói đủ thứ chuyện ra chừng thân mật lắm. Con Duy Linh sủa mấy tiếng coi như tiển khách lần cuối. Còn thằng Tuấn trùm mền khỏi đầu giấu đi nụ cười chiến thắng.
Thằng Quân cốc đầu nó một cái rồi vạch cái mền ra:
– Hay quá ha, giỏi ăn dầm nằm dề quá ha, tự nhiên ở đâu nhảy vô giường người ta nằm là sao hả?
Tuấn chu chu cái mỏ:
– Êh, nha mợ tám kêu tui ở lại chứ bộ!
Mợ tám nó bước lên phòng:
– Nè cháo thịt bầm với củ cải đỏ còn nóng nè, Quân đưa cho nó ăn đi con. Nguội ăn tanh lắm đó! Mợ nấu dở con đừng chê nha Tuấn!
Tuấn le lưỡi:
– Dạ đâu có gì đâu mợ, con dễ nuôi lắm…
Quân lầm bầm chêm vô:
– Thức ăn cho heo nó ăn còn được!
Sau khi vỗ vai thằng cháu vì cái tật ăn nói vô duyên mợ tám nó lui xuống lầu nhường không gian riêng cho “đôi-trẻ". Thằng Quân dằn tô cháo cái cộp lên bàn:
– Ăn dzọng gì ăn đi!- Tay chân anh nhức mỏi quá, em làm ơn đút anh ăn đi!- Mơ ban ngày hả?- Đi mà… Quân!
Thằng Quân cười ranh mãnh tiến tới giường và múc một muỗng cháo:
– Hả họng ra!
Nó hả họng ra, thằng Quân nhét nguyên một muỗng cháo tràn họng làm nó quơ tay, quơ chân la í ới… thằng nhỏ chưa trấn tỉnh thì thằng Quân đã bóp mỏ nó lại nhét thêm muỗng khác. Nó phải ngồi bật dậy, giành lấy tô cháo mà tự múc lấy. Lúc ấy thằng Quân cười khúc khích trông thật dễ thương. Sau khi ăn xong tô cháo dưới sự giám sát của chủ nhà, nó chìa ra trước mặt thằng Quân:
– Dẹp tô giùm.- Tự đem xuống!- Bệnh mừ…
Thằng Quân giật phăng cái tô hậm hực bước đi. Nó cảm thấy vui quá xá. Phen này chắc phải bệnh lâu lâu một tí mới được. Thằng Quân đưa một ly nước và nắm thuốc trước mặt nó, lạnh lùng:
– Uống thuốc nè!
Nó để cái ly lên bàn, chụp lấy bàn tay cầm thuốc của thằng Quân rồi hất mạnh khiến thằng Quân mất đà ngã nhào lên giường đè ngang qua người nó, nhanh như cắt nó nhào tới ôm và hung một cái chóc lên mặt thằng Quân cười hí hửng:
– Thuốc này uống mới hết, thuốc kia uống biết chừng nào mới hết.
Thằng Quân ngồi dậy, làu bàu:
– Khùng, bệnh nặng quá rồi, kêu con Hiền qua chăm sóc thôi! Tôi còn về quê nữa, không ai ở không đâu mà cung phụng cậu!
Nghe tới con Hiền nó méo mặt:
– Quân đừng, em nở bỏ anh ở đây thật sao!
Quân cốc đầu nó:
– Nè, đừng có kêu “anh" là “em" nghe chưa thằng nhóc kia! Ai lớn hơn ai mà kêu như vậy hả?
Tuấn le lưỡi:
– Lớn nhỏ gì, anh là chồng còn em là vợ…
Quân trùm cái mềm vô đầu nó:
– Điên thì chết đi nha. Ai là vợ kưng vậy? Uống thuốc đại đi rồi về nhà dùm con cái cha, phiền phức quá….
Tác giả :
PchyMew