Nhóc Yêu, Cho Anh Xin Lỗi!
Chương 183
Thấy thằng Tuấn cứ tủm tỉm cười hoài con Tép ngứa tay gỏ cái chai vô đầu nó thêm một lần nữa:
– Mắc sùng bố hay gì cười hoài vậy thằng kia? Nãy giờ sao khóc dữ lắm mà…
Nó rụt đầu vô cổ:
– Em cứ sợ anh đã yêu ai khác quá, chị không biết cái cảm giác khi nghe ổng nói ổng đang hạnh phúc với ai đó nó làm em đau đến như thế nào đâu! Đã vậy ổng còn nói em là kẻ xen vào nữa… giờ thì an tâm rồi!- Ủa? Rồi tính đánh nó thiệt hả? Sao không đánh đi?- Dạ, để ổng nằm trong đó suy nghĩ đi rồi đánh sau chị! Lần này em sẽ dùng nhục hình cho ổng chết!
Con Tép hừ mũi:
– Nó cứng đầu lắm đó, không dễ gì đâu nha, mà tao nghĩ chắc mày có đánh cũng không dám mạnh tay..
Tuấn cãi lại:
– Ai nói chị như vậy? Em coi vậy chứ tàn bạo lắm đó!- Xì… không biết đánh vần chữ “nhục".- Thôi mình vô nước sâm nhanh lên đi, để chiều tối nay còn đi chơi nữa, bỏ ổng ở đó một mình làm bạn với muỗi đi chị.- Tùy, mày muốn làm gì thì làm, tao không có ý kiến. Nhớ là đang thi đua để làm mềm cái đầu đá của thằng đó đó nha. Chiêu này em xài không xong là chị sẽ giở ra độc chiêu khác. Ông trời có xuống cũng không có cứu nó nổi đâu! Tin chị đi, tại chị thấy mày háu thắng nên tao nhường cho mày thử trước đó! Chứ tao mà ra tay là nó chỉ có chuyện từ chết tới bị thương thôi!
Tuấn khoát tay:
– Khỏi cần tới chị ra tay, độc chiêu gì đó để lần sau đi! Lần này ổng chết chắc rồi! Ha ha ha!- Cha tự tin dữ ha!…
– Phù, cuối cùng cũng xong nồi nước sâm.
Con Tép phủi tay:
– Thôi, tụi tui về nhà, Tuấn chở chị về bào củ cải với xào lỗ tai heo làm bánh mì đi, chiều tối rồi đi chơi đã luôn!
Con lớp trưởng vừa dọn dẹp cái nồi vừa hỏi:
– Ủa bà không ở lại ăn cơm hả?- Thôi, về còn lo cơm nước cho chồng tui nữa, nó mà ăn cơm không có tôi cái là làm trận làm thượng mệt lắm! Nhiều lúc chả biết nó là chồng hay là con nữa…
Con lớp trưởng ghẹo:
– Ai kêu mê chồng trẻ chi!- Xía, bà có hơn tui đâu mà nói!- Mà chồng tui, tui trị được không có như chồng bà…
Tuấn bịt hai lỗ tai lại:
– Trời ơi, cho em xin đi hai chị. Xì tốp được rồi!
Con Tép kéo tay thằng Tuấn đi:
– Qua lấy xe chở chị mày về… nhanh coi, chồng tao nó chửi tan tành ở nhà kìa! Tại lo chuyện hai đứa bây không đó!
Tuấn lắc đầu:
– Thôi, bà về một mình đi, tui ở đây hà!
Khi bắt đầu thấy thân thiết là thằng nhóc bắt đầu chuyển ngay cách xưng “bà – tui" liền. Con Tép giãy nãy lên:
– Giỡn hả mậy? Qua cầu rút ván hả kưng? Tin chị mày xích mày chung với thằng kia luôn không? Nghĩ sao tao có bầu mà bắt tao chạy xe một mình vậy?
Bất thình lình con lớp trưởng la lên:
– Ủa, ủa, hai người về rồi lấy ai coi chừng nhà cho tui đi rước bé Quỳnh Như hả? Thôi vầy đi, sẳn tui cũng ra chợ mua ít đồ về bán, tui chở bà về cho, sẳn ghé rước bé Quỳnh Như luôn, thằng Tuấn coi nhà có gì bán dùm chị nha!
Tuấn đá lông nheo và cười đểu một cách khá điệu nghệ:
– Dạ, hai chị đi vui vẻ! Nhớ mua bánh về cho em nha!
Con lớp trưởng gõ đầu nó:
– Nhà tao bánh treo đầy kìa, muốn ăn gì thì lấy!- Hí hí, em quên! Thôi hai chị đi sớm về sớm nha!
Con Tép chung vô buồng chào thằng Quân một tiếng:
– Thằng chết bầm, chết giẫm kia, chị mày về đem mã tấu, kiếm Nhựt vô chẻ đầu mày ra nè nha! Liệu hồn nằm ở yên ở đó mà tu tâm dưỡng tính đi!
Quân ngốc đầu dậy:
– Gì? Mày về hả? Ai chở mày về?
Tuấn nhảy vô:
– Tức nhiên là bà lớp trưởng rồi, hổng lẽ tui! Tui còn phải ở đây… trừng trị ông chứ? Ha ha ha!
Nghe tiếng cười gian xảo của thằng Tuấn, Quân bổng la làng, la xóm:
– Cái gì kỳ vậy? Thả tui ra, để tui đưa bà về…
Con Tép phẩy tay:
– Mơ đi kưng! Ai mà thèm! Tao về à nha, hai thằng ở lại coi chừng nhà, thằng Tuấn nhớ không có nghe lời thằng Quân mà mở dây cho nó ra nha! Tao chưa cho phép là cứ để yên đó cho tao. Mày nghe nó dụ mà mở ra là tao cột mày thế vô đó! Nghe chưa!
Tiếng nghe chưa của con Tép là một cái chai cốc lên đầu thằng Tuấn một cách quen thuộc. Thằng Tuấn nhìn thằng Quân cái mặt nó bây giờ trông cứ như một con cáo già gian ác, thằng Quân biết rằng nguy hiểm đang rình rập nên hết sức la hét:
– Tép, thả tao ra, tao không giỡn nữa, tao chở mày về, mày muốn gì tao cũng chịu hết, thả tao ta…. THẢ TAO RA!
Tuấn ngó lơ bắt đầu huýt sáo, nó giả bộ hiền từ nhìn thằng Quân:
– “Em" hổng có đánh “anh" đâu đừng có lo!
Tiếng “anh", “em" ngọt ngào kia làm tâm thần thằng Quân như sốc thực sự, chuyện nó lo sợ càng lúc càng tiến tới gần sự thật hơn nữa… nó lờ mờ biết được âm mưu “ché đỏ" của thằng khốn Tuấn rồi… nó la dữ dội hơn:
– Tép… thả tao ra đi mà… lớp trưởng.. cứu tui! Mày muốn gì tao cũng chịu hết, Tép, thả tao ra… tao không có giỡn nữa nha! Bực rồi đó!
Con Tép ôm tay vào ngực, mặt nó lộ vẻ lo lắng, hoảng sợ thật sự:
– Ôi chết rồi, mình làm bạn Quân bực thật rồi, mình xin lỗi bạn Quân nha! Ôi…
Nó sụt sùi như sắp khóc tới nơi rồi trở mặt một cái không ngờ:
– Bực kệ mẹ mày chứ! Nói tao làm gì? Tưởng tao giỡn với mày chắc! Nằm đó đi con! Về! Lớp trưởng! Không nói nhiều!
Trước khi đi nó còn dặn dò thằng Tuấn nhất định không được xiêu lòng mà cởi trói. Tội nghiệp! Thằng Tuấn cái mặt hiền ngoan gật đầu, vâng dạ đủ thứ điều. Chứ có ai biết rằng trong đầu nó đang lóe lên một âm mưu ngọt ngào tới đáng sợ để trừng trị thằng Quân…
– Mắc sùng bố hay gì cười hoài vậy thằng kia? Nãy giờ sao khóc dữ lắm mà…
Nó rụt đầu vô cổ:
– Em cứ sợ anh đã yêu ai khác quá, chị không biết cái cảm giác khi nghe ổng nói ổng đang hạnh phúc với ai đó nó làm em đau đến như thế nào đâu! Đã vậy ổng còn nói em là kẻ xen vào nữa… giờ thì an tâm rồi!- Ủa? Rồi tính đánh nó thiệt hả? Sao không đánh đi?- Dạ, để ổng nằm trong đó suy nghĩ đi rồi đánh sau chị! Lần này em sẽ dùng nhục hình cho ổng chết!
Con Tép hừ mũi:
– Nó cứng đầu lắm đó, không dễ gì đâu nha, mà tao nghĩ chắc mày có đánh cũng không dám mạnh tay..
Tuấn cãi lại:
– Ai nói chị như vậy? Em coi vậy chứ tàn bạo lắm đó!- Xì… không biết đánh vần chữ “nhục".- Thôi mình vô nước sâm nhanh lên đi, để chiều tối nay còn đi chơi nữa, bỏ ổng ở đó một mình làm bạn với muỗi đi chị.- Tùy, mày muốn làm gì thì làm, tao không có ý kiến. Nhớ là đang thi đua để làm mềm cái đầu đá của thằng đó đó nha. Chiêu này em xài không xong là chị sẽ giở ra độc chiêu khác. Ông trời có xuống cũng không có cứu nó nổi đâu! Tin chị đi, tại chị thấy mày háu thắng nên tao nhường cho mày thử trước đó! Chứ tao mà ra tay là nó chỉ có chuyện từ chết tới bị thương thôi!
Tuấn khoát tay:
– Khỏi cần tới chị ra tay, độc chiêu gì đó để lần sau đi! Lần này ổng chết chắc rồi! Ha ha ha!- Cha tự tin dữ ha!…
– Phù, cuối cùng cũng xong nồi nước sâm.
Con Tép phủi tay:
– Thôi, tụi tui về nhà, Tuấn chở chị về bào củ cải với xào lỗ tai heo làm bánh mì đi, chiều tối rồi đi chơi đã luôn!
Con lớp trưởng vừa dọn dẹp cái nồi vừa hỏi:
– Ủa bà không ở lại ăn cơm hả?- Thôi, về còn lo cơm nước cho chồng tui nữa, nó mà ăn cơm không có tôi cái là làm trận làm thượng mệt lắm! Nhiều lúc chả biết nó là chồng hay là con nữa…
Con lớp trưởng ghẹo:
– Ai kêu mê chồng trẻ chi!- Xía, bà có hơn tui đâu mà nói!- Mà chồng tui, tui trị được không có như chồng bà…
Tuấn bịt hai lỗ tai lại:
– Trời ơi, cho em xin đi hai chị. Xì tốp được rồi!
Con Tép kéo tay thằng Tuấn đi:
– Qua lấy xe chở chị mày về… nhanh coi, chồng tao nó chửi tan tành ở nhà kìa! Tại lo chuyện hai đứa bây không đó!
Tuấn lắc đầu:
– Thôi, bà về một mình đi, tui ở đây hà!
Khi bắt đầu thấy thân thiết là thằng nhóc bắt đầu chuyển ngay cách xưng “bà – tui" liền. Con Tép giãy nãy lên:
– Giỡn hả mậy? Qua cầu rút ván hả kưng? Tin chị mày xích mày chung với thằng kia luôn không? Nghĩ sao tao có bầu mà bắt tao chạy xe một mình vậy?
Bất thình lình con lớp trưởng la lên:
– Ủa, ủa, hai người về rồi lấy ai coi chừng nhà cho tui đi rước bé Quỳnh Như hả? Thôi vầy đi, sẳn tui cũng ra chợ mua ít đồ về bán, tui chở bà về cho, sẳn ghé rước bé Quỳnh Như luôn, thằng Tuấn coi nhà có gì bán dùm chị nha!
Tuấn đá lông nheo và cười đểu một cách khá điệu nghệ:
– Dạ, hai chị đi vui vẻ! Nhớ mua bánh về cho em nha!
Con lớp trưởng gõ đầu nó:
– Nhà tao bánh treo đầy kìa, muốn ăn gì thì lấy!- Hí hí, em quên! Thôi hai chị đi sớm về sớm nha!
Con Tép chung vô buồng chào thằng Quân một tiếng:
– Thằng chết bầm, chết giẫm kia, chị mày về đem mã tấu, kiếm Nhựt vô chẻ đầu mày ra nè nha! Liệu hồn nằm ở yên ở đó mà tu tâm dưỡng tính đi!
Quân ngốc đầu dậy:
– Gì? Mày về hả? Ai chở mày về?
Tuấn nhảy vô:
– Tức nhiên là bà lớp trưởng rồi, hổng lẽ tui! Tui còn phải ở đây… trừng trị ông chứ? Ha ha ha!
Nghe tiếng cười gian xảo của thằng Tuấn, Quân bổng la làng, la xóm:
– Cái gì kỳ vậy? Thả tui ra, để tui đưa bà về…
Con Tép phẩy tay:
– Mơ đi kưng! Ai mà thèm! Tao về à nha, hai thằng ở lại coi chừng nhà, thằng Tuấn nhớ không có nghe lời thằng Quân mà mở dây cho nó ra nha! Tao chưa cho phép là cứ để yên đó cho tao. Mày nghe nó dụ mà mở ra là tao cột mày thế vô đó! Nghe chưa!
Tiếng nghe chưa của con Tép là một cái chai cốc lên đầu thằng Tuấn một cách quen thuộc. Thằng Tuấn nhìn thằng Quân cái mặt nó bây giờ trông cứ như một con cáo già gian ác, thằng Quân biết rằng nguy hiểm đang rình rập nên hết sức la hét:
– Tép, thả tao ra, tao không giỡn nữa, tao chở mày về, mày muốn gì tao cũng chịu hết, thả tao ta…. THẢ TAO RA!
Tuấn ngó lơ bắt đầu huýt sáo, nó giả bộ hiền từ nhìn thằng Quân:
– “Em" hổng có đánh “anh" đâu đừng có lo!
Tiếng “anh", “em" ngọt ngào kia làm tâm thần thằng Quân như sốc thực sự, chuyện nó lo sợ càng lúc càng tiến tới gần sự thật hơn nữa… nó lờ mờ biết được âm mưu “ché đỏ" của thằng khốn Tuấn rồi… nó la dữ dội hơn:
– Tép… thả tao ra đi mà… lớp trưởng.. cứu tui! Mày muốn gì tao cũng chịu hết, Tép, thả tao ra… tao không có giỡn nữa nha! Bực rồi đó!
Con Tép ôm tay vào ngực, mặt nó lộ vẻ lo lắng, hoảng sợ thật sự:
– Ôi chết rồi, mình làm bạn Quân bực thật rồi, mình xin lỗi bạn Quân nha! Ôi…
Nó sụt sùi như sắp khóc tới nơi rồi trở mặt một cái không ngờ:
– Bực kệ mẹ mày chứ! Nói tao làm gì? Tưởng tao giỡn với mày chắc! Nằm đó đi con! Về! Lớp trưởng! Không nói nhiều!
Trước khi đi nó còn dặn dò thằng Tuấn nhất định không được xiêu lòng mà cởi trói. Tội nghiệp! Thằng Tuấn cái mặt hiền ngoan gật đầu, vâng dạ đủ thứ điều. Chứ có ai biết rằng trong đầu nó đang lóe lên một âm mưu ngọt ngào tới đáng sợ để trừng trị thằng Quân…
Tác giả :
PchyMew