Nhóc To Gan Đấy!

Chương 20: Hả ? Hàng thật ?



-Bye mấy bồ! – Tôi vẫy tay chào mấy đứa bạn.
- Bye “Xích thố"! Chúc sinh nhật vui vẻ! – Vân ôm chặt tôi.
- Bye! – Trân mỉm cười.
Mấy đứa bạn tôi mỗi đứa ôm tay, bá cổ một chàng đi về. Để lại tôi với đống quà.
- Ôi chao, con gái cha được nhiều quà ghê nhỉ? – Cha tôi nâng niu những món quà đắt giá mà đám công tử tặng cho tôi.
- Vàng hôm nay lên giá lắm! Mai cha ra tiệm vàng đổi lấy tiền đi! – Tôi lấy riêng mấy hộp quà mà nó với đám bạn thân tặng cho. – Còn cái này là của con, cấm cha đem thế chấp đấy!
- Biết rồi! Biết rồi! – Cha tôi gật đầu.
Tôi ôm năm hộp quà vào phòng riêng của mình, lần lượt mở từng hộp ra.
Đầu tiên là của Trân. Nhỏ này ưa kỹ lưỡng, lại trí thức nữa nên cái hộp quà của nó có màu xanh da trời, được buộc ruy băng cẩn thận, không khác dù chỉ một chút so với các hộp quà chuẩn. Trời ạ! Kéo cắt trùng với đường kẻ không sai một li. Hộp đựng là hộp đựng từ điển điện tử được dán keo kiểu các đường chéo (nó mê Toán). Bóc hết lớp keo, mở hộp ra là một cây viết với tập 100 bài Toán nâng cao cộng thêm một tấm thiệp: Chúc “Mọt sách" càng lúc càng học giỏi (thua mình thôi), trong vòng một tháng phải làm hết quyển không “Ve chai" giận đó.
Hộp quà thứ hai là của bồ nhỏ “Ve chai". Ông Dũng này cũng ở CLB Tri thức, hai người gói quà y chang nhau nhưng cha này lại gói quà màu tím hồng, buộc ruy băng đỏ. Bên trong là một dải lụa dùng để buộc tóc có màu hồng phấn kèm theo tấm thiệp màu xanh lam: Tiểu Mai có mái tóc rất đẹp nên anh tặng cho em một dải lụa, chúc em càng lúc càng xinh đẹp.
Hộp quà thứ ba và thứ tư là của chung cái cặp “Mây và núi", đúng là rồng một cặp, phụng một đôi. Hai hộp đều mang màu mạ non, thắt ruy băng hồng được trau chuốt kỹ lưỡng. Gỡ ra xem nào! Trời đất ơi! Là một đôi giày thể thao nhưng là mỗi người gói một chiếc. Y chang mấy năm trước. Con nhỏ “Atula" năm trước tặng cho tôi chỉ có một chiếc tất len với tấm thiệp: Thông cảm nhé, tại gấp quá nên chỉ có thể đan gửi tặng cho bồ một chiếc tất, chiếc thứ hai năm sau tặng tiếp. Còn giờ là tấm thiệp: Xin lỗi, tại chi phí tốn kém nên mỗi đứa mua một chiếc giày tặng bồ, không tặng riêng hai phần quà được.
Hộp cuối là của thằng nhóc. Hộp quà này có màu vàng, thắt ruy băng hồng được gấp nếp hơi vụng về nhưng nhìn từ xa vẫn đẹp, dễ nhìn. Tôi mở ra xem. Một quyển sách. Không phải sách tham khảo hay sách đọc thêm mà là một bộ truyện. Thầy thuốc thần.
- Ôi trời ơi! Ôi vui quá! – Tôi ôm bộ sách nhảy cẫng lên. – Vui quá! Vui quá! – Tôi hét lên.
- Trời ạ! Gì mà hét lên đến nỗi hét lên muốn thủng màn nhĩ thế? – Cha tôi mở cửa, cốc đầu tôi một cái thật mạnh.
- Đau! - Tôi rên rỉ nhưng vẫn không buông bộ truyện ra.
- Gì mà hét dữ vậy?
Tôi vui sướng đưa bộ truyện ra, mỉm cười nói:
- Cha ơi! Cha xem nè! Đây là bộ truyện con thích đọc nhất đấy!Trong này có rất nhiều kiến thức về y học, toán học và cả xã hội nữa.
Cha tôi lấy một cuốn lật qua lật lại xem thử.
- Bình thường mà, có gì hay đâu.
Tôi tức giận giật lại.
- Cha chẳng biết gì cả! Đây là bộ truyện về khoa học bán chạy nhất trong thị trường hiện nay đó. Con tìm mua mãi mà lúc nào cũng hết hàng còn ở thư viện là không bao giờ có một quyển bị buông tha.
Đây là bộ truyện mà tôi yêu thích nhất. Nó nói về một bác sĩ chuyên chữa bệnh và chế những liều thuốc thần biến những điều không thể thành có thể, nhưng chính bản thân cô là một thí nghiệm thất bại của mẹ nên bị đột biến, mắt biến thành màu hồng ngọc còn tóc thành màu lục, trong truyện có những cảnh đời vô cùng tiêu biểu. Tôi đọc được là nhờ một lần dạy thêm ở nhà con giám đốc bệnh viện, nhớ lại, hôm đó tôi không còn biết trời trăng gì nữa, chỉ biết đăm đăm vào cuốn sách.
- Ghê nhỉ? Ai tặng con thế? – Cha tôi hỏi.
- Của Nhất Thiên! – Tôi ôm chặt bộ truyện. – Ôi đúng là món quà tuyệt diệu.
Cha tôi chợt nói:
- Cậu Thiên coi bộ quý con quá nhỉ?
- Có lẽ vậy... – Tôi mỉm cười.
- Còn con?
- Hả?
Tôi đối với thằng nhóc thế nào nhỉ? Chính bản thân tôi cũng không biết.
- Cha thấy con đối xử với cậu ấy rất tự nhiên, không giống chị em. – Cha tôi hỏi. – Sao vậy?
Tôi suy nghĩ một lát rồi nói:
- Cha thấy đấy, nó cứ như một ông cụ non thì sao như chị em được. Nhiều khi con cứ nghĩ nó bị còi đấy!
- Vậy con coi cậu ấy là bạn à?
- Gần như vậy. – Tôi lấp liếm cho qua chuyện.
- Con cũng đã đủ 16, tới lúc rồi. – Cha tôi mỉm cười.
- Sao cơ? – Tôi ngạc nhiên.
Cha tôi mỉm cười.
- Ngủ đi! Chúc con sinh nhật vui vẻ. - Rồi ông ra ngoài.
Tôi cũng không biết gì cả. Nhưng dại gì ngủ, tối nay tôi phải đọc ít nhất là hết một quyển truyện không thì phải mơ đủ điều về những chi tiết trong truyện nữa.
- ----***-----
- Hay quá! Đúng là một cô gái tự lập. – Tôi đánh dấu trang 150 của tập một rồi gấp lại đi ngủ.
Hôm nay vui lắm nên tôi đánh một giấc thẳng thừng. Không biết có chuyện gì xảy ra trong đêm đó nữa.
- ----***-----
- Sáng rồi! – Tôi khẽ cựa mình trên tấm nệm êm ái.
Khoan đã, tấm nệm êm ái? Vậy là... tôi không nằm ở phòng mình nữa. Tôi chợt nhận ra có cái gì đó cứ rúc trong lòng tôi, phả ra những hơi ấm áp và đều đặn. Tôi giật mình, mở mắt ra.
Chúa ơi! Tôi đang nằm trong một căn phòng lạ hoắc và đang ôm một người.
- Oái! – Tôi hét lên, nhảy ra khỏi giường.
Trong tấm chăn cựa quậy mạnh. Một cái đầu đen chui ra.
- Mới sáng sớm sao hét lên dữ vậy mẹ? - Tiếng lầm bầm phát ra trong chăn.
Rồi tay, mình rồi chân cũng từ chăn chui ra như gà con chui ra khỏi trứng. Ai vậy hả trời?
- Hơ.... Oái! Sao cô lại ở trong phòng tôi?
Là thằng nhóc! Quái quỷ gì thế này? Sao tôi lại ở đây?
- Sao lại là cậu/cô? – Tôi với nó đồng thanh.
- Tôi nhớ hôm qua tôi ngủ một mình/với mẹ mà?
Gì thì gì trước khi gặp hai người kia chúng tôi cũng phải vệ sinh cá nhân cái đã.
- ----***-----
- Mẹ! – Nó gõ cửa thư phòng thật mạnh.
- Con vào đi! – Phu nhân nhẹ nhàng nói.
Tôi cùng nó vào thư phòng. Phu nhân đang ngồi đó, thản nhiên như biết chuyện này sẽ xảy ra vậy.
- Sao Mai lại ở trong phòng con? – Nó hét lên, mặt đỏ bừng.
- Sao con lại tới đây được? – Tôi hỏi.
- Gì ghê thế? Giải thích cho chúng nghe đi trợ lý! – Phu nhân mỉm cười.
- Vâng! – Có người bước vào thư phòng.
Tôi quay lại nói:
- Vậy là sao chứ bác... – Tôi vô cùng ngạc nhiên – Cha! Sao lại là cha?
Cha tôi mỉm cười.
- Phu nhân cho gọi tôi?
- Kể cho chúng nghe đi! – Phu nhân nhẹ nhàng nói.
Cha tôi đằng hắng, kể cho chúng tôi nghe mọi chuyện.
- Thật ra trước khi sinh con và cậu Thiên này ra, mẹ con là quản gia nhà họ Dương này và ta chính là trợ lý của cha cậu Thiên đây.
- Hả? - Thằng nhóc há hốc miệng.
- Khi mẹ con có mang con và biết là con gái thì hai nhà đã giao hẹn sẽ nhận con làm quản lý đời kế tiếp nếu phu nhân sinh con gái.
Tôi như lờ mờ đoán ra mọi chuyện, nhưng vẫn hỏi dò.
- Còn nếu sinh con trai?
- Thì sao? – Nó quay qua hỏi mẹ mình.
Phu nhân thản nhiên nói:
- Thì nhận làm dâu.
- Hả? – Tôi với nó đồng thanh hét lên.
Cha tôi giờ mới thú tội với tôi.
- Giờ cha xin thú nhận, mẹ con đúng là bệnh mà chết nhưng thực ra cha vốn không nghiện rượu.
Cái gì? Cha vốn không nghiện rượu. Cứ như sét đánh ngang tai vậy.
Cha tôi gãi đầu.
- Những cái chai mà con thấy cha hay uống là nước pha với cồn nhẹ thôi còn đống chai không là cha mua ở vựa về để xả đấy.
Thấy tôi run người lên, cha tôi tiếp tục nói.
- Còn nợ ngân hàng cha vay về thì mua chai với giá cao, phần còn lại cho người nghèo chứ không hề lấy một xu để uống rượu.
- Vậy... - Đầu tôi như muốn nổ tung.
- Khoản nợ đó là để huấn luyện con trở thành một cô gái năng nổ, nhanh nhẹn đủ khả năng về làm dâu nhà họ Dương.
- Còn cha giả nghiện rượu để con có thể xoay xở một mình phải không?
- Đúng! – Cha tôi cúi đầu thú nhận.
- Thảo nào cha lại nhận con làm vợ nhà họ Dương một cái rẹt.
Giờ tôi hiểu tại sao rồi. Một kiểu huấn luyện hay nhất trong lịch sử đấy.
- Ừ để con có thể quen với cuộc sống ở đây. – Cha tôi gật đầu.
- Giấu cả con luôn hả? - Thằng nhóc quay qua nói với mẹ.
- Đương nhiên, nếu con biết đây là sắp xếp thì chắc chắn sẽ lạnh nhạt với con bé như cha con ngày xưa vậy. – Phu nhân ôn tồn giải thích.
- Vậy giờ...
Phu nhân đưa ra một cái tờ giấy được kẹp trong một tập hồ sơ màu đen. Bà chỉ vào đó nói.
- Đây là hôn ước thứ thiệt, có cả chữ ký của cha mẹ hai bên. Cả của con nữa.
Nó nhìn chằm chằm vào tờ giấy rồi giật mình.
- Oái! Cái tờ giấy bàn giao tài sản để mẹ quản lý cho hợp pháp luật lại là hôn ước hả? – Nó hét lên. – Hèn gì con thấy dính tay.
Rồi, cả tôi lẫn nó đều bị hai đấng sinh thành lừa từ đầu đến cuối chuyện tương lai rồi. Trời ạ! Tôi bị lừa ngay từ khi sinh ra chứ không phải là mới đây.
- Cha con nói con chưa có đối tượng, nay lại có hôn ước, con ký luôn đi! – Phu nhân đưa cho tôi cây bút bi.
- Hả? – Tôi hết nhìn cây bút rồi nhìn tờ hôn ước.
Làm sao giờ?
- Từ từ đã!
- Kìa Thiên! – Phu nhân buồn rầu nhìn thằng nhóc.
- Con không phản đối chuyện này tại có phản đối cũng không được nhưng cô ấy vẫn còn phải tập trung vào việc học, đợi cô ấy đậu đại học xong hẵng tính. Dù sao tụi con cũng chỉ mới quen nhau mấy tháng. – Nó nói.
- Con cũng nghĩ vậy! – Tôi nói.
Phu nhân trầm ngâm một lát.
- Thôi được. Để cho Mai đồng ý thì ký cũng được. Ta trao cho con. – Phu nhân đưa cây bút cho tôi.
Tôi đón lấy cây bút.
- Để thong thả con suy nghĩ.
Cha tôi bổ sung thêm.
- Khi nào ký tuỳ con nhưng kể từ giờ phút này con phải ở đây.
- Hả? – Tôi với nó hét lên.
Tác giả : fujiwara
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại