Nhóc! Một Trong Chúng Tôi, Em Thích Ai?
Chương 3: Người tôi thương
Vào buổi trưa khi xuống căn tin để ăn trưa, nhỏ cứ phải né mấy cái ánh mắt của bọn con gái, ánh mắt hình viên đạn. Nhỏ ngồi một chỗ lại lấy cái cuốn sách ra đọc, nhỏ ngồi mà mắt cứ giật giật, điềm báo có chuyện chẳng lành trong ngày. Vi vừa đi ra, ôm túi thức ăn đi ra, đưa cho nhỏ một hộp cơm. Vừa hay, cái nhóm Ngũ Đại Nam Thần đi vào căn tin, nhỏ giật thót, con Vi ngồi đối diện mắt trái tim bay phấp phới. Đôi khi nhỏ lại giận cái tính hám trai của con Vi, mà lỗi là do nhỏ chứ đâu phải lỗi của nó. Nó ngước mặt lên, nhìn qua một chút rồi nói:
- Đến gặp tôi làm cái gì, Mặt Rổ? - nhỏ nói rồi uống nước
- Tôi thích đến thì tôi đến, à, đúng rồi, từ giờ, cô sẽ là người của hội sinh viên của trường đại học CIA.
- Rồi sao, nếu không còn gì để nói thì mời đi ra khỏi chỗ này, anh đang chắn bóng tôi đọc đấy.
- Cô nhớ đấy. Hết giờ buổi sáng lên phòng hội.
Mấy người ở đằng sau cứ bụm miệng cười. Nhỏ lại cắm headphone vào nghe nhạc, rồi đi ra khỏi căn tin, không quên kéo con bạn thân hám trai của mình đi. Nhỏ đi trên đường rồi ngồi trên một băng ghế đá, rồi ngồi đó ngân nga bài hát mới và đang đứng đầu trong bản xếp hạng âm nhạc tuần này và cũng có thể vẫn giữ được vị trí đó trong tuần tới. Nhỏ không có mê mấy ban nhạc trong giới trẻ hiện nay, nhưng nhỏ thích thể loại nhạc trẻ. Hiện giờ nhỏ đang cảm thấy rất bình yên, hy vọng rằng sẽ không có gì cản trở được nhỏ trong giây phút này. Nhưng đời đâu đẹp như là mơ, chuông reo, nhỏ phải vào lớp lại rồi, nhỏ hận ông nào bấm chuông reng.
Nhỏ không phải dạng thất hứa, cuối giờ học buổi sáng, nhỏ chào tạm biệt cái Vi rồi đến phòng hội. Vừa bước vào, nhỏ đã thấy, một thằng trong số tụi nó vừa đi tắm ra, chỉ quân mỗi chiếc khăn tắm ở phía dưới, nhỏ nhìn chằm chằm vào cơ bụng của tên đó rồi nói:
- Tên gì?
- Đặng Hoàng Minh.
- Ờ, gọi tôi lên đây làm gì?
Mấy anh nhìn nhỏ chằm chằm, tướng nhỏ cũng khá cao, chừng 1m72, tóc dài nè, mắt đen, to tròn nè, hai má phúng phính, đôi môi hồng như cánh hoa anh đào. Khánh đi vòng vòng xung quanh nhỏ đánh giá. Nhỏ tức điên lên, bỏ đi.
- Ai cho cô đi?
- Tôi cho tôi đi đấy, bộ anh có quyền cấm chắc? - siêu cấp bá đạo rồi
- Cô làm cái đống giấy tờ đó đi.
Nhỏ ló đầu qua cổ của Khánh. Minh nhìn mặt nó mỉm cười rang mãnh mà thấy nguy hiểm. Nhỏ gật đầu cái rụp rồi ngồi vào bàn làm. Làm được chừng 30', một anh quay lại nhìn, anh này là Vũ Thanh Đăng, hai anh ngồi hai bên là Hoàng Nhật Nam và Lê An Tuấn. Đăng nhìn nhỏ. Anh quay lại nhìn tụi bạn nói:
- Nhỏ ngủ rồi.
- Ai cho nhỏ ngủ.
- Đã xong hết rồi.
Trong lúc nhỏ ngủ, ai cũng nhìn nhỏ, họ thấy nhỏ mỉm cười, trong lúc nhỏ ngủ còn nói mớ:
- Trả bánh đây, Minh Quân...không thì...
Minh Quân, Minh Quân là ai? Điều này làm các anh thắc mắc, làm các anh thấy khó chịu, rốt cục người đó là ai? Nhỏ tỉnh giấc nói:
- Tôi đi gặp người toi thương đây, còn cái sấp giấy tờ tôi làm xong rồi đấy.
Nhỏ bước khỏi phòng ngân Nga câu hát rồi mỉm cười.
- Đến gặp tôi làm cái gì, Mặt Rổ? - nhỏ nói rồi uống nước
- Tôi thích đến thì tôi đến, à, đúng rồi, từ giờ, cô sẽ là người của hội sinh viên của trường đại học CIA.
- Rồi sao, nếu không còn gì để nói thì mời đi ra khỏi chỗ này, anh đang chắn bóng tôi đọc đấy.
- Cô nhớ đấy. Hết giờ buổi sáng lên phòng hội.
Mấy người ở đằng sau cứ bụm miệng cười. Nhỏ lại cắm headphone vào nghe nhạc, rồi đi ra khỏi căn tin, không quên kéo con bạn thân hám trai của mình đi. Nhỏ đi trên đường rồi ngồi trên một băng ghế đá, rồi ngồi đó ngân nga bài hát mới và đang đứng đầu trong bản xếp hạng âm nhạc tuần này và cũng có thể vẫn giữ được vị trí đó trong tuần tới. Nhỏ không có mê mấy ban nhạc trong giới trẻ hiện nay, nhưng nhỏ thích thể loại nhạc trẻ. Hiện giờ nhỏ đang cảm thấy rất bình yên, hy vọng rằng sẽ không có gì cản trở được nhỏ trong giây phút này. Nhưng đời đâu đẹp như là mơ, chuông reo, nhỏ phải vào lớp lại rồi, nhỏ hận ông nào bấm chuông reng.
Nhỏ không phải dạng thất hứa, cuối giờ học buổi sáng, nhỏ chào tạm biệt cái Vi rồi đến phòng hội. Vừa bước vào, nhỏ đã thấy, một thằng trong số tụi nó vừa đi tắm ra, chỉ quân mỗi chiếc khăn tắm ở phía dưới, nhỏ nhìn chằm chằm vào cơ bụng của tên đó rồi nói:
- Tên gì?
- Đặng Hoàng Minh.
- Ờ, gọi tôi lên đây làm gì?
Mấy anh nhìn nhỏ chằm chằm, tướng nhỏ cũng khá cao, chừng 1m72, tóc dài nè, mắt đen, to tròn nè, hai má phúng phính, đôi môi hồng như cánh hoa anh đào. Khánh đi vòng vòng xung quanh nhỏ đánh giá. Nhỏ tức điên lên, bỏ đi.
- Ai cho cô đi?
- Tôi cho tôi đi đấy, bộ anh có quyền cấm chắc? - siêu cấp bá đạo rồi
- Cô làm cái đống giấy tờ đó đi.
Nhỏ ló đầu qua cổ của Khánh. Minh nhìn mặt nó mỉm cười rang mãnh mà thấy nguy hiểm. Nhỏ gật đầu cái rụp rồi ngồi vào bàn làm. Làm được chừng 30', một anh quay lại nhìn, anh này là Vũ Thanh Đăng, hai anh ngồi hai bên là Hoàng Nhật Nam và Lê An Tuấn. Đăng nhìn nhỏ. Anh quay lại nhìn tụi bạn nói:
- Nhỏ ngủ rồi.
- Ai cho nhỏ ngủ.
- Đã xong hết rồi.
Trong lúc nhỏ ngủ, ai cũng nhìn nhỏ, họ thấy nhỏ mỉm cười, trong lúc nhỏ ngủ còn nói mớ:
- Trả bánh đây, Minh Quân...không thì...
Minh Quân, Minh Quân là ai? Điều này làm các anh thắc mắc, làm các anh thấy khó chịu, rốt cục người đó là ai? Nhỏ tỉnh giấc nói:
- Tôi đi gặp người toi thương đây, còn cái sấp giấy tờ tôi làm xong rồi đấy.
Nhỏ bước khỏi phòng ngân Nga câu hát rồi mỉm cười.
Tác giả :
Phương Anh