Nhóc Con Dễ Thương ! Em Là Của Tôi
Chương 35
Đen đủi giờ mới kéo đến. Cứ thế, cứ thế, trong tiết hai, tôi năm, bảy lần suýt bị đẩu vân chảm, không thì đưa lên lò thêu, hay làm mồi cho hổ đói. Oa oa oa. Xui! Xui! Xui! Bám lấy tôi hay lắm hả? Đúng lúc đó, giờ nghỉ trưa bắt đầu. Tôi phải thoát khỏi cái nơi quỉ quái này mới được. Vèo vèo vèo. Với một tốc độ siêu phàm, tôi đã kéo được con bạn thân đến căng tin an toàn. Và người phải chi tiền mua đồ ăn kiêm người đi mua chính là tôi đấy ợ.
Khoảng 10 phút sau, tôi ôm một đống đồ ăn trở về (nếu không muốn nói là một chồng). Đặt xuống bàn, nhìn đồ ăn sướng cả con mắt nhưng lại khổ cái bụng. Vâng, toàn bộ số đồ ăn này chỉ có đúng một thứ là của tôi còn lại là của Tiểu Ngọc. Tiền ăn vặt thàng này của tôi thế là mất toi. Đúng là bạn nhợn. Đã thế bà đây cũng không cần nhá. Tôi cầm chiếc bánh, ăn vèo một cái, hết sạch sành sanh. Nhìn lại hiện thực mới thấy mình ngu xuẩn. Thấy con bạn ăn mà thèm. Không được phải kiềm chế. Tôi bật dậy, mỉm cười thật hiền (ấn chứa bên trong là sự mạnh tàn phá đấy ợ), dịu dàng nói.
- Tôi về lớp ôn bài đây. Dù sao cũng sắp đến kì thì rồi mà. Chúc bà ăn ngon miệng. *lầm bầm
Nghẹn chết đi cũng được.
Rồi vọt thằng, để con bạn ú ớ đắng sau. Chạy dọc theo hành lang, tôi ngắm cảnh vật bên ngoài. Thế là tôi đâm vào một vật cứng như đá, tiếp sau đó là người tôi bắn xa mấy chục cm, mông
"hun
" đất, chỉ nói một từ thôi: đau. Đã đang bực thì lại gặp chuyện. Chẳng thèm để người đứng trước mặt, tôi quát lớn. - Làm cái gì vậy hả? Đi không nhìn hay sao? Chẳng lẽ bạn muốn đề cao sự chịu đựng của mình? Đúng là điên. Không đâu đi chọc tức người khác.
Tôi phủi phủi quần áo, hậm hực ngẩng mặt lên thì đập vào mắt tôi là một người cực kì quen. Thiên Ân? Hắn làm cái quái gì ở đây? Chẳng lẽ định trêu chọc tôi? À quên, tôi và hắn có là kẻ thù hay bạn thân gì đây mà phải làm như thế. Ta đây không thèm bận tâm người dưng. Sự tức giận như ngọn lửa chuẩn bị thêu cháy cả ngôi trường. Tôi lướt qua hắn như gió bay qua mây, chẳng mảy may để hắn vào mắt. Mỗi bước chân như một lực sĩ, giậm thật mạnh đến nỗi khu học tập muốn đổ uỳnh xuống. Theo đó là vài ánh mắt khó chịu của một số bạn tiểu thư nhà giàu đáp xuống tôi, lại là cái bọn ghen vì không được ăn, tức vì không được ở đây mà. Ý thức được tôi hất mặt, cười gian ơi là gian, ngọt ngào nói.
- Ối! Mặt bạn có quầng thâm này! - Thì thầm - Nhỡ hoàng tử có nhìn thấy thì bạn không thể lọt vào mắt anh ấy được đâu. Phải cẩn thận chứ. Mau trang điểm lại đi.
Chỉ một câu châm chọc như thế cũng làm cô ta tưởng thật, hoảng loạn tìm phấn son trang điểm. Đến khi soi gương mới phát hiện ra mình bị lừa, khuôn mặt cô nằng chuyển từ xanh sang đỏ rồi tím rịm. Đúng là tắc kè hoa.
- Con nhỏ này! Sao mày dám lừa tao hả? Đúng là có mắt mà không thấy núi Thái Sơn.
- Bạn cao bao nhiêu?
- 1m60
- Núi Thái Sơn cao bao nhiêu? Thế mà bạn lại so sánh bản thân với núi Thái Sơn. Bạn có mắc bệnh ảo tượng không vậy hả? Hay là bạn bị điên?
- Điên? Mày dám bảo tao điên hả? Chết đi con chó.
Chuẩn bị nhận bạt tai hay sao. Không, tôi đã đỡ được cái đánh đầy uy lực đó. Tôi khinh bỉ nhìn cô ta, giọng châm chích, đâm chém.
- Chết giờ mới nhận ra. Đây là chị Liên, học sinh cá biệt của khối 11 đây mà. Với thành tích, võ mèo cào, **** tục thì nhiều, mồm mép thì xoen xoét, học thì chẳng ăn ai, chỉ được cái cậy quyền thì giỏi. Gặp chị đúng là
"vinh dự
" của đời em.
Cố gắng kéo dài chữ vinh dự ra, tôi mỉm cười đắc thắng. Mặt Liên đỏ bừng vì tức, tay nắm chặt thành đấm, quát.
- Mày là cái thá gì mà lên tiếng hả? Tốt hơn là im cái miệng lại.
- Vâng, em không là cái thá gì nhưng ít nhất thì hơn cái loại như chị ạ.
- Chúng mày đập chết nó cho tao.
Và đám con gái đằng sau lao vào, giở võ mèo cào, không cấu thì xé, không cào thì rạch mặt. Nhưng tôi cũng đâu có vừa (chảnh thế!). Lấy đà, tôi xông lên, nắm lấy tay đứa thấp nhất vật xuống đất, sau đó xoay người đá đứa định cắn trộm, rồi đấm đứa tiếp theo. Chỉ còn lại Liên, cô ta trợn mắt nhìn tôi.
- Chị ơi, chị sao vậy? Có phải tại em mạnh tay với mấy chị kia quá không ạ? Thế cho em xin lỗi nha. Cũng sắp vào lớp rồi. Em đi đây.
Tôi giả vờ hoảng hốt, mắt ngân ngấn nước, ra vẻ hối lỗi. Liên há hốc mồm, đứng ngây ra. Tôi chào tạm biệt rồi nhảy chân sáo về lớp với nụ cười chiến thắng.
Khoảng 10 phút sau, tôi ôm một đống đồ ăn trở về (nếu không muốn nói là một chồng). Đặt xuống bàn, nhìn đồ ăn sướng cả con mắt nhưng lại khổ cái bụng. Vâng, toàn bộ số đồ ăn này chỉ có đúng một thứ là của tôi còn lại là của Tiểu Ngọc. Tiền ăn vặt thàng này của tôi thế là mất toi. Đúng là bạn nhợn. Đã thế bà đây cũng không cần nhá. Tôi cầm chiếc bánh, ăn vèo một cái, hết sạch sành sanh. Nhìn lại hiện thực mới thấy mình ngu xuẩn. Thấy con bạn ăn mà thèm. Không được phải kiềm chế. Tôi bật dậy, mỉm cười thật hiền (ấn chứa bên trong là sự mạnh tàn phá đấy ợ), dịu dàng nói.
- Tôi về lớp ôn bài đây. Dù sao cũng sắp đến kì thì rồi mà. Chúc bà ăn ngon miệng. *lầm bầm
Nghẹn chết đi cũng được.
Rồi vọt thằng, để con bạn ú ớ đắng sau. Chạy dọc theo hành lang, tôi ngắm cảnh vật bên ngoài. Thế là tôi đâm vào một vật cứng như đá, tiếp sau đó là người tôi bắn xa mấy chục cm, mông
"hun
" đất, chỉ nói một từ thôi: đau. Đã đang bực thì lại gặp chuyện. Chẳng thèm để người đứng trước mặt, tôi quát lớn. - Làm cái gì vậy hả? Đi không nhìn hay sao? Chẳng lẽ bạn muốn đề cao sự chịu đựng của mình? Đúng là điên. Không đâu đi chọc tức người khác.
Tôi phủi phủi quần áo, hậm hực ngẩng mặt lên thì đập vào mắt tôi là một người cực kì quen. Thiên Ân? Hắn làm cái quái gì ở đây? Chẳng lẽ định trêu chọc tôi? À quên, tôi và hắn có là kẻ thù hay bạn thân gì đây mà phải làm như thế. Ta đây không thèm bận tâm người dưng. Sự tức giận như ngọn lửa chuẩn bị thêu cháy cả ngôi trường. Tôi lướt qua hắn như gió bay qua mây, chẳng mảy may để hắn vào mắt. Mỗi bước chân như một lực sĩ, giậm thật mạnh đến nỗi khu học tập muốn đổ uỳnh xuống. Theo đó là vài ánh mắt khó chịu của một số bạn tiểu thư nhà giàu đáp xuống tôi, lại là cái bọn ghen vì không được ăn, tức vì không được ở đây mà. Ý thức được tôi hất mặt, cười gian ơi là gian, ngọt ngào nói.
- Ối! Mặt bạn có quầng thâm này! - Thì thầm - Nhỡ hoàng tử có nhìn thấy thì bạn không thể lọt vào mắt anh ấy được đâu. Phải cẩn thận chứ. Mau trang điểm lại đi.
Chỉ một câu châm chọc như thế cũng làm cô ta tưởng thật, hoảng loạn tìm phấn son trang điểm. Đến khi soi gương mới phát hiện ra mình bị lừa, khuôn mặt cô nằng chuyển từ xanh sang đỏ rồi tím rịm. Đúng là tắc kè hoa.
- Con nhỏ này! Sao mày dám lừa tao hả? Đúng là có mắt mà không thấy núi Thái Sơn.
- Bạn cao bao nhiêu?
- 1m60
- Núi Thái Sơn cao bao nhiêu? Thế mà bạn lại so sánh bản thân với núi Thái Sơn. Bạn có mắc bệnh ảo tượng không vậy hả? Hay là bạn bị điên?
- Điên? Mày dám bảo tao điên hả? Chết đi con chó.
Chuẩn bị nhận bạt tai hay sao. Không, tôi đã đỡ được cái đánh đầy uy lực đó. Tôi khinh bỉ nhìn cô ta, giọng châm chích, đâm chém.
- Chết giờ mới nhận ra. Đây là chị Liên, học sinh cá biệt của khối 11 đây mà. Với thành tích, võ mèo cào, **** tục thì nhiều, mồm mép thì xoen xoét, học thì chẳng ăn ai, chỉ được cái cậy quyền thì giỏi. Gặp chị đúng là
"vinh dự
" của đời em.
Cố gắng kéo dài chữ vinh dự ra, tôi mỉm cười đắc thắng. Mặt Liên đỏ bừng vì tức, tay nắm chặt thành đấm, quát.
- Mày là cái thá gì mà lên tiếng hả? Tốt hơn là im cái miệng lại.
- Vâng, em không là cái thá gì nhưng ít nhất thì hơn cái loại như chị ạ.
- Chúng mày đập chết nó cho tao.
Và đám con gái đằng sau lao vào, giở võ mèo cào, không cấu thì xé, không cào thì rạch mặt. Nhưng tôi cũng đâu có vừa (chảnh thế!). Lấy đà, tôi xông lên, nắm lấy tay đứa thấp nhất vật xuống đất, sau đó xoay người đá đứa định cắn trộm, rồi đấm đứa tiếp theo. Chỉ còn lại Liên, cô ta trợn mắt nhìn tôi.
- Chị ơi, chị sao vậy? Có phải tại em mạnh tay với mấy chị kia quá không ạ? Thế cho em xin lỗi nha. Cũng sắp vào lớp rồi. Em đi đây.
Tôi giả vờ hoảng hốt, mắt ngân ngấn nước, ra vẻ hối lỗi. Liên há hốc mồm, đứng ngây ra. Tôi chào tạm biệt rồi nhảy chân sáo về lớp với nụ cười chiến thắng.
Tác giả :
Yuuki9999