Nhóc, Anh Thua Rồi
Chương 59
Khánh lái xe qua mấy con phố…từng giọt nước mưa va chan chát vào cửa kính…
Anh không thích mưa vì nó lạnh và ướt át…
Và….còn vì….
Anh bị người ta từ chối vào một ngày mưa .
Chợt
Bóng hình người con gái quen thuộc hiện ra trong màn mưa nặng hạt…cô gái ấy với bờ vai run run vì lạnh vẫn bước đều đều, những bước chân chậm chạp mặc cho cái thời tiết khắc nghiệt vẫn chút từng đợt mưa lạnh lẽo lên người
Tim anh tê tái….
Cô đang buồn ? Cô không vui, không hạnh phúc?
Ai đó vội vã ra khỏi xe che ô cho nó giọng anh lo lắng
-Vi…..
Nó quay lại nhìn Khánh với đôi mắt buồn không sao diễn tả được
-Cậu sao thế? Có biết trời đang mưa rất lớn không? Mau vào xe nhanh lên
Khánh giận giữ
Đôi mắt tím biếc tròn xoe nhìn anh ,cô hỏi
-Sao cậu lại ở đây?
-Lên xe rồi nói cậu ướt hết cả rồi
Khánh mở cửa xe cho nó…
Lúc nghe có tiếng gọi nó đã hi vọng người xuất hiện là Phong. Nhưng không …
Nén tiếng thở dài ai đó ngồi dựa đầu vào cửa kính đôi mắt buồn nhìn ra khoảng không vô định
-Phiền cậu đưa tớ đến nhà Linh được không? Nó nói
Khánh gật đầu
Chiếc Ferrari từ từ chuyển bánh , suốt chặng đường cả hai không hề nói với nhau một câu nào…không phải kiệm lời mà do có người muốn yên tĩnh suy nghĩ
-Vi nhi, tới nơi rồi
-À ừk, cảm ơn nhé bữa nào hậu tạ cậu sau nha! Nó cố gắng nở nụ cười tươi nhất chào Khánh
-Cậu chắc mình ổn chứ?
-Thật ra thì không ổn lắm nhưng mà tớ sẽ không sao đâu. Đừng lo. Tạm biệt
-Ừk…gặp cậu sau
********************************
Nó bấm chuông cửa… hai con bạn yêu quái của nó hốt hoảng chạy ra…
Nó ôm chầm lấy Phương và Linh rồi khóc…
-Vào nhà đã mày ướt hết rồi
-….
Hai con bạn đưa nó vào nhà, Phương lấy quần áo cho nó thay . Nhìn con bạn thân uể oải tiều tụy hai đứa xót
-Nói cho bọn tao nghe, mày với thằng Phong lại có chuyện gì vậy? Linh hỏi
Nó chỉ lắc đầu nằm quay mặt về một phía trầm mặc
Phương đắp lại chăn cho nó
-Ngủ đi, mọi chuyện sẽ qua thôi. Có chúng tao bên mày.
Nói rồi hai đứa ra ngoài để nó yên tĩnh.
********************************
Phong trở về nhà, anh lo lắng tìm xung quanh chẳng lẽ cô chưa về nhà…trời mưa lớn như vậy cô ở đâu được cơ chứ
Điện thoại reo
Số Phương….anh nhấc máy áp lên tai
-Alo
" -con Vi ở chỗ bọn tôi cậu qua đây . Ngay lập tức"
-Này…khoan đã…
Phong chưa kịp nói gì thì đầu dây bên kia đã tắt máy
Đúng là….
*******
Phong đến nhà Linh chào đón anh là hai cặp mắt sắc lạnh
-Lúc về không phải cậu đi với con Vi sao?
Linh nhíu mày
-Lúc mưa lớn cậu ở đâu? Nhìn vào mắt tôi và thành thật trả lời
Phương lên tiếng
-Thùy gặp tai nạn nên tôi đến……
-Cậu bỏ con Vi lại? Vậy con nhỏ Thùy có chết không? Nó có chết không? Linh tức giận
-Thùy….không sao…chỉ là….Phong ngập ngừng
-Cậu có biết sức khỏe của con Vi không tốt? Phương hỏi
Phong gật nhẹ
-Vậy mà cậu để nó dầm mưa hơn 2 tiếng cậu chăm sóc nó kiểu gì vậy? Cậu có phải bạn trai nó không thế? Nhỡ nó ngất xỉu ngoài đường thì sao? Bộ cậu không suy nghĩ à… đầu cậu có cái gì gọi là não không? Phương xổ 1 tràng dài
Định bụng dạy dỗ tên hội trưởng đáng ghét này thì ai đó lên tiếng
-Phương như vậy đủ rồi…. Phong chúng ta về thôi
-Em ổn chứ có cảm thấy khó chịu ở đâi không? Anh đưa em tới bệnh viện nhé
-Không cần , chúng ta về nhà thôi
Nó tạm biệt hai con bạn rồi yên vị trong xe.
Khuôn mặt nó lạnh te không chút cảm xúc…
Phong chọt có cảm giác lo sợ…….
(Còn tiếp)
Anh không thích mưa vì nó lạnh và ướt át…
Và….còn vì….
Anh bị người ta từ chối vào một ngày mưa .
Chợt
Bóng hình người con gái quen thuộc hiện ra trong màn mưa nặng hạt…cô gái ấy với bờ vai run run vì lạnh vẫn bước đều đều, những bước chân chậm chạp mặc cho cái thời tiết khắc nghiệt vẫn chút từng đợt mưa lạnh lẽo lên người
Tim anh tê tái….
Cô đang buồn ? Cô không vui, không hạnh phúc?
Ai đó vội vã ra khỏi xe che ô cho nó giọng anh lo lắng
-Vi…..
Nó quay lại nhìn Khánh với đôi mắt buồn không sao diễn tả được
-Cậu sao thế? Có biết trời đang mưa rất lớn không? Mau vào xe nhanh lên
Khánh giận giữ
Đôi mắt tím biếc tròn xoe nhìn anh ,cô hỏi
-Sao cậu lại ở đây?
-Lên xe rồi nói cậu ướt hết cả rồi
Khánh mở cửa xe cho nó…
Lúc nghe có tiếng gọi nó đã hi vọng người xuất hiện là Phong. Nhưng không …
Nén tiếng thở dài ai đó ngồi dựa đầu vào cửa kính đôi mắt buồn nhìn ra khoảng không vô định
-Phiền cậu đưa tớ đến nhà Linh được không? Nó nói
Khánh gật đầu
Chiếc Ferrari từ từ chuyển bánh , suốt chặng đường cả hai không hề nói với nhau một câu nào…không phải kiệm lời mà do có người muốn yên tĩnh suy nghĩ
-Vi nhi, tới nơi rồi
-À ừk, cảm ơn nhé bữa nào hậu tạ cậu sau nha! Nó cố gắng nở nụ cười tươi nhất chào Khánh
-Cậu chắc mình ổn chứ?
-Thật ra thì không ổn lắm nhưng mà tớ sẽ không sao đâu. Đừng lo. Tạm biệt
-Ừk…gặp cậu sau
********************************
Nó bấm chuông cửa… hai con bạn yêu quái của nó hốt hoảng chạy ra…
Nó ôm chầm lấy Phương và Linh rồi khóc…
-Vào nhà đã mày ướt hết rồi
-….
Hai con bạn đưa nó vào nhà, Phương lấy quần áo cho nó thay . Nhìn con bạn thân uể oải tiều tụy hai đứa xót
-Nói cho bọn tao nghe, mày với thằng Phong lại có chuyện gì vậy? Linh hỏi
Nó chỉ lắc đầu nằm quay mặt về một phía trầm mặc
Phương đắp lại chăn cho nó
-Ngủ đi, mọi chuyện sẽ qua thôi. Có chúng tao bên mày.
Nói rồi hai đứa ra ngoài để nó yên tĩnh.
********************************
Phong trở về nhà, anh lo lắng tìm xung quanh chẳng lẽ cô chưa về nhà…trời mưa lớn như vậy cô ở đâu được cơ chứ
Điện thoại reo
Số Phương….anh nhấc máy áp lên tai
-Alo
" -con Vi ở chỗ bọn tôi cậu qua đây . Ngay lập tức"
-Này…khoan đã…
Phong chưa kịp nói gì thì đầu dây bên kia đã tắt máy
Đúng là….
*******
Phong đến nhà Linh chào đón anh là hai cặp mắt sắc lạnh
-Lúc về không phải cậu đi với con Vi sao?
Linh nhíu mày
-Lúc mưa lớn cậu ở đâu? Nhìn vào mắt tôi và thành thật trả lời
Phương lên tiếng
-Thùy gặp tai nạn nên tôi đến……
-Cậu bỏ con Vi lại? Vậy con nhỏ Thùy có chết không? Nó có chết không? Linh tức giận
-Thùy….không sao…chỉ là….Phong ngập ngừng
-Cậu có biết sức khỏe của con Vi không tốt? Phương hỏi
Phong gật nhẹ
-Vậy mà cậu để nó dầm mưa hơn 2 tiếng cậu chăm sóc nó kiểu gì vậy? Cậu có phải bạn trai nó không thế? Nhỡ nó ngất xỉu ngoài đường thì sao? Bộ cậu không suy nghĩ à… đầu cậu có cái gì gọi là não không? Phương xổ 1 tràng dài
Định bụng dạy dỗ tên hội trưởng đáng ghét này thì ai đó lên tiếng
-Phương như vậy đủ rồi…. Phong chúng ta về thôi
-Em ổn chứ có cảm thấy khó chịu ở đâi không? Anh đưa em tới bệnh viện nhé
-Không cần , chúng ta về nhà thôi
Nó tạm biệt hai con bạn rồi yên vị trong xe.
Khuôn mặt nó lạnh te không chút cảm xúc…
Phong chọt có cảm giác lo sợ…….
(Còn tiếp)
Tác giả :
LeeHannie