Nhóc, Anh Thua Rồi
Chương 20: Dạ tiệc- 2
Khánh lo lắng nhìn con bé đang gục mặt xuống bàn, hình như mấy ngày hôm nay nó ngủ không đủ giấc. Anh đi có mấy ngày mà con bé trông gầy hẳn đi, nhìn mà lao lòng
-Vi nhi, cậu mệt lắm hả?
Nó hơi cười rồi lắc đầu
-Tớ ổn mà.
Phong vào lớp, anh quét cái ánh mắt không mấy thiện cảm nhìn Khánh. Đặt nên bàn ai đó hộp sữa socola rồi trở về bàn
Ai đó cũng rất tự nhiên cầm lên uống.
Khánh hơi thắc mắc về mối quan hệ rối ren của nó và Phong. Mới vài ngày trước 2 người từ mặt nhau giờ lại như không có chuyện gì thật làm người ta tò mò
-Tối nay có tiệc em có về các nhà không? Nhã Lam ân cần hỏi , giống như một người chị gái quan tâm em thật sự. Nó hơi ngước lên
-Tại sao không?
-Thật sao, mẹ rất mong em.
-Bà ta không xứng đáng làm người hầu của tôi chứ chẳng nói với tới chức danh làm mẹ
-Sao em lại nói thế với mẹ của chúng ta
Lam nói, giọng hơi run lên vì cơn giận.
Vi mỉa mai
-Mẹ chị k phải mẹ tôi
-Em. ..Em. ….
-Lam cô vào lớp rồi về chỗ đi. Khánh nhắc nhở
Vi thẫn thờ, xuốt mấy tiết nó chỉ im lặng, Khánh muốn biết cô bé đáng yêu kia đi đâu rồi.
Hết tiết 4 Vi xin về, một lúc sau cả Phương và Phong cũng biến mất
3 con người kì lạ này luôn tạo cho người ta cảm giác rất bí ẩn
****—****
7 h tối tại biệt thự Hoàng Gia
Các cậu ấm cô chiêu xúng xính trong những bộ cánh hàng hiệu đang chào hỏi cười nói với nhau bằng những bộ mặt giả tạo.
Phương nhấp môi ly rượu, cô ghét mấy nơi thế này
Một người con trai bước đến( cái này do bản năng mà chị ấy đoán được )
-Tới sớm thế? mọi chuyện sao rồi?
Tuấn Anh hỏi
Hôm nay anh rất khác, không còn là thằng học sinh ngỗ nghịch với áo phông và quần rách , anh hôm mặc quân âu kaki và áo véc mái tóc hơi rối làm anh thêm phần quyến rũ
-Nhìn hoài vậy bị tôi mê hoặc rồi à? Tuấn Anh chớp chớp
-Quên đi đồ lão phẳng. Phương bật cười
Hôm nay Phương cũng rất xinh, mái tóc vàng kim buộc cao gọn gàng, cô mặc một bộ đầm màu vàng nhạt ôm sát cơ thể. Trong đám đông cô thật nổi bật giống như một bông hồng vàng tinh tế cao sang
-Linh đâu? Cả thằng bạn của cậu nữa
-Chẳng biết, có lẽ tụi nó lại đánh lẻ ở đâu rồi cũng lên
-lẻ cái đầu mày…
Giọng Hiếu oang oảng
-Rúc đâu giờ mới đến?
-Tao biết mày yêu tao, nhưng mà Tuấn Anh này. Tao không thể yêu mày. Đừng ghen với Linh mày hãy từ bỏ đi.
Khóe môi Tuấn Anh co giật
-Chó mày nói cái gì?
-Mày đừng manh động chúng ta không có kết quả đâu
Hiếu đưa 2 tay lên thủ thế
-mày….
Lúc T.Anh đang định đánh Hiếu một trận thì tiếng Chủ tịch Hoàng vang lên
-Chào các vị hôm nay tập đoàn Hoàng Gia rất hân hạnh được đón tiếp các vị…
Từ ngoài cổng của ngôi biệt thự một đoàn xe tiến vào…
Gần 50 người mặc véc đen trên ngực áo có gắn một chiếc khuy hình đại bàng bước vào xếp thành hai hàng dọc bên nối vào.
Từ chiếc xe Lammoghini đầu tiên HOÀNG HẢI THIÊN bước ra đầy ngạo nghễ.
Mọi người bắt đầu bàn tán vì sự có mặt của giám đốc trẻ tài năng nhất của cả nước
Ngay sau đó 2 người con trai bước xuống từ hàng ghế đầu của chiếc BMW ( sukiro và tashi đấy ) khuôn mặt đẹp trai nhưng lại vô cùng nghiêm nghị của 2 người đã đốn bao nhiêu trái tim của các thiếu nữ trong bữa tiệc
Tashi mau chóng vòng ra sau mở cửa cho nhân vật chính ….
-Vi nhi, cậu mệt lắm hả?
Nó hơi cười rồi lắc đầu
-Tớ ổn mà.
Phong vào lớp, anh quét cái ánh mắt không mấy thiện cảm nhìn Khánh. Đặt nên bàn ai đó hộp sữa socola rồi trở về bàn
Ai đó cũng rất tự nhiên cầm lên uống.
Khánh hơi thắc mắc về mối quan hệ rối ren của nó và Phong. Mới vài ngày trước 2 người từ mặt nhau giờ lại như không có chuyện gì thật làm người ta tò mò
-Tối nay có tiệc em có về các nhà không? Nhã Lam ân cần hỏi , giống như một người chị gái quan tâm em thật sự. Nó hơi ngước lên
-Tại sao không?
-Thật sao, mẹ rất mong em.
-Bà ta không xứng đáng làm người hầu của tôi chứ chẳng nói với tới chức danh làm mẹ
-Sao em lại nói thế với mẹ của chúng ta
Lam nói, giọng hơi run lên vì cơn giận.
Vi mỉa mai
-Mẹ chị k phải mẹ tôi
-Em. ..Em. ….
-Lam cô vào lớp rồi về chỗ đi. Khánh nhắc nhở
Vi thẫn thờ, xuốt mấy tiết nó chỉ im lặng, Khánh muốn biết cô bé đáng yêu kia đi đâu rồi.
Hết tiết 4 Vi xin về, một lúc sau cả Phương và Phong cũng biến mất
3 con người kì lạ này luôn tạo cho người ta cảm giác rất bí ẩn
****—****
7 h tối tại biệt thự Hoàng Gia
Các cậu ấm cô chiêu xúng xính trong những bộ cánh hàng hiệu đang chào hỏi cười nói với nhau bằng những bộ mặt giả tạo.
Phương nhấp môi ly rượu, cô ghét mấy nơi thế này
Một người con trai bước đến( cái này do bản năng mà chị ấy đoán được )
-Tới sớm thế? mọi chuyện sao rồi?
Tuấn Anh hỏi
Hôm nay anh rất khác, không còn là thằng học sinh ngỗ nghịch với áo phông và quần rách , anh hôm mặc quân âu kaki và áo véc mái tóc hơi rối làm anh thêm phần quyến rũ
-Nhìn hoài vậy bị tôi mê hoặc rồi à? Tuấn Anh chớp chớp
-Quên đi đồ lão phẳng. Phương bật cười
Hôm nay Phương cũng rất xinh, mái tóc vàng kim buộc cao gọn gàng, cô mặc một bộ đầm màu vàng nhạt ôm sát cơ thể. Trong đám đông cô thật nổi bật giống như một bông hồng vàng tinh tế cao sang
-Linh đâu? Cả thằng bạn của cậu nữa
-Chẳng biết, có lẽ tụi nó lại đánh lẻ ở đâu rồi cũng lên
-lẻ cái đầu mày…
Giọng Hiếu oang oảng
-Rúc đâu giờ mới đến?
-Tao biết mày yêu tao, nhưng mà Tuấn Anh này. Tao không thể yêu mày. Đừng ghen với Linh mày hãy từ bỏ đi.
Khóe môi Tuấn Anh co giật
-Chó mày nói cái gì?
-Mày đừng manh động chúng ta không có kết quả đâu
Hiếu đưa 2 tay lên thủ thế
-mày….
Lúc T.Anh đang định đánh Hiếu một trận thì tiếng Chủ tịch Hoàng vang lên
-Chào các vị hôm nay tập đoàn Hoàng Gia rất hân hạnh được đón tiếp các vị…
Từ ngoài cổng của ngôi biệt thự một đoàn xe tiến vào…
Gần 50 người mặc véc đen trên ngực áo có gắn một chiếc khuy hình đại bàng bước vào xếp thành hai hàng dọc bên nối vào.
Từ chiếc xe Lammoghini đầu tiên HOÀNG HẢI THIÊN bước ra đầy ngạo nghễ.
Mọi người bắt đầu bàn tán vì sự có mặt của giám đốc trẻ tài năng nhất của cả nước
Ngay sau đó 2 người con trai bước xuống từ hàng ghế đầu của chiếc BMW ( sukiro và tashi đấy ) khuôn mặt đẹp trai nhưng lại vô cùng nghiêm nghị của 2 người đã đốn bao nhiêu trái tim của các thiếu nữ trong bữa tiệc
Tashi mau chóng vòng ra sau mở cửa cho nhân vật chính ….
Tác giả :
LeeHannie