Nhớ Em
Chương 63: Cố chấp
Editor: Yang Hy.
Sau Tết tuyết tan, thế giới trắng xoá lại lần nữa khôi phục sức sống, đây có lẽ là thời điểm lạnh nhất trong năm.
Tất cả những gì Trì Yếm làm, không ai biết được.
Khương Thủy Sinh biết Khương Tuệ có thể ra nước ngoài du học, tâm tình cực kỳ phức tạp.
Dù sao Khương gia không có tiền lệ xuất ngoại du học, muốn Khương Thủy Sinh nói, ông thật sự không có chút ham muốn nào với nước ngoài, cả đời ông cắm rễ ở thành phố R, sinh ra ở chỗ này, cũng luôn cảm thấy tương lai sẽ chết ở đây. Trong lòng ông không muốn đi nước ngoài.
Nhưng theo quan điểm của ông về thế hệ này, tri thức văn hóa vô cùng quý giá, con gái xuất ngoại là đi học tri thức đào tạo sâu, đây là chuyện tốt, tương lai về nước, còn có thể cống hiến cho tổ quốc.
Dù thế nào cũng không thể chậm trễ tiền đồ của Khương Tuệ, bởi vậy Khương Thủy Sinh do dự nửa ngày rồi nói: “Vậy chúng ta đi đi."
Dù có rào cản ngôn ngữ, Khương Thủy Sinh cũng không yên tâm để con gái một mình ở nước ngoài.
Khương Tuệ an tĩnh gật đầu.
Cô há miệng thở ra, có rất nhiều tâm sự muốn thổ lộ, nhưng không biết phải nói cùng ai.
Trì Yếm rời đi, tất cả dấu vết của anh đều không lưu lại, sự lạnh nhạt, lòng tốt của anh, chỉ có một mình cô biết, sau đó lại bị chôn vùi dưới lớp tuyết dày, cuối cùng biến mất hoàn toàn.
Bên trường học bắt đầu thúc giục Khương Tuệ rời đi.
“Bạn học, thủ tục đã hoàn tất, xin vui lòng đến sân bay trước mùng tám."
Khương Tuệ thấp giọng hỏi: “Anh ấy còn trở về không?"
Giọng nữ lễ phép ở đầu kia trầm mặc vài giây, ngượng nghịu cười nói: “Tôi nghe không hiểu bạn đang nói gì."
Khương Tuệ không hỏi lại, anh thật sự đã rời khỏi cuộc sống cô lần nữa.
Khương Thủy Sinh biết được mùng tám phải rời đi, vì thế cùng Khương Tuệ thu dọn đồ đạc, thân thể ông còn chưa khoẻ, nhưng Khương Tuệ biết ở lại sẽ không có gì tốt, bởi vậy cũng bận rộn chuẩn bị mọi thứ.
Sáng mùng tám, bọn họ kéo hành lý chuẩn bị đăng ký.
“Ba, thân thể ba có khỏe không? Miệng vết thương còn đau không?"
Khương Thủy Sinh cười lắc đầu: “Ba vẫn ổn, bác sĩ đã nói ba khôi phục rất nhanh, đồ đạc đều là con cầm, đưa cho ba một chút cũng được."
Khương Tuệ trầm mặt, lắc đầu cự tuyệt: “Không nặng."
Nghe tiếng thông báo của sân bay, Khương Tuệ lại nhịn không được đưa mắt nhìn bầu trời bên ngoài.
Cô biết bởi vì Trì Yếm, cuộc sống của cô đã khác.
Nửa giờ trước khi lên máy bay, di động Khương Thủy Sinh đột nhiên vang lên.
Sau khi nghe máy, sắc mặt ông lập tức tái mét.
Trong lòng Khương Tuệ nhảy dựng: “Làm sao vậy ba? Xảy ra chuyện gì sao?"
Khương Thủy Sinh nói: “Bác con bị tai nạn, hiện tại đã đưa đến bệnh viện."
Khương Thủy Sinh cũng có chút hoảng loạn: “Tuệ Tuệ, con đi trước đi, sau này ba sẽ tự ngồi máy bay đến đó."
Không thể chậm trễ tiền đồ của con gái, nhưng bác của Khương Tuệ cũng là anh trai duy nhất của ông, không thể làm như không có việc gì mà rời đi.
Khương Tuệ trầm mặc lắc đầu: “Con trở về cùng ba."
Nếu Khương Thủy Sinh ở lại, vậy cô rời đi cũng không có ý nghĩa gì.
Cô khuyên: “Bác cả vẫn luôn rất tốt với con, xảy ra chuyện như vậy, con nên ở lại."
Khương Thủy Sinh vẫn luôn dạy cô phải lương thiện biết ơn, bởi vậy chỉ nặng nề thở dài, lại cùng Khương Tuệ trở về.
Một người đàn ông mặc tây trang đen ngăn cô lại.
“Cô Khương."
Khương Tuệ ngước mắt.
Người đàn ông thoạt nhìn có vẻ tinh anh nhíu mày nói: “Bây giờ cô không đi, về sau sẽ rất khó rời đi."
Khương Tuệ lẳng lặng nhìn hắn, cuối cùng nhàn nhạt cười: “Tôi biết, cảm ơn các anh và anh ấy đã thầm lặng làm tất cả."
Nội tâm người đàn ông kêu gào, ông chủ dặn dò bọn họ nhất định phải nhìn cô an toàn rời đi, nhưng bây giờ người ta quay lại, bọn họ lại không thể ngăn cản, nhiệm vụ này cũng là nhiệm vụ hạng nhất cuối cùng của bọn họ ở thành phố R.
Thế lực và sự sắp xếp còn sót lại của ông chủ, chỉ có thể kéo dài lâu đến vậy.
Thấy Khương Tuệ kiên trì, Khương Thủy Sinh bắt đầu nhíu mày nghi hoặc, người đàn ông chỉ có thể tránh đi, vươn tay làm tư thế mời.
Khương Thủy Sinh hỏi: “Con có quen người kia không?"
Khương Tuệ không biết giải thích thế nào, cuối cùng đành phải nói: “Chuyện này con sẽ giải thích sau, chúng ta đi thăm bác trước đi."
Bọn họ vội vàng từ sân bay chạy về bệnh viện, bác cả bị gãy tay, trên người có chút trầy xước, không phải quá nghiêm trọng.
Bác gái hốc mắt đỏ bừng, mắng tên tài xế say rượu lái xe.
Khương Tuệ nhẹ nhàng vỗ vai bà.
Nhưng nội tâm Khương Tuệ lại không thể bình tĩnh, cô rất sợ chuyện này không phải là ngoài ý muốn. Trên đời rất khó để có thể bảo vệ khỏi thương tổn, chỉ cần còn một người thân, rất nhiều chuyện đều rất dễ bị kiểm soát.
Cô sợ chuyện này có liên quan đến Trì Nhất Minh.
Thiếu niên này, cực đoan, không từ thủ đoạn, cảm xúc cùng cách suy nghĩ đều cực kỳ biến thái.
Nghĩ đến chuyện này có khả năng liên quan đến cậu ta, cô liền không rét mà run.
Trước khi màn đêm buông xuống, Khương Tuệ đi xuống lầu mua thức ăn cho ba và hai bác, nhà cô hiện tại có hai người đang bệnh còn có một người chịu kinh sợ, chị họ còn chưa về, chỉ có cô có thể chăm sóc bọn họ.
Cô bước trên đường dưới ánh hoàng hôn, mùi thơm của thức ăn lan tỏa trong không khí, thành phố chưa hoàn toàn ấm lại, bầu trời thậm chí không có mặt trời.
Một thiếu niên dựa vào thân cây, cười như không cười nhìn cô.
Sắc mặt Khương Tuệ biến đổi, lông tơ đều dựng thẳng lên, quay đầu liền chạy.
Thiếu niên buồn cười, khoa trương cười to.
Khương Tuệ chạy đến đầu hẻm, một đám người mặt không cảm xúc chặn cô, ra hiệu cho cô quay lại.
Khương Tuệ cảm thấy, Trì Nhất Minh rất giống tên bệnh tâm thần.
Từ nhỏ cậu ta đã thích kiểu vây chặn hoặc khiến cô ngột ngạt để làm thú vui.
Khương Tuệ ngó trái ngó phải, cũng không thấy người đàn ông muốn đưa cô rời khỏi sân bay ngày đó.
Trì Nhất Minh xoay bả vai cô lại: “Nhìn xem cô gái đáng thương nhà ai đây, đang tìm người của anh tôi sao?"
Cậu cười tủm tỉm đánh giá cô, nói rất chậm, tràn ngập ác ý: “Thật đáng tiếc, hiện tại anh ta còn khó có thể bảo vệ bản thân, nói gì đến lo lắng cho cậu. Cậu nói xem, sao cậu lại không ngoan như vậy, nếu hôm nay rời đi, không phải sẽ không có chuyện gì xảy ra sao, cả tâm huyết của anh ta nữa — ‘Bùm’, biến mất."
Khương Tuệ ngăn lại khuôn mặt làm càn muốn tới gần của cậu ta, bị làm cho kinh sợ như vậy, cô tức giận đến đỏ bừng mặt.
“Chuyện của bác tôi là cậu làm?"
Đôi đồng tử nâu đen nhìn cô chăm chú, Trì Nhất Minh nhếch miệng cười: “Ấy, ở trong mắt cậu tôi ác độc như vậy sao?"
Cậu ta vừa nói, vừa mặt dày dùng mặt cọ vào bàn tay mềm mại của cô.
Khương Tuệ sợ tới mức run lên, nhìn biểu tình hưởng thụ xấu xa của cậu ta, gần như trùng lặp với người trong trí nhớ, cô vội rút tay lại.
Khương Tuệ tận lực bình tĩnh lại, hiện tại cục diện không đến mức quá tệ, bệnh tình của Khương Thủy Sinh đã được chữa khỏi, cậu ta không nắm được nhược điểm gì của cô.
Khương Tuệ nói: “Tôi không làm chuyện gì xấu với cậu, cậu có thể đừng làm phiền tôi không?"
Trên mặt cậu ta vẫn cười, nhưng trong mắt lại có vài phần cay nghiệt.
“Tôi làm phiền cậu?" Cậu nghiến răng nói từng chữ một, “Chỉ có Trì Yếm là thật lòng thích cậu, còn tôi là làm phiền cậu đúng không?"
Khương Tuệ hận không thể tát cậu ta một cái: “Cậu làm chuyện như vậy với bác tôi, còn không phải là làm phiền sao?"
Trì Nhất Minh quái dị nhìn cô: “Ai nói là tôi làm? Uổng cho cái đầu nhỏ xinh đẹp nhưng thực ra lại vụng về, hãy động não suy nghĩ một chút, nếu là tôi tìm người, sao lại tìm một tên tài xế say rượu chứ, đưa người của mình vào cục cảnh sát chơi sao? Không khống chế được lỡ xảy ra chuyện thì phải làm sao."
Khương Tuệ nghẹn lại, trong lòng vẫn hoài nghi.
Thiếu niên cúi đầu, ác ý mà hung hăng đụng trán vào trán cô.
“Cộp" một tiếng vang lên, biểu cảm của Khương Tuệ đình trệ một lát, trong một khắc đã cảm thấy mình bị đụng đến chấn động não.
Cô bực bội che trán lại, khống chế không phát ra giọng nói khó chịu: “Cậu bị bệnh tâm thần sao?"
Trì Nhất Minh nhếch môi, cười ha ha.
Bộ dáng này của cậu ta khiến nhiều người qua đường dừng chân lặng lẽ nhìn.
Ánh mắt u ám cậu ta quay đầu lại, đe dọa nói: “Nhìn thêm một cái thử xem."
Cái loại ác ý che trời lấp đất này khiến người qua đường nhanh chóng cúi đầu rời đi, không dám xem náo nhiệt nữa.
Cô gái che lại cái trán ửng đỏ, mũi cay cay sắp rơi nước mắt. Bộ dáng đáng thương như vậy, ngoại trừ tên anh trai lạnh nhạt bạc tình kia của cậu, không có người nào dám bỏ mặc.
Trì Nhất Minh khom lưng, đối diện với đôi mắt trong vắt của cô.
“Công chúa à, dũng sĩ của cậu sắp chết rồi, không ai dám giải cứu cậu khỏi con rồng xấu xa đâu, có khổ sở không? Thật ra vấn đề này cũng không phải không giải quyết được, đối với cái mặt lạnh như quan tài kia, không phải cậu cũng có thể thích sao? Cậu cũng thử như vậy với tôi xem, tôi cũng thương cậu."
Nói chuyện với cậu ta làm lòng Khương Tuệ vừa mệt mỏi vừa suy sụp, còn rất sợ cậu ta làm chuyện bất ngờ gì đó, cô hít hít mũi: “Đầu óc cậu không tỉnh táo sao? Tôi nói không cần, không muốn, không muốn!"
Bởi vì mũi đang cay cay, giọng nói cũng cực kỳ mềm mại, không có một chút tính công kích nào.
Trì Nhất Minh híp mắt: “Ai có thể nói rõ, rồng xấu xa hay dũng sĩ yêu công chúa hơn chứ? Cậu thấy đúng không? Khương Tuệ, thử ở bên tôi đi."
Khương Tuệ giận đến bật cười: “Trì thiếu, cậu không thiếu bạn gái, từ sơ trung đến đại học, cậu chưa từng dừng lại, cậu nhìn tôi đi, tôi không tốt với cậu, cũng không làm gì cho cậu, có nhiều cô gái muốn sống muốn chết vì cậu như vậy, cậu buông tha cho tôi được không?"
Cậu ta cũng cười, trong mắt chậm rãi nảy lên thứ gì đó mà cô xem không hiểu.
“Cậu nói không sai, nhưng mà tôi CMN chỉ nhớ cậu, chỉ có cậu."
Cô nghẹn đến đỏ bừng mặt, Trì Nhất Minh lại chân thành nói: “Dáng vẻ cậu thẹn thùng, dáng vẻ muốn mắng lại không dám của cậu, còn có lúc cậu chơi xấu, cự tuyệt tôi. Nghĩ đến nhiều nhất chính là, vì sao cậu không tốt với tôi, vì sao cậu không làm bất cứ thứ gì vì tôi, cậu không tới gần tôi, vĩnh viễn là bộ dáng mắng chửi tôi, tôi rất…"
Trước đôi mắt đào hoa trừng lớn vì khẩn trương của cô, cậu bỏ từ “Khó chịu" có chút hèn mọn đi, thay vào đó cười hì hì nói: “Tôi rất muốn làm cậu."
Có vấn đề, kẻ điên.
Cậu ta cười đủ rồi, tốt bụng nói: “Chà, nếu muốn chạy thì cậu chạy đi, chạy nhanh một chút. Tôi đếm 123, bắt được sẽ hôn một cái, 1, 2, …"
Khương Tuệ thật sự không còn cách nào khác ngoài quay đầu bỏ chạy.
Trì Nhất Minh cong môi, nhàn hạ đứng tại chỗ không đuổi theo.
Chờ cô gái tung tăng nhảy nhót chạy đi xa, cậu ta vui vẻ huýt sáo: “Chạy đi, có thời gian tôi sẽ đưa cậu đi viếng mộ của anh tôi."
...
Đảo Hoành Hà.
Đây là hòn đảo hỗn loạn nhất cả nước, vùng biển sâu đến nỗi con thuyền không dám ra khơi, lộ ra màu xanh lam tăm tối.
Phụ nữ bởi vì lao động hàng năm và nuôi cấy ngọc trai, làn da trở nên cực kỳ thô ráp. Những người đàn ông ướt đẫm mồ hôi, khuôn mặt tục tằng biểu tình hung ác.
Cái nơi không tốt lành này, có mặt trời lặn tuyệt vọng nhất, đường phố hoang vu, trị an cũng cực kỳ kém.
Mới đầu Trì Yếm cùng Đái Hữu Vi phiêu bạc đến nơi này, người khác đều xem anh và Đái Hữu Vi như đàn bà, cười tủm tỉm kêu bọn họ là tiểu bạch kiểm[1], khi nào cùng nhau sảng khoái một chút.
[1] Tiểu bạch kiểm: những chàng trai trắng trẻo hoặc trai bao (thường mang ý châm chọc).
Đám người làm lơ việc Trì Yếm còn cao hơn bọn họ một cái đầu cùng với khuôn mặt lạnh lùng đạm mạc của anh, khi đó Đái Hữu Vi phẫn nộ lại hoảng hốt.
Đái Hữu Vi muốn xông lên quát tháo, nhưng lại bị Trì Yếm ngăn cản.
“Đừng gây chuyện, nói vài câu cũng không mất miếng thịt nào."
Tất cả mọi người đều cho rằng anh dễ chọc, cho đến khi có mấy người muốn xuống tay, đến cuối cùng đều không trở về, bọn họ mới biết được thanh niên vẻ mặt không gợn sóng, thậm chí ngày hôm sau còn có thể bình tĩnh chào hỏi bọn họ, mới là tên ác độc thật sự.
Không nói lời nào, không gây chuyện, nhưng lại muốn mạng của bạn.
Ngày Trì Yếm trở về, không khí căng chặt như dây đàn.
Ai cũng biết anh không dễ chọc, ngay cả khi biết trong lòng Tam gia không tha thứ cho anh, bọn họ vẫn nhịn không được mà cung kính.
Còn có người đánh bạo liếc mắt đánh giá anh một cái, trở về thành phố R một chuyến, hình như không có gì khác.
Tam gia vẫn luôn tìm điểm yếu của anh, nhưng anh thực sự có điểm yếu sao?
Bóng ma mà Trì Yếm mang đến còn nặng hơn cả Tam gia.
Tất cả mọi người không rõ, trận tranh đấu này, rốt cuộc đến cùng ai mới có thể thắng lợi, quyền lực và sự giàu có của hòn đảo này, vượt hơn hẳn mấy tên chủ sở hữu mỏ.
Sau khi anh trở về, cảm xúc vẫn luôn cực kỳ ổn định, nên làm cái gì liền làm cái đó.
Cho đến hôm nay, Trì Yếm nhận được tin Khương Tuệ chưa rời đi.
Nó do người được sắp xếp ở lại thành phố R để đưa Khương Tuệ rời đi truyền đến, bao gồm tất cả những gì Trì Nhất Minh đã làm.
Trì Yếm rũ mắt, vuốt ve di động, không nói một lời.
Thủy Dương căng da đầu nói: “Anh cũng đừng lo lắng, tôi cảm thấy đứa em trai do anh tự tay nuôi lớn kia, cùng lắm chỉ dám trêu chọc cô ấy thôi, không có khả năng thật sự làm gì đâu, mọi người đều là công dân hợp pháp mà phải không? Khương tiên sinh hiện tại thân thể rất khỏe mạnh, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu."
Trì Yếm vẫn không nói lời nào.
Di động anh không có một tấm ảnh chụp của cô, anh cũng không lưu lại bất cứ ràng buộc nào, việc đó sẽ làm anh thất bại trong gang tấc.
Trì Yếm: “An tĩnh."
Thủy Dương nghẹn họng, hắn phiền muộn nhìn mặt trời lặn ở phương xa, hoàng hôn trên biển rất khác ở thành thị, lúc trời sáng cực kỳ sáng sủa, nhưng khi trời tối, thế giới sẽ càng hoang vu.
Gió biển mang theo mùi tanh mặn.
Thế giới bẩn thỉu, đầy dục vọng, tràn ngập áp lực.
Trì Yếm nhàn nhạt nói: “Nếu tôi chết, chuyện này liền cho qua."
Thủy Dương quay đầu, nuốt nước miếng, vậy nếu còn sống trở về thì sao?
Trì Yếm: “Nếu còn sống trở về, tôi sẽ dạy cho Nhất Minh cách làm người, dạy không được sẽ cho nó viếng mồ mả."
“…"
Sau Tết tuyết tan, thế giới trắng xoá lại lần nữa khôi phục sức sống, đây có lẽ là thời điểm lạnh nhất trong năm.
Tất cả những gì Trì Yếm làm, không ai biết được.
Khương Thủy Sinh biết Khương Tuệ có thể ra nước ngoài du học, tâm tình cực kỳ phức tạp.
Dù sao Khương gia không có tiền lệ xuất ngoại du học, muốn Khương Thủy Sinh nói, ông thật sự không có chút ham muốn nào với nước ngoài, cả đời ông cắm rễ ở thành phố R, sinh ra ở chỗ này, cũng luôn cảm thấy tương lai sẽ chết ở đây. Trong lòng ông không muốn đi nước ngoài.
Nhưng theo quan điểm của ông về thế hệ này, tri thức văn hóa vô cùng quý giá, con gái xuất ngoại là đi học tri thức đào tạo sâu, đây là chuyện tốt, tương lai về nước, còn có thể cống hiến cho tổ quốc.
Dù thế nào cũng không thể chậm trễ tiền đồ của Khương Tuệ, bởi vậy Khương Thủy Sinh do dự nửa ngày rồi nói: “Vậy chúng ta đi đi."
Dù có rào cản ngôn ngữ, Khương Thủy Sinh cũng không yên tâm để con gái một mình ở nước ngoài.
Khương Tuệ an tĩnh gật đầu.
Cô há miệng thở ra, có rất nhiều tâm sự muốn thổ lộ, nhưng không biết phải nói cùng ai.
Trì Yếm rời đi, tất cả dấu vết của anh đều không lưu lại, sự lạnh nhạt, lòng tốt của anh, chỉ có một mình cô biết, sau đó lại bị chôn vùi dưới lớp tuyết dày, cuối cùng biến mất hoàn toàn.
Bên trường học bắt đầu thúc giục Khương Tuệ rời đi.
“Bạn học, thủ tục đã hoàn tất, xin vui lòng đến sân bay trước mùng tám."
Khương Tuệ thấp giọng hỏi: “Anh ấy còn trở về không?"
Giọng nữ lễ phép ở đầu kia trầm mặc vài giây, ngượng nghịu cười nói: “Tôi nghe không hiểu bạn đang nói gì."
Khương Tuệ không hỏi lại, anh thật sự đã rời khỏi cuộc sống cô lần nữa.
Khương Thủy Sinh biết được mùng tám phải rời đi, vì thế cùng Khương Tuệ thu dọn đồ đạc, thân thể ông còn chưa khoẻ, nhưng Khương Tuệ biết ở lại sẽ không có gì tốt, bởi vậy cũng bận rộn chuẩn bị mọi thứ.
Sáng mùng tám, bọn họ kéo hành lý chuẩn bị đăng ký.
“Ba, thân thể ba có khỏe không? Miệng vết thương còn đau không?"
Khương Thủy Sinh cười lắc đầu: “Ba vẫn ổn, bác sĩ đã nói ba khôi phục rất nhanh, đồ đạc đều là con cầm, đưa cho ba một chút cũng được."
Khương Tuệ trầm mặt, lắc đầu cự tuyệt: “Không nặng."
Nghe tiếng thông báo của sân bay, Khương Tuệ lại nhịn không được đưa mắt nhìn bầu trời bên ngoài.
Cô biết bởi vì Trì Yếm, cuộc sống của cô đã khác.
Nửa giờ trước khi lên máy bay, di động Khương Thủy Sinh đột nhiên vang lên.
Sau khi nghe máy, sắc mặt ông lập tức tái mét.
Trong lòng Khương Tuệ nhảy dựng: “Làm sao vậy ba? Xảy ra chuyện gì sao?"
Khương Thủy Sinh nói: “Bác con bị tai nạn, hiện tại đã đưa đến bệnh viện."
Khương Thủy Sinh cũng có chút hoảng loạn: “Tuệ Tuệ, con đi trước đi, sau này ba sẽ tự ngồi máy bay đến đó."
Không thể chậm trễ tiền đồ của con gái, nhưng bác của Khương Tuệ cũng là anh trai duy nhất của ông, không thể làm như không có việc gì mà rời đi.
Khương Tuệ trầm mặc lắc đầu: “Con trở về cùng ba."
Nếu Khương Thủy Sinh ở lại, vậy cô rời đi cũng không có ý nghĩa gì.
Cô khuyên: “Bác cả vẫn luôn rất tốt với con, xảy ra chuyện như vậy, con nên ở lại."
Khương Thủy Sinh vẫn luôn dạy cô phải lương thiện biết ơn, bởi vậy chỉ nặng nề thở dài, lại cùng Khương Tuệ trở về.
Một người đàn ông mặc tây trang đen ngăn cô lại.
“Cô Khương."
Khương Tuệ ngước mắt.
Người đàn ông thoạt nhìn có vẻ tinh anh nhíu mày nói: “Bây giờ cô không đi, về sau sẽ rất khó rời đi."
Khương Tuệ lẳng lặng nhìn hắn, cuối cùng nhàn nhạt cười: “Tôi biết, cảm ơn các anh và anh ấy đã thầm lặng làm tất cả."
Nội tâm người đàn ông kêu gào, ông chủ dặn dò bọn họ nhất định phải nhìn cô an toàn rời đi, nhưng bây giờ người ta quay lại, bọn họ lại không thể ngăn cản, nhiệm vụ này cũng là nhiệm vụ hạng nhất cuối cùng của bọn họ ở thành phố R.
Thế lực và sự sắp xếp còn sót lại của ông chủ, chỉ có thể kéo dài lâu đến vậy.
Thấy Khương Tuệ kiên trì, Khương Thủy Sinh bắt đầu nhíu mày nghi hoặc, người đàn ông chỉ có thể tránh đi, vươn tay làm tư thế mời.
Khương Thủy Sinh hỏi: “Con có quen người kia không?"
Khương Tuệ không biết giải thích thế nào, cuối cùng đành phải nói: “Chuyện này con sẽ giải thích sau, chúng ta đi thăm bác trước đi."
Bọn họ vội vàng từ sân bay chạy về bệnh viện, bác cả bị gãy tay, trên người có chút trầy xước, không phải quá nghiêm trọng.
Bác gái hốc mắt đỏ bừng, mắng tên tài xế say rượu lái xe.
Khương Tuệ nhẹ nhàng vỗ vai bà.
Nhưng nội tâm Khương Tuệ lại không thể bình tĩnh, cô rất sợ chuyện này không phải là ngoài ý muốn. Trên đời rất khó để có thể bảo vệ khỏi thương tổn, chỉ cần còn một người thân, rất nhiều chuyện đều rất dễ bị kiểm soát.
Cô sợ chuyện này có liên quan đến Trì Nhất Minh.
Thiếu niên này, cực đoan, không từ thủ đoạn, cảm xúc cùng cách suy nghĩ đều cực kỳ biến thái.
Nghĩ đến chuyện này có khả năng liên quan đến cậu ta, cô liền không rét mà run.
Trước khi màn đêm buông xuống, Khương Tuệ đi xuống lầu mua thức ăn cho ba và hai bác, nhà cô hiện tại có hai người đang bệnh còn có một người chịu kinh sợ, chị họ còn chưa về, chỉ có cô có thể chăm sóc bọn họ.
Cô bước trên đường dưới ánh hoàng hôn, mùi thơm của thức ăn lan tỏa trong không khí, thành phố chưa hoàn toàn ấm lại, bầu trời thậm chí không có mặt trời.
Một thiếu niên dựa vào thân cây, cười như không cười nhìn cô.
Sắc mặt Khương Tuệ biến đổi, lông tơ đều dựng thẳng lên, quay đầu liền chạy.
Thiếu niên buồn cười, khoa trương cười to.
Khương Tuệ chạy đến đầu hẻm, một đám người mặt không cảm xúc chặn cô, ra hiệu cho cô quay lại.
Khương Tuệ cảm thấy, Trì Nhất Minh rất giống tên bệnh tâm thần.
Từ nhỏ cậu ta đã thích kiểu vây chặn hoặc khiến cô ngột ngạt để làm thú vui.
Khương Tuệ ngó trái ngó phải, cũng không thấy người đàn ông muốn đưa cô rời khỏi sân bay ngày đó.
Trì Nhất Minh xoay bả vai cô lại: “Nhìn xem cô gái đáng thương nhà ai đây, đang tìm người của anh tôi sao?"
Cậu cười tủm tỉm đánh giá cô, nói rất chậm, tràn ngập ác ý: “Thật đáng tiếc, hiện tại anh ta còn khó có thể bảo vệ bản thân, nói gì đến lo lắng cho cậu. Cậu nói xem, sao cậu lại không ngoan như vậy, nếu hôm nay rời đi, không phải sẽ không có chuyện gì xảy ra sao, cả tâm huyết của anh ta nữa — ‘Bùm’, biến mất."
Khương Tuệ ngăn lại khuôn mặt làm càn muốn tới gần của cậu ta, bị làm cho kinh sợ như vậy, cô tức giận đến đỏ bừng mặt.
“Chuyện của bác tôi là cậu làm?"
Đôi đồng tử nâu đen nhìn cô chăm chú, Trì Nhất Minh nhếch miệng cười: “Ấy, ở trong mắt cậu tôi ác độc như vậy sao?"
Cậu ta vừa nói, vừa mặt dày dùng mặt cọ vào bàn tay mềm mại của cô.
Khương Tuệ sợ tới mức run lên, nhìn biểu tình hưởng thụ xấu xa của cậu ta, gần như trùng lặp với người trong trí nhớ, cô vội rút tay lại.
Khương Tuệ tận lực bình tĩnh lại, hiện tại cục diện không đến mức quá tệ, bệnh tình của Khương Thủy Sinh đã được chữa khỏi, cậu ta không nắm được nhược điểm gì của cô.
Khương Tuệ nói: “Tôi không làm chuyện gì xấu với cậu, cậu có thể đừng làm phiền tôi không?"
Trên mặt cậu ta vẫn cười, nhưng trong mắt lại có vài phần cay nghiệt.
“Tôi làm phiền cậu?" Cậu nghiến răng nói từng chữ một, “Chỉ có Trì Yếm là thật lòng thích cậu, còn tôi là làm phiền cậu đúng không?"
Khương Tuệ hận không thể tát cậu ta một cái: “Cậu làm chuyện như vậy với bác tôi, còn không phải là làm phiền sao?"
Trì Nhất Minh quái dị nhìn cô: “Ai nói là tôi làm? Uổng cho cái đầu nhỏ xinh đẹp nhưng thực ra lại vụng về, hãy động não suy nghĩ một chút, nếu là tôi tìm người, sao lại tìm một tên tài xế say rượu chứ, đưa người của mình vào cục cảnh sát chơi sao? Không khống chế được lỡ xảy ra chuyện thì phải làm sao."
Khương Tuệ nghẹn lại, trong lòng vẫn hoài nghi.
Thiếu niên cúi đầu, ác ý mà hung hăng đụng trán vào trán cô.
“Cộp" một tiếng vang lên, biểu cảm của Khương Tuệ đình trệ một lát, trong một khắc đã cảm thấy mình bị đụng đến chấn động não.
Cô bực bội che trán lại, khống chế không phát ra giọng nói khó chịu: “Cậu bị bệnh tâm thần sao?"
Trì Nhất Minh nhếch môi, cười ha ha.
Bộ dáng này của cậu ta khiến nhiều người qua đường dừng chân lặng lẽ nhìn.
Ánh mắt u ám cậu ta quay đầu lại, đe dọa nói: “Nhìn thêm một cái thử xem."
Cái loại ác ý che trời lấp đất này khiến người qua đường nhanh chóng cúi đầu rời đi, không dám xem náo nhiệt nữa.
Cô gái che lại cái trán ửng đỏ, mũi cay cay sắp rơi nước mắt. Bộ dáng đáng thương như vậy, ngoại trừ tên anh trai lạnh nhạt bạc tình kia của cậu, không có người nào dám bỏ mặc.
Trì Nhất Minh khom lưng, đối diện với đôi mắt trong vắt của cô.
“Công chúa à, dũng sĩ của cậu sắp chết rồi, không ai dám giải cứu cậu khỏi con rồng xấu xa đâu, có khổ sở không? Thật ra vấn đề này cũng không phải không giải quyết được, đối với cái mặt lạnh như quan tài kia, không phải cậu cũng có thể thích sao? Cậu cũng thử như vậy với tôi xem, tôi cũng thương cậu."
Nói chuyện với cậu ta làm lòng Khương Tuệ vừa mệt mỏi vừa suy sụp, còn rất sợ cậu ta làm chuyện bất ngờ gì đó, cô hít hít mũi: “Đầu óc cậu không tỉnh táo sao? Tôi nói không cần, không muốn, không muốn!"
Bởi vì mũi đang cay cay, giọng nói cũng cực kỳ mềm mại, không có một chút tính công kích nào.
Trì Nhất Minh híp mắt: “Ai có thể nói rõ, rồng xấu xa hay dũng sĩ yêu công chúa hơn chứ? Cậu thấy đúng không? Khương Tuệ, thử ở bên tôi đi."
Khương Tuệ giận đến bật cười: “Trì thiếu, cậu không thiếu bạn gái, từ sơ trung đến đại học, cậu chưa từng dừng lại, cậu nhìn tôi đi, tôi không tốt với cậu, cũng không làm gì cho cậu, có nhiều cô gái muốn sống muốn chết vì cậu như vậy, cậu buông tha cho tôi được không?"
Cậu ta cũng cười, trong mắt chậm rãi nảy lên thứ gì đó mà cô xem không hiểu.
“Cậu nói không sai, nhưng mà tôi CMN chỉ nhớ cậu, chỉ có cậu."
Cô nghẹn đến đỏ bừng mặt, Trì Nhất Minh lại chân thành nói: “Dáng vẻ cậu thẹn thùng, dáng vẻ muốn mắng lại không dám của cậu, còn có lúc cậu chơi xấu, cự tuyệt tôi. Nghĩ đến nhiều nhất chính là, vì sao cậu không tốt với tôi, vì sao cậu không làm bất cứ thứ gì vì tôi, cậu không tới gần tôi, vĩnh viễn là bộ dáng mắng chửi tôi, tôi rất…"
Trước đôi mắt đào hoa trừng lớn vì khẩn trương của cô, cậu bỏ từ “Khó chịu" có chút hèn mọn đi, thay vào đó cười hì hì nói: “Tôi rất muốn làm cậu."
Có vấn đề, kẻ điên.
Cậu ta cười đủ rồi, tốt bụng nói: “Chà, nếu muốn chạy thì cậu chạy đi, chạy nhanh một chút. Tôi đếm 123, bắt được sẽ hôn một cái, 1, 2, …"
Khương Tuệ thật sự không còn cách nào khác ngoài quay đầu bỏ chạy.
Trì Nhất Minh cong môi, nhàn hạ đứng tại chỗ không đuổi theo.
Chờ cô gái tung tăng nhảy nhót chạy đi xa, cậu ta vui vẻ huýt sáo: “Chạy đi, có thời gian tôi sẽ đưa cậu đi viếng mộ của anh tôi."
...
Đảo Hoành Hà.
Đây là hòn đảo hỗn loạn nhất cả nước, vùng biển sâu đến nỗi con thuyền không dám ra khơi, lộ ra màu xanh lam tăm tối.
Phụ nữ bởi vì lao động hàng năm và nuôi cấy ngọc trai, làn da trở nên cực kỳ thô ráp. Những người đàn ông ướt đẫm mồ hôi, khuôn mặt tục tằng biểu tình hung ác.
Cái nơi không tốt lành này, có mặt trời lặn tuyệt vọng nhất, đường phố hoang vu, trị an cũng cực kỳ kém.
Mới đầu Trì Yếm cùng Đái Hữu Vi phiêu bạc đến nơi này, người khác đều xem anh và Đái Hữu Vi như đàn bà, cười tủm tỉm kêu bọn họ là tiểu bạch kiểm[1], khi nào cùng nhau sảng khoái một chút.
[1] Tiểu bạch kiểm: những chàng trai trắng trẻo hoặc trai bao (thường mang ý châm chọc).
Đám người làm lơ việc Trì Yếm còn cao hơn bọn họ một cái đầu cùng với khuôn mặt lạnh lùng đạm mạc của anh, khi đó Đái Hữu Vi phẫn nộ lại hoảng hốt.
Đái Hữu Vi muốn xông lên quát tháo, nhưng lại bị Trì Yếm ngăn cản.
“Đừng gây chuyện, nói vài câu cũng không mất miếng thịt nào."
Tất cả mọi người đều cho rằng anh dễ chọc, cho đến khi có mấy người muốn xuống tay, đến cuối cùng đều không trở về, bọn họ mới biết được thanh niên vẻ mặt không gợn sóng, thậm chí ngày hôm sau còn có thể bình tĩnh chào hỏi bọn họ, mới là tên ác độc thật sự.
Không nói lời nào, không gây chuyện, nhưng lại muốn mạng của bạn.
Ngày Trì Yếm trở về, không khí căng chặt như dây đàn.
Ai cũng biết anh không dễ chọc, ngay cả khi biết trong lòng Tam gia không tha thứ cho anh, bọn họ vẫn nhịn không được mà cung kính.
Còn có người đánh bạo liếc mắt đánh giá anh một cái, trở về thành phố R một chuyến, hình như không có gì khác.
Tam gia vẫn luôn tìm điểm yếu của anh, nhưng anh thực sự có điểm yếu sao?
Bóng ma mà Trì Yếm mang đến còn nặng hơn cả Tam gia.
Tất cả mọi người không rõ, trận tranh đấu này, rốt cuộc đến cùng ai mới có thể thắng lợi, quyền lực và sự giàu có của hòn đảo này, vượt hơn hẳn mấy tên chủ sở hữu mỏ.
Sau khi anh trở về, cảm xúc vẫn luôn cực kỳ ổn định, nên làm cái gì liền làm cái đó.
Cho đến hôm nay, Trì Yếm nhận được tin Khương Tuệ chưa rời đi.
Nó do người được sắp xếp ở lại thành phố R để đưa Khương Tuệ rời đi truyền đến, bao gồm tất cả những gì Trì Nhất Minh đã làm.
Trì Yếm rũ mắt, vuốt ve di động, không nói một lời.
Thủy Dương căng da đầu nói: “Anh cũng đừng lo lắng, tôi cảm thấy đứa em trai do anh tự tay nuôi lớn kia, cùng lắm chỉ dám trêu chọc cô ấy thôi, không có khả năng thật sự làm gì đâu, mọi người đều là công dân hợp pháp mà phải không? Khương tiên sinh hiện tại thân thể rất khỏe mạnh, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu."
Trì Yếm vẫn không nói lời nào.
Di động anh không có một tấm ảnh chụp của cô, anh cũng không lưu lại bất cứ ràng buộc nào, việc đó sẽ làm anh thất bại trong gang tấc.
Trì Yếm: “An tĩnh."
Thủy Dương nghẹn họng, hắn phiền muộn nhìn mặt trời lặn ở phương xa, hoàng hôn trên biển rất khác ở thành thị, lúc trời sáng cực kỳ sáng sủa, nhưng khi trời tối, thế giới sẽ càng hoang vu.
Gió biển mang theo mùi tanh mặn.
Thế giới bẩn thỉu, đầy dục vọng, tràn ngập áp lực.
Trì Yếm nhàn nhạt nói: “Nếu tôi chết, chuyện này liền cho qua."
Thủy Dương quay đầu, nuốt nước miếng, vậy nếu còn sống trở về thì sao?
Trì Yếm: “Nếu còn sống trở về, tôi sẽ dạy cho Nhất Minh cách làm người, dạy không được sẽ cho nó viếng mồ mả."
“…"
Tác giả :
Đằng La Vi Chi