Nhớ Để Yêu
Chương 35
5’ sau thì 4 chiếc Audi đậu trước biệt thự nhà hắn. 4 anh chụy của chúng ta phá cửa nhà hắn xông vào ( Chém hơi quá -_-, ).
- Trang Anhhhhhhh –a vào đến nơi mà đã nghe thấy tiếng của 4 anh chụy. Tiếng của Hoàng Anh, Phong và Quỳnh là rõ nhất. Đang ngồi trong nhà thì nghe tiếng kêu thất thanh của BAPQ, hắn há hốc mồm về trình độ cập nhập tin tức của họ.
Hắn đứng dậy đi ra mở cửa phòng khách cho BAPQ. Lao thẳng vào biệt thự, BAP vừa thở dốc vừa hỏi:
- Trang Anh…em ấy ở đâu rồi.
- Trên tầng. – Hắn hồn nhiên trả lời.
- Ai mà chả biết. – HA,NP gắt vào tai hắn.
- Đối diện phòng tao. – Hắn ôm tai nói.
- … - Không kịp nói gì, ba chàng trai phóng thẳng lên phòng Trang Anh đang ở để Quỳnh chạy maratong ở khuôn viên.
- Đôi dày chết tiệt. – Quỳnh buông câu chửi thề. Đáng lẽ nhỏ phải chạy vào từ lâu rồi nhưng chỉ nhờ đôi dày mà mấy lần nhỏ suýt ngã.
Thấy hắn chuẩn bị đóng cửa, Quỳnh gọi :
- Anh Minh đừng đóng cửa.
- Ừ. – Hắn nói rồi để cửa chờ Quỳnh.
Chạy đến nơi, Quỳnh hỏi phòng rồi chạy lên với nó luôn.
==================================================
- Trang Anh. Em có làm sao không.
- Em có mệt lắm không.
- Em ốm à.
- Có bị sốt không.
- Em giờ sao rồi?
-….
Hoàng Anh và Phong thay nhau hỏi thăm Trang Anh làm nó đơ cả mặt. Thiên Bảo vào phòng thì thấy nó như vậy cũng lo lắng nhưng không bộc lộ hẳn ra.
- Nó đang mệt, tụi anh hỏi nó như vậy ko cho nó nghỉ à? – Quỳnh lên tiếng bảo vệ công bằng cho cô bạn thân.
- Hì. Anh xin lỗi. – Hoàng Anh nói kèm theo nụ cười tỏa nắng làm Quỳnh động lòng, mặt nàng đỏ ửng.
- Hai người này thật là. – Anh nói rồi bỏ ra ngoài để 4 người họ ở trong phòng.
Riêng nó thì đang bị Phong hỏi cung vì sao mà ốm, có sao không… mặc dù Quỳnh đã nói.
- Cho em xin 1 phút bình yên. – Nó nửa đùa nửa thật nói với Phong.
- Em thật là. Không thích anh quan tâm hả? - Phong giả vờ giận dỗi nói.
- Giận em đó hả? – Nó giả bộ ngây ngô hỏi. Nhìn mặt nó bây giờ dễ thương ứ chịu được. Bây giờ nó chẳng giống một tiểu thư lạnh lùng nữa mà là một tiểu thư vô cùng dễ thương.
- Ừ. – Phong quay mặt đi, tỏ vẻ giận dỗi thật nói.
- Giận anh lun. – Nó cùng quay đi rồi phồng má nói với Phong, làm bộ giận thật.
- Em giận thật hả? – Nghe nó nói thế Phong quay mặt lại. Có vẻ tin lời nó.
- Đúng vậy. – Nó nói với Phong.
- Thui mà. Trang Anh. – Phong năn nỉ nó. Làm mặt cún con. Anh thực sự không biết là đang bị nó trêu.
- Không. – Nó nói.
- Đi mà Trang Anh. – Phong tiếp tục năn nỉ.
- Thôi được rồi. Em sẽ tha cho anh với một điều kiện. – Nó nói, nhìn mặt cực gian làm Phong hơi dè chừng.
- Điều kiện gì? – Phong hỏi, tỏ vẻ lo lắng.
- Không bao giờ giận em. Ok. – Nó nói rồi cười hì hì.
- Ok. Em thật dễ thương quá à.
- Đương nhiên. – Nó chu mỏ lên nói. Khuôn mặt rất là dễ thương.
- Thôi. Em ở đây anh đi lẫy sữa nha. – Phong nói.
- OK. – Nó đáp, nở một nụ cười tươi rói. Nó cười vậy có phải xinh không chứ.
Nhìn nó và Phong trêu nhau, Quỳnh cảm thấy vui thay cho nó. Đã lâu lắm rồi Quỳnh chưa được nhìn thấy nụ cười của nó. Nó cười thật là xinh mà. Sao phải dấu nụ cười ấy đi chứ? Đúng là chỉ có Phong mới làm cho nó cười được mà.
Phong đi xuống lầu lấy sữa cho nó. Nó thì ngồi buôn dưa với Quỳnh để Hoàng Anh bơ vơ 1 mình đành phải bỏ xuống nhà.
- Trang Anhhhhhhh –a vào đến nơi mà đã nghe thấy tiếng của 4 anh chụy. Tiếng của Hoàng Anh, Phong và Quỳnh là rõ nhất. Đang ngồi trong nhà thì nghe tiếng kêu thất thanh của BAPQ, hắn há hốc mồm về trình độ cập nhập tin tức của họ.
Hắn đứng dậy đi ra mở cửa phòng khách cho BAPQ. Lao thẳng vào biệt thự, BAP vừa thở dốc vừa hỏi:
- Trang Anh…em ấy ở đâu rồi.
- Trên tầng. – Hắn hồn nhiên trả lời.
- Ai mà chả biết. – HA,NP gắt vào tai hắn.
- Đối diện phòng tao. – Hắn ôm tai nói.
- … - Không kịp nói gì, ba chàng trai phóng thẳng lên phòng Trang Anh đang ở để Quỳnh chạy maratong ở khuôn viên.
- Đôi dày chết tiệt. – Quỳnh buông câu chửi thề. Đáng lẽ nhỏ phải chạy vào từ lâu rồi nhưng chỉ nhờ đôi dày mà mấy lần nhỏ suýt ngã.
Thấy hắn chuẩn bị đóng cửa, Quỳnh gọi :
- Anh Minh đừng đóng cửa.
- Ừ. – Hắn nói rồi để cửa chờ Quỳnh.
Chạy đến nơi, Quỳnh hỏi phòng rồi chạy lên với nó luôn.
==================================================
- Trang Anh. Em có làm sao không.
- Em có mệt lắm không.
- Em ốm à.
- Có bị sốt không.
- Em giờ sao rồi?
-….
Hoàng Anh và Phong thay nhau hỏi thăm Trang Anh làm nó đơ cả mặt. Thiên Bảo vào phòng thì thấy nó như vậy cũng lo lắng nhưng không bộc lộ hẳn ra.
- Nó đang mệt, tụi anh hỏi nó như vậy ko cho nó nghỉ à? – Quỳnh lên tiếng bảo vệ công bằng cho cô bạn thân.
- Hì. Anh xin lỗi. – Hoàng Anh nói kèm theo nụ cười tỏa nắng làm Quỳnh động lòng, mặt nàng đỏ ửng.
- Hai người này thật là. – Anh nói rồi bỏ ra ngoài để 4 người họ ở trong phòng.
Riêng nó thì đang bị Phong hỏi cung vì sao mà ốm, có sao không… mặc dù Quỳnh đã nói.
- Cho em xin 1 phút bình yên. – Nó nửa đùa nửa thật nói với Phong.
- Em thật là. Không thích anh quan tâm hả? - Phong giả vờ giận dỗi nói.
- Giận em đó hả? – Nó giả bộ ngây ngô hỏi. Nhìn mặt nó bây giờ dễ thương ứ chịu được. Bây giờ nó chẳng giống một tiểu thư lạnh lùng nữa mà là một tiểu thư vô cùng dễ thương.
- Ừ. – Phong quay mặt đi, tỏ vẻ giận dỗi thật nói.
- Giận anh lun. – Nó cùng quay đi rồi phồng má nói với Phong, làm bộ giận thật.
- Em giận thật hả? – Nghe nó nói thế Phong quay mặt lại. Có vẻ tin lời nó.
- Đúng vậy. – Nó nói với Phong.
- Thui mà. Trang Anh. – Phong năn nỉ nó. Làm mặt cún con. Anh thực sự không biết là đang bị nó trêu.
- Không. – Nó nói.
- Đi mà Trang Anh. – Phong tiếp tục năn nỉ.
- Thôi được rồi. Em sẽ tha cho anh với một điều kiện. – Nó nói, nhìn mặt cực gian làm Phong hơi dè chừng.
- Điều kiện gì? – Phong hỏi, tỏ vẻ lo lắng.
- Không bao giờ giận em. Ok. – Nó nói rồi cười hì hì.
- Ok. Em thật dễ thương quá à.
- Đương nhiên. – Nó chu mỏ lên nói. Khuôn mặt rất là dễ thương.
- Thôi. Em ở đây anh đi lẫy sữa nha. – Phong nói.
- OK. – Nó đáp, nở một nụ cười tươi rói. Nó cười vậy có phải xinh không chứ.
Nhìn nó và Phong trêu nhau, Quỳnh cảm thấy vui thay cho nó. Đã lâu lắm rồi Quỳnh chưa được nhìn thấy nụ cười của nó. Nó cười thật là xinh mà. Sao phải dấu nụ cười ấy đi chứ? Đúng là chỉ có Phong mới làm cho nó cười được mà.
Phong đi xuống lầu lấy sữa cho nó. Nó thì ngồi buôn dưa với Quỳnh để Hoàng Anh bơ vơ 1 mình đành phải bỏ xuống nhà.
Tác giả :
Mio Nguyễn ( TTX)