Nhiệt Hạ
Chương 27
Tuy nói tôi đã chuẩn bị cho việc Chu Tình ghé thăm, nhưng tuyệt đối không ngờ 8h sáng nàng đã gọi điện đến. Vì đêm trước có chút “kịch liệt", tôi ngủ thật sâu. Thẳng đến khi mơ hồ nghe chuông điện thoại vang, tôi mới giật giật cánh tay đẩy người bên cạnh.
Anh cũng không tỉnh hơn tôi bao nhiêu, lọ mò vươn tay sờ hộc tủ, mơ mơ màng màng bắt điện thoại, cố gắng thanh tỉnh: “Là Y Sâm, xin hỏi ai vậy?"
Một giọng nữ do dự vang lên, là tiếng Trung: “Ân? Xin hỏi …. đây là số của Đỗ Chấn Hàm phải không?".
Quân Sâm bị câu hỏi của đối phương thức tỉnh hơn một nửa, chậm rãi ngồi dậy, mày hơi nhíu, bắt đầu sửa giọng quốc ngữ: “Cô là….?!".
– “Chu Tình". Đối phương tự giới thiệu, nhìn tôi hoang mang mở mắt, anh nhún vai, khẽ thở dài: “Tiểu Tình, tôi là A Sâm".
– “Ách, A Sâm?".
– “Chấn Hàm cầm nhầm di động của tôi". Lí do này cũng không cao minh lắm, “Khoảng 10h cô gọi đến văn phòng công ty sẽ gặp được cậu ấy". Sau đó anh thành thục đọc số điện thoại cho đối phương, “Ân, hảo …. gặp cô sau".
Đợi anh cúp điện thoại, tôi cũng đã ngồi dậy, mắt dù nhập nhèm buồn ngủ nhưng vẫn muốn cười: “Anh nói dối cũng không ăn khớp nữa — tỷ như, biết em cầm nhầm di động, vậy còn bắt điện thoại của em làm gì? Rồi cuối cùng lại tự xưng tên tuổi". Đương nhiên, anh làm như vậy cũng tốt, nếu đầu ngày, để người khác biết được thanh niên trai tráng mặt trời lên hơn cây sào vẫn chưa rời giường cũng không phải hình tượng tốt đẹp gì.
Quân Sâm lại nằm xuống: “Cô ấy học mĩ thuật tạo hình".
Tôi cười: “Anh có chắc trước kia nàng không gia nhập câu lạc bộ thám tử không?".
– “Vì lí do của anh thoạt nhìn không chút sơ hở, tốt nhất em nên đến công ty trước 10h, hơn nữa còn chủ động nói với nàng, em cầm nhầm di động của anh, vì chung ta ở chung phòng".
– “Thậm chí còn ngủ chung giường?".
Anh ngạc nhiên nhìn tôi: “Em thế nhưng cũng biết đùa giỡn như vậy, có tiến bộ!".
Tôi xốc chắn lên, khỏa thân đi vào phòng tắm: “Chu Tình biết chúng ta sống cùng nhau không?".
– “Anh nghĩ trưởng bối có nói qua với nàng, tìm được anh nghĩa là tìm được em".
– “Chúng ta thật đoàn kết!".
Anh giương giọng sau lưng tôi: “Hôm nay em nên hảo hảo biểu hiện, đừng để người khác nghĩ anh ức hiếp em mà đi mách lẻo với cha mẹ".
– “Anh nói là — Tiểu Tình kia?". Tôi tựa cửa, cổ tình quay đầu nháy mắt, giễu cợt câu xưng hô thân thiết kia của anh.
– “Chấn Hàm, em phải biết, năm tuổi anh đã bắt đầu chơi với nàng".
– “Vậy nàng nhất định hiểu anh rõ hơn em nhiều".
– “Tất nhiên". Anh hiển lộ vẻ mặt tự mãn, “đến, lại đây, hôn một cái chào buổi sáng nào!". Tôi không chút do dự sập của phòng tắm, để anh cười to bên ngoài.
Hai người bận rộn cũng không thể làm gì thêm, nên tự rời nhà làm việc của mình. Thế giới này vẫn còn công bằng, những thứ phải trả giá cũng không nhiều lắm, nhưng cũng không ai muốn so đo. Chúng tôi không có nhiều thời gian rảnh rỗi, nên không bao giờ lãng phí thời gian suy nghĩ, phân tâm quá nhiều.
Kì thật sự việc sáng nay đáng lẽ có thể tránh được, nhưng hôm qua Quân Sâm đã đổi chuông điện thoại của cả hai thành một, vì thế tôi mới tưởng di động của anh reo. Kì thật càng thân mật, người ta sẽ càng xem nhẹ tiểu tiết. Có lẽ với người ngoài, chúng tôi có trăm ngàn sơ hởi, nhưng người trong cuộc còn đang bận nếm trải cảm giác mới mẻ. Trước kia có người nói rằng, khi yêu, tôi sẽ vì người khác mà thay đổi tâm tính: tôi không tin. Nhưng hiện tại, không thừa nhận cũng không được, hoặc đôi khi, có những thay đổi bản thân tôi còn chưa phát hiện ra.
Sáng sớm, Lị Lị đã tìm đến, muốn tôi đến gặp khách hàng ngày hôm qua. Vì hôm qua có trận mưa to, nên xe vận chuyển banner quảng cáo, thay vì chở đến kho hàng thì lại chở xuống hồ nước mặn. Đối phương tức giận, yêu cầu chúng tôi có phương án bồi thường thỏa đáng mọi tổn thất. Lị Lị cũng cảm thấy sự tình không ổn, mới hi vọng tôi tự ra mặt. Tôi tự nhiên lại thành gương chiến sĩ cảm tử đương đầu với khó khăn, tuy hiệu quả không khả quan lắm.
Lúc Chu Tình một thân hồng nhạt bước vào văn phòng, tôi phi thường thưởng thức. Nàng thực sự là đại nữ nhân làm người khác bất ngờ, tác phong làm việc rất quyết đoán. Điện thoại cũng không gọi mà đích thân đến thẳng văn phòng, nhìn tôi đang bị khách hàng oanh tạc sứt đầu mẻ trán, nàng chí cười chào. Tôi ra hiệu cho Lị Lị dẫn nàng đến phòng khách.
15 phút sau, khi tôi mở cửa phóng khách, nàng liền buông tờ tạp chí nội bộ ra, vừa vặn trang báo in hình Y Sâm trên sàn diễn, nàng cười nhẹ: “Chấn Hàm, đã lâu không gặp".
Kì thật cũng không lâu, tổng cộng cũng chỉ hơn 2 tháng, nhưng trong lòng mỗi người đều có lỗi giác thời gian đã qua rất lâu: “Hi vọng tôi có thể giúp được cô điều gì".
– “Tôi thực bội phục hiệu quả làm việc của công ty anh, tối qua trợ lí của anh gọi điện đưa list danh sách địa điểm cho tôi, tôi không ngờ lại nhanh đến vậy". Chu Tình vui sướng.
– “Tiểu thư, cô chọn rất đúng thời điểm, vừa vặn tháng trước công ty tôi vừa đặt trước 3 hội trường để triển khai kế hoạch quảng cáo, chúng tôi chỉ là đem một trong những số đó chuyển thành sân khấu ngoài trời để phù hợp với yêu cầu của khách hàng".
– “Thật không biết nên cảm ơn anh thế nào".
Tôi phất tay ý bảo không sao: “Hỗ trợ các nghệ sĩ là nhiệm vụ của chúng tôi".
– “Chấn Hàm, thoạt nhìn anh rất phấn chấn".
Tôi cười: “Nếu ũ rũ sẽ ảnh hưởng đến tinh thần của tập thể, tôi đương nhiên nên làm gương tốt".
– “Công việc cũng nói xong rồi, không biết tối nay tôi có thể mời anh và A Sâm dùng bữa tối không?". Nàng tươi cười, cảm giác không rụt rè như lần gặp đầu tiên nữa.
– “Chúng tôi …. cầm nhầm điện thoại của nhau, vì xài cùng kiểu. Bất quá, Quân Sâm vừa đến công ty đổi lại rồi". Kì thật, loại sai lầm bình thường này không nên phạm phải, cho nên, tôi không biết có nên giải thích với vị khách trước mặt này không.
Trong công việc, tôi luôn quyết đoán, nhưng đôi khi cũng cần một ít nhẫn nại mới có thể hoàn thành những nhiệm vụ tôi không hứng thú. Đương nhiên, vừa có trách nhiệm, quyết đoạn lại vừa biết nhượng bộ đúng lúc, sẽ làm cho đối phương luôn có ấn tượng tốt với công ty, việc này có thể mang lại những lợi ích to lớn.
Tối đến, ba người vui vẻ dùng cơm chiều. Tôi và Chu tiểu thư đảm nhiệm việc bố trí sân khấu và kiểm tra danh sách nhân viên, Quân Sâm phụ trách truyền thông cho buổi triển lãm.
Lúc sâm panh được mang lên, tôi vào chính đề: “Bản thiết kế ngày mai chỉ đợi cô thông qua thì sẽ bắt tay thực hiện, Bruce – kiến trúc sư của công ty sẽ đích thân giám sát tiến độ, sau ba ngày là đã hoàn thành mọi thứ".
Chu Tình phi thường hài lòng với tiến độ làm việc này: “Ở San Francisco, tôi gặp không ít người tài, tác phong làm việc lại nghiêm túc, quả thực rất mau mắn".
– “Hầu hết mọi thành phố Mỹ Quốc đều chào đón nghệ sĩ Trung Hoa, nhưng họ sẽ tùy vào danh tiếng của đối phương mà làm việc".
– “Chính xác, phải gánh vác cả chuyển triển lãm lưu động này, quả thực rất tốn sức". Bất quá, tôi cũng nhìn ra được, Chu Tình là vì mọi người mà làm việc, “Được rồi, công việc để ngày mai hãy nói tiếp, lúc này chúng ta nên nói đến Hoắc đại tiểu thư".
Nàng cười, đặt lên bàn hay phong thư màu đỏ, ghi tên tôi và Quân Sâm: “Hai người nhất định phải về dự, lúc tôi lên máy bay, A Tề đã hết lòng dặn dò như thế".
Quân Sâm lúc này nhìn tôi: “Còn 2 tuần, em có thời gian rảnh sao?".
Tôi nghĩ nghĩ: “Em sẽ cố".
– “A Sâm, em gái anh ngày nào cũng nhắc anh, tai tôi không lúc nào được buông tha. Bây giờ, nàng mời anh về dự hôn lễ, chắc chắn đã chuẩn bị sẵn mưu kế, anh nên cẩn thận". Nàng thần bí cười.
– “Đừng nói với tôi, nàng có ý định biến tuần trăng mật thành chuyến từ thiện".
– “Cáp, em rốt cuộc cũng hiểu vì sao anh em hai người tương thân tương ái như vậy. A Sâm, anh quả thực rất hiểu nàng". Chu Tình ý vị thâm trường nói, “ai bảo anh để nàng biết ở nước ngoài anh có tiếng tăm như vậy, chiếm lĩnh mọi tạp chí, chút tài nguyên quý hiếm như vậy sao có thể lãng phí?".
– “Nhiều nhất tôi cũng chỉ có thể cho nàng sử dụng thân thể này trong 2 tuần, bất quá, như vậy tính là quà kết hôn đi". Lại nhìn tôi liếc mắt, “Sau tháng 10 tôi còn có việc khác, nên không thể ở lâu được".
– “Hai tuần! A Tề nghe xong chắc chắn sẽ mừng đến phát điên". Nàng nói vài câu rồi lại chuyển hướng sang tôi, “dì Chương thực hi vọng Chấn Hàm có thể về tham dự hôn lễ, nếu trưởng bối biết hai người hòa hảo như thế này, nhất định sẽ rất vui".
Hoắc Quân Tề là chủ tích quỹ từ thiện vì bênh nhân ngày, nàng nhiều lần đích thân đi thăm hỏi bệnh nhân. Lúc này đang ở khu người Hoa tại Đông Nam Á, nên phải đem theo vài nhân vật có ảnh hưởng để hậu thuẫn, lợi dụng hôn lễ lần này, hai huynh đệ cùng nhau hợp lúc quyên góp, cũng xem như là có lòng.
Dùng cơm xong, chúng tôi đưa Chi tiểu thư về khách sạn trước. Trên đường về nhà, lại bắt đầu một trận chiến mới.
– “A Tề thật biết nhìn người".
Anh tựa người vào cửa xe, nhìn tôi: “Mẹ em có vẻ rất thích Tiểu Tình".
– “Nữ nhân như Chu Tình có thể có người không thích sao?".
– “Em không biết nàng thích em".
– “Đã biết".
– “Vậy em tính thế nào?".
Tôi cười: “Em có thể tính thế nào? Nói với nàng, em và anh đang quen nhau?".
– “Là chúng ta không có cơ hội thẳng thắn, hay căn bản là không cần thẳng thắn?".
Tôi dừng xe ngay vệ đường, “Nói cho em biết, Quân Sâm, anh nghĩ tỉ lệ thắng của chúng ta là bao nhiêu?".
– “5%".
– “Không, anh biết rõ sẽ không cao đến vậy". Tôi than nhẹ một tiếng, “Lấy thân phận anh trai đến tham dự hôn lễ của em gái, a, cục diện này cũng đã đủ rắc rối".
– “Em không nghĩ dì Chương đã biết chuyện của chúng ta chứ?".
– “Biết thì cũng có thể làm gì?". Tôi nhu nhu mi tâm, “anh cho rằng người nhà anh sẽ phản ứng thế nào? Không ai nguyện ý chấp nhận quan hệ này của chúng ta".
– “Em đang trách anh sao?".
– “Không, em chỉ là không muốn lí tưởng hóa mọi việc, kì thật có muốn cũng không thể".
– “Chấn Hàm, tình cảm của chúng ta…". Mắt anh xẹt qua một tia thống khổ, “không phải sẽ chôn dấu trước mặt mọi người cả đời chứ? Như vậy thì gọi là gì? Một phút ham vui?".
– “Chúng ta đã bắt đầu suy tính thiệt hơn từ khi nào?".
– “Là em không đủ bình tĩnh!". Anh hiếm khi bộc phát trước mặt tôi.
– “Chúng ta cần gì phải bất an, buồn bực như vậy. Việc này kì thực không phải …".
– “Đáng chết! Chúng ta không có cơ hội giải thích, chúng ta cái gì cũng không thể nói!".
Tôi bắt đầu trầm mặc, nhấn chân ga. Dọc đường đi chỉ còn tiếng hô hấp của cả hai. Đây có thể là trận đầu khẩu mở màn, sau có còn có thể có rất nhiều lần như vậy. Song phương đều mơ hồ cảm thấy, hiện tại mọi chuyện đã bắt đầu khó khăn hơn rất nhiều.
Đêm đó giật mình tỉnh giấc, phát hiện lưng chợt lạnh. Quân Sâm chui vào chăn, gắt gao ôm lấy tôi, một cỗ cảm giác quen thuộc chui vòa lòng, đưa tới một trận rung động không nên lời.
– “Mấy giờ rồi?". Tôi hỏi.
– “Còn sớm".
– “Anh sao lại thế?".
Anh im lặng, lát sau mới mở lời: “Sao lại chỉnh máy lạnh thấp như vậy?".
– “Càng lạnh, suy nghĩ càng thanh tỉnh".
Không khí bắt đầu ấm lên, truyền đến âm thanh của anh: “Anh không muốn sau này, cả hai phải đi dự hôn lễ của nhau…".
Lời anh nói là sự thật, chúng tôi đều hiểu không gì là vĩnh cữu, tình yêu bây giờ giống như cả hai đang ở trong bóng tối mà hưởng thụ một tình cảm không có bất kì trách nhiệm nào ràng buộc. Nhưng chúng tôi không sống trong môi trường chân không, đặc biệt là Quân Sâm. Với vị thế gia tộc anh, tôi không có cách chống đỡ. Còn mẹ tôi, tôi không hiểu bà sẽ phản ứng thế nào nếu biết được “người yêu của con trai" mình là ai. Không phải chúng tôi muốn né tránh, nhưng sự thật vẫn là sự thật, nơi này không có chỗ cho những ảo tưởng cùng may mắn từ trên trời rơi xuống. Nhưng chúng tôi có thể đi đâu? Dù sao, đã qua thời thanh niên mơ mộng, thì ai cũng đều có những ràng buộc khác nhau bên mình.
Hơi thở ấm ấp hỗn loạn an ủi bên vai tôi, cả hai đều …. không muốn khắc chế thêm nữa. Cứ để cho cảm xúc cuốn tất cả đi. Hiện tại, giờ khắc này, không ai có thể quấy nhiễu cả hai. Khi nhiệt tình nóng bỏng của Quân Sâm đâm vào nơi sâu nhất, tôi đau đến kêu thành tiếng, nhưng ngược lại lại có cảm giác thống khoái. Thân thể nháy mắt làm tôi tha thiết cảm thụ tất cả, phảng phất những tình cảm mãnh liệt đều thoát ra, tình cảm này, có thể làm chúng tôi quên hết mọi phiền muộn.
Thân thể nương tựa vào nhau, từng chút từng chút dư vị xua đi những lo sợ trong lòng. Không biết vì sao, mỗi lần như thế lại khơi lên dục hỏa cuồng nhiệt của cả hai.
– “Ân!". Tôi có thể cảm gíac từng rung động nhỏ nhất, lí trí đã sớm tan thành dương khói. Chăn đã bị ném xuống đất, nhưng tôi không còn cảm thấy lạnh nữa, chỉ có sức nóng lan tỏa khắp cơ thể. Thân thể giao triền, những rung chuyển trầm luân, chắc chắn lúc thanh tỉnh tôi tuyệt đối không có biểu hiện yếu ớt cùng mê loạn như vậy. Lúc này lại biểu hiện không sót chút gì, tôi không muốn lừa dối bản thân, chúng tôi đã sớm bị hãm sâu.
Ngọn lửa mãnh liệt bùng cháy khắp thân thể, sức nóng này liệu có liên quan gì đến những lo lắng, bất an trong lòng không?
– “Chấn Hàm… Chấn Hàm…". Quân Sâm vô thức gọi tên tôi, làm không khí càng thêm sâu đậm, kẻ khác khó có thể tin tình cảm điên cuồng mãnh liệt này, lại mang đến những hạnh phúc tột đỉnh như vậy. Là tôi hay anh dẫn nhau lạc lối? Không có đáp án, tôi cũng không cần đáp án.
Vài ngày liên tiếp sau đó, tôi cơ hồ đều phục vụ Chu Tình, việc trang trí hội trường triển lãm quả thật chỉ tốn 3 ngày, còn lại là phát thư mời và liên lạc với các nhân vật nổi tiếng.
Đột nhiên có một khách hàng, bất ngờ khởi tố công ty, tôi đành phải mời luật sư tiếp ứng. Hơn một năm qua chưa hề thấy động tĩnh gì từ tòa án, đột nhiên lần này lại muốn công ty tôi bồi thường chi phí in ấn. Chính là giám đốc thần kinh thép của mọi người có chút chết lặng, với những tình huống thế này, tôi đều có phương pháp giải quyết thích đáng để tránh những phiền toái về sau.
Việc cấp bách lúc này là phải xử lí chu toàn mọi việc, để hai tuần sau bắt đầu bay về HongKong. Tôi cùng Quân Sâm cơ hồ dùng hết mọi thời gian rảnh rỗi để giải quyết công việc.
Một trưa, tan họp cùng ban biên tập, A Mặc đột nhiên hào phóng đặt một tờ tạp chí trước mặt tôi, cười nói:“Diễn viên nổi tiếng Mĩ Quốc hôm qua vừa công bố với báo giới, bản thân thương thầm Y Sâm, phụ nữ hiện đại quả thực rất lợi hại?!".
Kevin tò mò nhặt tạp chí lên: “Oa, Y Sâm của chúng ta thực sự rất đào hoa a".
Đường Na có chút trách cứ, liếc nhìn hai người: “Tin lá cải hai người cũng tin được sao?". Sau đó quay sang hỏi tôi, “cậu định lưu lại HongKong bao lâu?".
– “Một tuần".
– “Y Sâm có về cùng không? Để Thang Thước đặt vé đi?".
– “Ân, ngày 30 sẽ lên đường".
Anh cũng không tỉnh hơn tôi bao nhiêu, lọ mò vươn tay sờ hộc tủ, mơ mơ màng màng bắt điện thoại, cố gắng thanh tỉnh: “Là Y Sâm, xin hỏi ai vậy?"
Một giọng nữ do dự vang lên, là tiếng Trung: “Ân? Xin hỏi …. đây là số của Đỗ Chấn Hàm phải không?".
Quân Sâm bị câu hỏi của đối phương thức tỉnh hơn một nửa, chậm rãi ngồi dậy, mày hơi nhíu, bắt đầu sửa giọng quốc ngữ: “Cô là….?!".
– “Chu Tình". Đối phương tự giới thiệu, nhìn tôi hoang mang mở mắt, anh nhún vai, khẽ thở dài: “Tiểu Tình, tôi là A Sâm".
– “Ách, A Sâm?".
– “Chấn Hàm cầm nhầm di động của tôi". Lí do này cũng không cao minh lắm, “Khoảng 10h cô gọi đến văn phòng công ty sẽ gặp được cậu ấy". Sau đó anh thành thục đọc số điện thoại cho đối phương, “Ân, hảo …. gặp cô sau".
Đợi anh cúp điện thoại, tôi cũng đã ngồi dậy, mắt dù nhập nhèm buồn ngủ nhưng vẫn muốn cười: “Anh nói dối cũng không ăn khớp nữa — tỷ như, biết em cầm nhầm di động, vậy còn bắt điện thoại của em làm gì? Rồi cuối cùng lại tự xưng tên tuổi". Đương nhiên, anh làm như vậy cũng tốt, nếu đầu ngày, để người khác biết được thanh niên trai tráng mặt trời lên hơn cây sào vẫn chưa rời giường cũng không phải hình tượng tốt đẹp gì.
Quân Sâm lại nằm xuống: “Cô ấy học mĩ thuật tạo hình".
Tôi cười: “Anh có chắc trước kia nàng không gia nhập câu lạc bộ thám tử không?".
– “Vì lí do của anh thoạt nhìn không chút sơ hở, tốt nhất em nên đến công ty trước 10h, hơn nữa còn chủ động nói với nàng, em cầm nhầm di động của anh, vì chung ta ở chung phòng".
– “Thậm chí còn ngủ chung giường?".
Anh ngạc nhiên nhìn tôi: “Em thế nhưng cũng biết đùa giỡn như vậy, có tiến bộ!".
Tôi xốc chắn lên, khỏa thân đi vào phòng tắm: “Chu Tình biết chúng ta sống cùng nhau không?".
– “Anh nghĩ trưởng bối có nói qua với nàng, tìm được anh nghĩa là tìm được em".
– “Chúng ta thật đoàn kết!".
Anh giương giọng sau lưng tôi: “Hôm nay em nên hảo hảo biểu hiện, đừng để người khác nghĩ anh ức hiếp em mà đi mách lẻo với cha mẹ".
– “Anh nói là — Tiểu Tình kia?". Tôi tựa cửa, cổ tình quay đầu nháy mắt, giễu cợt câu xưng hô thân thiết kia của anh.
– “Chấn Hàm, em phải biết, năm tuổi anh đã bắt đầu chơi với nàng".
– “Vậy nàng nhất định hiểu anh rõ hơn em nhiều".
– “Tất nhiên". Anh hiển lộ vẻ mặt tự mãn, “đến, lại đây, hôn một cái chào buổi sáng nào!". Tôi không chút do dự sập của phòng tắm, để anh cười to bên ngoài.
Hai người bận rộn cũng không thể làm gì thêm, nên tự rời nhà làm việc của mình. Thế giới này vẫn còn công bằng, những thứ phải trả giá cũng không nhiều lắm, nhưng cũng không ai muốn so đo. Chúng tôi không có nhiều thời gian rảnh rỗi, nên không bao giờ lãng phí thời gian suy nghĩ, phân tâm quá nhiều.
Kì thật sự việc sáng nay đáng lẽ có thể tránh được, nhưng hôm qua Quân Sâm đã đổi chuông điện thoại của cả hai thành một, vì thế tôi mới tưởng di động của anh reo. Kì thật càng thân mật, người ta sẽ càng xem nhẹ tiểu tiết. Có lẽ với người ngoài, chúng tôi có trăm ngàn sơ hởi, nhưng người trong cuộc còn đang bận nếm trải cảm giác mới mẻ. Trước kia có người nói rằng, khi yêu, tôi sẽ vì người khác mà thay đổi tâm tính: tôi không tin. Nhưng hiện tại, không thừa nhận cũng không được, hoặc đôi khi, có những thay đổi bản thân tôi còn chưa phát hiện ra.
Sáng sớm, Lị Lị đã tìm đến, muốn tôi đến gặp khách hàng ngày hôm qua. Vì hôm qua có trận mưa to, nên xe vận chuyển banner quảng cáo, thay vì chở đến kho hàng thì lại chở xuống hồ nước mặn. Đối phương tức giận, yêu cầu chúng tôi có phương án bồi thường thỏa đáng mọi tổn thất. Lị Lị cũng cảm thấy sự tình không ổn, mới hi vọng tôi tự ra mặt. Tôi tự nhiên lại thành gương chiến sĩ cảm tử đương đầu với khó khăn, tuy hiệu quả không khả quan lắm.
Lúc Chu Tình một thân hồng nhạt bước vào văn phòng, tôi phi thường thưởng thức. Nàng thực sự là đại nữ nhân làm người khác bất ngờ, tác phong làm việc rất quyết đoán. Điện thoại cũng không gọi mà đích thân đến thẳng văn phòng, nhìn tôi đang bị khách hàng oanh tạc sứt đầu mẻ trán, nàng chí cười chào. Tôi ra hiệu cho Lị Lị dẫn nàng đến phòng khách.
15 phút sau, khi tôi mở cửa phóng khách, nàng liền buông tờ tạp chí nội bộ ra, vừa vặn trang báo in hình Y Sâm trên sàn diễn, nàng cười nhẹ: “Chấn Hàm, đã lâu không gặp".
Kì thật cũng không lâu, tổng cộng cũng chỉ hơn 2 tháng, nhưng trong lòng mỗi người đều có lỗi giác thời gian đã qua rất lâu: “Hi vọng tôi có thể giúp được cô điều gì".
– “Tôi thực bội phục hiệu quả làm việc của công ty anh, tối qua trợ lí của anh gọi điện đưa list danh sách địa điểm cho tôi, tôi không ngờ lại nhanh đến vậy". Chu Tình vui sướng.
– “Tiểu thư, cô chọn rất đúng thời điểm, vừa vặn tháng trước công ty tôi vừa đặt trước 3 hội trường để triển khai kế hoạch quảng cáo, chúng tôi chỉ là đem một trong những số đó chuyển thành sân khấu ngoài trời để phù hợp với yêu cầu của khách hàng".
– “Thật không biết nên cảm ơn anh thế nào".
Tôi phất tay ý bảo không sao: “Hỗ trợ các nghệ sĩ là nhiệm vụ của chúng tôi".
– “Chấn Hàm, thoạt nhìn anh rất phấn chấn".
Tôi cười: “Nếu ũ rũ sẽ ảnh hưởng đến tinh thần của tập thể, tôi đương nhiên nên làm gương tốt".
– “Công việc cũng nói xong rồi, không biết tối nay tôi có thể mời anh và A Sâm dùng bữa tối không?". Nàng tươi cười, cảm giác không rụt rè như lần gặp đầu tiên nữa.
– “Chúng tôi …. cầm nhầm điện thoại của nhau, vì xài cùng kiểu. Bất quá, Quân Sâm vừa đến công ty đổi lại rồi". Kì thật, loại sai lầm bình thường này không nên phạm phải, cho nên, tôi không biết có nên giải thích với vị khách trước mặt này không.
Trong công việc, tôi luôn quyết đoán, nhưng đôi khi cũng cần một ít nhẫn nại mới có thể hoàn thành những nhiệm vụ tôi không hứng thú. Đương nhiên, vừa có trách nhiệm, quyết đoạn lại vừa biết nhượng bộ đúng lúc, sẽ làm cho đối phương luôn có ấn tượng tốt với công ty, việc này có thể mang lại những lợi ích to lớn.
Tối đến, ba người vui vẻ dùng cơm chiều. Tôi và Chu tiểu thư đảm nhiệm việc bố trí sân khấu và kiểm tra danh sách nhân viên, Quân Sâm phụ trách truyền thông cho buổi triển lãm.
Lúc sâm panh được mang lên, tôi vào chính đề: “Bản thiết kế ngày mai chỉ đợi cô thông qua thì sẽ bắt tay thực hiện, Bruce – kiến trúc sư của công ty sẽ đích thân giám sát tiến độ, sau ba ngày là đã hoàn thành mọi thứ".
Chu Tình phi thường hài lòng với tiến độ làm việc này: “Ở San Francisco, tôi gặp không ít người tài, tác phong làm việc lại nghiêm túc, quả thực rất mau mắn".
– “Hầu hết mọi thành phố Mỹ Quốc đều chào đón nghệ sĩ Trung Hoa, nhưng họ sẽ tùy vào danh tiếng của đối phương mà làm việc".
– “Chính xác, phải gánh vác cả chuyển triển lãm lưu động này, quả thực rất tốn sức". Bất quá, tôi cũng nhìn ra được, Chu Tình là vì mọi người mà làm việc, “Được rồi, công việc để ngày mai hãy nói tiếp, lúc này chúng ta nên nói đến Hoắc đại tiểu thư".
Nàng cười, đặt lên bàn hay phong thư màu đỏ, ghi tên tôi và Quân Sâm: “Hai người nhất định phải về dự, lúc tôi lên máy bay, A Tề đã hết lòng dặn dò như thế".
Quân Sâm lúc này nhìn tôi: “Còn 2 tuần, em có thời gian rảnh sao?".
Tôi nghĩ nghĩ: “Em sẽ cố".
– “A Sâm, em gái anh ngày nào cũng nhắc anh, tai tôi không lúc nào được buông tha. Bây giờ, nàng mời anh về dự hôn lễ, chắc chắn đã chuẩn bị sẵn mưu kế, anh nên cẩn thận". Nàng thần bí cười.
– “Đừng nói với tôi, nàng có ý định biến tuần trăng mật thành chuyến từ thiện".
– “Cáp, em rốt cuộc cũng hiểu vì sao anh em hai người tương thân tương ái như vậy. A Sâm, anh quả thực rất hiểu nàng". Chu Tình ý vị thâm trường nói, “ai bảo anh để nàng biết ở nước ngoài anh có tiếng tăm như vậy, chiếm lĩnh mọi tạp chí, chút tài nguyên quý hiếm như vậy sao có thể lãng phí?".
– “Nhiều nhất tôi cũng chỉ có thể cho nàng sử dụng thân thể này trong 2 tuần, bất quá, như vậy tính là quà kết hôn đi". Lại nhìn tôi liếc mắt, “Sau tháng 10 tôi còn có việc khác, nên không thể ở lâu được".
– “Hai tuần! A Tề nghe xong chắc chắn sẽ mừng đến phát điên". Nàng nói vài câu rồi lại chuyển hướng sang tôi, “dì Chương thực hi vọng Chấn Hàm có thể về tham dự hôn lễ, nếu trưởng bối biết hai người hòa hảo như thế này, nhất định sẽ rất vui".
Hoắc Quân Tề là chủ tích quỹ từ thiện vì bênh nhân ngày, nàng nhiều lần đích thân đi thăm hỏi bệnh nhân. Lúc này đang ở khu người Hoa tại Đông Nam Á, nên phải đem theo vài nhân vật có ảnh hưởng để hậu thuẫn, lợi dụng hôn lễ lần này, hai huynh đệ cùng nhau hợp lúc quyên góp, cũng xem như là có lòng.
Dùng cơm xong, chúng tôi đưa Chi tiểu thư về khách sạn trước. Trên đường về nhà, lại bắt đầu một trận chiến mới.
– “A Tề thật biết nhìn người".
Anh tựa người vào cửa xe, nhìn tôi: “Mẹ em có vẻ rất thích Tiểu Tình".
– “Nữ nhân như Chu Tình có thể có người không thích sao?".
– “Em không biết nàng thích em".
– “Đã biết".
– “Vậy em tính thế nào?".
Tôi cười: “Em có thể tính thế nào? Nói với nàng, em và anh đang quen nhau?".
– “Là chúng ta không có cơ hội thẳng thắn, hay căn bản là không cần thẳng thắn?".
Tôi dừng xe ngay vệ đường, “Nói cho em biết, Quân Sâm, anh nghĩ tỉ lệ thắng của chúng ta là bao nhiêu?".
– “5%".
– “Không, anh biết rõ sẽ không cao đến vậy". Tôi than nhẹ một tiếng, “Lấy thân phận anh trai đến tham dự hôn lễ của em gái, a, cục diện này cũng đã đủ rắc rối".
– “Em không nghĩ dì Chương đã biết chuyện của chúng ta chứ?".
– “Biết thì cũng có thể làm gì?". Tôi nhu nhu mi tâm, “anh cho rằng người nhà anh sẽ phản ứng thế nào? Không ai nguyện ý chấp nhận quan hệ này của chúng ta".
– “Em đang trách anh sao?".
– “Không, em chỉ là không muốn lí tưởng hóa mọi việc, kì thật có muốn cũng không thể".
– “Chấn Hàm, tình cảm của chúng ta…". Mắt anh xẹt qua một tia thống khổ, “không phải sẽ chôn dấu trước mặt mọi người cả đời chứ? Như vậy thì gọi là gì? Một phút ham vui?".
– “Chúng ta đã bắt đầu suy tính thiệt hơn từ khi nào?".
– “Là em không đủ bình tĩnh!". Anh hiếm khi bộc phát trước mặt tôi.
– “Chúng ta cần gì phải bất an, buồn bực như vậy. Việc này kì thực không phải …".
– “Đáng chết! Chúng ta không có cơ hội giải thích, chúng ta cái gì cũng không thể nói!".
Tôi bắt đầu trầm mặc, nhấn chân ga. Dọc đường đi chỉ còn tiếng hô hấp của cả hai. Đây có thể là trận đầu khẩu mở màn, sau có còn có thể có rất nhiều lần như vậy. Song phương đều mơ hồ cảm thấy, hiện tại mọi chuyện đã bắt đầu khó khăn hơn rất nhiều.
Đêm đó giật mình tỉnh giấc, phát hiện lưng chợt lạnh. Quân Sâm chui vào chăn, gắt gao ôm lấy tôi, một cỗ cảm giác quen thuộc chui vòa lòng, đưa tới một trận rung động không nên lời.
– “Mấy giờ rồi?". Tôi hỏi.
– “Còn sớm".
– “Anh sao lại thế?".
Anh im lặng, lát sau mới mở lời: “Sao lại chỉnh máy lạnh thấp như vậy?".
– “Càng lạnh, suy nghĩ càng thanh tỉnh".
Không khí bắt đầu ấm lên, truyền đến âm thanh của anh: “Anh không muốn sau này, cả hai phải đi dự hôn lễ của nhau…".
Lời anh nói là sự thật, chúng tôi đều hiểu không gì là vĩnh cữu, tình yêu bây giờ giống như cả hai đang ở trong bóng tối mà hưởng thụ một tình cảm không có bất kì trách nhiệm nào ràng buộc. Nhưng chúng tôi không sống trong môi trường chân không, đặc biệt là Quân Sâm. Với vị thế gia tộc anh, tôi không có cách chống đỡ. Còn mẹ tôi, tôi không hiểu bà sẽ phản ứng thế nào nếu biết được “người yêu của con trai" mình là ai. Không phải chúng tôi muốn né tránh, nhưng sự thật vẫn là sự thật, nơi này không có chỗ cho những ảo tưởng cùng may mắn từ trên trời rơi xuống. Nhưng chúng tôi có thể đi đâu? Dù sao, đã qua thời thanh niên mơ mộng, thì ai cũng đều có những ràng buộc khác nhau bên mình.
Hơi thở ấm ấp hỗn loạn an ủi bên vai tôi, cả hai đều …. không muốn khắc chế thêm nữa. Cứ để cho cảm xúc cuốn tất cả đi. Hiện tại, giờ khắc này, không ai có thể quấy nhiễu cả hai. Khi nhiệt tình nóng bỏng của Quân Sâm đâm vào nơi sâu nhất, tôi đau đến kêu thành tiếng, nhưng ngược lại lại có cảm giác thống khoái. Thân thể nháy mắt làm tôi tha thiết cảm thụ tất cả, phảng phất những tình cảm mãnh liệt đều thoát ra, tình cảm này, có thể làm chúng tôi quên hết mọi phiền muộn.
Thân thể nương tựa vào nhau, từng chút từng chút dư vị xua đi những lo sợ trong lòng. Không biết vì sao, mỗi lần như thế lại khơi lên dục hỏa cuồng nhiệt của cả hai.
– “Ân!". Tôi có thể cảm gíac từng rung động nhỏ nhất, lí trí đã sớm tan thành dương khói. Chăn đã bị ném xuống đất, nhưng tôi không còn cảm thấy lạnh nữa, chỉ có sức nóng lan tỏa khắp cơ thể. Thân thể giao triền, những rung chuyển trầm luân, chắc chắn lúc thanh tỉnh tôi tuyệt đối không có biểu hiện yếu ớt cùng mê loạn như vậy. Lúc này lại biểu hiện không sót chút gì, tôi không muốn lừa dối bản thân, chúng tôi đã sớm bị hãm sâu.
Ngọn lửa mãnh liệt bùng cháy khắp thân thể, sức nóng này liệu có liên quan gì đến những lo lắng, bất an trong lòng không?
– “Chấn Hàm… Chấn Hàm…". Quân Sâm vô thức gọi tên tôi, làm không khí càng thêm sâu đậm, kẻ khác khó có thể tin tình cảm điên cuồng mãnh liệt này, lại mang đến những hạnh phúc tột đỉnh như vậy. Là tôi hay anh dẫn nhau lạc lối? Không có đáp án, tôi cũng không cần đáp án.
Vài ngày liên tiếp sau đó, tôi cơ hồ đều phục vụ Chu Tình, việc trang trí hội trường triển lãm quả thật chỉ tốn 3 ngày, còn lại là phát thư mời và liên lạc với các nhân vật nổi tiếng.
Đột nhiên có một khách hàng, bất ngờ khởi tố công ty, tôi đành phải mời luật sư tiếp ứng. Hơn một năm qua chưa hề thấy động tĩnh gì từ tòa án, đột nhiên lần này lại muốn công ty tôi bồi thường chi phí in ấn. Chính là giám đốc thần kinh thép của mọi người có chút chết lặng, với những tình huống thế này, tôi đều có phương pháp giải quyết thích đáng để tránh những phiền toái về sau.
Việc cấp bách lúc này là phải xử lí chu toàn mọi việc, để hai tuần sau bắt đầu bay về HongKong. Tôi cùng Quân Sâm cơ hồ dùng hết mọi thời gian rảnh rỗi để giải quyết công việc.
Một trưa, tan họp cùng ban biên tập, A Mặc đột nhiên hào phóng đặt một tờ tạp chí trước mặt tôi, cười nói:“Diễn viên nổi tiếng Mĩ Quốc hôm qua vừa công bố với báo giới, bản thân thương thầm Y Sâm, phụ nữ hiện đại quả thực rất lợi hại?!".
Kevin tò mò nhặt tạp chí lên: “Oa, Y Sâm của chúng ta thực sự rất đào hoa a".
Đường Na có chút trách cứ, liếc nhìn hai người: “Tin lá cải hai người cũng tin được sao?". Sau đó quay sang hỏi tôi, “cậu định lưu lại HongKong bao lâu?".
– “Một tuần".
– “Y Sâm có về cùng không? Để Thang Thước đặt vé đi?".
– “Ân, ngày 30 sẽ lên đường".
Tác giả :
Hiểu Xuân