Nhiên Tình

Chương 37: Phiên ngoại

Gió lạnh thổi những lá cây khô héo phát ra tiếng kêu xào xạt, liên tục mấy ngày hạ tuyết lớn hôm nay cuối cùng đã ngừng, ánh mặt trời xuyên thấu qua tầng mây thật dày chiếu xuống nền tuyết trắng, đã sớm có ý định mang Thuỷ Vô Dương đi da lông phường chọn lựa vài món quần áo, Mạc Trần Cẩm thừa dịp thời tiết khá tốt, lập tức gọi người chuẩn bị ngựa, mang theo Thuỷ Vô Dương liền đi da lông phường.

Siết chặt áo choàng, sáng sớm đã bị đánh thức Thuỷ Vô Dương có chút tinh thần không đủ, tựa vào trong lòng Mạc Trần Cẩm buồn ngủ.

Nhẹ tay chạm một chút vào hai má lành lạnh của Thuỷ Vô Dương, trong mắt Mạc Trần Cẩm tràn đầy đau lòng, không khỏi đem y ôm càng chặt hơn, định lấy độ ấm của thân thể mình sưởi cho y, nhưng ngoài miệng cũng nhịn không được oán giận,“Sao bổ lâu như thế mà thể chất của ngươi vẫn sợ lạnh đến vậy?"

Mở mắt ra, Thuỷ Vô Dương nhìn Mạc Trần Cẩm, cười khẽ một tiếng, lại nhắm mắt, cũng không đáp.

Thân thể y trước đây là vô cùng tốt, chỉ tiếc lần trước sau khi bị Dạ Hạo Địch nhốt vào thuỷ lao, liền trở nên cực sợ lạnh, hơn nữa tuổi ngày một lớn, thể chất của y liền trở nên càng ngày càng yếu.

Nhưng những lời này y không định nói với Trần Cẩm, sự tình đã qua đi lâu như thế, không cần làm cho hắn đối Dạ Hạo Địch thêm bất mãn, dù sao đây là quyết định của riêng y, trách không được người khác.

Phát giác Thuỷ Vô Dương mệt mỏi, Mạc Trần Cẩm cũng không mở miệng nói nhiều, một tay ôm y, một tay giữ vững cương ngựa, vững vàng đi về phía trước.

Một thoáng chốc, da lông phường ngay tại trước mắt, Thuỷ Vô Dương tỉnh lại, Mạc Trần Cẩm mang y đi đến bên trong. Mọi người đang bận rộn đem da lông ra phơi nắng vừa nhìn thấy Mạc Trần Cẩm xuất hiện, đều quỳ xuống, mặt mang kính sợ, đồng thời mắt lại mang tò mò nhìn Thuỷ Vô Dương đi theo một bên.

Người bảo chủ thích, bảo chủ phu nhân tương lai là một nam nhân, tin tức này từ lúc họ vào bảo đã truyền mở, hơn nữa các trưởng bối trong bảo cũng không tỏ ra dị nghị, ngầm đồng ý quan hệ của hai người, này càng làm cho mọi người tò mò nam tử này rốt cuộc là thần thánh phương nào, thế nhưng có thể lợi hại như vậy.

Đợi khi bọn họ thấy rõ Thuỷ Vô Dương, không khỏi đều tán thưởng, trên đời này lại có nam tử có khí chất như thế, ôn hoà nội liễm làm cho từ đáy lòng người ta sinh ra tôn kính.

Thuỷ Vô Dương sắc mặt có chút tái nhợt im lặng đứng ở bên cạnh Mạc Trần Cẩm, mặt mang nụ cười ôn hoà lẳng lặng đánh giá da lông phường.

Tổng quản da lông phường nhận được tin tức vội vàng chạy ra, vẻ mặt khẩn trương thấp đầu nói:“Không biết bảo chủ giá lâm, thuộc hạ không có từ xa tiếp đón."

“Đừng lo, chúng ta chỉ là tuỳ tiện đến xem, thuận tiện chọn vài món áo khoác, ngươi liền mang bọn ta dạo quanh một chút đi." Thay Thuỷ Vô Dương kéo lại áo choàng, Mạc Trần Cẩm nói.

“Vâng." Thấy Mạc Trần Cẩm không có ý trách cứ, tổng quản cuối cùng nhẹ nhàng thở ra, làm tư thế thỉnh, liền mang hai người đi vào da lông phường.

Tiến da lông phường, Thuỷ Vô Dương chỉ thấy tất cả mọi người đang bận rộn, không khỏi cảm thấy thú vị, hơn nữa cho tới bây giờ chưa tiếp xúc qua phương diện này, càng có vẻ hưng trí bừng bừng.

Thấy Thuỷ Vô Dương khôi phục tinh thần, Mạc Trần Cẩm cũng yên tâm, vừa định dẫn y đi chọn quần áo, đã bị tổng quản ngăn cản.

“Bảo chủ, gần đây phê hoá có chút vấn đề, cần ngài xem qua một chút." Thấy ánh mắt Mạc Trần Cẩm cơ hồ muốn giết người, tổng quản chỉ đành cam chịu làm người phá đám, gã là vô tội, ai.

“Không sao, ngươi đi đi, ta tuỳ tiện đi dạo được rồi." Khẽ cười một tiếng, Thuỷ Vô Dương cầm tay Mạc Trần Cẩm, rất là thông cảm.

“Ta sẽ mau chóng trở về." Cũng nắm tay Thuỷ Vô Dương một chút, Mạc Trần Cẩm liền theo tổng quản rời đi.

“Thuý Vũ, chúng ta cũng đi dạo đi."

“Vâng, tiên sinh." Thuý Vũ kỳ thật cũng là lần đầu tiên đi vào da lông phường trong Đàn Ưng Bảo, sự hưng phấn đương nhiên cũng không kém Thuỷ Vô Dương, nhìn trong tay mọi người may thành từng bộ quần áo da lông xinh đẹp, thật sự là vô cùng hâm mộ.

“Tiên sinh, tiên sinh, ngươi xem cái áo khoác kia kìa, thật sự là rất đẹp a." Thuý Vũ hưng phấn bắt lấy Thuỷ Vô Dương ríu ra ríu rít kêu lên.

“Được rồi được rồi, vậy ngươi cũng chọn một cái đi." Thuỷ Vô Dương vẻ mặt bất đắc dĩ nói, quả nhiên, nữ hài tử thấy quần áo xinh đẹp sẽ kích động như thế.

“Thật vậy chăng? Tiên sinh?" Thuý Vũ quả thật không thể tin được sự tình tốt như thế cũng đến phiên nàng được hưởng.

“Ta có bao giờ lừa gạt ngươi chưa?" Thuỷ Vô Dương vờ nổi giận.

“Ha ha, ta biết tiên sinh là tốt nhất mà." Thuý Vũ mừng rỡ, vội vàng lấy lòng Thuỷ Vô Dương.

“Ngươi nha đầu này." Thuỷ Vô Dương buồn cười chỉ tay vào trán nàng.

Người bên ngoài thấy Thuỷ Vô Dương một chút cũng không ra dáng chủ tử, đối y cũng càng ngày càng hiếu kỳ, vài người làm việc gần Thuỷ Vô Dương đều đang phân tâm, không ngừng trộm ngắm y, rất là tò mò.

Thuỷ Vô Dương tự nhiên cũng có thấy động tác nhỏ của bọn họ, nhưng không hề khó chịu, ngược lại vẻ mặt ôn hoà cùng bọn họ nói chuyện với nhau, muốn hiểu biết một chút vấn đề đãi ngộ của bọn họ.

Loại sự tình này bình thường không có người hỏi, mọi người đều ngừng công tác, cùng Thuỷ Vô Dương bắt chuyện, vừa mới bắt đầu bọn họ cũng không dám biểu đạt ra ý tưởng bản thân, nhưng thấy Thuỷ Vô Dương vẻ mặt chân thành, dần dần cũng thoải mái, tuy rằng Đàn Ưng Bảo cho bọn họ đãi ngộ không tồi, nhưng luôn có một vài thứ làm không tốt được, mà bọn họ lại không dám nói, nay vừa lúc có một cơ hội như thế, đều đem ý kiến chính mình nói ra, Thuỷ Vô Dương rất nghiêm túc và chăm chú lắng nghe.

Sau khi Mạc Trần Cẩm giải quyết vấn đề đi ra liền thấy một cảnh tượng như thế, mọi người đều vây quanh Thuỷ Vô Dương như đang đàm luận cái gì, mà Thuỷ Vô Dương cũng mỉm cười kiên nhẫn nghe, thường thường cũng biểu đạt ra ý kiến của mình, dẫn tới người bên ngoài đều xuýt xoa gật đầu, mọi người có vẻ rất cao hứng.

Tổng quản thấy công nhân không lớn không nhỏ như thế, vừa định răn dạy, lại bị Mạc Trần Cẩm ngăn trở, Mạc Trần Cẩm không nói gì, mà là nhẹ bước đi đến bên cạnh bọn họ, cũng kiên nhẫn nghe bọn họ nói chuyện.

Thời gian trôi qua từng phút từng giây, khó được dịp biểu đạt tình cảm của mình nên ai cũng cảm thấy thật mỹ mãn, đúng lúc một người vô ý xoay người lại, vừa vặn thấy Mạc Trần Cẩm đứng ở một bên, kinh hãi kêu ra tiếng,“Bảo chủ?"

Chỉ một tiếng kêu, cũng làm cho những người khác chú ý, mọi người đều quay đầu, quả nhiên thấy Mạc Trần Cẩm đứng ở ngoài cùng, cả kinh, đều quỳ xuống.

Mạc Trần Cẩm cũng không ngại bị người xem nhẹ thời gian dài như thế, ngược lại cảm thấy lần này thu hoạch không nhỏ, cười phất phất tay nói:“Không có việc gì không có việc gì, các ngươi không cần sợ hãi, đều đứng lên đi."

Trong lòng run sợ ngẩng đầu vụng trộm đánh giá biểu tình của Mạc Trần Cẩm, thấy hắn thật sự không có tức giận, cũng yên tâm theo lời đứng lên.

“Tốt lắm, ta đem Vô Dương cho các ngươi mượn thời gian dài như thế, cũng nên đem hắn trả lại cho ta đi." Mạc Trần Cẩm vẻ mặt ôn hoà nói, xuyên qua mọi người, đi tới bên cạnh Thuỷ Vô Dương, đem y kéo vào trong lòng.

“Bảo chủ phu nhân thật đúng là người tốt nha." Không biết là ai lên tiếng trước, những người khác cũng tràn đầy cảm xúc nói hùa theo.

“Đúng vậy đúng vậy, cùng bảo chủ đứng chung một chỗ thật đúng là trời sinh một đôi."

“Là một hiền thê, Đàn Ưng Bảo chúng ta có bảo chủ phu nhân tốt như thế thật đúng là phúc khí."

“Nói quá đúng luôn."

Thuỷ Vô Dương có chút dở khóc dở cười nghe mọi người xưng mình là bảo chủ phu nhân, nhưng cũng không thể phản bác, bởi vì vẻ mặt bọn họ đều rất chân thành, bọn họ là thật tâm nói ra những lời này.

“Bảo chủ phu nhân, mị lực của ngươi cũng thật lớn, mới qua có một thời gian ngắn, đã thu mua được lòng người nhiều như thế nha." Mạc Trần Cẩm có chút trêu ghẹo nói.

“Đừng nói bậy." Thuỷ Vô Dương vì một câu bảo chủ phu nhân của Mạc Trần Cẩm mà đỏ mặt.

Đuổi hết mọi người đi, làm cho bọn họ an tâm trở về làm việc, Mạc Trần Cẩm thế này mới có thể mang Thuỷ Vô Dương đi chọn lựa quần áo, sau khi chọn được vài món vừa người, Thuỷ Vô Dương muốn Thuý Vũ cũng đi chọn một bộ, Mạc Trần Cẩm không phản đối, hai người liền ở một bên nghỉ ngơi, cho Thuý Vũ đi vào phòng thợ may lựa chọn.

Ôm Thuỷ Vô Dương, Mạc Trần Cẩm lòng tràn đầy vui mừng nói:“Vô Dương, có thể có được ngươi, thật sự là may mắn của ta."

“Đứa ngốc." Khẽ cười một tiếng, Thuỷ Vô Dương nâng lên mặt Mạc Trần Cẩm, ở trên trán hắn hôn một cái,“Này chẳng lẽ không phải là hạnh phúc của ta sao?"

“Vô Dương, chúng ta thành thân đi." Mạc Trần Cẩm đột nhiên đưa ra ý kiến đường đột này.

“Chúng ta là hai nam nhân, sao có thể thành thân chứ?" Thuỷ Vô Dương nhất thời cảm thấy buồn cười.

“Có cái gì không thể, chúng ta cảm thấy có thể là được, ta nghĩ cho ngươi danh chính ngôn thuận trở thành bảo chủ phu nhân của ta." Mạc Trần Cẩm nổi tính bướng bỉnh, rất kiên quyết.

“Trần Cẩm, ngươi rất để ý quan hệ không danh chính ngôn thuận của hai người chúng ta sao?" Ánh mắt Thuỷ Vô Dương đột nhiên ảm đạm lại.

“Không, ta chỉ là không muốn cho ngươi chịu uỷ khuất."

Vừa nghe Mạc Trần Cẩm lời ấy, Thuỷ Vô Dương cười lên,“Ta không uỷ khuất, có thể sống cùng ngươi, ta vĩnh viễn cũng không cảm thấy uỷ khuất."

“Thế thì đáp ứng ta, chúng ta thành thân đi." Mạc Trần Cẩm thật kiên trì.

Nhìn chằm chằm Mạc Trần Cẩm một hồi lâu, Thuỷ Vô Dương mới nhẹ nhàng gật đầu nói:“Hảo, ta đáp ứng ngươi."

Ta nói rồi, chỉ cần là ngươi muốn, ta sẽ làm được cho ngươi, huống chi là thành thân đâu…

“Vô Dương, ta yêu ngươi." Yêu ngữ mơ hồ vang lên khi môi hai người giao triền cùng một chỗ, trở thành bí mật nhỏ giữa hai người.

Thuý Vũ chọn xong quần áo đi vào vừa vặn gặp được một màn này, lại lặng lẽ rời khỏi phòng, nhìn ánh mặt trời xuyên qua tầng mây chiếu sáng khắp nơi ngoài phòng, nở nụ cười.
Tác giả : Mmqewrt
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại