Nhiên Đăng

Chương 61 Tiền trần 21

Edit by Mặc Hàm

Tiếng rồng ngâm kinh động  tam giới, có thể lên tới cửu tiêu, huống chi Tạ Phùng Thù còn nhập ma. Trong lúc nhất thời, lục đạo đều cảm nhận được đại địa rung động.

Trên cửu thiên ở tiên giới loạn thành một đoàn, đầu tiên là có tiên quân không để ý tư thái kéo cổ họng hô to: “Thanh âm gì! Âm thanh gì!" Lại có một thanh âm kinh hoàng đáp: “Là có yêu vật nhập ma!"

Cái gì yêu vật nhập ma có thể có tiếng rồng ngâm, mấy vị tiên quân liếc nhau, trong lòng có đáp án, trên mặt đều là một mảnh kinh sợ. Bàng Nguyên Tử lắp bắp nói: “Lập tức nên làm thế nào cho phải, lại đi Đại Phạm Thiên thỉnh Nhiên Đăng Cổ Phật?"

Tiên quân có tin tức linh thông lập tức trả lời: “Mời Nhiên Đăng cái gì, Đại Phạm Thiên nói hắn vì thoát khỏi thần cách, tự nguyện nhập ác đạo!"

Tam thiên ác đạo một khi tiến vào, không hết thời gian quy định không được ra. Thân hình Bàng Nguyên Tử lắc lư, thiếu chút nữa ngất đi, quay đầu nhìn về phía Bùi Ngọc: “Phù Quang Quân, nghĩ biện pháp đi!"

Bùi Ngọc cau mày, lớn tiếng hỏi: “Vì sao Ứng Long đột nhiên nhập ma, địa tiên Tu Di đâu?"

Địa Tiên đã chết dưới bàn tay Phong Tịch, nhưng giờ phút này không ai trả lời được, chân trời chợt có một tia chớp chiếu triệt chín tầng trời, tầng tầng mây đen truyền đến tiếng sấm nặng nề.

Âm thanh nói chuyện của Bàng Nguyên Tửcuối cùng bắt đầu run rẩy: “Thiên, thiên lôi!"

Đại yêu nhập ma, đem thiên lôi giáng thế ngoài Cửu Tiêu.

Trong một mảnh ác đạo yên tĩnh, Giáng Trần bất ngờ mở mắt.

Mà trên núi Tu Di đã là máu chảy thành sông.

Cho dù là chuyển thế, Tạ Phùng Thù cũng vẫn như cũ là trảm Xi Vưu giết Khoa Phụ thượng cổ đại yêu, trong lòng y lưu huyết mạch lúc thượng cổ dám lật tung thiên địa, Lăng Tiêu đạp vân, giờ phút này nhập ma lại có Phong Uyên trong tay, đối với một đám tà yêu, bất quá chỉ là một hồi đơn phương tàn sát.

Đông đảo tà ma còn chưa kịp chạy trốn đã bị y chặn ngang chặt đứt, phun máu, văng lên cỏ cây trong rừng, giống như một trận mưa máu đỏ tươi.

Lang Tẫn còn chưa kịp phản ứng, sau một khắc, Phong Uyên mang theo hàn quang đã đến trước người hắn.

Tạ Phùng Thù cả người đầy máu, sát khí dọa người, Lang Tẫn ngăn cản mấy chiêu, tức là bị Tạ Phùng Thù một đao xẹt qua ngực, hất tung trên mặt đất!

Trước ngực Lang Tẫn máu tươi như đổ, trong miệng phun ra một ngụm máu lớn, ánh mắt nhìn chằm chằm Tạ Phùng Thù, lộ ra một chút hoảng sợ cùng oán độc.

“Súc sinh ma tính của ngươi khó sửa, năm đó còn giả bộ phổ độ chúng sinh làm gì?"

Trong mắt Tạ Phùng Thù lạnh như sương tuyết, không hề phản ứng với lời nói của hắn, chỉ giơ trường đao trong tay lên.

Trong chớp mắt tiếp theo, sau lưng Tạ Phùng Thù bỗng nhiên vang lên một đạo kinh lôi!

Tiếng sấm đinh tai nhức óc, phảng phất rơi vào bên tai Tạ Phùng Thù, y quay đầu lại phương hướng sấm sét truyền đến, thần sắc rốt cục có chút biến hóa.

Là Minh Kính Đài

Sư phụ và Trào Khê.

Tạ Phùng Thù sửng sốt, huyết sắc trong mắt hơi phai nhạt, thanh tỉnh lập tức, xẹt chân đi về phía Minh Kính Đài.

Lang Tẫn té trên mặt đất nhìn bóng lưng Tạ Phùng Thù dần xa, thở phào nhẹ nhõm, trên lưng đã toát mồ hôi lạnh. Hắn dùng kiếm chống đỡ mình miễn cưỡng đứng lên, ánh mắt u ám nhìn về phía đối phương rời đi, cũng đi theo.

Trong Minh Kính Đài Phong Tịch tự nhiên cũng nghe thấy tiếng rồng ngâm vừa rồi, hắn rốt cục không còn bưng một chút ôn hòa, thần sắc âm tình bất định, ngẩng đầu hướng về phía Lữ Tê Ngô cách đó không xa cười lạnh một tiếng.

“Lão nhân gia, đồ đệ ngoan của ngươi nhập ma rồi, nếu không muốn bị liên lụy, vẫn nên sớm thanh lý môn hộ tốt hơn."

Lữ Tê Ngô đứng trên đỉnh núi, trước cây ngô đồng che khuất bầu trời, râu trắng trước ngực áo bào đồng loạt tung bay trong gió. Hắn đã cùng Phong Tịch giao thủ, trên y phục dính không ít bùn đất bụi bặm, vạt áo còn mang theo máu, khí tức cũng trầm trọng chầm chậm.

Hắn biết mình bị thương nặng, có lẽ đại hạn sắp tới, lại không hề lo lắng, ánh mắt vẫn sáng như đuốc.

Trào Khê đứng ở một bên cầm roi mà đứng nghe vậy, trước tiên hung tợn trừng mắt nhìn Phong Tịch một cái: “Ngươi nói bậy!"

Lữ Tê Ngô vung tay áo, ý bảo hắn không cần nhiều lời, quay đầu nhìn về phía Phong Tịch trầm giọng nói: “Đồ đệ của ta, thành tiên cũng nhập ma cũng được, đều là việc nhà trong cửa ta, đạo hữu cần gì phải khổ sở bức bách."

“Ta là sợ ngươi bị che mắt, không biết mình nhiều năm như vậy nuôi cái gì."

Thanh âm Phong Tịch âm lãnh: “Một lục thân không nhận, nghiệt súc dám lên Cửu Thiên giết thần sát tiên, không chỉ ta muốn giết hắn, thiên địa cũng không tha cho hắn, chờ thiên lôi giáng thế, hắn hẳn phải chết không thể nghi ngờ, ta thấy ngươi cũng là người tu đến tiên cách, cần gì phải vì một thứ nhập ma mà tổn hại tính mạng."

Mây đen áp thành, cành cây ngô đồng phía sau đung đưa trong cuồng phong, Lữ Tê Ngô lại ở trong cuồng phong cười ha ha: “Không sai, ta đến ngày hóa linh tu hành đến nay, đã là hai ngàn năm, tương được tiên cách, phi thăng Cửu Tiêu!"

Hắn nhìn về phía đỉnh đầu như sắc trời như mặc, thanh âm uy nghiêm vô cùng: “Hôm nay ta xem thử, tu vi hai ngàn năm này, có thể giúp đồ nhi ta vượt qua đạo thiên kiếp này hay không!"

Trong cuồng phong, Phong Tịch phát ra một tiếng cười nhạo, chậm rãi rút kiếm ra.

“Cần gì phải?"

Thời thượng cổ, lúc Khoa Phụ mới phân thiên địa, thế gian thanh trọc khí bắt đầu phân, thanh khí tăng lên trên trời, thành Thần Phật giới, trọc khí giáng trầm trong nước, biến thành Độ Ách cảnh, Thần Phật yêu ma đến đây phân biệt rõ ràng.

Phong Tịch ở Độ Ách Cảnh khổ tâm cô đơn tu luyện mấy năm, đạp vô số thi thể ma tu đi tới vị trí cao nhất, cũng vì có một ngày thống nhất tam giới, đem người cũng tốt tiên cũng tốt tất cả đều đạp ở dưới chân.

Duy chỉ có một Ứng Long, rõ ràng là đại yêu, lại cho rằng mình có thể cứu thế, cuối cùng rơi vào kết quả thân tử hồn tán.

Trong lòng Phong Tịch, Ứng Long nên giống như mình đọa lạc địa ngục, chịu vô tận khổ sở, mới biết hành động của mình buồn cười đến cỡ nào, hết lần này tới lần khác Tạ Phùng Thù sau khi chuyển thế lại có mấy trăm năm an ổn này, có người dùng chân tâm đối với y, để đổi lấy khổ hải của y.

Hắn có tài cán gì?

Phong Tịch nhìn Lữ Tê Ngô cùng Trào Khê, trong giọng nói đều là than thở.

“Tức là như thế, lưu các ngươi cũng vô dụng."

Vừa dứt lời, phía sau hắn chợt có sát ý sắp tới!

Phong Tịch phản ứng cực nhanh, nhanh chóng xoay người lướt chân lui về phía sau, rời khỏi hơn mười trượng, mới giương mắt nhìn người từ trước đến nay.

“Nhìn xem, lại nhập ma."

Trên tay Tạ Phùng Thù, trên đao đều nhỏ máu, cơ hồ hội tụ thành một dòng suối.

Trào Khê trợn tròn mắt, vừa sợ vừa giận. Lớn tiếng mắng: “Đồ ngốc! Ngươi quay lại làm gì, chạy đi! Không phải để cho ngươi đi theo sư tỷ ——"

Thanh âm hắn dừng lại, sắc mặt bỗng nhiên tái nhợt, khàn giọng hỏi: “Tạ Phùng Thù, sư tỷ đâu?"

Tạ Phùng Thù há miệng, rốt cuộc vẫn không thể phát ra một chút thanh âm, y nắm chặt đao trong tay, thậm chí không dám nhìn Lữ Tê Ngô cùng Trào Khê. Bàn tay Trào Khê cầm roi dài hơi run rẩy, lại hỏi một lần nữa, thanh âm phảng phất từ trong cổ họng chen ra: “Ta hỏi ngươi đâu, sư tỷ đâu? "

Phong Tịch nhìn Tạ Phùng Thù, nghe trên đỉnh đầu không ngừng truyền đến tiếng sấm, bỗng nhiên sinh ra một chút khoái ý ác độc.

“Sư tỷ của các ngươi có lẽ là bị hắn hại chết, dù sao hắn nhập ma, thất thủ giết ai cũng không nhất định."

Hắn nhìn Tạ Phùng Thù, ngữ khí mang theo bi thương, lại mang theo thực cốt ác ý: “Ứng Long, cho rằng chuyển thế, liền đem nợ của tiền trần xóa bỏ hoàn toàn? Buồn cười! Tâm ma vạn năm khó tiêu, ngươi vốn là ma đầu, tam giới lục đạo này không cho phép ngươi, Thần Phật yêu ma muốn giết ngươi, ngươi thật đúng là cho rằng mình từ bi pháp tướng, tâm địa bồ đề? "

Tạ Phùng Thù nghe lời Phong Tịch, huyết sắc trong mắt càng thêm nồng đậm. Trên mặt y đã không còn khí phách ngày xưa, chỉ là nhìn Phong Tịch, ngữ khí lạnh như băng.

“Ngươi là cái gì, phế vật bị ta giam giữ vạn năm sao?"

Nhập ma, cái gì y cũng nhớ kỹ, ân oán gút mắc thượng cổ, mối thù sinh tử.

Phong Tịch bị y chọc vào chỗ đau, thần sắc trên mặt cũng lạnh xuống, Tạ Phùng Thù không nói gì nữa, cầm đao mà lên!

Lúc Tạ Phùng Thù cùng Phong Tịch triền đấu, Lang Tẫn cũng mang theo yêu ma còn lại mà đến, đánh thẳng vào Lữ Tê Ngô cùng Trào Khê.

Sấm chớp, cuồng phong phá mộc, hoa núi đỏ tươi như máu trên Minh Kính Đài bị thổi đến nghiêng ngả, khắp nơi đều là mưa máu gió tanh. Trong lúc một mảnh u ám, hàn quang của lưỡi đao Phong Uyên ở trong thiên địa hết sức rõ ràng, có đôi khi tiếng đao kiếm thậm chí che tiếng sấm, phát ra tiếng ong ong chói tai.

Tạ Phùng Thù dùng đao quét ngang trước người Phong Tịch, sát ý che ngập bầu trời mà đến.

Phong Tịch nâng kiếm triền đấu cùng Tạ Phùng Thù lúc đao kiếm chống lại, hắn lạnh lùng trào phúng: “Hao phí tu vi càng nhiều, thế nhập ma càng nhanh, ta trời sinh chính là ma, thiên lôi không làm gì được ta, ngươi thì sao, cũng không sợ lát nữa bị bổ đến hồn phi phách tán?"

Tạ Phùng Thù giương mắt nhìn Phong Tịch, ánh đao chiếu sáng gương mặt tử khí nặng nề của y, Phong Tịch sợ hãi cả kinh, đột nhiên hiểu được, Tạ Phùng Thù quả thật không sợ.

Y nhất định phải giết Phong Tịch, thiên lôi gì, sinh tử gì, đều đã ngăn không được y.

Phong Tịch cười lạnh, sát tâm nhất thời cũng nồng đậm lên.

Lúc hai người triền đấu, tiếng sấm cũng càng lúc càng lớn, có tia chớp rơi vào Minh Kính Đài, bạch quang lạnh lẽo xẹt qua bóng tối, lại càng có vẻ hết sức khủng bố. Trong nháy mắt, đã có một đạo thiên lôi giáng xuống Minh Kính Đài, bổ lên trên một gốc sơn hoa.

Gốc hoa núi kia trong nháy mắt bốc cháy, đảo mắt biến thành tro bụi

Chẳng qua trong nháy mắt ngắn ngủi, liên tiếp thiên lôi liền rơi vào trên Minh Kính Đài, cách Tạ Phùng Thù càng ngày càng gần.

Sát tâmTạ Phùng Thù cực nặng, cho dù là như thế, y cũng không mảy may nhượng bộ, từng đao bức bách Phong Tịch, lại có thiên lôi mà tới, lần này trực tiếp bổ vào tay phải Tạ Phùng Thù cầm đao!

Tay Tạ Phùng Thù vốn bị thương nặng, lần này quả thực là bong da tróc thịt, hết lần này tới lần khác ngay cả lông mày y cũng không nhíu một chút, một đao chém về phía Phong Tịch, miễn cưỡng cắt giữa cổ Phong Tịch một đao cực sâu!

Sau một khắc, một chưởng Phong Tịch vỗ về phía ngực Tạ Phùng Thù, vỗ đến tâm mạch Tạ Phùng Thù chấn động, lui về phía sau vài bước, khóe môi tràn ra máu.

Phong Tịch sờ sờ cổ mình, dính đầy tay đỏ sậm, sắc mặt không thể khó coi hơn.

“Tốt, hôm nay ta liền nhìn xem, là ta giết ngươi trước, hay là Thiên Lôi đánh ngươi hồn phi phách tán trước!"

Tạ Phùng Thù thần sắc không hề gợn sóng, lần thứ hai cầm đao mà lên!

Mà giờ phút này mây trời tái hợp, Lữ Tê Ngô cau mày, một chưởng đẩy Trào Khê bên cạnh ra mấy chục trượng, hét lớn một tiếng: “Lui ra! “Lại giơ tay lên chỉ một cái, niệm ra một đạo khẩu quyết.

Theo tiếng khẩu quyết này, cây ngô đồng phía sau hắn ở trong cuồng phong kéo dài cành lá, nhanh chóng kéo dài ra bên ngoài, càng lớn càng lớn, cơ hồ che khuất cả Minh Kính Đài, cũng che khuất lại một đạo thiên lôi rơi xuống.

Thiên lôi trên cửu tiêu, là quản thúc mấy vạn năm lưu lại đối với nhập ma đại yêu, có thể bổ nhập ma đến hồn phi phách tán, huống chi những người khác.

Một đạo thiên lôi đánh xuống, ngô đồng thụ có cành lá bị bổ đến rơi xuống, Lữ Tê Ngô lúc này xuất ra một ngụm máu tươi lớn, lảo đảo cơ hồ ngã xuống đất. Trào Khê nhìn thấy, hết lần này tới lần khác bị Lang Tẫn quấn lấy, chỉ có thể khàn giọng hô một tiếng: “Sư phụ!"

Tâm thần Tạ Phùng Thù bị một tiếng này kéo trở về một chút, quay đầu nhìn lại. Ánh sáng chớp mắt chiếu lên kinh ngạc trong mắt y.

“Sư phụ!"

Y một đao bổ về phía Phong Tịch, buộc đối phương chật vật lui ra mấy bước, phi thân hướng lữ Tê Ngô bên kia.

Lữ Tê Ngô đánh với Phong Tịch một trận chiến đã hao phí phần lớn thần thức, hiện giờ lại có thiên lôi giáng thân, đã là đèn sắp cạn.

Tạ Phùng Thù quỳ rạp bên cạnh Lữ Tê Ngô, hai tay run rẩy kéo ống tay áo Lữ Tê Vương, nói năng lộn xộn

“Đừng ngăn cản, sư phụ, cầu xin ngài, đừng ngăn cản."

Y còn chưa dứt lời, lại là một đạo thiên lôi giáng xuống, cả cây ngô đồng trong nháy mắt từ đỉnh cây bắt đầu ánh lửa ngút trời, khói dày đặc cuồn cuộn mà lên.

Một đạo thiên lôi này, chính là một chút gió cuối cùng thổi diệt ngọn đèn.

Tạ Phùng Thù cảm thấy lục phủ ngũ tạng của mình đều muốn nứt ra, hận không thể ngọn lửa hừng hực kia cháy trên người mình, y quỳ trên mặt đất, mang theo vẻ mặt đẫm máu ngửa đầu nhìn về phía mây đen phía chân trời, trong cổ họng giống như nuốt đao, thanh âm khàn khàn, bức hỏi chín tầng vân tiêu này.

“Người các ngươi muốn giết không phải ta sao! Không phải ta sao! "

Tạ Phùng Thù năm đó nói với Giáng Trần, người cũng tốt yêu cũng tốt, sống kiếp này sợ nhất đại khái chính là chết, chỉ có giờ phút này, y hy vọng đạo thiên lôi  kia đánh trên người mình, đem mình bổ đến tan xương nát thịt, hồn phi phách tán cũng tốt, vĩnh viễn vĩnh viễn không thể siêu sinh cũng tốt, y nguyện ý chịu vô tận khổ sở, chỉ cần buông tha cho người bên cạnh y.

Trước người Tạ Phùng Thù, Lữ Tê Ngô sờ sờ đỉnh đầu y, ôn nhu nói: “Đứng lên."

Tạ Phùng Thù giật mình, nhất thời quên động tác, cho đến khi Lữ Tê Ngô mang theo tên của y, lại lặp lại một lần nữa: “Tạ Phùng Thù, đứng lên."

Chờ Tạ Phùng Thù đứng lên, Lữ Tê Ngô run rẩy đứng ở đỉnh Minh Kính Đài nhìn tiểu đồ đệ của mình. Cả người hắn chật vật, trong miệng máu tươi đầm đìa, ngay cả đứng cũng đứng không vững, trên người có phù quang màu xanh biếc nhàn nhạt tản đi, đó là chân nguyên hai ngàn năm của hắn, còn có hồn phách của hắn.

Thân hình hắn càng ngày càng nhạt, ánh mắt cuối cùng vẫn đặt ở trên người Tạ Phùng Thù, ngữ khí vẫn mang theo uy nghiêm như trước, lại lộ ra vài phần hòa ái khó có thể phát hiện.

“Đồ đệ, nhớ kỹ, nếu là không thẹn với lương tâm, cho dù trời đất bức bách, cũng tuyệt đối không thể cúi đầu."

Nói xong, Lữ Tê Ngô ngẩng đầu nhìn phía chân trời, cư nhiên tiêu sái cười rộ lên.

Cả cây ngô đồng đều bốc cháy, ngọn lửa hừng hực cháy khắp Minh Kính Đài, chiếu sáng toàn bộ chân trời, một chút hồn phách cuối cùng tiêu tán, tiếng cười của Lữ Tê Ngô vang vọng khắp trong lửa lớn.

“Được rồi! Hồn phách trở về thiên địa, chết thoải mái, coi như là phi thăng!"

Theo tiếng thét dài này, thân hình Lữ Tê Ngô rốt cục hoàn toàn tiêu tán ở chân trời, không lưu lại nửa điểm dấu vết.

Trước mặt Tạ Phùng Thù, chỉ còn lại một cây ngô đồng đang cháy.

Mặt y bị ánh lửa chiếu đến đỏ bừng, ánh mắt mờ mịt, không biết rơi ở nơi nào, chỉ cảm thấy có sát khí nhào thẳng sau lưng mà đến. Y nghe thấy Trào Khê hét lớn một tiếng: “Tạ Phùng Thù, né ra! "

Tạ Phùng Thù theo bản năng xoay người, thấy một kiếm đã đến trước người, trực tiếp phá vỡ ngực trái của y, Tạ Phùng Thù tránh không thể tránh, cư nhiên nâng tay trái lên, cầm thân kiếm!

Mũi kiếm đã lọt vào ngực Tạ Phùng Thù, thân kiếm lại bị Tạ Phùng Thù nắm lấy, rốt cuộc không vào được một tấc.

Trong ánh lửa trùng trùng điệp điệp, tay trái Tạ Phùng Thù gắt gao nắm chặt kiếm Phong Tịch, đem từng tấc kiếm phong lọt vào ngực từng chút từng chút rút ra.

Trong lòng Phong Tịch cả kinh, lập tức lui về phía sau, lại đã quá muộn, Tạ Phùng Thù giương mắt, một đao chém về phía Phong Tịch!

Phong Tịch bị y một đao chém vào trước ngực, nhất thời bị hất văng mấy trượng, nặng nề nện xuống mặt đất.

Tạ Phùng Thù loạng choạng đi tới, trái tim y máu tươi tuôn trào, theo vạt áo chảy xuống, một kiếm kia đã đi vào tim, Tạ Phùng Thù lại kỳ quái không cảm thấy đau.

Có thể chịu đựng quá nhiều, sau đó quên đi hương vị đau đớn.

Y từng bước từng bước đi tới trước người tĩnh mịch, cúi đầu nhìn người nằm trên mặt đất. Trước ngực Phong Tịch cũng đầy máu, nhìn Tạ Phùng Thù, thấp giọng cười rộ lên.

“Được, nhiều năm như vậy, ta cư nhiên còn bại dưới tay ngươi."

Hắn ngừng cười, thay đổi vẻ mặt dữ tợn, ngữ khí cuồng loạn: “Ta cư nhiên còn bại dưới tay ngươi!"

Tạ Phùng Thù nhìn Phong Tịch, trên mặt, trong mắt cũng không có nửa điểm buồn vui. Y chỉ cầm Phong Uyên trong tay, một đao xuyên qua ngực trái Phong Tịch, không chút do dự.

Phong Tịch kêu lên một tiếng đau đớn, bên môi tuôn ra máu tươi, hắn nhìn chằm chằm Tạ Phùng Thù, trước khi chết vẫn không cam lòng như trước.

Lang Tẫn đang cùng Trào Khê triền đấu nhìn thấy một màn này, lớn tiếng hét lớn: “Tông chủ!"

Tạ Phùng Thù rút đao ra, thần sắc y đờ đẫn, lảo đảo đi về vài bước. Y biết mình sắp chết, lại giờ phút này nghe thấy thanh âm của Lang Tẫn, ý thức tán loạn cư nhiên lại trở lại một chút.

Y muốn giết Lang Tẫn, vì Tuy Linh đã chết, vì Trào Khê còn sống.

Hai mắt Lang Tẫn đỏ ngầu, một kiếm lật tung Trào Khê, xách kiếm lướt chân về phía Tạ Phùng Thù. Tạ Phùng Thù đứng tại chỗ, lạnh lùng nhìn hắn nhào thẳng vào mình, đảo mắt đã đến trước người.

Trong nháy mắt tiếp theo, Phong Uyên phát ra tiếng đao chói tai, Tạ Phùng Thù cư nhiên trước một bước lướt chân mà lên, một đao chém về phía cổ Lang Tẫn!

Máu tươi phun ra, văng lên đầy mặt đầy người Tạ Phùng Thù, chóp mũi y tất cả đều là mùi tanh hôi của máu tươi, nhưng Tạ Phùng Thù đã không còn khí lực để lau sạch.

Y cố gắng chống đỡ muốn đi xem Trào Khê như thế nào, vừa đi được vài bước, liền ầm ầm ngã xuống đất.

Chính mình sắp chết, Tạ Phùng Thù chưa bao giờ rõ ràng nhận ra điểm này như vậy.

Cả người đều là vết thương, sâu có thể thấy được xương trắng, bị mấy đạo thiên lôi, lại bị Phong Tịch một kiếm đâm xuyên tim, Tạ Phùng Thù cuối cùng cho Lang Tẫn một đao kia đã là nỏ mạnh hết đà, thậm chí còn không kịp đi kiểm tra đối phương rốt cuộc đã chết hay chưa.

Nếu biết mình sắp chết, Tạ Phùng Thù bỗng nhiên tuyệt đối không sợ hãi, bốn phía y đều là ánh lửa, chiếu sáng Minh Kính Đài, phảng phất như là tượng vạn vật quang minh, chỉ có trong mắt y chính là bóng tối trùng trùng điệp điệp, sâu không thấy đáy, hy chỉ có thể nhìn thấy trong bóng tối một đạo thân ảnh gầy gò, tăng bào trắng nệch.

Trong lúc hỗn độn, Tạ Phùng Thù cư nhiên có chút hồ đồ, cảm thấy mình nhìn thấy có thể là Nhiên Đăng, cũng có thể là Giáng Trần.

Một người để cho hồn phách của y tiêu tán thiên địa, một người độ y một lần nữa trở về nhân gian.

Y nhớ tới lúc thượng cổ mình nói với Nhiên Đăng thề hủy xương moi tim, ý thức mơ hồ, y đột nhiên nghĩ —— nếu còn có cơ hội, chờ Giáng Trần trở về, mình sẽ thật sự thực hiện lời thề sao?

Vừa nghĩ xong, tạ Phùng Thù trong đầu liền có đáp án.

Rốt cuộc là không nỡ.

Trào Khê lảo đảo chạy tới, túm ống tay áo y lớn tiếng quát: “Tạ Phùng Thù! Thức dậy, không được ngủ! "

Người này sao lại như vậy, ta sắp chết còn hung dữ như vậy.

Tạ Phùng Thù muốn cười với Trào Khê, vừa giương mắt liền dừng lại.

Y nhìn thấy trên mặt trái vốn tuấn lãng của đối phương tất cả đều là dấu vết bị lửa đốt cháy, máu thịt mơ hồ, nửa khuôn mặt cơ hồ đều đã thối rữa, không biết là bị thương từ khi nào.

Y nhìn Trào Khê, cuối cùng nhắm mắt lại, thấp giọng nói một câu “Xin lỗi".

Thời thượng cổ, y tâm cao khí ngạo, muốn cứu chúng sinh thiên hạ, sửa một tòa trấn ma tháp, kết quả chính mình phản nhập ma đạo; kiếp này lòng dạ y không có chí lớn, thầm nghĩ vĩnh viễn ở núi Tu Di, có người thân bạn bè, có người tâm duyệt tâm.

Đáng tiếc rốt cuộc cái gì cũng không thể bảo toàn.
Tác giả : Tử Lộc
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại