Nhiệm Vụ Nuôi Dưỡng Đặc Biệt
Chương 9: Giới hạn cuối cùng
Trần Đạp Tuyết có chút ảo não nhìn Diệp Oanh Khê. Cô bé không phải người điếc, khoảng cách gần như vậy, đương nhiên cô bé nghe được những lời của Diệp Thanh Dương nói với Diệp Oanh Khê. Mặc dù cô bé còn nhỏ, nhưng có thể cảm giác được thái độ của Diệp Thanh Dương đối với Diệp Oanh Khê không giống như đối với mình, hay những người khác. Vừa nghĩ đến đây, nước mắt không tự kiềm chế được mà tuông trào ra ngoài.
Chu Phương hiểu được, Trần Đạp Tuyết cảm thấy uất ức, cho nên cũng có chút không cam lòng. Cô bất đắc dĩ thở dài một hơi, kéo tay con gái, nhưng lại bị con bé khăng khăng hất ra. Cơn giận của cô bùng nổ, đang chuẩn bị phát tác thì Trần Đạp Tuyết xoay người lại, nước mắt lả chả, nghẹn ngào nói: “Mẹ, con ghét nó, con ghét con nhỏ Diệp Oanh Khê kia."
Chu Phương nhìn cặp mắt rất giống người đàn ông kia, trong lòng bất giác run lên. Ban đầu, lúc Trần An Uyên ôm đứa bé trở về, cũng không nói cha mẹ nó là ai, làm một người quân tẩu, cô chỉ có thể mỉm cười tiếp nhận đứa bé gái không biết tên họ này. Đợi đến khi con bé lớn hơn một chút, dần dần cô mới bắt đầu phát hiện, cặp mắt đen nhánh của đứa bé này rất giống như người đàn ông trong mộng của mình. Cô lảo đảo xông vào phòng làm việc của chồng, cuối cùng cũng nhận được đáp án.
Quả thật chính là con gái của anh ấy. Thật sự buồn cười, tự nhiên khi không cô lại giúp anh ấy nuôi dùm con của anh ấy với một người đàn bà khác. Cô oán, cô hận, nhưng còn cách nào giải quyết hay sao? Anh ấy là người yêu của người khác, còn cô thì lại là vợ của người khác. Người đàn ông mà cô xem như chồng của mình lại yêu thích một người đàn ông khác. Điều đáng buồn cười chính là người đàn ông trong lòng của cô lại không để cô trong lòng.
Cô không thể không nghĩ tới chuyện bỏ mặc đứa bé này. Nhưng mà mỗi lần chạm mắt với đôi mắt xinh đẹp của con bé, cô lại không nhẫn tâm. Con bé là con gái của anh ấy, mang dòng máu của anh ấy trong người, cô làm sao nỡ lòng để con bé chịu khổ? Cho nên cô đã dồn hết tất cả tình yêu thương của mình đối với người đàn ông kia lên mình Trần Đạp Tuyết. Chỉ cần con bé mở miệng đòi cái gì, cô liền cố gắng hết sức mình khiến con bé thỏa mãn. Chồng cô thấy cô đối xử với con bé như vậy, dĩ nhiên vui mừng. Hai người cứ nuông chiều Trần Đạp Tuyết như thế, dần dần khiến con bé trở nên vô thiên vô pháp.
“Đạp Tuyết, mẹ dẫn con đi tìm cha nhé?" Giờ phút này, bởi vì Trần Đạp Tuyết không ưa gì Diệp Oanh Khê, mà thái độ của Diệp Thanh Dương đã bày tỏ ra mặt, cô cũng không biết phải làm gì khác hơn.
“Con không đi! Dựa vào cái gì mà chú Diệp lại đối xử với nó tốt như vậy?" Trần Đạp Tuyết hất cằm lên, nức nở hai tiếng, nói: “Chú Diệp đã từng cứu con, hơn nữa con còn có chú Hai, chú Hai cũng không thích nó. Về sau nhất định chú Diệp cũng sẽ không thích nó! Con muốn đi tìm chú Diệp…"
“Đạp Tuyết…" Chu Phương cúi đầu kêu một tiếng, ra tay chậm một bước, không kéo người lại kịp.
Lúc Trần Đạp Tuyết chạy đến phòng khách thì nhìn thấy Diệp Thanh Dương đi ra từ phòng bếp, áo khoác lúc nãy đã cởi ra, tùy tiện treo trên tay cầm sofa. Lúc này, chú ấy chỉ mặc một bộ ngụy trang với áo sơ mi, vừa đi vừa cầm khăn lau tay. Diệp Oanh Khê đang ngồi trên ghế sofa, từ đầu tới cuối hai mắt không rời Diệp Thanh Dương, nhìn thấy chú ấy trở lại thì mỉm cười rực rỡ.
Diệp Thanh Dương giống như không nhìn thấy Trần Đạp Tuyết đứng bên cửa phòng ngủ, mỉm cười với Diệp Oanh Khê rồi ngồi xuống bên cạnh cô bé: “Muốn ăn táo, hay là trái cây khác?"
“Muốn ăn táo." Diệp Oanh Khê nhìn thấy Diệp Thanh Dương thì mỉm cười ngọt ngào, chống người dậy nhích lại gần anh, thuận thế kéo tay anh ra muốn ngồi trong lòng anh.
Diệp Thanh Dương bị hành động của cô bé chọc cười ha hả, tìm một quả táo từ trong mâm trái cây mình mang tới, nhẹ giọng mắng cô: “Ngoan ngoãn ngồi xuống, dao cắt trúng người chảy máu thì phải làm sao? Nghe lời!"
Trần Đạp Tuyết nhìn thấy cảnh này, mắt ửng hồng muốn nhỏ máu, tiến lên mấy bước, chỉ vào Diệp Oanh Khê la to: “Chú Diệp, nó không phải là người tốt! Mới vừa rồi còn cản không cho cháu và mẹ vào nhà đấy…" Cô nhóc nói xong, thấy Diệp Thanh Dương cũng không có hành động gì đặc biết, ngay cả thái độ cũng không thay đổi, liền nói thêm một câu: “Chú, cháu không thích nó, vừa rồi còn mắng nó đấy!"
Diệp Thanh Dương im lặng bắt đầu gọt táo. Vỏ trái táo hồng hồng theo ngón tay của anh rớt xuống. Diệp Oanh Khê có chút khẩn trương nhìn anh, vừa quay đầu lại thì thấy Chu Phương đi lại. Giống như cô bé sợ Chu Phương mở miệng nói chuyện giúp Trần Đạp Tuyết, lật đật nói: “Cháu không có… chú…"
Diệp Thanh Dương nghe giọng nói run rẩy của cô bé, trong lòng lại cảm thấy không vui với Trần Đạp Tuyết. Anh cau này nhìn Chu Phương một cái, cũng không nói thêm điều gì, tiếp tục gọt táo, đưa trái táo vừa mới gọt xong đưa cho Diệp Oanh Khê, vỗ vỗ đầu cô bé, nhẹ giọng nói: “Ngoan… chú biết… ăn nhanh đi… Lát nữa phải đi ngủ, mai phải đi học rồi, sáng mai phải dậy đúng giờ."
“Dạ." Diệp Oanh Khê ngoan ngoãn cầm trái táo lớn đứng lên.
“Chị dâu…" Trần Đạp Tuyết nhìn bộ dạng nghe lời của Diệp Oanh Khê, khẽ mỉm cười rồi mới quay sang kêu Chu Phương.
“Hả?" Chu Phương nhìn vẻ mặt khó chịu của Diệp Thanh Dương, lật đật nói lời xin lỗi, “Thật ngại quá, Tiểu Diệp, Đạp Tuyết bị chị và cha nó làm hư rồi. Cậu đừng chấp nhất với con nít…"
“Ừ." Diệp Thanh Dương cũng không muốn làm chị ta khó xử, nhìn chị ta thở dài một cái rồi mới từ từ nói: “Có thể đổi lại dép lê không? Đôi dép này là em mua cho Oanh Khê để mang ở nhà. Bây giờ… đi chân không trong nhà rất lạnh, em sợ con bé bị cảm."
“Con không muốn!" Trần Đạp Tuyết vừa nghe Diệp Thanh Dương nói mình phải cởi giày, bắt đầu giẩy nẩy làm loạn lên: “Con không trả! Dựa vào cái gì nó có mà con không có? Con sẽ mang đôi này… hu hu… Con muốn đi tìm cha, cha nhất định sẽ giúp con!"
Sắc mặt Chu Phương càng trở nên xấu hổ. Cô thấy con gái cáu kỉnh khóc rống lên cũng không biết làm sao, ngước mắt nhìn Diệp Thanh Dương vài lần, lại thấy gương mặt xanh mét của anh, mấp máy môi, tay để trên đầu gối nắm chặt thành quyền, rõ ràng là bộ dạng đang kìm chế cực độ. Ít nhiều gì cô cũng kiêng kị vẻ thâm trầm của Diệp Thanh Dương, tiến lên một bước, dùng sức tóm lấy thân thể nhỏ bé của Trần Đạp Tuyết, kéo con bé ra ngoài.
Trần Đạp Tuyết đã nổi cơn cáu kỉnh, đương nhiên không chịu đi, lại khóc lớn hơn, dậm chân tại chỗ không chịu đi. Diệp Thanh Dương nhìn hai người trước mặt, chỉ đưa tay ôm Diệp Oanh Khê đang đứng ngây người , vỗ vỗ cánh tay của cô bé: “Đi rửa mặt trước rồi đi ngủ. Sáng mai chú đánh thức cháu dậy rồi đưa cháu đi học."
“Dạ." Từ đầu tới cuối Diệp Oanh Khê nhìn chằm chằm Trần Đạp Tuyết không chớp mắt, nghe xong câu nói của anh thì gật gật đầu lên tiếng. Diệp Thanh Dương cũng không chú ý đến hai mẹ con đang ầm ĩ kia, ôm Diệp Oanh Khê vào phòng tắm, giúp cô bé rửa sạch chân rồi ôm người trở về phòng ngủ. Sau khi dỗ cô bé ngủ xong, anh đè mi tầm, đi ra khỏi phòng ngủ.
“Chị dâu…" Diệp Thanh Dương thấy Trần Đạp Tuyết ngồi dưới đất, bả vai run run, tiếng khóc đứt quãng, “Oanh Khê rất nhạy cảm, em hi vọng về sau chị và Đạp Tuyết nói chuyện hay làm việc gì có thể để ý đến cảm giác của con bé, dù chỉ một chút."
Trên mặt Chu Phương lộ ra vẻ khó chịu, nhưng người ta đã nói rõ ràng như vậy, huống chi chuyện này là lỗi của hai người bọn họ, cô cũng không tiện nói gì, chỉ có thể xin lỗi không ngừng: “Tiểu Diệp, thật sự xấu hổ quá… Đạp Tuyết con bé, chỉ là con nít hờn dỗi mà thôi… Con bé kia không sao chứ?"
“Chị dâu, bắt đầu từ lúc em đón con bé trở về đêm hôm đó, sự nhạy cảm của con bé khiến em phải bó tay. Bây giờ thật vất vả lắm mới có chút ổn định, em sợ con bé trở lại trạng thái trước kia, mọi người có thể thông cảm cho em một chút được không?" Diệp Thanh Dương nói chuyện không có thói quen lòng vòng, trong lòng nghĩ sao thì nói vậy, “Dép lê, nếu Đạp Tuyết thích thì em có thể đưa tiền cho con bé muốn một đôi khác, để lại đôi này có được không?"
Chu Phương biết, ham muốn chiếm hữu của trẻ con rất mãnh liệt. Mặc dù ngoài mặt Diệp Oanh Khê không nói gì, nhưng cô cũng hiểu trong lòng con bé rất muốn chiếm giữ đôi giày này. Diệp Thanh Dương không muốn bởi vì vật sở hữu của cô bé bị người khác chiếm đoạt mà cô bé trở nên lo được lo mất, rồi trong lòng lại càng trở nên nhạy cảm, chuyện này không sai.
“Đạp Tuyết, trả đôi giày lại cho chú Diệp đi con. Mẹ dẫn con đi mua đôi khác." Chu Phương ngồi xổm xuống, tự mình dụ ngọt con gái.
Trần Đạp Tuyết vẫn còn nức nở không chịu đáp ứng. Rốt cuộc cũng là Diệp Thanh Dương móc tiền trong túi ra, nhét vào người cô bé, coi như anh đã mua một đôi khác cho con bé rồi.
Trên sân thao tập, Trần An Bác thật sự nhắm bia đạn đúng một tiếng đồng hồ rồi mới bóp cò. Lúc đứng lên thì cảm thấy xương ngực giống như mới bị phá gãy được ráp lại một lần nữa, đau nhức không thôi. Anh cười khổ cuốn tay tay áo lên nhìn một chút, nơi cùi chỏ có vết đỏ rần, ma sát liên tục hai lần rồi mới lần mò trở về khu nhà tập thể.
Vừa đến dưới lầu, Trần An Bác ngẩn đầu nhìn thoáng lên, đèn trong phòng ngủ của hộ nhà bên trái lầu ba vẫn còn sáng, anh ‘hắc hắc’ cười, chạy lấy đà, nhảy lên, bám vào vòi nước lòi ra ngoài được kiến trúc đặc biệt theo kiểu xưa, hai chân thay phiên nhau đạp lên mặt tường, chỉ trong hai phút đã lộn mình vào phòng.
Diệp Thanh Dương đang ngồi trên giường, tém lại tấm chăn bị dịch ra cho Diệp Oanh Khê. Cô nhóc đã ngủ mê, anh vừa tắm xong trở lại phòng ngủ thì thấy cô bé cuộn mình trong chăn kín mít. Anh lại gần kéo chăn xuống khỏi đầu thì mới phát hiện khuôn mặt nhỏ nhắn đã sớm đỏ bừng, hơi thở rất nặng nề. Diệp Thanh Dương mỉm cười vuốt ve gương mặt nóng bừng của cô bé, không quay đầu mà nói: “Đến phòng khách chờ đi."
Trần An Bác cười lưu manh, vừa liếc nhìn cô bé đang nằm trên giường không chút thiện cảm vừa đi ra ngoài. Chỉ một lát sau, Diệp Thanh Dương đi ra, cầm gói thuốc lá trên tay, ném vào người Trần An Bác.
Trần An Bác nhìn sắc mặt không tốt của anh, biết tâm tình anh không được vui, cũng không nói thêm, im lặng đến gần, châm cho anh một điếu thuốc, rồi châm một điếu cho mình, lẩm bẩm trong miệng cái gì đó, lười biếng tựa người lên ghế sofa. Diệp Thanh Dương đứng trước khay trà, nhìn phòng ngủ mấy lần, nhỏ giọng hỏi: “Hôm nay cậu mắng Oanh Khê phải không?"
“Không có…" Trần An Bác mệt mỏi lắc đầu, “Không phải tôi ra cửa trước anh à? Con bé chết tiệt thật to gan nhỉ? Còn dám tố cáo lung tung…"
Diệp Thanh Dương nghe vậy không vui, cau mày: “Tôi có hai giới hạn cuối cùng…"
“Tôi biết, một là anh ấy…" Trần An Bác nghe ra vẻ trịnh trọng trong lời nói của anh, không khỏi sửng sốt, im lặng một hồi, đột nhiên đứng thẳng lên, thấp giọng hỏi: “Cái còn lại là… Diệp Oanh Khê?"
Chu Phương hiểu được, Trần Đạp Tuyết cảm thấy uất ức, cho nên cũng có chút không cam lòng. Cô bất đắc dĩ thở dài một hơi, kéo tay con gái, nhưng lại bị con bé khăng khăng hất ra. Cơn giận của cô bùng nổ, đang chuẩn bị phát tác thì Trần Đạp Tuyết xoay người lại, nước mắt lả chả, nghẹn ngào nói: “Mẹ, con ghét nó, con ghét con nhỏ Diệp Oanh Khê kia."
Chu Phương nhìn cặp mắt rất giống người đàn ông kia, trong lòng bất giác run lên. Ban đầu, lúc Trần An Uyên ôm đứa bé trở về, cũng không nói cha mẹ nó là ai, làm một người quân tẩu, cô chỉ có thể mỉm cười tiếp nhận đứa bé gái không biết tên họ này. Đợi đến khi con bé lớn hơn một chút, dần dần cô mới bắt đầu phát hiện, cặp mắt đen nhánh của đứa bé này rất giống như người đàn ông trong mộng của mình. Cô lảo đảo xông vào phòng làm việc của chồng, cuối cùng cũng nhận được đáp án.
Quả thật chính là con gái của anh ấy. Thật sự buồn cười, tự nhiên khi không cô lại giúp anh ấy nuôi dùm con của anh ấy với một người đàn bà khác. Cô oán, cô hận, nhưng còn cách nào giải quyết hay sao? Anh ấy là người yêu của người khác, còn cô thì lại là vợ của người khác. Người đàn ông mà cô xem như chồng của mình lại yêu thích một người đàn ông khác. Điều đáng buồn cười chính là người đàn ông trong lòng của cô lại không để cô trong lòng.
Cô không thể không nghĩ tới chuyện bỏ mặc đứa bé này. Nhưng mà mỗi lần chạm mắt với đôi mắt xinh đẹp của con bé, cô lại không nhẫn tâm. Con bé là con gái của anh ấy, mang dòng máu của anh ấy trong người, cô làm sao nỡ lòng để con bé chịu khổ? Cho nên cô đã dồn hết tất cả tình yêu thương của mình đối với người đàn ông kia lên mình Trần Đạp Tuyết. Chỉ cần con bé mở miệng đòi cái gì, cô liền cố gắng hết sức mình khiến con bé thỏa mãn. Chồng cô thấy cô đối xử với con bé như vậy, dĩ nhiên vui mừng. Hai người cứ nuông chiều Trần Đạp Tuyết như thế, dần dần khiến con bé trở nên vô thiên vô pháp.
“Đạp Tuyết, mẹ dẫn con đi tìm cha nhé?" Giờ phút này, bởi vì Trần Đạp Tuyết không ưa gì Diệp Oanh Khê, mà thái độ của Diệp Thanh Dương đã bày tỏ ra mặt, cô cũng không biết phải làm gì khác hơn.
“Con không đi! Dựa vào cái gì mà chú Diệp lại đối xử với nó tốt như vậy?" Trần Đạp Tuyết hất cằm lên, nức nở hai tiếng, nói: “Chú Diệp đã từng cứu con, hơn nữa con còn có chú Hai, chú Hai cũng không thích nó. Về sau nhất định chú Diệp cũng sẽ không thích nó! Con muốn đi tìm chú Diệp…"
“Đạp Tuyết…" Chu Phương cúi đầu kêu một tiếng, ra tay chậm một bước, không kéo người lại kịp.
Lúc Trần Đạp Tuyết chạy đến phòng khách thì nhìn thấy Diệp Thanh Dương đi ra từ phòng bếp, áo khoác lúc nãy đã cởi ra, tùy tiện treo trên tay cầm sofa. Lúc này, chú ấy chỉ mặc một bộ ngụy trang với áo sơ mi, vừa đi vừa cầm khăn lau tay. Diệp Oanh Khê đang ngồi trên ghế sofa, từ đầu tới cuối hai mắt không rời Diệp Thanh Dương, nhìn thấy chú ấy trở lại thì mỉm cười rực rỡ.
Diệp Thanh Dương giống như không nhìn thấy Trần Đạp Tuyết đứng bên cửa phòng ngủ, mỉm cười với Diệp Oanh Khê rồi ngồi xuống bên cạnh cô bé: “Muốn ăn táo, hay là trái cây khác?"
“Muốn ăn táo." Diệp Oanh Khê nhìn thấy Diệp Thanh Dương thì mỉm cười ngọt ngào, chống người dậy nhích lại gần anh, thuận thế kéo tay anh ra muốn ngồi trong lòng anh.
Diệp Thanh Dương bị hành động của cô bé chọc cười ha hả, tìm một quả táo từ trong mâm trái cây mình mang tới, nhẹ giọng mắng cô: “Ngoan ngoãn ngồi xuống, dao cắt trúng người chảy máu thì phải làm sao? Nghe lời!"
Trần Đạp Tuyết nhìn thấy cảnh này, mắt ửng hồng muốn nhỏ máu, tiến lên mấy bước, chỉ vào Diệp Oanh Khê la to: “Chú Diệp, nó không phải là người tốt! Mới vừa rồi còn cản không cho cháu và mẹ vào nhà đấy…" Cô nhóc nói xong, thấy Diệp Thanh Dương cũng không có hành động gì đặc biết, ngay cả thái độ cũng không thay đổi, liền nói thêm một câu: “Chú, cháu không thích nó, vừa rồi còn mắng nó đấy!"
Diệp Thanh Dương im lặng bắt đầu gọt táo. Vỏ trái táo hồng hồng theo ngón tay của anh rớt xuống. Diệp Oanh Khê có chút khẩn trương nhìn anh, vừa quay đầu lại thì thấy Chu Phương đi lại. Giống như cô bé sợ Chu Phương mở miệng nói chuyện giúp Trần Đạp Tuyết, lật đật nói: “Cháu không có… chú…"
Diệp Thanh Dương nghe giọng nói run rẩy của cô bé, trong lòng lại cảm thấy không vui với Trần Đạp Tuyết. Anh cau này nhìn Chu Phương một cái, cũng không nói thêm điều gì, tiếp tục gọt táo, đưa trái táo vừa mới gọt xong đưa cho Diệp Oanh Khê, vỗ vỗ đầu cô bé, nhẹ giọng nói: “Ngoan… chú biết… ăn nhanh đi… Lát nữa phải đi ngủ, mai phải đi học rồi, sáng mai phải dậy đúng giờ."
“Dạ." Diệp Oanh Khê ngoan ngoãn cầm trái táo lớn đứng lên.
“Chị dâu…" Trần Đạp Tuyết nhìn bộ dạng nghe lời của Diệp Oanh Khê, khẽ mỉm cười rồi mới quay sang kêu Chu Phương.
“Hả?" Chu Phương nhìn vẻ mặt khó chịu của Diệp Thanh Dương, lật đật nói lời xin lỗi, “Thật ngại quá, Tiểu Diệp, Đạp Tuyết bị chị và cha nó làm hư rồi. Cậu đừng chấp nhất với con nít…"
“Ừ." Diệp Thanh Dương cũng không muốn làm chị ta khó xử, nhìn chị ta thở dài một cái rồi mới từ từ nói: “Có thể đổi lại dép lê không? Đôi dép này là em mua cho Oanh Khê để mang ở nhà. Bây giờ… đi chân không trong nhà rất lạnh, em sợ con bé bị cảm."
“Con không muốn!" Trần Đạp Tuyết vừa nghe Diệp Thanh Dương nói mình phải cởi giày, bắt đầu giẩy nẩy làm loạn lên: “Con không trả! Dựa vào cái gì nó có mà con không có? Con sẽ mang đôi này… hu hu… Con muốn đi tìm cha, cha nhất định sẽ giúp con!"
Sắc mặt Chu Phương càng trở nên xấu hổ. Cô thấy con gái cáu kỉnh khóc rống lên cũng không biết làm sao, ngước mắt nhìn Diệp Thanh Dương vài lần, lại thấy gương mặt xanh mét của anh, mấp máy môi, tay để trên đầu gối nắm chặt thành quyền, rõ ràng là bộ dạng đang kìm chế cực độ. Ít nhiều gì cô cũng kiêng kị vẻ thâm trầm của Diệp Thanh Dương, tiến lên một bước, dùng sức tóm lấy thân thể nhỏ bé của Trần Đạp Tuyết, kéo con bé ra ngoài.
Trần Đạp Tuyết đã nổi cơn cáu kỉnh, đương nhiên không chịu đi, lại khóc lớn hơn, dậm chân tại chỗ không chịu đi. Diệp Thanh Dương nhìn hai người trước mặt, chỉ đưa tay ôm Diệp Oanh Khê đang đứng ngây người , vỗ vỗ cánh tay của cô bé: “Đi rửa mặt trước rồi đi ngủ. Sáng mai chú đánh thức cháu dậy rồi đưa cháu đi học."
“Dạ." Từ đầu tới cuối Diệp Oanh Khê nhìn chằm chằm Trần Đạp Tuyết không chớp mắt, nghe xong câu nói của anh thì gật gật đầu lên tiếng. Diệp Thanh Dương cũng không chú ý đến hai mẹ con đang ầm ĩ kia, ôm Diệp Oanh Khê vào phòng tắm, giúp cô bé rửa sạch chân rồi ôm người trở về phòng ngủ. Sau khi dỗ cô bé ngủ xong, anh đè mi tầm, đi ra khỏi phòng ngủ.
“Chị dâu…" Diệp Thanh Dương thấy Trần Đạp Tuyết ngồi dưới đất, bả vai run run, tiếng khóc đứt quãng, “Oanh Khê rất nhạy cảm, em hi vọng về sau chị và Đạp Tuyết nói chuyện hay làm việc gì có thể để ý đến cảm giác của con bé, dù chỉ một chút."
Trên mặt Chu Phương lộ ra vẻ khó chịu, nhưng người ta đã nói rõ ràng như vậy, huống chi chuyện này là lỗi của hai người bọn họ, cô cũng không tiện nói gì, chỉ có thể xin lỗi không ngừng: “Tiểu Diệp, thật sự xấu hổ quá… Đạp Tuyết con bé, chỉ là con nít hờn dỗi mà thôi… Con bé kia không sao chứ?"
“Chị dâu, bắt đầu từ lúc em đón con bé trở về đêm hôm đó, sự nhạy cảm của con bé khiến em phải bó tay. Bây giờ thật vất vả lắm mới có chút ổn định, em sợ con bé trở lại trạng thái trước kia, mọi người có thể thông cảm cho em một chút được không?" Diệp Thanh Dương nói chuyện không có thói quen lòng vòng, trong lòng nghĩ sao thì nói vậy, “Dép lê, nếu Đạp Tuyết thích thì em có thể đưa tiền cho con bé muốn một đôi khác, để lại đôi này có được không?"
Chu Phương biết, ham muốn chiếm hữu của trẻ con rất mãnh liệt. Mặc dù ngoài mặt Diệp Oanh Khê không nói gì, nhưng cô cũng hiểu trong lòng con bé rất muốn chiếm giữ đôi giày này. Diệp Thanh Dương không muốn bởi vì vật sở hữu của cô bé bị người khác chiếm đoạt mà cô bé trở nên lo được lo mất, rồi trong lòng lại càng trở nên nhạy cảm, chuyện này không sai.
“Đạp Tuyết, trả đôi giày lại cho chú Diệp đi con. Mẹ dẫn con đi mua đôi khác." Chu Phương ngồi xổm xuống, tự mình dụ ngọt con gái.
Trần Đạp Tuyết vẫn còn nức nở không chịu đáp ứng. Rốt cuộc cũng là Diệp Thanh Dương móc tiền trong túi ra, nhét vào người cô bé, coi như anh đã mua một đôi khác cho con bé rồi.
Trên sân thao tập, Trần An Bác thật sự nhắm bia đạn đúng một tiếng đồng hồ rồi mới bóp cò. Lúc đứng lên thì cảm thấy xương ngực giống như mới bị phá gãy được ráp lại một lần nữa, đau nhức không thôi. Anh cười khổ cuốn tay tay áo lên nhìn một chút, nơi cùi chỏ có vết đỏ rần, ma sát liên tục hai lần rồi mới lần mò trở về khu nhà tập thể.
Vừa đến dưới lầu, Trần An Bác ngẩn đầu nhìn thoáng lên, đèn trong phòng ngủ của hộ nhà bên trái lầu ba vẫn còn sáng, anh ‘hắc hắc’ cười, chạy lấy đà, nhảy lên, bám vào vòi nước lòi ra ngoài được kiến trúc đặc biệt theo kiểu xưa, hai chân thay phiên nhau đạp lên mặt tường, chỉ trong hai phút đã lộn mình vào phòng.
Diệp Thanh Dương đang ngồi trên giường, tém lại tấm chăn bị dịch ra cho Diệp Oanh Khê. Cô nhóc đã ngủ mê, anh vừa tắm xong trở lại phòng ngủ thì thấy cô bé cuộn mình trong chăn kín mít. Anh lại gần kéo chăn xuống khỏi đầu thì mới phát hiện khuôn mặt nhỏ nhắn đã sớm đỏ bừng, hơi thở rất nặng nề. Diệp Thanh Dương mỉm cười vuốt ve gương mặt nóng bừng của cô bé, không quay đầu mà nói: “Đến phòng khách chờ đi."
Trần An Bác cười lưu manh, vừa liếc nhìn cô bé đang nằm trên giường không chút thiện cảm vừa đi ra ngoài. Chỉ một lát sau, Diệp Thanh Dương đi ra, cầm gói thuốc lá trên tay, ném vào người Trần An Bác.
Trần An Bác nhìn sắc mặt không tốt của anh, biết tâm tình anh không được vui, cũng không nói thêm, im lặng đến gần, châm cho anh một điếu thuốc, rồi châm một điếu cho mình, lẩm bẩm trong miệng cái gì đó, lười biếng tựa người lên ghế sofa. Diệp Thanh Dương đứng trước khay trà, nhìn phòng ngủ mấy lần, nhỏ giọng hỏi: “Hôm nay cậu mắng Oanh Khê phải không?"
“Không có…" Trần An Bác mệt mỏi lắc đầu, “Không phải tôi ra cửa trước anh à? Con bé chết tiệt thật to gan nhỉ? Còn dám tố cáo lung tung…"
Diệp Thanh Dương nghe vậy không vui, cau mày: “Tôi có hai giới hạn cuối cùng…"
“Tôi biết, một là anh ấy…" Trần An Bác nghe ra vẻ trịnh trọng trong lời nói của anh, không khỏi sửng sốt, im lặng một hồi, đột nhiên đứng thẳng lên, thấp giọng hỏi: “Cái còn lại là… Diệp Oanh Khê?"
Tác giả :
Duy Niệm