Nhiệm Vụ Nuôi Dưỡng Đặc Biệt
Chương 38: Khó kìm chế

Nhiệm Vụ Nuôi Dưỡng Đặc Biệt

Chương 38: Khó kìm chế

Oanh Khê bị anh khí thế tấn công của anh dọa sợ, hai tay đang đặt bên hông anh khựng lại, ngây ngốc để mặc lưỡi của anh chui vào khoang miệng mình dây dưa. Đa số mỗi lần Diệp Thanh Dương ở trước mặt cô đều là một người trầm tĩnh, các loại biểu tình đều có thể che giấu không chút sơ hở. Cô cũng đã từng hoài nghi, Diệp Thanh Dương chính là loại người bàng quan, không có gì có thể ảnh hưởng đến anh.

Lần đầu tiên nhìn thấy bộ dạng nhiệt tình khó nhịn của anh, cô thật không hiểu. Diệp Thanh Dương cảm thấy cô không chuyên tâm, có chút giận hờn, cắn một cái. Oanh Khê bị cắn đau, cặp mắt long lanh nước, nhìn anh chằm chằm, dồn sức lên tay, muốn đẩy anh ra. Diệp Thanh Dương bất mãn vì sự kháng cự rõ ràng của cô, đè nửa người trên nặng nề của mình lên người cô, giống như giao hết phân nửa sức nặng cho cô, đỡ đầu cô hôn thật sâu.

Oanh Khê chống đỡ không nổi sức nặng của anh, há miệng to thở dốc, ‘ưm ưm’ phản đối. Cặp mắt Diệp Thanh Dương đỏ ngầu, toàn thân như bị ma nhập, hoàn toàn mất đi sự thương yêu lúc trước đối với cô, động tác bất cần, giống như chỉ muốn ăn tươi nuốt sống cô vào bụng.

Đôi môi của cô thơm mềm, ngậm vào giống như ngậm kẹo đường mềm mại, cảm giác sảng khoái đến nổi lỗ chân lông toàn thân như nở ra. Chiếc lưỡi nho nhỏ có chút nước bọt quấn quít, lại ngọt ngào, khiến anh nếm đi nếm lại, làm thế nào cũng cảm thấy không đủ. Sâu trong cơ thể anh giống như có côn trùng gặm nhắm xương cốt, rối loạn bứt rứt, chỉ có thể dùng sức mút hết lưỡi của cô thì mới có thể hóa giải cảm giác tê dại khó chịu này.

Oanh Khê cảm giác đôi môi kia đã không còn là của mình nữa, đau đớn khó chịu, có lẽ đã sưng lên vì môi lưỡi của anh vừa đụng vào đã cảm thấy đau đớn. Hơi thở bắt đầu khó khăn, nhưng anh vẫn chưa thỏa mãn, quất quít lưỡi của cô không tha. Ngoại trừ mùi rượu tràn ngập trong miệng mình ra, còn có mùi vị của anh, mùi vị đàn ông rõ ràng. Một Diệp Thanh Dương không thể kiềm chế như vậy khiến cô cảm thấy vừa xa lạ vừa sợ hãi, càng dùng thêm sức cô đẩy cơ thể anh ra.

Đời nào Diệp Thanh Dương chịu buông tay dễ dàng như vậy. Một cánh tay vẫn chận ngang xương vai của cô, chế trụ toàn thân cô lên ván cửa không thể động đậy, giống như đang muốn trừng phạt cô, tay kia mang theo vết chai thô ráp bắt đầu nắn bóp lên bộ ngực mềm mại của cô.

Bởi vì tuổi vẫn còn nhỏ, bộ ngực trong thời kỳ trổ mã bị anh bóp đến đau nhức. Oanh Khê càng ngày càng sợ hãi, đẩy anh ra lại đẩy không được, miệng bị đầu lưỡi của anh chận ngang, nói không ra tiếng. Bàn tay to tàn sát bừa bãi trước ngực khiến cô khóc thành tiếng. Dường như Diệp Thanh Dương cảm nhận được bản thân mình quá đáng, buông môi cô ra, hôn nhẹ từng cái, dỗ dành cục cưng bảo bối: “Ngoan, đừng khóc… xuỵt… đừng khóc…"

Oanh Khê dần dần bình tĩnh trở lại, tay của anh lại không an phận, trượt từ trên eo của cô xuống bắp đùi trần trụi, do dự một chút rồi chui vào váy tìm kiếm. Oanh Khê giật mình, vội vàng chụp bàn tay làm loạn của anh lại, khổ sở khóc lên: “Chú… chú làm sao vậy? Chú không nên như vậy…"

Diệp Thanh Dương nhìn thấy bộ dạng đau khổ kinh ngạc của cô thì phục hồi lại thần trí, từ từ buông cô ra, có chút khổ sở, vỗ vỗ ót.

Nhất định có vấn đề! Nhất định chỗ đó có vấn đề, làm sao có thể bị mất lý trí dễ dàng như vậy? lϗêȡƱɣð©ɳ Hồi tưởng lại tất cả sự việc trong phòng bao vừa rồi cũng không phát hiện chuyện gì bất thường. Chỉ có… hình như trên người người đàn bà đó có mùi hương gì đó rất nồng đậm… Chẳng lẽ là cô ta?

Oanh Khê bị anh hôn bạo như vậy, lại còn bị anh dùng kỹ xảo trời ban cho đàn ông khiêu khích cả buổi, mất hết sức lực, trượt theo ván cửa xuống đất. Khóe mắt Diệp Thanh Dương vừa nhìn thấy cảnh này, vội vàng ôm người vào lòng. Cơ thể Oanh Khê vẫn còn run rẩy, cặp mắt mông lung, sợ hãi ôm cổ của anh, hỏi: “Chú, đừng như vậy, em sợ…"

Nhìn bộ dạng mảnh mai yếu đuối của cô, cặp mắt long lanh sáng ngời bởi vì nước mắt ngập mi, đôi môi xinh đẹp sáng bóng sưng đỏ, thậm chí không thể đóng lại, hơi mở ra, gần như có thể nhìn thấy cái lưỡi trơn mềm bên trong, tất cả đây đều là kiệc tác của anh. Nghĩ tới mùi vị vừa rồi, bụng dưới của Diệp Thanh Dương lại bùng lên lửa nóng. Anh cố gắng đè nén, dùng tất cả lý trí còn sót lại đẩy Oanh Khê ra ngoài: “Đi về, mau trở về!"

Oanh Khê không hiểu, nhìn anh nghiến răng, trán đầy mồ hôi, trong lòng cô đau xót, rút khăn giấy trên bàn, đưa cho anh lau. Mỗi khi cơ thể mềm mại của cô tới gần thì một luồng hương thơm đặc trưng của thiếu nữ xông vào lỗ mũi, nơi đó lại càng cương cứng. Muốn phát tiết, nhưng lại ra lệnh bản thân kiềm chế chịu đựng, lý trí và dục vọng đấu tranh mãnh liệt.

Oanh Khê nhìn thấy bàn tay của anh nắm chặt, toàn thân run rẩy, giống như đang cố gắng hết sức kiềm chế điều gì. Cô lại rút khăn giấy khác lau: “"Chú, chú không được khỏe à? Tại sao vẫn còn đổ mồ hôi thế?"

Diệp Thanh Dương rên lên một tiếng, đẩy cô ra, cằm đầu cắm cổ chạy vào phòng tắm, mở nước ra, cầm vòi nước bắn lên người mình. Nhiệt độ cơ thể giảm xuống một chút, trong đầu lại không thể đè nén, xuất hiện nhiều hình ảnh dâm mị, nụ hôn của Oanh Khê, cơ thể của Oanh Khê, tất cả đều là Oanh Khê… không hề che đậy bày ra trước mắt mình…

Thiếu nữ mười sáu tuổi, làm gì biết được thế giới này đầy rẫy những thủ đoạn dơ bẩn, nhìn Diệp Thanh Dương tự dội nước lạnh lên người, vội vàng kéo người đi ra, vừa sờ trán của anh thì cảm thấy nóng ran đến giật mình. Cô vội vàng đẩy người vào trong phòng, nói: “Tại sao người anh nóng thế nào? Bị sốt rồi sao? Anh nghỉ ngơi một lát đi, em gọi điện báo cho bà Nội một tiếng, sau đó đi mua thuốc."

Cặp mắt Diệp Thanh Dương càng ngày càng đen, nhất là khi bàn tay mềm mại nhỏ nhắn của cô đặt lên trán anh, ánh mắt tối sầm lại như chỉ muốn nuốt sống cô vào bụng thì mới vừa lòng bỏ qua. Oanh Khê vừa mới cúi xuống kéo chăn đắp lên trên người của anh thì đột nhiên bị anh đè lại. Lúc này cô mới phát hiện bộ dáng của anh thật giống như thú biến hình.

Diệp Thanh Dương không muốn gây tổn thương cho cô, cho dù anh thật sự yêu cô, nhưng lại không muốn thô bạo đoạt đi sự thuần khiết của cô khi cô còn quá nhỏ, nhưng dục vọng ác thú trong cơ thể lại kêu gào. Cô nhìn anh luống cuống, anh cố gắng đè nén bản thân sắp bị dục vọng chiếm hữu, kéo tấm chăn phủ lên đầu cô.

Trước mắt Diệp Oanh Khê bỗng dưng tối sầm lại, theo bản năng muốn đưa tay gạt ra nhưng lại bị anh kẹp chặt ở trên giường, vừa muốn mở miệng hỏi thì cô cảm giác cơ thể của anh áp tới. Hơi thở của anh có chút khó khăn, gấp gáp, âm thanh khàn đi rất nhiều. Anh gần như dán sát bên tai cô, động tác hôn hít vừa suồng sã vừa mập mờ: “Không được nhìn, em ngoan, không được kéo chăn xuống nhìn, ngoan, biết không?"

Tuy rằng Oanh Khê không biết anh muốn làm, nhưng lại nghe lời gật gật đầu. Diệp Thanh Dương thở ra một hơi, gượng người đứng dậy, một tay vẫn kẹp cô như cũ, một tay mở nút quần, kéo quần lót xuống, phóng thích lửa nóng khổng lồ kia. Bởi vì thời gian kiềm chế quá lâu, vật cứng thô dài bất mãn giựt giựt, nổi gân xanh. Anh hít vào một hơi thật sâu, hai chân cọ sát chân cô, tay phải cầm lấy *** cương cứng của mình, bắt đầu hoạt động.

Oanh Khê cảm giác bắp đùi mạnh mẽ của anh chà xát cặp chân không bị chăn che khuất của mình, giống như muốn phóng thích cái gì. Hơi thở của anh trên đầu mình càng ngày càng nặng nề, thỉnh thoảng còn phát ra vài tiếng rên rỉ giống như vừa vui vẻ lại vừa khổ sở. Cô bị chăn bao phủ khó chịu, muốn thoát ra một chút, nhưng lại bị anh dùng sức đè lại, giọng nói nghiến răng nghiến lợi truyền đến cùng một lúc: “Không được động đậy!"

“Chú, cháu khó chịu, thở không được, rất bực bội…"

Diệp Thanh Dương buông lỏng tay một chút, cô nghiêng mặt qua, lặng lẽ xốc ra một khe hở, mở miệng hút vào một hơi. Đột nhiên Diệp Thanh Dương luồn tay từ trong chăn lên, kéo tay cô đi xuống dò xét, mở miệng cảnh cáo cô: “Không được nhìn, nhắm mắt lại, không được suy nghĩ gì cả! Nghe lời!"

Oanh Khe nghe lời nhắm mắt lại, chỉ cảm thấy tay mình bị tay anh dẫn tới một vật cứng rắn nóng bỏng, giọng nói của anh cũng trở nên chậm lại, dịu dàng dụ dỗ bên tai cô: “Ngoan, cầm, đừng sợ, nắm giữ nó."

Lông mi của cô run rẩy kịch liệt, trong lòng có chút sợ hãi, nhưng vẫn nghe theo lời anh nói, nắm lấy *** nóng hổi kia. Vật kia vừa thô vừa lớn, bàn tay nhỏ nhắn của cô cầm không hết (@*@). Anh hít vào một hơi thật sâu, phủ bàn tay to lớn của mình lên tay của cô, chỉ dẫn cô vuốt ve lên xuống. Oanh Khê chỉ cảm thấy cổ tay đau nhức, lòng bàn tay nóng đến mức ran rát. Ngoại trừ tiếng thở gấp rút của anh bên tai và tiếng rên rỉ bất chợt, cô còn có thể nghe được tiếng da thịt ma sát.

Cứ như vậy, động tác lặng lẽ mấy chục cái, đột nhiên Diệp Thanh Dương buông tay cô ra, tự mình cầm lấy, thuần thục cử động nhanh chóng, sau cổ thẳng băng, gầm nhẹ một tiếng, bắn ra. Cơ thể Oanh Khê căng cứng, cám giác có một luồng chất lỏng bắn lên tay và đùi của mình. Diệp Thanh Dương cũng không đẩy cô ra, ôm cô, từ từ khôi phục lại hơi thở. Sau đó anh thò người ra lấy khăn giấy, lau chùi sạch sẽ thân mình và cô, mặc lại quần áo đàng hoàng rồi mới kéo chăn trên đầu cô xuống.

Oanh Khê cảm giác không khí mới mẻ đập vào mặt, hít hơi vào, mở mắt ra, nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú của Diệp Thanh Dương ửng hồng. Cô đứng dậy, kéo kéo làn váy, xấu hổ ngồi trên giường. Diệp Thanh Dương lấy hai ly nước, đưa một ly cho cô, ly còn lại tự mình uống hết hai ngụm rồi mới nói: “Tại sao lại vào khách sạn?"

“Bà Nội mấy người đó đang họp mặt ở đây. Trên váy này có một cái kim cài áo nho nhỏ, vừa rồi không biết rớt ở đâu, em đang đi tìm thì bị anh bịt miệng mang tới đây." Oanh Khê trả lời đàng hoàng.

Diệp Thanh Dương thở ra một hơi, vỗ vỗ khuôn mặt của cô, hỏi: “Anh có làm em sợ không? Thật xin lỗi…"

Oanh Khê lắc đầu: “Có phải anh phát bệnh hay không? Có cần em muốn thuốc cho anh không?"

“Không cần…" Diệp Thanh Dương cười cười sờ đầu cô, “Mau về lại chỗ bà Nội đi, có lẽ bà rất lo lắng. Về sau có đánh rơi đồ thì bảo người khác cùng nhau tìm kiếm, một mình em bên ngoài lang thang như vậy làm anh lo lắng. Còn nữa, bắt đầu ngày mai bảo người trong nhà lái xe đưa đi học, có chuyện gì thì gọi điện thoại về nhà."

“Dạ biết…" Oanh Khê mấp máy đôi môi có chút đau xót, mắt đỏ hồng chuẩn bị rời đi.

Diệp Thanh Dương thấp giọng thở ra, kéo cô vào lòng ôm một lát rồi buông ra: “Được rồi, ngoan, đi xuống đi."

Oanh Khê vừa đi khỏi, Diệp Thanh Dương liền nằm ngưỡng trên giường, nghĩ đi nghĩ lại rồi lấy điện thoại ra gọi cho Trần Nhất Thần. Trong chốc lát, Trần Nhất Thần liền chạy tới. Điều không ngờ chính là gặp phải Diệp Oanh Khê trong hành lang.
Tác giả : Duy Niệm
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại