Nhiệm Vụ Nuôi Dưỡng Đặc Biệt
Chương 30: Sắp chia tay
Diệp Thanh Dương đang thái rau trong phòng bếp, nhưng lại cảm thấy không yên lòng, để dao xuống, muốn ra ngoài xem một chút. Tần Manh chưa bao giờ nhìn thấy anh mất kiên nhẫn như lúc này, vừa cảm thấy buồn cười, lại vừa ngượng ngùng, cố gắng kìm nén. Diệp Thanh Dương cũng nhìn vẻ mặt không được tự nhiên của cô, bộ dạng có chút lúng túng.
“Lo lắng cho Oanh Khê lắm à?" Tần Manh vừa lặt rau vừa hỏi.
“Ừ. Đối với chuyện của cha mẹ mình, cô bé rất nhạy cảm. Đã nhiều năm rồi mà vẫn còn chưa nói với cô ấy. Bây giờ nói nhiều như vậy, trong khoảng thời gian ngắn cô ấy rất khó tiếp nhận nổi." Diệp Thanh Dương suy nghĩ một lát, còn ép mình bình tĩnh một chút, cầm dao lên thái rau tiếp.
“Vậy thì anh có thể tiếp tục gạt cô ấy mà." Tần Manh suy nghĩ rồi nhìn anh một cái, “Có phải anh sợ sau này không còn cơ hội nữa phải không?"
Diệp Thanh Dương không trả lời, động tác trên tay dừng lại. Tần Manh đi tới sau lưng của anh, vỗ nhẹ lên vai anh một cái, khích lệ: “Diệp Thanh Dương, mặc dù suy tính chuyện gì cũng muốn toàn diện, nhưng tôi vẫn hi vọng mỗi người có thể lạc quan một chút, nghĩ về mặt tốt. Tôi biết đối với Trần An Bác, anh quan trọng như thế nào. Mặc dù tôi không biết lần này anh thi hành nhiệm vụ gì, phải đối mặt với bao nhiêu nguy hiểm, nhưng từ hôm đó trở về, anh ấy nóng nảy không chịu nổi. Ngay cả tôi cũng gần như cảm nhận được loại khẩn trương đó. Bộ dạng như vậy của Trần An Bác khiến tôi có chút… đau lòng… Mặc dù điểm xuất phát của tôi có chút ích kỷ, nhưng tôi vẫn hi vọng anh hiểu được ý của tôi, bình an trở về."
“Tôi hiểu." Diệp Thanh Dương xoay người lại nhìn cô, nghiêm túc đáp ứng, sau đó lại thành khẩn thỉnh cầu, “Oanh Khê vẫn còn nhỏ, cũng xin hai vợ chồng các người chiếu cố dùm. Ý thức nguy hiểm của cô ấy không cao lắm, chỉ đơn thuần cho rằng nhiệm vụ lần này của tôi có chút khó khăn mà thôi… Ở trước mặt cô ấy, xin hai người đừng biểu hiện quá rõ ràng."
“Đây là đương nhiên." Tần Manh đồng ý rất sảng khoái.
Diệp Oanh Khê lảo đảo đi tới ngồi trên ghế sofa, mặt mày không có biểu cảm, cổ họng lại mơ hồ phát ra âm thanh. Trần An Bác đi theo ra ngoài, khẩn trương nhìn về phía phòng bếp, lấy khăn giấy đưa cho cô: “Muốn khóc thì khóc đi, nhỏ giọng một chút, nếu không Diệp Thanh Dương lại nổi khùng đấy."
Oanh Khê nhận lấy khăn giấy, nhưng mắt khô ráo. Càng về sau, khăn giấy bị cô vò nát trong tay, xé nát từng mảnh vụng. Trần An Bác thấy thế thì lại càng luống cuống hơn, đẩy đẩy cô vài cái, thấy cô không có phản ứng thì hoảng hốt kêu Diệp Thanh Dương: “Diệp Thanh Dương, anh đừng trách tôi, là anh bảo tôi nói… tôi nói không sai nửa lời…"
Lúc Diệp Thanh Dương đi ra, nhìn thấy bộ dạng kia của Oanh Khê, anh cũng bắt đầu luống cuống. Trong không gian yên tĩnh, âm thanh kia nghe có chút run rẩy. Vòng tay ấm áp của anh ôm lấy cô, kéo thân thể lạnh như băng của cô vào lòng mình: “Oanh Khê… Sao thế?"
Oanh Khê chăm chú nhìn anh suy nghĩ. Khi còn bé, không phải là cô chưa từng nghĩ tới mình bị vứt bỏ. Nhưng mỗi khi ý niệm vừa thoáng qua đầu thì bác trai sẽ nói cho cô biết, cha mẹ chỉ tạm thời để cô sống nhờ ở đây thôi. Càng về sau, Diệp Thanh Dương xuất hiện, ít nhiều gì thì trong lời nói của anh cũng khiến cô tin tưởng mình không phải là một đứa bé bị cha mẹ bỏ rơi. Mặc dù Trần An Bác nói chuyện không rõ ràng, nhưng trên thực tế, vẫn là Tô Uyển đã bỏ rơi cô.
Trong khoảnh khắc, Diệp Thanh Dương hi vọng mình chỉ là một con nhộng, cuộn mình trong vỏ bọc mềm mại, không muốn tiếp xúc với thế giới bên ngoài. Nhưng nếu tự cách ly mình, thì tại sao cô có thể kề cần được trái tim nóng bỏng của người đàn ông này.
“Oanh Khê…" Mấy ngón tay của Diệp Thanh Dương siết chặt lại vài phần, hơi nặng tay khiến cô thấy đau.
Diệp Oanh Khê rùng mình một cái, phục hồi lại tinh thần, cười cười một cách miễn cưỡng, nhẹ nhàng quay người lại cầm tay anh: “Còn bao lâu nữa mới được ăn cơm? Em đói bụng rồi."
Diệp Thanh Dương chỉ gật đầu một cái, không an ủi câu nào, dùng mu bàn tay gõ nhẹ lên trán cô bé một cái, cùng một lúc trừng mắt hung dữ nhìn Trần An Bác rồi trở về phòng bếp. Trần An Bác đứng một bên, đến khi Diệp Thanh Dương xoay người lại thì anh quay mặt ngó tường, xoay lưng lại với hai người vẫn còn ở lại trong phòng khách.
Chuyện này rồi cũng qua đi, người nào cũng không thể phủ nhận nó gây tổn thương cho Oanh Khê. Nhưng cho dù là người trong cuộc hay là người ngoài đứng xem cũng không muốn nhắc lại. Dù sao đây cũng là đêm cuối cùng Diệp Thanh Dương ở đây, tất cả mọi người đều muốn Oanh Khê được vui vẻ. Cho nên bốn người đè xuống tất cả tâm tình, cô gắng dùng thái độ vui vẻ chân thật nhất cuốn hút đối phương.
Một bữa cơm tràn ngập tiếng cười. Đến lúc ăn bánh ngọt thì dĩ nhiên hai người đàn ông không thích, bưng dĩa bánh ngọt quay sang chỗ khác. Tần Manh thấy Oanh Khê cầm nĩa nhựa đâm đâm vài cái, nuốt vội miếng bánh lớn trong miệng, lôi kéo Trần An Bác trở về nhà. Trần An Bác cũng sợ Diệp Thanh Dương giận lây sang mình vì chuyện vừa rồi, để lại một câu, “Ngày mai tôi đưa anh đi" rồi bỏ đi.
Diệp Thanh Dương để xuống dĩa bánh ngọt kia, nhìn Oanh Khê một lát, thấy cô chỉ ngồi ngớ ngẩn nhìn mình chằm chằm, khóe môi còn dính chút bơ trắng. Diệp Thanh Dương đang định đưa tay ra quẹt đi thì cô đã bắt được cánh tay anh. Anh cười nhẹ, dựa theo sức lực của cô, kéo tay cô một cái, dùng thêm chút sức, kéo cô vào lòng mình.
Ôm thân thể mềm nhũn của cô, anh lại có chút không nỡ buông tay. Ánh trăng chiếu sáng, hơi lạnh đêm đông ùa vào lạnh lẻo, nhưng trong nhà lại có đôi nam nữ ôm nay ấm áp đến khoan khoái: “Cả đêm không được vui… là bởi vì những điều Trần An Bác đã nói với em sao?"
Oanh Khê gật đầu, đôi lông mi dài rậm rạp tỏa ra vài bóng mờ nho nhỏ trên mặt. Diện tích không lớn nhưng đủ che khuất vẻ mặt trong mắt cô. Diệp Thanh Dương vỗ nhẹ cánh tay của cô, dịu dàng nói: “Anh không biết trong lòng em khó chịu tới cỡ nào, nhưng có một việc có thể khẳng định, em đau khổ, trong lòng anh cũng chịu không nổi. Oanh Khê… hai chúng ta ở chung với nhau cũng được tám năm rồi, cũng đủ cho anh cảm thấy em giống xương cốt, cắm sâu vào da thịt của anh. Mỗi cử động của em đều liên quan tới trái tim của anh, em hiểu ý của anh không?"
Oanh Khê gật đầu, nhìn anh soi mói, cuối cùng mở miệng: “Em nghe lời anh. Về sau gặp phải chuyện gì cũng sẽ kiên cường đối mặt… Sẽ không để cho mình, cũng như không để cho anh phải khổ sở."
Diệp Thanh Dương cười nhẹ, vuốt tóc cô. Cô luôn luôn thông minh, nói một hiểu mười. Oanh Khê cầm đĩa bánh ngọt trên tay, lấy nĩa múc một phần bánh không dính bơ bên trên, đưa đến miệng của anh. Anh không hề thích ăn những thứ này, quay đầu đi. Cô bật cười không ngớt, cũng không thu tay lại, giọng nói ngọt ngào làm nũng: “Ăn một chút đi. Đây là bánh sinh nhật của em."
Diệp Thanh Dương cũng cười lên, cầm tay của cô nuốt vào một miếng. Ừ, mùi vị không tệ! Oanh Khê nhìn gương mặt thỏa mãn của anh, nở nụ cười. Hai người đút tới đút lui một hồi thì dọn sạch phần bánh còn dư lại. Sau đó, Oanh Khê ôm bụng no tròn ngồi phịch trên ghế sa lon. Diệp Thanh Dương dọn rửa tất cả chén dĩa còn sót lại, chuẩn bị ôm cô trở về phòng ngủ, nhưng cô lại kéo tay áo của anh lại, đòi ngủ phòng của anh.
Nếu là trước kia, đương nhiên Diệp Thanh Dương cảm thấy không thành vấn đề. Nhưng bây giờ quan hệ của bọn họ đã không còn đơn giản là cha nuôi con nuôi nữa, nếu như còn ngủ chung giường… có một số việc, lựa chọn tách rời cũng không phải là chuyện dễ làm. Diệp Thanh Dương cau mày, Oanh Khê liền đưa ra bộ mặt đáng thương nhìn anh, người bại trước tiên nhất định là Diệp Thanh Dương.
“Tối nay xem như đã xong… anh cần phải nghỉ ngơi. Em ở lại đây sẽ làm phiền chết anh." Diệp Thanh Dương có chút do dự đứng yên tại chỗ.
“Em bảo đảm sẽ không!" Oanh Khê nhe răng cười, làm bộ thề thốt.
Diệp Thanh Dương cũng bất đắc dĩ, thở dài. Bước chân dừng lại một chút rồi ôm người vào phòng của mình. Cô nhóc ăn no khó chịu, vừa được anh để nằm xuống giường đã ôm bụng rên rỉ. Anh nhìn cái bụng nhô ra rõ ràng của cô không khỏi mỉm cười, ngồi bên mép giường, lật người cô qua xoay lưng về phía mình, từ từ vuốt dọc theo xương sống của cô. Lúc nhỏ, mỗi lần ăn quá no, anh cũng từng làm như vậy. Sau này càng lớn, cô nhóc bắt đầu chú ý tới vóc dáng của mình, nên không còn xuất hiện tình huống như vậy nữa.
Hiện tại, bàn tay quen thuộc ấm áp dán sau lưng mình, Oanh Khê cảm thấy sảng khoái khẽ run lên, nhắm hai mắt lại, cảm thụ vết chai bàn tay anh cọ xát trên làn da mịn màng của mình, từ từ dao động. Dòng điện ma sát như xuyên thấu da thịt cô, đánh thẳng vào xương sống, cơ thể phản ứng co rút lại.
“Lộn xộn cái gì? Không thoải mái là giả đò rồi phải không?" Diệp Thanh Dương dùng ngón trỏ và giữa nhéo lên eo cô một cái. Oanh Khê giống như con mèo xù lông, nhảy dựng lên từ trên giường, uất ức ôm eo, bất mãn kháng nghị. Nơi đó vùng mẫn cảm của cô, dù ai đụng đến cũng đều nhột đến tận xương tủy.
“Chú à, tối nay chúng ta nói chuyện đàng hoàng một chút đi nhé." Hai người giỡn chơi một hồi, Oanh Khê mới ổn định lại, tựa vào ngực anh, ráng nín cười, vẻ mặt rất nghiêm túc.
“Ngoan, đi ngủ sớm đi, ngày mai anh còn phải dậy sớm." Diệp Thanh Dương không phải không muốn nói chuyện với cô, mà là không dám nói chuyện với cô. Anh biết rõ, trước mặt cô, anh không phải là một cao thủ đàm phán. Lần nào cũng vậy, cô có yêu cầu gì, cho dù anh dặn lòng bao nhiêu lần không thể đồng ý với cô, cuối cùng cô vẫn được như ý. Có mấy lần, anh đã từng nghĩ qua, có phải đây là bộ dạng của tình yêu hay không. Cô muốn không điều kiện, anh cho không nguyên tắc, chỉ cần lòng cô thỏa mãn, anh liền cảm thấy đầy đủ…
“Nói chuyện một chút đi mà… Lần trước nói chuyện đã là lâu lắm rồi, lần sau không biết khi nào mới có cơ hội để nói."
Diệp Thanh Dương ngẫm nghĩ câu nói sau cùng của cô, rồi cũng đáp ứng. Sau khi rửa mặt, Oanh Khê nằm trong lòng anh, vẫn không mở miệng. Diệp Thanh Dương cũng không biết nên nói cái gì. Một người trong lúc chấp hành nhiệm vụ đều linh hoạt gọn gàng, đó là bởi vì trong lòng không thương nhớ. Kể từ khi có cô, anh cố gắng tránh phải nhắc tới chuyện làm nhiệm vụ trước mặt cô, lúc nào cũng ra đi trong im lặng. Lần này, cô biết rõ ràng, cho nên anh cũng không cố gắng kiềm chế. ₯ễɳðàɳl€qʮ¥đƟn Không sợ, là bởi vì tim trống rỗng. Nếu tim đã bị lấp đầy thì không còn cách nào thờ ơ được nữa.
“Diệp Thanh Dương…" Mỗi lần cô gọi thẳng tên anh là lúc cô thẳng thắng bày tỏ tình yêu của mình: “Lần này anh đi tìm cha em là vì cái gì?"
Diệp Thanh Dương mở to mắt nhìn chằm chằm trần nhà, suy nghĩ một lát rồi trả lời rất nghiêm túc: “Vì em, cũng vì anh."
“Vì anh cái gì?"
“Đối với anh, cha em không chỉ đơn giản là một huấn luyện viên. Diệp Thanh Dương hôm nay là do cha em một tay dạy dỗ, ngay cả mạng này của anh cũng là do cha em lấy về. Có một năm, trong lúc thi hành nhiệm vụ, thiếu chút nữa đã mất mạng, là cha của em đã cõng anh chạy hai mươi mấy cây số mới cứu lại được anh. Anh vĩnh viễn không quên được lời nói của anh ấy ngày hôm đó… Cũng chính ngày đó, anh mới phát hiện có loại tình cảm có thể vượt qua cả sống chết."
Rõ ràng đáp án của anh không phải là điều cô nghĩ tới. Cô nghe xong không hề có bất cứ lời bình luận nào, chỉ rơi vào trầm lặng. Ngừng lại có chút lo sợ, anh kéo nhẹ đuôi tóc của cô: “Trong lòng anh, cha em và em đều rất quan trọng. So với bản thân anh còn quan trong hơn nhiều."
“Em không thích câu nói này của anh… Mạng của anh không phải là của ai hết, ngoại trừ chính anh. Anh là Diệp Thanh Dương, anh không phải là Trần Thanh Dương. Anh không phải vì cha em mà sống, cũng như anh không cần thiết coi nặng cha con em. Đó là ý tưởng của anh đang phá rối mà thôi. Ý tưởng cũng phải phụ thuộc vào cơ thể mà tồn tại, nếu như anh không còn tồn tại thì cha con em ở trong lòng anh còn có ý nghĩa gì nữa chứ?’ Lúc Oanh Khê nói những lời này, hai tay chống lên lồng ngực của anh, nhìn vào mắt anh. Ánh sáng bên ngoài cửa sổ chiếu vào, tròng mắt đen của nàng có chút tỏa sáng, thật nổi bật.
Anh bị cặp mắt xinh đẹp của cô nhìn chăm chú khiến tim đập loạn, cậy mạnh đè đầu cô xuống trên ngực mình. Cô rên khẽ một tiếng, đưa tay chọc chọc hông của anh.
“Cô nhóc em học ở đâu ra những lời sâu sắc khó hiểu như vậy hả?" Anh dùng đùa giỡn để che giấu sự động tình kia không chút khó khăn nào.
“Tự em nghĩ ra… Cho nên, anh phải ráng mà sống, nhất định phải còn sống trở về!" Cô vùi đầu vào ngực anh, nói một cách buồn bã.
“Oanh Khê…" Anh cười khổ, “Làm sao bây giờ?"
“Hả?" Cô khẽ ngẩng đầu, không hiểu nhìn anh.
“Anh thật sự càng ngày càng thích em rồi…’ Nói xong câu đó, anh thuận thế cắn lên chóp mũi cô một cái.
Cô bị lời nói tỏ tình bất thình lình của anh làm kinh sợ, tiếp tục ngửa cô ra sau nhìn anh không thể tin nổi. Diệp Thanh Dương luôn là người trầm tĩnh ít nói, coi như hai người đã xác định quan hệ yêu đương, nhưng thật ra anh chưa từng thổ lộ những lời tỏ tình nóng bỏng. Một thiếu nữ mười sáu tuổi, chính là ở tuổi ảo tưởng yêu thương, đọc không ít tiểu thuyết, những lời đối thoại yêu đương táo bạo cũng thường xuất hiện trong những giấc mơ của cô. Tất cả chỉ có vậy thôi, cô chưa từng mong chờ Diệp Thanh Dương cũng sẽ nói những lời như thế.
Nhưng mà giây phút đó, một lời thổ lộ không quá nhiệt tình, thậm chí còn có chút quê mùa lại khiến mặt cô đỏ tới tận mang tai.
“Diệp Thanh Dương…"
“Hả?"
“Em đọc trên tạp chí, nói phụ nữ rất tham lam…" Cô cố ý thừa nước đục thả câu, ngừng lại.
“Cho nên…" Diệp Thanh Dương cười giống như không cười nhìn cô.
“Em nói một câu, anh nói theo em một câu, có được hay không?"
“Chuyện này với tham lam có liên quan gì với nhau?" Anh cười nhéo mũi cô một cái, rồi lại vỗ vỗ đầu cô, “Trí tưởng tượng cũng phong phú lắm chứ, chuyện này mà cũng có thể quan hệ với nhau sao?"
“Mặc kệ, em nói một câu, anh cũng phải nói theo em một câu!" Oanh Khế giãy nảy người ăn vạ.
“Được."
“Diệp Thanh Dương càng ngày càng thích Diệp Oanh Khê rồi…" Cô cười một cách vui vẻ khác thường.
“Diệp Thanh Dương càng ngày càng thích Diệp Oanh Khê rồi…" Anh cũng cười, lập lại một lần.
“Diệp Oanh Khê cũng càng ngày càng thích Diệp Thanh Dương…"
“Diệp Oanh Khê cũng càng ngày càng thích Diệp Thanh Dương…"
“Tôi nhất định phải cố gắng sống sót…" Lúc nói những lời này, Oanh Khê rụt cổ lại, sự vui vẻ lúc nãy hoàn toàn biến mất, giọng nói thầm thấp, giống như mang theo tiếng nức nở.
Diệp Thanh Dương vuốt tóc cô, nghiêm túc mở miệng nói: “Tôi nhất định phải cố gắng sống sót..."
“Lo lắng cho Oanh Khê lắm à?" Tần Manh vừa lặt rau vừa hỏi.
“Ừ. Đối với chuyện của cha mẹ mình, cô bé rất nhạy cảm. Đã nhiều năm rồi mà vẫn còn chưa nói với cô ấy. Bây giờ nói nhiều như vậy, trong khoảng thời gian ngắn cô ấy rất khó tiếp nhận nổi." Diệp Thanh Dương suy nghĩ một lát, còn ép mình bình tĩnh một chút, cầm dao lên thái rau tiếp.
“Vậy thì anh có thể tiếp tục gạt cô ấy mà." Tần Manh suy nghĩ rồi nhìn anh một cái, “Có phải anh sợ sau này không còn cơ hội nữa phải không?"
Diệp Thanh Dương không trả lời, động tác trên tay dừng lại. Tần Manh đi tới sau lưng của anh, vỗ nhẹ lên vai anh một cái, khích lệ: “Diệp Thanh Dương, mặc dù suy tính chuyện gì cũng muốn toàn diện, nhưng tôi vẫn hi vọng mỗi người có thể lạc quan một chút, nghĩ về mặt tốt. Tôi biết đối với Trần An Bác, anh quan trọng như thế nào. Mặc dù tôi không biết lần này anh thi hành nhiệm vụ gì, phải đối mặt với bao nhiêu nguy hiểm, nhưng từ hôm đó trở về, anh ấy nóng nảy không chịu nổi. Ngay cả tôi cũng gần như cảm nhận được loại khẩn trương đó. Bộ dạng như vậy của Trần An Bác khiến tôi có chút… đau lòng… Mặc dù điểm xuất phát của tôi có chút ích kỷ, nhưng tôi vẫn hi vọng anh hiểu được ý của tôi, bình an trở về."
“Tôi hiểu." Diệp Thanh Dương xoay người lại nhìn cô, nghiêm túc đáp ứng, sau đó lại thành khẩn thỉnh cầu, “Oanh Khê vẫn còn nhỏ, cũng xin hai vợ chồng các người chiếu cố dùm. Ý thức nguy hiểm của cô ấy không cao lắm, chỉ đơn thuần cho rằng nhiệm vụ lần này của tôi có chút khó khăn mà thôi… Ở trước mặt cô ấy, xin hai người đừng biểu hiện quá rõ ràng."
“Đây là đương nhiên." Tần Manh đồng ý rất sảng khoái.
Diệp Oanh Khê lảo đảo đi tới ngồi trên ghế sofa, mặt mày không có biểu cảm, cổ họng lại mơ hồ phát ra âm thanh. Trần An Bác đi theo ra ngoài, khẩn trương nhìn về phía phòng bếp, lấy khăn giấy đưa cho cô: “Muốn khóc thì khóc đi, nhỏ giọng một chút, nếu không Diệp Thanh Dương lại nổi khùng đấy."
Oanh Khê nhận lấy khăn giấy, nhưng mắt khô ráo. Càng về sau, khăn giấy bị cô vò nát trong tay, xé nát từng mảnh vụng. Trần An Bác thấy thế thì lại càng luống cuống hơn, đẩy đẩy cô vài cái, thấy cô không có phản ứng thì hoảng hốt kêu Diệp Thanh Dương: “Diệp Thanh Dương, anh đừng trách tôi, là anh bảo tôi nói… tôi nói không sai nửa lời…"
Lúc Diệp Thanh Dương đi ra, nhìn thấy bộ dạng kia của Oanh Khê, anh cũng bắt đầu luống cuống. Trong không gian yên tĩnh, âm thanh kia nghe có chút run rẩy. Vòng tay ấm áp của anh ôm lấy cô, kéo thân thể lạnh như băng của cô vào lòng mình: “Oanh Khê… Sao thế?"
Oanh Khê chăm chú nhìn anh suy nghĩ. Khi còn bé, không phải là cô chưa từng nghĩ tới mình bị vứt bỏ. Nhưng mỗi khi ý niệm vừa thoáng qua đầu thì bác trai sẽ nói cho cô biết, cha mẹ chỉ tạm thời để cô sống nhờ ở đây thôi. Càng về sau, Diệp Thanh Dương xuất hiện, ít nhiều gì thì trong lời nói của anh cũng khiến cô tin tưởng mình không phải là một đứa bé bị cha mẹ bỏ rơi. Mặc dù Trần An Bác nói chuyện không rõ ràng, nhưng trên thực tế, vẫn là Tô Uyển đã bỏ rơi cô.
Trong khoảnh khắc, Diệp Thanh Dương hi vọng mình chỉ là một con nhộng, cuộn mình trong vỏ bọc mềm mại, không muốn tiếp xúc với thế giới bên ngoài. Nhưng nếu tự cách ly mình, thì tại sao cô có thể kề cần được trái tim nóng bỏng của người đàn ông này.
“Oanh Khê…" Mấy ngón tay của Diệp Thanh Dương siết chặt lại vài phần, hơi nặng tay khiến cô thấy đau.
Diệp Oanh Khê rùng mình một cái, phục hồi lại tinh thần, cười cười một cách miễn cưỡng, nhẹ nhàng quay người lại cầm tay anh: “Còn bao lâu nữa mới được ăn cơm? Em đói bụng rồi."
Diệp Thanh Dương chỉ gật đầu một cái, không an ủi câu nào, dùng mu bàn tay gõ nhẹ lên trán cô bé một cái, cùng một lúc trừng mắt hung dữ nhìn Trần An Bác rồi trở về phòng bếp. Trần An Bác đứng một bên, đến khi Diệp Thanh Dương xoay người lại thì anh quay mặt ngó tường, xoay lưng lại với hai người vẫn còn ở lại trong phòng khách.
Chuyện này rồi cũng qua đi, người nào cũng không thể phủ nhận nó gây tổn thương cho Oanh Khê. Nhưng cho dù là người trong cuộc hay là người ngoài đứng xem cũng không muốn nhắc lại. Dù sao đây cũng là đêm cuối cùng Diệp Thanh Dương ở đây, tất cả mọi người đều muốn Oanh Khê được vui vẻ. Cho nên bốn người đè xuống tất cả tâm tình, cô gắng dùng thái độ vui vẻ chân thật nhất cuốn hút đối phương.
Một bữa cơm tràn ngập tiếng cười. Đến lúc ăn bánh ngọt thì dĩ nhiên hai người đàn ông không thích, bưng dĩa bánh ngọt quay sang chỗ khác. Tần Manh thấy Oanh Khê cầm nĩa nhựa đâm đâm vài cái, nuốt vội miếng bánh lớn trong miệng, lôi kéo Trần An Bác trở về nhà. Trần An Bác cũng sợ Diệp Thanh Dương giận lây sang mình vì chuyện vừa rồi, để lại một câu, “Ngày mai tôi đưa anh đi" rồi bỏ đi.
Diệp Thanh Dương để xuống dĩa bánh ngọt kia, nhìn Oanh Khê một lát, thấy cô chỉ ngồi ngớ ngẩn nhìn mình chằm chằm, khóe môi còn dính chút bơ trắng. Diệp Thanh Dương đang định đưa tay ra quẹt đi thì cô đã bắt được cánh tay anh. Anh cười nhẹ, dựa theo sức lực của cô, kéo tay cô một cái, dùng thêm chút sức, kéo cô vào lòng mình.
Ôm thân thể mềm nhũn của cô, anh lại có chút không nỡ buông tay. Ánh trăng chiếu sáng, hơi lạnh đêm đông ùa vào lạnh lẻo, nhưng trong nhà lại có đôi nam nữ ôm nay ấm áp đến khoan khoái: “Cả đêm không được vui… là bởi vì những điều Trần An Bác đã nói với em sao?"
Oanh Khê gật đầu, đôi lông mi dài rậm rạp tỏa ra vài bóng mờ nho nhỏ trên mặt. Diện tích không lớn nhưng đủ che khuất vẻ mặt trong mắt cô. Diệp Thanh Dương vỗ nhẹ cánh tay của cô, dịu dàng nói: “Anh không biết trong lòng em khó chịu tới cỡ nào, nhưng có một việc có thể khẳng định, em đau khổ, trong lòng anh cũng chịu không nổi. Oanh Khê… hai chúng ta ở chung với nhau cũng được tám năm rồi, cũng đủ cho anh cảm thấy em giống xương cốt, cắm sâu vào da thịt của anh. Mỗi cử động của em đều liên quan tới trái tim của anh, em hiểu ý của anh không?"
Oanh Khê gật đầu, nhìn anh soi mói, cuối cùng mở miệng: “Em nghe lời anh. Về sau gặp phải chuyện gì cũng sẽ kiên cường đối mặt… Sẽ không để cho mình, cũng như không để cho anh phải khổ sở."
Diệp Thanh Dương cười nhẹ, vuốt tóc cô. Cô luôn luôn thông minh, nói một hiểu mười. Oanh Khê cầm đĩa bánh ngọt trên tay, lấy nĩa múc một phần bánh không dính bơ bên trên, đưa đến miệng của anh. Anh không hề thích ăn những thứ này, quay đầu đi. Cô bật cười không ngớt, cũng không thu tay lại, giọng nói ngọt ngào làm nũng: “Ăn một chút đi. Đây là bánh sinh nhật của em."
Diệp Thanh Dương cũng cười lên, cầm tay của cô nuốt vào một miếng. Ừ, mùi vị không tệ! Oanh Khê nhìn gương mặt thỏa mãn của anh, nở nụ cười. Hai người đút tới đút lui một hồi thì dọn sạch phần bánh còn dư lại. Sau đó, Oanh Khê ôm bụng no tròn ngồi phịch trên ghế sa lon. Diệp Thanh Dương dọn rửa tất cả chén dĩa còn sót lại, chuẩn bị ôm cô trở về phòng ngủ, nhưng cô lại kéo tay áo của anh lại, đòi ngủ phòng của anh.
Nếu là trước kia, đương nhiên Diệp Thanh Dương cảm thấy không thành vấn đề. Nhưng bây giờ quan hệ của bọn họ đã không còn đơn giản là cha nuôi con nuôi nữa, nếu như còn ngủ chung giường… có một số việc, lựa chọn tách rời cũng không phải là chuyện dễ làm. Diệp Thanh Dương cau mày, Oanh Khê liền đưa ra bộ mặt đáng thương nhìn anh, người bại trước tiên nhất định là Diệp Thanh Dương.
“Tối nay xem như đã xong… anh cần phải nghỉ ngơi. Em ở lại đây sẽ làm phiền chết anh." Diệp Thanh Dương có chút do dự đứng yên tại chỗ.
“Em bảo đảm sẽ không!" Oanh Khê nhe răng cười, làm bộ thề thốt.
Diệp Thanh Dương cũng bất đắc dĩ, thở dài. Bước chân dừng lại một chút rồi ôm người vào phòng của mình. Cô nhóc ăn no khó chịu, vừa được anh để nằm xuống giường đã ôm bụng rên rỉ. Anh nhìn cái bụng nhô ra rõ ràng của cô không khỏi mỉm cười, ngồi bên mép giường, lật người cô qua xoay lưng về phía mình, từ từ vuốt dọc theo xương sống của cô. Lúc nhỏ, mỗi lần ăn quá no, anh cũng từng làm như vậy. Sau này càng lớn, cô nhóc bắt đầu chú ý tới vóc dáng của mình, nên không còn xuất hiện tình huống như vậy nữa.
Hiện tại, bàn tay quen thuộc ấm áp dán sau lưng mình, Oanh Khê cảm thấy sảng khoái khẽ run lên, nhắm hai mắt lại, cảm thụ vết chai bàn tay anh cọ xát trên làn da mịn màng của mình, từ từ dao động. Dòng điện ma sát như xuyên thấu da thịt cô, đánh thẳng vào xương sống, cơ thể phản ứng co rút lại.
“Lộn xộn cái gì? Không thoải mái là giả đò rồi phải không?" Diệp Thanh Dương dùng ngón trỏ và giữa nhéo lên eo cô một cái. Oanh Khê giống như con mèo xù lông, nhảy dựng lên từ trên giường, uất ức ôm eo, bất mãn kháng nghị. Nơi đó vùng mẫn cảm của cô, dù ai đụng đến cũng đều nhột đến tận xương tủy.
“Chú à, tối nay chúng ta nói chuyện đàng hoàng một chút đi nhé." Hai người giỡn chơi một hồi, Oanh Khê mới ổn định lại, tựa vào ngực anh, ráng nín cười, vẻ mặt rất nghiêm túc.
“Ngoan, đi ngủ sớm đi, ngày mai anh còn phải dậy sớm." Diệp Thanh Dương không phải không muốn nói chuyện với cô, mà là không dám nói chuyện với cô. Anh biết rõ, trước mặt cô, anh không phải là một cao thủ đàm phán. Lần nào cũng vậy, cô có yêu cầu gì, cho dù anh dặn lòng bao nhiêu lần không thể đồng ý với cô, cuối cùng cô vẫn được như ý. Có mấy lần, anh đã từng nghĩ qua, có phải đây là bộ dạng của tình yêu hay không. Cô muốn không điều kiện, anh cho không nguyên tắc, chỉ cần lòng cô thỏa mãn, anh liền cảm thấy đầy đủ…
“Nói chuyện một chút đi mà… Lần trước nói chuyện đã là lâu lắm rồi, lần sau không biết khi nào mới có cơ hội để nói."
Diệp Thanh Dương ngẫm nghĩ câu nói sau cùng của cô, rồi cũng đáp ứng. Sau khi rửa mặt, Oanh Khê nằm trong lòng anh, vẫn không mở miệng. Diệp Thanh Dương cũng không biết nên nói cái gì. Một người trong lúc chấp hành nhiệm vụ đều linh hoạt gọn gàng, đó là bởi vì trong lòng không thương nhớ. Kể từ khi có cô, anh cố gắng tránh phải nhắc tới chuyện làm nhiệm vụ trước mặt cô, lúc nào cũng ra đi trong im lặng. Lần này, cô biết rõ ràng, cho nên anh cũng không cố gắng kiềm chế. ₯ễɳðàɳl€qʮ¥đƟn Không sợ, là bởi vì tim trống rỗng. Nếu tim đã bị lấp đầy thì không còn cách nào thờ ơ được nữa.
“Diệp Thanh Dương…" Mỗi lần cô gọi thẳng tên anh là lúc cô thẳng thắng bày tỏ tình yêu của mình: “Lần này anh đi tìm cha em là vì cái gì?"
Diệp Thanh Dương mở to mắt nhìn chằm chằm trần nhà, suy nghĩ một lát rồi trả lời rất nghiêm túc: “Vì em, cũng vì anh."
“Vì anh cái gì?"
“Đối với anh, cha em không chỉ đơn giản là một huấn luyện viên. Diệp Thanh Dương hôm nay là do cha em một tay dạy dỗ, ngay cả mạng này của anh cũng là do cha em lấy về. Có một năm, trong lúc thi hành nhiệm vụ, thiếu chút nữa đã mất mạng, là cha của em đã cõng anh chạy hai mươi mấy cây số mới cứu lại được anh. Anh vĩnh viễn không quên được lời nói của anh ấy ngày hôm đó… Cũng chính ngày đó, anh mới phát hiện có loại tình cảm có thể vượt qua cả sống chết."
Rõ ràng đáp án của anh không phải là điều cô nghĩ tới. Cô nghe xong không hề có bất cứ lời bình luận nào, chỉ rơi vào trầm lặng. Ngừng lại có chút lo sợ, anh kéo nhẹ đuôi tóc của cô: “Trong lòng anh, cha em và em đều rất quan trọng. So với bản thân anh còn quan trong hơn nhiều."
“Em không thích câu nói này của anh… Mạng của anh không phải là của ai hết, ngoại trừ chính anh. Anh là Diệp Thanh Dương, anh không phải là Trần Thanh Dương. Anh không phải vì cha em mà sống, cũng như anh không cần thiết coi nặng cha con em. Đó là ý tưởng của anh đang phá rối mà thôi. Ý tưởng cũng phải phụ thuộc vào cơ thể mà tồn tại, nếu như anh không còn tồn tại thì cha con em ở trong lòng anh còn có ý nghĩa gì nữa chứ?’ Lúc Oanh Khê nói những lời này, hai tay chống lên lồng ngực của anh, nhìn vào mắt anh. Ánh sáng bên ngoài cửa sổ chiếu vào, tròng mắt đen của nàng có chút tỏa sáng, thật nổi bật.
Anh bị cặp mắt xinh đẹp của cô nhìn chăm chú khiến tim đập loạn, cậy mạnh đè đầu cô xuống trên ngực mình. Cô rên khẽ một tiếng, đưa tay chọc chọc hông của anh.
“Cô nhóc em học ở đâu ra những lời sâu sắc khó hiểu như vậy hả?" Anh dùng đùa giỡn để che giấu sự động tình kia không chút khó khăn nào.
“Tự em nghĩ ra… Cho nên, anh phải ráng mà sống, nhất định phải còn sống trở về!" Cô vùi đầu vào ngực anh, nói một cách buồn bã.
“Oanh Khê…" Anh cười khổ, “Làm sao bây giờ?"
“Hả?" Cô khẽ ngẩng đầu, không hiểu nhìn anh.
“Anh thật sự càng ngày càng thích em rồi…’ Nói xong câu đó, anh thuận thế cắn lên chóp mũi cô một cái.
Cô bị lời nói tỏ tình bất thình lình của anh làm kinh sợ, tiếp tục ngửa cô ra sau nhìn anh không thể tin nổi. Diệp Thanh Dương luôn là người trầm tĩnh ít nói, coi như hai người đã xác định quan hệ yêu đương, nhưng thật ra anh chưa từng thổ lộ những lời tỏ tình nóng bỏng. Một thiếu nữ mười sáu tuổi, chính là ở tuổi ảo tưởng yêu thương, đọc không ít tiểu thuyết, những lời đối thoại yêu đương táo bạo cũng thường xuất hiện trong những giấc mơ của cô. Tất cả chỉ có vậy thôi, cô chưa từng mong chờ Diệp Thanh Dương cũng sẽ nói những lời như thế.
Nhưng mà giây phút đó, một lời thổ lộ không quá nhiệt tình, thậm chí còn có chút quê mùa lại khiến mặt cô đỏ tới tận mang tai.
“Diệp Thanh Dương…"
“Hả?"
“Em đọc trên tạp chí, nói phụ nữ rất tham lam…" Cô cố ý thừa nước đục thả câu, ngừng lại.
“Cho nên…" Diệp Thanh Dương cười giống như không cười nhìn cô.
“Em nói một câu, anh nói theo em một câu, có được hay không?"
“Chuyện này với tham lam có liên quan gì với nhau?" Anh cười nhéo mũi cô một cái, rồi lại vỗ vỗ đầu cô, “Trí tưởng tượng cũng phong phú lắm chứ, chuyện này mà cũng có thể quan hệ với nhau sao?"
“Mặc kệ, em nói một câu, anh cũng phải nói theo em một câu!" Oanh Khế giãy nảy người ăn vạ.
“Được."
“Diệp Thanh Dương càng ngày càng thích Diệp Oanh Khê rồi…" Cô cười một cách vui vẻ khác thường.
“Diệp Thanh Dương càng ngày càng thích Diệp Oanh Khê rồi…" Anh cũng cười, lập lại một lần.
“Diệp Oanh Khê cũng càng ngày càng thích Diệp Thanh Dương…"
“Diệp Oanh Khê cũng càng ngày càng thích Diệp Thanh Dương…"
“Tôi nhất định phải cố gắng sống sót…" Lúc nói những lời này, Oanh Khê rụt cổ lại, sự vui vẻ lúc nãy hoàn toàn biến mất, giọng nói thầm thấp, giống như mang theo tiếng nức nở.
Diệp Thanh Dương vuốt tóc cô, nghiêm túc mở miệng nói: “Tôi nhất định phải cố gắng sống sót..."
Tác giả :
Duy Niệm