Nhiệm Vụ Nuôi Dưỡng Đặc Biệt
Chương 18: Bi thương
Diệp Thanh Dương thấy cô đã ngủ say, nên cứ để mặc cô ngủ, anh vẫn thay nước nóng nhiều lần. Đến khi anh đoán chừng cô đã đỡ hơn nhiều thì mới bưng chậu nước đi. Lúc trở về gấp gáp, anh cũng quên đi không đóng cửa. Bình thường anh ở nhà một mình, lại ở trong bộ đội đặc chủng, đóng cửa hay không cũng không ảnh hưởng lớn gì, cho nên đã không để ý nhiều.
Diệp Thanh Dương đứng trên sân thượng nhìn về phía phòng ăn ở dưới. Bên kia đèn đuốc sáng trưng, mơ hồ còn có thể nghe được tiếng người phấn khởi la hét. Anh quay đầu lại nhìn người đang nằm trên giường, thở dài một hơi rồi vào phòng cầm quần áo ngủ vào phòng tắm.
Trong lúc nước đang chảy, Diệp Thanh Dương nhìn bản thân mình phản chiếu trong gương mông lung sương mù, tay đang mở nút áo ngừng lại một chút. Mình đã sớm không còn là mình của những năm trước. Bất kể là tính tình hay năng lực đều đã thay đổi rất nhiều, những điều này anh đều có thể cảm nhận được. Duy chỉ có một điều là hôm nay anh mới giật mình phát giác, thời gian qua đi không để lại một chút dấu vết, cô nhóc kia đã trưởng thành rồi.
Những năm gần đây, tính tình cô trở nên tốt hơn, khéo léo hiểu chuyện khiến người ta yêu thương, nhưng tiềm thức của anh vẫn xem cô như một cô nhóc không hơn không kém. Bây giờ anh mới phát hiện đã không thể giống như trước được nữa, có nhiều việc phải nên kiêng dè. Dù sao cô cũng là một thiếu nữ, ở chung với một người đang ông độc thân thì cũng không hay ho gì.
Diệp Thanh Dương có chút phiền não cào cào mái tóc ngắn, cởi quần áo rồi đứng dưới vòi nước. Tắm vội tắm vàng xong, vừa mặc quần áo vào thì nghe được tiếng kêu thất thanh của Diệp Oanh Khê. Không kịp suy nghĩ nhiều, anh phòng vội ra khỏi vòng tằm, khi vừa tới ngưỡng cửa phòng ngủ thì nghe được giọng nói của một người con gái khác.
“Diệp Oanh Khê, mày không cần giả đò nữa. Tao biết rõ trong lòng mày đang nghĩ gì. Tao cho mày biết đó là không thể nào. Tao và mày đấu nhau từ nhỏ đến lớn, tao không có hứng thú đối phó với khả năng chiến đấu của mày về chuyện này. Sau này tao và mày đường ai nấy đi, nhưng tao cũng khuyên mày một câu, thức tỉnh sớm một chút đi, không cần nói chuyện nào khác, dựa vào quan hệ nhiều năm của hai người như thế, mày cho rằng chú ấy sẽ không để ý tới dư luận người đời hay sao?"
Diệp Oanh Khê nằm trên giường đối diện với Trần Đạp Tuyết, bộ dạng xinh đẹp của cô gái kia càng ngày càng chói sáng, cằm hất lên, biểu lộ tất cả sự kiêu ngạo đáng có. Đối mặt với người này, đột nhiên cô mất đi sức đối kháng. Từ nhỏ đến lớn vẫn như thế, cô gái ấy ngồi tít ở trên cao, được trăng sao vây quanh rọi sáng. Cô thì lại không có tiếng tăm gì, chỉ là khi cô bị xâm phạm đến thế giới riêng tư của mình thì mới không thể không mở miệng cắn lại một phát. Đây không phải công kích mà là tự bảo vệ.
“Trần Đạp Tuyết, hôm nay tôi thật sự không khỏe trong người, không muốn tranh cãi với cậu. Cậu đi đi."
“Chỉ biết kiếm cớ…" Trần Đạp Tuyết cười khinh miệt, “À, đúng rồi, đã quên nói với mày. Hôm đại hội thể dục thể thao học sinh, có người trong trường học của chúng ta có người hỏi thăm mày đó. Tao biết mày sẽ không vừa ý nên đã từ chối nó dùm mày. Tiện thể… nói cho bọn họ biết mày đã sớm trèo lên giường của Diệp Thanh Dương rồi."
“Trần Đạp Tuyết!" Diệp Oanh Khê còn chưa mở miệng thì phía sau đã truyền đến một tiếng quát giận dữ. Trong nháy mắt, cơ thể Trần Đạp Tuyết cứng đờ, máy móc xoay người lại nhìn người đàn ông đang nổi giận kia. Cô không biết anh đã đứng ở ngưỡng cửa bao lâu, nhưng lửa giận tỏa ra từ toàn thân kia khẳng định anh đã nghe hết câu nói của mình. Chỉ là suy nghĩ lại, cô ưỡn thẳng sống lưng, nghe được thì sao, đâu phải là bịa đặt! Cô đã nghe Trần An Bác nói qua từ trước, mấy năm nay Diệp Oanh Khê vẫn thích ngủ chung với Diệp Thanh Dương mà.
“Hôm nay là ngày chú Hai cháu kết hôn, cháu không ở dưới phòng ăn mà lại tới đây làm gì?" Tuy rằng Diệp Thanh Dương hỏi chuyện cô, nhưng ánh mắt lại dán trên mặt Diệp Oanh Khê.
“Ai thèm tham gia hôn lễ quân đội chứ?" Trần Đạp Tuyết khinh thường trợn mắt, đưa tay vân vê tóc của mình, “Đơn giản như vậy, đồ ăn lại dở, có chỗ nào giống đám cưới đâu? Mẹ cháu tan việc nhất định kéo cháu tới thăm cha một chút thôi."
“Vậy thì cháu vào phòng làm việc của cha cháu đi." Diệp Thanh Dương vừa nhìn thấy sắc mặt của Oanh Khê chuyển sang trắng bệch, đột nhiên trong lòng lại nổi bừng lửa giận, “Khuya lắm rồi, Oanh Khê cần nghỉ ngơi."
Trần Đạp Tuyết hừ lạnh một tiếng, vẫn kiên trì đứng thêm hai phút, thấy Diệp Thanh Dương hoàn toàn xem mình như không khí, thay Diệp Oanh Khê nhét lại góc chăn, rồi lại dựa vào đầu giường vỗ vỗ cánh tay, muốn ru cô ngủ. Anh chưa hề đối xử với người khác dịu dàng như thế!Trần Đạp Tuyết cắn môi, liếc xéo hai người đang kề cận nhau trên giường, hừ lạnh một tiếng trong mũi, đi ra ngoài vừa không cam lòng vừa khinh thường chán ghét.
Cửa bị đóng sập lại rung trời, Diệp Oanh Khê có chút luống cuống nhìn Diệp Thanh Dương trước mặt. Anh nhíu nhíu mày, đứng dậy đi kiểm tra cửa phòng. Khi trở về thì thấy cô đang ngọ ngoạy ngồi dậy, vô tội nhìn mình. Anh thở dài, đi qua, ôm cô vào lòng từ sau lưng, nhẹ giọng an ủi: “Không cần để ý những lời nói của con bé đó. Là chú không tốt, quên đóng cửa, để con bé đi vào. Bây giờ đã hết chuyện, nghỉ ngơi tốt đi."
“Chú ơi, chúng ta trò chuyện chút đi." Diệp Oanh Khê kéo tay áo của anh, giống như đã hạ quyết tâm, giữ anh lại.
Vẫn còn quá nhạy cảm, anh không biết làm gì hơn là nghe theo lời cô nói, từ từ dựa vào đầu giường, kéo chăn phủ lên hai người. Bàn tay ấm áp dịu dàng của anh để trên bụng cô, nhiệt độ cơ thể của anh từ từ truyền sang vùng bụng vẫn còn đang nhức nhối, hóa giải uất ức và đau khổ đang vây kín lòng cô.
“Còn đau?" Anh nhẹ giọng hỏi.
“Dạ." Cô gật đầu, đặt tay mình lên mu bàn tay của anh. Làn da mịt màng non nớt của cô thiếu nữ chạm phải làn da thô ráp bởi vì trường kỳ huấn luyện của người đàn ông, trong lòng cả hai đều có chút kinh sợ.
“Chú ở đây với cháu, cháu ráng ngủ một giấc, ngày mai tỉnh dậy sẽ khỏe hơn nhiều." Diệp Thanh Dương đưa tay kia lên khẽ vuốt vuốt mắt của cô, dụ dỗ: “Nhắm mắt lại mau."
Từ trước đến giờ Diệp Oanh Khê rất nghe lời, cho dù không buồn ngủ chút nào cũng sẽ nghe lời nhắm nghiền mắt lại. Lông mi mềm mại của cô chạm nhẹ lên lòng bàn tay của anh, khiến lòng anh giống như bị con kiến nhỏ cắn một cái, ngứa ngáy, khóe miệng nhếch lên, tự nhiên lại bật cười.
“Chú ơi…" Nghe được tiếng cười của anh, tròng mắt dưới mi đảo vòng, âm thành êm ái vang trong màn đêm yên tĩnh nghe rất êm tai.
“Cái gì?"
“Chú còn nhớ lúc trước ngủ chung với nhau chú đã nói cái gì không?"
“Nhớ chứ."
“Không đúng, chú không nhớ rồi." Diệp Oanh Khê khẽ xoay người trong lòng anh, tìm kiếm tư thế thỏa mái nhất, sau đó mới thở ra một hơi, nói tiếp, “Chú đã nói sẽ ở chung với cháu cả đời, nhưng chú quên rồi."
“Làm sao chú quên được?" Diệp Oanh Khê cười khẽ, “Đương nhiên là chú nhớ, chú đã đồng ý ở chung với cháu cả đời."
Diệp Oanh Khê không nói gì, nhắm mắt lại, cố gắng quên đi hình ảnh vừa rồi ở tiệc cưới, ánh mắt hâm mộ của Diệp Thanh Dương đối với Trần An Bác và Tần Manh. Tuy rằng anh nói anh chưa muốn kết hôn sớm, nhưng cô biết, đây không phải là lời nói tự đáy lòng. Có người đàn ông nào lại không muốn có một mái nhà? Nhất là người trong quân đội, bình yên mới chính là hi vọng lớn nhất trong lòng của bọn họ. Bình yên là cái gì chứ? Chính là vợ, là con, là lò sưởi đầu giường… Đáp án trong đầu đột nhiên hiện ra khiến cô bắt đầu cảm thấy đau khổ, bởi vì cô nguyện ý làm tất cả những điều này cho anh, nhưng vấn đề chính là thời gian, hết lần này đến lần khác đánh cô tan tác không thể chịu đựng nổi. Cô sợ anh sẽ đợi không nổi.
“Sao thế?" Diệp Thanh Dương mượn ánh đèn cúi đầu nhìn khuôn mặt bi thương của cô. Gần đây cô giống như rất dễ xúc động, anh tùy tiện nói một câu là có thể khiến cô rơi lệ, trong lòng sốt ruột nhưng lại chỉ đành bó tay.
“Không có gì." Cô lắc đầu, cọ mặt mình vào lòng anh, “Chú ơi, ngày mai cháu nấu cơm cho chú ăn."
“Không phải đã nói không được đụng nước lạnh à?" Anh cười, nhéo nhéo mũi cô, “Bây giờ không thích ăn cơm chú nấu nữa phải không? Ngại khó ăn rồi hả? Hả?"
“Cháu không có!" Cô có chút uất ức, chau mũi. Giống như chú chó nhỏ thường hay ghé mũi vào cổ anh hít hít vài cái, mùi vị quen thuộc tràn đầy khứ giác của cô, “Người chú thật thơm."
“Hình dung đàn ông mà dùng chữ ‘thơm’? Mấy năm nay học ngữ văn kiểu nào thế?" Diệp Thanh Dương vuốt vuốt tóc cô, suy nghĩ một lát rồi nói, “Vừa rồi chú có nghe được mấy lời của Trần Đạp Tuyết, bây giờ cháu đã mười lăm tuổi rồi, có một số việc chú nghĩ chú nên bàn bạc với cháu một chút."
Thân mình Diệp Oanh Khê run lên, gần như anh vừa dứt lời, cơ thể cô trở nên cứng ngắc."
“Thoải mái một chút, chú sẽ không mắng cháu đâu." Diệp Thanh Dương nghĩ rằng cô sợ, vỗ vỗ cánh tay cô để cô thả lỏng một chút, “Mặc dù đã lên trung học, sau đó sẽ vào cao trung, nhưng chú vẫn thấy cháu còn rất nhỏ, không nên nghĩ tới chuyện yêu đương gì đó. Ở tuổi của cháu không nên nghĩ đến những chuyện này, cho nên ở trường học, nếu quả thật có nam sinh… à, làm quen… vẫn nên giữ khoảng cách một chút, cháu có hiểu ý của chú không?"
“Nếu cháu yêu đương sớm ở trường học, chú có nổi giận không?" Lúc hỏi ra câu này, trong lòng Diệp Oanh Khê ít nhiều gì cũng có chút chờ đợi.
“Có, chú không những nổi giận mà còn có thể rất thất vọng."
Câu trả lời này rõ ràng đã lấy được lòng cô, gương mặt tối tăm lúc nãy lập tức rạng rỡ. Thân thể bé nhỏ cạ cạ anh, vui mừng bảo đảm: “Cháu chắc chắn sẽ không yêu sớm đâu!"
“Oanh Khê ngoan, nhất định sẽ nghe lời, dĩ nhiên chú yên tâm." Diệp Thanh Dương nói an ủi.
“Vậy chú có thích Oanh Khê không?" Diệp Oanh Khê ngượng ngùng đỏ mặt hỏi.
“Thích." Diệp Thanh Dương cười hôn lên trán cô một cái, “Đi ngủ mau."
“Dạ."
Trong lòng cô nhóc tràn đầy ngọt ngào, vùi mình vào ngực anh ngủ, từ từ hơi thở cũng trở nên trầm ổn. Anh cúi đầu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp, thở dài, vẫn còn nhạy cảm như vậy. Nhưng mình cũng đã chín chắn rồi, đến lúc phải nghĩ đến chuyện kết hôn thôi. Bình thường nói với người nhà không vội, đó là bởi vì chưa gặp được đối tượng thích hợp. Hôm nay Trần An Bác kết hôn, đột nhiên anh ý thức được, cứ như vậy hoài cũng không phải là biện pháp tốt. Vốn định tối này về sẽ bàn thử với cô bé chuyện này, nhưng mà… Bây giờ xem ra đành phải đợi cô bé lớn hơn một chút nữa rồi mới suy tính sau.
Đêm khuya sâu dần, hai người ôm chặt dựa vào nhau, một người mỉm cười, một người thở dài…
Diệp Thanh Dương đứng trên sân thượng nhìn về phía phòng ăn ở dưới. Bên kia đèn đuốc sáng trưng, mơ hồ còn có thể nghe được tiếng người phấn khởi la hét. Anh quay đầu lại nhìn người đang nằm trên giường, thở dài một hơi rồi vào phòng cầm quần áo ngủ vào phòng tắm.
Trong lúc nước đang chảy, Diệp Thanh Dương nhìn bản thân mình phản chiếu trong gương mông lung sương mù, tay đang mở nút áo ngừng lại một chút. Mình đã sớm không còn là mình của những năm trước. Bất kể là tính tình hay năng lực đều đã thay đổi rất nhiều, những điều này anh đều có thể cảm nhận được. Duy chỉ có một điều là hôm nay anh mới giật mình phát giác, thời gian qua đi không để lại một chút dấu vết, cô nhóc kia đã trưởng thành rồi.
Những năm gần đây, tính tình cô trở nên tốt hơn, khéo léo hiểu chuyện khiến người ta yêu thương, nhưng tiềm thức của anh vẫn xem cô như một cô nhóc không hơn không kém. Bây giờ anh mới phát hiện đã không thể giống như trước được nữa, có nhiều việc phải nên kiêng dè. Dù sao cô cũng là một thiếu nữ, ở chung với một người đang ông độc thân thì cũng không hay ho gì.
Diệp Thanh Dương có chút phiền não cào cào mái tóc ngắn, cởi quần áo rồi đứng dưới vòi nước. Tắm vội tắm vàng xong, vừa mặc quần áo vào thì nghe được tiếng kêu thất thanh của Diệp Oanh Khê. Không kịp suy nghĩ nhiều, anh phòng vội ra khỏi vòng tằm, khi vừa tới ngưỡng cửa phòng ngủ thì nghe được giọng nói của một người con gái khác.
“Diệp Oanh Khê, mày không cần giả đò nữa. Tao biết rõ trong lòng mày đang nghĩ gì. Tao cho mày biết đó là không thể nào. Tao và mày đấu nhau từ nhỏ đến lớn, tao không có hứng thú đối phó với khả năng chiến đấu của mày về chuyện này. Sau này tao và mày đường ai nấy đi, nhưng tao cũng khuyên mày một câu, thức tỉnh sớm một chút đi, không cần nói chuyện nào khác, dựa vào quan hệ nhiều năm của hai người như thế, mày cho rằng chú ấy sẽ không để ý tới dư luận người đời hay sao?"
Diệp Oanh Khê nằm trên giường đối diện với Trần Đạp Tuyết, bộ dạng xinh đẹp của cô gái kia càng ngày càng chói sáng, cằm hất lên, biểu lộ tất cả sự kiêu ngạo đáng có. Đối mặt với người này, đột nhiên cô mất đi sức đối kháng. Từ nhỏ đến lớn vẫn như thế, cô gái ấy ngồi tít ở trên cao, được trăng sao vây quanh rọi sáng. Cô thì lại không có tiếng tăm gì, chỉ là khi cô bị xâm phạm đến thế giới riêng tư của mình thì mới không thể không mở miệng cắn lại một phát. Đây không phải công kích mà là tự bảo vệ.
“Trần Đạp Tuyết, hôm nay tôi thật sự không khỏe trong người, không muốn tranh cãi với cậu. Cậu đi đi."
“Chỉ biết kiếm cớ…" Trần Đạp Tuyết cười khinh miệt, “À, đúng rồi, đã quên nói với mày. Hôm đại hội thể dục thể thao học sinh, có người trong trường học của chúng ta có người hỏi thăm mày đó. Tao biết mày sẽ không vừa ý nên đã từ chối nó dùm mày. Tiện thể… nói cho bọn họ biết mày đã sớm trèo lên giường của Diệp Thanh Dương rồi."
“Trần Đạp Tuyết!" Diệp Oanh Khê còn chưa mở miệng thì phía sau đã truyền đến một tiếng quát giận dữ. Trong nháy mắt, cơ thể Trần Đạp Tuyết cứng đờ, máy móc xoay người lại nhìn người đàn ông đang nổi giận kia. Cô không biết anh đã đứng ở ngưỡng cửa bao lâu, nhưng lửa giận tỏa ra từ toàn thân kia khẳng định anh đã nghe hết câu nói của mình. Chỉ là suy nghĩ lại, cô ưỡn thẳng sống lưng, nghe được thì sao, đâu phải là bịa đặt! Cô đã nghe Trần An Bác nói qua từ trước, mấy năm nay Diệp Oanh Khê vẫn thích ngủ chung với Diệp Thanh Dương mà.
“Hôm nay là ngày chú Hai cháu kết hôn, cháu không ở dưới phòng ăn mà lại tới đây làm gì?" Tuy rằng Diệp Thanh Dương hỏi chuyện cô, nhưng ánh mắt lại dán trên mặt Diệp Oanh Khê.
“Ai thèm tham gia hôn lễ quân đội chứ?" Trần Đạp Tuyết khinh thường trợn mắt, đưa tay vân vê tóc của mình, “Đơn giản như vậy, đồ ăn lại dở, có chỗ nào giống đám cưới đâu? Mẹ cháu tan việc nhất định kéo cháu tới thăm cha một chút thôi."
“Vậy thì cháu vào phòng làm việc của cha cháu đi." Diệp Thanh Dương vừa nhìn thấy sắc mặt của Oanh Khê chuyển sang trắng bệch, đột nhiên trong lòng lại nổi bừng lửa giận, “Khuya lắm rồi, Oanh Khê cần nghỉ ngơi."
Trần Đạp Tuyết hừ lạnh một tiếng, vẫn kiên trì đứng thêm hai phút, thấy Diệp Thanh Dương hoàn toàn xem mình như không khí, thay Diệp Oanh Khê nhét lại góc chăn, rồi lại dựa vào đầu giường vỗ vỗ cánh tay, muốn ru cô ngủ. Anh chưa hề đối xử với người khác dịu dàng như thế!Trần Đạp Tuyết cắn môi, liếc xéo hai người đang kề cận nhau trên giường, hừ lạnh một tiếng trong mũi, đi ra ngoài vừa không cam lòng vừa khinh thường chán ghét.
Cửa bị đóng sập lại rung trời, Diệp Oanh Khê có chút luống cuống nhìn Diệp Thanh Dương trước mặt. Anh nhíu nhíu mày, đứng dậy đi kiểm tra cửa phòng. Khi trở về thì thấy cô đang ngọ ngoạy ngồi dậy, vô tội nhìn mình. Anh thở dài, đi qua, ôm cô vào lòng từ sau lưng, nhẹ giọng an ủi: “Không cần để ý những lời nói của con bé đó. Là chú không tốt, quên đóng cửa, để con bé đi vào. Bây giờ đã hết chuyện, nghỉ ngơi tốt đi."
“Chú ơi, chúng ta trò chuyện chút đi." Diệp Oanh Khê kéo tay áo của anh, giống như đã hạ quyết tâm, giữ anh lại.
Vẫn còn quá nhạy cảm, anh không biết làm gì hơn là nghe theo lời cô nói, từ từ dựa vào đầu giường, kéo chăn phủ lên hai người. Bàn tay ấm áp dịu dàng của anh để trên bụng cô, nhiệt độ cơ thể của anh từ từ truyền sang vùng bụng vẫn còn đang nhức nhối, hóa giải uất ức và đau khổ đang vây kín lòng cô.
“Còn đau?" Anh nhẹ giọng hỏi.
“Dạ." Cô gật đầu, đặt tay mình lên mu bàn tay của anh. Làn da mịt màng non nớt của cô thiếu nữ chạm phải làn da thô ráp bởi vì trường kỳ huấn luyện của người đàn ông, trong lòng cả hai đều có chút kinh sợ.
“Chú ở đây với cháu, cháu ráng ngủ một giấc, ngày mai tỉnh dậy sẽ khỏe hơn nhiều." Diệp Thanh Dương đưa tay kia lên khẽ vuốt vuốt mắt của cô, dụ dỗ: “Nhắm mắt lại mau."
Từ trước đến giờ Diệp Oanh Khê rất nghe lời, cho dù không buồn ngủ chút nào cũng sẽ nghe lời nhắm nghiền mắt lại. Lông mi mềm mại của cô chạm nhẹ lên lòng bàn tay của anh, khiến lòng anh giống như bị con kiến nhỏ cắn một cái, ngứa ngáy, khóe miệng nhếch lên, tự nhiên lại bật cười.
“Chú ơi…" Nghe được tiếng cười của anh, tròng mắt dưới mi đảo vòng, âm thành êm ái vang trong màn đêm yên tĩnh nghe rất êm tai.
“Cái gì?"
“Chú còn nhớ lúc trước ngủ chung với nhau chú đã nói cái gì không?"
“Nhớ chứ."
“Không đúng, chú không nhớ rồi." Diệp Oanh Khê khẽ xoay người trong lòng anh, tìm kiếm tư thế thỏa mái nhất, sau đó mới thở ra một hơi, nói tiếp, “Chú đã nói sẽ ở chung với cháu cả đời, nhưng chú quên rồi."
“Làm sao chú quên được?" Diệp Oanh Khê cười khẽ, “Đương nhiên là chú nhớ, chú đã đồng ý ở chung với cháu cả đời."
Diệp Oanh Khê không nói gì, nhắm mắt lại, cố gắng quên đi hình ảnh vừa rồi ở tiệc cưới, ánh mắt hâm mộ của Diệp Thanh Dương đối với Trần An Bác và Tần Manh. Tuy rằng anh nói anh chưa muốn kết hôn sớm, nhưng cô biết, đây không phải là lời nói tự đáy lòng. Có người đàn ông nào lại không muốn có một mái nhà? Nhất là người trong quân đội, bình yên mới chính là hi vọng lớn nhất trong lòng của bọn họ. Bình yên là cái gì chứ? Chính là vợ, là con, là lò sưởi đầu giường… Đáp án trong đầu đột nhiên hiện ra khiến cô bắt đầu cảm thấy đau khổ, bởi vì cô nguyện ý làm tất cả những điều này cho anh, nhưng vấn đề chính là thời gian, hết lần này đến lần khác đánh cô tan tác không thể chịu đựng nổi. Cô sợ anh sẽ đợi không nổi.
“Sao thế?" Diệp Thanh Dương mượn ánh đèn cúi đầu nhìn khuôn mặt bi thương của cô. Gần đây cô giống như rất dễ xúc động, anh tùy tiện nói một câu là có thể khiến cô rơi lệ, trong lòng sốt ruột nhưng lại chỉ đành bó tay.
“Không có gì." Cô lắc đầu, cọ mặt mình vào lòng anh, “Chú ơi, ngày mai cháu nấu cơm cho chú ăn."
“Không phải đã nói không được đụng nước lạnh à?" Anh cười, nhéo nhéo mũi cô, “Bây giờ không thích ăn cơm chú nấu nữa phải không? Ngại khó ăn rồi hả? Hả?"
“Cháu không có!" Cô có chút uất ức, chau mũi. Giống như chú chó nhỏ thường hay ghé mũi vào cổ anh hít hít vài cái, mùi vị quen thuộc tràn đầy khứ giác của cô, “Người chú thật thơm."
“Hình dung đàn ông mà dùng chữ ‘thơm’? Mấy năm nay học ngữ văn kiểu nào thế?" Diệp Thanh Dương vuốt vuốt tóc cô, suy nghĩ một lát rồi nói, “Vừa rồi chú có nghe được mấy lời của Trần Đạp Tuyết, bây giờ cháu đã mười lăm tuổi rồi, có một số việc chú nghĩ chú nên bàn bạc với cháu một chút."
Thân mình Diệp Oanh Khê run lên, gần như anh vừa dứt lời, cơ thể cô trở nên cứng ngắc."
“Thoải mái một chút, chú sẽ không mắng cháu đâu." Diệp Thanh Dương nghĩ rằng cô sợ, vỗ vỗ cánh tay cô để cô thả lỏng một chút, “Mặc dù đã lên trung học, sau đó sẽ vào cao trung, nhưng chú vẫn thấy cháu còn rất nhỏ, không nên nghĩ tới chuyện yêu đương gì đó. Ở tuổi của cháu không nên nghĩ đến những chuyện này, cho nên ở trường học, nếu quả thật có nam sinh… à, làm quen… vẫn nên giữ khoảng cách một chút, cháu có hiểu ý của chú không?"
“Nếu cháu yêu đương sớm ở trường học, chú có nổi giận không?" Lúc hỏi ra câu này, trong lòng Diệp Oanh Khê ít nhiều gì cũng có chút chờ đợi.
“Có, chú không những nổi giận mà còn có thể rất thất vọng."
Câu trả lời này rõ ràng đã lấy được lòng cô, gương mặt tối tăm lúc nãy lập tức rạng rỡ. Thân thể bé nhỏ cạ cạ anh, vui mừng bảo đảm: “Cháu chắc chắn sẽ không yêu sớm đâu!"
“Oanh Khê ngoan, nhất định sẽ nghe lời, dĩ nhiên chú yên tâm." Diệp Thanh Dương nói an ủi.
“Vậy chú có thích Oanh Khê không?" Diệp Oanh Khê ngượng ngùng đỏ mặt hỏi.
“Thích." Diệp Thanh Dương cười hôn lên trán cô một cái, “Đi ngủ mau."
“Dạ."
Trong lòng cô nhóc tràn đầy ngọt ngào, vùi mình vào ngực anh ngủ, từ từ hơi thở cũng trở nên trầm ổn. Anh cúi đầu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp, thở dài, vẫn còn nhạy cảm như vậy. Nhưng mình cũng đã chín chắn rồi, đến lúc phải nghĩ đến chuyện kết hôn thôi. Bình thường nói với người nhà không vội, đó là bởi vì chưa gặp được đối tượng thích hợp. Hôm nay Trần An Bác kết hôn, đột nhiên anh ý thức được, cứ như vậy hoài cũng không phải là biện pháp tốt. Vốn định tối này về sẽ bàn thử với cô bé chuyện này, nhưng mà… Bây giờ xem ra đành phải đợi cô bé lớn hơn một chút nữa rồi mới suy tính sau.
Đêm khuya sâu dần, hai người ôm chặt dựa vào nhau, một người mỉm cười, một người thở dài…
Tác giả :
Duy Niệm