Nhi Tử Dị Năng Của Mẫu Thân Hỏa Thần
Chương 30
“Nếu ta đưa cho ngươi, ai biết ngươi có nuốt riêng bạc của ta hay không" Hàn Chỉ này hoàn toàn khác với những nam tử nàng từng gặp qua, nàng cảm thấy hắn quá thần bí.
Có lẽ, cũng bởi vì thần bí như thế mà nàng mới không hiểu rõ hắn. Có lẽ, đối với hắn thì nàng chính là một thứ khiến hắn cảm thấy hiếu kì. Dù sao, loại cảm xúc như vậy nàng chưa bao giờ cảm nhận.
“Thật đúng là tiền đặt vào trong mắt!" Hàn Chỉ hơi có chút bất đắc dĩ, lắc lắc đầu.
“Không phải ngươi nói sẽ giúp ta đổi ra ngân phiếu sao? Muốn đổi như thế nào?" Vân Liệt Diễm nhìn nhìn, ở đây chỉ có hai người bọn họ, lại có tới mấy chiếc rương. Nghênh ngang đi đổi, không gây chú ý mới là lạ!
“Ra đây!" Hàn Chỉ nhàn nhạt mở miệng, lập tức có vài hắc y nhân từ trong góc xông ra.
“Đem những châu báu này đổi thành ngân phiếu" Hàn Chỉ phất phất tay, nhóm hắc y nhân kia liền biến mất cùng đống châu báu.
Nháy mắt, Vân Liệt Diễm trợn mắt há hốc miệng.
“Bọn họ vẫn luôn đi theo ta sao?" Đợi đến lúc những hắc y nhân kia biến mất, Vân Liệt Diễm mới mở miệng hỏi.
Hàn Chỉ nhẹ gật đầu.
Vân Liệt Diễm nhìn theo phương hướng biến mất của những người kia, như có điều suy nghĩ. Bọn họ đi theo hai người lâu như vậy, nàng cũng không phát hiện ra, có thể thấy được tố chất của những hắc y nhân này đã đạt đến cảnh giới nhất định, quả thật có thể so sánh với đặc công hiện đại rồi, thậm chí còn cường hãn hơn.
Lúc còn ở hiện đại, nàng chỉ phụ trách phân phối nhiệm vụ, hoặc tự minh thi hành, chưa từng nghĩ đến chuyện tự tạo thế lực cho bản thân mình. Hôm nay, ngay tại thế giới xa lạ này, mọi thứ đều cần phải có thực lực. Nàng một thân một mình ở thế giới này, nửa bước cũng khó đi. Có rất nhiều chuyện tự mình làm lại rất bất tiện, có lẽ nàng cũng có thể tự bồi dưỡng thế lực của riêng mình.
Vân Liệt Diễm quay đầu lại, nhìn thấy Hàn Chỉ cũng đang nhìn mình. Chẳng biết tại sao nàng lại cảm thấy Hàn Chỉ đưa nàng đi là có dụng ý riêng.
Nàng có thể tinh tường thấy được, hắn nhất định là có mục đích mới tiếp cận nàng, nhưng nàng lại hoàn toàn không biết được. Người nam nhân này khiến cho người khác nhìn không thấu.
Ước chừng qua một chút thời gian, lại có hắc y nhân đưa ngân phiếu tới, trực tiếp đặt vào tay Vân Liệt Diễm. Nàng vui vẻ cầm ngân phiếu đếm, quả thật là một số tiền phi nghĩa! Mấy ngàn vạn lượng bạch ngân, tuy nói không phải hoàng kim nhưng cũng là rất nhiều.
“Đi thôi, phải trở về rồi!" Hàn Chỉ nhìn gương mặt hớn hở của nàng, hơi ôm ngang eo nàng, lại giống như lúc đến mà dùng khinh công đưa nàng trở về phủ Thừa Tướng.
Chỉ là, Hàn Chỉ đưa nàng về phủ Thừa Tướng xong liền rời đi, nửa câu cũng không nói.
Vân Liệt Diễm muốn hỏi hắn, muốn tìm hắn thì phải đến đâu. Thế nhưng hắn cũng đã đi xa rồi.
Mộc Miên từ tiểu viện của Vân Phụng Khải trở về, không nhìn thấy Vân Liệt Diễm liền sốt ruột đi tìm hơn nửa ngày. Đang định chạy ra ngoài thông báo cho Vân Phụng Khải thì lại nhìn thấy Vân Liệt Diễm mặt mày hớn hở trở về.
“Tiểu thư, người đi đâu vậy? Vế thương của người…" Mộc Miên nhìn Vân Liệt Diễm bằng ánh mắt kì quái. Tiểu thư không phải bị trọng thương sao?
“Thương thế của ta? Không có việc gì nữa" Vân Liệt Diễm khoát khoát tay, tâm tinh khá tốt nói với Mộc Miên: “Mộc Tiểu Bạch, ta nghĩ kĩ rồi, chúng ta đi Nam Đường, đến Phượng gia đi"
Vân Liệt Diễm vốn định rời khỏi đây, sống một cuộc sống của mình. Thế nhưng sau vài ngày ngắn ngủi nàng đã hiểu, không có thực lực thì cho dù nàng có ở nơi nào cũng không thể tuỳ tâm sở dục được. Nàng chán ghét nhất chính là bị trói buộc, Vân gia nàng không thích, tất nhiên sẽ không sống ở đây. Thế cho nên, lựa chọn tốt nhất chính là Phượng gia. Phượng gia là đệ nhất thế gia trên đại lục, tất nhiên thế nhân tuyệt học võ lâm nhiều không thể tưởng tượng được, đúng lúc nàng cũng vì học võ mà muốn bôn tẩu khắp nơi.
“Tiểu thư, người thật sự đã nghĩ thông suốt rồi sao?" Mộc Miên kích động nắm tà áo Vân Liệt Diễm. Thật tốt quá! Thật là tốt quá! Các nàng rốt cuộc không cần sống mà không có tôn nghiêm ở Vân gia này nữa rồi!
“Mộc Miên, những năm nay thật uỷ khuất cho ngươi rồi!" Vân Liệt Diễm nhìn thần sắc Mộc Miên, cũng biết nàng đang nghĩ gì. Với tư chất của nàng ta, ở bên nàng lãng phí nhiều năm như vậy, trong nội tâm hẳn là có tiếc nuối.
“Tiểu thư, người nói cái gì đó? Nô tì là cam tâm tình nguyện ở bên cạnh người. Phu nhân đối với ta có ân cứu mạng, nếu không có người, Mộc Miên đã sớm chết đói rồi, làm sao còn có được ngày hôm nay chứ?" Mộc Miên lắc đầu. Cả đời này nàng có thể gặp được phu nhân, có thể chăm sóc cho tiểu thư đã là phúc phần của nàng rồi. Nàng hoàn toàn không thích chỗ này, đó là bởi vì nàng không thích nhìn kẻ khác khinh thường tiểu thư.
“Được được! Ta biết, ta biết, Mộc Tiểu Bạch thân yêu" Vân Liệt Diễm thu vẻ nghiêm nghị, lại bày ra bộ dạng bất cất đời.
Mộc Miên nở nụ cười. Bộ dạng thế này mới giống tiểu thư, giống như cái gì cũng không để trong lòng, nhưng thật ra cái gì cũng biết rõ cả.
“Chúng ta khi nào thì đi?" Vân Liệt Diễm đối với nơi này cũng không có gì lưu luyến cả. Đồ bỏ đi Hiên Viên Minh kia, chờ một ngày kia gặp lại, nhất định phải tính sổ với hắn ta.
“Tiểu thư, chúng ta sợ là không thể đi ngay được" Mộc Miên thở dài: “Tuy nói chuyện trong Vân gia cũng không có liên quan gì đến chúng ta, nhưng người thân là trưởng nữ Vân gia, nhất định phải có mặt trong đại hội tìm người thừa kế mười năm một lần của Vân gia. Nếu người không xuất hiện, phỏng chừng Đại lão gia nhất định sẽ đuổi giết người đến tận chân trời góc biển. Cũng chỉ có một hai tháng, sẽ trôi qua nhanh thôi, đến lúc đó đi cũng không muộn. Dù sao người thừa kế này nhất định là Đại thiếu gia rồi"
Tiểu thư nhà nàng mặc dù có chút thần thông quảng đại, nhưng vốn dĩ không thể so sánh với người vừa đột phá thanh cấp như Đại thiếu gia.
“Vậy đợi một hai tháng đi, dù sao tiểu thúc thúc cũng hiếm khi trở về" Vân Liệt Diễm nghĩ nghĩ, cũng chỉ một hai tháng mà thôi, cũng không trì hoãn chuyện gì.
Mộc Miên gật gật đầu: “Tiểu thư, nô tỳ phải bắt đầu sắp xếp vài thứ. Trước khi phu nhân lâm chung có lưu lại không ít của cải, bây giờ bán hết thì chúng ta nhất định sẽ không thiếu ngân lượng"
“Cái gì? Mẫu thân còn để lại tài sản cho ta?" Vân Liệt Diễm kinh ngạc. Nàng còn nghĩ rằng mình là một kẻ nghèo, chỉ cần nhìn nàng hàng ngày đều bị những người trong phủ này ức hiếp sẽ rõ, số tiền được cấp mỗi tháng phỏng chừng còn chưa đủ để ăn cơm.
“Tiểu thư, nếu phu nhân không lưu lại tài sản, chúng ta đã chết đói từ lâu rồi…" Mộc Miên liếc mắt nhìn Vân Liệt Diễm một cái. Nhị phu nhân tuy rằng có nói sẽ không khấu trừ tiền tiêu hằng tháng của tiểu thư nàng, nhưng thực tế trên tay nàng cũng không có vài đồng bạc, chủ yếu đều bị những nha hoàn cùng ma ma trong viện tự ý chia ra.
“Mẫu thân ta lưu lại cái gì?" Vân Liệt Diễm kích động, nàng cảm thấy mình lại sắp trở thành một tiểu phú bà.
“Ruộng tốt trăm mẫu, tiểu viện lớn nhỏ chắc cũng có hơn mười chỗ, ngân phiếu cũng không có thiếu, à còn có một chiếc rương. Phu nhân nói chiếc rương kia phải chờ tới lúc tiểu thư thành thân mới lấy ra làm hồi môn cho người, nô tỳ cũng chưa có mở ra nhìn bao giờ"
“Mau đem tới cho ta xem xem" Vân Liệt Diễm cảm thấy hôm nay là một ngày thật tốt, mới gom được một số tiền phi nghĩa, bây giờ lại có tin tốt lành này.
Có lẽ, cũng bởi vì thần bí như thế mà nàng mới không hiểu rõ hắn. Có lẽ, đối với hắn thì nàng chính là một thứ khiến hắn cảm thấy hiếu kì. Dù sao, loại cảm xúc như vậy nàng chưa bao giờ cảm nhận.
“Thật đúng là tiền đặt vào trong mắt!" Hàn Chỉ hơi có chút bất đắc dĩ, lắc lắc đầu.
“Không phải ngươi nói sẽ giúp ta đổi ra ngân phiếu sao? Muốn đổi như thế nào?" Vân Liệt Diễm nhìn nhìn, ở đây chỉ có hai người bọn họ, lại có tới mấy chiếc rương. Nghênh ngang đi đổi, không gây chú ý mới là lạ!
“Ra đây!" Hàn Chỉ nhàn nhạt mở miệng, lập tức có vài hắc y nhân từ trong góc xông ra.
“Đem những châu báu này đổi thành ngân phiếu" Hàn Chỉ phất phất tay, nhóm hắc y nhân kia liền biến mất cùng đống châu báu.
Nháy mắt, Vân Liệt Diễm trợn mắt há hốc miệng.
“Bọn họ vẫn luôn đi theo ta sao?" Đợi đến lúc những hắc y nhân kia biến mất, Vân Liệt Diễm mới mở miệng hỏi.
Hàn Chỉ nhẹ gật đầu.
Vân Liệt Diễm nhìn theo phương hướng biến mất của những người kia, như có điều suy nghĩ. Bọn họ đi theo hai người lâu như vậy, nàng cũng không phát hiện ra, có thể thấy được tố chất của những hắc y nhân này đã đạt đến cảnh giới nhất định, quả thật có thể so sánh với đặc công hiện đại rồi, thậm chí còn cường hãn hơn.
Lúc còn ở hiện đại, nàng chỉ phụ trách phân phối nhiệm vụ, hoặc tự minh thi hành, chưa từng nghĩ đến chuyện tự tạo thế lực cho bản thân mình. Hôm nay, ngay tại thế giới xa lạ này, mọi thứ đều cần phải có thực lực. Nàng một thân một mình ở thế giới này, nửa bước cũng khó đi. Có rất nhiều chuyện tự mình làm lại rất bất tiện, có lẽ nàng cũng có thể tự bồi dưỡng thế lực của riêng mình.
Vân Liệt Diễm quay đầu lại, nhìn thấy Hàn Chỉ cũng đang nhìn mình. Chẳng biết tại sao nàng lại cảm thấy Hàn Chỉ đưa nàng đi là có dụng ý riêng.
Nàng có thể tinh tường thấy được, hắn nhất định là có mục đích mới tiếp cận nàng, nhưng nàng lại hoàn toàn không biết được. Người nam nhân này khiến cho người khác nhìn không thấu.
Ước chừng qua một chút thời gian, lại có hắc y nhân đưa ngân phiếu tới, trực tiếp đặt vào tay Vân Liệt Diễm. Nàng vui vẻ cầm ngân phiếu đếm, quả thật là một số tiền phi nghĩa! Mấy ngàn vạn lượng bạch ngân, tuy nói không phải hoàng kim nhưng cũng là rất nhiều.
“Đi thôi, phải trở về rồi!" Hàn Chỉ nhìn gương mặt hớn hở của nàng, hơi ôm ngang eo nàng, lại giống như lúc đến mà dùng khinh công đưa nàng trở về phủ Thừa Tướng.
Chỉ là, Hàn Chỉ đưa nàng về phủ Thừa Tướng xong liền rời đi, nửa câu cũng không nói.
Vân Liệt Diễm muốn hỏi hắn, muốn tìm hắn thì phải đến đâu. Thế nhưng hắn cũng đã đi xa rồi.
Mộc Miên từ tiểu viện của Vân Phụng Khải trở về, không nhìn thấy Vân Liệt Diễm liền sốt ruột đi tìm hơn nửa ngày. Đang định chạy ra ngoài thông báo cho Vân Phụng Khải thì lại nhìn thấy Vân Liệt Diễm mặt mày hớn hở trở về.
“Tiểu thư, người đi đâu vậy? Vế thương của người…" Mộc Miên nhìn Vân Liệt Diễm bằng ánh mắt kì quái. Tiểu thư không phải bị trọng thương sao?
“Thương thế của ta? Không có việc gì nữa" Vân Liệt Diễm khoát khoát tay, tâm tinh khá tốt nói với Mộc Miên: “Mộc Tiểu Bạch, ta nghĩ kĩ rồi, chúng ta đi Nam Đường, đến Phượng gia đi"
Vân Liệt Diễm vốn định rời khỏi đây, sống một cuộc sống của mình. Thế nhưng sau vài ngày ngắn ngủi nàng đã hiểu, không có thực lực thì cho dù nàng có ở nơi nào cũng không thể tuỳ tâm sở dục được. Nàng chán ghét nhất chính là bị trói buộc, Vân gia nàng không thích, tất nhiên sẽ không sống ở đây. Thế cho nên, lựa chọn tốt nhất chính là Phượng gia. Phượng gia là đệ nhất thế gia trên đại lục, tất nhiên thế nhân tuyệt học võ lâm nhiều không thể tưởng tượng được, đúng lúc nàng cũng vì học võ mà muốn bôn tẩu khắp nơi.
“Tiểu thư, người thật sự đã nghĩ thông suốt rồi sao?" Mộc Miên kích động nắm tà áo Vân Liệt Diễm. Thật tốt quá! Thật là tốt quá! Các nàng rốt cuộc không cần sống mà không có tôn nghiêm ở Vân gia này nữa rồi!
“Mộc Miên, những năm nay thật uỷ khuất cho ngươi rồi!" Vân Liệt Diễm nhìn thần sắc Mộc Miên, cũng biết nàng đang nghĩ gì. Với tư chất của nàng ta, ở bên nàng lãng phí nhiều năm như vậy, trong nội tâm hẳn là có tiếc nuối.
“Tiểu thư, người nói cái gì đó? Nô tì là cam tâm tình nguyện ở bên cạnh người. Phu nhân đối với ta có ân cứu mạng, nếu không có người, Mộc Miên đã sớm chết đói rồi, làm sao còn có được ngày hôm nay chứ?" Mộc Miên lắc đầu. Cả đời này nàng có thể gặp được phu nhân, có thể chăm sóc cho tiểu thư đã là phúc phần của nàng rồi. Nàng hoàn toàn không thích chỗ này, đó là bởi vì nàng không thích nhìn kẻ khác khinh thường tiểu thư.
“Được được! Ta biết, ta biết, Mộc Tiểu Bạch thân yêu" Vân Liệt Diễm thu vẻ nghiêm nghị, lại bày ra bộ dạng bất cất đời.
Mộc Miên nở nụ cười. Bộ dạng thế này mới giống tiểu thư, giống như cái gì cũng không để trong lòng, nhưng thật ra cái gì cũng biết rõ cả.
“Chúng ta khi nào thì đi?" Vân Liệt Diễm đối với nơi này cũng không có gì lưu luyến cả. Đồ bỏ đi Hiên Viên Minh kia, chờ một ngày kia gặp lại, nhất định phải tính sổ với hắn ta.
“Tiểu thư, chúng ta sợ là không thể đi ngay được" Mộc Miên thở dài: “Tuy nói chuyện trong Vân gia cũng không có liên quan gì đến chúng ta, nhưng người thân là trưởng nữ Vân gia, nhất định phải có mặt trong đại hội tìm người thừa kế mười năm một lần của Vân gia. Nếu người không xuất hiện, phỏng chừng Đại lão gia nhất định sẽ đuổi giết người đến tận chân trời góc biển. Cũng chỉ có một hai tháng, sẽ trôi qua nhanh thôi, đến lúc đó đi cũng không muộn. Dù sao người thừa kế này nhất định là Đại thiếu gia rồi"
Tiểu thư nhà nàng mặc dù có chút thần thông quảng đại, nhưng vốn dĩ không thể so sánh với người vừa đột phá thanh cấp như Đại thiếu gia.
“Vậy đợi một hai tháng đi, dù sao tiểu thúc thúc cũng hiếm khi trở về" Vân Liệt Diễm nghĩ nghĩ, cũng chỉ một hai tháng mà thôi, cũng không trì hoãn chuyện gì.
Mộc Miên gật gật đầu: “Tiểu thư, nô tỳ phải bắt đầu sắp xếp vài thứ. Trước khi phu nhân lâm chung có lưu lại không ít của cải, bây giờ bán hết thì chúng ta nhất định sẽ không thiếu ngân lượng"
“Cái gì? Mẫu thân còn để lại tài sản cho ta?" Vân Liệt Diễm kinh ngạc. Nàng còn nghĩ rằng mình là một kẻ nghèo, chỉ cần nhìn nàng hàng ngày đều bị những người trong phủ này ức hiếp sẽ rõ, số tiền được cấp mỗi tháng phỏng chừng còn chưa đủ để ăn cơm.
“Tiểu thư, nếu phu nhân không lưu lại tài sản, chúng ta đã chết đói từ lâu rồi…" Mộc Miên liếc mắt nhìn Vân Liệt Diễm một cái. Nhị phu nhân tuy rằng có nói sẽ không khấu trừ tiền tiêu hằng tháng của tiểu thư nàng, nhưng thực tế trên tay nàng cũng không có vài đồng bạc, chủ yếu đều bị những nha hoàn cùng ma ma trong viện tự ý chia ra.
“Mẫu thân ta lưu lại cái gì?" Vân Liệt Diễm kích động, nàng cảm thấy mình lại sắp trở thành một tiểu phú bà.
“Ruộng tốt trăm mẫu, tiểu viện lớn nhỏ chắc cũng có hơn mười chỗ, ngân phiếu cũng không có thiếu, à còn có một chiếc rương. Phu nhân nói chiếc rương kia phải chờ tới lúc tiểu thư thành thân mới lấy ra làm hồi môn cho người, nô tỳ cũng chưa có mở ra nhìn bao giờ"
“Mau đem tới cho ta xem xem" Vân Liệt Diễm cảm thấy hôm nay là một ngày thật tốt, mới gom được một số tiền phi nghĩa, bây giờ lại có tin tốt lành này.
Tác giả :
Khương Lê