Nhi Tử Dị Năng Của Mẫu Thân Hỏa Thần
Chương 117: Thoát khỏi Hỏa thành
Ta vốn dĩ cũng không muốn tổn thương ngươi, Tử Mộ lại càng không muốn" Vinh Hình lắc lắc đầu, nói tiếp: “Nếu ngươi chấp nhận ở bên cạnh Tử Mộ thì mọi chuyện đều sẽ được giải quyết. Lúc trước vì trao đổi tin tức của ngươi, Tử Mộ đã lập lời thể sẽ toàn tâm toàn ý bảo vệ gia tộc Hỏa thị trong vòng một trăm năm. Nếu ngươi gả cho Tử Mộ, Đại trưởng lão cũng sẽ tuân thủ lời hứa, tuyệt đối không tổn thương ngươi"
“Các ngươi có không hỏi ý kiến của ta trước sao?" Vân Liệt Diễm tức giận ngồi bệt xuống bậc thang trong hoa viên. Có thể nào nàng cũng không ngờ vừa đến đại lục Thần Chi đã phải vô duyên vô cớ gặp chuyện như vậy.
“Ai mà ngờ ngươi lại là một nữ nhân lẳng lơ như vậy chứ?" Vinh Hình cũng ngồi xuống bên cạnh nàng. Chuyện này cũng không thể tính hết lên đầu bọn họ được.
“Ta đã nói bao nhiêu lần rồi, ta không phải là Liệt Diễm. Ngươi không hiểu thì kệ ngươi, ta cũng không muốn nói thêm với ngươi cái gì nữa" Nhiều lời vô ích, Vân Liệt Diễm bây giờ có nói gì cũng vô dụng. Ngay từ đầu Vinh đã lôi Đại trưởng lão ra doạ nàng thì vốn dĩ không có ý định muốn thả nàng đi.
Nàng, hiểu rõ lòng dạ của bọn họ.
“Ta có thể giúp ngươi trốn khỏi đây, còn sau khi rời khỏi biệt viện rồi phải đi đâu, đành phải dựa vào một mình ngươi thôi. Thế nhưng ta vẫn phải nói trước, ngươi trốn không thoát đâu" Hỏa thành là nơi nào, không ai rõ ràng hơn so với Vinh Hình. Thế nhưng hắn cũng hiểu để Vân Liệt Diễm ở lại nơi này cũng không phải là một chuyện tốt. Lòng của nàng không đặt trên người Tử Mộ, nếu tiếp tục giữ nàng lại thì cho dù Tử Mộ có thành thân cũng không thể thay đổi được sự thật đó.
Nàng là người đã có phu quân, huống chi phu quân của nàng hình như vẫn còn sống rất khỏe mạnh, thậm chí còn có quan hệ sâu sa với gia tộc Hàn thị. Lão quái vật Hàn Lăng kia từ trước đến nay là người vô cùng bao che khuyết điểm, nếu thật sự chọc phải đầu của ông ta thì gia tộc Hỏa thị cũng không còn an bình nữa.
Còn nếu như để Vân Liệt Diễm rời đi, không biết Tử Mộ có lại bị tổn thương nữa hay không. Hắn ta đã trả giá nhiều như vậy, cho dù không chiếm được cũng không thể lại tiếp tục bị tổn thương. Nếu từ nay về sau Vân Liệt Diễm biến mất khỏi phạm vi gia tộc Hỏa thị, ít nhất là phải đến một trăm năm sau, khi ước định của Tử Mộ và Hỏa thị chấm dứt, là ngày Tử Mộ có thể quay về khoảng thời gian tự do tự tại của mình. Thế giới này lớn như vậy, hắn tin rằng Tử Mộ cũng có thể bắt đầu lại một lần nữa, tìm được hạnh phúc chân chính thuộc về hắn ta.
Cho nên, Vinh Hình bây giờ lại rất muốn thả Vân Liệt Diễm đi.
Thế nhưng đây cũng không phải là chuyện dễ dàng. Mặc dù Thần cấp bát giai là một giới hạn nhưng mỗi một gia tộc cũng đều có vài cao thủ Thần cấp thất giai, Thần cấp lục giai lại càng không ít. Hắn cũng không tự tin đến nỗi nghĩ rằng chỉ bằng thực lực của mình là có thể đối kháng với Đại trưởng lão, an an ổn ổn đưa Vân Liệt Diễm ra ngoài.
Cho nên, nhiều nhất hắn có thể làm chỉ là đưa Vân Liệt Diễm ra khỏi biệt viện này mà thôi. Hắn không có cách nào đối kháng với gia tộc Hỏa thị, mà Tử Mộ lại càng không thể. Bọn họ đưa Vân Liệt Diễm đến đây, lại không có cách nào đưa nàng ra ngoài.
“Ngươi thật sự có thể đưa ta ra ngoài sao?" Vân Liệt Diễm nghe thấy lời của Vinh Hình, lập tức kích động.
Mới vừa rồi nàng còn nghĩ rốt cuộc phải làm thế nào để có thể ‘thần không biết quỷ không hay’ thoát khỏi đám người đến giám thị này, bây giờ Vinh Hình nói sẽ giúp nàng, Vân Liệt Diễm làm sao không kích động cho được.
Thế nhưng, chẳng lẽ hắn có mưu đồ khác với nàng sao?
Vân Liệt Diễm liếc nhìn Vinh Hình bằng ánh mắt nghi ngờ đề phòng.
“Đừng có dùng ánh mắt đó nhìn ta, ngươi nên biết vì sao ta không muốn ngươi tiếp tục ở lại nơi này" Vinh Hình biết Vân Liệt Diễm là một nữ nhân thông minh, không thể không hiểu ý hắn “Ngươi ở lại nơi này thì có thể tổn thương Tử Mộ mà thôi. Tử Mộ đã ước định với Đại trưởng lão sẽ trở thành công cụ trấn hưng gia tộc Hỏa thị trong vòng một trăm năm, đợi đến khi ước định chấm dứt thì hắn có thể khôi phục tự do, ngay cả Đại trưởng lão cũng không thể tiếp tục ép bức hắn. Chỉ cần ngươi không ở nơi này thì hắn cũng không cần phải lo lắng cho ngươi, không cần phải liên tục ký kết ba cái hiệp ước bất bình đẳng với Đại trưởng lão. Ngươi nên biết, hắn bây giờ bị Đại trưởng lão hạn chế, muốn cứu ngươi thì cũng chỉ có thể tiếp tục ra điều kiện với ông ta"
“Ngươi nói rất đúng, ta không thể tiếp tục ở lại nơi này, nếu không Tử Mộ chỉ càng phải gánh thêm nhiều phiền phức. Cho nên, ta phải rời đi, nhưng ta cũng không muốn rơi vào trong tay của Đại trưởng lão. Với thực lực chỉ có có Thần cấp nhất giai bây giờ của ta, một ngón tay của ông ta cũng có thể bóp chết ta. Ông ta có rất nhiều biện pháp tra tấn ta, khiến cho ta nghe lời trở thành công cụ của gia tộc Hỏa thị. Hơn nữa, ta tin rằng cho dù mình trốn ở đâu cũng không có đường sống, bát đại gia tộc đều sẽ không bỏ qua cho ta. Hẳn là ngươi đã nghe lời đồn về bảy viên ngọc căn nguyên ban đầu được Hỏa Phượng Hoàng tập hợp lại một chỗ, nếu bát đại gia tộc biết tin ta đã đến đại lục Thần Chi thì ta sẽ trở thành bia ngắm sống của bọn họ. Thế giới này tuy lớn lại không có chỗ cho ta dung thân" Ngay lúc nhìn thấy âm mưu của Đại trưởng lão đối với mình, nàng cũng đã hoàn toàn hiểu rõ là chuyện gì xảy ra.
Tiểu Nhẫn từng nói bảy viên ngọc căn nguyên được nàng tập hợp, chỉ còn chưa kịp tìm ra ngọc Khai Nguyên thì đã chết, may mắn được Tử Mộ hồi sinh tiến vào luân hồi. Sau đó, bảy viên ngọc căn nguyên đều rơi lạc vào tay của thất đại gia tộc, rồi gia tộc Hàn Thị nổi lên trở thành gia tộc thứ tám tại đây. Mấy vạn năm qua đi, mỗi một gia tộc đều cố gắng biến ngọc căn nguyên trở thành của riêng trong tay mình, nắm trong tay toàn bộ đại lục. Thế nhưng từ đầu đến cuối vẫn chưa có gia tộc nào làm được. Bây giờ, Hỏa Phượng Hoàng trọng sinh, lại đến đại lục Thần Chi, không thể nào không trở thành uy hiếp cho bát đại gia tộc.
Dù sao nàng cũng từng là người duy nhất chiếm được bảy viên ngọc căn nguyên, cho nên ngay lúc cánh chim của nàng chưa đầy đặn thì bọn họ phải tìm cách mượn sức nàng, nếu không thể mượn sức thì phải tiêu diệt. Vẻ ngoài của bát đại gia tộc có vẻ bình thản nhưng bên trong lại đang âm thầm cấu xé lẫn nhau. Nàng bị Tử Mộ đưa về Hỏa thành, vậy thì không lâu sau bát đại gia tộc sẽ nhận được tin tức, đến lúc đó nàng chẳng khác nào con chuột qua phố.
Vân Liệt Diễm không khỏi không cảm khái về tình cảnh hiện tại của mình, vô cùng hung hiểm.
Ngay từ đầu nàng còn khờ dại nghĩ rằng mình chỉ là một kẻ qua đường không đáng đếm xỉa đến, lại không ngờ từ khi đặt chân vào đại lục Thần Chi thì nàng cũng đã dấn thân vào hiểm cảnh, khó có thể thoát thân.
Lúc này, nàng có thể đến một nơi duy nhất, nơi mà ngay cả bát đại gia tộc cũng không dám tùy tiện xông loạn – Ám Chi Sâm Lâm.
Chỉ cần có thể tiến vào khu vực không xác định ở hướng sáu giờ kia thì nàng liền có hy vọng. Nếu Vinh Hình có thể đưa nàng đến đó, nàng sẽ vô cùng cảm kích.
“Khu vực không xác định ở hướng sáu giờ, ngươi có thể đưa ta đến đó không?" Vân Liệt Diễm bắt lấy cánh tay của Vinh Hình, chờ mong câu trả lời của hắn.
“Ngươi đến đó làm gì? Ngươi có biết nơi đó chỉ cần đến gần là chết hay không? Ngay cả cao thủ Thần cấp bát giai cũng không ngăn cản được lốc xoáy ở nơi đó huống chi là ngươi!" Vinh Hình hết sức kinh ngạc nhìn Vân Liệt Diễm. Đến nay hắn vẫn chưa từng nghe nói có người muốn đến nơi quỷ quái đó.
“Ngươi không cần biết tại sao ta muốn đến đó. Ngươi chỉ cần nói có thể đưa ta đến đó hay không?" Vân Liệt Diễm đương nhiên không nói cho hắn biết nguyên nhân rằng đến đó chỉ để chạy trốn.
“Đến đó thì không thành vấn đề, nhưng ta nghĩ mãi mà vẫn không biết ngươi đến đó để làm cái gì. Chẳng lẽ là tự tử?" Vinh Hình không hiểu, không phải bây giờ nàng nên chạy trối chết mới đúng sao?
“Ta ở lại đây, ngươi cảm thấy ta có thể sống sao?" Vân Liệt Diễm liếc mắt, nói tiếp: “Ngươi thử nghĩ đi, Đại trưởng lão cùng với bát đại gia tộc, ai có thể buông tha ta?"
“Cho dù có chết, ngươi cũng không tình nguyện ở lại bên cạnh Tử Mộ sao? Nữ nhân này, ngươi thật quá khó hiểu!" Vinh Hình chưa từng gặp nữ nhân nào như vậy. Rõ ràng nàng có thể chọn một con đường có lợi nhưng lại tình nguyện đâm đầu vào chỗ chết cũng không muốn tiếp tục liên luỵ Tử Mộ.
Bây giờ dường như hắn đã hiểu nguyên nhân vì sao Tử Mộ lại yêu nàng như vậy.
Thế nhưng, cứ như vậy nhìn nàng chết, hắn thật sự làm không được. Bất kể thế nào thì tình cảnh này của nàng cũng một phần là do hắn gây ra. Nếu bây giờ nàng còn ở thành Hỏa Quý thì bát đại gia tộc vẫn không thể phát hiện ra thân phận của nàng, bởi vì trên thế giới này cũng chỉ có một mình Tử Mộ chỉ cần một cái liếc mắt là nhận ra nàng.
Thần thú thuộc tính hệ Hỏa cũng không ít, chỉ cần Vân Liệt Diễm không lộn xộn để lộ ra bản thể của mình thì cũng không một ai nhận ra. Thế nhưng bây giờ không giống với lúc trước, nàng đã bị dẫn đến Hỏa thành, chỉ sợ đã khiến cho bát đại gia tộc xem trọng.
Nếu hắn đoán không lầm thì cuộc họp đồng minh gia tộc một tháng sau, Vân Liệt Diễm sẽ bị dọn lên bàn ăn. Lần này Đại trưởng lão đến đây chắc hẳn để thương lượng chuyện này với Tử Mộ. Nếu Tử Mộ không nhanh chóng thành thân với Vân Liệt Diễm thì Đại trưởng lão sẽ bắt đầu hành động.
“Ngươi nhất định phải rời khỏi đây nhanh chóng. Một tháng sau là cuộc họp kết thành đồng minh mười năm một lần của bát đại gia tộc, đến lúc đó chỉ sợ ngươi càng thêm nguy hiểm. Thế này đi, đợi sau khi Đại trưởng lão rời khỏi đây, ngươi bảo Tử Mộ ra ngoài tìm Đóa Đóa. Sau đó ta sẽ đưa ngươi ra ngoài, đám người mà Đại trưởng lão để lại giám thị ngươi cũng sẽ đi theo. Việc chúng ta cần phải làm trước khi Đại trưởng lão trở về chính là đến khu vực không xác định hướng sáu giờ. Đến lúc đó ngươi muốn làm cái gì ta cũng không xen vào nữa" Những gì hắn làm được cũng chỉ là đối phó với những người mà Đại trưởng lão phái tới giám thị Vân Liệt Diễm. Trong bọn họ, có hai người là cao thủ Thần cấp thất giai, mười người còn lại đều là Thần cấp lục giai. Mười hai người này cũng không phải là một chuyện nhỏ, cho dù là hắn cũng không có cách nào giữ được mạng dưới tay bọn họ, đừng nói chi là Vân Liệt Diễm.
“Cứ làm như thế đi" Vân Liệt Diễm gật gật đầu, biện pháp của Vinh Hình quả thật là tốt nhất trước mắt. Nàng muốn rời khỏi Hỏa thành vốn dĩ là không thể nào, tránh né được những người tới giám thị của Đại trưởng lão lại càng thêm không thể nào. Đợi đến lúc Đại trưởng lão rời đi, khoảng thời gian từ khi đám người giám thị truyền tin tức đến tai ông ta thì nàng vẫn được an toàn. Đến lúc đó, cho dù Đại trưởng lão có đuổi theo thì nàng cũng đã đến khu vực không xác định kia, ông ta cũng chẳng làm gì được nàng.
Hai người tính tính toán toán xong, lại ngồi trong hoa viên chờ cơ hội. Chỉ cần Đại trưởng lão rời khỏi đây, sau đó bảo Tử Mộ ra ngoài, cơ hội ngay lập tức vào tay.
Quả nhiên không bao lâu sau, Đại trưởng lão đứng dậy cáo từ. Trước khi đi vẫn không quên ân cần thăm hỏi Vân Liệt Diễm vài câu.
Vị tôn thần này vừa rời khỏi, Vân Liệt Diễm liền đi đến bên cạnh Tử Mộ nói: “Tử Mộ, ngươi có thể ra ngoài tìm Đóa Đóa giúp ta hay không? Ta lo con bé sẽ xảy ra chuyện, đó giờ nó luôn quậy phá, lỡ như con bé đi đâu đó bậy bạ lại gặp phiền phức"
Tử Mộ nhìn Vân Liệt Diễm, gật gật đầu: “Được, nàng không cần lo lắng"
“Tử Mộ, cám ơn ngươi" Vân Liệt Diễm nhìn Tử Mộ, trong lòng lại khó chịu. Nàng quả thật không muốn lừa hắn, nhưng lần nào cũng đều không thể không lừa hắn. Điều này khiến cho nàng cảm thấy mình thật tàn nhẫn.
“Liệt Diễm, ta chưa bao giờ muốn nàng nói cám ơn với ta" Tử Mộ mỉm cười lắc đầu, nhưng sau đó xoay người đi ra ngoài.
Vân Liệt Diễm nhìn bóng lưng của Tử Mộ, trong lòng lại xuất hiện mùi vị nói không nên lời.
“Nếu bây giờ ngươi hối hận thì vẫn còn kịp" Vinh Hình than nhẹ một tiếng. Rõ ràng nàng có cơ hội tốt như vậy nhưng lại không muốn lợi dụng. Nếu nàng đồng ý gả cho Tử Mộ thì không phải đây là kết cục tốt nhất sao? Tử Mộ không bao giờ ghét bỏ nàng bởi vì nàng đã từng gả cho người khác, thậm chí hắn cũng sẽ yêu thương Đóa Đóa như con ruột của mình.
“Ta sẽ không hối hận. Chúng ta đi thôi!" Vân Liệt Diễm lắc lắc đầu. Bọn họ cuối cùng vẫn là vô duyên, bỏ lỡ chính là bỏ lỡ.
Tuy ở bên cạnh nhau chỉ có một ngày ngắn ngủn nhưng giữa bọn họ lại có rất nhiều ràng buộc. Những ràng buộc dây dưa này nếu không thể bẻ gẫy thì sẽ không tốt với bất kỳ ai.
Vinh Hình gật gật đầu, dắt một con ngựa đi ra bên ngoài.
“Vinh Hình, không phải ngươi đã đến Thần cấp thất giai rồi sao? Còn dắt ngựa ra để làm gì?" Vân Liệt Diễm nhìn Vinh Hình bằng ánh mắt khó hiểu.
“Nó không phải là ngựa thường đâu. Nó là Phong Mã, Thiên linh thú thuộc tính hệ phong. Tuy nó chưa đạt đến Thần cấp nhưng lại là một công cụ tốt thay thế cho việc đi bộ. Tốc độ của nó không thua gì tốc độ của cao thủ Thần cấp đâu" Vinh Hình vỗ vỗ lưng ngựa, con ngựa hí dài một tiếng dường như rất đắc ý.
Vân Liệt Diễm biết Thiên linh thú bình thường cũng đều có trí tuệ, chỉ là không thể hóa thành hình người và nói chuyện mà thôi.
Vân Liệt Diễm rất tự giác cưỡi cùng một con ngựa với Vinh Hình bởi vì nàng không bảo đảm con đường này sẽ an toàn, có Vinh Hình bên cạnh thì nàng an tâm hơn.
Nàng theo Vinh Hình ra ngoài, mười hai tùy tùng cũng lập tức đi theo, nhưng tốc độ của bọn họ vẫn không bằng Phong Mã cho nên khoảng cách có chút xa.
“Làm sao bây giờ?" Nhìn thấy khoảng cách càng lúc càng xa, bọn họ không khỏi sốt ruột. Nếu đánh nhau thì Vinh Hình chắc chắn không phải là đối thủ của bọn họ, nhưng bây giờ hắn ta vẫn chạy băng băng ở đằng trước, phải đuổi theo kịp hắn ta thì mới công kích được.
“Các vị cứ trở về trước đi, bọn họ không thể nào rời khỏi Hòa thành này đâu. Còn về Đại trưởng lão thì ta sẽ đên nói chuyện với ông ấy" Ngay lúc mười hai người đang thương lượng có nên ra tay với Vinh Hình hay không thì Tử Mộ đột nhiên xuất hiện ngăn cản bọn họ.
Mười hai người ngẩn người. Rõ ràng bọn họ nhìn thấy Tử Mộ đi về hướng khác, tại sao bây giờ lại xuất hiện ở đây?
Vinh Hình cùng Vân Liệt Diễm thấy những người kia không còn đuổi theo cũng cảm thấy bất ngờ, nhưng bây giờ cũng không kịp suy nghĩ đến chuyện này. Thời gian cấp bách, đến nơi mới là ưu tiên hàng đầu. Đến lúc đó cho dù có bị đuổi kịp, nàng cũng không cần lo lắng nữa.
Tử Mộ quay đầu lại nhìn hai thân ảnh đang dần biến mất, khẽ thở dài. Làm sao hắn lại không biết Vân Liệt Diễm có chủ ý gì chứ?
Từ sáng nay, lúc Vân Liệt Diễm đổ xô đi tìm Đóa Đóa, hắn đã biết Vân Liệt Diễm muốn làm cái gì. Tuy không biết nàng đã dùng cách gì để che giấu Đóa Đóa khiến cho không ai nhìn thấy, nhưng hắn lại vô tình nhìn thấy một dấu vết mờ mờ trên cổ tay của nàng. Ngay lần đầu gặp Đóa Đóa, hắn đã thấy chiếc vòng hoa bảy màu trên cổ tay con bé, loại hoa này có tác dụng công kích năng lượng tinh thần. Không thể không nói, mỗi một loài Tà Hoa đều có được một loại năng lực hết sức kỳ lạ. Trên cổ tay Vân Liệt Diễm có một dấu vết mờ mờ, đây là dấu vết liên kết bằng năng lượng tinh thần, cho nên hắn liền hiểu Đóa Đóa vẫn luôn ở bên cạnh Vân Liệt Diễm. Chỉ có như vậy thì dù cho Đóa Đóa có ở bất kỳ nơi nào, Vân Liệt Diễm cũng đều là người đầu tiên cảm nhận được.
Vân Liệt Diễm không hề biết Tử Mộ nhìn thấy bí mật của mình, lại càng không biết hắn đã biết mục đích của nàng từ lâu.
Tử Mộ biết nàng muốn trốn đi, hắn cũng không có ý định ngăn cản nàng. Đêm qua hắn không hề chợp mắt, vẫn luôn nghĩ về chuyện này. Hắn thích Liệt Diễm, cho nên sẽ không bao giờ ép buộc nàng làm những chuyện nàng không muốn. Nếu như nàng cảm thấy ở bên cạnh một người khác là hạnh phúc thì hắn sẽ buông tay. Bây giờ hắn bị Đại trưởng lão quản chế, tuy không thể phản kháng nhưng vẫn dư sức bảo vệ nàng, nhưng nàng vẫn chọn rời khỏi đây. Một khi đã như vậy, hắn sẽ để nàng đi.
Lốc xoáy màu trắng khu vực không xác định ở hướng sáu giờ có thể dẫn đến Ám Chi Sâm Lâm, chuyện này cũng chỉ có hắn cùng Liệt Diễm biết. Cho nên, Vân Liệt Diễm muốn làm cái gì, không ai rõ hơn so với hắn.
Nếu làm như vậy mà nàng cảm thấy hạnh phúc thì hắn sẽ để nàng đi. Hắn không thể đi theo bên cạnh nàng thì sẽ tận lực quét sạch một ít chướng ngại có thể gây ra nguy hiểm cho nàng. Thời gian để nàng có thể đứng trên đỉnh thế giới, ngồi lên ngai vàng trong Thần Điện, trở thành Phượng Hoàng Vương, sẽ còn rất lâu, hắn phải tận lực giúp nàng được chút nào hay chút đó.
Có Tử Mộ chống lưng, mười hai người tùy tùng cũng không dám đi theo nữa. Thế nhưng người báo tin cho Đại trưởng lão cũng sắp quay lại, đến lúc đó Hỏa Tử Mộ có ngăn được kẻ nào thì cũng không ngăn được Đại trưởng lão.
Không bao lâu sau, Đại trưởng lão nhận được tin tức liền chạy đến. Bộ dạng vẫn ung dung hòa ái như cũ, mỉm cười như không có gì với Tử Mộ “Tử Mộ, ta nghe nói Liệt Diễm ra ngoài cùng Vinh Hình, không biết là chuyện gì xảy ra nên đến đây xem. Ngươi cũng biết thân phận Liệt Diễm đặc biệt, nếu gặp nguy hiểm sẽ không tốt, dù sao Hỏa thành cũng không phải là những nơi bình thường khác"
“Đại trưởng lão cứ xin yên tâm, Vinh Hình chỉ đưa Liệt Diễm ra ngoài chơi đùa một chút mà thôi. Ta có chuyện phải làm nên không thể đi theo, Đại trưởng lão nếu có hứng thú thì theo ta đi nhìn thử xem" Tính tính thời gian, Tử Mộ cũng biết bây giờ Đại trưởng lão cũng không đuổi theo kịp bọn họ. Tốc độ của Phong Mã vô cùng nhanh, người bình thường vốn dĩ không đuổi theo kịp, nếu không thì với thực lực của Vinh Hình cùng Vân Liệt Diễm cũng không dễ dàng qua mặt mười hai người đến giám thị.
“Vậy cũng được" Đại trưởng lão vốn còn lo lắng Tử Mộ sẽ mạnh mẽ ngăn cản, không ngờ hắn lại chủ động mở miệng mời ông đến, vậy cũng đừng trách.
Vân Liệt Diễm cùng Vinh Hình ra roi thúc ngựa về hướng sáu giờ. Vẫn là lần đầu tiên Vân Liệt Diễm nhìn ngắn Hỏa thành,. Nơi này nồng đậm nguyên tố hệ Hỏa, hẳn là do tác dụng của Hỏa Nguyên. Nhà cửa được xây dựng cũng không giống với đại lục Tranh Vanh, tất cả đều dùng gạch đá xây nên. Nguyên nhân cũng có thể là vì không khí nơi này khô ráo, nơi nơi đều là nguyên tố hệ Hỏa, nếu dùng gỗ xây nhà thì sẽ rất dễ cháy.
Một loạt kiến trúc bằng đá khiến Hỏa thành thoạt nhìn rất vững trải. Quảng trường trung tâm thành phố giống như một đấu trường La Mã cổ đại, hỏi Vinh Hình mới biết nó được xây dựng vì hội nghị liên kết đồng minh của bát đại gia tộc.
Hội nghị kết đồng minh của bát đại gia tộc mười năm diễn ra một lần, mỗi lần sẽ do một gia tộc chủ trì, năm nay đến phiên Hỏa thị.
Thật ra cái gọi là hội nghị kết đồng minh cũng chỉ là ngày mà bát đại gia tộc cử ra một vài đệ tử trẻ tuổi đến tỷ thí lẫn nhau, sau đó xét xem gia tộc nào có nhiều trận thắng nhất. Đây cũng chỉ là một buổi đánh giá thực lực của các gia tộc mà thôi.
Vinh Hình không nói gì, đến lúc nào rồi mà nàng còn tâm tư hỏi mấy cái chuyện này. Hắn vẫn không biết nàng đến khu vực không xác định để làm gì. Trong lòng mặc dù khó hiểu nhưng vẫn đưa Vân Liệt Diễm đến đó.
“Đến rồi!" Vinh Hình ghìm chặt dây cương, sau đó nhìn về phương xa “Ngươi xác định chính là nơi này?"
Trước mặt bọn họ là một mảnh đất trống mênh mông, mà bên trên mảnh đất trống là một lốc xoáy khổng lồ chiếm cứ gần hết diện tích. Vòng qua lốc xoáy chính là khe vực sâu hướng sáu giờ, nghe nói khe vực sâu này không có nhiều nguy hiểm bởi vì giữa hai bờ vực có một chiếc cầu bắc sang. Nơi nguy hiểm chân chính là lốc xoáy khổng lồ ở khu vực không xác định. Nói đến cũng thấy kỳ lạ, lốc xoáy lớn như vậy lại chỉ có ở hướng sáu giờ, chín giờ, mười hai giờ cùng ba giờ của mỗi gia tộc, tổng cộng có tám lốc xoáy đều nằm hai bên bờ vực.
Vân Liệt Diễm gật gật đầu. Nhưng khi nhìn thấy lốc xoáy khổng lồ kia, vẫn nhịn không được mà nuốt một ngụm nước bọt.
Lốc xoáy không ngừng xoay tròn, xung quanh nó còn có gió xoáy vô cùng mạnh, chỉ cần tới gần vẫn có thể bị cuốn vào càng đừng nói là nhảy vào chính giữa. Đây thật sự là một ván cược gần như không có phần thắng.
“Liệt Diễm, ngươi đến đây làm cái gì? Vinh Hình, ngươi dẫn Liệt Diễm ra ngoài đi dạo tại sao lại đến đây? Ngươi đừng quên chính ngươi cũng không ra khỏi kết giới" Đại trưởng lão cùng Tử Mộ đã chạy đến đúng lúc.
Kết giới phía sau lốc xoáy là nơi ngăn cách giữa các gia tộc, nhưng kết giới này vô cùng phức tạp, vạn phần hung hiểm. Không có thực lực của Thần cấp bát giai thì không cách nào vượt qua được kết giới, mà kết giới muốn bố trí cũng phải là có Thần cấp bát giai. Nếu bây giờ Tử Mộ không bị Đại trưởng lão quản chế thì hoàn toàn dễ dàng đưa Vân Liệt Diễm lời khỏi Hỏa thành, chỉ tiếc… Thế nhưng hắn cũng chỉ là một con cờ trong tay Đại trưởng lão, Đại trưởng lão chỉ cần một ý niệm trong đầu cũng có thể khiến cho hắn chết không có chỗ chôn.
“Liệt Diễm, ngươi đừng làm chuyện điên rồ! Cho dù ngươi không suy nghĩ vì mình thì cũng phải suy nghĩ cho Tử Mộ một chút chứ. Vất vả lắm hắn mới tìm được ngươi, sao ngươi có thể từ bỏ sinh mạng một cách dễ dàng như vậy được?" Vinh Hình không ngờ Tử Mộ cũng sẽ đến đây, đành phải lớn tiếng với Vân Liệt Diễm, hi vọng nàng sẽ không làm bậy, nếu không thì không chỉ có mình nàng mà ngay cả Tử Mộ cũng sẽ bị liên lụy.
Vân Liệt Diễm lập tức hiểu ý, lui về phía sau từng bước một: “Các ngươi đừng có đến đây!", sau đó hai mắt đẫm lệ nhìn Tử Mộ, nói tiếp: “Tử Mộ, ta thật sự xin lỗi ngươi. Ta đã thành thân, ta không còn mặt mũi nào ở lại bên cạnh ngươi, ngươi cứ để cho ta chết đi!"
“Cái gì? Ngươi đã thành thân? Tử Mộ, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?" Vẻ mặt của Đại trưởng lão trở nên thâm trầm. Ông ta chỉ biết Tử Mộ cùng Vinh Hình đưa nữ nhân này cùng một đứa nhỏ về đây, quả thật không biết chuyện thành thân này là như thế nào. Nói như vậy, ông ta càng thêm khả năng không được thả nàng đi. Vốn dĩ nếu nàng gả cho Tử Mộ, thành thành thật thật trở thành người của gia tộc Hỏa thị có thể không làm khó nàng. Thế nhưng bây giờ lại do chính nàng ta buông tha cơ hội giữ mạng.
“Đại trưởng lão, chuyện này…" Tử Mộ đột nhiên cũng không biết nói cái gì. Hắn hoàn toàn không ngờ Vân Liệt Diễm sẽ nói những lời này.
“Tử Mộ, ân tình của ngươi đời đời kiếp kiếp ta cũng không thể báo nổi. Ta vốn định sẽ ở lại bên cạnh ngươi, quên hết mọi chuyện trước kia đi, nhưng ta lại phát hiện mình mang thai. Ta thật sự không còn mặt mũi nào nhìn ngươi nữa. Tử Mộ, ngươi quên ta đi, là ta không xứng với ngươi!" Vân Liệt Diễm rơi lệ đầy mặt. Tuy có một nữa là giả bao gồm cả chuyện mang thai, nhưng ít nhất có thể ở trước mặt Đại trưởng lão phân rõ quan hệ của nàng cùng Tử Mộ, khiến cho Đại trưởng lão không cần dùng nàng để uy hiếp Tử Mộ. Ngoài ra, nàng cũng mong Tử Mộ có thể hết hi vọng, biết rõ bọn họ không thể có tương lai cho nên sẽ không lãng phí thời gian trên người nàng.
Thế nhưng nếu Vân Liệt Diễm biết nàng sẽ vì lời nói hôm nay mà trả giá, nàng tuyệt đối sẽ không mạo hiểm như vậy.
“Liệt Diễm, ta vốn dĩ xem ngươi là vị hôn thê của Tử Mộ mà quan tâm đến ngươi, còn phái người đến bảo vệ ngươi, không ngờ ngươi lại làm ra loại chuyện này. Ngươi thân là vị hôn thê của Tử Mộ lại còn cấu kết với người khác, thật là uổng phí tình cảm của Tử Mộ. Ngươi khiến cho ta quá thất vọng!" Đại trưởng lão lắc lắc đầu, nhưng ý tứ của ông ta lại rất rõ ràng. Lúc này, cho dù có là Tử Mộ cũng không bảo vệ được nàng.
Đúng lúc này, Tử Mộ lại tiến lên từng bước một, đột nhiên ôm Vân Liệt Diễm vào lòng. Cái ôm ấm áp khiến cho đầu óc Vân Liệt Diễm trống rỗng. Vốn đã quen với thân thể lạnh băng cứng đơ như xác chết của Hàn Chỉ, ấm áp lúc này lại khiến cho nàng hoảng hốt, sắc mặt ửng hồng.
“Liệt Diễm, ta yêu nàng. Thế nhưng nếu như nàng đã phản bội ta như vậy… nàng hãy chết đi!" Thanh âm của Tử Mộ không lớn, vừa đủ rơi vào trong tai Đại trưởng lão cùng Vinh Hình.
Cả người Vinh Hình chấn động, không thể tin thanh âm này được bay ra từ miệng Tử Mộ.
Tử Mộ cúi đầu, ấn nhẹ một nụ hôn lên trán Vân Liệt Diễm, một giọt lệ trong suốt chảy xuống gương mặt đang trừng lớn mắt của nàng. Tử Mộ nhắm mắt lại, sau đó nhẹ nhàng vung tay, thân thể Vân Liệt Diễm như một con bướm lạc cánh bay vào bên trong lốc xoáy màu trắng khổng lồ.
Liệt Diễm, chỉ mong nàng có thể bình an đến Ám Chi Sâm Lâm, ta chỉ có thể làm bấy nhiên cho nàng mà thôi. Nàng có biết ý nghĩ không muốn liên lụy đến ta của nàng đã khiến cho ta cảm thấy bất lực đến cỡ nào. Ta tình nguyện bỏ hết tất cả để giúp nàng, kể cả tính mạng của ta, nhưng nàng lại nhẫn tâm đẩy ta ra như vậy, một cơ hội nhỏ cũng không đồng ý cho ta.
Liệt Diễm, nàng phải chăm sóc tốt cho chính mình, ta sẽ luôn bảo vệ nàng.
“Tử Mộ, huynh làm cái gì vậy? Huynh có biết huynh đã làm cái gì hay không?" Vinh Hình vọt tới trước mặt Tử Mộ, điên cuồng lắc lư thân thể Tử Mộ. Hắn không thể tin! Hắn không cách nào tin được đây chính là Tử Mộ mà hắn luôn sùng bái, luôn đau lòng. Vân Liệt Diễm biết tình cảnh của chính mình cho nên tự nguyện tìm cách rời khỏi đây chỉ để không phải tổn thương Tử Mộ nữa. Nữ nhân này trước khi chết vẫn còn vì Tử Mộ mà suy nghĩ, cho dù nàng không thương hắn vẫn khiến cho Đại trưởng lão không nghi ngờ hắn mà chính mình tìm đến cái chết.
Thế nhưng Tử Mộ đã làm cái gì?
Tại sao hắn có thể dễ dàng đẩy nàng vào chỗ chết như vậy?
Chẳng lẽ hắn không biết nơi đó chưa từng có người thoát ra được sao? Chẳng lẽ hắn chưa từng nhìn thấy cảnh lốc xoáy xé xác thi thể thành từng mảnh nhỏ sao? Thế nhưng hắn lại có thể đẩy người mình yêu vào nơi đó.
Tử Mộ để mặc cho Vinh Hình lắc lư mình một cách điên cuồng, cuối cùng chỉ nói một câu lãnh đạm: “Nàng xứng đáng!"
Nếu Vinh Hình để ý hơn một chút sẽ cảm nhận sự run rẩy từ chính thân thể Tử Mộ khi nói ra câu đó. Nếu biết Vân Liệt Diễm còn sống, Đại trưởng lão cũng sẽ biết Vinh Hình có liên quan đến chuyện này, đến lúc đó chính Vinh Hình cũng khó thoát khỏi trách nhiệm phải chịu. Cho nên, cho dù trái tim như bị lăng trì, đau đến thở cũng đau, hắn vẫn sẽ cắn răng lạnh lùng nói ra. Bởi vì bây giờ hắn không phải là đối thủ của Đại trưởng lão, nếu không làm như vậy thì khó mà bảo vệ được Liệt Diễm, cũng khó bảo vệ được Vinh Hình.
“Ha ha ha! Tử Mộ, ngươi làm tốt lắm! Loại nữ nhân lẳng lơ này phải bị trừng phạt. Cũng khổ cho ngươi, tốn bao nhiêu năm đợi nàng trở về" Đại trưởng lão cũng kinh ngạc với sự tàn nhẫn của Tử Mộ, xem ra nam nhân này quả thật không chịu nổi kích thích.
Ngẫm lại cũng hợp tình hợp lý, chờ đợi mấy vạn năm, trả giá nhiều như vậy, tốt cuộc cũng đợi được người yêu trở về. Còn chưa kịp thành thân đã biết tin nữ nhân của mình bị người khác làm cho lớn bụng. Như vậy thì, giết nữ nhân này cũng không khiến người khác khó hiểu. Thế nhưng Liệt Diễm này lại là Hỏa Phượng Hoàng chuyển kiếp vạn năm khó khăn, nhân tài như vậy nếu có thể ở lại Hỏa thị thì sớm muộn gì gia tộc cũng có thể gom đủ những viên ngọc căn nguyên còn lại, nắm toàn bộ đại lục Thần Chi trong tay.
Đáng tiếc!
Tuy nhiên có đáng tiếc cách mấy cũng còn hơn chuyện nữ nhân này rơi vào tay gia tộc khác. Bát đại gia tộc âm thầm phân cao thấp cũng không phải là ngày một ngày hai, cho dù Vân Liệt Diễm đến gia tộc nào cũng không thoát khỏi chuyện bị lợi dụng. Đương nhiên, nếu không thể lợi dụng được nàng thì cũng tuyệt đối sẽ không để lại cho kẻ khác, tất nhiên sẽ giết nàng.
Tử Mộ hờ hững xoay người, rời khỏi nơi này. Mặc kệ Vinh Hình gọi như thế nào ở phía sau, hắn cũng chưa từng quay đầu lại. Đại trưởng lão nhìn thấy Tử Mộ rời khỏi cũng biết nữ nhân kia đã chết, sau khi cảm thán một phen rồi cũng quay đầu đi.
Ai cũng không nhìn thấy ngay một khắc Tử Mộ quay đầu lại, khóe môi tràn ra máu tươi hòa lẫn vào nước mắt.
Vinh Hình vô lực đứng trước lốc xoáy, nhìn vòng xoáy khổng lồ không ngường xoay tròn. Hắn hối hận, thật sự hối hận. Hắn chưa từng nghĩ sẽ tổn thương Vân Liệt Diễm. Nữ nhân này cùng con gái của nàng tuy hơi đáng giận một chút, nhưng bọn họ cũng không phải là người xấu.
Hắn nhớ Đóa Đóa từng nói hai người họ phải đi tìm ca ca, nhưng chưa tìm được thì bọn họ đã có mặt ở Hỏa thành. Nếu hắn không đưa bọn họ đến đây thì chắc hẳn bây giờ đã tìm được người muốn tìm rồi, gia đình sum họp. Bát đại gia tộc sẽ không phát hiện bọn họ nhanh như vậy, họ sẽ còn rất nhiều ngày vui vẻ ở bên nhau. Với năng lực của mình, Vân Liệt Diễm có thể đứng vững ở đại lục này sớm thôi, đến lúc hô phong hoán vũ rồi thì không còn ai dám gây khó dễ cho nàng. Thế nhưng bây giờ lại không còn cái gì, cốt nhục chia lìa, người nhà ly tán, còn mất cả tính mạng.
Tội của hắn quả thật không thể tha thứ!
Vân Liệt Diễm, thật xin lỗi ngươi, ta không nên đưa ngươi đến Hỏa thành, lại càng không nên đưa ngươi đến đây. Thật sự xin lỗi!
Vinh Hình nhìn lốc xoáy khổng lồ vẫn không ngừng xoay tròn.
Liệt Diễm, ta sẽ giúp ngươi đi tìm con gái, con trai, và cả phu quân của ngươi. Ta sẽ nói cho họ biết tin tức của ngươi, sẽ không để bọn họ vì ngươi mà mạo hiểm. Là ta có lỗi với gia đình ngươi, chuyện duy nhất ta có thể làm cũng chỉ có bấy nhiêu đây.
Bên trong lốc xoáy khổng lồ, Vân Liệt Diễm cảm thấy thân thể của mình như bị cuốn nát, giống như đang nằm trong máy trộn bê-tông. Khuông mặt bị từng cơn gió như dao sắc quẹt đến quẹt đi, cả người nàng lại không có một chút sức lực, chỉ có thể chịu đựng sự đau đớn cùng thống khổ. Máu tươi không ngừng chảy ra, khiến cho nàng cảm thấy mình sắp chết.
Cũng không biết đã qua bao lâu, rốt cuộc nàng không còn cảm nhận được gì nữa. Đang lúc hoảng hốt, nàng nhìn thấy ánh trăng rằm đỏ như máu cùng rất nhiều bóng cây rối loạn.
“Đóa Đóa, ra ngoài đi…" Cuối cùng, Vân Liệt Diễm nói những lời này sau đó cũng không còn biết gì nữa. Trước mắt, bóng tối kéo dài vô hạn.
Thành Hàn Quý.
Nửa đêm, thành Hàn Quý hoàn toàn yên tĩnh.
Khách điếm.
“Lão đại, huynh thật sự muốn giết vị thành chủ kia sao? Nghe nói, hắn ta đã là cao thủ có Thần cấp nhị giai rồi đó!" Diệp Khuyết vẫn trừng to mắt, hỏi Hàn Chỉ. Hắn chỉ nghĩ rằng Hàn Chỉ đến đây để hỏi thăm tin tức, lại không ngờ hắn ta lại muốn giết thành chủ thành Hàn Quý. Giỡn sao? Bọn họ vừa đến thành Hàn Quý, làm sao có thể đối phó với vị thành chủ đó chứ? Hơn nữa, nghe nói vị thành chủ này vừa đánh bại thành chủ trước kia mới vinh dự đi lên. Thực lực của hắn ta đã là Thần cấp nhị giai cấp ba, rất nhanh sẽ đột phá Thần cấp tam giai. Khắp thành Hàn Quý này, không còn ai có thể đánh bại hắn ta.
“Đệ cứ ở đây, đừng đi ra ngoài, ta đi một chút rồi trở lại" Hàn Chỉ nói với Diệp Khuyết, sau đó chuẩn bị đi ra ngoài.
“Này này, lão đại! Không phải là huynh bị kích thích quá rồi bị úng não đó chứ? Lỡ như huynh một đi không trở lại thì ta phải làm sao bây giờ? Đại tẩu bị bắt nhưng không nhất định sẽ nguy hiểm đến tính mạng, nếu tẩu ấy biết huynh xảy ra chuyện thì sau này huynh ăn nói làm sao đây?" Diệp Khuyết giữ chặt Hàn Chỉ. Vân Liệt Diễm cùng Đóa Đóa bị bắt đi, hắn cũng rất sốt ruột, nhưng không phải cứ sốt ruột là gấp gáp tìm giải pháp. Bọn họ có thể tìm cách khác, cũng không phải đây là cách duy nhất. Lỡ như… Lỡ như Hàn Chỉ đã xảy ra chuyện gì, chẳng phải là càng bết bát hơn hay sao?
Bốp một tiếng, Hàn Chỉ vung tay lên đánh vào sau ót Diệp Khuyết, sau đó Diệp Khuyết hôn mê bất tỉnh. Hàn Chỉ điểm huyệt hắn ta, sau đó mới ra cửa.
Không phải hắn không thể chờ đợi, mà là bây giờ hắn đã xác định Vân Liệt Diễm không còn ở Hỏa thành nữa. Liên hệ tinh thần của hắn với Vân Liệt Diễm lại bị cắt đứt trong hôm nay. Hắn thế nhưng lại cảm thấy sinh mệnh của nàng dần dần suy yếu, sau đó vị trí của nàng cũng lệch lên phía trên một chút. Hắn cũng không quen thuộc đại lục Thần Chi này, muốn tìm hiểu Vân Liệt Diễm đã đi đâu lại khó càng thêm khó. Hắn biết Vân Liệt Diễm là bản thể Hỏa Phượng Hoàng, nếu bị bát đại gia tộc biết nhất định sẽ tạo ra sóng gió. Nếu họ không thể chiếm nàng làm của riêng thì nàng nhất định sẽ phải chết. Chỉ có mau chóng tìm được Hàn Lăng, tiến vào Hỏa thành thì mới biết Vân Liệt Diễm đã xảy ra chuyện gì, hắn tuyệt đối không thể tiếp tục chờ đợi.
Tốc độ của Hàn Chỉ cực kỳ nhanh. Nếu là vài ngày trước, hắn thật sự không hề nắm chắc có thể giết được thành chủ thành Hàn Quý hay không. Thế nhưng không hiểu sao trong đầu hắn đột nhiên hiện lên những phương thức tu luyện kỳ lạ, chỉ trong vài ngày ngắn ngủi mà hắn đã nhảy lên Thần cấp tam giai, thậm chí còn không xuất hiện sự ngăn cản.
“Các ngươi có không hỏi ý kiến của ta trước sao?" Vân Liệt Diễm tức giận ngồi bệt xuống bậc thang trong hoa viên. Có thể nào nàng cũng không ngờ vừa đến đại lục Thần Chi đã phải vô duyên vô cớ gặp chuyện như vậy.
“Ai mà ngờ ngươi lại là một nữ nhân lẳng lơ như vậy chứ?" Vinh Hình cũng ngồi xuống bên cạnh nàng. Chuyện này cũng không thể tính hết lên đầu bọn họ được.
“Ta đã nói bao nhiêu lần rồi, ta không phải là Liệt Diễm. Ngươi không hiểu thì kệ ngươi, ta cũng không muốn nói thêm với ngươi cái gì nữa" Nhiều lời vô ích, Vân Liệt Diễm bây giờ có nói gì cũng vô dụng. Ngay từ đầu Vinh đã lôi Đại trưởng lão ra doạ nàng thì vốn dĩ không có ý định muốn thả nàng đi.
Nàng, hiểu rõ lòng dạ của bọn họ.
“Ta có thể giúp ngươi trốn khỏi đây, còn sau khi rời khỏi biệt viện rồi phải đi đâu, đành phải dựa vào một mình ngươi thôi. Thế nhưng ta vẫn phải nói trước, ngươi trốn không thoát đâu" Hỏa thành là nơi nào, không ai rõ ràng hơn so với Vinh Hình. Thế nhưng hắn cũng hiểu để Vân Liệt Diễm ở lại nơi này cũng không phải là một chuyện tốt. Lòng của nàng không đặt trên người Tử Mộ, nếu tiếp tục giữ nàng lại thì cho dù Tử Mộ có thành thân cũng không thể thay đổi được sự thật đó.
Nàng là người đã có phu quân, huống chi phu quân của nàng hình như vẫn còn sống rất khỏe mạnh, thậm chí còn có quan hệ sâu sa với gia tộc Hàn thị. Lão quái vật Hàn Lăng kia từ trước đến nay là người vô cùng bao che khuyết điểm, nếu thật sự chọc phải đầu của ông ta thì gia tộc Hỏa thị cũng không còn an bình nữa.
Còn nếu như để Vân Liệt Diễm rời đi, không biết Tử Mộ có lại bị tổn thương nữa hay không. Hắn ta đã trả giá nhiều như vậy, cho dù không chiếm được cũng không thể lại tiếp tục bị tổn thương. Nếu từ nay về sau Vân Liệt Diễm biến mất khỏi phạm vi gia tộc Hỏa thị, ít nhất là phải đến một trăm năm sau, khi ước định của Tử Mộ và Hỏa thị chấm dứt, là ngày Tử Mộ có thể quay về khoảng thời gian tự do tự tại của mình. Thế giới này lớn như vậy, hắn tin rằng Tử Mộ cũng có thể bắt đầu lại một lần nữa, tìm được hạnh phúc chân chính thuộc về hắn ta.
Cho nên, Vinh Hình bây giờ lại rất muốn thả Vân Liệt Diễm đi.
Thế nhưng đây cũng không phải là chuyện dễ dàng. Mặc dù Thần cấp bát giai là một giới hạn nhưng mỗi một gia tộc cũng đều có vài cao thủ Thần cấp thất giai, Thần cấp lục giai lại càng không ít. Hắn cũng không tự tin đến nỗi nghĩ rằng chỉ bằng thực lực của mình là có thể đối kháng với Đại trưởng lão, an an ổn ổn đưa Vân Liệt Diễm ra ngoài.
Cho nên, nhiều nhất hắn có thể làm chỉ là đưa Vân Liệt Diễm ra khỏi biệt viện này mà thôi. Hắn không có cách nào đối kháng với gia tộc Hỏa thị, mà Tử Mộ lại càng không thể. Bọn họ đưa Vân Liệt Diễm đến đây, lại không có cách nào đưa nàng ra ngoài.
“Ngươi thật sự có thể đưa ta ra ngoài sao?" Vân Liệt Diễm nghe thấy lời của Vinh Hình, lập tức kích động.
Mới vừa rồi nàng còn nghĩ rốt cuộc phải làm thế nào để có thể ‘thần không biết quỷ không hay’ thoát khỏi đám người đến giám thị này, bây giờ Vinh Hình nói sẽ giúp nàng, Vân Liệt Diễm làm sao không kích động cho được.
Thế nhưng, chẳng lẽ hắn có mưu đồ khác với nàng sao?
Vân Liệt Diễm liếc nhìn Vinh Hình bằng ánh mắt nghi ngờ đề phòng.
“Đừng có dùng ánh mắt đó nhìn ta, ngươi nên biết vì sao ta không muốn ngươi tiếp tục ở lại nơi này" Vinh Hình biết Vân Liệt Diễm là một nữ nhân thông minh, không thể không hiểu ý hắn “Ngươi ở lại nơi này thì có thể tổn thương Tử Mộ mà thôi. Tử Mộ đã ước định với Đại trưởng lão sẽ trở thành công cụ trấn hưng gia tộc Hỏa thị trong vòng một trăm năm, đợi đến khi ước định chấm dứt thì hắn có thể khôi phục tự do, ngay cả Đại trưởng lão cũng không thể tiếp tục ép bức hắn. Chỉ cần ngươi không ở nơi này thì hắn cũng không cần phải lo lắng cho ngươi, không cần phải liên tục ký kết ba cái hiệp ước bất bình đẳng với Đại trưởng lão. Ngươi nên biết, hắn bây giờ bị Đại trưởng lão hạn chế, muốn cứu ngươi thì cũng chỉ có thể tiếp tục ra điều kiện với ông ta"
“Ngươi nói rất đúng, ta không thể tiếp tục ở lại nơi này, nếu không Tử Mộ chỉ càng phải gánh thêm nhiều phiền phức. Cho nên, ta phải rời đi, nhưng ta cũng không muốn rơi vào trong tay của Đại trưởng lão. Với thực lực chỉ có có Thần cấp nhất giai bây giờ của ta, một ngón tay của ông ta cũng có thể bóp chết ta. Ông ta có rất nhiều biện pháp tra tấn ta, khiến cho ta nghe lời trở thành công cụ của gia tộc Hỏa thị. Hơn nữa, ta tin rằng cho dù mình trốn ở đâu cũng không có đường sống, bát đại gia tộc đều sẽ không bỏ qua cho ta. Hẳn là ngươi đã nghe lời đồn về bảy viên ngọc căn nguyên ban đầu được Hỏa Phượng Hoàng tập hợp lại một chỗ, nếu bát đại gia tộc biết tin ta đã đến đại lục Thần Chi thì ta sẽ trở thành bia ngắm sống của bọn họ. Thế giới này tuy lớn lại không có chỗ cho ta dung thân" Ngay lúc nhìn thấy âm mưu của Đại trưởng lão đối với mình, nàng cũng đã hoàn toàn hiểu rõ là chuyện gì xảy ra.
Tiểu Nhẫn từng nói bảy viên ngọc căn nguyên được nàng tập hợp, chỉ còn chưa kịp tìm ra ngọc Khai Nguyên thì đã chết, may mắn được Tử Mộ hồi sinh tiến vào luân hồi. Sau đó, bảy viên ngọc căn nguyên đều rơi lạc vào tay của thất đại gia tộc, rồi gia tộc Hàn Thị nổi lên trở thành gia tộc thứ tám tại đây. Mấy vạn năm qua đi, mỗi một gia tộc đều cố gắng biến ngọc căn nguyên trở thành của riêng trong tay mình, nắm trong tay toàn bộ đại lục. Thế nhưng từ đầu đến cuối vẫn chưa có gia tộc nào làm được. Bây giờ, Hỏa Phượng Hoàng trọng sinh, lại đến đại lục Thần Chi, không thể nào không trở thành uy hiếp cho bát đại gia tộc.
Dù sao nàng cũng từng là người duy nhất chiếm được bảy viên ngọc căn nguyên, cho nên ngay lúc cánh chim của nàng chưa đầy đặn thì bọn họ phải tìm cách mượn sức nàng, nếu không thể mượn sức thì phải tiêu diệt. Vẻ ngoài của bát đại gia tộc có vẻ bình thản nhưng bên trong lại đang âm thầm cấu xé lẫn nhau. Nàng bị Tử Mộ đưa về Hỏa thành, vậy thì không lâu sau bát đại gia tộc sẽ nhận được tin tức, đến lúc đó nàng chẳng khác nào con chuột qua phố.
Vân Liệt Diễm không khỏi không cảm khái về tình cảnh hiện tại của mình, vô cùng hung hiểm.
Ngay từ đầu nàng còn khờ dại nghĩ rằng mình chỉ là một kẻ qua đường không đáng đếm xỉa đến, lại không ngờ từ khi đặt chân vào đại lục Thần Chi thì nàng cũng đã dấn thân vào hiểm cảnh, khó có thể thoát thân.
Lúc này, nàng có thể đến một nơi duy nhất, nơi mà ngay cả bát đại gia tộc cũng không dám tùy tiện xông loạn – Ám Chi Sâm Lâm.
Chỉ cần có thể tiến vào khu vực không xác định ở hướng sáu giờ kia thì nàng liền có hy vọng. Nếu Vinh Hình có thể đưa nàng đến đó, nàng sẽ vô cùng cảm kích.
“Khu vực không xác định ở hướng sáu giờ, ngươi có thể đưa ta đến đó không?" Vân Liệt Diễm bắt lấy cánh tay của Vinh Hình, chờ mong câu trả lời của hắn.
“Ngươi đến đó làm gì? Ngươi có biết nơi đó chỉ cần đến gần là chết hay không? Ngay cả cao thủ Thần cấp bát giai cũng không ngăn cản được lốc xoáy ở nơi đó huống chi là ngươi!" Vinh Hình hết sức kinh ngạc nhìn Vân Liệt Diễm. Đến nay hắn vẫn chưa từng nghe nói có người muốn đến nơi quỷ quái đó.
“Ngươi không cần biết tại sao ta muốn đến đó. Ngươi chỉ cần nói có thể đưa ta đến đó hay không?" Vân Liệt Diễm đương nhiên không nói cho hắn biết nguyên nhân rằng đến đó chỉ để chạy trốn.
“Đến đó thì không thành vấn đề, nhưng ta nghĩ mãi mà vẫn không biết ngươi đến đó để làm cái gì. Chẳng lẽ là tự tử?" Vinh Hình không hiểu, không phải bây giờ nàng nên chạy trối chết mới đúng sao?
“Ta ở lại đây, ngươi cảm thấy ta có thể sống sao?" Vân Liệt Diễm liếc mắt, nói tiếp: “Ngươi thử nghĩ đi, Đại trưởng lão cùng với bát đại gia tộc, ai có thể buông tha ta?"
“Cho dù có chết, ngươi cũng không tình nguyện ở lại bên cạnh Tử Mộ sao? Nữ nhân này, ngươi thật quá khó hiểu!" Vinh Hình chưa từng gặp nữ nhân nào như vậy. Rõ ràng nàng có thể chọn một con đường có lợi nhưng lại tình nguyện đâm đầu vào chỗ chết cũng không muốn tiếp tục liên luỵ Tử Mộ.
Bây giờ dường như hắn đã hiểu nguyên nhân vì sao Tử Mộ lại yêu nàng như vậy.
Thế nhưng, cứ như vậy nhìn nàng chết, hắn thật sự làm không được. Bất kể thế nào thì tình cảnh này của nàng cũng một phần là do hắn gây ra. Nếu bây giờ nàng còn ở thành Hỏa Quý thì bát đại gia tộc vẫn không thể phát hiện ra thân phận của nàng, bởi vì trên thế giới này cũng chỉ có một mình Tử Mộ chỉ cần một cái liếc mắt là nhận ra nàng.
Thần thú thuộc tính hệ Hỏa cũng không ít, chỉ cần Vân Liệt Diễm không lộn xộn để lộ ra bản thể của mình thì cũng không một ai nhận ra. Thế nhưng bây giờ không giống với lúc trước, nàng đã bị dẫn đến Hỏa thành, chỉ sợ đã khiến cho bát đại gia tộc xem trọng.
Nếu hắn đoán không lầm thì cuộc họp đồng minh gia tộc một tháng sau, Vân Liệt Diễm sẽ bị dọn lên bàn ăn. Lần này Đại trưởng lão đến đây chắc hẳn để thương lượng chuyện này với Tử Mộ. Nếu Tử Mộ không nhanh chóng thành thân với Vân Liệt Diễm thì Đại trưởng lão sẽ bắt đầu hành động.
“Ngươi nhất định phải rời khỏi đây nhanh chóng. Một tháng sau là cuộc họp kết thành đồng minh mười năm một lần của bát đại gia tộc, đến lúc đó chỉ sợ ngươi càng thêm nguy hiểm. Thế này đi, đợi sau khi Đại trưởng lão rời khỏi đây, ngươi bảo Tử Mộ ra ngoài tìm Đóa Đóa. Sau đó ta sẽ đưa ngươi ra ngoài, đám người mà Đại trưởng lão để lại giám thị ngươi cũng sẽ đi theo. Việc chúng ta cần phải làm trước khi Đại trưởng lão trở về chính là đến khu vực không xác định hướng sáu giờ. Đến lúc đó ngươi muốn làm cái gì ta cũng không xen vào nữa" Những gì hắn làm được cũng chỉ là đối phó với những người mà Đại trưởng lão phái tới giám thị Vân Liệt Diễm. Trong bọn họ, có hai người là cao thủ Thần cấp thất giai, mười người còn lại đều là Thần cấp lục giai. Mười hai người này cũng không phải là một chuyện nhỏ, cho dù là hắn cũng không có cách nào giữ được mạng dưới tay bọn họ, đừng nói chi là Vân Liệt Diễm.
“Cứ làm như thế đi" Vân Liệt Diễm gật gật đầu, biện pháp của Vinh Hình quả thật là tốt nhất trước mắt. Nàng muốn rời khỏi Hỏa thành vốn dĩ là không thể nào, tránh né được những người tới giám thị của Đại trưởng lão lại càng thêm không thể nào. Đợi đến lúc Đại trưởng lão rời đi, khoảng thời gian từ khi đám người giám thị truyền tin tức đến tai ông ta thì nàng vẫn được an toàn. Đến lúc đó, cho dù Đại trưởng lão có đuổi theo thì nàng cũng đã đến khu vực không xác định kia, ông ta cũng chẳng làm gì được nàng.
Hai người tính tính toán toán xong, lại ngồi trong hoa viên chờ cơ hội. Chỉ cần Đại trưởng lão rời khỏi đây, sau đó bảo Tử Mộ ra ngoài, cơ hội ngay lập tức vào tay.
Quả nhiên không bao lâu sau, Đại trưởng lão đứng dậy cáo từ. Trước khi đi vẫn không quên ân cần thăm hỏi Vân Liệt Diễm vài câu.
Vị tôn thần này vừa rời khỏi, Vân Liệt Diễm liền đi đến bên cạnh Tử Mộ nói: “Tử Mộ, ngươi có thể ra ngoài tìm Đóa Đóa giúp ta hay không? Ta lo con bé sẽ xảy ra chuyện, đó giờ nó luôn quậy phá, lỡ như con bé đi đâu đó bậy bạ lại gặp phiền phức"
Tử Mộ nhìn Vân Liệt Diễm, gật gật đầu: “Được, nàng không cần lo lắng"
“Tử Mộ, cám ơn ngươi" Vân Liệt Diễm nhìn Tử Mộ, trong lòng lại khó chịu. Nàng quả thật không muốn lừa hắn, nhưng lần nào cũng đều không thể không lừa hắn. Điều này khiến cho nàng cảm thấy mình thật tàn nhẫn.
“Liệt Diễm, ta chưa bao giờ muốn nàng nói cám ơn với ta" Tử Mộ mỉm cười lắc đầu, nhưng sau đó xoay người đi ra ngoài.
Vân Liệt Diễm nhìn bóng lưng của Tử Mộ, trong lòng lại xuất hiện mùi vị nói không nên lời.
“Nếu bây giờ ngươi hối hận thì vẫn còn kịp" Vinh Hình than nhẹ một tiếng. Rõ ràng nàng có cơ hội tốt như vậy nhưng lại không muốn lợi dụng. Nếu nàng đồng ý gả cho Tử Mộ thì không phải đây là kết cục tốt nhất sao? Tử Mộ không bao giờ ghét bỏ nàng bởi vì nàng đã từng gả cho người khác, thậm chí hắn cũng sẽ yêu thương Đóa Đóa như con ruột của mình.
“Ta sẽ không hối hận. Chúng ta đi thôi!" Vân Liệt Diễm lắc lắc đầu. Bọn họ cuối cùng vẫn là vô duyên, bỏ lỡ chính là bỏ lỡ.
Tuy ở bên cạnh nhau chỉ có một ngày ngắn ngủn nhưng giữa bọn họ lại có rất nhiều ràng buộc. Những ràng buộc dây dưa này nếu không thể bẻ gẫy thì sẽ không tốt với bất kỳ ai.
Vinh Hình gật gật đầu, dắt một con ngựa đi ra bên ngoài.
“Vinh Hình, không phải ngươi đã đến Thần cấp thất giai rồi sao? Còn dắt ngựa ra để làm gì?" Vân Liệt Diễm nhìn Vinh Hình bằng ánh mắt khó hiểu.
“Nó không phải là ngựa thường đâu. Nó là Phong Mã, Thiên linh thú thuộc tính hệ phong. Tuy nó chưa đạt đến Thần cấp nhưng lại là một công cụ tốt thay thế cho việc đi bộ. Tốc độ của nó không thua gì tốc độ của cao thủ Thần cấp đâu" Vinh Hình vỗ vỗ lưng ngựa, con ngựa hí dài một tiếng dường như rất đắc ý.
Vân Liệt Diễm biết Thiên linh thú bình thường cũng đều có trí tuệ, chỉ là không thể hóa thành hình người và nói chuyện mà thôi.
Vân Liệt Diễm rất tự giác cưỡi cùng một con ngựa với Vinh Hình bởi vì nàng không bảo đảm con đường này sẽ an toàn, có Vinh Hình bên cạnh thì nàng an tâm hơn.
Nàng theo Vinh Hình ra ngoài, mười hai tùy tùng cũng lập tức đi theo, nhưng tốc độ của bọn họ vẫn không bằng Phong Mã cho nên khoảng cách có chút xa.
“Làm sao bây giờ?" Nhìn thấy khoảng cách càng lúc càng xa, bọn họ không khỏi sốt ruột. Nếu đánh nhau thì Vinh Hình chắc chắn không phải là đối thủ của bọn họ, nhưng bây giờ hắn ta vẫn chạy băng băng ở đằng trước, phải đuổi theo kịp hắn ta thì mới công kích được.
“Các vị cứ trở về trước đi, bọn họ không thể nào rời khỏi Hòa thành này đâu. Còn về Đại trưởng lão thì ta sẽ đên nói chuyện với ông ấy" Ngay lúc mười hai người đang thương lượng có nên ra tay với Vinh Hình hay không thì Tử Mộ đột nhiên xuất hiện ngăn cản bọn họ.
Mười hai người ngẩn người. Rõ ràng bọn họ nhìn thấy Tử Mộ đi về hướng khác, tại sao bây giờ lại xuất hiện ở đây?
Vinh Hình cùng Vân Liệt Diễm thấy những người kia không còn đuổi theo cũng cảm thấy bất ngờ, nhưng bây giờ cũng không kịp suy nghĩ đến chuyện này. Thời gian cấp bách, đến nơi mới là ưu tiên hàng đầu. Đến lúc đó cho dù có bị đuổi kịp, nàng cũng không cần lo lắng nữa.
Tử Mộ quay đầu lại nhìn hai thân ảnh đang dần biến mất, khẽ thở dài. Làm sao hắn lại không biết Vân Liệt Diễm có chủ ý gì chứ?
Từ sáng nay, lúc Vân Liệt Diễm đổ xô đi tìm Đóa Đóa, hắn đã biết Vân Liệt Diễm muốn làm cái gì. Tuy không biết nàng đã dùng cách gì để che giấu Đóa Đóa khiến cho không ai nhìn thấy, nhưng hắn lại vô tình nhìn thấy một dấu vết mờ mờ trên cổ tay của nàng. Ngay lần đầu gặp Đóa Đóa, hắn đã thấy chiếc vòng hoa bảy màu trên cổ tay con bé, loại hoa này có tác dụng công kích năng lượng tinh thần. Không thể không nói, mỗi một loài Tà Hoa đều có được một loại năng lực hết sức kỳ lạ. Trên cổ tay Vân Liệt Diễm có một dấu vết mờ mờ, đây là dấu vết liên kết bằng năng lượng tinh thần, cho nên hắn liền hiểu Đóa Đóa vẫn luôn ở bên cạnh Vân Liệt Diễm. Chỉ có như vậy thì dù cho Đóa Đóa có ở bất kỳ nơi nào, Vân Liệt Diễm cũng đều là người đầu tiên cảm nhận được.
Vân Liệt Diễm không hề biết Tử Mộ nhìn thấy bí mật của mình, lại càng không biết hắn đã biết mục đích của nàng từ lâu.
Tử Mộ biết nàng muốn trốn đi, hắn cũng không có ý định ngăn cản nàng. Đêm qua hắn không hề chợp mắt, vẫn luôn nghĩ về chuyện này. Hắn thích Liệt Diễm, cho nên sẽ không bao giờ ép buộc nàng làm những chuyện nàng không muốn. Nếu như nàng cảm thấy ở bên cạnh một người khác là hạnh phúc thì hắn sẽ buông tay. Bây giờ hắn bị Đại trưởng lão quản chế, tuy không thể phản kháng nhưng vẫn dư sức bảo vệ nàng, nhưng nàng vẫn chọn rời khỏi đây. Một khi đã như vậy, hắn sẽ để nàng đi.
Lốc xoáy màu trắng khu vực không xác định ở hướng sáu giờ có thể dẫn đến Ám Chi Sâm Lâm, chuyện này cũng chỉ có hắn cùng Liệt Diễm biết. Cho nên, Vân Liệt Diễm muốn làm cái gì, không ai rõ hơn so với hắn.
Nếu làm như vậy mà nàng cảm thấy hạnh phúc thì hắn sẽ để nàng đi. Hắn không thể đi theo bên cạnh nàng thì sẽ tận lực quét sạch một ít chướng ngại có thể gây ra nguy hiểm cho nàng. Thời gian để nàng có thể đứng trên đỉnh thế giới, ngồi lên ngai vàng trong Thần Điện, trở thành Phượng Hoàng Vương, sẽ còn rất lâu, hắn phải tận lực giúp nàng được chút nào hay chút đó.
Có Tử Mộ chống lưng, mười hai người tùy tùng cũng không dám đi theo nữa. Thế nhưng người báo tin cho Đại trưởng lão cũng sắp quay lại, đến lúc đó Hỏa Tử Mộ có ngăn được kẻ nào thì cũng không ngăn được Đại trưởng lão.
Không bao lâu sau, Đại trưởng lão nhận được tin tức liền chạy đến. Bộ dạng vẫn ung dung hòa ái như cũ, mỉm cười như không có gì với Tử Mộ “Tử Mộ, ta nghe nói Liệt Diễm ra ngoài cùng Vinh Hình, không biết là chuyện gì xảy ra nên đến đây xem. Ngươi cũng biết thân phận Liệt Diễm đặc biệt, nếu gặp nguy hiểm sẽ không tốt, dù sao Hỏa thành cũng không phải là những nơi bình thường khác"
“Đại trưởng lão cứ xin yên tâm, Vinh Hình chỉ đưa Liệt Diễm ra ngoài chơi đùa một chút mà thôi. Ta có chuyện phải làm nên không thể đi theo, Đại trưởng lão nếu có hứng thú thì theo ta đi nhìn thử xem" Tính tính thời gian, Tử Mộ cũng biết bây giờ Đại trưởng lão cũng không đuổi theo kịp bọn họ. Tốc độ của Phong Mã vô cùng nhanh, người bình thường vốn dĩ không đuổi theo kịp, nếu không thì với thực lực của Vinh Hình cùng Vân Liệt Diễm cũng không dễ dàng qua mặt mười hai người đến giám thị.
“Vậy cũng được" Đại trưởng lão vốn còn lo lắng Tử Mộ sẽ mạnh mẽ ngăn cản, không ngờ hắn lại chủ động mở miệng mời ông đến, vậy cũng đừng trách.
Vân Liệt Diễm cùng Vinh Hình ra roi thúc ngựa về hướng sáu giờ. Vẫn là lần đầu tiên Vân Liệt Diễm nhìn ngắn Hỏa thành,. Nơi này nồng đậm nguyên tố hệ Hỏa, hẳn là do tác dụng của Hỏa Nguyên. Nhà cửa được xây dựng cũng không giống với đại lục Tranh Vanh, tất cả đều dùng gạch đá xây nên. Nguyên nhân cũng có thể là vì không khí nơi này khô ráo, nơi nơi đều là nguyên tố hệ Hỏa, nếu dùng gỗ xây nhà thì sẽ rất dễ cháy.
Một loạt kiến trúc bằng đá khiến Hỏa thành thoạt nhìn rất vững trải. Quảng trường trung tâm thành phố giống như một đấu trường La Mã cổ đại, hỏi Vinh Hình mới biết nó được xây dựng vì hội nghị liên kết đồng minh của bát đại gia tộc.
Hội nghị kết đồng minh của bát đại gia tộc mười năm diễn ra một lần, mỗi lần sẽ do một gia tộc chủ trì, năm nay đến phiên Hỏa thị.
Thật ra cái gọi là hội nghị kết đồng minh cũng chỉ là ngày mà bát đại gia tộc cử ra một vài đệ tử trẻ tuổi đến tỷ thí lẫn nhau, sau đó xét xem gia tộc nào có nhiều trận thắng nhất. Đây cũng chỉ là một buổi đánh giá thực lực của các gia tộc mà thôi.
Vinh Hình không nói gì, đến lúc nào rồi mà nàng còn tâm tư hỏi mấy cái chuyện này. Hắn vẫn không biết nàng đến khu vực không xác định để làm gì. Trong lòng mặc dù khó hiểu nhưng vẫn đưa Vân Liệt Diễm đến đó.
“Đến rồi!" Vinh Hình ghìm chặt dây cương, sau đó nhìn về phương xa “Ngươi xác định chính là nơi này?"
Trước mặt bọn họ là một mảnh đất trống mênh mông, mà bên trên mảnh đất trống là một lốc xoáy khổng lồ chiếm cứ gần hết diện tích. Vòng qua lốc xoáy chính là khe vực sâu hướng sáu giờ, nghe nói khe vực sâu này không có nhiều nguy hiểm bởi vì giữa hai bờ vực có một chiếc cầu bắc sang. Nơi nguy hiểm chân chính là lốc xoáy khổng lồ ở khu vực không xác định. Nói đến cũng thấy kỳ lạ, lốc xoáy lớn như vậy lại chỉ có ở hướng sáu giờ, chín giờ, mười hai giờ cùng ba giờ của mỗi gia tộc, tổng cộng có tám lốc xoáy đều nằm hai bên bờ vực.
Vân Liệt Diễm gật gật đầu. Nhưng khi nhìn thấy lốc xoáy khổng lồ kia, vẫn nhịn không được mà nuốt một ngụm nước bọt.
Lốc xoáy không ngừng xoay tròn, xung quanh nó còn có gió xoáy vô cùng mạnh, chỉ cần tới gần vẫn có thể bị cuốn vào càng đừng nói là nhảy vào chính giữa. Đây thật sự là một ván cược gần như không có phần thắng.
“Liệt Diễm, ngươi đến đây làm cái gì? Vinh Hình, ngươi dẫn Liệt Diễm ra ngoài đi dạo tại sao lại đến đây? Ngươi đừng quên chính ngươi cũng không ra khỏi kết giới" Đại trưởng lão cùng Tử Mộ đã chạy đến đúng lúc.
Kết giới phía sau lốc xoáy là nơi ngăn cách giữa các gia tộc, nhưng kết giới này vô cùng phức tạp, vạn phần hung hiểm. Không có thực lực của Thần cấp bát giai thì không cách nào vượt qua được kết giới, mà kết giới muốn bố trí cũng phải là có Thần cấp bát giai. Nếu bây giờ Tử Mộ không bị Đại trưởng lão quản chế thì hoàn toàn dễ dàng đưa Vân Liệt Diễm lời khỏi Hỏa thành, chỉ tiếc… Thế nhưng hắn cũng chỉ là một con cờ trong tay Đại trưởng lão, Đại trưởng lão chỉ cần một ý niệm trong đầu cũng có thể khiến cho hắn chết không có chỗ chôn.
“Liệt Diễm, ngươi đừng làm chuyện điên rồ! Cho dù ngươi không suy nghĩ vì mình thì cũng phải suy nghĩ cho Tử Mộ một chút chứ. Vất vả lắm hắn mới tìm được ngươi, sao ngươi có thể từ bỏ sinh mạng một cách dễ dàng như vậy được?" Vinh Hình không ngờ Tử Mộ cũng sẽ đến đây, đành phải lớn tiếng với Vân Liệt Diễm, hi vọng nàng sẽ không làm bậy, nếu không thì không chỉ có mình nàng mà ngay cả Tử Mộ cũng sẽ bị liên lụy.
Vân Liệt Diễm lập tức hiểu ý, lui về phía sau từng bước một: “Các ngươi đừng có đến đây!", sau đó hai mắt đẫm lệ nhìn Tử Mộ, nói tiếp: “Tử Mộ, ta thật sự xin lỗi ngươi. Ta đã thành thân, ta không còn mặt mũi nào ở lại bên cạnh ngươi, ngươi cứ để cho ta chết đi!"
“Cái gì? Ngươi đã thành thân? Tử Mộ, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?" Vẻ mặt của Đại trưởng lão trở nên thâm trầm. Ông ta chỉ biết Tử Mộ cùng Vinh Hình đưa nữ nhân này cùng một đứa nhỏ về đây, quả thật không biết chuyện thành thân này là như thế nào. Nói như vậy, ông ta càng thêm khả năng không được thả nàng đi. Vốn dĩ nếu nàng gả cho Tử Mộ, thành thành thật thật trở thành người của gia tộc Hỏa thị có thể không làm khó nàng. Thế nhưng bây giờ lại do chính nàng ta buông tha cơ hội giữ mạng.
“Đại trưởng lão, chuyện này…" Tử Mộ đột nhiên cũng không biết nói cái gì. Hắn hoàn toàn không ngờ Vân Liệt Diễm sẽ nói những lời này.
“Tử Mộ, ân tình của ngươi đời đời kiếp kiếp ta cũng không thể báo nổi. Ta vốn định sẽ ở lại bên cạnh ngươi, quên hết mọi chuyện trước kia đi, nhưng ta lại phát hiện mình mang thai. Ta thật sự không còn mặt mũi nào nhìn ngươi nữa. Tử Mộ, ngươi quên ta đi, là ta không xứng với ngươi!" Vân Liệt Diễm rơi lệ đầy mặt. Tuy có một nữa là giả bao gồm cả chuyện mang thai, nhưng ít nhất có thể ở trước mặt Đại trưởng lão phân rõ quan hệ của nàng cùng Tử Mộ, khiến cho Đại trưởng lão không cần dùng nàng để uy hiếp Tử Mộ. Ngoài ra, nàng cũng mong Tử Mộ có thể hết hi vọng, biết rõ bọn họ không thể có tương lai cho nên sẽ không lãng phí thời gian trên người nàng.
Thế nhưng nếu Vân Liệt Diễm biết nàng sẽ vì lời nói hôm nay mà trả giá, nàng tuyệt đối sẽ không mạo hiểm như vậy.
“Liệt Diễm, ta vốn dĩ xem ngươi là vị hôn thê của Tử Mộ mà quan tâm đến ngươi, còn phái người đến bảo vệ ngươi, không ngờ ngươi lại làm ra loại chuyện này. Ngươi thân là vị hôn thê của Tử Mộ lại còn cấu kết với người khác, thật là uổng phí tình cảm của Tử Mộ. Ngươi khiến cho ta quá thất vọng!" Đại trưởng lão lắc lắc đầu, nhưng ý tứ của ông ta lại rất rõ ràng. Lúc này, cho dù có là Tử Mộ cũng không bảo vệ được nàng.
Đúng lúc này, Tử Mộ lại tiến lên từng bước một, đột nhiên ôm Vân Liệt Diễm vào lòng. Cái ôm ấm áp khiến cho đầu óc Vân Liệt Diễm trống rỗng. Vốn đã quen với thân thể lạnh băng cứng đơ như xác chết của Hàn Chỉ, ấm áp lúc này lại khiến cho nàng hoảng hốt, sắc mặt ửng hồng.
“Liệt Diễm, ta yêu nàng. Thế nhưng nếu như nàng đã phản bội ta như vậy… nàng hãy chết đi!" Thanh âm của Tử Mộ không lớn, vừa đủ rơi vào trong tai Đại trưởng lão cùng Vinh Hình.
Cả người Vinh Hình chấn động, không thể tin thanh âm này được bay ra từ miệng Tử Mộ.
Tử Mộ cúi đầu, ấn nhẹ một nụ hôn lên trán Vân Liệt Diễm, một giọt lệ trong suốt chảy xuống gương mặt đang trừng lớn mắt của nàng. Tử Mộ nhắm mắt lại, sau đó nhẹ nhàng vung tay, thân thể Vân Liệt Diễm như một con bướm lạc cánh bay vào bên trong lốc xoáy màu trắng khổng lồ.
Liệt Diễm, chỉ mong nàng có thể bình an đến Ám Chi Sâm Lâm, ta chỉ có thể làm bấy nhiên cho nàng mà thôi. Nàng có biết ý nghĩ không muốn liên lụy đến ta của nàng đã khiến cho ta cảm thấy bất lực đến cỡ nào. Ta tình nguyện bỏ hết tất cả để giúp nàng, kể cả tính mạng của ta, nhưng nàng lại nhẫn tâm đẩy ta ra như vậy, một cơ hội nhỏ cũng không đồng ý cho ta.
Liệt Diễm, nàng phải chăm sóc tốt cho chính mình, ta sẽ luôn bảo vệ nàng.
“Tử Mộ, huynh làm cái gì vậy? Huynh có biết huynh đã làm cái gì hay không?" Vinh Hình vọt tới trước mặt Tử Mộ, điên cuồng lắc lư thân thể Tử Mộ. Hắn không thể tin! Hắn không cách nào tin được đây chính là Tử Mộ mà hắn luôn sùng bái, luôn đau lòng. Vân Liệt Diễm biết tình cảnh của chính mình cho nên tự nguyện tìm cách rời khỏi đây chỉ để không phải tổn thương Tử Mộ nữa. Nữ nhân này trước khi chết vẫn còn vì Tử Mộ mà suy nghĩ, cho dù nàng không thương hắn vẫn khiến cho Đại trưởng lão không nghi ngờ hắn mà chính mình tìm đến cái chết.
Thế nhưng Tử Mộ đã làm cái gì?
Tại sao hắn có thể dễ dàng đẩy nàng vào chỗ chết như vậy?
Chẳng lẽ hắn không biết nơi đó chưa từng có người thoát ra được sao? Chẳng lẽ hắn chưa từng nhìn thấy cảnh lốc xoáy xé xác thi thể thành từng mảnh nhỏ sao? Thế nhưng hắn lại có thể đẩy người mình yêu vào nơi đó.
Tử Mộ để mặc cho Vinh Hình lắc lư mình một cách điên cuồng, cuối cùng chỉ nói một câu lãnh đạm: “Nàng xứng đáng!"
Nếu Vinh Hình để ý hơn một chút sẽ cảm nhận sự run rẩy từ chính thân thể Tử Mộ khi nói ra câu đó. Nếu biết Vân Liệt Diễm còn sống, Đại trưởng lão cũng sẽ biết Vinh Hình có liên quan đến chuyện này, đến lúc đó chính Vinh Hình cũng khó thoát khỏi trách nhiệm phải chịu. Cho nên, cho dù trái tim như bị lăng trì, đau đến thở cũng đau, hắn vẫn sẽ cắn răng lạnh lùng nói ra. Bởi vì bây giờ hắn không phải là đối thủ của Đại trưởng lão, nếu không làm như vậy thì khó mà bảo vệ được Liệt Diễm, cũng khó bảo vệ được Vinh Hình.
“Ha ha ha! Tử Mộ, ngươi làm tốt lắm! Loại nữ nhân lẳng lơ này phải bị trừng phạt. Cũng khổ cho ngươi, tốn bao nhiêu năm đợi nàng trở về" Đại trưởng lão cũng kinh ngạc với sự tàn nhẫn của Tử Mộ, xem ra nam nhân này quả thật không chịu nổi kích thích.
Ngẫm lại cũng hợp tình hợp lý, chờ đợi mấy vạn năm, trả giá nhiều như vậy, tốt cuộc cũng đợi được người yêu trở về. Còn chưa kịp thành thân đã biết tin nữ nhân của mình bị người khác làm cho lớn bụng. Như vậy thì, giết nữ nhân này cũng không khiến người khác khó hiểu. Thế nhưng Liệt Diễm này lại là Hỏa Phượng Hoàng chuyển kiếp vạn năm khó khăn, nhân tài như vậy nếu có thể ở lại Hỏa thị thì sớm muộn gì gia tộc cũng có thể gom đủ những viên ngọc căn nguyên còn lại, nắm toàn bộ đại lục Thần Chi trong tay.
Đáng tiếc!
Tuy nhiên có đáng tiếc cách mấy cũng còn hơn chuyện nữ nhân này rơi vào tay gia tộc khác. Bát đại gia tộc âm thầm phân cao thấp cũng không phải là ngày một ngày hai, cho dù Vân Liệt Diễm đến gia tộc nào cũng không thoát khỏi chuyện bị lợi dụng. Đương nhiên, nếu không thể lợi dụng được nàng thì cũng tuyệt đối sẽ không để lại cho kẻ khác, tất nhiên sẽ giết nàng.
Tử Mộ hờ hững xoay người, rời khỏi nơi này. Mặc kệ Vinh Hình gọi như thế nào ở phía sau, hắn cũng chưa từng quay đầu lại. Đại trưởng lão nhìn thấy Tử Mộ rời khỏi cũng biết nữ nhân kia đã chết, sau khi cảm thán một phen rồi cũng quay đầu đi.
Ai cũng không nhìn thấy ngay một khắc Tử Mộ quay đầu lại, khóe môi tràn ra máu tươi hòa lẫn vào nước mắt.
Vinh Hình vô lực đứng trước lốc xoáy, nhìn vòng xoáy khổng lồ không ngường xoay tròn. Hắn hối hận, thật sự hối hận. Hắn chưa từng nghĩ sẽ tổn thương Vân Liệt Diễm. Nữ nhân này cùng con gái của nàng tuy hơi đáng giận một chút, nhưng bọn họ cũng không phải là người xấu.
Hắn nhớ Đóa Đóa từng nói hai người họ phải đi tìm ca ca, nhưng chưa tìm được thì bọn họ đã có mặt ở Hỏa thành. Nếu hắn không đưa bọn họ đến đây thì chắc hẳn bây giờ đã tìm được người muốn tìm rồi, gia đình sum họp. Bát đại gia tộc sẽ không phát hiện bọn họ nhanh như vậy, họ sẽ còn rất nhiều ngày vui vẻ ở bên nhau. Với năng lực của mình, Vân Liệt Diễm có thể đứng vững ở đại lục này sớm thôi, đến lúc hô phong hoán vũ rồi thì không còn ai dám gây khó dễ cho nàng. Thế nhưng bây giờ lại không còn cái gì, cốt nhục chia lìa, người nhà ly tán, còn mất cả tính mạng.
Tội của hắn quả thật không thể tha thứ!
Vân Liệt Diễm, thật xin lỗi ngươi, ta không nên đưa ngươi đến Hỏa thành, lại càng không nên đưa ngươi đến đây. Thật sự xin lỗi!
Vinh Hình nhìn lốc xoáy khổng lồ vẫn không ngừng xoay tròn.
Liệt Diễm, ta sẽ giúp ngươi đi tìm con gái, con trai, và cả phu quân của ngươi. Ta sẽ nói cho họ biết tin tức của ngươi, sẽ không để bọn họ vì ngươi mà mạo hiểm. Là ta có lỗi với gia đình ngươi, chuyện duy nhất ta có thể làm cũng chỉ có bấy nhiêu đây.
Bên trong lốc xoáy khổng lồ, Vân Liệt Diễm cảm thấy thân thể của mình như bị cuốn nát, giống như đang nằm trong máy trộn bê-tông. Khuông mặt bị từng cơn gió như dao sắc quẹt đến quẹt đi, cả người nàng lại không có một chút sức lực, chỉ có thể chịu đựng sự đau đớn cùng thống khổ. Máu tươi không ngừng chảy ra, khiến cho nàng cảm thấy mình sắp chết.
Cũng không biết đã qua bao lâu, rốt cuộc nàng không còn cảm nhận được gì nữa. Đang lúc hoảng hốt, nàng nhìn thấy ánh trăng rằm đỏ như máu cùng rất nhiều bóng cây rối loạn.
“Đóa Đóa, ra ngoài đi…" Cuối cùng, Vân Liệt Diễm nói những lời này sau đó cũng không còn biết gì nữa. Trước mắt, bóng tối kéo dài vô hạn.
Thành Hàn Quý.
Nửa đêm, thành Hàn Quý hoàn toàn yên tĩnh.
Khách điếm.
“Lão đại, huynh thật sự muốn giết vị thành chủ kia sao? Nghe nói, hắn ta đã là cao thủ có Thần cấp nhị giai rồi đó!" Diệp Khuyết vẫn trừng to mắt, hỏi Hàn Chỉ. Hắn chỉ nghĩ rằng Hàn Chỉ đến đây để hỏi thăm tin tức, lại không ngờ hắn ta lại muốn giết thành chủ thành Hàn Quý. Giỡn sao? Bọn họ vừa đến thành Hàn Quý, làm sao có thể đối phó với vị thành chủ đó chứ? Hơn nữa, nghe nói vị thành chủ này vừa đánh bại thành chủ trước kia mới vinh dự đi lên. Thực lực của hắn ta đã là Thần cấp nhị giai cấp ba, rất nhanh sẽ đột phá Thần cấp tam giai. Khắp thành Hàn Quý này, không còn ai có thể đánh bại hắn ta.
“Đệ cứ ở đây, đừng đi ra ngoài, ta đi một chút rồi trở lại" Hàn Chỉ nói với Diệp Khuyết, sau đó chuẩn bị đi ra ngoài.
“Này này, lão đại! Không phải là huynh bị kích thích quá rồi bị úng não đó chứ? Lỡ như huynh một đi không trở lại thì ta phải làm sao bây giờ? Đại tẩu bị bắt nhưng không nhất định sẽ nguy hiểm đến tính mạng, nếu tẩu ấy biết huynh xảy ra chuyện thì sau này huynh ăn nói làm sao đây?" Diệp Khuyết giữ chặt Hàn Chỉ. Vân Liệt Diễm cùng Đóa Đóa bị bắt đi, hắn cũng rất sốt ruột, nhưng không phải cứ sốt ruột là gấp gáp tìm giải pháp. Bọn họ có thể tìm cách khác, cũng không phải đây là cách duy nhất. Lỡ như… Lỡ như Hàn Chỉ đã xảy ra chuyện gì, chẳng phải là càng bết bát hơn hay sao?
Bốp một tiếng, Hàn Chỉ vung tay lên đánh vào sau ót Diệp Khuyết, sau đó Diệp Khuyết hôn mê bất tỉnh. Hàn Chỉ điểm huyệt hắn ta, sau đó mới ra cửa.
Không phải hắn không thể chờ đợi, mà là bây giờ hắn đã xác định Vân Liệt Diễm không còn ở Hỏa thành nữa. Liên hệ tinh thần của hắn với Vân Liệt Diễm lại bị cắt đứt trong hôm nay. Hắn thế nhưng lại cảm thấy sinh mệnh của nàng dần dần suy yếu, sau đó vị trí của nàng cũng lệch lên phía trên một chút. Hắn cũng không quen thuộc đại lục Thần Chi này, muốn tìm hiểu Vân Liệt Diễm đã đi đâu lại khó càng thêm khó. Hắn biết Vân Liệt Diễm là bản thể Hỏa Phượng Hoàng, nếu bị bát đại gia tộc biết nhất định sẽ tạo ra sóng gió. Nếu họ không thể chiếm nàng làm của riêng thì nàng nhất định sẽ phải chết. Chỉ có mau chóng tìm được Hàn Lăng, tiến vào Hỏa thành thì mới biết Vân Liệt Diễm đã xảy ra chuyện gì, hắn tuyệt đối không thể tiếp tục chờ đợi.
Tốc độ của Hàn Chỉ cực kỳ nhanh. Nếu là vài ngày trước, hắn thật sự không hề nắm chắc có thể giết được thành chủ thành Hàn Quý hay không. Thế nhưng không hiểu sao trong đầu hắn đột nhiên hiện lên những phương thức tu luyện kỳ lạ, chỉ trong vài ngày ngắn ngủi mà hắn đã nhảy lên Thần cấp tam giai, thậm chí còn không xuất hiện sự ngăn cản.
Tác giả :
Khương Lê