Nhị Thế Tổ Và Tình Địch

Chương 19

“Thân thủ  của thám tử thời này đều tốt như vậy sao, " sợi dây trói trên tay được giải khai, Lục Thành nhìn một đám hỗn loạn trên mặt đất, hỏi.

“Thành ca là đang khen hay là chê cười thằng em này vậy, người của Lục thúc thúc thân thủ ai chẳng hảo." Thiếu niên chép miệng, đem quần Lục Thành ném cho anh."Anh không sao chứ?"

Lục Thành “Ừ" một tiếng.

“Lũ tạp nham này tính thế nào?" Thiếu niên chỉ vào đám người nằm rạp trên đất, giọng điệu có chút tức giận.

“Không cần phải để ý đến bọn họ." Lục Thành mặc quần áo tử tế, chỉnh sửa lại đầu tóc loạn tao của bản thân, “Cám ơn cậu Tiểu Thất."

“Không cần cảm tạ, nếu không phải ngày hôm qua em không đi theo cũng sẽ không hại anh bị giam ở đây cả ngày, " Bọn họ đi ra ngoài, Tiểu Thất đi theo sau Lục Thành, đột nhiên vỗ vỗ đầu, “Nga được rồi, Trương đại thiếu hẳn là sẽ lập tức tới ngay."

Nam nhân đang rảo bước phía trước đột nhiên dừng chân lại, “Trương Ngọc Văn… Hắn không phải là bị giam lỏng sao?"

“Ai, nói ra rất dài dòng, nói chung việc anh bị giam ở chỗ này cũng là hắn đoán được, ách, có tiếng người đến── “

Theo đường nhìn của Tiểu Thất, Lục Thành quay đầu lại.

Ngoài cửa sân là một người đang bước đến rồi đứng lại, tay nhét trong túi quần, ở trong gió đêm hanh khô mà nhìn anh.

Lục Thành cứ như vậy không hề chuẩn bị, đột nhiên tiếp giao cùng ánh nhìn của Trương Ngọc Văn. Anh và cậu bất quá mới chỉ có mấy ngày không gặp, giờ khắc đối mặt này lại như đã biệt ly dài dằng dặc.

Anh bất động ngay tại chỗ, cứ như lần đầu tiên anh và Trương Ngọc Văn quen biết, thế giới như  an tĩnh lại mà lộ ra cái lúng túng của nó.

“Yo."

Trương đại thiếu toét miệng cười đánh vỡ sự an tĩnh. Vẫn cứ như cậu ngày nào, cho dù hai bên trong bóng đêm đều chật vật bất kham như vậy, chung quy cũng không ai có thể bì nổi.

Lục Thành vẫn nhìn cậu như vậy, phảng phất mất đi năng lực cử động. Hồi lâu, anh nhìn đến nam nhân  khuôn mặt xưng xỉa khó coi mà chật vật, cuối cùng cũng cười rộ lên.

“Em thật là, xấu chết đi được." Anh bước đến hướng Trương Ngọc Văn. Đối phương cũng lập tức bước đi, được hai bước thì Lục Thành đã đến trước mặt cậu. Bọn họ vươn tay, cho nhau cái ôm thật chặt.

“Anh không có việc gì là tốt rồi, bất quá tôi bị đánh." Chờ nhiệt độ cơ thể hai bên giao hòa, tim đập nhanh trở lại bình tĩnh, Trương Ngọc Văn mở miệng. Vừa nói vừa lập tức chỉ đến vết thương trên khóe miệng, cậu chau mày kêu đau, nhẹ nhàng đè lại môi của mình, đưa mắt liếc nhìn Lục Thành, “Từ nhà trốn ra."

Lục Thành thở dài, “Đã nhìn được, " anh kéo Trương Ngọc Văn ra, nhìn được khuôn mặt méo mó vặn vẹo xấu đến vô pháp gặp người của Trương đại thiếu.

Lục Thành vừa cảm thấy yêu thương lại vừa triệt để thở dài một hơi, chí ít đối phương không có thỏa hiệp.

“Vậy nên, em đã nghĩ được cách lo liệu thế nào rồi sao."

“Đương nhiên." Trương Ngọc Văn “Hắc" cười, cặp mắt sưng vù nhưng cũng không giấu được quang mang lưu chuyển, cũng giống như chủ nhân của nó vậy, giảo hoạt, bướng bỉnh.

“Thế nên là, tôi trước tiên là thay mặt lão gia tử xin lỗi anh. Thứ nhì, mỹ nhân, anh đã chuẩn bị tốt tất cả để bỏ trốn cùng tôi chưa?" Trương đại thiếu cầm tay Lục Thành lên, nắm thật chặt, có lẽ nếu đối phương cho cậu câu trả lời phủ định cậu sẽ lập tức không chút nào thương tiếc mà bóp nát nó.

Trong lúc cậu đang đợi câu trả lời, Lục Thành nghĩ, nguyên lai đời này anh cũng có lúc được như thế, học người liều mình bồi quân tử.

Cậu cũng không cần phải xin lỗi, anh thậm chí không hận Trương Chính Khuê. Anh đã đoạt đi con ông, Trương Chính Khuê đối với anh có làm bất cứ chuyện gì cũng là anh nên trả đại giới.

Nói cho cùng dù có tính toán thế nào, người được lợi cũng đều là Lục Thành anh.

Thế nên hiện tại, anh cầm ngược lại tay của Trương Ngọc Văn, nhìn sâu vào trong đôi mắt bầm tím của cậu, " Em hiện chính là con tin của tôi rồi."

“Đi thôi, Tiểu Thất."

Lục Thành vẫy tay, ba người cùng đi ra ngoài.

——-

“Bỏ mạng thiên nhai?" Trương Ngọc Văn hỏi người đang lái xe Tiểu Thất, hắn lắc lắc ngón tay: “NO NO, tiểu bằng hữu, cuộc sống thực tế không có tình tiết cẩu huyết bỏ mạng như vậy, bỏ trốn thiên nhai là được rồi."

“Ách, " không nghĩ ra hai cái đó có gì khác biệt đối với hai người kia, cậu thiếu niên không nói nữa. Hai bên xe cảnh đêm nhanh chóng lướt qua, hắn nhàn nhã liếc nhìn hai người trong kính chiếu hậu.

Trương đại thiếu giơ cái mặt heo ra với Lục Thành ngồi cạnh mà liếc mắt đưa tình. Cái biểu tình này đánh vào thiếu niên lái xe phía trước quá mạnh mẽ khiến hắn không nhịn được mà nghĩ muốn cười ra tiếng.

Trương đại thiếu tiểu cảm tình cũng chẳng mấy ảnh hưởng dù cho khuôn mặt có bao nhiêu xấu xí.

Lắc lư trong bóng đêm, hai người nắm tay nhau, vai dựa vào vai, giao truyền nhiệt độ cơ thể kiên nghị  và ấm áp.

“Vậy chúng ta là bỏ trốn đi đâu?"

“Chúng ta có thể đi Mĩ trước, cuối cùng từ New York bay đến Nam Mĩ. Em thấy sao?"

Trương Ngọc Văn nhe răng cười.

“Phốc, " Lục Thành cười, “Trương Ngọc Văn, em thật đúng là…"

“Hai mươi tỷ, chí ít cũng có thể mang đi kiếm thêm không ít." Trương đại thiếu thiêu mi, hích vào vai Lục Thành, môi tiến đến tai của anh: “Mỹ nhân, chí ít nửa đời sau gia cũng có đủ để nuôi anh."

“Ừ. Như vậy thì đi Mỹ thôi." Nam nhân nhìn Trương đại thiếu mà nở nụ cười thật sâu, dẫn theo điểm giảo hoạt bất khả minh xét, “Em chủ ngoại, tôi chủ nội."

Thời khắc này Trương Ngọc Văn thật không rõ nam nhân nói câu " tôi chủ nội" này đến tột cùng có hàm ý  gì. Chỉ là sau đó, mỗi một lần, khi cậu bị Lục Thành đặt ở dưới thân muốn làm gì thì làm, mới biết được đối phương đem những lời này mang vào thực tiễn mà khắc sâu.

Mà lúc này Trương Ngọc Văn, lại như bị cảm giác thoải mái thảnh thơi lừa mất, cậu lập tức không chút do dự đem nam nhân đặt ở chỗ ngồi hung hăng hôn một trận.

Hôn hôn rồi Lục Thành mới đem cậu đẩy ra, “Khái, Tiểu Thất còn chưa trưởng thành…"

“Em cái gì cũng đều không nghe được cũng không thấy được!" Thiếu niên ngồi trước thoải mái đáp lại.

Hai người ngay lập tức buông nhau ra.

Ngay đêm đó, dưới sự trợ giúp của Lục Trung Hoa và Tần Hoài, Trương đại thiếu nhận được hộ chiếu và giấy tờ tùy thân khác của hai người. Trước khi trời sáng, hai người đã lên máy bay tư nhân Tần gia, khởi hành đi Mĩ.

“Công trình Châu Phi đã kết thúc, có Tần gia tham gia, lão gia tử cũng không tiện lại cản trở giữa chừng." Trương Ngọc Văn thảnh thơi nằm trên đùi Lục Thành, “Lục Thành."

“?" Nam nhân cúi đầu.

“Anh, có thể hay không sẽ hối hận?"

“Sẽ không." Lục Thành một lần nữa quay lại với tạp chí cầm trong tay, phảng phất đây bất quá chỉ là một vấn đề rất tầm thường." Tôi đã nói rồi."

“Kháo, anh nói khi nào ── “

Nam nhân lấy tạp chí ra, cúi người xuống, đột nhiên hôn lên khóe môi Trương đại thiếu: “Tôi gián tiếp nói qua."

Không khí khi đường nhìn hai người giao tiếp đột nhiên đọng lại.

“Lần trước ở trên phi cơ ── “

“Em là muốn làm đến cuối sao?" Không đợi Trương Ngọc Văn nói xong, Lục Thành hé miệng cười, híp lại đầy thu hút, lại có điểm giảo hoạt to gan như hồ ly.

“Ách, anh TM sao có thể nói thẳng ra vậy." Trương Ngọc Văn nuốt nước miếng, đè lại đầu của anh, mặt của hai người hầu như thiếp cùng một chỗ, “Bất quá, có khi Lục Tiểu Tiểu nói đúng, anh như vậy mới đúng là hợp khẩu vị của tôi nha."

Đại dương và bầu trời trống trải ở bên ngoài, bất tri bất giác, bầu không khí trong khoang đã tràn đầy mùi dâm mỹ.

“Này, Tần nhị thiếu sẽ không tức giận chứ?" Ở trên phi cơ người khác làm xằng bậy, Lục Thành cũng có chút băn khoăn.

“Quản gì hắn, ở Châu Phi hắn tàn nhẫn ăn mất một khoản của tôi tôi còn chưa từng tính toán, a ──" không hề báo động trước đã bị đỉnh, tiếng kêu cao vút cũng không hề báo động không phòng bị mà phát ra từ trong miệng.

Nhưng mà còn không kịp ngậm miệng, nam nhân ngựa quen đường cũ, hướng phía trên kia liên tục ngoan công vài cái, trên người cơ hồ bị Lục Thành đỉnh đến không thở nổi.

“Hô, hắc… …"

Y phục của hai người vẫn còn treo ở trên người, chỉ là đã sớm đã mất trật tự.

Trương Ngọc Văn quần áo nút buộc toàn bộ cởi ra, lộ ra lồng ngực tinh mỹ, mặt trên ướt át một mảnh, bị nam nhân một bên đùa bỡn phía dưới, một bên dùng môi chà đạp nhũ thủ phía trên.

Không có giường nhưng không gian trong máy bay tư nhân cũng vô cùng rộng rãi.

Bị Lục Thành ôm ở trên người, hai chân mở lớn cùng anh ngồi đối mặt nhau mà trừu lộng, thỉnh thoảng gặp phải hải lưu, theo máy bay xóc nảy, phía dưới luôn luôn không tự chủ đem nam nhân cắn đến càng muốn chết.

Trong lúc cuồng liệt trừu sáp, khoái cảm thật giống như muốn giết cậu, Trương Ngọc Văn được nam nhân ôm chặt, miệng đắng lưỡi khô mà thở dốc, không thể cử động, chỉ có thể mặc cho Lục Thành trêu chọc.

Địa phương hai người kết hợp trừu tống càng thêm ướt át, Trương Ngọc Văn để ổn định chính mình đem tay ôm lấy đầu Lục Thành, đối phương động tác kịch liệt, nhũ thủ trên bộ ngực trần trụi nhạy cảm cọ ở bên môi nam nhân, liền bị Lục Thành nhân cơ hội há mồm ngậm lấy.

Nam nhân mở mắt, thiêu mi nhìn Trương Ngọc Văn khiến cho ý loạn tình mê, anh hướng lên, môi càng dán đi tới, dụng lực mạnh mà mút, cắn vào trong miệng.

“A, anh ── kháo, tôi không phải nữ nhân, ngô, a ── “

Trương đại thiếu khước từ vô hiệu, nam nhân càng dùng một tay quấn chặt lưng cậu, phân thân bên dưới tốc độ chuyển động càng lợi hại, trong miệng cũng không khách khí chút nào đem lưỡi liếm ngoạn, khiến Trương Ngọc Văn từ từ cùng Lục Thành thiếp hợp càng dày đặc.

Hai người chồng lên nhau, phảng phất đây đó hòa làm một thể.

Lục Thành đương nhiên biết cậu không phải nữ nhân, chỉ là, vương tử điện hạ là cậu với anh mà nói, so với nữ nhân càng ngon miệng hơn nhiều.

“A, chậm một chút ── “

“Thực sự muốn chậm sao, " nam nhân cười nói ở bên mép hồng anh, quả thực chậm lại tốc độ.

Hai tay thon dài trượt tới mông Trương Ngọc Văn, đưa cái mông nâng lên. Hung khí dữ tợn ở trong đường hầm ướt át, thả chậm tốc độ, chậm rãi thối lui tới miệng huyệt. Cuối cùng chỉ chừa đỉnh loay hoay xoay đỉnh, không ngừng kích thích tưởng chừng như cố níu kéo vách tràng bên trong rồi lại mạnh mẽ thả tay ra.

Cảm giác trống rỗng mãnh liệt rồi đột nhiên căng tràn toàn thân, Trương Ngọc Văn bị khiến cho nửa vời, nghiến răng nghiến lợi.

“── anh TM cố ý có đúng hay không!"

Nam nhân chôn mặt ở trước ngực cậu nâng đầu lên, một đầu mồ hôi, “Vậy muốn nhanh hơn hay muốn thế nào?" Nam nhân cười, trong ánh mắt ánh lên sương mù nhưng vô cùng giảo hoạt, hoàn toàn câu dẫn.

“Nhanh lên một chút!"

Trương Ngọc Văn cho tới bây giờ mới phát hiện cái người này nhìn ôn nhu dịu dàng như thế nhưng kỳ thực căn bản lại là một nam nhân trong ngoài không đồng nhất, Trương đại thiếu từ trước đến nay đã bao giờ bị người đùa bỡn qua như thế?

Ngoại trừ người này, cũng không ai dám làm vậy.

Tốc độ nam nhân đột nhiên liền tăng vọt, khiến Trương Ngọc Văn trở tay không kịp, nếu không phải tay vẫn còn đang ôm lấy Lục Thành, nói không chừng cậu thực sự sẽ bị đỉnh mà ngã xuống.

Tính khí trong cơ thể một cây rút ra, lại cả cây đâm vào, muốn đem người phía trên mạnh mẽ lộng, không khách khí mà gắt gao dây dưa trong động thịt ẩm ướt.

“Ngô, " Trương đại thiếu run run khớp hàm, một bộ phận khác không thuộc về thân thể Trương Ngọc Văn nhưng lại ở trong cơ thể cậu, phảng phất bản thân nó chính là nên tồn tại ở chỗ đó, trong thân thể cậu.

Cái loại cuồng loạn này khiến Trương Ngọc Văn cảm thấy mình dường như đang ở trong bão tố, mà người đưa cậu đẩy tới trung tâm bão tố, lại là người đang cùng cậu chặt chẽ tương liên.

Trong khoảng hai tiếng đồng hồ Lục Thành và Trương Ngọc Văn cuồng loạn điên long đảo phượng, trong cabin không có thân ảnh của người nào khác xuất hiện.

Lục Thành lần thứ hai bạo phát trong cơ thể Trương đại thiếu.

Cuối cùng hai người bắn ra xong thỏa mãn duy trì tư thế, ôm ngồi một hồi, nam nhân mới chậm rãi rút ra tính khí của mình, trong lúc đang rút ra, mắt mang ý xấu mà ở một mảnh ướt át nhu động vài cái, khiến cho Trương Ngọc Văn toàn thân tê dại, thật muốn mắng người.

Tinh dịch chảy ra, không chỉ ở hạ thân hai người, chỗ ngồi đều lưu lại vết tích khả nghi phi thường rõ ràng sát không xong.

Hai người chà lau sạch sẽ, một lần nữa quần áo chỉnh tề, chuyển sang chỗ khác ngồi.

“Em xác định, Tần nhị thiếu thực sự sẽ không tuyệt giao với em?"

“Vừa rồi sao anh không hỏi?" Trương Ngọc Văn liếc mắt, rút một điếu thuốc ra đốt.

“Ngay từ đầu tôi đã hỏi qua a, " nam nhân sau khi làm xong thần thanh khí sảng thần tình tuấn mỹ, vẻ mặt vô tội.

“Kháo…"

Trương đại thiếu nghĩ, bản tính người này, có đúng hay không giờ mới chân chính lộ ra?

Như vậy cái kia tao nhã tuấn mỹ Lục Thành, đến tột cùng là thế nào đây? Nhưng bây giờ cậu đã ở trong tay người đàn ông này, dù thật sự có muốn đổi ý, tựa hồ cũng không có cơ hội.
Tác giả : Lâm Dực Phong
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại