Nhị Thế Tổ Và Tình Địch
Chương 17
Lục Thành cơ bản cũng không có ý định nói cái gì, bởi vì anh biết, khi Trương Ngọc Văn cần anh, cậu nhất định sẽ tìm đến. Cậu là đại thiếu gia nhà họ Trương, là người thừa kế của tập đoàn Ngọc Phong, cậu thông mình cường thế lại có thủ đoạn, nếu Trương Ngọc Văn đã nói cậu cần nhất là sự tín nhiệm của Lục Thành thì điều Lục Thành có thể làm giờ đây là toàn tâm toàn ý tin tưởng cậu.
Cũng không có lý do gì cả. Giống như ái tình của họ vậy, quá trình nhận thức không dài nhưng mạc danh kỳ diệu mà yêu đến cuồng nhiệt. Anh chỉ đơn giản là nguyện ý tin tưởng người đàn ông yêu anh, chỉ là như vậy thôi.
Trương Ngọc Văn thời gian nói chuyện điện thoại với Lục Thành càng ngày càng ngắn nhưng cậu vẫn kiên trì như cũ mà gọi điện cho Lục Thành hai ba cuộc mỗi tuần. Những lần khác là Lục Thành gọi điện tới, có lần hai người nói chuyện được một lúc thì người đầu bên kia bắt đầu phát ra những tiếng ngáy nhè nhẹ.
Cứ như vậy qua hơn một tháng, có một ngày Lục Thành gọi điện đến thì chỉ nhận được giọng nói lạnh lùng nhạt nhẽo thông báo đối phương đã tắt máy. Ngày thứ hai, ngày thứ ba, vẫn cứ như vậy mà không liên lạc được.
Nam nhân lập tức dựa vào quan hệ khách hàng mỏng manh của công ty mà tra xét số điện thoại của trợ lý Trương Ngọc Văn. Gọi được mới biết dự án ở Châu Phi đã rơi vào quẫn cảnh tiến thoái lưỡng nan, mà Trương Ngọc Văn đã bị người của Trương gia bắt về.
Hai ngày này Lục Thành vẫn cứ bình bình thường thường mà đi làm, không ai nhận ra dị thường gì ở anh. Thẳng đến ngày thứ ba khi được phê chuẩn nghỉ năm thì anh đã chuẩn bị xong đồ đạc bắt đầu xuất phát đến sân bay.
Lục Thành chỉ mang một ít hành lý gọn nhẹ, trước đó anh cho Trương Ngọc Văn đầy đủ tín nhiệm nhưng không cho cậu sự chống đỡ đầy đủ đồng dạng. Người kia ở Châu Phi chống đỡ rất khổ cực, anh biết rất rõ ràng, lại tự cho là đúng, cho cậu là người có khả năng đỉnh thiên lập địa.
Lục Thành mở cửa ra. Ngoài cửa có một nữ nhân, chính là người anh đã nhìn thấy trên TV mấy tháng trước.
Dựa vào hiểu biết trước đó về Trương Ngọc Văn theo đuổi Lục Tiểu Tiểu, Lục Thành biết, Ngụy Trì Trì tiểu thư thành thục cao quý trước mắt tuyệt đối không hợp khẩu vị Trương đại thiếu.
Ngụy đại tiểu thư hào phóng lấy ra một tấm chi phiếu ném lên bàn.
“Mười triệu có đủ hay không?"
Lục Thành ngồi đối diện nhìn cô, không hiện biểu tình, cũng giấu diếm cường thế.
Nam nhân vẫn cứ ngồi như vậy, bất động thanh sắc, thậm chí khi cô mở miệng ra giá còn mở miệng nở nụ cười hàm xúc bất minh. Ngụy Trì Trì mặc dù tuổi còn trẻ nhưng cũng đã lăn lộn giang hồ, sớm luyện thành tư thái trấn định điềm tĩnh của nữ vương. Hơn nữa, loại nam nhân nào mà cô còn chưa thấy.
Dù vậy nhưng ngày hôm nay, Ngụy Trì Trì ở trước mặt người này, ngồi đối diện nhau chưa đến mười phút mà tựu sinh ra cảm giác khiếp ý không rõ ràng.
“Sao vậy? Mười triệu ngại ít?" Ngụy đại tiểu thư tự nhiên là không chịu để cho chính mình có vẻ yếu thế, cô nhẹ hất đầu một chút, đối nam nhân lộ ra cao ngạo mà miệt thị cười."Cũng phải, leo được lên giường của Trương Ngọc Văn, sao có thể là loại người đơn giản? Ngươi ra giá đi."
Lúc này nam nhân thoải mái tự nhiên mà chậm rãi đốt một điếu thuốc, sau đó anh hướng Ngụy Trì Trì hỏi. “Ngụy tiểu thư, vậy cô nghĩ Trương Ngọc Văn trị giá bao nhiêu tiền vậy? Mười triệu? Hay là một tỷ? Có lẽ, người này đáng giá khiến cô không tiếc tất cả mà táng gia bại sản đi?"
“Cái gì?" Căn bản không nghĩ đến sẽ bị người đàn ông đẹp một cách kỳ cục trước mắt hỏi câu hỏi này, Ngụy Trì Trì sửng sốt. Nhưng ngay sau đó, cô đã ngay lập tức bách chuyển thiên hồi, coi như không mấy ngạc nhiên, cơ hồ là nghĩa chính ngôn từ mà đáp “Trương Ngọc Văn trong lòng tôi đương nhiên là vô giá."
“Đã vô giá, cần gì phải ra giá?" Nam nhân ngón tay đang lúc để tàn thuốc tinh tế rơi xuống, “Thế nhưng Ngụy tiểu thư không hiểu rõ chuyện trọng yếu nhất. Mặc kệ hắn ở trong lòng cô đến tột cùng là như thế nào tồn tại, đều không thay đổi được một sự thật."
Ngụy Trì Trì trừng con ngươi nhìn Lục Thành, sau vài giây phút ngắn ngủi, cô cơ hồ nghe được nam nhân ôn nhu cười ra tiếng.
“Trương Ngọc Văn căn bản cũng không quan tâm hắn ở trong lòng cô có địa vị thế nào. Cô có cho tôi nhiều tiền hơn nữa thì có ý nghĩa gì?"
Ngụy đại tiểu thư đang trong tư thế người đến gây sự, trong nháy mắt biến thành người bị vạch trần mà tức giận.
Đúng vậy, cô đương nhiên biết, bắt người đàn ông này ly khai Trương Ngọc Văn, và khiến Trương Ngọc Văn kết hôn cùng cô, căn bản là hai chuyện khác nhau. Trương Ngọc Văn người này, tuyệt đối sẽ không bởi vì bị đả kích mà làm ra quyết định bồng bột. Cô chỉ là có khẩu khí mà thôi. Trước bại bởi một nữ nhân, cô tự an ủi mình, Trương Ngọc Văn chính là thích loại hình ấu trĩ ngu xuẩn.
Mà nay, người kia đã buông tha Lục Tiểu Tiểu nhưng lại như cũ không liếc nhìn cô một cái, đảo mắt liền vì một người nam nhân mà cùng hai đại gia tộc đối nghịch. Cô càng không nghĩ đến, nam nhân được Trương Ngọc Văn nhung nhớ, đối với cô không kiêu ngạo không siểm nịnh không buồn không hận, căn bản cùng Trương Ngọc Văn như nhau, không đem cô vào mắt.
“Như nữ nhân bị một người đàn ông đè trên giường, thực sự một điểm xấu hổ cũng không có? Ngươi có nghĩ tới hay không bởi vì ngươi mà Trương gia gặp phải bao nhiêu nhiễu loạn?! Có nghĩ đến Trương Ngọc Văn sau này sao có thể đứng thẳng trước thế nhân?!"
Ngụy đại tiểu thư đã đánh mất sự cao quý thong dong ban đầu, đối diện với chỉ trích của cô, tâm tình Lục Thành vẫn như cũ mà không có điểm dao động.
“Nếu như yêu nhau cần gì nói đến xấu hổ hay không, hành vi thầm chia rẽ người khác lại không xấu hổ chăng? Hơn nữa," nam nhân đem điếu thuốc tắt đi: “Trương gia thì làm sao, liên quan gì đến tôi? Trương Ngọc Văn thì như thế nào, cũng không tới phiên cô quan tâm."
“Ngụy tiểu thư, tôi đang vội vàng xuất môn, nếu như không còn chuyện gì khác, mời trở về đi."
“Trương Ngọc Văn là vị hôn phu của tôi!"
“Ha ha, " nam nhân làm như nghe được truyện cười, “Những lời này, Ngụy tiểu thư lưu cho mình nghe đi, tái kiến, thứ cho không tiễn xa được."
Ngụy Trì Trì cắn răng cáu giận mà đi tới cửa, đột nhiên xoay người lại nhìn chằm chằm Lục Thành nở nụ cười, “Ngươi cho là, ngươi hiểu rõ Trương Ngọc Văn?"
Trong khẩu khí của cô tràn đầy hả hê, liếc mắt nhìn hành lý của Lục Thành: “Mặc kệ Trương Ngọc Văn đối với ngươi có phải là thật tâm hay không, hôn nhân của hắn, ngươi cho là tùy vào ý muốn của hắn sao? Thậm chí để ngươi đi quấy nhiễu?!"
Nghe vậy, Lục Thành dừng một chút, cuối cùng liếc mắt nhìn Ngụy Trì Trì.
Nam nhân trong ánh mắt đã không chút nào che giấu sự đồng tình: “Đối với chân tình không biết có nên tin được hay không của đại tiểu thư cô, đến cuối cùng thì mọi chuyện dường như đều là một hồi âm mưu để đạt mục đích đi."
Anh đóng cửa “Phanh", bước qua Ngụy Trì Trì mà đi.
Anh lại trở lại thành phố quen thuộc kia. Lục Thành trước 18 tuổi đều là ở thành phố này mà sinh hoạt. Anh và Trương Ngọc Văn ở đây mà nhận thức nhau, nhưng lại không kịp hiểu nhau.
Căn phòng được quét dọn sạch sẽ, bác gái sát vách bình thường sẽ đến quét tước. Lục Thành buông hành lý, đứng ở trước cửa sổ đang buông rèm bạch sắc.
Anh trước đây thường đứng ở nơi này, nhìn thấy Trương Ngọc Văn thời còn niên thiếu.
Nhân sinh thực sự là quá mức kỳ diệu, có quá nhiều chuyện bất khả dự đoán. Khi đó Lục Thành tự động kéo Trương Ngọc Văn vào sổ đen, không giao du qua lại, cứ thế mà anh đi đường anh tôi đi đường tôi. Thời kỳ thiếu niên anh làm sao có thể nghĩ đến, mình ở nhiều năm sau đó sẽ cùng người nọ lần thứ hai gặp lại, từ từ biến thành tình thái của ngày hôm nay.
Lục Thành lấy điện thoại ra, gọi một số điện thoại, đối phương rất nhanh nhận máy.
“Cháu đã đến nơi, phía chú sao rồi?" Thanh âm của nam nhân nhu nhuận trầm thấp, dường như anh vĩnh viễn đều là như thế này, thong dong bình tĩnh, không sợ hãi bất loạn.
Chỉ có chính anh cảm giác được lúc này lòng anh chân chính hỗn loạn thế nào.
“Ta để Tiểu Thất theo dõi vài ngày, không có điều gì dị thường, Trương đại thiếu hẳn là còn bị giữ ở trong nhà."
Nói là Trương gia, nhưng nơi đó đối với Lục Thành, giống như dũng sĩ chiến đấu với ác long cứu vớt vương tử, càng giống như một nhà tù kiên cố, “Anh trước đến chỗ ta đã rồi lại nói."
Lục Thành đi đến trước một văn phóng thám tử, anh vừa bước vào đã bị một cơn bão quấn tới.
“Kháo, tiểu tử thối! Vài năm không thấy mặt, chỉ đến lúc có việc cần mới tìm đến ta!"
Lục Thành bị đối phương vỗ hai cái trên vai mạnh đễn nỗi tựa hồ đứng không vững, anh cố ý tỏ vẻ đau khổ nói, “Lục đại thúc, ngài cứ như vậy làm sao cháu chống đỡ nổi a."
Trước mặt Lục Thành là một đại nam nhân cao mét bảy mét tám, nam nhân đưa cho anh một điếu thuốc, ngồi ở ghế salon đi thẳng vào vấn đề: “Nói đi, anh và cậu ấm Trương gia là làm sao vậy."
Lục Thành cũng không muốn tránh kiêng kị, anh mang thần sắc ung dung mở miệng nói, “Chúng cháu là loại quan hệ đó."
Anh không sợ bị Lục Trung Hoa biết, cũng không sợ thiên hạ đều biết. Điều duy nhất anh sợ giờ đây chính là không gặp được người kia.
Lục Trung Hoa híp mắt nhả khói thuốc, nhìn Lục Thành nói, “Anh muốn gặp cậu ta thì có một người có biện pháp."
—————
Lục Thành cũng không có nghĩ tới lại có thể gặp mặt Trương Ngọc Văn nhanh như thế.
Khi đem nam nhân tiều tụy gày gò kia áp lên tường ở toilet, Lục Thành còn có chút cảm giác không thực, dường như tất cả chỉ là ảo giác.
Ngay sau khi hai người gặp được nhau, Trương Ngọc Văn đã vội vội vàng vàng kéo Lục Thành đem đi, cậu chưa kịp nói lời nào đã bị nam nhân kia đè xuống, điên cuồng mà hôn môi. Chân Lục Thành chen vào giữa hai chân Trương đại thiếu, cố dán sát vào người mình ngày đêm mong nhớ, khí tức nóng bỏng giao hòa trao đổi, anh chỉ muốn đem cậu thật sâu thật sâu nhập vào lòng.
Thẳng đến lúc hai người hít thở không thông mới buông nhau ra.
Lục Thành thả Trương Ngọc Văn, lôi cái tay như kẻ trộm của người kia đang với vào bên trong quần áo hỗn độn của anh."Hiện tại không được."
Hai người vẫn đang còn trong tư thế quấn quít, dây dưa hơi thở, ở trong không khí an tĩnh mà khô nóng nhìn nhau, trong mắt đều là ánh mắt trùng điệp của đối phương.
“Anh từ khi nào thành nhân thủ của Tần gia vậy?" Trương đại thiếu nhìn chằm chằm nam nhân đang có ánh mắt cũng đang chăm chú nhìn mình, không muốn dời mắt đi mà trêu chọc.
“Không như vậy, làm sao có thể gặp em?" Môi nam nhân cũng khẽ mỉm cười, “Trương Ngọc Văn, tôi đây trở về nhưng là thiên lý tầm phu…" (ngàn dặm tìm chồng)
“Như vậy, tiểu mỹ nhân muốn đại gia ta đền ơn đáp nghĩa thế nào đây?" Trương đại thiếu vẻ mặt lưu manh nhìn chằm chằm Lục Thành, liếm môi một cái.
Cậu nhéo nhéo cằm đối phương: “Sao mà lại gầy như vậy."
Lục Thành thở dài, Trương Ngọc Văn bây giờ, làm gì có tư cách nói anh.
“Gần đây được hầu hạ tốt chứ, " nam nhân cười nhạt gạt cái tay nọ trên cằm rồi đem nắm lấy, ngón tay giao triền, “Nghe nói em chuẩn bị đính hôn."
Trương Ngọc Văn ngạc nhiên: “Anh lấy thông tin ở đâu vậy, lão gia tử còn chưa tuyên bố ra ngoài đâu."
Lục Thành cúi đầu cười, đem Trương đại thiếu thần sắc kinh ngạc thu vào trong mắt. Anh kề sát vào trán Trương Ngọc Văn, ở cự ly gần sát nhìn hàng lông mi trên mắt cậu, vươn lưỡi liếm.
“Trương gia và Tần gia sinh ý qua lại lớn như thế, tự nhiên sẽ có người biết. Mỗi ngày bị giam ở nhà tư vị thế nào?"
“Mấy ngày này tôi một điểm buồn chán cũng không có, anh có biết mỗi ngày tôi có chuyện gì cần làm không?" Trương đại thiếu tiếp cận môi Lục Thành, nhẹ nhàng cắn mấy cái: “Tôi mỗi ngày đều có thể nhìn thấy anh nha, mỗi ngày đều phải nhìn hình của anh để trị ‘bệnh’."
Lục Thành đã từng nghe nói đến cái gọi là phương pháp trị liệu tình yêu đồng tính. Xem ảnh nam nhân đồng thời thúc ép nôn mửa, chính là phương thức thật nực cười. (Editor: Các nhà trị liệu cho người đồng tính xem hình ảnh, video có cảnh quan hệ đồng tính cùng lúc chích điện vào tay hoặc bộ phận sinh dục hoặc chích thuốc gây ói mửa để loại trừ cảm giác ham muốn tình dục đồng tính; và đây được gọi là kỹ thuật “sửa đổi hành vi kết hợp liệu pháp ác cảm")
Thật không ngờ, chuyện như vậy có một ngày cũng sẽ rơi xuống trên đầu Trương Ngọc Văn.
Lục thành “Phốc" nở nụ cười, chỉ là tay của anh càng đem Trương Ngọc Văn ôm chặt hơn.
“Như vậy, Trương thiếu gia, ‘bệnh’ của em chữa được chưa vậy?"
“Mỗi ngày đều nhìn hình của anh, anh nghĩ tôi có thể chữa được cái bệnh này không hay ngược lại, càng trở nên nghiêm trọng?" Trương đại thiếu nhếch miệng, ở ngoài sáng không gian, nhãn thần thẳng thắn ung dung chiếu vào trong mắt của Lục Thành: “Lúc bị tiêm vào mấy thứ kia, tôi hướng đến hình của anh mà đánh máy bay, anh có tưởng tượng được vẻ mặt của bọn họ lúc đó không?"
“Trương Ngọc Văn ── "
“Tôi còn chưa nói hết, trải qua mấy ngày nay ‘Trị liệu’, tôi phát hiện ra một chuyện vô cùng nghiêm trọng." Trương đại thiếu kéo vai Lục Thành vào lòng, để lồng ngực đối phương kề sát bản thân, Lục Thành qua lớp áo mỏng manh cảm thụ được lửa nóng của Trương Ngọc Văn.
Anh nghe được người đàn ông anh yêu nhất nói."Lục Thành, anh quả nhiên là người gây bệnh cho trái tim tôi."
Lục Thành hầu như không cách nào khống chế chính mình, anh hận không thể ngay lập tức đem Trương Ngọc Văn ăn sạch vào bụng."Chúc mừng, bệnh của em đã vô phương cứu chữa rồi sao?"
Bọn họ ôm nhau, Lục Thành biết Trương Ngọc Văn sẽ không trả lời câu hỏi của anh, liền muốn một lần nữa ngậm lấy cánh môi kia, đột nhiên nghe thấy tiếng đập cửa"Thùng thùng" phía bên ngoài.
Trương đại thiếu nở nụ cười, vô tâm vô phế, vẫn ôm chặt lấy lưng nam nhân, mãnh liệt hỏi, “Còn anh?"
“Có lẽ, tôi so với em bệnh còn nặng hơn."
Bên ngoài đã ồn ào hỗn loạn, Lục Thành phải đem tay nam nhân từ trên lưng mình gỡ ra, “Em cần phải đi rồi."
Trương Ngọc Văn thật sâu liếc anh một cái, “Tôi sẽ đến tìm anh."
Nói xong cậu đem anh đẩy sâu vào gian trong, sửa sang lại y phục, kéo cửa ra đi ra ngoài.
Cũng không có lý do gì cả. Giống như ái tình của họ vậy, quá trình nhận thức không dài nhưng mạc danh kỳ diệu mà yêu đến cuồng nhiệt. Anh chỉ đơn giản là nguyện ý tin tưởng người đàn ông yêu anh, chỉ là như vậy thôi.
Trương Ngọc Văn thời gian nói chuyện điện thoại với Lục Thành càng ngày càng ngắn nhưng cậu vẫn kiên trì như cũ mà gọi điện cho Lục Thành hai ba cuộc mỗi tuần. Những lần khác là Lục Thành gọi điện tới, có lần hai người nói chuyện được một lúc thì người đầu bên kia bắt đầu phát ra những tiếng ngáy nhè nhẹ.
Cứ như vậy qua hơn một tháng, có một ngày Lục Thành gọi điện đến thì chỉ nhận được giọng nói lạnh lùng nhạt nhẽo thông báo đối phương đã tắt máy. Ngày thứ hai, ngày thứ ba, vẫn cứ như vậy mà không liên lạc được.
Nam nhân lập tức dựa vào quan hệ khách hàng mỏng manh của công ty mà tra xét số điện thoại của trợ lý Trương Ngọc Văn. Gọi được mới biết dự án ở Châu Phi đã rơi vào quẫn cảnh tiến thoái lưỡng nan, mà Trương Ngọc Văn đã bị người của Trương gia bắt về.
Hai ngày này Lục Thành vẫn cứ bình bình thường thường mà đi làm, không ai nhận ra dị thường gì ở anh. Thẳng đến ngày thứ ba khi được phê chuẩn nghỉ năm thì anh đã chuẩn bị xong đồ đạc bắt đầu xuất phát đến sân bay.
Lục Thành chỉ mang một ít hành lý gọn nhẹ, trước đó anh cho Trương Ngọc Văn đầy đủ tín nhiệm nhưng không cho cậu sự chống đỡ đầy đủ đồng dạng. Người kia ở Châu Phi chống đỡ rất khổ cực, anh biết rất rõ ràng, lại tự cho là đúng, cho cậu là người có khả năng đỉnh thiên lập địa.
Lục Thành mở cửa ra. Ngoài cửa có một nữ nhân, chính là người anh đã nhìn thấy trên TV mấy tháng trước.
Dựa vào hiểu biết trước đó về Trương Ngọc Văn theo đuổi Lục Tiểu Tiểu, Lục Thành biết, Ngụy Trì Trì tiểu thư thành thục cao quý trước mắt tuyệt đối không hợp khẩu vị Trương đại thiếu.
Ngụy đại tiểu thư hào phóng lấy ra một tấm chi phiếu ném lên bàn.
“Mười triệu có đủ hay không?"
Lục Thành ngồi đối diện nhìn cô, không hiện biểu tình, cũng giấu diếm cường thế.
Nam nhân vẫn cứ ngồi như vậy, bất động thanh sắc, thậm chí khi cô mở miệng ra giá còn mở miệng nở nụ cười hàm xúc bất minh. Ngụy Trì Trì mặc dù tuổi còn trẻ nhưng cũng đã lăn lộn giang hồ, sớm luyện thành tư thái trấn định điềm tĩnh của nữ vương. Hơn nữa, loại nam nhân nào mà cô còn chưa thấy.
Dù vậy nhưng ngày hôm nay, Ngụy Trì Trì ở trước mặt người này, ngồi đối diện nhau chưa đến mười phút mà tựu sinh ra cảm giác khiếp ý không rõ ràng.
“Sao vậy? Mười triệu ngại ít?" Ngụy đại tiểu thư tự nhiên là không chịu để cho chính mình có vẻ yếu thế, cô nhẹ hất đầu một chút, đối nam nhân lộ ra cao ngạo mà miệt thị cười."Cũng phải, leo được lên giường của Trương Ngọc Văn, sao có thể là loại người đơn giản? Ngươi ra giá đi."
Lúc này nam nhân thoải mái tự nhiên mà chậm rãi đốt một điếu thuốc, sau đó anh hướng Ngụy Trì Trì hỏi. “Ngụy tiểu thư, vậy cô nghĩ Trương Ngọc Văn trị giá bao nhiêu tiền vậy? Mười triệu? Hay là một tỷ? Có lẽ, người này đáng giá khiến cô không tiếc tất cả mà táng gia bại sản đi?"
“Cái gì?" Căn bản không nghĩ đến sẽ bị người đàn ông đẹp một cách kỳ cục trước mắt hỏi câu hỏi này, Ngụy Trì Trì sửng sốt. Nhưng ngay sau đó, cô đã ngay lập tức bách chuyển thiên hồi, coi như không mấy ngạc nhiên, cơ hồ là nghĩa chính ngôn từ mà đáp “Trương Ngọc Văn trong lòng tôi đương nhiên là vô giá."
“Đã vô giá, cần gì phải ra giá?" Nam nhân ngón tay đang lúc để tàn thuốc tinh tế rơi xuống, “Thế nhưng Ngụy tiểu thư không hiểu rõ chuyện trọng yếu nhất. Mặc kệ hắn ở trong lòng cô đến tột cùng là như thế nào tồn tại, đều không thay đổi được một sự thật."
Ngụy Trì Trì trừng con ngươi nhìn Lục Thành, sau vài giây phút ngắn ngủi, cô cơ hồ nghe được nam nhân ôn nhu cười ra tiếng.
“Trương Ngọc Văn căn bản cũng không quan tâm hắn ở trong lòng cô có địa vị thế nào. Cô có cho tôi nhiều tiền hơn nữa thì có ý nghĩa gì?"
Ngụy đại tiểu thư đang trong tư thế người đến gây sự, trong nháy mắt biến thành người bị vạch trần mà tức giận.
Đúng vậy, cô đương nhiên biết, bắt người đàn ông này ly khai Trương Ngọc Văn, và khiến Trương Ngọc Văn kết hôn cùng cô, căn bản là hai chuyện khác nhau. Trương Ngọc Văn người này, tuyệt đối sẽ không bởi vì bị đả kích mà làm ra quyết định bồng bột. Cô chỉ là có khẩu khí mà thôi. Trước bại bởi một nữ nhân, cô tự an ủi mình, Trương Ngọc Văn chính là thích loại hình ấu trĩ ngu xuẩn.
Mà nay, người kia đã buông tha Lục Tiểu Tiểu nhưng lại như cũ không liếc nhìn cô một cái, đảo mắt liền vì một người nam nhân mà cùng hai đại gia tộc đối nghịch. Cô càng không nghĩ đến, nam nhân được Trương Ngọc Văn nhung nhớ, đối với cô không kiêu ngạo không siểm nịnh không buồn không hận, căn bản cùng Trương Ngọc Văn như nhau, không đem cô vào mắt.
“Như nữ nhân bị một người đàn ông đè trên giường, thực sự một điểm xấu hổ cũng không có? Ngươi có nghĩ tới hay không bởi vì ngươi mà Trương gia gặp phải bao nhiêu nhiễu loạn?! Có nghĩ đến Trương Ngọc Văn sau này sao có thể đứng thẳng trước thế nhân?!"
Ngụy đại tiểu thư đã đánh mất sự cao quý thong dong ban đầu, đối diện với chỉ trích của cô, tâm tình Lục Thành vẫn như cũ mà không có điểm dao động.
“Nếu như yêu nhau cần gì nói đến xấu hổ hay không, hành vi thầm chia rẽ người khác lại không xấu hổ chăng? Hơn nữa," nam nhân đem điếu thuốc tắt đi: “Trương gia thì làm sao, liên quan gì đến tôi? Trương Ngọc Văn thì như thế nào, cũng không tới phiên cô quan tâm."
“Ngụy tiểu thư, tôi đang vội vàng xuất môn, nếu như không còn chuyện gì khác, mời trở về đi."
“Trương Ngọc Văn là vị hôn phu của tôi!"
“Ha ha, " nam nhân làm như nghe được truyện cười, “Những lời này, Ngụy tiểu thư lưu cho mình nghe đi, tái kiến, thứ cho không tiễn xa được."
Ngụy Trì Trì cắn răng cáu giận mà đi tới cửa, đột nhiên xoay người lại nhìn chằm chằm Lục Thành nở nụ cười, “Ngươi cho là, ngươi hiểu rõ Trương Ngọc Văn?"
Trong khẩu khí của cô tràn đầy hả hê, liếc mắt nhìn hành lý của Lục Thành: “Mặc kệ Trương Ngọc Văn đối với ngươi có phải là thật tâm hay không, hôn nhân của hắn, ngươi cho là tùy vào ý muốn của hắn sao? Thậm chí để ngươi đi quấy nhiễu?!"
Nghe vậy, Lục Thành dừng một chút, cuối cùng liếc mắt nhìn Ngụy Trì Trì.
Nam nhân trong ánh mắt đã không chút nào che giấu sự đồng tình: “Đối với chân tình không biết có nên tin được hay không của đại tiểu thư cô, đến cuối cùng thì mọi chuyện dường như đều là một hồi âm mưu để đạt mục đích đi."
Anh đóng cửa “Phanh", bước qua Ngụy Trì Trì mà đi.
Anh lại trở lại thành phố quen thuộc kia. Lục Thành trước 18 tuổi đều là ở thành phố này mà sinh hoạt. Anh và Trương Ngọc Văn ở đây mà nhận thức nhau, nhưng lại không kịp hiểu nhau.
Căn phòng được quét dọn sạch sẽ, bác gái sát vách bình thường sẽ đến quét tước. Lục Thành buông hành lý, đứng ở trước cửa sổ đang buông rèm bạch sắc.
Anh trước đây thường đứng ở nơi này, nhìn thấy Trương Ngọc Văn thời còn niên thiếu.
Nhân sinh thực sự là quá mức kỳ diệu, có quá nhiều chuyện bất khả dự đoán. Khi đó Lục Thành tự động kéo Trương Ngọc Văn vào sổ đen, không giao du qua lại, cứ thế mà anh đi đường anh tôi đi đường tôi. Thời kỳ thiếu niên anh làm sao có thể nghĩ đến, mình ở nhiều năm sau đó sẽ cùng người nọ lần thứ hai gặp lại, từ từ biến thành tình thái của ngày hôm nay.
Lục Thành lấy điện thoại ra, gọi một số điện thoại, đối phương rất nhanh nhận máy.
“Cháu đã đến nơi, phía chú sao rồi?" Thanh âm của nam nhân nhu nhuận trầm thấp, dường như anh vĩnh viễn đều là như thế này, thong dong bình tĩnh, không sợ hãi bất loạn.
Chỉ có chính anh cảm giác được lúc này lòng anh chân chính hỗn loạn thế nào.
“Ta để Tiểu Thất theo dõi vài ngày, không có điều gì dị thường, Trương đại thiếu hẳn là còn bị giữ ở trong nhà."
Nói là Trương gia, nhưng nơi đó đối với Lục Thành, giống như dũng sĩ chiến đấu với ác long cứu vớt vương tử, càng giống như một nhà tù kiên cố, “Anh trước đến chỗ ta đã rồi lại nói."
Lục Thành đi đến trước một văn phóng thám tử, anh vừa bước vào đã bị một cơn bão quấn tới.
“Kháo, tiểu tử thối! Vài năm không thấy mặt, chỉ đến lúc có việc cần mới tìm đến ta!"
Lục Thành bị đối phương vỗ hai cái trên vai mạnh đễn nỗi tựa hồ đứng không vững, anh cố ý tỏ vẻ đau khổ nói, “Lục đại thúc, ngài cứ như vậy làm sao cháu chống đỡ nổi a."
Trước mặt Lục Thành là một đại nam nhân cao mét bảy mét tám, nam nhân đưa cho anh một điếu thuốc, ngồi ở ghế salon đi thẳng vào vấn đề: “Nói đi, anh và cậu ấm Trương gia là làm sao vậy."
Lục Thành cũng không muốn tránh kiêng kị, anh mang thần sắc ung dung mở miệng nói, “Chúng cháu là loại quan hệ đó."
Anh không sợ bị Lục Trung Hoa biết, cũng không sợ thiên hạ đều biết. Điều duy nhất anh sợ giờ đây chính là không gặp được người kia.
Lục Trung Hoa híp mắt nhả khói thuốc, nhìn Lục Thành nói, “Anh muốn gặp cậu ta thì có một người có biện pháp."
—————
Lục Thành cũng không có nghĩ tới lại có thể gặp mặt Trương Ngọc Văn nhanh như thế.
Khi đem nam nhân tiều tụy gày gò kia áp lên tường ở toilet, Lục Thành còn có chút cảm giác không thực, dường như tất cả chỉ là ảo giác.
Ngay sau khi hai người gặp được nhau, Trương Ngọc Văn đã vội vội vàng vàng kéo Lục Thành đem đi, cậu chưa kịp nói lời nào đã bị nam nhân kia đè xuống, điên cuồng mà hôn môi. Chân Lục Thành chen vào giữa hai chân Trương đại thiếu, cố dán sát vào người mình ngày đêm mong nhớ, khí tức nóng bỏng giao hòa trao đổi, anh chỉ muốn đem cậu thật sâu thật sâu nhập vào lòng.
Thẳng đến lúc hai người hít thở không thông mới buông nhau ra.
Lục Thành thả Trương Ngọc Văn, lôi cái tay như kẻ trộm của người kia đang với vào bên trong quần áo hỗn độn của anh."Hiện tại không được."
Hai người vẫn đang còn trong tư thế quấn quít, dây dưa hơi thở, ở trong không khí an tĩnh mà khô nóng nhìn nhau, trong mắt đều là ánh mắt trùng điệp của đối phương.
“Anh từ khi nào thành nhân thủ của Tần gia vậy?" Trương đại thiếu nhìn chằm chằm nam nhân đang có ánh mắt cũng đang chăm chú nhìn mình, không muốn dời mắt đi mà trêu chọc.
“Không như vậy, làm sao có thể gặp em?" Môi nam nhân cũng khẽ mỉm cười, “Trương Ngọc Văn, tôi đây trở về nhưng là thiên lý tầm phu…" (ngàn dặm tìm chồng)
“Như vậy, tiểu mỹ nhân muốn đại gia ta đền ơn đáp nghĩa thế nào đây?" Trương đại thiếu vẻ mặt lưu manh nhìn chằm chằm Lục Thành, liếm môi một cái.
Cậu nhéo nhéo cằm đối phương: “Sao mà lại gầy như vậy."
Lục Thành thở dài, Trương Ngọc Văn bây giờ, làm gì có tư cách nói anh.
“Gần đây được hầu hạ tốt chứ, " nam nhân cười nhạt gạt cái tay nọ trên cằm rồi đem nắm lấy, ngón tay giao triền, “Nghe nói em chuẩn bị đính hôn."
Trương Ngọc Văn ngạc nhiên: “Anh lấy thông tin ở đâu vậy, lão gia tử còn chưa tuyên bố ra ngoài đâu."
Lục Thành cúi đầu cười, đem Trương đại thiếu thần sắc kinh ngạc thu vào trong mắt. Anh kề sát vào trán Trương Ngọc Văn, ở cự ly gần sát nhìn hàng lông mi trên mắt cậu, vươn lưỡi liếm.
“Trương gia và Tần gia sinh ý qua lại lớn như thế, tự nhiên sẽ có người biết. Mỗi ngày bị giam ở nhà tư vị thế nào?"
“Mấy ngày này tôi một điểm buồn chán cũng không có, anh có biết mỗi ngày tôi có chuyện gì cần làm không?" Trương đại thiếu tiếp cận môi Lục Thành, nhẹ nhàng cắn mấy cái: “Tôi mỗi ngày đều có thể nhìn thấy anh nha, mỗi ngày đều phải nhìn hình của anh để trị ‘bệnh’."
Lục Thành đã từng nghe nói đến cái gọi là phương pháp trị liệu tình yêu đồng tính. Xem ảnh nam nhân đồng thời thúc ép nôn mửa, chính là phương thức thật nực cười. (Editor: Các nhà trị liệu cho người đồng tính xem hình ảnh, video có cảnh quan hệ đồng tính cùng lúc chích điện vào tay hoặc bộ phận sinh dục hoặc chích thuốc gây ói mửa để loại trừ cảm giác ham muốn tình dục đồng tính; và đây được gọi là kỹ thuật “sửa đổi hành vi kết hợp liệu pháp ác cảm")
Thật không ngờ, chuyện như vậy có một ngày cũng sẽ rơi xuống trên đầu Trương Ngọc Văn.
Lục thành “Phốc" nở nụ cười, chỉ là tay của anh càng đem Trương Ngọc Văn ôm chặt hơn.
“Như vậy, Trương thiếu gia, ‘bệnh’ của em chữa được chưa vậy?"
“Mỗi ngày đều nhìn hình của anh, anh nghĩ tôi có thể chữa được cái bệnh này không hay ngược lại, càng trở nên nghiêm trọng?" Trương đại thiếu nhếch miệng, ở ngoài sáng không gian, nhãn thần thẳng thắn ung dung chiếu vào trong mắt của Lục Thành: “Lúc bị tiêm vào mấy thứ kia, tôi hướng đến hình của anh mà đánh máy bay, anh có tưởng tượng được vẻ mặt của bọn họ lúc đó không?"
“Trương Ngọc Văn ── "
“Tôi còn chưa nói hết, trải qua mấy ngày nay ‘Trị liệu’, tôi phát hiện ra một chuyện vô cùng nghiêm trọng." Trương đại thiếu kéo vai Lục Thành vào lòng, để lồng ngực đối phương kề sát bản thân, Lục Thành qua lớp áo mỏng manh cảm thụ được lửa nóng của Trương Ngọc Văn.
Anh nghe được người đàn ông anh yêu nhất nói."Lục Thành, anh quả nhiên là người gây bệnh cho trái tim tôi."
Lục Thành hầu như không cách nào khống chế chính mình, anh hận không thể ngay lập tức đem Trương Ngọc Văn ăn sạch vào bụng."Chúc mừng, bệnh của em đã vô phương cứu chữa rồi sao?"
Bọn họ ôm nhau, Lục Thành biết Trương Ngọc Văn sẽ không trả lời câu hỏi của anh, liền muốn một lần nữa ngậm lấy cánh môi kia, đột nhiên nghe thấy tiếng đập cửa"Thùng thùng" phía bên ngoài.
Trương đại thiếu nở nụ cười, vô tâm vô phế, vẫn ôm chặt lấy lưng nam nhân, mãnh liệt hỏi, “Còn anh?"
“Có lẽ, tôi so với em bệnh còn nặng hơn."
Bên ngoài đã ồn ào hỗn loạn, Lục Thành phải đem tay nam nhân từ trên lưng mình gỡ ra, “Em cần phải đi rồi."
Trương Ngọc Văn thật sâu liếc anh một cái, “Tôi sẽ đến tìm anh."
Nói xong cậu đem anh đẩy sâu vào gian trong, sửa sang lại y phục, kéo cửa ra đi ra ngoài.
Tác giả :
Lâm Dực Phong